Q.7 - Chương 2612 + 2613: Anh hùng cứu mỹ nhân

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch giả: Anh Tuấn 2301 – Nhóm dịch: Thanh Vân Môn

Chẳng lẽ tên bại hoại này còn lợi hại hơn cả thiên tài như mình?

Tiểu công chúa lắc đầu, nàng nhớ rõ Nguyệt Nhi tỷ tỷ từng nói qua, tư chất của Lâm Hiên quả thực rất bình thường. Như vậy, hẳn trong trăm năm này hắn đã gặp được cơ duyên nghịch thiên nào đó?

Hương Nhi không ngốc, rất nhanh đã đoán được chân tướng việc này.

Nhưng nàng lại lắc đầu.

Chẳng cần biết nguyên nhân là gì, bình an trở lại là tốt rồi.

Huống chi Lâm Hiên tấn cấp, nàng không những không ghen ghét mà trong nội tâm lại cực kỳ vui vẻ.

Ý nghĩ này chuyển qua, Hương Nhi nở một nụ cười xinh như hoa. Nhưng rất nhanh, đôi lông mày nàng khẽ nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm nghị. Sau đó nàng quay đầu lại, hướng về mấy tên Yêu tộc đang trợ mắt há mồm: “Mấy người các người vừa nhìn thấy gì?”

“Thuộc hạ…”

Mấy tên tiểu Yêu kia quá kinh hãi, chẳng lẽ công chúa điện hạ sẽ giết người diệt khẩu?

Trong nhất thời, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Hương Nhi đương nhiên không làm như vậy, tuy nàng là chủ nhân băng nguyên sát phạt quyết đoán, nhưng đối với tộc nhân của mình lại vô cùng hòa hợp.

Đương nhiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Bất quá, một màn vừa rồi nếu truyền ra thì thực sự quá mất mặt. Cho nên vẫn phải uy hiếp một phen: “Vừa rồi các ngươi nhìn thấy điều gì?”

“Ách…”

Mấy tên tiểu Yêu ngẩn ngơ, may mắn là có một lão đầu kịp phản ứng, vội khoát tay: “Khởi bẩm công chúa, chúng tiểu nhân không hề trông thấy gì.”

“Đúng vậy, tiểu nhân ở đây cả ngày hôm nay, nhưng không hề trông thấy bất cứ điều gì.”

Những Yêu tộc khác tuy phản ứng hơi chậm, nhưng linh trí đã khai mở, đã nói đến nước này, đương nhiên cũng minh bạch dụng ý của công chúa điện hạ.

Nguyên một đám biểu lộ nghiêm túc vô cùng.

Hương Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng: “Rất tốt, nhớ kỹ, tất cả các ngươi hôm nay đều không thấy gì. Nếu để ta nghe được dù chỉ một lời, hừ hừ, hậu quả thế nào chắc các ngươi cũng đoán được…”

Lâm Hiên không khỏi á khẩu một hồi, biết là nha đầu kia bướng bỉnh, nhưng không ngờ lúc uy hiếp người khác lại đến mức này.

Bất quá tình cảm chân thành của Hương Nhi cũng làm cho nội tâm Lâm Hiên nổi lên một tia rung động, lại thêm một cảm giác khác thường.

Bất quá ca cảm giác này chỉ thoáng qua mà thôi, Lâm Hiên căn bản không muốn nghĩ nhiều về nó.

“Tốt rồi, Lâm đại ca, chúng ta đi.”

Thanh âm ôn nhu truyền đến, Hương Nhi mỉm cười quay đầu lại. Lâm Hiên tự nhiên không có ý kiến gì, theo tiểu nha đầu hướng vào Băng Thành bay đi.

Trên đường đi, Hương Nhi thuật lại sơ lược tình hình Tuyết Hồ tộc trong trăm năm qua. Nhờ phúc của hắn, nơi này phát triển cực kỳ nhanh chóng. Bất quá những điều này, Lâm Hiên từ lúc trở về đã nghe tu sĩ nhân loại trong tiên thành ở phụ cận băng nguyên kể lại. Chỉ khác là từ miệng tiểu nha đầu, Lâm Hiên biết được rõ ràng hơn, còn lại cũng không có nhiều khác biệt.

“Lâm đại ca, hành trình lần này của ngươi thế nào, có thu được bảo vật hay không. Dù có thành công hay thất bại, sao lại tốn nhiều thời gian như vậy. Còn Phiêu Miểu Tiên cung, đường đường là đệ nhất tông môn ở giới diện này, vậy mà cao thủ liên tiếp vẫn lạc, cái này có quan hệ gì với ngươi sao?”

Thanh âm ôn nhu của Hương Nhi truyền đến, hàng loạt câu hỏi được đặt ra.

Lâm Hiên im lặng một hồi, tính tình nha đầu kia vẫn cứ nóng vội như vậy.

Bất quá hắn đã sớm có chuẩn bị, mặc dù quan hệ hai người không tệ, nhưng cũng chưa đến mức không cần giấu diếm chuyện gì.

Cho nên Lâm Hiên vẫn phải cân nhắc lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới nói ra.

Bảy phần thực, ba phần giả, cũng không phải cố ý lừa gạt tiểu công chúa. Mà có những chuyện không thể nói ra, ví dụ như chính mình phục dụng Bàn Đào tấn cấp, tổn hao hơn một trăm năm.

Vấn đề này, nếu Hương Nhi biết được mà không nổi cơn lôi đình mới là lạ. Bởi trong trăm năm này, nàng luôn chờ đợi trong lo lắng.

Nhưng mặc dù có chỗ giấu diếm, những trải nghiệm lần này của Lâm Hiên cũng kinh tâm động phách tới cực điểm. Che giấu thân phận lẻn vào Phiêu Miểu Tiên cung, Thiên Ngoại ma đầu bất ngờ xâm nhập, lớn mật dùng kế thay mận đổi đào, lừa gạt rồi cướp đoạt bảo vật…

Thông minh, gan dạ, liên tiếp trải qua những sóng gió này, nói là một truyền kỳ cũng chưa đủ, Hương Nhi say sưa lắng nghe.

“Thì ra Lâm đại ca gặp phải Đào Ngột trong truyền thuyết, còn bị phong ấn không gian vây khốn, chẳng trách bây giờ mới trở về.”

Hương Nhi vỗ vỗ ngực, trong mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi. Nàng không nghĩ tới câu chuyện của Lâm Hiên lại nhiều khúc chiết như thế. Huyền Băng lão tổ, phân thân Đào Ngột, đại chiến cấp bậc Độ Kiếp kỳ, phóng nhãn khắp tam giới đều là chuyện khó gặp.

Nhưng Lâm Hiên lại có thể làm ngư ông đắc lợi, cái này trong mắt tu sĩ quả thực như đầm rồng hang hổ.

Đương nhiên, kết quả đại chiến, Lâm Hiên có chút cải biến. Nói rằng chính mình sau khi thủ thắng. Không hiểu sao lại bị một vết nứt không gian vây khốn. Trong cái khe là một tiểu không gian, mình bị nhốt ở đó đến trăm năm.

Lâm Hiên nói những lời này mặc dù không đúng sự thật, nhưng không hề có ý xấu.

“Thì ra là thế, vậy là đại ca đã đoạt được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan rồi đúng không?” Hương Nhi hưng phấn nói.

“Đúng vậy.”

Lâm Hiên gật đầu: “Đúng là ta đã thu được bảo vật này, mà với tư cách là bảo vật trấn cung của Phiểu Miểu Tiên cung, hiệu dụng của nó còn thần kỳ hơn xa truyền thuyết.

“Nói như vậy thì tỷ tỷ được cứu rồi.”

Thanh âm Hương Nhi không ngừng run rẩy, ai nói phúc vô song chí, họa vô đơn chí. Lâm Hiên trở lại đã là một đại hỷ sự, nhưng còn mang đến cho mình tin tốt như vậy. Trong nhất thời tiểu nha đầu cao hứng đến quên cả thân phận của mình, cười tươi như hoa…Cho dù biểu hiện của nàng nhìn qua có chút ngốc nghếch.

Bởi có công chúa dẫn đường, hành trình vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã tới trung tâm Băng Thành. Ở đây có một kiến trúc như quỳnh lâu ngọc vũ, bất luận là kiểu dáng hay quy mô, hoàng cung thế tục so với nó đều muốn ảm đạm thất sắc.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ tán thán.

Chính mình muốn tiểu nha đầu học tập những sở trường của nhân loại, xem ra nàng thực sự nghe theo. Cung điện này được tu kiến trên một linh mạch Băng thuộc tính phẩm chất cực cao, vừa là nơi thích hợp để cư ngụ, đồng thời cũng là nơi tu luyện tuyệt hảo.

Lâm Hiên cùng tiểu công chúa tiến vào cung điện.

….

Ngày hôm sau, bọn hắn đi tới một cấm địa trong cung điện, Viện Kha công chúa bị băng phong được Hương Nhi tự tay dời đến nơi này.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi, cả tinh thần và pháp lực của Lâm Hiên đã hồi phục không ít. Bất luận là cứu người hay thu phục Hỗn Độn Thái Âm chi khí đều cấp thiết vô cùng, vì vậy sáng sớm ngày hôm sau, hắn đã đến nơi này.

Cấm chế bên ngoài được giải trừ, Lâm Hiên đẩy cửa bước vào.

Trong điện đường to lớn như vậy, một khối Huyền Băng lẻ loi đứng sừng sững ở giữa, trông bắt mắt vô cùng. Bên trong khối Huyền Băng, Viện Kha vẫn như xưa, động tác tư thế không khác gì trăm năm trước.

Phải mau chóng cứu được nàng ra, nếu cứ tiếp tục bị băng phong như vậy, thân thể hồn phách sẽ dần dần bị Hỗn Độn Thái Âm chi khí ăn mòn… Lâm Hiên nhìn về thiếu nữ trong Huyền Băng.

Nàng là đại công chúa Tuyết Hồ tộc, dung nhan so với trăm năm trước không hề thay đổi, có năm sáu phần tương tự muội muội Hương Nhi, nhưng khí chất của hai tỷ muội lại hoàn toàn khác nhau.

Hương Nhi ôn nhu, cởi mở hoạt bát, mà Viện Kha mặc dù cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng lại nhiều hơn một cỗ khí chất kiên cường, không hề thua kém đấng mày râu.

Phụ vương mất sớm, Tuyết Hồ tộc mới đặt chân tới Linh giới, không có chỗ ở cố định, thế lực cũng vô cùng bạc nhược. Những khó khăn tại thời điểm đó đều do Viện Kha một tay chèo chống.

Tuy hôm nay Hương Nhi đẩy mạnh giao thương, làm cho Tuyết Hồ tộc ngày một thịnh vượng. Nhưng không thể phủ nhận sự giúp đỡ của Lâm Hiên cùng một nền móng vững chắc mà tỷ tỷ gây dựng. Đối với vị trí chủ trì Tuyết Hồ tộc, Viện Kha mới là người phù hợp nhất.

Nhưng một lần mạo hiểm lại khiến nàng bị băng phong trong Hỗn Độn Thái Âm chi khí.

Cái này là tai họa hay cơ duyên thì khó mà nói được.

Hỗn Độn Thái Âm chi khí là do Ân Dương nhị khí diễn hóa thành từ lúc Thiên Địa còn sơ khai. Đây còn là khởi nguồn của vạn vật, bên trong ẩn chứa linh lực bổn nguyên.

Đáng tiếc người bình thường căn bản không thể luyện hóa nó. Cho dù là đại năng Độ Kiếp kỳ, tám chín phần cũng chỉ có thể nhìn bảo vật mà tiếc nuối.

Nhưng Lâm Hiên lại khác, Âm Dương nhị khí chính là thứ trọng yếu nhất để tu luyện Huyễn Linh Thiên Hỏa đến đại thành. Đáng tiếc là nó quá mức quý hiếm. Ngày xưa, ngay cả Vu Thần nữ cũng không thể thu thập.

Cho nên Lâm Hiên đương nhiên sẽ không buông tha.

Cứu Viện Kha công chúa chính là lợi người lợi mình.

Mà bên trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết, miêu tả phương pháp luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí vô cùng kỹ càng. Tuy với cảnh giới của Lâm Hiên, muốn làm được điều này quả là không ít gian nan. Nhưng chỉ cần cố gắng, xác xuất thành công cũng không nhỏ.

“Hương Nhi, ngươi tạm thời ra ngoài.”

Thanh âm Lâm Hiên vang lên, muốn luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí thì không thể phân tâm một chút nào. Cho dù người bên cạnh không nói nửa lời, đứng im bất động thì vẫn có khả năng tạo thành ảnh hưởng.

“Ah!”

Hương Nhi nhẹ gật đầu, tuy tính tình bướng bỉnh, nhưng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ. Sau khi nghe Lâm Hiên phân phó, nàng không có chút dị nghị nào, liền quay gót ngọc, hướng về bên ngoài đi ra.

Bất quá trên mặt lại có vài phần lo lắng, dù sao nàng cũng rõ ràng uy lực của Hỗn Độn Thái Âm chi khí: “Lâm Hiên ca ca, chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút.”

“Ân, ta biết rồi.”

Lâm Hiên quay lại nở một nụ cười, xưng hô Lâm Hiên ca ca khiến hắn cảm thấy là lạ, bất quá giờ khắc này cũng không có tâm tư nghĩ ngợi lung tung. Hôm nay, làm thế nào để thu Hỗn Độn Thái Âm chi khí, giải trừ trạng thái băng phong cho Viện Kha mới là việc hắn cần để tâm suy xét.

Két…âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên, toàn bộ đại điện chỉ còn lại Lâm Hiên cùng với khối Huyền Băng trơ trọi.

Lâm Hiên nhìn vào Viện Kha công chúa bị băng phong một chút, hít một hơi thật sâu, tay phải nâng lên, chỉ thấy một đoàn hỏa diễm năm màu lưu ly lớn cỡ quả trứng gà hiện ra trước mắt.

Huyễn Linh Thiên Hỏa!

Muốn giải cứu được Viện Kha, cần phải có Liệt Hỏa uy lực cường đại.

Bất kể là linh viêm, ma hỏa hay yêu diễm đều được, nhưng đòi hỏi phẩm chất hỏa diễm phải cao đến không hợp thói thường.

Cũng may đây không phải vấn đề đối với Lâm Hiên.

Huyễn Linh Thiên Hỏa chắc chắn là một trong những loại linh diễm thỏa mãn yêu cầu. Điều duy nhất chưa đủ chính là cảnh giới Lâm Hiên còn hơi thấp một chút.

Pháp thuật này phải đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kỳ mới có thể thi triển.

Tồn tại Phân Thần kỳ căn bản không đủ pháp lực.

Cũng may là Lâm Hiên vốn không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán, có được song Anh nhất Đan, pháp lực của hắn tuy không thể sánh ngang với lão quái vật Độ Kiếp kỳ. Nhưng so với Tu Tiên giả Phân Thần đại thành thì tuyệt đối không hề thua kém. Tuy vậy vẫn chưa đủ pháp lực để thi triển pháp thuật giải trừ Hỗn Độn Thái Âm chi khí, nhưng điều này đâu có ảnh hưởng gì?

Lâm Hiên có thể chiết xuất được vạn năm linh nhũ, pháp lực không đủ thì phục dụng vào.

Do đó, mặc không thực sự nắm chắc, nhưng vẫn thỏa mãn điều kiện để thi triển pháp thuật. Vì vậy, Lâm Hiên không trì hoãn nữa, chuẩn bị bắt tay vào việc giải cứu Viện Kha công chúa.

Lại nói bên kia, Hương Nhi sau khi rời khỏi đại điện cũng không đi quá xa, nàng si ngốc đứng chờ đợi bên ngoài.

Đừng nói Hương Nhi ngốc nghếch, lúc này, trong căn phòng kia là hai người quan trọng nhất với nàng. Hóa giải Hỗn Độn Thái Âm chi khí có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm. Chưa biết kết quả thế nào, Hương Nhi sao có thể rời khỏi nơi này?

Trước khi đến đây nàng đã phân phó, cho dù trời có sập xuống cũng tuyệt đối không được quấy rầy nàng.

Hương Nhi muốn ở chỗ này chờ đợi cho đến khi Lâm Hiên cùng tỷ tỷ bình an đi ra mới thôi.

Giờ khắc này, trên mặt nàng tràn ngập vẻ lo lắng.

Lâm Hiên cùng tỷ tỷ sẽ bình an. Thiếu nữ từ trước đến nay không hề tin vào vận mệnh, giờ khắc này nàng chắp hai tay trước ngực, hướng lên trời cao, thành tâm thành ý cầu nguyện.

Thời gian trôi như cơn gió thoảng qua.

Thấm thoắt đã nửa tháng công phu, đối với Tu Tiên giả vốn chỉ như nháy mắt. Thoáng ngồi xuống, lĩnh hội công pháp hay luyện chế một kiện bảo vật đơn giản, chút thời gian này đã vô tình trôi qua.

Nhưng lần này lại khác, quan tâm tắc loạn, chỉ là nữa tháng thời gian mà đúng là dài đến cực điểm.

Mỗi một khắc đều vô cùng gian nan, không biết tỷ tỷ cùng Lâm đại ca hiện tại thế nào.

Hướng Nhi dường như đã biến thành một khối đại thạch.

Cách ví von này dường như có chút không thỏa đáng, nhưng trong nửa tháng này, tâm tình của tiểu công chúa đúng là không sai chút nào.

Không biết đã trải qua bao lâu, Hương Nhi vẫn bất động đứng đó. Đột nhiên, két…..Một tiếng.

Tiểu công chúa vội vàng ngẩng đầu lên.

Chẳng lẽ là…

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện từ tấm mành phía sau cánh cửa.

“Lâm đại ca.”

Hương Nhi dáng vẻ tươi cười, thay thế cho nét mặt ưu sầu nặng trĩu. Lâm Hiên đi ra, cái kia chắc hẳn đã có kết quả rồi. Nhìn nét mặt của hắn, chẳng lẽ là thành công?

Hương Nhi suy đoán.

Mà giờ khắc này, trên khuôn mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mệt mỏi. Trong nửa thánh này, đối với hắn đúng là một hồi khảo nghiệm không hề đơn giản.

Hỗn Độn Thái Âm chi khí quả nhiên không tầm thường, Lâm Hiên dựa theo bí thuật trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết, lại có Huyễn Linh Thiên Hỏa phẩm chất cực cao. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn phải bỏ ra không ít công phu. Bất kỳ một sai lầm nào cũng trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. May mắn là thần thức của hắn hơn xa tu sĩ cùng giai.

Nếu không, họa phúc thế nào chỉ sợ khó mà nói được.

Nhưng cho dù như thế, Lâm Hiên vẫn phải dùng đến một nửa số Vạn Năm Linh Nhũ chính mình gom góp được. Từ điểm này có thể thấy được, việc giải trừ băng phong của Hỗn Độn Thái Âm chi khí khó khăn đến mức nào.