Quyển 3: U châu loạn - Chương 130: Khuê Nguyệt Thành

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dọc đường nếm trải không ít đau khổ. Cuối cùng cũng đã đến nơi, Lâm Hiên nhẹ nhõm thở ra, sau đó dùng thần thức quan sát tòa thành phía trước một chút.

Thành này quả thực rộng lớn, dài rộng đều cỡ trăm dặm. Không phải xây bằng đá lớn mà dựng chủ yếu bằng gỗ, có điều nghìn vạn lần đừng xem nhẹ sức phòng ngự của nó. Trong Khuê Âm Sơn có rất nhiều cây cổ thụ ngàn năm cực kỳ cứng chắc. Gỗ này có dùng Kim Cương Phủ ra sức chặt cũng chỉ lưu lại vết dấu rất nhỏ, luận độ cứng không hề kém thiết thạch.

Các cứ điểm quan trọng trong thành đều dùng thiết mộc có khả năng phòng hoả công, hơn nữa còn thiết lập thêm các loại cấm chế. Không dám nói không thể công phá nổi thành này nhưng sức phòng ngự cực kỳ kinh người.

Tại cửa thành có rất nhiều người đi lại nhưng không thấy tu tiên giả. Trên mặt Lâm Hiên lộ chút dị sắc, hỏi:

– Trưởng lão, chúng ta có đáp xuống chăng?

– Không!

Khô Diệp lắc đầu, mỉm cười giải thích:

– Vu Pháp đại hội sắp diễn ra, vu sư các bộ lạc sẽ tới tập hợp. Khuê Nguyệt Bộ là chủ nhân, đương nhiên sẽ không thất lễ với chúng ta. Tại trung tâm thành này có nơi chuyên tiếp đãi các vu sư.

Lâm Hiên khẽ gật đầu. Hai đạo quang ảnh trực tiếp xẹt qua, bay vào trong Khuê Nguyệt Thành. Chớp mắt qua mấy chục dặm, rất nhanh một tòa tiểu thành tinh xảo hiện ra trước mắt.

– Thành trong thành!

Lâm Hiên hô một tiếng nhỏ.

Thì ra trong đại thành trì còn có một thành nhỏ rộng hơn mười dặm, toàn bộ dùng thiết mộc cứng rắn dựng nên, trong vòng vài dặm không có phàm nhân lai vãng, tiến vào đều là các vu sư thân phận cao quý.

Đến gần tiểu thành, Lâm Hiên cảm giác toàn thân bị ép xuống, dường như lực hút tăng tới mấy lần. Hóa ra hai người đã vào phạm vi của cấm chế cấm bay.

Cấm chế này sao làm khó được Lâm Hiên nhưng hắn không lỗ mãng xông vào, liền cùng Khô Diệp đại sư hạ thân xuống đất. Phóng tầm mắt thấy không ít vu sư đang tới lui.

– Khô Diệp đạo hữu, chúng ta không gặp đã hơn hai trăm năm. Quả thật đúng lúc!

Một âm thanh âm hàn vang lên cùng ngữ khí có vẻ gay gắt. Lâm Hiên quay đầu thấy có hai vu sư phía sau.

Đi trước là một người cao gầy mù một con mắt, nhìn qua khắp người âm khí nặng nề như độc xà rình người mà đớp. Tu vị không kém, Ngưng Đan sơ kỳ đỉnh phong.

Đứng phía sau là một thanh niên Trúc Cơ Kỳ dáng người cường tráng. Lâm Hiên không để tâm nhưng cũng không muốn gây động tĩnh. Hắn trầm ổn lui ra phía sau, cúi đầu thấp xuống.

– Thì ra là Kiêu Khôn Kiêu đạo hữu.

Khô Diệp khẽ ôm quyền nhưng vẻ mặt lạnh nhạt. Với tâm cơ nhanh nhẹn, Lâm Hiên đã nhìn ra trong đáy mắt của lão lộ vẻ cảnh giác. Dường như hai người có cừu oán gì đó.

– Sao, tiểu tử phía sau là do Thiên Thương Bộ các ngươi cử tới tham gia đại hội lần này?

Kiêu Khôn đưa mắt nhìn sang Lâm Hiên, trong mắt lóe lên hàn quang tà dị. Đệ tử Trúc Cơ Kỳ thật sự đối mặt hẳn đã co rúm người. Còn tu vị và thần thức Lâm Hiên cao cường thế nào? Chỉ sợ còn trên cả đối phương. Hắn thầm cười lạnh nhưng trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Chỉ thấy thân hình Khô Diệp trưởng lão nhoáng lên che phía trước Lâm Hiên, nói:

– Kiêu đạo hữu có ý gì, xuất thủ đối với một tiểu bối ở nơi này? Chẳng lẽ không sợ tuần sát sứ tới?

Kiêu Khôn đang hung hãn là vậy, nghe tới tuần tra sứ thì sắc mặt biến đổi, lập tức cười rộ lên:

– Khô Diệp đạo hữu nói giỡn. Thân phận của Kiêu mỗ thế nào, há lại đi động thủ với một vãn bối!

Khô Diệp không muốn xung đột với đối phương, chỉ cười lạnh một tiếng:

– Nếu như thế Khô mỗ cáo từ. Lạc Y, chúng ta đi.

– Vâng, trưởng lão.

Lâm Hiên đi theo lão giả, không nhìn lại nhưng vẫn cảm ứng được những ánh mắt lạnh băng phía sau. Được hơn trăm trượng không còn bóng dáng đối phương. Lúc này hắn mới hỏi:

– Trưởng lão, người có cừu oán với người kia?

– Ừm, đã là chuyện hơn hai trăm năm trước.

Lời lẽ của Khô Diệp có phần cảm khái:

– Năm đó ta còn trẻ, tới so tài trên Vu Pháp đại hội. Ta liên tiếp thắng mấy trận đầu, về sau đụng độ Kiêu Khôn của Phong Trần Bộ này, khi đó người thắng trong chúng ta có thể xếp vào mười người hàng đầu…

– Ồ, trận chiến đấu kia nhất định là vô cùng khốc liệt?

– Khốc liệt! Có thể nói như thế!

Khô Diệp thở dài nói:

– Năm đó tu vị của ta cũng ngang ngươi bây giờ. Kiêu Khôn kia kém hơn một chút nhưng trong tay có hai món Linh Khí uy lực không nhỏ. Chúng ta giao đấu hơn một canh giờ mà bất phân thắng bại. Pháp lực song phương tiêu hao gần hết. Cảnh giới của ta cao hơn nên tình huống tốt hơn một chút. Kiêu Khôn mắt thấy sắp thua, lại hèn hạ sử dụng chiêu số hạ lưu…

– Ám chiêu?

Lâm Hiên giật mình hỏi:

– Không phải nói Vu Pháp đại hội chỉ so tài thôi, sao có thể sử dụng chiêu số hạ lưu?

– Điều này cũng không gì kỳ lạ.

Trên mặt Khô Diệp lộ chút xấu hổ:

– Trăm vạn năm trước, Mặc Nguyệt Tộc chúng ta bị Tần tộc đánh bại, phải di dời đến vùng hoang sơn hiểm địa này. Các thủ lĩnh trong tộc không thời khắc nào quên đi ý nghĩ báo thù. Cho nên đại hội này, tuy so sánh thực lực nhưng thật sự không khác biệt khi đối địch chân chính, càng không có quy củ hay hạn chế gì. Thắng lợi là mục tiêu quan trọng nhất. Chỉ cần có thể chiến thắng, có thể sử dụng bất luận thủ đoạn gì.

Lão lại nhìn thoáng qua Lâm Hiên, nói:

– Lạc Y, đây cũng là ta nhắc nhở ngươi. Thi tài trong Vu Pháp đại hội, nghìn vạn lần không thể tồn tại tâm ý nhân từ. Nếu không chính ngươi tự gánh lấy thiệt thòi.

– Vâng.

Lâm Hiên gật đầu kính cẩn, lại ngạc nhiên hỏi:

– Nhưng trưởng lão, ta không hiểu. Nếu hạ thủ không lưu tình, lỡ vạn nhất xảy ra chết người thì sao?

– Ngươi yên tâm. Có mấy lão gia hỏa chúng ta ở đây, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy, thấy tình huống bất ổn sẽ ra tay ngăn cản.

Nói tới đây, lão ngừng lại một chút như nhớ về chuyện xưa:

– Ta so tài cùng Kiêu Khôn, hắn sử dụng ám chiêu. Nếu ta bị đánh trúng, không chết nhưng thua là chắc chắn, không lọt vào mười người xếp đầu. Thương Thiên Bộ chúng ta thu được linh đan ít ỏi không đáng kể…

– Ta rơi vào đường cùng đành phải nặng tay. Ngươi thấy mắt trái của Kiêu Khôn chứ, chính là bị ta chọc mù.

Khô Diệp nói tới đây lại thở dài một hơi:

– Trường tỷ thí kia là ta thắng, nhưng đã kết thâm thù không nhỏ với đối phương.

Lâm Hiên nghe thì lặng lẽ gật đầu. Trông bộ dáng căm thù cho đến vậy của Kiêu Khôn, chỉ e có thù tất báo.

– Trưởng lão, sau này hắn có tìm người báo thù?

– Không có.

Khô Diệp hiển nhiên biết Lâm Hiện đang nghĩ gì:

– Do Vu Pháp đại hội tranh đấu quá kịch liệt, tuy có các trưởng lão bộ lạc ở một bên hộ pháp, hiếm hoi mới xuất hiện tình huống có người mất mạng nhưng quả thật trọng thương rất nhiều.

– Thù hận đương nhiên phải kết, điều này không hợp ý nguyện ban đầu của đại hội, huống chi số lượng vu sư trong các bộ lạc không nhiều. Đến nơi này không lâu, trong tộc đã định ra thiết luật, nghiêm cấm các vu sư tư đấu.

Nói tới đây, lão lo lắng nhìn thoáng qua Lâm Hiên:

– Lạc Y, theo lý quyết đấu sẽ bị cấm chỉ, chỉ là Kiêu Khôn thù ta tới tận xương. Với tính tình của hắn, tuyệt không dễ buông tha, rất có thể ra tay đối với ngươi.

– Ra tay đối với ta?

Lâm Hiên đã đoán được điều này nhưng vẫn giả bộ giật mình.

– Không sai. Hắn sẽ chỉ chó mắng mèo, tư đấu không được nhưng có đổ thừa do lỡ tay trong so tài. Trong Vu Pháp đại hội, rất có thể hắn sẽ sai khiến đệ tử hạ sát thủ đối với ngươi.

Thấy Lâm Hiên cúi đầu im lặng, Khô Diệp an ủi:

– Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng. Các vu sư đến từ mấy chục bộ lạc, hai ngươi chưa chắc xếp cùng một tổ. Nhưng nếu là…Ta nói là giả như ngươi và tên đệ tử Phong Trần Bộ cùng một tổ, khi ra tay nhất định phải kiên quyết. Không thể tồn tại chút lòng từ bi nào.

Tính tình Lạc Y dường như khá yếu mềm, Khô Diệp khá lo lắng nhiều lần dặn dò.

– Trưởng lão, ta đã nhớ kỹ.

Hai người vừa trao đổi vừa đi vào một tòa kiến trúc lớn. Đây là dịch quán do Khuê Nguyệt Bộ bố trí cho các vu sư. Nơi này xa hoa lộng lẫy điểm giống khách sạn, khí thế khá hào hùng, cao khoảng bảy tám trượng chia làm ba tầng.

Tại khách môn có hai gã vu sư Linh Động kỳ đang đứng. Thấy Lâm Hiên và Khô Diệp, gã đệ tử bên trái dùng thần thức đảo qua thì cung kính hỏi:

– Kính chào hai vị tiền bối, các vị là…

– Lão phu là Khô Diệp, đến từ Thiên Thương Bộ, còn đây chính là vu sư của bộ lạc ta tới phó hội lần này, tên là Lạc Y.

Khô Diệp tới nơi này không phải lần đầu, quen thuộc quy củ của dịch quán, không đợi đối phương hỏi hết đã tự giới thiệu.

Hai người kia nghe thì trên mặt hiện vẻ kính sợ. Trưởng lão các bộ lạc đều là vu sư Ngưng Đan Kỳ trở lên.

– Hóa ra là quý khách Thiên Thương Bộ, thất lễ. Vãn bối xin dẫn hai vị tới khách phòng nghỉ ngơi.

Một gã vu sư nhanh nhẹn lên tiếng nhưng Khô Diệp lại khoát tay:

– Không cần, chỉ cần giao lệnh bài cho chúng ta là được.

– Vâng… Được rồi!

Gã vu sư không chút chậm trễ thò tay vào túi trữ vật, đưa qua hai cái lệnh bài đen tuyền. Trên này có khắc những con số ngả nghiêng kỳ lạ, hẳn là số hiệu cửa phòng.

Lâm Hiên theo Khô Diệp lên lầu hai.

– Lạc Y, tạm thời chúng ta ở chỗ này. Nếu cần gì, ngươi có thể trực tiếp gọi những tiểu nhị kia tới dặn dò, không cần khách sáo.

– Vâng trưởng lão, đệ tử đã rõ.

– Ngươi nghỉ ngơi cho tốt một chút. Ta còn muốn đi thăm hỏi mấy vị lão hữu.

– Trưởng lão, xin cứ tự nhiên.

Khô Diệp mỉm cười quay người rời đi. Lúc này Lâm Hiên mới nhẹ nhàng thở ra. Quan sát qua, gian phòng chừng một trăm thước vuông, bên trong bày biện tinh tế. Có thể thấy vì tiếp đãi các vu sư từ xa, Khuê Nguyệt Bộ đã tốn không ít công phu.

Lâm Hiên ngồi xuống giường. Dùng thần thức cảm ứng bốn phía một chút, quả thật Khô Diệp đã đi thì mới an tâm nghỉ ngơi. An giấc trong chốc lát, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.

Vầng thái dương vẫn còn trên cao, thế là hắn rời dịch quán ra bên ngoài. Trong tiểu thành này chỉ có tu tiên giả Mặc Nguyệt Tộc, Lâm Hiên hỏi thăm một chút rồi nhằm hướng tây nam mà đi.

Không bao lâu, một tòa phường thị xuất hiện trước mặt. Thời gian này hầu hết các vu sư trong Khuê Âm Sơn đều tề tựu nơi đây, ngoài tham gia Vu Pháp đại hội còn trao đổi tài liệu bảo vật, trăm vạn năm qua đã hình thành truyền thống này.

Phường thị này do Khuê Nguyệt Bộ chủ trì, đương nhiên vu sư bộ lạc khác chỉ cần giao nộp một lượng tinh thạch nhất định là được mở tiệm hàng trao đổi, tạo cho quy mô nơi này khá lớn.

Nếu không khí trên các đường phố đầy lạnh lẽo thì cảnh tượng nơi đây lại hoàn toàn khác biệt. Người người san sát, chen vai thích cánh.

Lâm Hiên cửa đứng trước cửa phường thị một chút, sau đó vẻ mặt bình ổn đi vào. Vu Pháp đại hội đã sắp bắt đầu. Bảo vật của tu sĩ và vu sư đương nhiên khác nhau, cần chuẩn bị một chút.

Hắn chậm rãi dạo quanh phường thị rồi vào một tiểu tiệm. Mặt tiền tuy không thu hút nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên, dễ dàng nhìn ra có treo các kiện phẩm Linh Khí khá bất phàm.

Vừa vào lập tức có một thiếu niên qua tiếp đón. Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì ngạc nhiên. Trên thân đối phương không chút pháp lực. Chỉ là một phàm nhân, sao có thể ở trong này?

– Tiên sư, người đừng chê cười, tiểu nhân nhận lệnh của trưởng lão bộ lạc, tới chỗ này hầu hạ các vị tiên sư đại nhân.

Tiểu tử kia cũng rất nhạy bén, thấy sắc mặt Lâm Hiên có phần khác lạ thì vội lên tiếng giải thích.

Trên nguyên tắc phàm nhân không được đặt chân tới tòa thành trong thành này. Có điều giờ các vu sư tập hợp đông đảo. Khuê Nguyệt Bộ dù phái ra toàn bộ đệ tử Linh Động Kỳ cấp thấp đi phục vụ thì vẫn còn nhiều vị trí không có người đảm nhận.

Đường xa mà tới, các vu sư cần người hầu hạ. Nơi khác không nói, chỉ tại dịch quán đã cần tiếp khách, quét dọn, lau bàn, thổi cơm… Tu tiên giả có thể ích cốc nhưng không ít người ham muốn ăn uống, cùng với một số công tác khác, vu sư cấp thấp của Khuê Nguyệt Bộ không đủ để phục vụ. Bất đắc dĩ bọn họ đành phải để thêm phàm nhân tới hỗ trợ.

Đương nhiên, những phàm nhân này đều được chọn lựa kỹ càng, có kiến thức nhất định đối với tu tiên giới, được xem như ngoại môn đệ tử trong bộ lạc. Gã tiểu nhị trước mắt là như thế.

Lâm Hiên chỉ là nhất thời tò mò, còn thực ra trong này có phàm nhân Mặc Nguyệt Tộc hay không cũng chẳng quan hệ tới hắn.

– Ừm, trong tiệm có pháp khí gì tốt, ngươi giới thiệu cho ta vài kiện. Giá tiền không thành vấn đề.

Nghe khẩu khí lớn như vậy, tiểu nhị vô cùng vui mừng, cúi đầu nghiêng mình thi lễ:

– Mời ngài khoan tọa, tiểu nhân lập tức mang tới.

Nói rồi hắn dẫn Lâm Hiên tới một cái bàn, lại có thị nữ dâng hương trà lên. Lâm Hiên ngồi thưởng trà đồng thời dò xét chung quanh. Không biết có phải do mặt tiền tiểu tiệm này quá nhỏ chăng, nửa ngày mà không có vu sư khác chiếu cố. Lâm Hiên không nhịn được thầm cười, những tên gia hỏa kia thật không có mắt!

Đợi không bao lâu, tiểu nhị đã ôm ba cái hộp gấm trở lại.

– Tiên sư, xin mời ngài xem xét.

Tiểu nhị như khoe bảo vật, đem hộp gấm thứ nhất mở ra. Một thanh loan đao đen sẫm xuất hiện. Đao này hình bán nguyệt, sống dày lưỡi mỏng, tương tự như Linh Khí của Lạc Y từng sử dụng nhưng sắc nhọn hơn nhiều, tản ra linh lực nhè nhẹ, là một kiện thượng phẩm Linh Khí.

– Tiên sư đại nhân chính là đại hành gia trong nghề, đao này không cần tiểu nhân giới thiệu, chắc hẳn người cũng nhìn ra. Chính là dùng Ô Kim Thiết tốt nhất rèn thành, còn được gia trì thêm Mặc Hỏa Phấn và Tử Đan Lộ, có thêm thần thông hỏa thuộc tính. Uy lực không phải nhỏ.

Tiểu nhị rất biết ăn nói, Lâm Hiên nghe thì sững sờ một chút. Hắn coi như lịch duyệt phong phú nhưng lần đầu nghe nói cần dùng nhiều tài liệu chế luyện Linh Khí như thế này. Có lẽ pháp môn chế khí của vu sư và tu sĩ không giống nhau.

Dù không rõ lắm nhưng uy lực của đao này không giả. Lâm Hiên gật đầu nhưng không nói gì. Thấy vị khách nhân dường như không hứng thú, sắc mặt tiểu nhị vẫn trầm ổn, lại mở cái hòm thứ hai ra, nói:

– Tiên sư, xin người tiếp tục xem qua.

Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn qua. Là một cây tiểu phiên màu lục có vẻ thần bí, mặt trên thêu không ít ký hiệu cổ quái. Cây ma phiên này được luyện chế không giống phương pháp của tu sĩ ma đạo, luận phẩm chất còn trên thanh loan đao hình bán nguyệt kia một bậc.

– Đây là…

– Tiên sư không nhận ra?

Trên mặt tiểu nhị lộ chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tan biến:

– Cũng khó trách, Ngũ Độc Phiên này chính là do Mạch đại sư dày công luyện chế, tiên sư nhất định đã nghe nói qua danh tiếng của Mạch đại sư Ngân Phượng Bộ, chính là luyện Khí đại sư hàng đầu trong Mặc Nguyệt Tộc chúng ta. Pháp khí do người luyện chế bán ở phường thị chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lâm Hiên nghe thì cười khổ. Tuy biết rõ luyện Khí đại sư nổi tiếng của Tần tộc còn cao nhân của Ngân Phượng Bộ thì thật là có lỗi, cho tới giờ chưa từng nghe nói qua!

Lâm Hiên quan sát thoáng qua tiểu phiên trước mắt:

– Ngũ Độc Phiên này chắc là dùng Độc xà, Hạt tử, Thiềm thừ, Tri thù, còn có Ngô công luyện chế mà thành.(1)

– Nhãn lực của tiên sư đại nhân thật là cao cường.

Tiểu nhị vỗ mông ngựa một câu, sau đó nói tiếp:

– Tiểu phiên này quả thật dùng ngũ độc làm tài liệu, nhưng cũng không phải độc trùng thông thường, đều là yêu trùng cấp hai.

Yêu trùng cấp hai? Lâm Hiên lần đầu nghe nói tới yêu trùng. Liên tưởng tới sự phân chia của các tộc yêu thú. Có điều giờ không phải lúc tìm hiểu điều này, sẽ dẫn tới đối phương hoài nghi.

– Với hai kiện Linh Khí này, tiên sư còn chưa hài lòng sao. Đây chính là những trân phẩm của cửa tiệm chúng ta, Ngũ Độc Phiên này càng là…

Lúc này trông bộ dáng tiểu nhị khá thảm hại, vẻ mặt nhăn nhó.

– Không phải ta không hài lòng, là ta còn muốn mua thêm một kiện.

Lâm Hiên khẽ cười nhạt, ngạo nghễ giải thích.

A!

Tiểu nhị giờ mới nhận ra vị tiên sư trước mắt đúng là đại phú nhân, ngay lập tức lại toét miệng cười, xem ra thuật chào hàng là một dạng kỹ xảo hạng nhất.

Hắn vui sướng mở cái hộp gấm thứ ba. Hộp này là hình vuông khác với hai cái trước, to hơn một chút. Bên trong là một tấm thuẫn làm bằng xương cỡ một tấc, chính giữa có khảm nạm một mặt quỷ dữ tợn.

– Thứ này…

Lần này không cần tiểu nhị giới thiệu, Lâm Hiên đã đem tấm thuẫn cầm trong tay ước lượng. Ngay lập tức có cảm giác âm trầm truyền tới, hắn trầm ngâm nói:

– Thuẫn này dùng xương cốt của Hạt Tháp Thú chế thành?

Ánh mắt gã tiểu nhị lộ vẻ ngạc nhiên, lần này không phải vuốt mông ngựa mà thực sự kinh ngạc:

– Phải nói nhãn lực của tiên sư cực tốt. Hạt Tháp Thú cấp bậc không cao nhưng giờ số lượng trong Khuê Âm Sơn rất hiếm, không có cơ duyên thì khó mà tìm thấy.

– Ừm, ta chỉ ngẫu nhiên nghe nói tới, thuẫn này thật đúng dùng xương cốt Hạt Tháp Thú luyện thành?

– Không sai, bên trong còn phong ấn thú hồn của yêu thú này, lực phòng ngự không phải tầm thường. Pháp bảo của cao thủ Ngưng Đan Kỳ thì không nói, tin rằng gần như không có Linh Khí của tiên sư Trúc Cơ Kỳ có thể phá huỷ nổi nó.

Tiểu nhị vô cùng tự tin nói:

– Nhất định tiên sư đại nhân cũng tới so tài trên đại hội, có này bảo vật này hộ thân thì người đã gần như bất bại. Dù không chiếm vị trí đầu bảng vàng nhưng trong ba người đứng đầu thì nhất định không có vấn đề.

Những lời trước của tiểu nhị coi như là thật, câu sau cùng rõ ràng có ý khoe khoang. Lâm Hiên liếc mắt qua ba kiện Linh Khí, hỏi:

– Ta muốn cả chỗ này, ngươi bán thế nào?

Tiểu nhị đại hỉ, cầm ra một bộ bàn tính, xoèn xoẹt tính toán một hồi.

– Nguyệt Nha Nhận, Ngũ Độc Phiên, còn có Bạch Cốt Thuẫn. Một cái thượng phẩm, hai cái cực phẩm Linh Khí… Ừm, tiên sư đại nhân. Tổng cộng là chín trăm lẻ bảy khối tinh thạch. Tiên sư đã hạ đại thủ bút như vậy (2) nên bổn điếm cũng ưu đãi giảm bớt số lẻ. Ngài đưa chín trăm tinh thạch là được.

– Cái gì, chín… Chín trăm tinh thạch!

Lâm Hiên cũng coi như nhân vật tâm cơ âm trầm, vừa nghe đến đây lại kinh hãi thốt lên.

Tiểu nhị thấy vị đại khách nhân thất thố thì cũng hoảng hốt, bàn tính trên tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, lắp bắp mở miệng:

– Tiên sư đại nhân, bổn tiệm quả thực “đồng tẩu vô khi” (3), giá tiền tuyệt đối hợp lý. Nguyệt Nha Nhận này không phải là Linh Khí tầm thường. Ngũ Độc Phiên do Mạch đại sư chế luyện, lão nhân gia chính là luyện khí đại sư hàng đầu. Bạch Cốt Thuẫn càng không tầm thường. Chín trăm tinh thạch này…

—–

Chú:

(1) Độc xà, Hạt tử, Thiềm thừ, Tri thù, Ngô công: Rắn độc, Bò cạp, Cóc độc, Nhện, Rết.

(2) Đại thủ bút: Ý nói nhấc tay làm một công việc hay giao dịch lớn.

(3) Đồng tẩu vô khi: không khi dễ người già và trẻ em. Ý nói luôn đối xử một cách công bằng.