Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 12: Khởi hành tới Thiên Trụ Sơn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Giao dịch hội sẽ được cử hành tại Thiên Trụ Sơn Lăng Vân Môn sau chín ngày nữa. Nắm rõ tin tức này, Lâm Hiên đàm đạo với hai người một lát rồi bất động thanh sắc cáo từ.

Rời khỏi Tàng Thư Các, thấy bốn phía không có ai, lúc này trên mặt hắn mới lộ nụ cười.

Linh Khống Thuật! Lâm Hiên đang rất khao khát công pháp này. Giao dịch hội trao đổi tài sản của cả một môn phái nên khẳng định sẽ có bán. Hắn chỉ là một ngoại nhân, đến mua sau đó vỗ mông rời đi, không cần lo lắng kẻ trong bổn môn biết được.

Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, nụ cười trên miệng Lâm Hiên chợt tắt, vẻ mặt thản nhiên trở về Phế Đan Phòng.

Đã quyết định tới hội giao dịch, đương nhiên phải chuẩn bị một chút. Lâm Hiên hỏi thăm thì rõ Thiên Trụ Sơn cách đây khoảng tám trăm dặm. Nếu dùng Ngự Phong Thuật, nhanh thì một ngày chậm thì hai ngày là sẽ tới. Như vậy hắn còn bảy ngày thời gian để chuẩn bị.

Về chuyện giao dịch hội không dùng tinh thạch mà dùng đan được làm tiền tệ, đối với Lâm Hiên lại là chuyện rất tốt, hiện hắn có mười khối hạ phẩm tinh thạch còn đan dược thì thừa thãi hơn.

Đương nhiên Lâm Hiên cũng hiểu, một đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp nếu lộ ra tài sản giàu có rất dễ dẫn đến họa sát thân. Chuyến đi này cần mang đủ đan dược, thời cơ chưa tới thì tuyệt không ra tay để kẻ khác chú ý.

Mấy ngày tới cần tinh chế thật nhiều phế đan. Lâm Hiên đã vô cùng thành thục việc này, cả ngày hắn ở trong phòng tinh chế.

Bất tri bất giác đã qua năm ngày, Lâm Hiên đứng lên hoạt động thân thể một chút. Mấy ngày nay quả thực rất mệt mỏi, bù lại thu hoạch không tồi, tổng cộng thu được ba trăm viên hạ phẩm cùng chín viên trung phẩm đan Tẩy Tủy Đan.

Sở dĩ tinh chế nhiều như vậy vì Tẩy Tủy Đan là loại đan được cấp thấp nhất, giá trị không cao. Đề phòng vạn nhất, hắn muốn mang theo nhiều một chút.

Chuẩn bị đầy đủ đan dược, Lâm Hiên quyết định xuất phát. Trước tiên hắn kiểm tra gia tài một chút. Hiện còn tám khối hạ phẩm tinh thạch, ba kiện Linh khí và gần hai mươi tấm phù lục ngũ hành. Đương nhiên là phải mang theo người đề phòng bất trắc. Ngoài ra hắn còn cẩn thận đem tấm áo giáp ngắn màu đen thu được từ Trương Vũ mặc vào người.

Muốn rời môn phái, Lâm Hiên phải tới phòng quản lý đệ tử thông báo. Tu tiên giả Trúc Cơ kỳ sẽ phải lập khế thư, đệ tử Linh Động kỳ thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần tùy tiện tìm một lý do là được.

Sau khi lấy được lệnh bài xuất ngoại, Lâm Hiên liền rời khỏi Phiêu Vân Cốc. Sau gần bốn năm, đây là lần đầu hắn ra ngoài, chợt thấy cảm khái trong lòng.

Hai ngày sau.

Thiên Trụ Sơn thuộc Duyện Châu Triệu Quốc. Dãy núi này trải dài mấy chục dặm, thực vật sum xuê. Ngọn chủ phong nơi đây là Thiên Trụ Phong hiểm trở cao hơn năm ngàn thước, vách núi dựng đứng. Nghe nói loài khỉ cũng không thể leo qua.

Trước nay có không ít phàm nhân đến nơi này du lãm, thấy nơi nơi đều là vách đá dựng đứng, không tìm thấy lối lên núi, chỉ có thể ngước nhìn mà cảm thán.

Hôm nay tại Thiên Trụ Phong xuất hiện một thiếu niên niên dung mạo tầm thường, y phục bằng vải thô có vẻ như là một gã tán tu nghèo.

Ngẩng đầu nhìn Thiên Trụ Phong. Pháp lực lưu chuyển trong thân thể, Lâm Hiên thi triển Ngự Phong Thuật. Hắn đạp trên các mỏm đá sắc nhọn cùng vách núi thẳng đứng như đi trên đất bằng, nhằm hướng đỉnh núi mà tới.

Tiên pháp tuy thần kỳ nhưng muốn lên cao năm ngàn thước cũng mất một đoạn thời gian. Trên đường Lâm Hiên bắt gặp vài thân ảnh, hẳn là những tu sĩ vì giao dịch hội bảo vật mà đến.

Hắn chọn một đường ít người, lên đến đỉnh núi thì một màn sương mù nồng đậm che phủ trước mắt.

Lâm Hiên mỉm cười, liếc mắt một cái đã nhận ra đây một ảo trận làm mê loạn phương hướng hết sức đơn giản. Mục đích của nó là để ngăn cản phàm nhân hoặc đề phòng những võ lâm cao thủ thế tục với những dụng cụ tốt có thể leo lên được đây.

Tu tiên giả dù là Linh Động kỳ tầng nhứ nhất, chỉ cần vận pháp lực lên đôi mắt là có thể nhìn rõ ở đây có một cái Truyền Tống Trận đơn giản.

Đứng ở trên trận, Lâm Hiên vươn tay quán nhập pháp lực vào trận nhãn. Truyền Tống Trận phát ra tiếng kêu ông ông cùng những hoa văn chói sáng, cảnh vật trước mắt mơ hồ một màu trắng mịt mờ. Một lát sau dị tượng tan đi, hắn xuất hiện ở gần một cái hồ rộng lớn trên đỉnh núi. Khắp nơi phủ đầy màu xanh cây cỏ, trăm hoa đua nở, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.

– Đạo hữu tới tham gia bảo vật giao dịch hội?

Tiếng người truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang đã thấy một thiếu niên đang đứng tiếp đón. Đây hẳn là tu sĩ Lăng Vân Môn, chỉ là vẻ mặt đối phương không được tốt, cả người hữu khí vô lực như một phàm nhân. Lâm Hiên còn chưa trả lời, người này đã đưa cho hắn một cái ngọc giản.

Xem ra các tu sĩ đến đây đều được cấp, Lâm Hiên lẳng lặng tiếp nhận. Tới một gốc cây đại thụ, thấy không có người hắn đem thần thức truyền vào. Một đoạn văn tự hiện lên trong đầu, bên trong giới thiệu thông tin về hội giao dịch bảo vật lần này cùng những điều cần chú ý.

Lâm Hiên xem lướt qua, trong này đề cập tới sẽ có giao dịch các công pháp trung cấp, trong đó có cả Linh Khống Thuật. Trong lòng mừng rỡ, hắn cất ngọc giản rồi đi tới một khu kiến trúc nằm ở phía Đông hồ nước kia.

Đây là một tòa lầu các nhỏ, trước kia là dịch quán của Lăng Vân Môn chuyên tiếp đãi tu tiên giả bên ngoài tới, tất cả tu sĩ đều đến đây đăng ký.

– Danh tính, môn phái?

– Triệu Cương, tán tu.

Lão giả ghi danh vươn tay một cái, bạch quang nhè nhẹ tỏa ra. Một khối lệnh bài một mặt có khắc hai chữ Triệu Cương, mặt kia khắc một chữ Tán hiện ra.

– Được rồi, đây chính là tín vật hội giao dịch của ngươi, cầm lấy đi.

Chỉ là khẽ nhấc tay nhưng tu vị của lão giả này khiến Lâm Hiên thầm líu lưỡi, không ngờ đây là một cao thủ Trúc Cơ sơ kỳ. Có điều sau khi hội giao dịch kết thúc, nhất định lão phải tự phế tu vị.

Lăng Vân Môn có mười mấy cao thủ Trúc Cơ kỳ nhưng buộc phải giải tán bởi sự cường đại của tu sĩ Ngưng Đan kỳ, nghĩ đến điều này thì trong lòng Lâm Hiên tò mò cùng kinh hãi. Chưởng môn Phiêu Vân Cốc là Bạch Hạc chân nhân, từ lúc hắn nhập môn chỉ dám đứng từ phía xa ngưỡng mộ tôn kính.

Trong lòng cảm khái, Lâm Hiên tiếp nhận lệnh bài rồi tới căn phòng được cấp. Sau khi xem qua một lượt, hắn khoanh chân đả tọa khôi phục thể lực. Hai ngày thi triển Ngự Phong thuật đã tiêu hao không ít linh lực.

Đả tọa chừng một canh giờ, linh lực trong cơ thể đã được bổ đầy. Lúc này sắc trời đã xẩm tối, không tiện ra ngoài nên hắn leo lên giường đi ngủ.

Xuyên qua những đám mây, ánh dương ấm áp chiếu rọi trên mặt đất. Nắng vàng nhè nhẹ phản chiếu toàn cảnh Thiên Trụ Phong.

Lúc này Lâm Hiên đã ra ngoài tản bộ, mới bình minh mà các tu tiên giả đã đứng tụm năm tụm ba. Xem ra ai ai cũng háo hức chờ đón hội giao dịch này.

Theo thông tin trong ngọc giản, tại phía nam hồ nước có một quảng trường dùng làm nơi giao dịch. Ngày mai hội giao dịch mới bắt đầu, chỉ là trước nay luôn ở trong môn phái, Lâm Hiên chưa nắm rõ giá trị các loại bảo vật nên muốn tìm hiểu một phen.

Chỉ thấy các cửa tiệm quầy hàng được dựng lên san sát, tiếng rao bán mặc cả cò kè không ngừng vang lên, chẳng khác nào thị tứ của nhàm nhân.

Quả là không ít!

Lâm Hiên ước chừng ở đây phải có tới cả hai ngàn tu sĩ. Hầu hết các môn phái đều phái người tới. Qua trang phục, có thể nhận ra hai vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ Phiêu Vân Cốc dẫn theo một đám đệ tử. Ngoài ra còn có Hỏa Linh Môn, Đạo Phù Sơn, Thiên Tinh Tông, bảy tám tông phái lớn nhỏ đều cử các trưởng lão góp mặt.

Nhìn khuôn mặt xa lạ hai vị trưởng lão kia, Lâm Hiên không lo lắng bản thân sẽ bị nhận ra nhưng bắt đầu dâng lên nỗi ưu phiền khác.

Ngoài các tông môn, trong tu tiên giới có một mô hình tiểu môn phái đó là gia tộc tu tiên. Chính là những tu sĩ có ràng buộc về huyết thống. Nhiều thì hơn trăm người, ít thì năm ba người, chưởng môn cũng chính là gia chủ.

Tuy kém tông môn nhưng những gia tộc này cũng có thực lực nhất định, mục tiêu của bọn họ chính là Linh khí, phù lục hay công pháp cấp thấp mà các đại phái không quan tâm. Nếu bọn họ cũng định mua công pháp Linh Khống Thuật thì sự tình sẽ trở nên khó khăn. Lâm Hiên cau mày nghĩ cách ứng phó.

Đương nhiên lượng tu sĩ đông đảo nhất chính là tán tu có tu vị thấp nhất. Đại bộ phận đến đây để xem náo nhiệt, mở mang tầm mắt hoặc thử vận may.

Lăng Vân Môn giải tán, bán đi tất cả gia sản. Nghe thì quyền giao dịch công bằng với mọi người nhưng thực tế không hẳn là như vậy. Nếu có người mua được bảo vật mà các đại môn phái coi trọng thì thực xin lỗi, người đó chuẩn bị đón nhận tai ương.

Kỳ thực, nói trắng ra là miếng ngon phải để các đại phái dùng trước, sau đó là gia tộc. Cuối cùng còn mấy miếng xương xẩu thì quẳng lại cho tán tu.