Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 18: Tiến cảnh Linh Động hậu kỳ

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Điểm mấu chốt để giải quyết tình thế này là phải tìm được tung tích Yến gia phụ tử. Vì vậy không kể là Phiêu Vân Cốc hay lHỏa Linh môn, song phương đều phái ra rất nhiều đệ tử đi tìm kiếm.

Chỉ là Lâm Hiên hành sự quá gọn gàng, không để lại dấu vết gì. Các môn phái truy tung một thời gian mà vẫn không phát hiện được chút manh mối nào.

Tinh chế xong đan dược, Lâm Hiên ra ngoài thì được Triệu Minh kể lại tin tức này. Trong lòng hắn rất kinh ngạc.

Thật không ngờ Yến gia phụ tử ngã xuống lại gây ra một trường phong ba lớn như vậy. Có điều lo lắng cũng chẳng được. Ngoại giới có hỗn loạn thế nào thì một tiểu tu sĩ như hắn không thể quản nổi. Bầu trời Phiêu Vân Cốc có sụp xuống thì còn các cao thủ tiền bối chống đỡ, việc của hắn là chuyên tâm tu luyện đề cao thực lực.

Lâm Hiên sai Triệu Minh tới trù phòng chuẩn bị một lượng lớn lương thực và thịt khô. Đám đồng tử lại cho rằng tiên sư đại nhân chuẩn bị bế quan đi ngủ dài ngày.

Chuẩn bị hết thảy, Lâm Hiên bắt đầu khắc khổ tu hành. Mỗi ngày dùng đan dược xong đả tọa luyện khí.

Tu tiên chính là hấp nạp thiên địa linh khí, chuyển hóa thành pháp lực tồn trữ tại đan điền. Công pháp Linh Động kỳ khá đơn giản. Chỉ cần không ngừng luyện tuần hoàn theo đại Chu thiên.

Trước kia Lâm Hiên tu luyện một loại công pháp cơ bản nhất, đem linh khí chuyển hóa thành pháp lực với hiệu suất thấp. Hiện đã có Lăng Vân Quyết là công pháp cơ bản tốt nhất của Lăng Vân môn.

Cầm ngọc giản trong tay, hắn đem thần thức rót vào. Một lát sau ngẩng đầu với vẻ mặt vui mừng. Lăng Vân Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, lộ tuyến lưu chuyển linh lực rất tinh xảo tỉ mỉ.

Hắn bình tâm tĩnh khí, đợi dược lực phát huy thì dựa theo lộ tuyến của Lăng Vân Quyết thực hiện vòng Đại Chu thiên tuần hoàn mới.

Hai canh giờ sau Lâm Hiên mở mắt ra, trước kia thực hiện một vòng Đại Chu thiên chỉ cần hơn nửa canh giờ mà giờ thời gian thực hiện dài hơn ba lần. Tuy vậy kinh mạch được rèn luyện rất tốt. đồng thời hiệu suất chuyển hóa linh khí cũng được đề cao. Lăng Vân Quyết quả nhiên là bất phàm nhưng cũng tiêu hao tinh lực gấp năm sáu lần trước kia.

Đến lúc này hắn đã rõ ràng vì sao đệ tử tư chất bình thường trong môn chỉ được cấp công pháp phổ thông. Không phải là môn phái giấu giếm không cho mà công pháp có uy lực càng lớn thì thực hiện Đại Chu thiên tuần hoàn càng khó hơn. Đệ tử tư chất kém khó lòng mà tu luyện nổi.

Về phần bản thân hắn, tuy không có linh căn nhưng tâm trí rất kiên định, chịu được ngay cả ma luyện trong Luyện Tâm lộ. Tu luyện được là do nỗ lực khổ cực hơn người khác.

Ngày lại qua ngày, đảo mắt đã hơn một tuần trăng.

Phế Đan phòng vẫn an tĩnh, đám đồng tử vẫn phơi nắng cả ngày. Cửa phòng của quản sự đại nhân vẫn đóng chặt khiến bọn chúng vô cùng bội phục tiên sư về khả năng ngủ lâu như vậy.

Kỳ thật thời khắc này Lâm Hiên đang ở giai đoạn khẩn yếu trùng kích bình cảnh.

Có Lăng Vân Quyết và t lượng lớn đan dược hỗ trợ, tu vị của hắn chỉ cách cảnh giới Linh Động hậu kỳ nửa bước.

Sau khi phục dụng đồng thời hai viên trung phẩm Tẩy Tủy đan, Lâm Hiên bắt đầu tiến hành trùng quan. Linh lực trong cơ thể không ngừng tụ lại, hình thành một khối cầu trong đan điền. Thiên địa linh khí bên ngoài hấp thu được và dược lực của Tẩy Tủy Đan dung hợp, không ngừng bổ sung cho khối cầu nọ.

Dưới sự bồi dưỡng của dược lực, màu sắc của khối cầu linh lực ngày càng xanh đậm, sau đó nó tự xoay tròn cực nhanh và một phân giải ra một tia linh lực khiến thể tích nhỏ đi một chút. Đồng thời linh lực trong kinh mạch tiếp tục bổ sung vào, cứ như vậy từng sợi linh lực tiến vào viên cầu, sau khi tế luyện sẽ được phân giải ra.

Nói thì đơn giản nhưng để hoàn thành việc này rất gian nan, chỉ cần một chút bất cẩn thì khối cầu linh lực sẽ bị vỡ khiến việc trùng quan thất bại. Chỉ đến khi đem linh lực toàn thân tế luyện một lần, thay đổi về chất thì sẽ tiến vào Linh Động hậu kỳ.

Lúc này trên trán Lâm Hiên lấm tấm mồ hôi, cẩn thận dùng thần thức điều khiển khối cầu linh lực. Từng khắc trôi qua, y phục cũng thấm đẫm mồ hôi nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cắn răng kiên trì.

Lại một canh giờ trôi qua đột nhiên Lâm Hiên ngã xuống đất, không phải là trùng quan thất bại mà sau khi thành công thì sức cùng lực kiệt, thân thể không còn tri trì nổi.

– Hiểm thật!

Lúc này không thể nhích động ngay cả một ngón tay nhưng khóe miệng hắn đầy vẻ tươi cười, rốt cuộc đã tiến cảnh Linh Động hậu kỳ.

So với đám đệ tử nhập cốc cùng thời gian, lúc này tu vị của Lâm Hiên có thể xếp vào ba người đứng đầu, được coi là đệ tử tinh anh. Tuy nhiên lần bế quan này vẫn chưa thể kết thúc đối với hắn.

Vẫn còn hơn một trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy đan, đủ tu luyện được hơn mười ngày nữa để củng cố cảnh giới.

Lâm Hiên sẽ không vì một chút thành tựu nhỏ mà tự mãn. Ngược lại sau mỗi lần thành công, mục tiêu tiếp theo phải càng cao hơn.

Với hắn, việc vận dụng Lăng Vân Quyết ngày càng thuần thục, cảm giác linh lực không ngừng gia tăng từng ngày.

Mà thể tích tinh hải cũng mở rộng gấp đôi, khiến cho bình cảnh tinh chế trung phẩm đan khi trước được phá bỏ. Hắn thử qua một hồi, xác suất tinh chế thành công trung phẩm đan đã lên tới ba thành, hạ phẩm đan thì lên tới sáu thành.

Hiện giờ Lâm Hiên đã không còn để ý đến hạ phẩm đan mà dành sự quan tâm cho trung phẩm đan. Chuyến đi tới Lăng Vân môn đã giúp hắn nắm thêm giá trị của loại bảo vật này. Tẩy Tủy Đan dù là đan dược phổ thông nhất nhưng loại trung phẩm đan thì rất hiếm có.

Do khả năng tinh chế tăng lên, mỗi ngày hắn dùng hai, thậm chí là ba viên trung phẩm đan. Dưới sự thôi động của dược lực cường đại, hơn mười ngày sau hắn xuất quan. Tầng thứ năm được củng cố vững chắc, khí chất toàn thân cũng biển đổi.

Song lúc này Lâm Hiên gặp phải một nan đề. Tu vị tăng lên là chuyện tốt nhưng đồng nghĩa với việc bại lộ bí mật ngày càng rõ. Đôi khi hắn vẫn phải đi lại trong môn phái. Nếu bị một vị trưởng lão nào đó phát hiện ra tu vị bản thân thì tình cảnh có thể rất thê thảm.

Tại sao trong vòng một năm ngắn ngủi, một phàm nhân như hắn lại bạo tăng tu vị như vậy? Quả thật là không thể lý giải nổi.

Vậy có biện pháp nào có thể ẩn dấu tu vị không?

Lâm Hiên lại tới Tàng Thư các, mất hơn một ngày rốt cuộc cũng tìm được đáp án.

Trên một cuốn thư tịch là Bách Thảo Lục có ghi lại, hạ phẩm Hồng Lăng Thảo có thể dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan, thượng phẩm Hồng Lăng Thảo khi ăn vào còn có tác dụng ẩn dấu tu vi một cách diệu kỳ.

Trong lòng mừng rỡ, hắn xem xét cẩn thận lại thì trên mặt lộ vẻ âm tình bất định.

Ở thế tục, Hồng Lăng Thảo là loại linh thảo vô cùng quý hiếm nhưng chỉ là thảo dược khá phổ thông đtại Tu tiên giới, nó dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan. Loại hạ phẩm có thể tìm được dễ dàng trong dược viên các phái.

Nhưng theo thư tịch nọ, Hồng Lăng thảo được chia theo cấp bậc. Loại hạ phẩm dùng để luyện chế Tẩy Tủy đan, trung phẩm thì được dùng luyện chế Trúc Cơ Đan. Còn loại thượng phẩm dùng để luyện chế Bồi Nguyên Đan cho tu sĩ Ngưng Đan kỳ.

Mà dược liệu luyện chế đan dược cho cảnh giới Ngưng Đan kỳ thì trân quý đến mức nào, căn bản là không thể có được. Bách Thảo lục cũng ghi lại rõ ràng, Hồng Lăng thảo phải được trồng trên hai trăm năm mới có thể thành thượng phẩm.

Khép sách lại, Lâm Hiên rời khỏi Tàng Thư Các, đến một góc khuất thì trầm mặc suy nghĩ một hồi.

Nửa canh giờ sau hắn đi ra từ dược viên, trong tay cầm một cái giỏ trúc chứa đầy hạ phẩm Hồng Lăng Thảo. Đây là hắn dùng một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan trao đổi với quản sự dược viên, nói rằng muốn dùng chúng để nghiên cứu chế luyện Tẩy Tủy đan. Mắt thấy đối phương đinh làm cái việc chở củi về rừng, quản sự thầm mắng gã này nếu không hồ đồ thì cũng là quá ngông cuồng, đương nhiên việc lợi như thế tội gì lão không làm. Lão này tuy hiểu biết tinh thâm về chăm sóc và công dụng linh thảo nhưng tu vị chỉ mới là tầng thứ ba Linh động kỳ, dù có dùng thần thức thì cũng không thể phát hiện nổi tu vị thực sự của Lâm Hiên.

Thực ra lão quản sự sao mà đoán được ý định của Lâm Hiên, sở dĩ lấy nhiều Hồng Lăng thảo như vậy là vì hắn đột nhiên có một ý nghĩ, lam sắc tinh hải đã tinh chế thành công đan dược thì có thể tinh chế được dược liệu hay không?

Sau khi trở lại Phế Đan phòng, Lâm Hiên lại đóng cửa rồi lấy ra một cây Hồng Lăng Thảo chừng hai mươi năm tuổi. Linh thảo này tản ra mùi thơm mát, vừa mới nhổ nên vẫn còn tươi.