Quyển 5: Thiên Vân thập nhị châu - Chương 394: Đêm trăng tròn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hỏa Giao Vương gầm lên giận dữ, trong mắt bắn ra tinh quang, mở miệng phun ra một sợi tơ tằm cực dài!

“Tiên thiên kiếm ti!”

La gia lão tổ ngẩn ngơ, sắc mặt thoáng chốc ngưng trọng.

Bí thuật này có vài phần tương tự như thần thông hóa kiếm vi ti nhưng uy lực mạnh hơn nhiều, chính là đem bản thể tiên kiếm luyện hóa thành tơ.

Hai tay Hỏa Giao Vương huy vũ, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, hồng quang chói mắt, từng đạo kiếm ti cuồn cuộn mà ra. Bắn tới phong bế đoản kiếm màu đen.

Ở bên kia, hai tay Thanh Liên cư sĩ cũng rung lên, Bách Hổ Thú Vương Đồ hiện lên giữa không trung, đám yêu hổ há mồm máu, phun ra từng đạo huyết sắc tinh quang, ngưng tụ lại thành một cây cương tiên huyết sắc dài ba thước.

Âm thanh bạo liệt không dứt, cương tiên đã chặn được đoản kiếm màu đen.

Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ hiển nhiên không phải địch thủ của tu sĩ Ly Hợp kỳ, bất quá còn có Cửu Đầu lão tổ quấn lấy, cho nên bọn họ không chịu áp lực quá lớn.

Sau khi ngăn trở công kích của đối phương, một người một yêu lại càng không chậm trễ, cả người bắn ra hào quang mãnh liệt, lại muốn xông qua từ bên cạnh.

“Tiểu bối, muốn chết!”

La gia lão tổ giận dữ nhưng Cửu Đầu lão tổ lại cười ha hả, tế lên một chiếc gương.

Hai tay vừa động, từ gương cổ bắn ra một cột sáng màu lam, nhìn thì có vẻ tầm thường nhưng nơi nó đi qua thì không gian gợn lên như sóng.

Nói cách khác, uy lực của bảo vật này đã khiến không gian vặn vẹo một chút, đủ làm cho người kinh hãi vô cùng.

Đối mặt công kích của tồn tại cùng cấp, La gia lão tổ không dám có điểm khinh thị. Thân hình vừa chuyển thì tỏa ra một tầng hắc vụ, sau đó một phân thành hai.

Đây không phải huyễn thuật mà là hóa thân chân chính.

Hóa thân này trải qua thiên chuy bách luyện mà thành, mặc không bằng bản thể lão tổ nhưng không thể coi thường.

Chỉ thấy hắn phồng mang trợn má, sau đó thân thể phồng lên như quả bóng.

Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ ngẩn ngơ, không ngờ lão quái vật vì ngăn cản bọn họ mà để thân tự bạo. Một người một yêu hoảng hốt vội lui về phía sau.

Cửu Đầu lão tổ cũng tế ra bảo vật phòng ngự.

Trong mắt La gia lão tổ thoáng hiện vẻ đau xót, hai tay nắm chặt, thi triển thần thông súc địa huyền diệu. Thân hình lóe lên một cái đã xuất hiện ở cạnh khe hở không gian, không chút do dự tiến vào.

Ầm! Tiếng nổ thật lớn truyền vào tai.

Hóa thân tự bạo uy lực vô cùng khủng khiếp khiến Cửu Đầu lão tổ vừa sợ vừa giận. Nhưng chẳng lẽ trơ mắt nhìn đối phương đào tẩu trước mặt lão?

Hai tay lão hợp lại trước ngực, thiên địa nguyên khí hóa thành vô số quang điểm nhập vào trong thân thể, lão quái vật mở miệng phun ra những sợi tơ trắng, thoáng cái đã bao bọc lão thành một cái kén thật lớn, trong hào quang mãnh liệt xông thẳng vào vụ nổ.

Có lão mở đường, Thanh Liên cư sĩ cùng Hỏa Giao Vương cũng tế ra bảo vật phòng ngự, bám sát theo sau kén tằm.

Nhưng khe hở không gian đang co lại, tám chín phần là La gia lão tổ đi vào đã động chân tay.

Roạt…

Thanh âm như tiếng vải rách truyền vào trong tai. Thân là yêu tộc Ly Hợp kỳ, hiển nhiên am hiểu một chút thần thông không gian ảo diệu.

Từ trong kén tằm nọ bay vụt ra một thanh yêu đao sáng như tuyết, hung hăng trảm một nhát vào trong khe hở.

Khe hở chỉ còn lại chừng hơn thước bị một lần nữa xé ra. Cửu Đầu lão tổ có chút chần chừ, lúc này tiến vào trong nhiều ít sẽ có nguy hiểm.

Nhưng ý niệm này đã bị sự tham lam thay thế. Lần này La gia được ăn cả ngã về không, một gia tộc thần bí từng xưng bá Vân châu xem trọng bảo vật này như thế, làm sao lão có thể bỏ qua cho được.

Lúc này kén tằm lóe ra một trận hào quang, đem yêu đao nọ thu lại rồi lao vào trong khe hở không gian.

Hỏa Giao Vương cùng Thanh Liên cư sĩ cũng theo sát phía sau.

***

Ở bên kia, Vô Định hà.

Lúc này thân thể Khương lão quái đã có những lỗ thủng nhỏ, nước mực quái vật bạch tuộc phun ra có hiệu quả ăn mòn mãnh liệt.

Không thể cứ như vậy mà mất mạng. Linh quang chợt lóe, một anh nhi chừng một tấc hiện lên ở trên đỉnh đầu lão.

Gương mặt xấu xí của bạch tuộc lộ ra vài phần nhạo báng. Một xúc tua vươn dài đem thân thể đối phương cuốn qua.

Phốc phốc phốc, trên xúc tua có vô số giác hút, từ trong bắn ra rất nhiều sợi tơ xuyên qua thân thể Khương lão quái.

Thân thể này rất nhanh xẹp đi, huyết nhục cùng xương cốt đều bị quái vật quỷ dị hấp thu.

Anh nhi tràn đầy vẻ sợ hãi, hai tay bắt quyết. Biến mất tại chỗ sau đó xuất hiện ở ngoài hơn mười trượng.

Nhưng một luồng nước mực đã bắn lên, ầm ầm hóa thành một cái lưới lớn bap phủ trong phạm vi cả mẫu.

Bạch tuộc này chính là một cổ thú dị biến, đã tồn tại ở Vô Định hà cả trăm vạn năm.

Cổ thú dù tu vị mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng không thể ích cốc như yêu tộc cùng tu tiên giả.

Ở Vô Định hà này chỉ có âm hồn quỷ vật, nó không có sự lựa chọn, đành chấp nhận thôn phệ chúng.

Năm tháng trôi qua, cổ thú này cắn nuốt số lượng lớn âm hồn quỷ vật thì từ từ phát sinh biến dị, trên người vừa có âm lực cùng yêu khí. Hơn nữa đã mở ra linh trí, còn có thể thao túng âm hồn quỷ vật cấp thấp.

Vào mấy vạn năm trước, quái vật bạch tuộc cảm giác được mình có thể tiến giai nếu cắn nuốt Nguyên Anh của đại tu sĩ. Nơi này Vô Định hà, từ lần trước khi đại quân linh giới phản công thì không còn xuất hiện tu tiên giả, mà lối rời đi duy nhất lại ở hành cung A Tu La vương.

Nhưng ở phương đó, dù hoang phế nhưng vẫn có tiên lực bảo vệ như khi Tu La vương còn sống, trừ phi hắn có thể thối lui thú thân hóa thành hình người, nếu không thì không thể vào được.

Mà muốn hóa thành hình người thì cần phải tiến giai. Vì vậy hình thành một vòng lẩn quẩn.

Cũng may trời không tuyệt đường người, lại có tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ tới Vô Định hà.

Đương nhiên, đại tu sĩ không dễ dàng đối phó, cổ thú trước tiên dùng đám âm hồn quỷ vật cấp thấp tiêu hao pháp lực đối phương, sau đó tính kế đánh lén. Lâm Hiên xuất hiện khiến kế hoạch của nó thay đổi, bất quá cuối cùng vẫn được như nguyện.

Lại nó nước mực hóa thành tấm lưới màu đen quỉ dị, Nguyên anh đụng trúng thì lộ vẻ thống khổ, còn chưa kịp phản ứng thì tấm lưới đã nhanh chóng co rút, đem nó trói vào trong.

“Đạo hữu…”

Khương lão quái muốn mở miệng thì cái miệng đỏ lòm của quái vật bạch tuộc hút một cái, đem nguyên anh nuốt vào trong bụng, gương mặt xấu xí lộ ra vẻ hưởng thụ. Sau đó thân hình chợt lóe, lần nữa thu liễm vào trong đầm nước thần bí.

” Lão tổ, nơi này chính là Vô Định hà?”

Tại một nơi hoang dã, chừng hai mươi tu sĩ trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.

“Không sai, ngoài Âm ti địa phủ trong truyền thuyết, chỉ ở hành cung A Tu La vương mới có âm khí đậm đặc như thế, các ngươi xem. Chờ khi vầng Huyết Nguyệt trên kia tròn là chúng ta có thể thu Thần huyết vào tay”

Trên một đỉnh núi hoang, ba lão quái vật đưa mắt nhìn quanh, trên mặt lộ vẻ âm tình bất định.

“Chúng ta đã bị truyền tống tới nơi nào? Sao lại âm khí dày như thế? Ồ, còn có nhiều âm hồn quỷ vật như vậy?”

“Chỉ cần bắt lấy một lệ quỷ Nguyên Anh kỳ, đem sưu hồn thì chẳng phải sẽ rõ sao?” Cửu Đầu lão tổ lộ nụ cười lạnh, tay áo bào phất một cái, một đạo yêu phong bay vút ra, hóa ra một đại thủ bắn vào đám âm hồn gần đó.

Trong lòng một ngọn núi nhỏ có một động phủ đơn sơ.

Một tăng nhân bào xám khoanh chân ngồi, hai tay chắp lại như đang tham thiền, mà bên cạnh là một tấm bia cổ, ở trên có khắc chừng trăm chữ vàng.

Cũng trong một động phủ ở một sơn cốc nhỏ. Một thanh đoạn kiếm đang lơ lửng ở trước mặt Lâm Hiên, thân kiếm ẩn hiện những phù văn thâm ảo dị thường.

Lâm Hiên cầm lấy đoạn kiếm thì đám phù văn chợt lóe, nhập vào thân thể hắn. Tay phải được một tầng sáng bạc bao phủ, pháp lực truyền vào bảo vật đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau khi tham ngộ được tầng thứ hai Thông Bảo quyết. Muốn dụng bảo vật này đã hao tổn ít hơn lực hơn, hơn nữa uy lực cũng mạnh vượt xa trước đây.

Hắn lau mồ hôi hột trên trán, mười ngày không nghỉ ngơi chút nào, cũng may không uổng công khổ cực.

“Nguyệt nhi!”

Không ngờ tiểu nha đầu đang ngủ ngon lành. Nghe gọi thì tỉnh dậy, ngáp một cái rồi mới hỏi.

“Thiếu gia, chàng gọi ta?”

“Nguyệt nhi, có một chuyện ta muốn hỏi”.

“Ừm, thiếu gia cứ nói”.

“Đợi đêm trăng tròn, chúng ta tiến vào hành cung A Tu La vương như thế nào?” Lâm Hiên trầm ngâm hỏi.

Nguyệt nhi ngẩn ngơ, Tiểu Đào không nói qua vấn đề này mà nàng cũng quên không hỏi.

Lâm Hiên thấy bộ dáng của tiểu nha đầu thì đã rõ, thở dài:

“Được rồi, Nguyệt nhi, chắc chắn đêm trăng tròn sẽ có dị tượng, sẽ có dấu hiệu để lần theo”

“Ừm” Nguyệt nhi gật đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, thiếu gia chuyện gì cũng nghĩ cho nàng.

Sau đó Lâm Hiên tiếp tục đả tọa. Thêm một ngày trôi qua.

Tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng truyền vào tai, trong mũi thấm mùi hương như lan, Lâm Hiên mở mắt thì phát hiện Cầm Tâm không biết từ khi nào đã ở trước mặt. Ánh mắt yêu thương của hai người chạm nhau, khóe miệng cũng lộ nụ cười.

“Cầm Tâm, nàng cảm thấy thế nào, thân thể còn gì bất ổn chăng?”

“Phu quân không cần lo lắng, thương thế của thiếp đã khỏi, Thiên Chu cổ độc cũng không phát tác” Cầm Tâm lộ nụ cười ôn nhu.

“Ừm, vậy thì tốt rồi” Lâm Hiên nghe xong thì trong lòng buông lỏng.

“Đúng rồi phu quân, đêm nay trăng sẽ tròn, chúng ta làm sao để đến hành cung A Tu La vương, Nguyệt nhi muội muội có nói với chàng không?”

“Cái này… đến lúc đó tự nhiên sẽ biết” Lâm Hiên cười khổ.

Trời cao như mực, không bao lâu thì một vầng trăng tròn vành vạnh đỏ như máu hiện ra, tản ra khí tức máu tanh.

Lâm Hiên nheo mắt, toàn lực thả ra thần thức, trên mặt trăng yêu dị đó tựa hồ thấp thoáng có một số tòa kiến trúc.

Đột nhiên mặt đất rung chuyển, Lâm Hiên biến sắc. Vung tay tế ra Ô Kim Long Giáp Thuẫn, hóa thành một lồng sáng đem hắn cùng Cầm Tâm bao bọc ở trong.

“Ồ, đó là cái gì?”

Một tiếng kinh hô nhẹ của Cầm Tâm truyền vào tai, Lâm Hiên vội quay đầu, không khỏi trừng lớn mắt. Chỉ thấy từ trên mặt trăng bắn xuống mấy cột sáng khổng lồ. Có một đạo vừa lúc bao phủ cả một ngọn núi gần đây.

Đá vụn bắn lên rào tào như mưa, cột sáng phảng phất ẩn chứa một cỗ hấp lực không thể kháng nổi, ngọn núi nặng cả ngàn vạn cân đã bị hút hút lên, chậm rãi bị lôi kéo về mặt trăng.

Lâm Hiên thoáng kinh ngạc rồi mừng rỡ, toàn thân nổi thanh quang, ôm lấy ái thế nhằm cột sáng bay tới.