Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 34: Những vị khách không mời

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ra khỏi phường thị, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ đề phòng, lập tức ngự trên Bích Tuyết Hoàn độn quang bay về phía xa. Không lâu sau, nơi này đột nhiên bốc lên hai làn khói đen rồi hai tu ma giả Trúc Cơ Kỳ hiện ra.

– Hai chúng ta mà phải đi truy tung một gã tiểu tu Linh Động kỳ sao?

– Đừng xem thường tiểu tử này, dù tu vị không cao nhưng trên người hắn có đến cả ngàn viên Tẩy Tủy Đan. Không giống hạng tán tu tầm thường, chủ thượng đã căn dặn…

Tiếng trò chuyện dần thấp xuống, hai người hóa thành một đạo hắc quang đuổi theo hướng Lâm Hiên.

Bọ ngựa toan bắt ve phía trước, chim sẻ đã rình phía sau. Hai người rời đi không lâu thì lại có mấy tu tiên giả xuất hiện. Bọn họ mặc áo bào trắng có thêu hình một con Hải Long trông rất sống động.

– Hừ, không ngờ Cực Ma Động dám to gan đến Hải Long môn chúng ta sinh sự.

– Ha ha, sư huynh không cần tức giận. Đám tu ma giả kiêu ngạo ngang ngược nhưng vẫn có chỗ cố kỵ bổn môn. Chỉ là không hiểu sao kẻ hậu bối kia lại không biết sống chết như vậy, trong vòng nửa canh giờ bán ra trên ngàn viên Tẩy Tủy đan thì quá mạnh tay. Đừng nói là tu ma giả, còn rất nhiều đồng đạo khác cũng động tâm không thôi. Tuy vậy hắn đã ra khỏi phường thị, không thuộc phạm vi của chúng ta. Cực Ma Động có động thủ cũng không tính làm hỏng thể diện của bổn môn.

Tu sĩ đầu lĩnh Hải Long Môn nọ hừ một tiếng nhưng không có ý định truy cứu.

Trở lại bên kia, tốc độ độn quang của trung niên mặt vàng như nghệ không hề kém tu sĩ Trúc cơ sơ kỳ, khiến cho hai tu ma giả đuổi theo kinh ngạc không thôi. Mắt thấy số tu sĩ qua lại ngày ít. Một rừng cây rậm rạp hiện trong tầm mắt, trung niên kia lập tức bay vào đó.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm, thần thức của hắn cường đại vượt cảnh giới, sớm phát hiện có kẻ theo dõi. Tuy lường được chuyện mấy ngàn khối tinh thạch sẽ khiến cho chúng tu sĩ tham lam nhưng hắn không ngờ lại khiến cả cao thủ Trúc Cơ Kỳ động tâm.

Nếu chỉ có một người, Lâm Hiên nắm chắc có thể vỗ mông chạy thoát. Giờ có hai người, May là đã dự phòng trường hợp này. Trên mặt Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh.

Chừng một khắc sau, hai gã tu ma giả bay tới khu rừng rậm, phía dưới cây cối rậm rạp ngăn cản tầm mắt nhưng bọn họ không thèm để ý. Chỉ cần dụng thần thức tìm kiếm, có thể dễ dàng tuy ra tung tích của tiểu tử nọ. Rừng cây hoang dã này là một nơi rất tốt để giết người đoạt bảo.

– Sao, tìm được tiểu tử kia chưa?

– Thật kỳ quái, rõ ràng hắn bay vào trong này, đột nhiên lại biến mất. Sao ở đây lại còn có một tiểu tử Linh Động kỳ tầng thứ nhất rác rưởi.

Hai tu ma giả nhìn nhau rồi cùng hạ xuống khu rừng.

– Tiểu tử, ngươi có thấy một trung nhiên mặt vàng như nghệ đi vào không?

Tại một khoảng đất trống khá lớn, có một gã thiến niên tướng mạo tầm thường chừng hai mươi, đang khổ cực luyện tập Băng Đạn Thuật.

– Hai vị tiền bối…

Thiếu niên bộ dáng ngốc nghếch thấy hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ thì giật mình, lắp bắp nói không thành lời:

– Không… không có.…Hai vị tiền bối tu vị cao như vậy …có thể nhận ta làm đồ đệ hay không?

– Nhận ngươi làm đồ đệ?

Tu ma giả cao gầy cười lạnh một tiếng, lại dùng thần thức cẩn thận đảo qua bốn phía vẫn không phát hiện được gì.

– Ngươi thật sự không thấy kẻ khác đi vào trong này?

– Vâng, ta sao dám lừa gạt tiền bối… van cầu các ngài nhận vãn bối làm đồ đệ đi!

Hai tu ma giả nào có tâm tư nghe thanh niên nói, bọn bọ đang tức tối vì có một người còn sống sờ sờ lại biến mất. Hai người tách ra tìm hơn nửa canh giờ vẫn không phát hiện gì, đành rời đi trong tức giận.

Nhìn độn quang của hai người biến mất nơi chân trời, vẻ ngốc nghếch trên mặt thanh niên tan dần, thay vào đó là vẻ âm trầm thành thục.

Lâm Hiên lau mồ hôi trên trán.

Hoàn hảo! Đã thành công qua mắt đối phương.

Một khắc thoát khỏi tầm mắt đối phương. Lâm Hiên thu hồi Thiên Ma Kiến Dung Thuật khôi phục chân diện, sau đó lại uống một ngụm lục dịch Hồng Lăng thảo ẩn dấu tu vị.

Hai tu ma giả tuy có hoài nghi, thấy gương mặt thanh niên này lạ lẫm nhưng vẫn cẩn thận dùng thần thức quét qua mấy lần. Có điều diệu dụng của lục dịch Hồng Lăng Thảo vô cùng thần kỳ, bọn họ không thể phát hiện ra điều bất thường gì.

Hai tu ma giả tự cho mình là cao thâm, không ngờ lại bị một đệ tử Linh Động kỳ qua mặt.

Đương nhiên tình huống vừa rồi cũng có chỗ nguy hiểm. Hai người kia tìm không được mục tiêu, nếu lại giận cá chém thớt thì không ổn.

Tuy vậy điều này vẫn nằm trong dự liệu của Lâm Hiên. Các tu tiên giả đều coi trọng thể diện, thân là cao thủ Trúc Cơ Kỳ mà vô duyên vô vô cớ làm khó một đệ tử Linh Động sơ kỳ. Chẳng phải là khiến người chê cười sao!

Nguy hiểm được giải trừ nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn âm trầm, dùng cơ trí gạt địch như vậy dù sao vẫn phải dựa vào vận khí. Hắn đương nhiên không thích loại cảm giác này. Nếu có đủ thực lực, kẻ nào tìm tới gây phiền toái thì trực tiếp tiêu diệt.

Vận mệnh của mình, nhất định phải do bản thân nắm trong tay.

Lâm Hiên đứng im lặng một hồi rồi mới độn quang rời đi. Sự tình lần này là vừa có đả kích lẫn hưng phấn. Tu tiên giới cường giả vi tôn, dùng nắm đấm giải quyết mọi sự mà không cần đạo lý, cần phải nhanh chóng tiến cảnh Trúc Cơ Kỳ.

Hôm sau Lâm Hiên lại dùng Thiên Ma Hóa Dung Thuật, thay đổi dung mạo đúng hẹn tới Hải Long Các mua Hằng Tâm Thảo, tất cả đều thuận lợi.

Lúc tại phường thị, hắn còn nghe đám tu sĩ không ngớt nghị luận về chuyện ngày hôm qua có một kẻ ra đại thủ bút, một lần bán ra hơn một ngàn viên hạ phẩm Tẩy Tủy đan.

Cẩn thận nghĩ lại sự tình ngày hôm qua, đúng là hắn có thiếu suy xét. Cuối cùng dù chuyển nguy thành an nhưng quả thực hung hiểm. Sau này tuyệt không thể lỗ mãng như vậy.

Sau khi rời phường thị, Lâm Hiên nhằm hướng bắc U châu độn quang bay đi. Căn cứ tin tức thu thập được thì dân cư nơi đó rất thưa thớt. Hắn tính tìm kiếm một chỗ bí ẩn luyện chế Cực phẩm Tẩy Tủy Đan, trùng kích cảnh giới Trúc Cơ.

Ba ngày sau, Lâm Hiên hạ xuống một vùng hoang vu. Phóng tầm mắt, bốn phía đều là sơn cùng thủy tận. Mãnh thú nhiều vô số mà không có bóng người, là nơi tuyệt hảo để bế quan tu luyện.

Trên mặt lộ vẻ hài lòng, Lâm Hiên dò xét một hồi thì tìm được một sơn động trên một vách núi thẳng đứng. Ngoài phi điểu, hắn không tin mãnh thú và phàm nhân có thể leo lên được.

Lâm Hiên nghỉ ngơi một lát rồi dùng Phi Kiếm, rất nhanh mở ra động phủ đơn sơ, sau đó lại lấy ra một tấm phù lục.

Đây là tấm Trận phù cuối cùng, trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện vẻ tiếc nuối nhưng nhanh chóng vận chuyển linh lực ném nó ra.

Linh lực dẫn động trận pháp được phong ấn. Tấm phù bốc cháy hóa thành một âm dương bát quái trận đồ, sau đó nhanh chóng hóa lớn bảo phủ cả tòa động phủ.

Bố trí cấm chế xong xuôi, Lâm Hiên nghỉ ngơi một đêm. Hôm sau, thể lực cùng pháp lực khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hắn mới bắt đầu tính chuyện luyện đan.

Đầu tiên là chuẩn bị nguyên liệu. Lúc này trong tay hắn đã có hàng trăm viên thượng phẩm Tẩy Tủy Đan. Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh thảo đã có. Hằng Tâm Thảo cũng đã mua được.

Có điều Lâm Hiên không vội luyện đan, lần đầu không chút kinh nghiệm, không thất bại mới là chuyện lạ.

Đầu tiên hắn lấy ra đan thư cẩn thận nghiên cứu về luyện đan thuật, thỉnh thoảng rời động đi tìm một ít thảo dược, luyện chế một số đan dược trị thương hoặc để cường thân kiện thể. Những đan dược này, ở thế tục là ngàn vàng khó cầu nhưng không mấy tác dụng đối với tu tiên giả.

Theo phân cấp luyện đan sư, cấp thấp nhất là mức độ nhập môn. Tuy vậy thối luyện lần thứ hai còn dễ hơn luyện chế hạ phẩm Tẩy Tủy đan ban đầu, hơn nữa có Hằng Tâm thảo nên Lâm Hiên nắm chắc sẽ thành công.

Thời gian trôi như nước chảy, đảo mắt đã qua nửa năm.

Nửa năm qua, pháp lực Lâm Hiên lại càng tinh tiến, đã có kiến giải nhất định đối với luyện đan thuật.

Sáng hôm nay, hắn quyết định luyện chế cực phẩm Tẩy Tủy đan.

Lâm Hiên lấy từ túi trữ vật ra một cái tiểu đỉnh. Đỉnh này không biết dùng tài liệu gì nhưng đúc theo lối cổ. Bên ngoài có điêu khắc hình những tứ thánh thú gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ trông rất sống động. Hắn lại lấy ra mấy khối tinh thạch đem xếp theo hình bắc đẩu thất tinh.

– Khởi.

Lâm Hiên đem cái đỉnh ném lên không trung, hai tay khuynh tròn đem linh lực truyền vào tinh thạch. Hình đồ bắc đẩu thất tinh phát sáng, từ các khối tinh thạch phóng ra những cột sáng tạo thành bảy sắc cầu vồng, chiếu vào cái đỉnh đang lơ lửng trên không.

Vẻ mặt Lâm Hiên ngưng trọng, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ ném ra. Aau đó đánh ra một đạo pháp quyết vào đỉnh lò.

Chỉ thấy từ trong đỉnh lò bay vụt ra một đạo bạch quang. Bụp một tiếng cái bình kia nổ thành nhiều mảnh nhỏ. Những viên thượng phẩm Tẩy Tủy Đan bị hút vào đỉnh lò. Lâm Hiên khẽ phất tay một cái. Ngân Nguyệt Hoa và Lưu huỳnh Thảo cũng bị cuốn vào, ngoài ra còn thêm một loại bột phấn được nghiền nát từ Hằng Tâm Thảo.

Sau khi cho đầy đủ nguyên liệu thô, Lâm Hiên lật tay một cái, một tấm Địa Hỏa Phù hiện trong lòng bàn tay rồi bay đến phía dưới đỉnh lò.

Trước đây, Lâm Hiên đã tập luyện trên cả trăm lô đan dược nhưng khẳng định luyện cực phẩm Tẩy Tủy đan sẽ khó khăn hơn. Theo suy đoán của hắn, ít nhất phải bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần có chút sai lầm là tất cả công sức đều uổng phí.

Mà tài liệu trong tay hắn chỉ có một lô. Chỉ cho phép thành công không cho thất bại.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đảo mắt rốt cục đã qua bốn mươi chín ngày.

Nhìn đỉnh lò được tầng hỏa diễm vây quanh, Lâm Hiên hít vào một hơi. Cũng may hết thảy sự tình đều thuận lợi. Lần thối luyện thứ hai không khó, lại có thêm Hằng Tâm Thảo đề cao xác suất thành công. Xem ra cực phẩm Tẩy Tủy Đan sắp sửa ra lò.

Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười. Đúng lúc này, một thanh âm va chạm rất nhỏ vào cấm chế bên ngoài động truyền đến. Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Đúng lúc quan trọng thế này lại có kẻ đến quấy rầy.

Hắn đánh ra vài đạo pháp quyết ổn định đỉnh lò cùng địa hỏa. Sau đó mới thả ra thần thức quan sát. Chỉ thấy có một tu tiên giả chừng tứ tuần đang đứng trước động.

Linh Động kỳ đại viên mãn!

Thấy rõ tu vị của người này, sắc mặt Lâm Hiên giãn ra đôi chút. Trầm tư một lát, hắn lưu chuyển linh lực truyền lời:

– Đạo hữu, nơi này là động phủ của ta, mời trở về cho!

Gã trung niên ở ngoài tên là Đàm Minh, nghe tiếng truyền âm thì nhìn cấm chế trước mặt, sau khi do dự một chút nói:

– Khách từ phương xa, đạo hữu cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, gặp được là hữu duyên. Sao không mời ta vào động?

Lời của đối phương tựa hồ rất khách khí nhưng Lâm Hiên lại cười lạnh một tiếng. Lúc tại Phiêu Vân Cốc, hắn có nghe các sư huynh cùng trưởng lão nói qua, khi tu tiên giả bế quan tối kỵ có kẻ quấy rầy do rất dễ đến tẩu hỏa nhập ma. Tu sĩ xa lạ tới tám phần là muốn ngư ông đắc lợi, giết người đoạt bảo.

Chắc chắc tên gia hỏa này đang định dò xét, trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ âm trầm. Đối phương đã có ý bất thiện thì hắn cũng không khách khí. Tiên hạ thủ vi cường, Lâm Hiên hít vào một hơi, đánh ra vài đạo pháp quyết lên trên cấm chế.

Đàm Minh chờ một lúc không động tĩnh, trên mặt không khỏi hiện vẻ vui mừng, xem ra hắn hôm nay gặp đại vận. Tu sĩ trong kia đang bế quan đến lúc khẩn yếu quan đầu, không tiện hành động.

Tuy vậy từ trận pháp được bố trí, có thể khẳng định thực lực đối phương không kém, tám phần là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Tu vị càng cao thì gia tài càng phong phú. Đối phương không tiện hành động thì còn sợ cái gì?

Đàm Minh vỗ vào túi trữ vật, tế ra một kiện Linh Khí là một thanh đoản thương. Sắc trời trời nhiên tối sầm, đang là ban ngày nhưng tối đến mức không nhìn rõ cả bàn tay, trên bầu trời hiện một hình đồ bát quái thật lớn.

– Ảo trận? Đàm Minh rùng mình, biết đã lạc vào trận pháp do đối phương bày ra.

Không phải đối phương không thể động thủ sao, sao còn có thể thao túng trận pháp. Chẳng lẽ hắn phỏng đoán sai lầm?

Ánh mắt hắn chợt lóe lên vẻ giảo hoạt, nói:

– Đạo hữu, tại hạ không có ác ý!

– Không có ác ý?”

Lâm Hiên cười nhạt. Kẻ ngoài kia xem hắn là tiểu hài tử lên ba sao, tiếp tục đánh ra một đạo hồng quang vào cấm chế.

Nhất thời hình đồ bát quái xoay tròn càng lúc càng nhanh, hỏa diễm như mưa dội xuống đầu Đàm Minh.

Đàm Minh giật mình, vội bày ra lồng sáng linh khí hộ thân, sau đó vừa lại tế ra một bảo vật trông như tấm vải bố, được truyền linh lực thì lập tức cuồng trướng lên đến mấy trượng, trôi nổi phía trên đầu hắn.

– Linh khí phòng ngự?

Lâm Hiên dùng thần thức quan sát. Trên mặt hiện vẻ ngạc nhiên cùng hưng phấn. Thấy màn mưa lửa bị bị Linh khí ngăn trở, hắn lại đánh ra một đạo pháp quyết lên trận pháp.

Bát Quái Đồ trên bầu trời bắt đầu phát sinh biến hóa, không trút hỏa vũ nữa mà bắn xuống các cột sáng màu đỏ.

Sắc mặt Đàm Minh trầm xuống, hai tay bắt pháp quyết điểm lên tấm vải bố trên đỉnh đầu, nó liền biến thành một khối cầu bao bọc cả người hắn lại.

Thân là tu sĩ Linh Động kỳ đại viên mãn, tuy bị vây trong trận phù nhưng hắn biết việc dùng trận kỳ và trận bàn bố trận có sự khác nhau rất lớn. Trong đó trận phù tiêu hao năng lượng rất nhanh.

Xem hiện giờ đối phương đúng là không thể di chuyển, chỉ có thể dùng một chút linh lực điểu khiển trận pháp mà thôi.

Vẻ hưng phấn của Đàm Minh sao qua được thần thức của Lâm Hiên, hắn lật tay tế ra một tấm phù. Liền nghe có tiếng hót trong trẻo vang lên, Thú Hồn Phù phát ra hào quang mãnh liệt rồi một con quái điểu ba mắt một chân xuất hiện.

– Đi!

Lâm Hiên chỉ tay về phía Thiên Tường Điểu, khẽ quát một tiếng.

Cùng lúc đó ở phía ngoài động.Vô số cột sáng màu đỏ như mưa rào trút xuống, Đàm Minh phải không ngừng truyền pháp lực vào trong Linh Khí, tuy ăn đau khổ nhưng vẻ mặt hắn càng thêm đắc ý.

Đối phương công kích mãnh liệt như vậy, khẳng định là có điều cố kỵ. Đợi năng lượng của trận phù tiêu hao hết, hắn sẽvào động thu thập kết quả.

Tưởng tượng bên trong là cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang lúc khẩn yếu không thể động thủ, chỉ có thể mặc cho bản thân tùy tiện xử lý. Trong tâm Đàm Minh nổi lên nỗi khoái cảm đầy ác độc.

– Chỉ cần ta kiên trì chốc lát nữa.

Đàm Minh tự nhủ, thè lưỡi liếm khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam ác độc.

Chỉ là vù một tiếng, tinh quang lóe lên rồi một con quái điểu ba mắt một chân cực lớn lao vọt về phía hắn.

– Hả?

Cảm nhận được linh lực dao động cường đại trên thân quái điểu, sắc mặt Đàm Minh đại biến, uy áp cùng thanh thế này không kém tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ bao nhiêu.

Nửa canh giờ sau.

Trong động phủ tỏa ra một mùi hương thấm động lòng người, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui mừng cùng chăm chú.

Thời khắc mấu chốt thành đan, không được có điểm khinh thường. Trầm ngâm một lát, hắn tế ra Bích Tuyết Hoàn rồi không ngừng truyền linh lực vào trong. Rất nhanh một đạo hỏa diễm màu trắng hiện ra.

Tiên Thiên Chi Hỏa!

Cao thủ Trúc Cơ Kỳ mới có thể thi triển ra hỏa diễm này. Dựa vào cực phẩm Linh Khí, Lâm Hiên cũng miễn cưỡng thi triển được ra nhưng pháp lực tiêu hao rất nhanh, không duy trì được bao lâu. Tuy vậy Tiên Thiên Chi Hỏa do linh lực biến thành, thích hợp hơn Địa Hỏa trong việc luyện đan.

Lâm Hiên bắt đầu thao túng luồng Tiên Thiên Chi Hỏa luyện chế đan dược. Thêm nửa canh giờ chỉ nghe ầm một tiếng. Linh lực bắn ra chung quanh, nắp đỉnh lò cũng bị hất bay lên.

Sắc mặt Lâm Hiên trở nên vui mừng, bất chấp mệt nhọc phát ra một đạo bạch quang thu hồi đỉnh lò.

Cả động phủ tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Nhìn các viên đan dược trước mắt, Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ vô hạn. Màu sắc cùng mùi hương hoàn toàn giống trong cổ thư, các viên đan dược còn phát ra ánh bạch quang lóng lánh.

Nhìn ngắm một lát, hắn cẩn thận đem cực phẩm Tẩy Tủy đan cùng đỉnh lò cất đi. Sau đó khoanh chân đả tọa, tay cầm hai khối tinh thạch bổ sung pháp lực. Có tinh thạch hỗ trợ, một lúc sau pháp lực đã được bổ đầy.

Nhìn màu sắc hai khối trung phẩm tinh thạch trở nên ảm đạm, Lâm Hiên mỉm cười ra khỏi động phủ.

Năng lượng của Âm Dương Bát Quái Trận đã tiêu hao bảy tám phần mà Thiên Tường Điểu cũng có vẻ mệt mỏi khiến Lâm Hiên ngạc nhiên. Xem ra thực lực của vị khách không mời mà đến không tệ.

Chỉ là lúc này thi thể hắn đang nằm trên mặt đất. Lâm Hiên bắn ra một khối hỏa cầu biến nó thành tro bụi.

– Thu!

Lâm Hiên vươn tay vẫy, Thú hồn Thiên Tường Điểu lại hóa thành Thú Phù bay về trong tay, hắn không chút do dư thu luôn túi trữ vật cùng Linh Khí phòng ngự của Đàm Minh.

Cuối cùng Lâm Hiên tế ra phi kiếm. Trong những tiếng ầm ầm, phi kiếm phát ra hào quang rực rỡ, đánh tan động phủ thành đá vụn. Hắn gật đầu hóa hài lòng, thành một đạo lam quang biến mất tại chân trời.