Quyển 6: Đông Hải Thiên - Chương 625: Chữa thương cho Thi Ma

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Liên tiếp những âm thanh cầu xin vang lên, đám tu sĩ hiểu rằng vận mạng bản thân lại rơi vào tay trung niên xa lạ này, tiếp tục tận lực cầu một con đường sống.

Lâm Hiên cũng có điểm suy nghĩ. Nữ tử Động Huyền sơ kỳ kia là nhi nữ của một trong Lục đại trưởng lão Thánh Thành, không phải bất đắc dĩ thì không nên đuổi tận sát tuyệt.

Hơn nữa, tuy không phải hạng tốt lành gì nhưng Lâm Hiên tự nhận không thể làm được giết cả ngàn người không cừu oán ở đây. Mà trong này có những tu tiên giả tu vị rất cao, không thể dùng bí pháp thay đổi ký ức tất cả.

Chẳng qua hắn đã thay đổi dung mạo, đám này lại đang bị phong bế pháp lực nên không sợ bọn họ nhận ra.

Do dự một thoáng, hắn phất tay áo một cái, liên tiếp những đạo quang hà bay ra, đi qua nơi nào thì quần tu rơi vào hôn mê.

Lâm Hiên liền tiện tay dắt dê, bảo vật cảnh giới Nguyên Anh hắn đã không thèm nhìn đến. Chỉ không khách khí lấy đi túi trữ vật của các lão quái Ly Hợp trở lên, cả Ngũ Hành Ẩn Linh Trận cũng được thu về. Sau đó tiếp tục thi triển Thiên Phượng Thần Mục quan sát bốn phía.

Tu Tiên Giới rất nhiều công pháp thần kỳ, hắn không cuồng vọng đến mức coi thường tu tiên giả thiên hạ. Hắn có thể giả trư ăn hổ, biết đâu còn có người khác như diều hâu rình sau chim sẻ nữa thì sao!

Qua chừng một tuần trà, ngân quang trong mắt Lâm Hiên mới nhạt dần đi.

Bốn phía không có người ẩn nấp. Với cường độ thần thức hiện tại cùng Thiên Phượng Thần Mục, Lâm Hiên mười phần tin tưởng. Dù là Hải tộc Lục Vương có ở đây thì cũng khó qua nổi mắt hắn.

Đột nhiên chân mày Lâm Hiên khẽ động, thân hình đã hiện ra nơi Mặc lão vừa ngã xuống. Đầu tay phải nhẹ ngoắc một cái.

Vù! Một vật đen tuyền to cỡ bàn tay bay về. Vật này có thể bảo tồn trong Huyễn Linh Thiên Hỏa. Chắc chắc có điểm đặc biệt.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì thấy nó tương tự một tấm da thú, mặt trên có viết những hàng chữ nhỏ. Không có thời gian xem xét, hắn liền đem nó thu vào Tu Du túi bên hông.

Cuối cùng lại đem thần thức thả ra, xác định không còn nguy cơ thì Lâm Hiên mới hóa thành một đạo kinh hồng mờ ảo bay lên mặt đất.

Rời khỏi phường thị thì hắn liền không ẩn nặc tu vị, toàn lực độn tốc nhằm hướng Hắc Phong đảo bay đi.

Về tới Hỗn Loạn Hải Vực, có thể sự tình sát nhân đoạt bảo đã giảm đi nhiều, thỉnh thoảng còn thấy chấp pháp tu sĩ của Cửu Tiên cung tuần tra ngoài khơi.

Hai ngày sau, Hắc Phong Đảo hiện trong tầm mắt. Cảnh vật như cũ, hộ phái đại trận vẫn ổn định. Lúc này Lâm Hiên mới thả lỏng tâm tình, thân hình liền lóe lên bay vào bên trong.

Mấy tên đệ tử Bách Thảo Môn đang tuần tra thất sắc, liền tế ra Linh Khí Pháp Bảo.

“Không cần lo lắng, là ta” Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

Ánh mắt đám đệ tử đảo qua thì lộ vẻ vui mừng quá đỗi. Một bên đại hỉ thỉnh an Lâm Hiên, một bên phát ra truyền âm phù.

Rất nhanh linh quang chói lòa, các đạo kinh hồng đủ mọi màu sắc hiện trong tầm mắt. Hầu hết tu tiên giả Bách Thảo Môn đều đến nghênh đón.

“Sư tôn.”

Thượng Quan Linh cùng Thượng Quan Nhạn lộ vẻ vui mừng vô hạn. Một ngày không gặp mà cách biệt tựa ba thu, hai nha đầu càng thêm phần xinh đẹp, tu vị tiến triển cũng khá nhanh, thấy Lâm Hiên thì song song quỳ xuống.

Thượng Quan Mộ Vũ cũng cung kính đi tới: “Mộ Vũ tham kiến tiền bối”

“Không cần đa lễ.” Lâm Hiên khẽ phất đưa tay.

Trở về đến tổng đà thì đám đệ tử lui ra, chỉ còn lại bốn người.

“Trong khoảng thời gian này không có phát sinh chuyện gì chứ?” Lâm Hiên quay sang hỏi.

“Vâng, thiếp đã ước thúc đệ tử cố gắng tu hành, không được rời đảo. Mọi việc vẫn như thường.” Thượng Quan Mộ Vũ dịu dàng lên tiếng.

Lâm Hiên hỏi han thêm một lát, lại nói qua cho nàng về tình thế hiện tại nơi Đông Hải. Sau khi dặn dò nàng canh phòng cẩn mật thì hắn trở về Bách Hoa cốc.

Một đêm vô sự. Sáng hôm sau thần thanh khí sảng, Lâm Hiên đi tới luyện công phòng, khoanh chân mà ngồi.

Lần này ra ngoài trải qua không ít hiểm trở nhưng thu hoạch lại rất phong phú. Chỉ là việc giao thủ cùng Cự Kình Vương đã đem lại cho hắn những cảm ngộ mới về cảnh giới Động Huyền, nắm chắc bảy tám phần đột phá bình cảnh.

Hiện tại Đông Hải đại loạn, âm hồn quỷ vật xâm lấn. Lâm Hiên dự tính bế quan tu hành một thời gian.

Về phần hai nữ đồ đệ yêu dấu. Nếu có danh sư chỉ điểm cùng tài nguyên đầy đủ thì sẽ tiến triển cực nhanh. Lâm Hiên cũng không nỡ bỏ mặc hai nàng tự tu luyện. Việc chỉ dạy sẽ do đệ nhị Nguyên Anh đảm nhiệm.

Thực ra là Lâm Hiên tính tạm thời dừng tu luyện đệ nhị Nguyên Anh, tập trung tất cả tinh lực tiến giai chủ Nguyên Anh.

Sau khi đệ nhị Nguyên Anh rời đi. Lâm Hiên vươn tay vỗ vào hông. Hắc quang chợt lóe cùng sương mù màu trắng tràn ngập, Thi Ma liền xuất hiện ở trước mặt.

Chỉ thấy hai mắt nó nhắm chặt, thi khí toàn thân cũng nhạt đi rất nhiều. Gia hỏa này thay chủ nhân đỡ một quyền của Cự Kình Vương, thương thế cũng không phải nhỏ.

Lâm Hiên dụng thần thức xem xét. Qua gần nửa canh giờ thì mới ngẩng đầu, hai hàng mi nhíu chặt: “Thiệt là, thương thế so với tưởng tượng còn nặng hơn nhiều.”

Cũng may những thiên tài địa bảo cần để chữa trị không thiếu. Lâm Hiên phất tay áo một cái, từ trong Tu Du túi bay ra các loại tài liệu bảo vật cần dùng.

***

Ba tuần trăng thoáng cái trôi qua, chính ngọ ngày hôm đó thì cửa đá động phủ chợt mở. Lâm Hiên từ bên trong đi ra, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, trực tiếp hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.

Mấy ngày sau, hắn đã xuất hiện ở một vùng biển hoang vắng không chút sinh cơ, trong vòng trăm dặm hoàn toàn không có bóng dáng sinh vật.

Đây chính một cổ chiến trường của tam tộc. Khi xưa gần cả trăm vạn Hải Tộc cùng liên minh Nhân tộc do Cửu Tiên Cung dẫn đầu đại chiến máu chảy thành sông.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, thủy vực này đã trở thành u minh quỷ vực. Có lẽ do sát nghiệt quá nặng, dù qua không biết bao nhiêu năm tháng nhưng âm khí nơi này vẫn vô cùng nồng đậm. Sinh vật không thể tồn tại. Thỉnh thoảng có thấy u hồn dã quỷ xuất hiện.

Lại nói, tuy âm khí nơi này vô cùng nồng đậm nhưng không biết do nguyên nhân gì mà không tạo thành âm mạch, đám tu sĩ Quỷ đạo cũng không thèm để ý tới.

Nếu là lúc bình thường, Lâm Hiên cũng không thèm tới nơi này. Chẳng qua thời gian cấp bách, muốn nhanh khôi phục nguyên khí cho Thi Ma thì cần tìm một âm mạch để nó hấp thu âm khí chí hàn, chậm rãi bổ dưỡng bản thân.

Tiến vào thuỷ vực thì quả nhiên âm phong nổi lên ào ào, sắc trời cũng ảm đảm xuống. Một số âm linh dã quỷ xuất hiện nhưng uy áp trên người Lâm Hiên khiến chúng theo bản năng có cảm giác vô cùng sợ hãi.

Lâm Hiên cũng không thèm động thủ mà thả ra thần thức tìm tòi, được một hồi thì ngẩng đầu kinh hỉ.

“Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hắn thì thào mấy tiếng rồi bay vút đi. Rất nhanh đã tới một hòn đảo rộng khoảng mấy chục dặm, bốn phía được bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng.

Sương mù này có màu trắng bệch, tỏa ra mùi tanh tưởi khiến người muốn ói. Thân hình Lâm Hiên bao phủ trong một vòng linh quang màu xanh nhạt, không chút do dự tiến nhập vào bên trong.

Chỉ thấy quái thạch lởm chởm, thực vật sinh trưởng trên đảo đều rất cổ quái. Ngoài ra còn có rất nhiều cương thi.

Rất nhanh lại hai gò đất hiện ra, ở giữa có một hạp cốc nhỏ hẹp dày đặc thi khí.

Ở nơi này không thấy cương thi. Bởi vì tại lối vào có một tầng cấm chế tối tăm mờ mịt.

Vừa nãy Lâm Hiên phát hiện, không ngờ tại hạp cốc này có một cái Thi Tỉnh (1), có vài phần tương tự như âm mạch nhưng ít gặp hơn nhiều.

Thi Tỉnh không có tác dụng với âm hồn quỷ vật bình nhưng vô cùng hiệu quả với quái vật cương thi. Nếu chúng tu luyện trong đó thì tu vị tiến triển cực nhanh.

Do điều kiện hình thành quá mức hà khắc, rất nhiều tu tiên giả không hề hay không biết. dù có gặp cũng tưởng là chỗ có thi khí đặc biệt nồng đậm mà thôi.

Đã có cấm chế tại khẩu cốc, chắc chắn phải có chủ nhân. Bất quá kẻ ở đây phân nửa không phải hạng tốt lành. Lâm Hiên phất tay một cái, một đạo kiếm khí chém ra.

Oanh!

Trong tiếng bạo liệt rền vang, cấm chế đã bị đánh tan tành. Chợt một tiếng thét dài phẫn nộ từ trên trời truyền đến nơi này. Sau đó lệ quang chợt lóe, một đạo kinh hồng màu vàng kim từ đằng xa nhanh như điện chớp mà đến.

Rất nhanh hào quang thu liễm, lộ ra lão giả bộ dáng chừng thất tuần, vẻ mặt hồng nhuận có vài phần tiên phong đạo cốt.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh. Lão giả trước mắt khí sắc không tệ nhưng là một quái vật cương thi không thể nghi ngờ. Tu vị đã đến Ly Hợp hậu kỳ đại thành, cách Động Huyền chỉ còn một đường.

Ánh mắt lão giả đảo qua trên người Lâm Hiên thì cũng lộ phần kinh ngạc. Đối phương cũng là một tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ.

“Nơi này là động phủ của lão phu, vì sao đạo hữu bài trừ cấm chế của ta. Chẳng lẽ muốn kết thù sao, thức thời thì hãy mau rời khỏi nơi này.” Lão giả trầm thấp mở miệng, ngôn ngữ có vẻ rộng lượng nhưng thực ra là để đối phương mất cảnh giác, sau đó thừa cơ đánh lén.

Chẳng qua Lâm Hiên lại cười lạnh: “Động phủ của ngươi? Hừ, chỉ là ngươi tới sớm hơn một chút, tài nguyên chung của tu tiên giới, ngươi dựa vào cái gì khẳng định nó thuộc của ngươi”

“Ngươi…” Lão giả nghẹn họng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó giận dữ: “Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm chết.”

Lời còn chưa dứt, lão đã ngẩng đầu lên phát ra tiếng gào thét như dã thú. Thi khí mênh mông cuồn cuộn tuôn ra từ thân thể sau đó hình thành một đóa thi vân. Thi vân vừa tản thì một quái vật mặt xanh nanh vàng hiển hiện trước mặt.

Nhìn kỹ thì ngũ quan mặt mày quái vật có vài phần tương tự lão giả, chẳng qua thân thể cao tới tận ba thước, làn da khô quắt nhưng sáng bóng như không gì phá nổi.

Không hổ là Thi Ma Ly Hợp hậu kỳ đại thành. một lời không hợp liền động thủ. Chỉ thấy tay trái quái vật run lên, một đám hắc quang bay vút ra, cực kỳ mau lẹ chém về đầu Lâm Hiên.

Tay phải của nó cũng búng liên hồi. Một vầng thi khí rất lớn từ trong thân thể tách ra, quay tít một vòng thì một đạo gió lốc màu trắng bệch lăng không xuất hiện.

Đối phương nói đánh là đánh, chẳng qua Lâm Hiên đầy vẻ ung dung. Tay áo phất một cái, hai đạo thanh hà bay vút ra nghênh đón hắc quang cùng gió lốc.

Xoẹt xẹt mấy tiếng, lúc này mới thấy rõ hắc quang là một thanh Cốt đao đen kịt, không biết là dùng tài liệu gì chế thành. Cốt đao tuy tả xung hữu đột trong quang hà nhưng vô dụng, pháp lực của Lâm Hiên vốn thâm hậu vượt cả cảnh giới Ly Hợp.

“Hả…” Cương thi đang thất sắc thì thân hình Lâm Hiên khẽ động liền biến mất tại chỗ.

Sau một khắc thì không gian chấn động, Lâm Hiên liền xuất hiện trước người quái vật ba thước. Năm ngón tay phải nắm chặt, hung hăng vồ tới ngực đối phương. Nhìn thì chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm của thế tục võ lâm nhưng uy lực lại vượt xa không thể sánh nổi.

Nắm quyền của Lâm Hiên linh quang lập lòe, thậm chí còn có lực khí xoáy hiển hiện.

“Muốn chết!” Cương thi thấy thì hét lớn một tiếng, tay phải khô héo cũng trảo tới. Bàn tay quẩn quanh điện hồ màu đen, uy lực đương nhiên không nhỏ.

Oanh!

Nắm quyền cùng lợi trảo sắc bén ầm ầm đối cường. Trong tiếng bạo liệt, khí xoáy cùng điện hồ cùng sáng lóa, khiến người cảm giác một phen long tranh hổ đấu. Chẳng qua vừa chạm tới dòng khí xoáy thì điện hồ lập tức bị diệt, không chút sức hoàn thủ.

Trên mặt cương thi còn chưa kịp lộ vẻ kinh ngạc, chỉ nghe thấy những tiếng đùng đùng nổ vang, tay phải của nó đã trực tiếp bị đánh đứt gân gãy xương.

“Cái gì…A!”

Cương thi hoảng sợ thét lên thì trước mặt đã lóe sáng kim quang, Lâm Hiên xem đối phương như là một bao cát quyền đấm cước đá không ngừng.

Cương thi do thiên phú nên thân thể vô cùng cứng rắn, chẳng qua khí lực của Lâm Hiên còn vượt cả yêu tộc cùng cấp. Hộ thể linh quang của nó càng ngày càng yếu, thi khí tán loạn. Sau một hồi thì bị Lâm Hiên diệt sát.

Không thấy có Thi Anh thoát ra. Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên, nhưng như nhớ lại cái gì thì phất tay một cái. Lại là một đạo thanh hà bay vút ra bảo phủ tàn thi quái vật, một viên châu màu trắng cỡ nắm tay bị kéo ra.

Chính là Thi Châu!

Cương thi khi tiến giai cảnh giới Nguyên Anh thì chia làm hai loại. Một loại ngưng thành Thi Anh, còn số ít trường hợp ngưng thành Thi Châu.

Xương thi có Thi Anh thì thiên phú tu luyện pháp thuật sẽ cao hơn, mà có được Thi châu thì thân thể cứng cỏi hơn nhiều.

Sau khi hủy diệt hồn phách trong Thi Châu, Lâm Hiên đem nó thu về. Thân hình lóe lên bay vào hạp cốc.

Không ngờ bên trong khá rộng rãi. Thảm thực vật có hình dạng kỳ lạ, tỏa ra những mùi tanh tưởi quỉ dị.

Lâm Hiên trực tiếp bay tới chỗ có thi khí nồng đậm nhất.

Một cái giếng nhỏ hiện ra, bên trong phun ra thi khí đậm đặc tới mức tạo thành màu ngà sữa.

Từng đợt mùi tanh theo gió tỏa ra, hộ thể linh quang của Lâm Hiên chợt hiện, ngăn trở mùi khó ngửi. Sau đó hắn vươn tay tế ra Túi Linh Quỷ. Nương theo âm phong đen thùi, Thi Ma Động Huyền sơ kỳ liền xuất hiện.

Trải qua ba tuần trăng chữa thương, hao phí vô số bảo vật quý hiếm. Hiện tại Thi Ma đã khôi phục hành động như thường, chẳng qua nguyên khí còn tiêu hao khá lớn.

Vừa hiện thân thì Thi Ma lập tức mở hai mắt. Không cần chủ nhân phân phó, liền biến thành một đoàn âm phong bay vút vào trong giếng nhỏ.

Chú thích: (1) Giếng Chết