Quyển 3: U châu loạn - Chương 96: Diệp gia

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Thiếu chủ, U Minh Hàn Thiết trân quý như vậy, sao người không khẩn cầu Ma Tôn lão nhân gia phái vài cao thủ tới đây, sẽ dễ dàng tiêu diệt hai nhà Diệp Liễu.

Viên Tam lại có vẻ khó hiểu, hỏi.

– Ngu ngốc. Thanh Diệp Sơn tuy hẻo lánh nhưng vẫn có tai mắt chính đạo. Nếu bổn thiếu chủ gióng trống khua chiêng, chắc chắn sẽ khiến tam đại phái chú ý. Ngươi nghĩ bọn họ cam tâm để bảo vật rơi vào tay chúng ta sao?

Sắc mặt Điền Tiểu Kiếm âm trầm, thanh âm có vẻ lạnh lẽo.

– Thiếu chủ anh minh thần võ, là thuộc hạ lắm lời.

Viên Tam lau mồ hôi trên trán, cười bồi vỗ mông ngựa.

– Hừ, nguyên là ta tính gây tranh chấp giữa hai gia tộc Liễu Diệp sau đó làm ngư ông hưởng lợi. Nhưng không ngờ ngươi thất bại. Ta còn chủ ý khác nhưng lần này hành sự phải cẩn thận mới được.

Điền Tiểu Kiếm cắn răng, vẻ mặt âm hàn mở miệng.

Sau thời gian một tuần nhang cả hai rời nơi này. Lúc này Lâm Hiên từ một sau một tảng đá cách khoảng mười trượng đi ra.

Lúc này hắn lấy tay chống cằm, rơi vào trầm tư.

U Minh Toái Tâm Kiếm! Đối phương lựa chọn làm bổn mạng pháp bảo cũng không tồi. Về phần hắn, thực ra trong Cửu Thiên Huyền Công có phương pháp luyện một pháp bảo tên là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn! Bảo vật này có uy lực cường đại, thần thông kinh người. Khi xuất ra âm dương song hoàn có thể vừa công vừa thủ, đủ để đánh bại tu sĩ cùng cấp.

Điều đầu tiên, Lâm Hiên để tâm tới U Minh Toái Tâm Kiếm bởi vì Nguyệt Nhi. Nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, với tư chất của tiểu nha đầu thì ngưng đan chỉ là sớm muộn.

Tới lúc đó có thể đem U Minh Toái Tâm Kiếm giao cho Nguyệt Nhi, còn hắn thì dùng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Đương nhiên không thể nói U Minh Toái Tâm Kiếm chỉ dành riêng cho Nguyệt Nhi. Do tâm thần tương thông, chính xác hai người sẽ cùng sở hữu bổn mạng pháp bảo. Nguyệt Nhi bồi dưỡng kiếm này cũng không khác mấy so với Lâm Hiên tự động thủ.

Như vậy hắn có tới hai kiện bổn mạng pháp bảo. Một khi đối địch thì chỗ tốt không phải nói cũng rõ. Điền Tiểu Kiếm không dễ chọc nhưng bản thân nhất định phải đạt được U Minh Hàn Thiết.

Suy tính lợi hại một hồi. Lâm Hiên hóa thành một đạo quang ảnh biến mất ở chân trời.

Diệp Gia Bảo, tọa lạc ở phía nam Thanh Diệp Sơn. Bao quanh là bảy tám ngọn núi nhỏ, các tòa kiến trúc được dựng ở giữa.

Trong vòng ngàn dặm, nơi này có thiên địa linh khí khá nồng đậm. Là một trong hai linh mạch lớn nhất ở phía Nam và Bắc.

Những kẻ khác dù thèm đỏ mắt nhưng cũng không dám hành động lỗ mãng. Gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm. Từ khi tổ sư Diệp Phàm khai sáng Diệp gia tới giờ, cấm chế phòng ngự nơi đây ngày càng được gia cường phi thường vững chắc.

Thiết Thạch!

Kiến trúc bao ngoài trang viện đều dùng một loại đá màu xanh đen rất vững chắc, còn được gia cố thêm một số pháp thuật, dễ dàng ngăn trở Linh Khí của tu sĩ cấp thấp.

Ở bên ngoài, Diệp gia còn bố trí Âm Dương Lôi Hỏa Trận!

Có thể nói trận này thuộc hàng xa xỉ đối với các gia tộc tu tiên. Tại Thanh Diệp Sơn, ngoài Liễu gia thì không có thế lực mạnh đủ sức phá nổi.

Hơn nữa bên trong Diệp gia còn có bố trí cơ quan bẫy ngầm. Tu tiên giả nghe thì sẽ cười nhạt, mấy thứ này thì có tác dụng gì?

Nhưng tám trăm năm trước, Diệp gia từng kết cừu oán với mấy tiểu gia tộc. Bọn họ liền liên thủ lại, lung lạc thêm một số tán tu tới bao vây Diệp gia.

Sau một phen kịch chiến, liên minh người đông thế mạnh cùng với việc có một linh thú. Đại trận phòng ngự bị phá hủy, các tu sĩ bên ngoài như thủy triều tràn vào.

Nhưng không ngờ hầu như toàn bộ lại sa vào bẫy rập trong này. Thân thể tu sĩ tuy rằng trải qua dịch kinh tẩy tủy nhưng xét cho cùng vẫn là máu thịt. Ngoài những lão quái Nguyên Anh Kỳ tu luyện công pháp đặc thù, còn không chưa thấy có ai dám vỗ ngực xưng mình là đao thương bất nhập!

Đối với tu sĩ cấp cao, việc thi triển linh khí hộ thuẫn tiêu hao không bao nhiêu pháp lực. Nhưng tu sĩ cấp thấp thì không được như vậy. Để tiết kiệm pháp lực, khi chưa đấu pháp thì bọn họ đều thu hồi vòng bảo hộ. Kết quả trong tình huống không đề phòng lại chết vì bẫy rập.

Trường hợp Chu Yến chết trong tay Lâm Hiên là một thí dụ.

Đương nhiên cũng có những kẻ cẩn thận vẫn mở linh khí hộ thuẫn. Nhưng dù thế đôi lúc cũng không tránh khỏi một kiếp.

Tỷ như bẫy rập có tên là Đoạn Long Thạch. Một tảng đá khổng lồ hơn vạn cân từ trên rơi xuống đầu, cao thủ Ngưng đan Kỳ chỉ cần dùng pháp bảo sẽ đánh tan nó thành bột phấn.

Linh Khí của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tuy không có được uy lực như vậy nhưng thêm vòng bảo hộ thì có thể đào thoát.

Tu sĩ Linh Động Kỳ thì chỉ giương mắt nhìn cự thạch ngàn cân chấn nát vòng bảo hộ. Cả người biến thành một tảng thịt bầy nhầy.

Về sau này, các tu sĩ bên ngoài đã biết nhưng các cơ quan vẫn còn tác dụng, khiến đối phương phải dè chừng.

Tóm lại Diệp gia chưa phải là long đàm hổ huyệt nhưng ngoại nhân muốn công phá chỉ e không dễ.

Diệp Hưng là tu sĩ thuộc một chi của Diệp gia, do có linh căn không tồi cùng với cố gắng tu luyện, hiện đã là Linh Động Kỳ đại viên mãn. Chỉ cần tiếp tục cố gắng khoảng mười đến hai mươi năm thì có thể Trúc Cơ thành công. Nhưng do không thuộc huyết mạch trực hệ, cứ bay ngày một lần Diệp Hưng phải đi tuần tra.

Do Liễu gia vừa có thêm một cao thủ Ngưng Đan Kỳ. Thêm lời đồn gần đây hai nhà có xung đột nên gia chủ đã hạ lệnh đề cao cảnh giới.

Vừa rồi đại tiểu thư trở về với vẻ mặt phẫn nộ, còn mang theo thi thể của Tiểu Lục, không rõ đã xảy ra xung đột với ai. Diệp Hưng cảm thấy đôi môi khô khốc, vừa ngồi nghỉ tạm mà trong lòng chợt có dự cảm không tốt.

Đột nhiên một ánh cầu vồng xuất hiện trên không trung, tốc độ nhanh không tưởng bay tới.

Diệp Hưng Kinh hãi đứng lên, chưa kịp phản ứng thì đạo sáng đã bay đến trước mặt.

Quang hoa tản đi lộ ra một thanh niên dung mạo bình thường. Trong mắt Diệp Hưng tràn đầy vẻ hoảng sợ, theo bản năng lui về sau:

– Ngươi…

Lâm Hiên nhìn qua nam tử đang giật mình, cười khẽ hỏi:

– Xin hỏi đạo hữu, nơi này là Diệp Gia Bảo chăng?

Cao thủ Ngưng đan Kỳ!

Diệp Hưng nuốt nước miếng khôi phục sự bình tĩnh, trên mặt hiện vẻ cung kính, thi lễ:

– Đúng vậy, không biết tiền bối đến bổn bảo có sự tình gì chỉ giáo?

– Ừm, ta là bằng hữu của bảo chủ. Ngươi chỉ cần đưa thứ này cho bảo chủ, tự nhiên sẽ hiểu rõ ngọn nguồn.

Vẻ mặt Lâm Hiên ôn hòa nói, lật tay lấy ra cái ngọc giản. Chính là tín vật Thông Vũ chân nhân giao cho, trong này có giới thiệu về thân phận của Lâm Hiên.

– Vâng, tiền bối xin đợi một chút.

Diệp Hưng tiếp nhận ngọc giản. Trước kia, hắn cũng đã gặp vài cao thủ Trúc Cơ Kỳ nhưng đều là hạng mắt cao quá trán. Còn chưa thấy ai bình dị như tiền bối này, thế mới không hổ là cao nhân.

Diệp Hưng lui hơn mười trượng, sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay vào trong Diệp Gia Bảo.

Lâm Hiên cũng đánh giá trang viện kiên cố trước mắt. Thiên địa linh khí dao động có vẻ dị thường. Thần thức đảo qua thì quả nhiên có trận pháp, xem ra thực lực Diệp gia không tầm thường.

Tiếng nghị luận ồn ào nhất thời cũng truyền ra.

– Trời! Là cao thủ Ngưng đan Kỳ!

– Có nhầm lẫn chăng, xem hắn còn trẻ như vậy.

– Sư đệ, nhãn giới của ngươi vẫn còn nông cạn. Người này tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan, nói không chừng là lão quái vật đã sống mấy trăm năm

Lâm Hiên thu hồi thần thức trở về. Là lời bàn tán là của một số đệ tử Diệp gia tuần tra ở xa. Bọn họ tuy tò mò nhưng không dám tới gần.

Hắn chờ không bao lâu, sương mù trước mắt cuồn cuộn lộ ra một thông đạo. Một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người từ bên trong đi ra. Là ái nữ của bảo chủ, Diệp Như.

Thiếu nữ nhẹ bước đến trước mặt Lâm Hiên thi lễ:

– Diệp Như tham kiến tiền bối. Gia phụ đang đợi trong khách sảnh, mời người theo vãn bối!

– Làm phiền cô nương!

Lâm Hiên gật đầu theo sau.

Lại gần mới rõ thành trì Diệp gia cao lớn sừng sững. Chỉ là cửa chính đã cao tới mấy thước đúc từ Tinh Thiết. Trên cửa còn khắc không ít họa văn ký hiệu kỳ dị, hiển nhiên là cấm chế phòng ngự nào đó.

Hai bên cửa là những pho tượng quái thú tương tự như lão hổ. Trên đầu có sừng còn lưng có hai cánh.

– Tiền bối, mời!

Diệp Như cung kính đi trước dẫn đường.

Bước vào đại môn, trước mắt là một sảnh đường cao chừng bảy tám trượng. Hai bên còn có những cột đá to lớn. Lâm Hiên đem thả thần thức ra, liền phát hiện không ít nơi có chứa huyền cơ.

Đây hẳn là cơ quan của Diệp gia được chế tác xảo diệu và được che giấu rất tốt. Tuy vô dụng đối với tu sĩ cấp cao nhưng vẫn có sự uy hiếp rất lớn tới tu sĩ cấp thấp.

Hai người xuyên qua đại sảnh, tới một hoa viên xinh đẹp. Bên trong nuôi không ít trân cầm dị thú, kỳ hoa dị thảo có thể luyện chế một số đan dược cấp thấp.

Lại qua hoa viên là một hành lang. Ở cuối là một tòa kiến trúc khí thế bất phàm.

– Tiền bối, chính là khách phòng, gia phụ đang ở bên trong đợi người.

Diệp Như dừng lại, hé mở đôi môi anh đào.

– Đã làm phiền cô nương

Lâm Hiên mỉm cười, sau đó tiêu sái bước vào.

Nhìn theo bóng dáng hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện vẻ cổ quái. Đôi môi anh đào mấp máy như định nói điều gì nhưng lại thôi. Nàng thở dài rồi lui đi.

Khách sảnh rộng rãi chừng hơn trăm thước vuông, được bài trí tinh tế. Bốn vách treo đầy những bức thư họa.

Một trung niên vận hắc bào đang ngồi, người này dáng vẻ mập mạp nhưng phát ra khí độ không giận mà uy, hẳn là gia chủ Diệp gia.

Nhìn thấy Lâm Hiên, hắn lập tức tươi cười đứng dậy thi lễ:

– Thuộc hạ Diệp Thanh Thành tham kiến thiếu chủ. Thuộc hạ không tiện xuất môn nghênh đón, mong rằng thiếu chủ không trách!

– Đạo hữu không cần khách khí

Lâm Hiên chắp tay ôm quyền:

Lâm mỗ phụng mệnh gia sư đến Thanh Diệp Sơn, cần gì đạo hữu cứ nói.

Thái độ ôn hòa của Lâm Hiên khiến Diệp Thanh Thành thầm thở phào. Nhận được tin từ Thông Vũ chân nhân, khi biết người đến hỗ trợ là thiếu chủ bổn môn, Diệp Thanh Thành không khỏi hoảng sợ. Tuy rằng Diệp gia đã khai tông lập hộ nhưng vẫn có quan hệ chặt chẽ cùng Linh Dược Sơn, xem như thế lực bên ngoài của môn phái. Lâm Hiên là thiếu chủ, đương nhiên sẽ là thượng cấp.

Còn có lời đồn thiếu chủ còn rất trẻ mà đã ngưng đan thành công. Thiên tài như vậy mắt cao hơn trán. Nếu không đối xử tốt sẽ dẫn tới không ít phiền phức. Hiện tại xem ra chưởng môn đã có an bài.

Diệp Thanh Thành vui sướng cung kính nói:

– Tạ thiếu chủ, như vậy lão phu nói thẳng. Không lâu trước thuộc hạ thu được một phần Tàng Bảo Đồ….

– Tàng Bảo Đồ?

Trong lòng Lâm Hiên nhảy dựng lên vẫn thản nhiên nói:

– Là di chỉ của cổ tu sĩ sao?

– Không, là khoáng mỏ từ thời viễn cổ.

– Khoáng mỏ?

“Đúng vậy. Mặc dù đã hoang phế nhưng bên trong vẫn còn không ít dị bảo.

Hai mắt Diệp Thanh Thành lộ vẻ cuồng nhiệt.

– Ồ. Thế sao đạo hữu không đi thu thập.

Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên như mới nghe lần đầu.

– Ai!

Diệp Thanh Thành thở dài:

– Thiếu chủ còn chưa biết. Khi phát hiện Tàng Bảo Đồ có cả người của Liễu gia. Bảo đồ bị chia làm hai phần, giờ chỉ có hợp lại mới có thể tìm kiếm.

– Vậy ngươi muốn ta trợ giúp đi thu thập phần Tàng Bảo Đồ của Liễu gia?

– Không.

Diệp Thanh Thành lắc đầu:

– Thuộc hạ sao dám để thiếu chủ mạo hiểm như thế. Bên trong Liễu gia còn hiểm ác hơn Diệp gia ta ba phần. Lại có hai cao thủ Ngưng Đan Kỳ tọa trấn. Bất luận minh đấu hay ám đấu đều không ổn. Huống chi không chừng phần Tàng Bảo Đồ kia đã bị bọn họ thiết hạ cấm chế, một khi rơi vào tay người khác liền tự hủy đi.

– Ừm, xem ra đạo hữu cũng đã bày ra vài cấm chế trên phần bên này.

Lâm Hiên cười nói.

– Ha ha, thuộc hạ cũng là phòng vạn nhất.

Diệp Thanh Thành cười cười nói.

– Vậy đạo hữu có tín toán gì, cứ nói thẳng.

Lâm Hiên một bộ hào sảng mở miệng.

– Thiếu chủ quả là người thẳng thắn, thuộc hạ cũng không khách khí.

Diệp Thanh Thành vuốt chòm râu:

– Thuộc hạ và Liễu gia không thể độc chiếm. Do đó đã ước hẹn sẽ cùng hợp lực tầm bảo, mỗi bên lấy một nửa.

– Ừm.

Lâm Hiên gật đầu.

Diệp Thanh Thành nói tiếp:

– Do cần thời gian chuẩn bị nên chậm trễ một chút, không ngờ lại dẫn đến một phiền toái.

– Là vì Liễu gia có thêm một cao thủ Ngưng Đan Kỳ!

– Đúng vậy.

Diệp Thanh Thành thở dài:

– Nguyên là thực lực hai bên tương đồng nhưng giờ lại bị phá vỡ. Chắc chắn khi tìm được bảo vật, bọn họ sẽ trở mặt…

– Vậy sao đạo hữu không nhờ đồng đạo ra mặt giúp đỡ?

Lâm Hiên trầm ngâm nói.

– Thiếu chủ. Hai nhà khi đoạt được Tàng Bảo Đồ thì có ước định không được đem tin tức này tiết lộ ra ngoài. Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ làm vậy không phải bất trung với sư môn mà là không muốn thất tín với Liễu gia.

Diệp Thanh Thành vừa giải thích vừa nhìn phản ứng của Lâm Hiên.

– Ha ha, đạo hữu không cần phải giải thích. Sự tôn đã nói với tại hạ, lòng trung của Diệp gia với Linh Dược Sơn là không phải nghi ngờ.

Sắc mặt Lâm Hiên vẫn không đổi. Diệp gia trung thành với Linh Dược Sơn hay không cũng chẳng liên quan tới hắn. Mấu chốt là phải nghĩ biện pháp lấy được U Minh Hàn Thiết.

Diệp Thanh Thành nghe xong thì bộ dáng trở nên thoải mái:

– Mời người ngoài đương nhiên Liễu gia sẽ phản ứng bằng cách không hợp tác. Nhưng nếu ta mời là đệ tử Diệp gia, bọn họ sẽ không có cách để từ chối.

– Ta sao có thể trở thành đệ tử Diệp gia?

Vẻ mặt Lâm Hiên cứng ngắc, không hiểu lão hồ ly trước mặt đang tính toán gì.

– Thiếu chủ còn chưa biết. Thuộc hạ có một biểu đệ thiên sinh thông tuệ, tu vị không dưới ta. Đáng tiếc hắn ra ngoài du ngoạn bặt vô âm tín đến giờ. Liễu gia cũng biết Diệp gia có hai tu sĩ Ngưng Đan Kỳ!

Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ vẻ tiếc hận.

– Ý ngươi là ta sẽ dùng thân phận của hắn?

– Đúng vậy. Người Liễu gia đã từng gặp qua biểu đệ. Chỉ cần thiếu chủ giả thành hắn, đối phương sẽ không hoài nghi nữa. Như vậy, thực lực hai nhà lại ngang bằng, không sợ đối phương giở trò.

– Ừm, quả là một biện pháp tốt. Nhưng sao có thể giả trang cho ta thành biểu đệ của ngươi?

Lâm Hiên nhíu mày. Mặc dù hắn có Thiên Ma Kiến Dung Thuật nhưng bí pháp này bị hạn chế trong một canh giờ, thời gian không đủ để tầm bảo.