Quyển 3: U Châu loạn - Chương 144: Thoát khỏi miệng quỷ

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nguyệt Nhi cũng không nhàn rỗi. Ma phiên trong tay nàng lay động, mấy trăm yêu hồn lũ lượt kéo ra, há mồm phun ra những đạo sáng đủ mọi màu sắc. Tuy cấp bậc không cao nhưng mấy trăm con cùng động thủ đã tạo nên thanh thế bất phàm.

Lúc này Lâm Hiên quyết định tốc chiến tốc thắng, nếu để đối phương quấn lấy thì mạng nhỏ sẽ hỏng.

Roẹt!

Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm phá cấm phóng vào trong ma vân. Những đạo sáng do thú hồn phun ra, chậm một chút cũng theo sau đánh vào.

Ầm ầm!

Ma vân cuồn cuộn dữ dội một hồi. Chịu chấn động không nhỏ, quỷ khí tản đi, hiện ra một hư ảnh để râu ba chòm tướng mạo nho nhã, hình dáng y hệt như Hạo Thiên Quỷ Đế nhưng tu vị chỉ tới cấp bậc quỷ vương.

Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Đòn công kích vừa rồi đủ để sát thương tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhưng đối phương lại dễ dàng tiếp được. Không hổ là hóa thân của quỷ đế, nào phải hạng âm hồn cắc ké bình thường.

Lâm Hiên cảm giác trống ngực đập nhanh, không phải sợ thất thủ mà không có thời gian dây dưa ở nơi này. Có trời mới biết hai lão quái phân thắng bại khi nào. Linh khí chấn động dữ dội ở phương xa khiến hắn càng sốt ruột, liền vỗ vào túi trữ vật tế ra một cây sáo ngọc xanh biếc lơ lửng trên không. Song thủ của hắn múa may, liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết đánh vào bảo vật.

Phì!

Sáo ngọc đại phóng hào quang, biến thành một con mãng xà dài hơn mười trượng, thân to như thùng nước.

– Thú Hồn Bảo?

Hư ảnh vừa cau mày thì mãng xà đã rít lên lao về phía nó. Vẻ mặt Nguyệt Nhi cũng ngưng trọng. Những ngón tay ngọc liên tục búng ra pháp quyết vào Thú Hồn Phiên, ma phiên cuồng trướng lên. Trong phút chốc hàn phong ập tới, tiếng quỷ khóc thê lương ai oán truyền ra. Âm khí tập trung đậm đặc, sắc trời cũng ảm đạm xuống.

– Hừ. Thân là quỷ vương, lại đi kết giao cùng một nhân tộc. Hạng phản bội vô sỉ!

Hư ảnh oán độc liếc sang Nguyệt Nhi.

– Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì.

Nguyệt Nhi sao có thể bị đối phương kích động. Không có thiếu gia thì nàng đâu bước vào tu tiên đạo. Trong lòng nàng, hắn chính là người thân quan trọng nhất.

Miệng nhỏ của thiếu nữ niệm pháp quyết, từ bên trong ma phiên bắn ra mấy đạo hắc quang, tụ lại thành một thanh đại đao cỡ hơn trượng, ra sức chém xuống đối phương.

Hư ảnh hừ một tiếng, há to miệng phun ra mấy bộ khô lâu cỡ ngón cái. Các khô lâu đón gió thì hóa lớn tới mấy trượng. Càng thêm khủng khiếp trên đầu chúng phủ kín những cây đinh sắc nhọn, hung tợn nghênh đón các bảo vật.

Hào quang rực rỡ chớp động, quỷ khí cuồn cuộn. Chiến cuộc nhất thời lâm vào giằng co. Hư ảnh lại cười lạnh lùng, thân hình quay tròn liên tục tại chỗ, bắn nhanh ra những điểm sáng đen đỏ xen lẫn.

Trong chốc lát, những tiếng vù vù nổi lên. Những điểm sáng bay lượn, biến thành một đám ma trùng cổ quái bắn về phía hai người.

Vẻ mặt Lâm Hiên trầm xuống. Xem ra thần thông của đối phương thật không nhỏ.

Hắn liền tháo Linh quỷ túi bên hông ra ném lên không, Trong hắc quang, mấy chục con Thiết giáp thi xuất hiện lên. Đám cương thi Trúc Cơ hậu kỳ này hung hãn không sợ chết, há miệng phun ra thi khí đón đỡ đám ma trùng.

Những tiếng bồm bộp nổi lên tứ phía. Vẻ mặt hư ảnh trở nên đình trệ. Loại trùng độc tới từ quỷ giới của nó có thần thông lớn nhất ẩn chứa thi độc. Tu sĩ Trúc Cơ trở xuống bị dính chắc chắn phải chết. Cao thủ Ngưng Đan Kỳ có thể kháng độc nhưng thần thông sẽ đại giảm. Đáng giận cương thi là vật chết, thi độc không chút hiệu quả đối với chúng.

Bên kia, Nguyệt Nhi phất tay ngọc một cái, Thú Hồn Phiên bay ra, hóa thành một màn sáng màu đen trước người. Càng kì lạ là mặt ngoài ma phiên mọc đầy những cái lỗ. Từ bên trong mọc ra những cái xúc tua quỷ dị, chộp tới đám ma trùng.

Hóa giải chiêu số của đối phương nhưng vẻ mặt Lâm Hiên vẫn u ám. Không biết Quỷ đế cùng Khổng Tước tiên tử ác đấu đã đến bước nào? Bất luận ai thắng ai thua đều bất lợi với hắn.

Ý định thắng nhanh ngày càng mãnh liệt. Lâm Hiên lật tay trái một cái, Phược Tiên Cầu màu trắng bạc hiện ra. Tay phải hắn tiếp tục vỗ vào túi trữ vật. Hồng quang chợt lóe, một cái hồ lô cỡ bàn tay đã xuất hiện. Hồ lô này là cổ bảo đỉnh cấp thu được từ tu sĩ họ Chu. Theo lý cần luyện hóa mới có thể khu dụng. Nhưng bất ngờ là vật này lại khác với pháp bảo thông thường. Chỉ cần dựa vào thần thức cường đại là có thể điều khiển nó. Sự tình này chưa từng thấy trong các cổ tịch nhưng tiên đạo bao lao vô tận, những điều ghi lại trong đó chỉ là như giọt nước trong đại dương.

Lâm Hiên truyền pháp lực vào bên trong Phược Tiên Cầu, nó bắn ra những sợi tơ bạc, như chậm mà cực nhanh phủ tới hư ảnh. Sau khi cổ bảo này nằm trong tay, Số lần Lâm Hiên dùng không nhiều nhưng thần thông tuyệt không nhỏ. Trói tiên nghe có vẻ khuếch trương nhưng để khốn vây hư ảnh không có thực thể thì không thành vấn đề.

Đã quen phối hợp ăn ý. Lâm Hiên vừa tế xuất Phược Tiên Cầu thì Nguyệt Nhi há miệng phun ra một đạo âm khí. Ma phiên hấp thu rồi biến thành một đóa ma vân không ngừng cuồn cuộn, từ bên trong phát ra những khối hỏa cầu xanh biếc.

– Đi!

Nguyệt Nhi khẽ quát một tiếng. Đám hỏa cầu gào thét bắn về hư ảnh, chỉ là khi cách chừng mười trượng thì dừng lại.

Thấy cảnh này, sắc mặt hư ảnh đại biến. Nhưng nó chưa kịp thi triển thần thông thì Lâm Hiên đã tế cổ bảo hồ lô lên không. Pháp lực của hắn vừa truyền vào trong, hồ lô chợt lóe linh quang, biến thành sắc đỏ tươi đồng thời to lên rất nhiều, rung nhẹ rồi tách làm hai cái, hai cái lại rung nhẹ rồi tách ra làm bốn.

Sau một lát xuất hiện tới chín cái hồ lô, số lượng nhiều gần gấp đôi khi tu sĩ họ Chu sử dụng. Tu vị hai người đều là Ngưng Đan trung kỳ nhưng thần thức của Lâm Hiên vượt xa họ Chu, mới phát huy được uy lực chân chính của cổ bảo này.

Lúc này màn tơ bạc đã tới cách hư ảnh ba thước. Đối mặt với vòng vây trùng điệp, hư ảnh phát ra một tiếng gầm rống phẫn nộ, phát ra âm khí cực kỳ mãnh liệt như một cơn lốc bạo. Võng bạc của Phược Tiên Cầu không có cách nào tới gần thêm nữa.

Sắc mặt Lâm Hiên vẫn trầm ổn. Hữu thủ lật một cái, trong tay đã xuất hiện một tiểu kính cổ xưa. Mặt kính nhẵn bóng tỏa ra linh khí bất phàm. Hắn giơ cao lên, dụng pháp lực thì tiểu kính bắn mấy chục khối cầu màu đen cỡ nắm tay.

Các khối cầu vặn vẹo rồi dung hòa cùng một chỗ, biến thành một quái thú thân dài hơn trượng, bề ngoài tám phần giống lão hổ, chỉ là trên lưng có thêm một đôi cánh đen sẫm.

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, chỉ tay một cái:

– Đi!

Trong mắt quái hổ chớp động hồng quang. Vù một cái, thân ảnh đã tan biến, tốc độ nhanh khôn tả.

Hư ảnh thấy nhưng không lộ vẻ sợ hãi, một mực tin tưởng đạo âm khí hộ thân, không thi triển thêm thần thông khác ngăn cản. Chỉ thấy quái hổ bay vào trong thì im hơi lặng tiếng, có điều sau một lát thì tốc độ của cơn lốc đã chậm thấy rõ.

Hư ảnh trở nên kinh sợ cùng ngạc nhiên không thôi. Tiểu kính này sao có thể khiến âm khí tán ra? Đây là vật gì mà có công hiệu nghịch thiên như vậy?

Lâm Hiên đương nhiên không cho đối phương có thời gian suy xét. Thần niệm chợt động, màn tơ đang trôi nổi bốn phía lập tức ập vào. Thân hình hư ảnh thoáng lay động, biến thành một đạo quỷ vụ muốn phá vây lao ra.

Đáng tiếc chỉ hoài công! Quỷ vụ cuồn cuộn một hồi, cuối cùng hư ảnh vẫn bị trói chặt như bánh tét.

Lâm Hiên sớm đã có chuẩn bị, liền đánh ra mấy đạo pháp quyết. Từ các hồ lô phun ra chín đạo sáng, mặt ngoài lóe lên hỏa diễm cùng hồ quang chiếu thẳng vào hư ảnh.

Bên kia Nguyệt Nhi cũng hợp song thủ bắt quyết. Những luồng lân tinh màu xanh biếc theo sát sau gào thét bắn tới đối phương.

Hơn chục tên Thiết Giáp luyện thi cũng không chịu kém thế, trường mâu trong tay ào ào phóng về phía địch nhân.

Lôi điện kỳ quang chớp động liên tục. Những tiếng nổ lớn truyền vào tai. Bị màn tơ bạc của Phược Tiên Cầu giam cầm, hư ảnh muốn tránh không được, không kịp thi triển thần thông khác để ngăn cản, đành đứng im chịu đòn. Chịu liên hoàn công kích, Lâm Hiên tin rằng dù là bản thể quỷ đế cũng nếm không ít đau khổ.

Quả nhiên khi khói lửa tiêu tán, hư ảnh đã bị oanh kích tới tàn thân khuyết ảnh. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lại chém thẳng xuống. Hư ảnh rống lên rồi tan biến thành những đạo quỷ khí âm trầm. Cuối cùng, Nguyệt Nhi dùng Thú Hồn Phiên hút toàn bộ quỷ khí vào trong, không để một chút dư thừa.

Lúc này Lâm Hiên mới nhẹ nhàng thở ra, thu các bảo vật trở lại rồi cùng Nguyệt Nhi thi triển Hợp Độn Thuật, hướng về phương xa mà chạy.

Cùng lúc đó cách nơi đây tầm mấy chục dặm.

Hai lão quái Nguyên Anh đang chiến đấu kịch liệt. Thực lực Khổng Tước tiên tử cường hãn hơn nhưng Hạo Thiên Quỷ Đế đầy gian xảo. Không hề ngạnh chiến mà chỉ ngăn cản đối phương. Thân ngoại hóa thân của y muốn giành thắng lợi trước một tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ thì không mấy khó khăn.

Biết biết kết quả không như dự liệu của Quỷ Đế. Lâm Hiên dù không nghịch thiên bằng Bách Độc Thần Quân nhưng thực lực bỏ xa tu sĩ cùng cấp. Trong khi Hạo Thiên Quỷ Đế đang cầm chân Khổng Tước tiên tử, Lâm Hiên đã tiêu diệt phân thân của y. Hư ảnh tan biến, Quỷ Đế cảm ứng được điều này thì mặt mày khó coi tới cực điểm.

Đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc. Phân thân bị diệt, để cho một tài liệu luyện khí đỉnh cấp rơi vào tay một tiểu tử nhân tộc.

– Cút!

Khuôn mặt Hạo Thiên Quỷ Đế trở nên méo mó. Năm ngón tay búng ra mấy đạo khí thuần âm, hóa thành đao thương kiếm kích đánh qua đối phương. Khổng Tước tiên tử không chút sợ hãi, khóe miệng lộ vẻ châm chọc:

– Sao? Đột nhiên ngươi kích động như vậy, chẳng lẽ phân thân vừa rồi đã bị đối phương sát diệt. Hừ! Đường đường là quỷ đế mà tài năng chỉ có như vậy.

Trên người thị chớp động ngũ sắc linh quang, hóa thành mấy con linh cầm, không chút sợ hãi nghênh đón thần thông của quỷ đế.

Đến giờ Hạo Thiên Quỷ Đế không còn giữ lực, một lòng muốn thoát khỏi sự truy cản nhưng Khổng Tước tiên tử nào có dễ. Cả hai lại chiến đấu vô cùng ác liệt…

Lâm Hiên độn quang một hơi hơn hai trăm dặm, ra khỏi phạm vi cảm ứng của thần thức các lão quái nhưng nguy hiểm vẫn chưa qua. Hắn và Nguyệt Nhi liên tiếp thi triển Hợp Độn Thuật, linh lực tiêu hao tới bảy tám thành nên không còn kiên trì thêm được nữa. Nguyệt Nhi bay vào tay áo nghỉ ngơi. Còn hắn tiếp tục chạy như phát cuồng. Thỉnh thoảng dùng đan dược, song thủ còn nắm tinh thạch không ngừng bổ sung pháp lực.

Mỗi lần chạy hơn trăm dặm, Lâm Hiên lại thay đổi phương hướng. Liên tiếp chạy ba ngày ba đêm, được trên vạn dặm lúc này tâm tình mới thả lỏng một chút.

Mệt mỏi vô cùng, hắn tùy tiện tìm một chỗ đất hoang, mở ra một động phủ tạm thời rồi trận pháp bày ra cấm chế. Hoàn thành những điều này, pháp lực gần như khô kiệt, hắn gắng gượng vào trong động phủ tĩnh tọa.

Sau khi thực hiên một vòng đại chu thiên, coi như tạm ổn, Lâm Hiên liền lăn ra ngủ say vài ngày. Tình cảnh của Nguyệt Nhi thì tốt hơn một chút. cơ bản đã khôi phục pháp lực.

Thêm mấy ngày trôi qua, Lâm Hiên hoàn toàn khôi phục pháp lực. Ngồi khoanh chân trong động, tay hắn đang cầm một cái trận bàn. Đây là bộ trận pháp đoạt được từ tu sĩ họ Chu.

Với nhãn quang về trận pháp, Lâm Hiên đã nhìn ra Bích Quang Lôi Hỏa Trận này có uy lực vượt trên Cực Âm Ác Linh Trận mấy phần. Không biết sao tu sĩ họ Chu có được nhưng giờ tìm hiểu nguyên nhân không quan trọng. Trận pháp không cần nhận chủ như pháp bảo, nhưng nếu được tế luyện qua thì khi bố trí càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Tế luyện không tốn bao nhiêu thời gian, Lâm Hiên để Nguyệt Nhi hộ pháp bên ngoài. Ném một cây trận kỳ trên không, hắn phun ra một đạo Thuần Dương Đan Hỏa cỡ ngón tay bao bọc lấy nó. Lúc này bề mặt của trận bàn lập lòe những điểm sáng lúc sáng lúc tối.

Lâm Hiên tập trung toàn bộ tâm thần trên đó, thỉnh thoảng đánh ra vài đạo pháp quyết. Quá trình tế luyện diễn ra suốt ba ngày. Qua sự rèn luyện của đan hỏa, tuy chưa đến mức tâm thần tương thông nhưng hắn đã có thể điều động trận pháp khá trơn tru.

Ầm ầm mấy tiếng, cửa đá động phủ khai mở. Hắn vừa đi ra đã thấy Nguyệt Nhi đứng một bên, nghiêng đầu hỏi:

– Thiếu gia, người đã luyện hóa thành công?

Lâm Hiên gật đầu, trên mặt không nén nổi vui mừng. Phen này đầy nguy hiểm nhưng thu hoạch vô cùng phong phú, tin tưởng thực lực tăng tiến không ít. Nguyệt Nhi thấy chủ nhân cao hứng thì cũng khẽ mỉm cười, nhưng rồi lại nói ra lo ngại trong lòng:

– Thiếu gia, người chắc là Quỷ đế cùng Khổng Tước tiên tử sẽ không tìm tới nơi này?

– Cô an tâm. Ta đã tính qua, chúng ta đã chạy trên vạn dặm, dù thần thức của cảnh giới Nguyên Anh kỳ cũng không đủ cường đại truy tới đây. Huống hồ ta đã thay đổi phương hướng mấy lần, tuyệt đối sẽ không bại lộ hành tung.

– Như vậy thật tốt.

Nguyệt Nhi nhẹ nhàng thở ra:

Nguyệt Nhi vuốt ngực, thở phập phồng lộ hình dáng yêu kiều:

– Thiếu gia, bây giờ người tính sao, trở về Linh Dược Sơn chăng?

– Không.

Lâm Hiên lắc đầu:

– Bây giờ tu sĩ đang tranh chiến kịch liệt cùng âm hồn. Nếu ta trở về, dù không bị phái đi thực hiện công tác nguy hiểm thì cũng phát sinh chuyện khác. Lần này thu hoạch không nhỏ, ta tính tìm một nơi luyện chế bổn mạng pháp bảo. Hơn nữa chờ khi tu vị tăng lên một tầng mới hồi sơn.

– Tiến cảnh?

Nghe lời nói hùng hồn của thiếu gia, đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi nhíu lại:

– Nhưng trong Khuê Âm Sơn Mạch, người vừa mới đạt tới Ngưng Đan trung kỳ. Trong khoảng thời gian ngắn này, lại muốn tiến cấp thì chỉ sợ không dễ.