Q.8 - Chương 2755: Đàn gảy tai trâu

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mặc dù Lâm Hiên mặc dù nhỏ târất m cảnh giác, nhưng hắn không sợ hãi, yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đợi thời cơ, sóng to gió lớn nào hắn cũng đã xông qua, Lâm Hiên tin tưởng một chút nguy hiểm trước mắt không làm gì được hắn.

Mà Thiên Nguyên Hầu vừa mới dùng thủ đoạn lôi đình giết gà dọa khỉ, quả nhiên thu được hiệu quả rất tốt, ngay cả Truyền Tống Trận cũng không thể bỏ chạy, tu sĩ bình thường đâu dám nghĩ ngợi lung tung, tuy trong nội tâm vô cùng sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Mà đại hán râu quai nón thấy người mượn nhờ Truyền Tống Trận chạy trốn có kết quả như thế, hắn và hai tên đồng bạn bên cạnh sắc mặt tái nhợt không còn chút máu..

Khá tốt là đi muộn một bước, vừa rồi lắm miệng đã nhân họa đắc phúc.

Bọn họ trừ kinh hãi ra cũng không dám lộn xộn, lập tức đứng im tại chỗ.

Tuy ngồi chờ chết không phải ý kiến hay, nhưng đối mặt với lão quái Độ Kiếp kỳ , chuyện hành động thiếu suy nghĩ chỉ đưa tới diệt vong mà thôi.

Đã không thể lựa chọn, như vậy chỉ có thể im lặng theo dõi kỳ biến.

Nhìn thấy tu sĩ phía dưới bị thủ đoạn lôi đình của mình chấn nhiếp đứng yên, trên mặt Thiên Nguyên Hầu lộ ra vẻ hài lòng, ấn ký linh lực của một người sẽ không cải biến, cho dù hắn che dấu khí tức không dùng tới, khoảng cách gần như vậy không có khả năng giấu diếm thần thức của mình, tìm tòi từng tên có thể tìm ra được.

Hiện tại đáng lo duy nhất chính là, số lượng phàm nhân và tu sĩ trong thành Văn Thiên quá nhiều, nếu tìm tòi từng người chỉ sợ tốn hao thời gian quá nhiều.

Nếu như dây dưa ở nơi này quá lâu, chỉ sợ sẽ có biến số xảy ra…

Dù sao thực lực Chân Cực Môn không tầm thường, mình làm ra chuyện lớn trong phạm vi thế lực của bọn họ không khác gì vuốt râu hùm, tu sĩ trong môn nhận được tin tức không có khả năng bỏ mặc.

Không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn đắc tội với Thiên Cực lão quái…

Ý niệm này xuất hiện trong đầu, sắc ăặt Thiên Nguyên Hầu biến hóa âm trầm.

Nhưng nếu đối phương chủ động giao bảo vật ra thì khác, như vậy thời gian tiêu hao sẽ giảm đi nhiều, chính mình đạt được máu Chân Linh cớ vỗ mông rời đi, Thiên Cực lão quái trong tình huống không biết rõ sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà xuất quan đối phó mình.

Nói một cách khác, đêm dài lắm mộng.

Đối mặt với quái vật khổng lồ Chân Cực Môn này, mạnh như Thiên Nguyên Hầu cũng phải kiêng kị nhiều, hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết chuyện ở nơi đây.

Nhưng mà việc này không phải hắn nói tính toán, Lâm Hiên có nghe hắn nói hay không là chuyện khác.

Xem ra không thể tránh phải dụ dỗ một phen. Nếu không thể ép đối phương ngoan ngoãn giao ra thì có phiền toái lớn.

Mặc dù làm thế đối phương giao máu Chân Linh ra hay không còn khó nói, nhưng thử một lần cũng đâu có sao.

Nghĩ tới đây, Thiên Nguyên Hầu không hề do dự, dù sao việc đã tới nước này, không thử là không biết.

Hắn há miệng nói không lớn nhưng lại truyền vào tai mỗi người trong thành Văn Thiên. Cho dù là phàm nhân hay là tu sĩ đều nghe rõ, âm thanh kia ẩn chứa pháp lực vô thượng trong nó.

– Tiểu gia hỏa, ngươi biết bản hầu đang tìm cái gì, mang đồ vật đoạt được trong không gian hỗn độn giao ra đây, những khối bùn đất đó ngươi ngoan ngoãn giao ta sẽ bỏ qua, còn có thể cho ngươi chỗ tốt lớn lao, thậm chí thu ngươi làm đồ đệ…

Giọng nói của hắn bình thản nhưng mang theo uy nghiêm, người nào nghe xong cũng tự chủ muốn làm theo, những lời này mang theo pháp thuật giống mị thuật, tuy nhiên cấp độ lại cao hơn nhiều.

Đáng tiếc không hữu dụng, tuy Lâm Hiên sử dụng Thiên Ma Hóa Anh đã làm pháp lực toàn thân hóa thành hư vô, nhưng chính bởi vì không có pháp lực nên thần thức cũng không cách nào thả ra, cho nên những âm thanh này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Về phần đối hứa cho chỗ tôt và thu làm đồ đệ thì Lâm Hiên khịt mũi xem thường.

Không nói đối phương nói những lời này chỉ là thuận miệng mà thôi, nếu mình quả thật nghe theo chỉ có kết cục bị diệt khẩu.

Cho dù lui một vạn bước, hắn thực không nuốt lời, chỗ tốt gì đó có thể sánh bằng máu Chân Linh sao?

Về phần thu đồ đệ…

Đặt trong mắt tu sĩ khác chắc chắn sẽ ảnh hưởng tâm trí, lấy thực lực của Lâm Hiẻn và hắn biết nhiều bí mật, Độ Kiếp kỳ chưa chắc là mong muốn xa vời, tự nhiên không cần cân nhắc làm chi.

Lâm Hiên không hành động, đám tu sĩ phía dưới lại sôi trào lên, cái gì không gian hỗn độn, lại cái gì bùn đất, vì sao nghe cảm thấy rối loạn thế.

Đối phương đang làm cái gì, định đưa người ta vào mê hồn trận sao?

Tuy cũng không kỳ lạ quý hiếm, đối phương làm như thế là để giữ bí mật, mà mọi người lại hiếu kỳ đó là bảo vật gì có thể làm cho đường đường tu sĩ Độ Kiếp kỳ phí nhiều tâm tư để chiếm lấy như vậy.

Bọn họ cũng rất muốn kiến thức một phen.

Tuy ý niệm này xuất hiện trong đầu cũng bỏ đi, không phải mỗi người đều có gan lớn như Lâm Hiên, ngay cả bảo bối mà lão quái vật Độ Kiếp kỳ nhìn trúng cũng dám hoành đao đoạt trước.

Đương nhiên, Lâm Hiên cũng không cảm giác dũng khí của mình đủ, mấu chốt ở chỗ Thiên Nguyên Hầu trước mặt này, Lâm Hiên cũng không biết hắn là ai, mình đắc tội nhân vật nào..

Nếu bản thể cũng ở chỗ này, tăng thêm khôi lỗi Chân Linh tương trợ, ai thắng ai thua, hắc hắc, đúng là khó nói đấy…

Đương nhiên, đây chỉ là ói mà thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên sẽ không trực tiếp vạch mặt với đám lão quái vật này.

Tuy Tu Tiên Giới nhiều máu tanh mưa máu, nhưng đó cũng là vì tranh thiên tài địa bảo và đoạt lợi ích mà thôi, nếu không có lợi mà tranh đấu vô vị, cho dù là bất cứ ai, có thể tránh được thì tránh đi.

Thiên Nguyên Hầu thấy câu này không có hiệu quả, tự nhiên không dễ dàng buông tha như vậy, sớm đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác mà thôi, cũng không phải thật sự thực hiện.

Đáng tiếc Lâm Hiên căn bản không quan tâm, đối phương nói những lời này chỉ là rắm chó.

Đảo mắt đã qua thời gian một bữa cơm, sắc mặt Thiên Nguyên Hầu càng ngày càng lo lắng, rốt cục hắn dừng nói, hiển nhiên lão quái vật biết rõ những lời này của hắn không có ý nghĩa.

Tên kia đúng là thế hệ tâm trí cứng cỏi, xem ra còn khó chơi hơn tưởng tượng của mình lúc ban đầu..

Đáng giận!

– Tốt, tiểu gia hỏa, ngươi ẩn thân trong thành đúng không, bản hầu muốn cho ngươi biết, cơ hội ta đã cho, là chính ngươi không muốn hóa giải với bản hầu, vậy ngươi đợi lát nữa ta bắt được ngươi sẽ có muôn vàn thủ đoạn làm ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Lúc này giọng nói của Thiên Nguyên Hầu tràn ngập oán độc, hắn đã bị Lâm Hiên mài hết kiên nhẫn rồi, không công trì hoãn nhiều thời gian như vậy, trong nội tâm phiền muộn tới cực điểm.

Đáng tiếc uy hiếp cuối cùng vẫn không có hiệu quả, Lâm Hiên dứt khoát xem hắn như không khí.

Thời điểm mới vào thành, Lâm Hiên chắc chắn đó là cơ duyên xảo hợp ngoài ý muốn tới đây.

Nhưng chờ lâu như vậy, từ trong lời các tu sĩ chung quanh tự nhiên cũng hiểu bối cảnh bất phàm của thành Văn Thiên.