Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 41: Bích Vân Sơn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dù mục đích Thiên Trần chân nhân đoạt lấy Sơn Trung Chi Sơn còn chưa rõ nhưng vị tổ sư khai sáng Linh Dược Sơn này thật sự là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

– Bổn phái truyền thừa đến nay, ngoài Thiên Trần sư tổ thì chưa có đại tiền bối Nguyên Anh kỳ nào khác. Có điều trong môn hiện có hơn mười vị sư tổ Ngưng Đan kỳ đang ở chỗ này tiềm tu.

Thần sắc Dương Tu có vẻ kiêu ngạo, tiếp tục:

– Luận về thực lực chúng ta chỉ kém Bích Vân Sơn, Nhất Tuyến Hạp, Lôi Vân Sơn Trang một chút mà thôi.

Lần này nghe nhiều bí ẩn như vậy khiến Lâm Hiên trong lòng trùng trùng nghi vấn. Thì ra thực lực Linh Dược Sơn là môn phái nhất lưu nhưng lại cố tình ẩn giấu đi nhiều. Không biết điều này là di huấn của tổ sư hay là có mục đích gì khác? Thiên Trần chân nhân dụng mưu lấy Sơn Trung Chi Sơn này làm gì?

Còn nữa, Linh Dược Sơn mạnh thế này, Thông Vũ chân nhân vội lập hắn làm thiếu chủ xem ra có vẻ khinh suất, không biết lão đang mưu tính gì?

Bên ngoài Lâm Hiên vẫn làm một bộ hiếu kỳ nghe nói. Dương Tu tuy không giấu diếm nhưng hiểu biết của hắn cũng có hạn.

Lúc này hai người tới trước một vách núi. Dương Tu liền dừng lại, Lâm Hiên cũng dừng độn quang đánh giá một chút. Nơi này chính là bảo khố sao?

Lại thấy Dương Tu lấy ra một cái lệnh bài, miệng lẩm nhẩm đồng thời dùng linh lực, từ trong lệnh bài bắn ra một đạo bạch quang lên vách núi.

Tức thời không gian trước mắt mơ hồ một trận, vách núi biến mất, thay vào đó là một tòa lầu các tinh xảo.

Ảo thuật thật lợi hại!

Lâm Hiên hoảng sợ, với thần thức của hắn mà không hề phát hiện ra chút nào.

– Được rồi, mời Lâm sư đệ

Dương Tu cười cười đi trước dẫn đường, Lâm Hiên do dự cũng tiến vào lầu các.

– Không chỉ là huyễn thuật, nơi này là trọng địa tàng bảo của bổn môn nên bố trí cấm chế lợi hại vô cùng. Mê Tiên Trận này không chỉ điên đảo âm dương mà còn ẩn chứa công kích ngũ hành thuộc tính. Cho dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, tự ý tiến vào cũng chỉ đan vỡ người vong dưới trận, sư đệ phải vô cùng cẩn thận theo sát bên ta!

– Ừm.

Lâm Hiên nghe được sự lợi hại của Mê Tiên Trận, liền đi sau Dương Tu không quá ba bước. Sau khi bài trừ thêm một đạo cấm chế, Dương Tu đưa hắn tới một gian phòng:

– Sư đệ. Theo thủ dụ của chưởng môn, ngươi có thể tùy chọn ba kiện bảo vật.

Lâm Hiên quan sát một chút. Gian mật thất này không lớn, chỉ gần hai trăm thước vuông nhưng có đầy đủ Linh Khí, đan dược, phù lục…

Nửa canh giờ sau hắn ra khỏi bảo khố. Nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khó khăn. Tài phú của Linh Dược Sơn vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn, bảo vật trong này nhiều đến nỗi khiến người có cảm giác hoa mắt chóng mặt, hận không thể đem tất cả thu vào túi trữ vật.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, đè nén tâm tình kích động bắt đầu chọn lựa.

Đầu tiên là một kiện cực phẩm Linh Khí phòng ngự. Chính là một cái tiểu thuẫn to cỡ bàn tay gọi là Huyền Kim Thuẫn.

Kiện thứ hai là một tấm thú phù có phong ấn hồn phách của yêu thú cấp hai Hỏa Diễm Tê Ngưu.

Bảo vật thứ ba là một loại tiên đan tên là Bổ Linh Đan, có thể tốc độ bổ sung linh lực bị hao tổn nhanh hơn gấp mười so với dùng tinh thạch. Tuy vậy trong một lọ cũng chỉ có mười viên.

Nhìn dãy núi chập chùng không thấy điểm cuối, bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc. Lâm Hiên cảm thán:

Linh mạch thật tốt!

Bích Vân Sơn kéo dài hơn tám trăm dặm, hình dáng trông như một con rồng cực lớn đang phủ phục. Ngọn chủ phong cao năm nghìn thướcm quanh năm sương mù xanh biếc bao phủ, danh tự Bích Vân Sơn bắt nguồn từ đây.

Sương mù bình thường vốn có màu trắng, còn sương mù xanh biếc này là do thiên địa linh khí nồng đậm tụ thành. Nơi này là một linh mạch tốt nhất U Châu đã bị Bích Vân Sơn chiếm cứ. Tu luyện ở chỗ này, tốc độ có thể nhanh gấp đôi những nơi khác.

Do dự một chút, Lâm Hiên lấy ra một tấm thiệp đem, linh lực truyền vào rồi phát ra một đạo hồng quang lên đỉnh núi.

Ngay lát sau, có một đạo độn quang từ trong Bích Vân Sơn bay ra, là một thiếu niên niên kỷ chừng mười bảy, đang ngự trên một thanh phi kiếm. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, đối phương có tu vị Linh Động kỳ tầng thứ năm.

Thiếu niên rất nhanh tới trước mắt Lâm Hiên, hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn chắp tay nói:

– Truyền tấn phù vừa rồi là do đạo hữu phát ra?

– Không sai.

– Các hạ là chưởng môn Linh Dược Sơn?

Lâm Hiên mỉm cười nói:

– Gia sư Thông Vũ chân nhân có sự tình quan trọng không thể rời bổn môn, người phái ta thay mặt tới đây dự hội.

Lâm Hiên vừa nói đưa tấm thiệp. Tên đệ tử tiếp nhận xem qua một chút, vẻ mặt cung kính nói:

– Thất lễ, thì ra tiền bối là thiếu chủ của Linh Dược Sơn. Vãn bối là Mộc Yên, môn hạ Bích Vân Sơn, phụng lệnh chưởng môn chân nhân ở chỗ này nghênh đón các vị đồng đạo, xin mời tiền bối theo ta.

Theo thiếu niên dẫn đường, Lâm Hiên bay vào Bích Vân Sơn. Xuyên qua mấy đạo cấm chế vào trong thì số lượng tu sĩ đông dần lên.

Lâm Hiên có phần kinh ngạc, không ngờ đa số đệ tử Linh Động kỳ nơi đây đều có Linh Khí.

Mộc Yên thấy bộ dáng của hắn thì mỉm cười, ánh mắt toát ra vẻ kiêu ngạo:

– Tiền bối, đệ tử Bích Vân Sơn chỉ cần tới Linh Động trung kỳ, đều được sư môn ban thưởng một kiện Linh khí.

Nghe vậy trong lòng Lâm Hiên cảm khái không thôi. Không hổ là một trong tam đại chính phái, cấp cho lợi ích tốt như vậy, chẳng trách đám tán tu đều muốn gia nhập.

Trên đường Lâm Hiên cũng gặp không ít tu sĩ phái khác, đều là nhận được bái thiếp mà đến. Thủ lĩnh các phái đích thân đến nên phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn có đại cao thủ Ngưng Đan kỳ dẫn một đám môn nhân đệ tử đi theo.

– Thực cáo lỗi các vị khách quý, vãn bối chỉ có thể dẫn đường tới đây, phía trước chính là trung tâm bổn môn.

Mộc Yên cung kính thi lễ sau đó lui xuống. Chỉ thấy phía trước có một cây thạch kiều bằng tinh ngọc hết sức xa hoa. Qua thạch kiều này là trung tâm Bích Vân Sơn.

Tiên kiều rất rộng, đã có năm sáu trăm tu sĩ tụ tập nhưng vẫn thoáng đãng. Lâm Hiên cũng độn quang bay lên.

Tới gần thì thấy tu sĩ chia làm hai bên mà đứng. Một bên nhân số đông đảo cùng trang phục thống nhất theo tốp, hẳn là các môn phái hoặc gia tộc tu tiên.

Đám người bên kia ít hơn nhiều, trang phục hổ lốn quái dị, là tán tu đến từ các nơi.

Hai bên chưa tới mức trợn mắt nhìn nhau nhưng cũng không hề thuận mắt, đương nhiên không thèm bắt chuyện. Dù sao tới đây với thân phận thiếu chủ một phái, Lâm Hiên đành bay đến định nhập vào đám tu sĩ môn phái.

– Tiểu tử nhầm nơi rồi, tán tu thì lăn sang bên kia.

Nghe ngôn từ không khách khí, Lâm Hiên nhíu mày nhìn sang. Là một đại hán tướng mạo thô lỗ chừng tứ tuần vừa lên tiếng. Hắn vận một bộ trang phục màu nâu đất, theo sau còn có bảy tám đệ tử.

Lôi Kiếm Môn!

Đồng đạo tới nhờluyện đan khá nhiều. Lâm Hiên nhận ra đây là một môn phái tứ lưu thiện dùng kiếm thuật, nằm ở phía bắc U Châu. Đại hán này là chưởng môn nhưng tu vị chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ.

Một môn phái bé như hạt cát mà cũng kiêu ngạo như vậy. Lâm Hiên đang nghĩ cách giáo huấn hắn một chút thì đột nhiên một hồi tiên nhạc truyền vào tai.

Nghênh tân khúc!

Đám tu sĩ nhất thời đều bị hấp dẫn. Chỉ thấy phía xa xa, cùng với tiên hạc bay lượn là mấy đệ tử Bích Vân Sơn cung kính dẫn đường. Một nhóm tu sĩ chừng hơn mười người đang bay đến.

– Là Thiên Sơn phái!

– Đúng rồi, người đang đến chính là nhân vật mới nổi danh của Thiên Sơn nhất mạch, Từ Phong.”

Ở U Châu, ngoài tam đại môn phái thì còn mấy môn phái nổi danh khác, trong môn không thiếu cao thủ Ngưng Đan kỳ như phái Thiên Sơn này. Bích Vân Sơn muốn xưng bá U Châu, hiển nhiên cần mượn sức những môn phái như thế.

Lễ tiết có vẻ long trọng, chứng tỏ thực lực Thiên Sơn phái rất mạnh. Một số tu sĩ thầm bất mãn song không dám phát tác. Đại hán Lôi Kiếm Môn nọ thì mồm như ngậm thóc giống. Đám tu sĩ Thiên Sơn phái nháy mắt đã tới thạch kiều.

– Các vị đạo hữu xin chờ một chút, chốc lát sẽ có sư huynh tệ phái đến nghênh đón.

– Không sao.

Tu sĩ được kêu là Từ Phong hào sảng khoát tay áo nói:

– Ta đang muốn làm quen với các đồng đạo nơi này một chút, chư vị sư huynh cứ tự nhiên!

Các tu sĩ nơi đây đưa mắt đánh giá Từ Phong. Năm nay hắn mới hơn tam tuần nhưng tu vị đã tới Trúc Cơ kỳ đại viên mãn.

Từ Phong đảo mắt qua tiên kiều thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, lắc thân một cái đã bay tới cạnh Lâm Hiên, cười nói:

– Ha ha, Lâm sư đệ cũng tới rồi, Thông Vũ chân nhân hiện ở đâu, mau dẫn ngu huynh đến tham kiến người.

– Ha ha, gia sư có chút chuyện không tới được, ta đại biểu cho tệ phái.

– Ồ, chẳng lẽ chân nhân lại đang nghiên cứu tiên đan mới chăng?

Lâm Hiên không đáp mà mỉm cười đáp lễ.

Mấy tuần trăng trước, phái Thiên Sơn sai Từ Phong này mang theo dược liệu đến Linh Dược Sơn nhờ luyện đan. Lúc đó Thông Vũ chân nhân và mấy vị luyện đan sư nổi danh đều đang bế quan nghiên cứu một loại dược liệu mới. Từ Phong đang không biết tính sao thì Lâm Hiên ra tay giúp hắn luyện thành linh đan. Hai người bắt đầu giao hảo từ đó.

– Ha ha, tiểu muội mau lại đây. Không phải là muội vẫn thường mong được gặp ân nhân cứu mạng một lần sao. Chính là Lâm sư đệ này, nếu không phải hắn thi triển diệu thủ, luyện thành Hồi Xuân Đan thì muội đã hóa thành nữ quỷ rồi.

Thanh âm Từ Phong mang theo vẻ ưu ái yêu thương. Từ phía sau hắn, một thiếu nữ tầm mười bảy trông thanh tú đáng yêu rón rén đi ra. Tu vị của nàng là Linh Động kỳ tầng thứ năm.

– Đây là xá muội.

Thiếu nữ tới trước mặt Lâm Hiên, len lén nhìn hắn một cái:

– Tiểu nữ tử là Từ Nhân xin tham kiến Lâm sư huynh, đa tạ đại ân cứu mạng của người.

– Chỉ là tiện tay mà thôi, cô nương không cần khách khí.

– Lâm đại ca, nghe nói luyện đan thuật của ngươi vượt qua cả Thông Vũ chân nhân, được lập làm thiếu chủ của Linh Dược Sơn, phải không?

Lâm Hiên lắc đầu:

– Đương nhiên không phải, cô nương nghe lầm rồi, tạo nghệ luyện đan của tại hạ sao có thể sánh được với gia sư?

– Lâm sư đệ không nên quá khiêm tốn, việc ngươi được lập làm thiếu chủ Linh Dược Sơn là hoàn toàn chính xác.

– Đúng vậy!

Trong mắt Từ Nhân lộ vẻ sùng bái nói:

– Nghe gia huynh nói Lâm đại ca mới hai mươi đã trúc cơ thành công, so với đại ca khi xưa cũng không kém bao nhiêu.

Ba người đàm luận vui vẻ khiến vẻ mặt các tu sĩ gần đó trở nên rất khác nhau. Riêng đại hán Lôi Ngạo chưởng môn Lôi Kiếm Môn thì sắc mặt trắng bệch, khó coi vô cùng

Hắn là kẻ luôn nạt yếu sợ mạnh, không ngờ lần này đã đá vào tấm thiết bản. Ai ngờ tên thiếu niên dung mạo tầm thường kia lại là thiếu chủ Linh Dược Sơn.

Linh Dược Sơn dựa vào luyện đan thuật xuất thần nhập hóa mà vang danh tứ phương, cho dù là tam đại chính phái thấy cũng phải lấy lễ khách quý mà tiếp.

Do tiểu tu sĩ Mộc Yên dẫn đường mới nhập môn chưa lâu, chưa rõ về Linh Dược Sơn, nếu không nghi lễ tiếp đãi Lâm Hiên nhất định không thua kém phái Thiên Sơn.

Lôi Ngạo do dự một chút rồi đi tới trước Lâm Hiên, cúi đầu:

– Xin thứ lỗi, mới rồi là tại hạ thất lễ, thiếu chủ là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân..

– Sao, tên này dám đắc tội với Lâm sư đệ?

Từ Phong trừng mắt quay sang khiến Lôi Ngạo khẩn trương lẫn sợ hãi. Vừa rồi hắn đã biết quan hệ giữa mấy người này không tệ. Nếu Lâm Hiên nói một câu bất lợi, khẳng định Từ Phong sẽ ra tay. Lấy thực lực Thiên Sơn phái, tiêu diệt Lôi Kiếm môn chỉ cần một cái nhấc tay.

Họa từ miệng mà ra, hôm nay sự tồn vong của Lôi Kiếm Môn chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của Lâm Hiên. Đám tu sĩ đều tập trung sự chú ý tới đây, không ít kẻ lộ vẻ hả hê.

– Đa tạ hảo ý của Từ huynh, chút chuyện nhỏ này tiểu đệ tự xử được.

Lâm Hiên trầm ngâm một chút, sắc mặt không đổi nói.

Nhất thời đám đệ tử Lôi Kiếm Môn thở phào nhẹ nhõm, còn trên mặt Lôi Ngạo lộ ra một bộ mừng rỡ lẫn cổ quái.

– Đã vậy ngu huynh không nhiều chuyện nữa, nhưng nếu hiền đệ có việc cần Từ mỗ thì cứ mở lời, không nên khách khí.

Từ Phong nói tới đây thì lại liếc mắt qua Lôi Ngạo một cái, khiến hắn vội vàng cúi đầu.

– Ha ha, Từ huynh yên tâm, trong lòng ta luôn xem huynh như bằng hữu.

Lâm Hiên đang nói thì tiểu cô nương bên cạnh đã nhảy dựng lên:

– Ca ca, Lâm đại ca, các người xem đi.

Theo ngón tay nhỏ nhắn của nàng, phía trong tiên kiều thấp thoáng kỳ quang, mấy chục đệ tử Bích Vân Sơn phiêu diêu tiến tới. Dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng chừng thất tuần song vẫn còn quắc thước, lão chắp tay nói:

– Thật thất lễ, đã để các vị đồng đạo đợi lâu, tại hạ là La Uy, Nghênh khách chấp sự của Bích Vân Sơn, xin mời chư vị đi theo ta.

Lão giả này có tu vị Trúc Cơ trung kỳ. Một đệ tử nội môn phụ trách tạp vụ mà không kém gì tinh anh của môn phái nhị lưu tam lưu, có thể thấy số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Bích Vân Sơn rất nhiều.

– Đạo hữu khách khí rồi.

Đám người mở miệng khách sáo rồi theo La Uy. Qua một lát tới một hoa viên mỹ lệ. các loại kỳ hoa dị thảo nở rộ, xuân sắc vô cùng. Bắt mắt nhất chính là giữa hoa viên có một Truyền Tống Trận cực lớn.

Loại Truyền Tống trận đồng thời truyền được hơn trăm người thế này, đám người ở đây còn chưa nghe nói đến chứ tận mắt thấy.

– Ha ha, đã khiến các vị đạo hữu chê cười. Truyền Tống Trận này do các vị trưởng lão sở trường về trận pháp bổn môn bày ra. Đại hội Kết anh lần này, Bích Vân Sơn ta tiếp đón tới cả ngàn đồng đạo. Nếu dùng Truyền Tống Trận loại nhỏ, chẳng phải phiền toái cho mọi người lắm sao?

La Uy ôn hòa giới thiệu nhưng ngữ khí kiêu ngạo có ý thị uy. Đám tán tu thì không mấy để ý còn tu sĩ môn phái thì không được tự nhiên. Ánh mắt Từ Phong cũng trầm xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

La Uy chỉ huy đám đệ tử Bích Vân Sơn đem tinh thạch xếp chung quanh Truyền Tống Trận, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết vào giữa trận nhãn.

Những tiếng ông ông vang lên. Truyền Tống Trận bắt đầu khởi động, kỳ quang đủ các màu sắc hiện lên rồi đám người biến mất tại chỗ.

Nhìn mỹ cảnh trước mắt, không ít người lộ vẻ kinh ngạc. Nhân gian tiên cảnh là gì? Trước mắt chính là hình tượng tốt nhất.

Chỉ thấy trước mắt cơ man nào là đình bàn lầu các điểu ngữ hoa hương. Các loại trân cầm dị thú đi dạo, dưới chân là tầng sương mù đậm đặc, dường như mọi người đang đứng trong biển mây.

– Các vị đạo hữu, chúng ta đã tới nội môn của tệ phái. Kết anh đại hội ngày mai sẽ khai mạc, các vị có thể đi dạo vãn cảnh trong Bích Vân Sơn một chút. Còn một số nơi không nên vào thì trong ngọc giản này có ghi rõ.

La Uy lấy ra một cái túi trữ vật, nhẹ nhàng vỗ một cái, nhất thời vô số đạo hồng quang từ bay vụt ra, rơi vào tay đám tu sĩ. Trong này chính là địa đồ của Bích Vân Sơn.

– Các vị đồng đạo cũng có thể đến dịch quán nghỉ ngơi. Bổn môn sẽ có đệ tử chiêu đãi tận tình.

La Uy chắp tay nói:

– Tại hạ còn có việc trong người, xin được cáo từ.

– Lâm đại ca, chúng ta cùng đi dạo đi!

Thiếu nữ vận hồng y Từ Nhân mở đôi môi nhỏ nhắn đề nghị.

– Đúng vậy Lâm sư đệ, quý phái chỉ có mình ngươi, nếu không chê thì cùng đi chúng ta, nhưn vậy có thể chiếu cố lẫn nhau.

– Đa tạ hảo ý của Từ cô nương cùng với Từ huynh.

Ngoài sự mong chờ của Từ thị huynh muội, Lâm Hiên uyển chuyển cự tuyệt:

– Tại hạ thích đi một mình…

– Ngươi…

– Muội, không được vô lễ.

Từ Nhân còn chưa nói đã bị huynh trưởng ngắt lời, đành đưa ánh mắt bất mãn nhìn Lâm Hiên một cái rồi bĩu môi. Tiểu mỹ nhân thanh tú này khi tức giận, nhìn qua quả thực mê người!

– Đã như vậy Lâm sư đệ bảo trọng, chúng ta sẽ gặp tại dịch quán sau.

– Được!

Lâm Hiên ôm quyền đáp lễ rồi hóa thành một đạo độn quang bay đi.

“Ca ca cũng thiệt là… Lâm Hiên kia thì có gì hay, sao chúng ta phải khách khí kết giao với hắn như thế.

– Tiểu muội…

Từ Phong quay sang liếc mắt nhìn xá muội:

– Lâm sư đệ luyện thành Hồi Xuân Đan cứu muội một mạng, sao có thể ở sau lưng ân nhân của mình mà nói những lời như vậy.

– Nhưng hắn thật là ngạo mạn, chúng ta đã hảo tâm mà hắn lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như thế.

– Được rồi, đến tuổi xuất giá rồi mà tính tình vẫn như tiểu nhi. Có lẽ Lâm sư đệ có sự tình riêng.

Từ Phong sủng nịnh đưa tay dí trán muội muội, một lát sau trên mặt hắn chợt hiện vẻ nghiêm túc, nhìn lướt qua đám sư đệ phía sau:

– Các ngươi nhớ kỹ, Lâm Hiên không chỉ là ân nhân cứu mạng xá muội mà còn là thiếu chủ Linh Dược Sơn. Đan dược đối với tu sĩ chúng ta có ý nghĩa như thế nào, ta nghĩ tất cả đều rõ, cho nên cần xử sự ra sao, ta cũng không cần nhiều lời.

– Sư huynh yên tâm, chúng đệ đã hiểu.

– Đương nhiên chúng đệ không ngu ngốc mà đi đắc tội với thiếu chủ Linh Dược Sơn.

Từ Phong hài lòng gật đầu, đám người Thiên Sơn phái độn quang bay về phía dịch quán.

Lúc này, Lâm Hiên đem thần thức truyền vào ngọc giản có địa đồ Bích Vân Sơn, nhận định phương hướng một chút rồi nhằm hướng đông nam bay đi.

Nửa canh giờ sau hắn đã tới một chỗ tương đối hoang vắng. Chung quanh chỉ có mấy bụi cây nhỏ, khác hoàn toàn với nhân gian tiên cảnh vừa rồi.

– Chính là nơi này.

Lâm Hiên thì thầm một câu rồi hạ xuống. Dùng thần thức quét qua bốn phía, khóe miệng hắn nhếch lên:

– Ta đã tới, ngươi còn muốn làm trò quỷ gì nữa sao?

– Thiếu chủ nói giỡn rồi, vãn bối làm sao có gan lớn như vậy?

Thanh âm quen thuộc mang theo vẻ bợ đỡ, phía trước xuất hiện một đám sương mù màu xanh rồi Lôi Ngạo từ bên trong chui ra.

– Ta đã bỏ qua thì ngươi cũng nên dâng lên bảo vật như đã hứa!

Lâm Hiên vốn chẳng phải hạng thiện nam tín nữ, đối với hắn thì ân oán càng rõ ràng hơn ai hết. Khi ở tiên kiều, Lôi Ngạo đã truyền âm nguyện dâng lên một kiện bảo vật coi như nhận lỗi, hắn mới bỏ qua cho.

– Dạ!

Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của đối phương, Lôi Ngạo vội sờ thò tay vào ngực lấy ra một vật.

– Đây là……

Lâm Hiên nhíu mày. Đây là một cổ thư có vẻ cũ kỹ, hắn phát một đạo bạch quang đem nó thu về.

Chỉ thấy trên tấm bìa bằng da có viết ba chữ thật to: Thiên Lôi Quyết!

Công pháp?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thất vọng, công pháp do một gã chưởng môn tứ lưu lấy ra, uy lực sao có thể sánh với Cửu Thiên Huyền Công.

– Thiếu môn chủ đừng vội thất vọng, tại hạ sao dám dùng đồ vật tầm thường dâng người. Thiên Lôi Quyết không phải công pháp đỉnh cấp nhưng đây vốn là một bảo vật đặc biệt. Tiền bối xem kỹ lại một lần nữa xem.

Lâm Hiên chậm rãi lật cuốn Thiên Lôi Quyết, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.