Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 80: Uy lực của Huyền Ma chân kinh

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỉ thấy hai tay La Bưu như hồ điệp như xuyên hoa, đánh ra bảy đạo sáng lấp lánh, chia ra bắn vào trong Tử Mẫu Thất Kiếm.

Sáu thanh tử phi kiếm chợt quay tít, từ thân kiếm phóng ra những giọt sương màu lam lất phất như mưa.

Oanh một tiếng! Những giọt sương tụ lại với nhau rồi vỡ ra, biến thành một cái đầu hổ lớn cỡ mấy trượng, xoay tròn không ngừng như gió lốc mang theo hàn khí lạnh thấu xương.

Lâm Hiên nhíu mày, không ngờ Tử Mẫu Thất Kiếm này còn mang công kích thủy thuộc tính, tay kia liền vỗ vào túi trữ vật, tế ra một chiếc hộp màu vàng kim tỏa ra linh lực khác thường. Hắn đem linh lực truyền vào, hộp vàng nhanh chóng biến dài tới hơn bảy tám trượng.

Lúc này bên tai truyền đến ông ông, Lâm Hiên ngẩng sang thì thấy cái đầu hổ đã gào thét đớp qua đây.

Hổ đầu mang theo thanh thế khác thường nhưng Lâm Hiên không hề sợ hãi, ung dung chỉ vào con cự long đang bay trên đỉnh đầu, khẽ quát một tiếng:

– Đi!

Ngay lập tức con hỏa long gào thét nghênh đón đầu hổ nọ.

Cơ hồ vừa tiếp xúc, thủy hỏa tương khắc, bầu trời đã toát ra sương trắng mịt mù, còn mơ hồ vang lên tiếng kim khí. Thân hình ba người trở nên mơ hồ, đương nhiên điều này không thể gây khó cho các tu sĩ, Linh Nhãn Thuật có thể dễ dàng xuyên chướng ngại này!

Nhìn tình cảnh trước mắt, vẻ mặt Lâm Hiên hờ hững nhưng trong lòng chùng xuống. Ngô Câu Kiếm kém hơn Tử Mẫu Thất Kiếm của đối phương, chỉ miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.

Tuy vậy hắn không mấy bối rối, thần niệm khẽ động. Tức thời hộp vàng khổng lồ nọ phóng ra những tia hồ quang kỳ lạ, ầm ầm bắn tới huynh đệ họ La.

Chẳng qua La Bưu vẫn xem như không thấy, không có bất luận phản ứng gì.

Lâm Hiên hơi ngạc nhiên, liếc mắt sang bên lão mập. Không ngoài dự liệu, La Thùng cười hì hì vỗ trên túi trữ vật, tế ra một kiện Linh Khí hình cánh tay rất lớn tỏa ra ngân quang. Linh Khí này hình dạng cổ quái nhưng khí lực phi thường, liền đem chiếc hộp khổng lồ cản lại.

Đan Thủ Thác Thiên! Là một loại Linh Khí đơn giản nhưng tương đối nổi danh, có thể dễ dàng tiếp các công kích nặng có của Kim hộp, Phiên Thiên Ấn, Thiết Tháp.

Đến lúc Lâm Hiên đã rõ ràng. Huynh đệ này một người chủ công một người chủ thủ, phối hợp phi thường ăn ý. Càng khó ứng phó là cả hai người này tâm cơ mau lẹ, kinh nghiệm đấu pháp phong phú. Đối thủ như vậy ít có chỗ hở. Đồng thời lại sở hữu rất nhiều bảo vật uy lực phi thường, không giống như tán tu bình thường nghèo kiết hủ lậu.

Xem ra không động sát chiêu thì khó mà sát diệt hai người này. Toàn thân Lâm Hiên đột ngột phát ra hắc khí, toàn thân trở nên âm u quỷ dị. Bàn tay lật một cái tế ra Bách Hồn Phiên.

Lúc này phía trước truyền đến một trận gào thét. Hỏa cự long đã bị đánh trở lại nguyên hình là hai thanh Ngô Câu Kiếm bay về trong tay, thân kiếm đầy vết tàn tích, linh khí giảm mạnh, có vẻ thiệt hại nặng.

Có điều, La Bưu khi thấy toàn thân Lâm Hiên nổi âm khí thì tâm tư chợt chùng xuống. Tiểu tử này tu vị không kém, cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, không có khả năng uy hiếp hai người nhưng chợt gây cho hắn cảm giác rất nguy hiểm.

Trước nay La Bưu luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân. Hắn và ca ca chỉ là tán tu, cơ duyên xảo hợp đạt được một quyển công pháp đỉnh cấp. Hai huynh đệ dắt nhau xông pha nơi tu tiên giới, trải qua mấy chục cuộc chiến lớn nhỏ mới có sát danh như hôm nay, từ trong chỗ máu tanh rèn luyện được một trực giác đặc biệt.

La Bưu đang muốn thúc dục Tử Mẫu Thất Kiếm thì trên mặt lộ vẻ cổ quái, có ngỡ ngàng có kinh hãi..

Không thể tin!

Hai huynh đệ dụi mắt, gần như cho là mình đang nhìn lầm. Vừa mới khi trước, tiểu tử kia thi triển rõ ràng là đạo pháp huyền môn chính tông. Nhưng bây giờ toàn thân lại là âm linh lực.

Có lầm hay không!

Đúng là tu sĩ có thể kiêm tu luyện nhiều loại công pháp nhưng chúng không thể có xung đột. Tu tiên giả thu nhận tinh hoa trong thiên địa, trong cơ thể sinh ra dương linh lực.

Quỷ tu thì ngược lại, chuyên hấp thu âm linh lực.

Tùy cùng là thiên địa linh khí nhưng hai loại này thế như nước với lửa, tuyệt không thể cùng một chỗ. Tu tiên giới vô vàn điều lạ, nhưng cho tới giờ còn chưa nghe có tu tiên giả kiêm tu thần thông chính quỷ lưỡng đạo. Chẳng lẽ chỉ là thủ thuật che mắt?

Nghĩ vậy La Bưu muốn thử thăm dò một chút, khô trảo khua khua ra, trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết.

Xoẹt một tiếng, Hổ đầu tan biến, Thủy Vân Tử Mẫu Kiếm lần nữa hiện nguyên hình. Hắn rít lên một tiếng, sáu thanh phi kiếm lập tức nhập thành một thanh kiếm rất lớn, nhằm hướng Lâm Hiên bổ tới.

Một đòn này uy lực tương đương sáu kiện cực phẩm Linh Khí. Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tuyệt đối không thể đỡ được.

Bên kia, Lâm Hiên lại không để vào mắt. Vừa rồi hắn thi triển Cửu Thiên Huyền Công. Ở cảnh giới Trúc Cơ, công pháp này chú trọng căn cơ vững chắc nên Ngô Câu Kiếm cùng Kim hộp không có bao nhiêu uy lực. Riêng Huyền Ma chân kinh thì mới có sự khác biệt.

So với Cực Ác Ma Tôn đệ nhất nhân U châu, cảnh giới của Lâm Hiên còn kém cả ngàn dặm. Nhưng dù thế, tu vị Trúc Cơ hậu kỳ đã có thể tri triển ra nhiều bí pháp quỷ đạo uy lực phi thường. Nhìn cự kiếm đang chém tới, Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, đem linh lực toàn thân truyền vào, nhẹ nhàng múa may Ma Phiên.

Ngay lập tức hàn phong bi thảm nổi lên, nương theo tiếng quỷ khóc, từ trong Ma Phiên cuồn cuộn ra một tầng quỷ sương vụ. Tay phải hắn đánh ra một đạo pháp quyết.

Quỷ sương vụ hấp thu âm linh lực thì càng tối đen như mực, lưu chuyển phân chia thành những mạng tơ đen nhỏ u ám đón đỡ thanh cự kiếm.

– Khốn!

Bị mạng hắc tơ nhẹ nhàng quấn quanh, tốc độ cự kiếm đại giảm. Thấy cảnh này, trong mắt La Bưu hiện lên chút oán độc. Lập tức dốc toàn bộ linh lực vào thanh mẫu kiếm màu lam.

Mẫu kiếm phát ra tiếng kêu vang, cự kiếm như được cộng hưởng, phát ra ánh sáng mạnh mẽ, soàn soạt quét qua chặt đứt mạng hắc tơ. Chỉ là trong Bách Hồn Phiên lại cuồn cuộn tuôn ra quỷ sương vụ. Không ngừng tạo thành mạng hắc tơ mới, tiếp tục quấn lấy Cự kiếm. Chỉ một lát sau đã kết thành cái kén cực lớn.

– Sao có thể như vậy!

Hai huynh đệ họ La liếc nhau, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi. Nhất là La Bưu, sự liên hệ giữa mẫu kiếm cùng các tử kiếm đã bị mất.

Lâm Hiên thò tay thu cái kén về, cười nhạt nói:

– Bảo kiếm này không tồi. Ta muốn! Tính mạng hai vị đạo hữu cũng giao cho tại hạ!

Sau cây tử kiếm bị đoạt khiến vẻ mặt huynh đệ họ La hết sức khó coi. Thân hình La Thùng thoáng qua bên cạnh lão đệ. Cả hai nhìn nhau rồi gật đầu. La Bưu lập tức lấy từ trong người ra một cái túi trữ vật, ném lên trên bầu trời.

Tiếng vù vù nổi lên, từ túi trữ vật tuôn ra một đám kỳ trùng màu xanh lục cỡ ngón cái. hình thành một đóa trùng vân cỡ mấy trượng.

– Khu Trùng thuật?

Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Trong tu tiên bách nghệ, đạo này được xem là rất khó luyện. Thứ nhất rất khó tìm được ấu trùng, để nuôi dưỡng chúng thành thục thì tốn thời gian rất dài. Thứ hai tu luyện cực kỳ gian nan, muốn thao túng linh trùng phải cần thần thức rất mạnh, nếu không có thể bị linh trùng quay lại cắn trả.

Khi ở Linh Dược Sơn Lâm Hiên rất chú trọng tìm hiểu kỳ thư dị tích. Nếu hắn nhìn không lầm, đây một loại độc trùng tên là Lục Mang Trùng. Trùng này sinh trưởng ở Nam Cương, theo đồn đại là do chướng khí vô cùng kịch độc biến thành, phàm nhân bị trùng cắn lập tức mất mạng. Cho dù là tu tiên giả, nếu bị hàng loạt độc trùng bao vây tấn công thì cũng không tránh khỏi cái chết.

Đương nhiên trùng này không chỉ lợi hại ở mỗi điểm này, nó gần như thủy hỏa là bất xâm.

Bí thuật điều khiển độc trùng khiến huynh đệ họ La tổn hao vô vàn công sức mới có thể sở hữu. Có điều khi thần thức hai người nhập thành một, có thể điều khiển tới mấy ngàn con linh trùng sát địch.

Lúc này trên mặt huynh đệ họ La rất căng thẳng. La Bưu cắt một vết trên cánh tay, một đoàn tinh huyết bắn vào trong đám trùng vân kia.

Vù vù!

Sau khi cắn nuốt tinh huyết của chủ nhân. Ngoài thân Lục Mang Trùng hiện màu sắc đỏ sậm, càng thêm vô cùng quỉ dị.

– Đi!

Sắc mặt La Bưu tái nhợt do hao tổn nguyên khí, chỉ tay về phía Lâm Hiên. Trong cổ họng phát ra chú ngữ cực kỳ cổ quái.

Lập tức đám trùng vân ào ào bay tới. Lâm Hiên lần đầu đối mặt với độc trùng, vẻ mặt trỏ ra khá ngưng trọng.

Bách Hồn Phiên trong tay hắn lại nhẹ nhàng bay múa, quỷ sương vụ hình thành một đóa quỷ vân bao bọc thân hình ở bên trong.

Sau đó từ bên trong cũng truyền ra tiếng chú ngữ kỳ lạ Quỷ vân cuộn lên dữ dội. Trong hắc sương vụ mờ ảo hiện ra hơn chục con quái vật. Quái vật nhìn qua có phần giống nhân tộc nhưng hình dáng khô héo. Mười ngón tay nhọn hoắt sắc bén như dao.

– Cương thi?

Huynh đệ họ La còn đang kinh ngạc. Lâm Hiên không chút do dự chỉ tay, theo thần niệm, hơn chục cương thi trong hắc khí gầm gừ nghênh đón đám trùng vân.

Nhất thời lục sắc cùng hắc khí cuộn lẫn vào nhau!

Gần như nháy mắt, Lục Mang Trùng đã bò đầy thân thể các cương thi. Trùng này có khả năng cắn nuốt linh khí cùng độc chướng, có thể dễ dàng xuyên qua hộ thể linh quang của tu tiên giả. Đáng tiếc đối thủ lại lần này là cương thi.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo.

Độc tính của độc trùng tuy ác liệt nhưng cương thi là quỷ vật U Minh, tuy chỉ có tu vị Linh Động Kỳ nhưng há sợ hãi kịch độc.

Nhận được mệnh lệnh, cương thi phát tiếng gừ gầm. Lợi trảo duỗi một cái thì hóa lớn. Mỗi lần tóm gần trăm con Lục Mang Trùng bóp chặt trong tay. Lục Mang Trùng vỡ ra thành khí độc ra nhưng cương thi vẫn coi như không thấy.

Huynh đệ họ La thấy thế thì thất sắc. La Bưu kinh sợ đánh ra một đạo pháp quyết. Lục Mang Trùng như được đại xá, tụ thành một đóa trùng vân nhưng thể tích nhỏ hơn trước nhiều. Sau đó trùng vân vù vù bay về trong túi linh thú.

Trong mắt huynh đệ họ La hiện vẻ oán độc, cả hai hóa thành một đạo quang ảnh nhanh chóng chạy trốn.

Địch không lại đối phương, ở lại chỗ này chỉ để chôn vùi hai mạng nhỏ mà thôi.

– Muốn chạy, đã muộn!

Lâm Hiên cười lạnh, tuy hiểu đạo lý chó cùng chớ đuổi nhưng hai người này đã thấy hắn sử dụng chính quỷ công pháp. Một khi bí mật về Âm Dương Quyết lộ ra, chính là lúc hắn mang họa sát thân.

Thân trong hắc vân, Lâm Hiên độn tốc như tia chớp đuổi theo. Huynh đệ họ La chạy trước nhưng ngắn ngủi một lát, khoảng cách đã thu lại gần trăm trượng. Sắc mặt hai người vô cùng khó coi. Bọn họ đang hợp lực thao túng một kiện Linh Khí, tốc độ mau lẹ trên ba phần so với tu sĩ cùng cảnh giới, không thể ngờ đối phương có thể đuổi kịp.

Vẻ mặt Lâm Hiên lạnh nhạt, giơ tay bắn ra một đạo hắc quang. La Thùng thấy thế vội thò tay vỗ vào túi trữ vật, tế ra một tấm lục phù. Lục phù lập tức hóa thành một bức tường cỡ mấy trượng che trước mặt.

– Thổ Kim ThànhThuật.

Đây vốn là Nhân Giai pháp thuật phòng ngự cao cấp, thừa sức ngăn cản công kích cực phẩm Linh Khí một lúc, La Thùng thầm nghĩ.

Trong chớp mắt hắc quang đã bay đến nhưng dường như là vật có linh tính, không trực tiếp đánh thẳng vào Kim Thổ tường mà ngoắt một cái chuyển vòng qua.

Bức tường kim thổ rộng cỡ mấy trượng nhưng đối với tốc độ phi hành của Linh Khí thì không đáng kể. Sắc mặt huynh đệ họ La tái nhợt không chút máu. La Thùng cắn răng, đem phát ra kinh khí hộ thuẫn tiếc rằng đã muộn. Kiện Khí Linh trủy thủ đã hiện ngay trước mắt!

La Thùng chợt cảm giác cổ họng mát lạnh sau đó mắt mũi tối sầm. Thế tới của đạo hắc quang không dừng, tiếp tục cắm vào lồng ngực lão đệ La Bưu.

Cứ như vậy, huynh đệ họ La danh tiếng lừng lẫy vẫn không phải là đối thủ của Lâm Hiên, cuối cùng ngã xuống trong tay hắn. Dã tâm dục vọng cũng đều biến thành tro bụi.

Lâm Hiên bay tới, bắn ra một đạo hắc khí thu lấy túi trữ vật từ của huynh đệ họ La. Hắn cũng không khách khí lấy ra Bách Hồn Phiên đem hai tinh hồn thu vào trong.

Lần này chiến đấu gian nan nhưng thu hoạch đặc biệt phong phú. Huynh đệ họ La là tán tu nhưng gia tài còn lớn hơn cả đệ tử danh môn đại phái.

Lâm Hiên cầm cây mẫu kiếm nhẹ nhàng rung lên, sáu thanh tử phi kiếm cũng bay ra. Chỉ thấy chúng được chế tác theo lối cổ, chuôi kiếm có khắc hai chữ triện Thủy Vân.

Cho dù có cổ bảo Huyền Hỏa Thần Châu nhưng bộ cực phẩm Linh Khí cũng khiến Lâm Hiên yêu thích không buông tay. Ngắm nghía lưu luyến một lát mới không tình nguyện thu vào trong túi trữ vật.

Bảo vật khác thong thả xem xét sau, Lâm Hiên độn quang trở lại chỗ cái cây Mộc Linh.

Bay đến nửa đường thì nghe bụp một tiếng, Lâm Hiên kinh hãi mở ra linh khí hộ thuẫn, lúc này chăm chú nhìn lại. Lọt vào mắt hắn chính là đám trùng vân màu xanh lục. Do không còn chủ nhân nên chúng đã bay ra từ chiếc linh thú túi nọ.

Tuy hắn rất có hứng thú với Khu Trùng Thuật, Lục Mang Trùng này có chỗ bất phàm nhưng đã nhận chủ nên không cách nào sử dụng. Lâm Hiên mở to miệng, phun ra một đạo hỏa diễm màu trắng.

Tiên Thiên Chân Hỏa!

Bùng! Chân hỏa nhanh chóng bao lấy vân trùng khiến chúng kêu lên chi chi.

Lục Mang Trùng tuy đáng sợ nhưng chủ nhân đã chết, không biết tự phòng ngự. Bị Tiên Thiên Chân Hỏa dễ dàng thiêu đốt. Rất nhanh đóa trùng vân tan biến, chỉ còn một đám sương vụ xanh lục phiêu phù trên không trung. Cho dù là cuồng phong thổi tới cũng không tán đi. Nhìn cảnh này, Lâm Hiên liền lấy ra một cái bình ngọc, đánh ra một đạo pháp quyết thu sương vụ xanh lục vào bên trong bình.

Hắn đoán đây là tinh hoa của Lục Mang Trùng nên kịch độc vô cùng. Tu tiên giả có thể kháng độc nhưng nếu độc tính bá đạo đến một độ nhất định thì ngăn cản không nổi. Đem sương vụ xanh lục đi luyện chế ám khí, uy lực hẳn là không nhỏ.

Lâm Hiên bay tiếp về lại nơi Mộc Linh Thụ sinh trưởng. Đem những linh quả thu vào, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời. Còn chừng trên dưới một canh giờ mới hết thời gian. Lâm Hiên tìm một chỗ khoanh chân đả tọa, lại lấy ra tinh thạch bắt đầu khôi phục pháp lực!

Liên tục trải qua hai trận chiến đấu. Nhất là huynh đệ họ La quả thực không tầm thường, pháp lực tiêu hao không ít.

Lúc này Nguyệt Nhi ở một bên hộ pháp giúp hắn. Cũng không xảy ra thêm sự tình gì nguy hiểm. Ba tu tiên giả còn lại cũng không thấy tung tích. Xem ra bọn họ không phải bị trung niên thì cũng là huynh đệ họ La tiêu diệt.

Hơn nửa canh giờ sau, Lâm Hiên đứng lên, lúc này pháp lực khôi phục được bảy tám phần. Hắn lấy ra một cái ngọc giản nhận định phương hướng một chút, rồi nhằm phía Đông nam bay đi.

Một cái truyền tống trận xuất hiện trước mắt. Những phù văn trong trận chớp động, xem ra đã khởi động, Lâm Hiên không chút do dự đứng lên, vừa đem linh lực truyền vào thì một vầng bạch quang hiện lên, bóng dáng hắn dần dần tan biến vào hư không.

Cùng lúc đó ở một gian thạch thất. Truyền tống trận sáng ngời rồi Lâm Hiên từ trong đi ra. Chính là nơi lúc trước đám người đã truyền tống đi. Giờ số người trở về lại rất ít. Không tính Chu Hải thì có sáu bảy người, không bằng ba phần trước khi truyền tống.

– Đạo hữu đã trở về, trước tiên xin mời nghỉ tạm!

Chu Hải quan sát Lâm Hiên thì ánh mắt mơ hồ có dị sắc. Lâm Hiên hờ hững gật đầu, đi tới một bên ngồi xuống, đồng thời lạnh nhạt dò xét.

Chỉ thấy vẻ mặt các tu sĩ đều rất khó coi. Có ủ rũ, giận dữ, lẩm bẩm chửi mắng cái gì. Chu Hải thì hoàn toàn khác biệt, không chỉ đắc ý mà ánh mắt lóe lên tia giảo quyệt.