Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 78: Đề mục đoạt mạng

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Sư đệ, chưởng môn lão nhân gia đã ra lệnh thì nhất định có dụng ý. Chúng ta là đệ tử, không cần bàn luận nhiều, làm tốt bổn phận là được.

Tu sĩ ngồi hàng đầu lại lên tiếng, hẳn là lão đại của sáu người này.

– Vâng, sư huynh!

Bạch diện tu sĩ vội im miệng không dám hỏi thêm.

Tiếp theo quang cầu lại lắc lư, hiện ra thân ảnh một kẻ khác. Thêm một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tới tham gia.

Lâm Hiên theo sau thiếu phụ. Chừng trăm trượng phía trước đột nhiên sáng rõ, hiện ra một khách phòng hình tròn khá rộng rãi.

Tuy ở sâu trong lòng núi nhưng trên vách tường có nạm đầy những viên dạ minh châu cỡ nắm tay, khiến nơi đây sáng rõ như ban ngày.

– Tiền bối, xin mời!

Tiểu Điệp dừng lại rồi rời đi Lâm Hiên đem thần thức đảo qua trong đại sảnh.

Trong này đã có khoảng ba chục tu tiên giả đang ngồi trên các bàn. Tuy sắc phục khác nhau nhưng tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Nghe tiếng bước chân truyền tới. Đám tu sĩ quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không chút thân thiện, mơ hồ chứa đựng địch ý.

Lâm Hiên thấy cảnh này, trong lòng thầm lạnh nhưng bên ngoài không lộ dị sắc. Ánh mắt của hắn đảo qua, thấy có một người quen.

Điền Tiểu Kiếm!

Chỉ thấy đối phương đầy vẻ thân thiện vẫy tay với hắn. Lâm Hiên cũng tươi cười đi tới. Toàn bộ đám tu sĩ nơi này trầm lặng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn sang. Tuy nhiên khi thấy cả hai chỉ là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, đám người lại xem thường quay đầu không thèm để ý.

– Lâm đại ca. Không ngờ ngươi cũng tới nơi này.

Điền Tiểu Kiếm thân mật lên tiếng.

– Ha ha. Ta cũng không ngờ lại tương ngộ đạo hữu ở nơi này.

Lâm Hiên nồng nhiệt cười đáp.

– Ha ha. Tiểu đệ tới chỉ để mở rộng nhãn giới mà thôi. Hội giao dịch bên ngoài phường thị không thể sánh bằng nơi đây. Đúng lúc tiểu đệ còn muốn mua một số thứ. Muốn thử xem vận khí thế nào.

Điền Tiểu Kiếm ngại ngùng gãi đầu.

Lâm Hiên ngạc nhiên mở miệng:

– Chẳng lẽ các tu sĩ tề tụ đang nơi này, đều là tới tham gia hội giao dịch cấp cao sao?

– Ừm. Tuy nhiên theo tiểu đệ được biết, cuối cùng chỉ có ba người được tham gia mà thôi.

– Ba người, vậy …

Lâm Hiên nhíu mày nghĩ ngợi. Nhìn dáng vẻ của hắn, Điền Tiểu Kiếm mỉm cười:

– Đương nhiên là sẽ qua sàng chọn, mỗi lần Thiên Mục Phái ra điều kiện khác nhau. Chỉ không biết năm nay, bọn họ sẽ có đề mục gì mới thú vị đây.

Hai người còn đang nói thì nghe ầm một tiếng, cánh cửa đá bên trên mở ra rồi một thân ảnh xuất hiện.

Người này bộ dáng chừng hơn tứ tuần, vận đạo bào màu vàng đỏ. Mày rậm mắt to, khí thế bất phàm, tu vị đã đến Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn. Hắn liếc mắt qua toàn khách phòng rồi ôm quyền mở miệng:

– Tại hạ Chu Hải, hoan nghênh các vị đồng đạo tới Thiên Mục Phái, mọi người đã đến nơi này, dĩ nhiên là muốn tham hội giao dịch cấp cao của các tiền bối Ngưng Đan Kỳ.

– Mặc dù bổn phái đã tận lực thỏa mãn yêu cầu của các vị. Nhưng tu tiên giới chính là dùng thực lực mà nói chuyện. Các vị đồng đạo tham gia đều từ phương xa, số lượng quả thực đông đảo. Có điều để tránh các vị tiền bối Ngưng đan Kỳ không vừa lòng, dựa theo quy củ bổn môn, chỉ có thể tuyển chọn ra ba vị đồng đạo may mắn mà thôi.

Chu Hải nói tới đây ngừng lại một chút. Hắn đảo mắt xem phản ứng toàn trường. thì thấy Chỉ một số rất ít tu sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên, còn lại đa số lộ vẻ thâm trầm, sớm biết quy củ này của Thiên Mục Phái. Đám người khẽ xôn xao rồi im lặng.

– Tốt! các vị đạo hữu không có dị nghị, vậy ta sẽ đưa ra điều kiện sàng chọn lần này.

Thời khắc mấu chốt đã đến, vẻ mặt các tu sĩ trở nên ngưng trọng, lưu tâm lắng nghe.

Chu Hải lật tay phải một cái, trong tay đã hiện một trái cây kỳ lạ cỡ trứng ngỗng. Nó có vỏ ngoài màu xanh trắng, có phần giống trái lê ở tục giới. Ngoài việc phát ra một chút linh khí nhàn nhạt thì không thấy gì đặc biệt thêm.

– Đây là Mộc Linh Quả, không phải là loại dị quả nghịch thiên gì mà chỉ có chút công hiệu cường thân kiện thể. Tuy thế loại quả này chỉ sinh trưởng trong Thiên Mục Phái chúng ta, ngoại giới tuyệt đối không có.

Các tu sĩ phía dưới nghe thì ngạc nhiên, không biết Chu Hải lấy ra Mộc Linh Quả nhằm dụng ý gì, lẳng lặng chờ đối phương nói tiếp.

– Lát nữa các vị đồng đạo rút thăm, ngẫu nhiên chia làm ba tổ. Mỗi tổ sẽ được truyền tống đến nơi riêng biệt có Mộc Linh Quả. Nhiệm vụ các đạo hữu chính là làm sao sở hữu được nhiều loại quả này nhất. Thời gian là ba canh giờ. Trong mỗi tổ, đạo hữu nào có nhiều số quả hơn cả được phép tham gia hội giao dịch cấp cao. Đương nhiên, các vị đạo hữu ngoài việc tìm Mộc Linh Quả cũng cần chú ý không để người khác cướp đi. Nếu không đủ số quả thì đương nhiên cũng tính là thua.

Nghe đến đây các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Lời nói của Chu Hải mặc dù uyển chuyển nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trái quả trong túi của mình, bị người khác cướp đi vẫn tính hợp lệ. Vậy không phải mình cũng có thể tùy tiện cướp đoạt của người khác sao? Đây không phải hàm ý cho mọi người tự tàn sát lẫn nhau sao?

Có lầm hay không, chỉ là đạt được tư cách tham gia hội giao dịch chứ có phải tranh đoạt pháp bảo linh vật, sao lại phải mạo hiểm tới tính mạng như vậy?

Tu tiên giới đầy tinh phong huyết vũ nhưng điều kiện này thật sự thái quá. Chẳng lẽ có âm mưu gì?

Lúc này, với tâm cơ của Lâm Hiên mà cũng phải biến sắc. Các tu sĩ khác càng không phải nói. Cả đám ồn ào bàn tán không ngớt.

Những lần trước, muốn tham gia hội giao dịch cao cấp thì điều kiện sàng lọc luôn hợp tình hợp lý.

Nói thí dụ như cạnh tranh đấu giá. Đem ba loại đồ vật ra đấu giá, mỗi loại chọn ra người nào mở giá cao nhất, chịu xuất nhiều tinh thạch nhất thì coi như có tư cách tham gia hội giao dịch cấp cao.

Hoặc là yêu cầu đưa ra một trong ba loại tài liệu trân quý hữu dụng với tiền bối Ngưng Đan Kỳ. Ai có khả năng xuất ra tài luyện thì đủ tư cách tham gia…

Tóm lại phương pháp rất nhiều nhưng chưa lần nào biến thái như lần này, ngầm ra ý cho mọi người tự tàn sát lẫn nhau.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn bên dưới, vẻ mặt Chu Hải vẫn như thường mở miệng:

– Các vị đồng đạo nếu không vừa lòng với điều kiện của tệ phái, có thể tự nhiên rời khỏi, Thiên Mục Phái chúng ta không hề cưỡng cầu.

Lời này vừa ra, tiếng ồn ào phía dưới chợt chùng xuống. Các tu sĩ đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng ngoài vài người không đủ tin tưởng thực lực của mình rời đi, toàn bộ rơi vào trầm lặng.

Lâm Hiên thầm suy đoán chuyện này còn có nội tình khác. Lần này có vẻ hung hiểm nhưng với tính tình cùng thực lực của hắn. Nếu không tìm được Vạn Tượng Thảo thì không dễ rời đi.

– Tốt, những vị đạo hữu can đảm đã lưu lại, xin mời bước lên rút thăm.

Chu Hải có vẻ khẩn trương, đưa tay vỗ nhẹ vào túi trữ vật.

Một cái rương gỗ màu đen bắn ra. Rương này không biết là dùng vật gì chế thành, lại có tác dụng che chắn của thần thức tu sĩ, phòng ngừa có người nhìn lén.

Chu Hải nhanh chóng mở lời giải thích thêm.

– Rương này làm bằng Huyền Âm Mộc có tác dụng như thế nào thì thiết nghĩ các vị đã rõ. Trong này có chứa ba mươi sáu tấm ngọc bài được đánh số Nhất, Nhị, Tam với số lượng mười hai ngọc bài mỗi loại. Các vị rút thăm ngẫu nhiên để lựa chọn tổ. Do số lượng ngọc bài lớn hơn số tu sĩ ở đây nên nhân số các tổ có thể khác nhau. Cuối cùng phải xem may mắn của từng vị.

– Bắt đầu từ vị đạo hữu này!

Chu Hải chỉ tay về một tu sĩ có vẻ mặt khắc khổ đứng đầu hàng. Người kia do dự một chút rồi đi tới.

Chỉ thấy hắn thò vào bên trong lấy ra một khối ngọc bài. Mặt trên có khắc một chữ “Tam”. Dĩ nhiên người này được xếp vào tổ thứ ba.

Sau thời gian gần hai tuần trà, các tu sĩ căn cứ ngọc bài trong tay ngọc bài chia làm ba tổ, lúc này Chu Hải hài lòng gật đầu:

– Các vị đạo hữu, xin đi theo ta.

Đám tu sĩ ra khỏi khách phòng, tới một gian thạch thất khác nhỏ hơn một chút. Ở chính giữa có bố trí ba cái truyền tống trận cỡ vừa.

– Các vị đạo hữu, xin mời!

Các tu sĩ đồng loạt đứng vào. Lâm Hiên dò xét một chút, ngầm đánh giá tu vi từng người cùng vào truyền tống trận.

Những tiếng kêu ông ông vang lên. Truyền tống trận bắt đầu khởi động. Một vầng bạch quang chói mắt tỏa ra, đám người ở trong biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trời xanh mây trắng, bốn phương lau cỏ um tùm. Lâm Hiên đánh giá cảnh sắc trước mắt. Nơi này dường như là một vùng rừng núi rậm rạp. Hắn vội dụng thần thức quan sát phạm vi vài dặm, cảm ứng không có linh khí dao động thì mới thả lỏng tâm tình.

Từ vẻ bất thiện của Hoàng Hạc tán nhân, hắn đã dự đoán được một phần, nhưng không ngờ muốn tham gia hội giao dịch cấp cao lại nguy hiểm đến dường này.

Tuy nhiên đã ở đây thì Lâm Hiên không nghĩ ngợi nữa, Đành phải binh đến thì tướng cản. Nước dâng thì đập ngăn vậy.

Truyền tống trận này có chỗ kỳ lạ, lại đem những người trong trận ngẫu nhiên truyền ra những khu vực khác nhau.

Mộc Linh Quả! Hắn nhất định phải có.

Phải nói lần này vận khí hắn cũng không tệ. Hắn ở tổ thứ ba gồm có bảy tu sĩ. Trước khi truyền tống hắn đã chú ý. Tuy có ba người cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ nhưng hắn không mấy e dè.

Kiêm tu hai đại công pháp chính ma, lại còn khá nhiều Linh Khí uy lực khác thường. Cho dù gặp phải cao thủ cảnh giới Giả Đan, Lâm Hiên cũng có tự tin đánh một trận.

Trong nhiều tu sĩ như thế. Hắn chỉ nhìn không ra tu vị, hơn nữa có chút sợ hãi với mỗi Điền Tiểu Kiếm. Tuy vậy, Điền Tiểu Kiếm ở tổ thứ nhất nên không cần đề phòng kẻ này nữa.

Lúc này Lâm Hiên cẩn thận dụng thần thức tiếp tục xem xét. Thời gian chỉ có ba canh giờ. Nếu để Mộc Linh Quả bị người khác hái đi thì xem như công dã tràng. Lâm Hiên hóa thành một ánh cầu vồng bay lên bầu trời, bắt đầu tòi tung tích Linh quả.

Mới bay được vài dặm, Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, đưa tay vỗ vào túi trữ vật tế ra một tiểu thuẫn hình tròn.

Oành!

Một tia chớp từ trên trời xanh thẳm giáng thẳng xuống tiểu thuẫn. Nhất thời điện quang bắn ra bốn phía, sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm.

Lôi thuật! Là pháp thuật công kích cấp cao cần phải có tu vị Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể thi triển ra.

Không ngờ mới hành động đã ngay gặp kẻ địch cùng cảnh giới. Thần thức Lâm Hiên đảo khắp chung quanh, ánh mắt hướng xuống một tảng đá nhỏ cách mấy trượng.

– Không cần ẩn nấp, các hạ còn không hiện thân, chẳng lẽ chờ ta động thủ.

Ồ!

Chỉ nghe một âm thanh khàn khàn ngầm chứa sự kinh ngạc vang lên. Tảng đá kia lắc lư rồi biến thành một tu sĩ trung niên gầy đét có khuôn mặt khắc khổ.

Chính là tu sĩ đầu tiên rút thăm. Đừng xem hắn tướng mạo xấu xí nhưng tu vị không tầm thường, là Trúc Cơ hậu kỳ.

– Tiểu tử, làm sao ngươi phát hiện được ta?

Trên mặt trung niên tu sĩ đầy dị sắc. Hắn tính ở nơi này ôm cây đợi thỏ, làm bọ ngựa rình bắt ve, không ngờ chẳng những Lôi thuật bị đối phương đỡ được, ngay cả Hóa Hình Phù đắt giá cũng bị đối phương nhìn thấu.

Lúc này hắn vừa sợ vừa giận. Không tưởng tượng nổi, đối phương lại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ.

– Ngươi sao có thể khám Hóa Hình Phù của ta, bên trong phong ấn là Địa Giai sơ cấp pháp thuật!

– Địa Giai sơ cấp pháp thuật?

Lâm Hiên khẽ nhíu mày. Mấy chục năm trước hắn là một đệ tử Linh Động Kỳ nhỏ nhoi, khi luyện thành Băng Châm Thuật thì cao hứng vô cùng, bởi vì uy lực của nó có thể so sánh với pháp thuật bậc cao.

Lúc đó hắn còn cho rằng pháp thuật chỉ có ba loại sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Với lại chỉ có tu sĩ Linh Động Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ mới dùng đến. Còn cao thủ Kim đan bởi vì có pháp bảo nên khinh thường pháp thuật.

Về sau Trúc cơ thành công, khi nghiên cứu ngọc giản có chứa Cửu Thiên Huyền Công, hắn mới biết nhận thức trước đây là sai lầm.

Pháp thuật là thần thông thực dụng nhất đối với tu sĩ. Công kích hay phòng ngự đều vô cùng thuận tiện, chỉ cần điều động linh lực bản thân là có thể tri triển ra.

Đạo học này cực kỳ uyên thâm, sao có chuyện chỉ đến Trúc Cơ Kỳ là dừng? Đừng nói tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, ngay cả những lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng thường dùng pháp thuật hỗ trợ cho pháp bảo.

Pháp thuật đương nhiên không chỉ có ba loại. Chính xác chia thành Thiên Địa Nhân ba phẩm bậc, mỗi một bậc lại chia làm sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp. Tổng cộng là chín cấp độ.

Tu sĩ Linh Động Kỳ cùng Trúc Cơ Kỳ sử dụng Nhân Giai pháp thuật. Cao thủ Ngưng Đan kỳ cùng lão quái Nguyên Anh có thể kỳ thi triển Địa Giai pháp thuật.

Nguồn phải từ gốc, các lục phù ngũ hành cũng được phân cấp theo các bậc pháp thuật. Lâm Hiên từng sử nhiều loại lục phù nhưng chỉ thuộc phạm vị Nhân Giai phù. Lợi hại hơn còn có Địa Giai Phù và Thiên Giai Phù.

Chế tạo Địa Giai Phù vốn vô vàn khó khăn, tiêu tốn rất nhiều tài liệu trân quý mới đem phong ấn pháp thuật của các cao thủ ở trong tấm phù. Mỗi lần chúng xuất hiện có thể dẫn tới tu sĩ cấp thấp tranh đoạt quyết liệt.

Riêng Thiên Giai Phù thì chỉ có trong truyền thuyết!

Trung niên khắc khổ vừa rồi sử dụng một loại Địa Giai sơ cấp pháp thuật do cao thủ Ngưng Đan Kỳ chế ra. Như vậy cũng chỉ cao thủ Ngưng Đan Kỳ mới có thể khám phá được nó. Tiểu tử này sao có thể?

Trên mặt Lâm Hiên hiện sát khí. Vừa rồi là hắn cẩn trọng quan sát mà thôi. Do thần thức hiện tại mạnh mẽ, có thể sánh với cảnh giới Ngưng Đan sơ kỳ nên mới phát hiện được.

Nếu không hậu quả thì không thể tưởng tượng nổi! Ở tình huống không đề phòng, nếu lại gần bị đối phương sử dụng Lôi thuật. Dù không chết cũng cầm chắc trọng thương.

– Tiểu tử không muốn nói cũng được. Xui xẻo gặp đại gia ta thì mạng ngươi không xong rồi!

Trung niên khắc khổ lộ vẻ dữ tợn. Đối phương nhìn thấu Hóa Hình Thuật khiến hắn có chút úy kỵ. Chẳng qua sát diệt một Trúc Cơ sơ kỳ thì dễ như trở bàn tay. Đối phương tới tham gia hội giao dịch, tinh thạch bảo vật trên người chắc chắn không ít!

Vẻ mặt trung niên tu sĩ đầy bạo ngược. Há miệng phun ra một thanh phi kiếm màu bạc.

Là cực phẩm Linh Khí! Không hổ là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ, bảo vật có chút bất phàm, hình dạng thanh kiếm cũng có phần quái dị, giống như một con linh xà uốn éo không ngừng trên bầu trời.

– Đi!

Trung niên khẽ quát một tiếng, phi kiếm lập tức hóa thành một đạo sáng bạc, gào thét bắn tới Lâm Hiên.

Đối mặt công kích, Lâm Hiên không chút bối rối. Nhẹ nhàng vung tay trái, tiểu thuẫn từ trên đỉnh đầu chuyển qua chắn trước người. Được pháp lực truyền vào, tiểu thuẫn quay tròn rồi hóa lớn đến hơn trượng, che chắn toàn bộ thân thể hắn.

Trên mặt trung niên lại lộ nụ cười lạnh lùng, nhìn Lâm Hiên như đang nhìn một kẻ sắp chết.

Trong chớp mắt, đạo sáng bạc đã bay đến trước mặt linh thuẫn, có điều không công kích trực diện mà như có thông linh bay vòng qua, định tập kích sau lưng Lâm Hiên.

Nếu lần đầu giao chiến, không phải chủ nhân thì nào biết sự lợi hại của Quỷ Xà Kiếm này. Đây là chính là một kiện Khí Linh có chứa tinh hồn của một con yêu thú xà ma. Nó có thể tự tập kích vào chỗ yếu hại khiến đối phương không kịp trở tay. Nhờ vào vật này, trung niên đã hạ sát không ít tu sĩ có tu vị cao thâm.

Vù một tiếng, mắt thấy Quỷ Xà Kiếm muốn cắm trên người Lâm Hiên, đột nhiên một vùng sương vụ dày đặc hiện ra bao bọc lấy thân hình hắn bọc.

Ơ?

Trung niên ngẩn ngơ, nhìn qua màn sương vụ có cảm giác âm u quỷ khí. Chớp mắt Quỷ Xà Kiếm đã bay vào bên trong.

– Còn cố bay ra cái gì mê hoặc?

Trung niên thầm hừ lạnh một tiếng. Chỉ dựa vào một chút thủ thuật che mắt mà muốn tránh né công kích sao. Đừng mơ, Quỷ Xà Kiếm này có thể phá vỡ cấm chế thông thường.

Rất nhanh khóe miệng đang lạnh lùng của trung niên trở nên gượng gạo.

Quỷ Xà Kiếm bay vào màn sương giống như ném đá xuống giếng sâu không một chút phản hồi. Trên trán trung niên lấm tấm mồ hôi, mơ hồ có cảm giác không ổn, hai tay liên tục bắt quyết nhưng vẻ mặt ngày càng khó coi. Sự liên hệ giữa Quỷ Xà Kiếm với thần thức của hắn đã không còn.

Làm sao có thể? Đối phương chỉ là một tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ, sao lại có thực lực cỡ này?

Trung niên đang còn hoảng sợ, trước mắt lại phát sinh sự tình khiến hắn không thể tin nổi.

Ầm ầm! Sương vụ cuồn cuộn tan đi, chỉ thấy thân ảnh Lâm Hiên không chút thương tổn hiện ra. Bên cạnh có một con Lệ quỷ hung ác cao tới mấy trượng do sương vụ biến thành. Quỷ Xà Kiếm đang bị Lệ quỷ cầm ở trong tay. Chỉ thấy Khí Linh chớp chớp phóng ra điện quang màu lam, giãy dụa không ngừng nhưng không thể thoát nổi.

Sắc mặt Lâm Hiên ung dung, nhìn thoáng qua trung niên rồi nói:

– Ta muốn thu lấy phi kiếm này!

Hắn đưa tay phải, phát ra một tầng sáng màu xanh nhạt bao phủ lấy Quỷ Xà Kiếm, Lệ quỷ do sương vụ biến ảo thành liền tan đi.