Quyển 3: U Châu loạn - Chương 149: Cửu Dương Hồi Thiên Đan

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chuyện này bắt đầu từ bản môn bất hạnh xuất ra Trương Thái Bạch. Không ngờ hắn cấu kết cùng âm hồn…

Âu Dương Cầm Tâm ổn định lại tâm tư, chậm rãi mở miệng. Lâm Hiên khẽ gật đầu nhưng lòng thầm kinh ngạc. Sự tình trọng đại này có liên quan đến Thái Bạch kiếm tiên sao?

Chuyện Trương Thái Bạch cùng cấu kết âm hồn, xem như việc xấu trong Bích Vân Sơn nên Cầm Tâm chỉ nói giản lược qua.

– Thái Hư sư thúc vô cùng tức giận. Chỉ là tu vị phản đồ quả thật cao thâm. Người đành đích thân động thủ tróc nã. Có điều Trương Thái Bạch cực kỳ giảo hoạt, cộng thêm một chút vận khí đã thoát khỏi phạm vi thế lực chính đạo chúng ta. Sư thúc một đường truy đuổi tới nơi này…

– Chẳng lẽ xảy ra biến cố gì?

Lâm Hiên tò mò hỏi. Với thực lực tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù gặp Quỷ đế cũng có thể an toàn rời đi.

– Không chỉ là âm hồn quỷ vật. Đầu sỏ gây ra là một yêu tộc Hóa Hình Kỳ.

Cầm Tâm cắn nhẹ hai hàng răng ngọc, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ phẫn nộ.

Yêu tộc Hóa Hình Kỳ? Chẳng lẽ là Khổng Tước tiên tử? Lâm Hiên thầm suy đoán, tuy nhiên sắc diện vẫn trầm ổn.

Lại nói, chỉ có thể trách vận khí của Thái Hư chân nhân quá bi đát. Mấy ngày trước, lão truy tung Thái Bạch kiếm tiên tới nơi này, ở đây bị âm hồn chiếm cứ nhưng không mấy lo lắng.

Hôm đó nhận được tung tích chính xác của Thái Bạch kiếm tiên. Thái Hư chân nhân đại hỉ, đang muốn đuổi tới diệt trừ. Nào biết phải tai bay vạ gió đụng độ ngay Khổng Tước tiên tử. Hai người không oán không cừu nhưng đen đủi cho Thái Hư chân nhân là tâm tư của nữ yêu tộc Hóa Hình Kỳ này đang buồn bực không vui. Trước sau thị đã để Lâm Hiên cùng Hạo Thiên Quỷ Đế chạy thoát trong tay.

Lâm Hiên thì không cần phải nói. Do có quỷ đế ngáng đường nên hắn mới lợi dụng thời cơ trốn thoát. Thực lực Hạo Thiên Quỷ Đế kém hơn Khổng Tước tiên tử một chút nhưng đa trí giảo hoạt. Ác đấu cùng Khổng Tước tiên tử mấy canh giờ, y nhận thấy không có phần thắng nên thi triển quỷ kế bỏ trốn mất dạng.

Mà độn thuật của quỷ đế quả là nhất tuyệt. Khổng Tước tiên tử đuổi tới nửa ngày vẫn mất tung tích. Vị lĩnh chủ Khuê Âm Sơn có khi nào từng bị tức giận thế này. Trong lòng đang buồn bực lại gặp Thái Hư chân nhân. Yêu tộc không hảo hữu gì với Nhân tộc. Giận chó mắng mèo, mỹ nữ yêu tộc liền xuất thủ hiểm ác với đối phương.

Thái Hư chân nhân không hiểu ra sao, đành tế xuất pháp bảo nghênh chiến. Khiến lão muộn phiền yêu tộc xa lạ này xem bản thân như tử địch, thi triển toàn những thần thông đoạt mệnh.

“Nữ cuồng nhân” này có tu vị cao hơn lão. Khổ chiến một hồi, Thái Hư chân nhân dần rơi vào hạ phong. Chỉ là Khổng Tước tiên tử sơ ý để Quỷ đế trốn thoát nên quấn lấy rất chặt. Thái Hư muốn chạy cũng không dễ.

Hoàn cảnh Thái Hư chân nhân ngày càng không ổn. Bất đắc dĩ, lão đành phải thi triển bí pháp, tổn hao khá nhiều nguyên khí mới thoát khỏi đối phương.

Nhưng vận đen chưa chấm dứt. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Thái Hư chân nhân chạy xa mấy ngàn dặm, đang muốn tĩnh tọa khôi phục pháp lực thì lại gặp nhóm của Hạo Thiên Quỷ Đế.

Quỷ đế trở lại chuyến này, muốn tìm Khổng Tước tiên tử tính sổ, đi cùng còn có Lệ Thiên Quỷ đế cùng mấy chục tên quỷ vương.

Không gặp mỹ nữ yêu tộc, đâu biết hẹp lộ lại gặp Thái Hư chân nhân. Hai bên đại chiến một hồi nhưng thực lực chênh quá xa. Thái Hư chân nhân đang bị tổn thương nguyên khí, cuối cùng may mắn chạy thoát nhưng đã đại thương.

Nghe đến đây, Lâm Hiên không khỏi thương hại một hồi. Lão quái Nguyên Anh kỳ này xuất môn không xem cát sự. Nhưng xui xẻo cỡ vậy mà có thể chạy thoát, chứng tỏ vô cùng bản lĩnh.

Nghiêm khắc mà nói, đoạn nhân quả này do Lâm Hiên gây ra. Nếu Thái Hư biết rõ đầu đuôi, không biết lão bị hắn làm cho tức chết hay không.

Thầm nín cười, biểu hiện không lộ chút dị sắc. Lâm Hiên chậm rãi mở miệng:

– Hoàn hảo là Thái Hư tiền bối cát nhân thiên tướng. Vậy tiên tử cần Lâm mỗ làm gì? Tại hạ vốn bất tài. Nếu muốn ta báo thù cho Thái Hư tiền bối thì thứ lỗi tại hạ không phải đối thủ của Âm hồn.

– Thiếu môn chủ khéo nói giỡn. Ta sao dám yêu cầu vô lễ như vậy. Việc này quả thật chỉ có đạo hữu mới giúp được. Còn nhờ ngài trọng nghĩa viện thủ.

Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ vẻ khẩn cầu.

– Ồ. Tiên tử mời nói rõ.

– Là như vậy.

Cầm Tâm chần chờ một chút:

– Sư thúc may mắn chạy thoát nhưng thời khắc cuối trúng một quỷ trảo của Hạo Thiên. Lúc trước người không quá để tâm, cho rằng từ từ có thể khỏi hẳn. Đâu biết về sau mới phát hiện có điều không đúng…

– Làm sao vậy?

Lâm Hiên biết cuối cùng đã nói tới trọng điểm.

– Đó là một thần thông ác độc vô cùng. Ngoài ngoại thương, còn âm khí âm thầm xâm nhập thân thể, từ từ ăn mòn ngay cả Nguyên anh.

Sắc mặt Âu Dương Cầm Tâm đầy vẻ lo lắng. Lâm Hiên nghe thì chấn động, chưa từng thấy thần thông như vậy trên cổ thư. Âm hồn không hổ là quái vật đến từ giới diện khác.

– Vậy giờ Thái Hư tiền bối thế nào. Chẳng lẽ không có cách trị liệu?

– Đương nhiên là có. Chúng ta tìm trên không thiếu điển tịch, rốt cuộc đã thấy, ở vạn năm trước đại chiến từng có sự tình như vậy. Một vị tiền bối kinh tài tuyệt diễm đã bào chế ra một loại Cửu Dương Hồi Thiên Đan, có thể trừ đi âm khí.

– Cửu Dương Hồi Thiên Đan?

Lâm Hiên gãi đầu, chưa từng nghe nói tới linh đan này. Linh Dược Sơn tuy là môn phái luyện đan hạng nhất U châu nhưng cũng không thể nào thu thập hết tất cả các đan phương trong thiên hạ.

– Quý môn đã có biện pháp, vậy còn điều gì khó khăn? Chẳng lẽ dược liệu của đan dược này rất khó thu thập?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khó hiểu.

– Không phải vấn đề dược liệu, cần không ít thiên tài địa bảo nhưng bổn môn truyền thừa mấy vạn năm nên có một chút tích lũy. Vấn đề là đan dược này rất khó luyện chế. Không dám dấu thiếu môn chủ, Bích Vân Sơn chúng ta cũng bồi dưỡng mấy vị đệ tử am hiểu luyện đan nhưng không một người nắm chắc

Âu Dương Cầm nói tới đây thì lộ vẻ chán nản.

– Ý của tiên tử là….

Lâm Hiên nhíu mi tâm.

– Mong rằng thiếu môn chủ xuất thủ.

– Điều này…

Lâm Hiên chần chờ một chút, trên mặt lộ vẻ khó khăn:

– Khiến tiên tử thất vọng rồi. Không phải Lâm mỗ ngại khó mà quả thực tài nghệ của tại hạ nông cạn. Linh đan đã khó luyện như vậy, ta thật không nắm chắc.

– Thiếu môn chủ quá khiêm nhường rồi. Đạo hữu là cao đồ của Thông Vũ chân nhân. Luyện đan thuật của Linh Dược Sơn thiếu chủ đương nhiên là xuất thần nhập hóa. Nếu có thể cứu được Thái Hư sư thúc, trên dưới bổn môn khắc sâu đại ân này.

Âu Dương Cầm Tâm đứng lên uyển chuyển bái một lễ, khuôn mặt đầy vẻ hi vọng.

Lâm Hiên vội đưa tay cách không đỡ lấy nàng, chẳng qua lại do dự không gật đầu. Trước nay hắn không thấy lợi thì không động thủ.

Nếu Cầm Tâm trọng thương, hắn sẽ không chút do dự hỗ trợ. Nhưng đổi lại là lão quái Thái Hư kia thì khác.

– Quý phái sao không cầu trợ cao nhân, như sư tôn Thông Vũ chân nhân của tại hạ, vậy có phải là chắc chắn hơn không?

– Điều này…

Cầm Tâm lộ chút do dự, qua một lúc mới nhẹ thốt một câu:

– Lâm Hiên, ở trong lòng ngươi, có khi nào xem Cầm Tâm là bằng hữu?

Lâm Hiên giật mình, tâm tư xoay chuyển nhưng không chút do dự gật đầu:

– Ừm. Ta luôn xem nàng là bằng hữu tâm giao.

Nghe lời này, khuôn mặt Âu Dương Cầm Tâm phớt hồng như nắng mai, chẳng qua lập tức nghiêm mặt nói:

– Nếu đã xem là tri kỷ, những lời này Cầm Tâm có thể nói với ngươi. Nếu là thân phận thiếu chủ Linh Dược Sơn, bất kể thế nào ta cũng không mở miệng.

– Ồ?

Lâm Hiên nghiêng đầu như nghĩ tới điều gì. Âu Dương Cầm Tâm lại cúi thấp người muốn bái lạy lần nữa. Hắn kinh hãi đưa tay ra đỡ. Bốn mắt giao nhau, hai người lúng túng vội quay đi. Qua một lát, Lâm Hiên bình ổn sắc mặt, khó hiểu mở miệng:

– Tiên tử, đây là vì sao?

– Cầm Tâm lấy lời mà tỏ tấm lòng. Nếu ta có bất kính với sư môn các hạ. Mong rằng Lâm huynh bỏ qua cho.

– Tiên tử đã quá lời.

Lâm Hiên lắc đầu nói:

– Lâm mỗ lại há là người khí lượng hẹp hòi. Xin nàng cứ tiếp tục.

– Đa tạ.

Ánh mắt Âu Dương Cầm Tâm nhìn sâu qua Lâm Hiên, dường như đầy cảm kích.

– Lâm huynh cũng biết. Trận phong ba ở U Châu khi trước. Chính đạo chúng ta đại chiến cùng Cực Ma Động, ngoài ra còn một thế lực khiến người không dám coi thường. Gần như có thể cùng chính ma lưỡng đạo tạo thành thế chân vạc.

– Tiên tử đang nói về Linh Dược Sơn sao? Tại hạ thừa nhận là bổn môn có chút căn cơ. Nhưng nói có thể đối kháng cùng chính ma thì e là khuếch trương.

– Thiếu môn chủ cớ gì phải nói những lời ấy. Cầm Tâm thẳng thắn tương giao. Các hạ cần gì giấu diếm?

Cầm Tâm có điểm bất mãn liếc hắn một cái.

– Không phải Lâm mỗ hư ngôn mà quả thực ta không rõ lắm. Ta vừa mới nói, Chính ma đại chiến không lâu thì ta đã rời khỏi môn phái.

Lâm Hiên thở dài biện bạch.

– Thì ra là thế. Vậy là Cầm Tâm trách oan thiếu môn chủ. Có lẽ lệnh sư thấy thời cơ chưa tới, chưa nói cho Lâm huynh.

Cầm Tâm có vẻ áy náy.

– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta hi vọng tiên tử có thể nói rõ.

Lâm Hiên thực sự tò mò. Chẳng lẽ bổn môn ẩn dấu thực lực đáng sợ vậy sao?

– Chuyện này giờ toàn cõi U Châu đều biết. Cầm Tâm đương nhiên nói rõ cho Lâm huynh.

Cầm Tâm khẽ vuốt mái tóc nhung huyền, hé mở đôi môi anh đào:

– Nói đến thật là hổ thẹn. Chính đạo chúng ta tranh đoạt cùng ma đạo, liên lụy các vị đồng đạo vào đại nạn. Kéo theo các tiểu môn phái đều trở thành đồng minh của ba đại phái chúng ta hoặc là Cực Ma Động.

Đồng minh sao? Là vật thí mạng mới đúng. Lâm Hiên thầm cười lạnh nhưng không cần nói ra. Việc này do mấy lão quái Nguyên Anh kỳ ở trong tối buông rèm thao túng. Nữ tử mỹ miều trước mắt không chút liên quan.

Tuy vậy Lâm Hiên cũng không phải nhân vật đại nghĩa gì. Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, những kẻ bị đem làm vật hy sinh chỉ có thể trách thực lực bản thân quá yếu.

Cầm Tâm không biết suy nghĩ của hắn. Âm thanh dịu dàng như khúc nhạc du dương liên tiếp vang lên.

– Chính ma lưỡng đạo lôi kéo không ít thế lực tông môn, nhưng kẻ trí nghĩ nghìn điều còn có điều sơ sót. Đã bỏ qua một thế lực to lớn.

– Thế lực khác?

– Đúng vậy. Chính là những gia tộc tu tiên.

Âm thanh của Cầm Tâm chợt trầm xuống.

– Gia tộc tu tiên?

Chân mày Lâm Hiên cau lại, lộ vẻ ngạc nhiên. Tu tiên gia tộc có thực lực nhưng không đáng nhắc trước các tông môn. Tỷ như U Châu tu tiên đệ nhất gia tộc là Sở gia, thực lực chỉ ngang với một môn phái tam lưu mà thôi. Chính ma không coi vào đâu cũng là hợp lẽ.

– Xem ra nhận định của thiếu môn chủ cũng giống như mấy vị sư thúc. Chỉ là nhãn quang của lệnh sư mới thật là nhìn xa trông rộng, khiến người không thể không phục.

Cầm Tâm nói tới đây, trên mặt lộ sự tôn kính.

– Mời tiên tử nói kỹ cho.

– Rất đơn giản. Một gia tộc tu tiên đơn độc quả thật không tính là gì, nhưng hàng chục hàng trăm hợp lại, có thể xếp trên một tông môn trung đẳng.

– Ồ. Điều này.. Ta thật không nghĩ tới chuyện này.

Lâm Hiên sờ mũi mỉm cười nói.

– Nào chỉ là thiếu môn chủ cùng chúng ta. Đến như Cực Ác Ma Tôn là lão hồ ly cũng xem nhẹ.

Âu Dương Cầm Tâm thở dài:

– Ở U Châu, tông môn tứ lưu ngũ lưu chỉ khoảng hai ba trăm mà thôi. Còn về tu tiên gia tộc, huynh biết có bao nhiêu không?

Lâm Hiên lắc đầu, lòng thầm hoảng sợ. Cụ thể toàn U châu rộng lớn thì hắn không rõ. Chỉ ở Thanh Diệp Sơn, đã có chín chín tám mốt gia tộc tu tiên lớn nhỏ.

– Cỡ khoảng sáu bảy ngàn.

– Sáu bảy ngàn?

Lâm Hiên im lặng không nói. Số lượng này lớn gấp ba mươi lần tông môn. Nếu như có thể tập hợp bọn họ, lực lượng này sẽ khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa.

– Ở phương diện đa mưu túc trí. Lệnh sư quả thật là một thiên tài. Về sau chúng ta mới phát hiện, từ lúc mấy chục năm trước lệnh sư đã bố trí ám kỳ. Không chỉ là tu tiên gia tộc, những cao thủ tán tu nổi danh cũng được quý môn thu dụng. Quý phái mở rộng cửa thuận lợi cho các đồng đạo tới luyện đan, thực ra chính là để kết thiện duyên rộng rãi.

Lâm Hiên nghe thì nghĩ lại. Tâm cơ của Thông Vũ chân nhân thật khiến người bái phục. Năm đó hắn đại thành Kim Đan, lão liền phái hắn đi Thanh Diệp Sơn. Mục đích chủ yếu không phải vì tài nguyên thượng cổ mà để diệt Liễu gia. Sau khi gia chủ ngã xuống, tình thế Diệp gia trở nên bấp bênh, Thông Vũ chân nhân lại không chút do dự phái tới một trưởng lão Ngưng Đan Kỳ. Xem ra lúc đó đã muốn thâu tóm các thế lực gia tộc tu tiên Thanh Diệp Sơn.

– Tóm lại nhân chúng ta cùng ma đạo sơ ý. Quý phái đã thành công thu phục đại bộ phận gia tộc tu tiên U Châu. Thực lực cường đại đủ để cùng chúng ta chia thành thế chân vạc.

– Thì ra là thế.

Lâm Hiên gật đầu, sắc mặt không lộ hỉ nộ:

– Tiên tử nói nhiều như vậy là sao. Có liên quan thế nào tới thương thế của Thái Hư tiền bối?

– Với sự thông tuệ của Lâm huynh còn không đoán được?

Âu Dương Cầm Tâm có vẻ rầu rĩ:

– Khi trước, gặp sự tình trọng đại như vậy. Người đầu tiên bản môn nghĩ đến chính là Thông Vũ chân nhân, nhưng hiện nay tình thế vi diệu. Thực lực quý phái tương đối cân bằng cùng chúng ta. Lệnh sư còn tâm tư khác hay không, chúng ta quả thực không nắm chắc, đương nhiên không dám mạo hiểm. Sư thúc lão nhân gia chính là cây cột chống trời, quan hệ đến vận số ngàn năm Bích Vân Sơn, không thể không cân nhắc lợi hại.

Lâm Hiên nghe xong im lặng không nói, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn.

Bình tâm xem xét, những lời của Âu Dương Cầm Tâm rất đúng thực tế. Đừng nói là nàng, ở tình huống này, hắn cũng không dám khẳng định Thông Vũ chân nhân có lấy đại cục làm trọng hay không!

Lão từ chối không luyện đan đã là tốt. Chỉ sợ đồng ý rồi, khi luyện chế linh đan lại động tay chân vào đó. Với luyện đan thuật của Thông Vũ chân nhân, Bích Vân Sơn sao có thể phân biệt chân giả?

– Tiên tử tin tưởng tại hạ?

Khóe miệng Lâm Hiên vểnh lên như đang cười ngạo bản thân. Dung mạo Âu Dương Cầm Tâm chợt ráng đỏ nhưng cuối cùng thở ra một hơi, phân trần:

– Theo lý, Cầm Tâm quả thật không nên tin tưởng thiếu môn chủ. Có điều ta tin chúng ta là bằng hữu, ngươi sẽ không gạt ta.

Lời của nàng đến đây đã dốc hết tâm tư. Lâm Hiên không tiếp tục hỏi nữa. Hắn nhíu chặt đôi mày, lặng lẽ suy nghĩ. Cầm Tâm cũng không quấy rầy, trầm tĩnh chờ ở một bên.

– Mong Lâm huynh tương trợ cho. Sự tình sư thúc thọ thương, chỉ có một số tu sĩ Ngưng Đan Kỳ trong bổn môn biết. Nếu truyền ra ngoài, bổn môn sẽ rơi vào hiểm cảnh. Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, không chừng các thế lực khác nổi lên. Mà tình thế U Châu bây giờ đã đủ loạn…

– Điều này… Không phải ta không lấy đại cục làm trọng. Quả thực ta kiến thức nông cạn, trình độ luyện đan có hạn. Sợ ….không thể thành công, lại chậm trễ thêm thương thế của tiền bối.

Trong chốc lát, Lâm Hiên đã hạ quyết định. Có thể hỗ trợ nhưng nhất định phải kiếm một khoản lớn ở Bích Vân Sơn. Nghe khẩu khí của hắn đã chùng xuống, Cầm Tâm trở nên vui mừng. Đang muốn mở miệng thì từ bên ngoài bay vào một đạo Truyền Âm Phù.

Cầm Tâm duỗi tay một cái, tấm phù rơi vào trong tay. Nàng đem thần thức truyền vào một lát thì ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên.

– Thiếu môn chủ. Là của Thái Hư sư thúc phát tới. Lão nhân gia muốn gặp ngươi.

– Gặp ta?

Lâm Hiên có điểm kinh hoảng. Không ngờ đã kinh động đến lão quái Nguyên anh kỳ kia.

– Được Thái Hư tiền bối triệu kiến. Muốn cự tuyệt còn nổi sao?

Lâm Hiên lộ chút cười khổ.

– Thiếu môn chủ khéo đùa. Người là khách quý của bản môn. còn thêm Cầm Tâm là bằng hữu. Lần này sư thúc triệu kiến, không chừng huynh còn có kỳ ngộ khác.

Cầm Tâm hé miệng cười rồi làm động tác nghênh khách:

– Xin mời thiếu môn chủ theo ta!

Lâm Hiên gật đầu. Hai người rời động phủ bay lên sơn đỉnh. Nơi này bằng phẳng cùng thiên địa linh khí rất đậm. Ở xa, Lâm Hiên đã ngửi được hương dược thảo lan theo gió từ một dược viên.

Chính giữa sơn đỉnh là một tòa bảo tháp sừng sững cao bảy tầng, dùng một loại ôn ngọc kỳ lạ chế thành. Toàn bộ bảo tháp tản ra linh lực kì lạ, như một cái pháp khí cực lớn. Lâm Hiên quan sát tháp này thì trên mặt hiện sắc kỳ dị.

Linh Lung Tháp!.

Trước bảo tháp có một tầng sáng kỳ lạ ẩn hiện. Cầm Tâm đưa bàn tay ngọc lên, đôi môi anh đào khẽ mấp máy. Ánh sáng rực rỡ chợt lóe rồi cấm chế mở ra. Két một tiếng, cửa tháp cũng tự mở.

Thái Hư lão quái đã biết hai người tới.

Vào trong, tầng thứ nhất khoảng hai trăm thước vuông. Nơi đây đơn sơ, ở trung tâm có một truyền tống trận.

– Thiếu môn chủ. Xin mời.

– Ừm, mời tiên tử dời gót.

Lâm Hiên gật đầu cùng Cầm Tâm bước vào. Truyền tống trận ông ông kêu vang. Một tầng bạch quang bao phủ lấy hai người, bóng dáng bọn họ liền tan biến.