Quyển 6: Đông Hải Thiên - Chương 592: Tổng đà mới của Bách Thảo Môn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hắc Phong tôn giả gào lên như khó có thể chấp nhận. Bất quá sự thật vẫn là sự thật!

“Phốc” Miệng hắn phun máu tươi thành vòi, bổn mạng bảo vật bị hủy nên tâm thần hao tổn không nhỏ. Nhưng còn chưa chấm dứt, nơi bụng lại đau quặn từng hồi.

”Ngươi đã hạ độc trong rượu?” Hắc Phong tôn giả nén đau phẫn nộ lên tiếng.

“Không sai. Đã trúng Khốn Tiên Đan của Lâm mỗ thì dù lão quái vật Động Huyền Kỳ cũng phải bó tay chịu trói” Lâm Hiên mỉm cười nói.

“Vô sỉ” Con mắt của Hắc Phong tôn giả như muốn lồi ra ngoài.

“Hừ, chẳng lẽ với loại đạo tặc như các ngươi mà còn giảng nhân nghĩa đạo đức? Các ngươi giết người đoạt bảo, Lâm mỗ làm như vậy là thế thiên hành đạo”

Những lời vô kinh vô hỉ của Lâm Hiên khiến Hắc Phong tôn giả tức giận không nói thành lời, bất quá lại nhe răng cười lạnh:

“Tiểu gia hỏa, muốn thế thiên hành đạo sao. Trước hết hãy xem mình có đủ tư cách hay không, đừng tưởng thủ đoạn hèn hạ này có thể làm khó được bản tôn”.

”Hừ, vậy ngươi hãy chậm rãi cảm nhận độc tửu hành hạ đi”. Lời còn chưa dứt, như để chứng minh lời nói của Lâm Hiên. Nơi bụng Hắc Phong truyền ra những cơn đau như đứt ruột xé gan. Pháp lực toàn thân mất kiểm soát, từ đan điền tán loạn vào kinh mạch.

“Sao, mùi vị của Khốn Tiên Đan như thế nào?” Lâm Hiên lạnh lùng nói.

“Đây không phải độc dược bình thường!” Mặt mũi Hắc Phong tôn giả tái nhợt, chỉ vài nhịp hô hấp mà trán đã đầy mồ hôi.

“Đương nhiên không phải” Lâm Hiên chậm rãi nói: “Nuốt phải Khốn Tiên Đan này, pháp lực sẽ bạo tẩu trong kinh mạch, cuối cùng là tẩu hỏa nhập ma. Đương nhiên, nếu ngay lúc này tìm một chỗ yên tĩnh đả tọa, đợi độc dược phân giải hết sẽ có cơ hội bình phục. Bất quá đạo hữu nghĩ Lâm mỗ sẽ cho ngươi cơ hội này sao?”

“Ngươi…” Hắc Phong tôn giả giận đến hộc máu.

Đúng lúc này tiếng y phục vang lên phần phật. Năm tên thân vệ Nguyên Anh hậu kỳ của Hắc Phong tôn giả đã bay vào động phủ.

”Chủ nhân, Nhị trại chủ. Ồ, ngươi là ai?”

Năm người này vốn tưởng rằng ba vị thủ lĩnh uống quá nhiều, khi nói chuyện đã nảy sinh xung đột. Chuyện này trước đây đã phát sinh một hai lần, bọn họ tính chuẩn bị khuyên can. Nào ngờ đi vào liền phát hiện một khuôn mặt xa lạ, Tam trại chủ thì đã biến mất.

Năm người này theo Hắc Phong tôn giả vào nam ra bắc, coi như là kiến văn quảng bác. phát hiện điểm không ổn liền sờ vào bảo vật bên hông.

Đáng tiếc đã chậm, Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay một cái, từ trong tay áo bay vút ra một đạo ngũ sắc linh quang, biến ảo thành hơn mười đạo kiếm khí, được thiên địa nguyên khí điên cuồng dung nhập vào thì hóa lớn. Nhằm năm tên Nguyên Anh tu sĩ trảm tới.

Tiếng kêu thảm truyền vào tai. Theo lời của gã Nhị đương gia, năm người này am hiểu phối hợp, có điều còn chưa kịp tế ra bảo vật đã bị kiếm khí chém làm mấy mảnh. Ngay cả Nguyên Anh cũng không thoát được, hồn quy địa phủ.

Hắc Phong tôn giả hoảng sợ cùng đau đớn đến cực độ. Dược lực Khốn Tiên Đan khiến pháp lực tán loạn trong kinh mạch. Bất quá trong mắt hắn hiện tia tàn khốc, cái bụng đột nhiên phình to như cái trống.

Lâm Hiên lập tức nhìn ra điểm không ổn: “Hắn muốn tự bạo!”

Lời còn chưa dứt thì thân hình đã lóe lên, biến mất tại chỗ rồi xuất hiện cách mấy ngàn trượng. Đồng thời vỗ tay vào bên hông tế ra Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn như sấm sét giữa trời quang vang lên, sau đó cả ngọn Hắc Phong Sơn bắt đầu sụp đổ. Từng đạo cương phong lăng không nổi lên, mắt thường có thể thấy được hào quang cùng thanh âm bạo liệt ra bốn phía.

Gã nhị đương gia phản ứng chậm hơn Lâm Hiên khá nhiều nhưng không ngờ còn chưa ngã xuống.

Lâm Hiên cảm nhận được áp lực không quá lớn từ Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn thì nhíu mày. Chợt nhắm mắt rồi mở ra, thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Gió bụi chưa tan nhưng rất nhanh khóe miệng hắn vểnh lên:”Muốn chạy? Quá ngây thơ rồi!”

Thân hình Lâm Hiên lóe lên tiến vào bạch vụ. Thì ra Hắc Phong tôn giả chỉ tự bạo mỗi thân thể nhằm tìm một cơ hội chạy trốn. Thấy hắn thì sắc mặt Nguyên Anh xanh lét. Không nói hai lời nắm chặt hai tay, ngoài thân chợt hiện linh quang rồi biến mất.

Thuấn di! Cảnh giới Ly Hợp thi triển đương nhiên huyền diệu vượt xa cảnh giới Nguyên Anh. Linh quang vừa lóe lên thì Nguyên anh đã xuất hiện ở ngoài hơn trăm trượng.

Thấy thế thì khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, cũng bước về phía trước một bước rồi biến mất tại chỗ. Cửu Thiên Vi Bộ!

Cùng thuấn di mấy lần thì khoảng cách song phương chỉ còn không đầy ba thước.

“Bất hảo!” Hắc Phong tôn giả lớn tiếng kinh hô thì có bảy cây tiểu châm đã bắn tới, phân biệt chui vào các đại huyệt nơi mi tâm, ngực, bụng dưới, đem pháp lực cùng hành động của Nguyên Anh triệt để phong bế.

Lâm Hiên đương nhiên không khách khí. Bàn tay đặt lến trán đối phương thi triển Sưu hồn thuật thu thập tin tức.

Qua một tuần trà thì một tầng hỏa diễm hiện lên trên tay, biến Nguyên Anh của Hắc Phong tôn giả thành hư vô.

Lúc này, các lâu la trên đảo náo loạn vì bị kinh động. Sự tình quá đột ngột, khi bọn hắn đến nơi đây thì Hắc Phong tôn giả đã hồn phi phách tán.

“Nhị trại chủ, có chuyện gì?” Một đạo tặc lúng túng hỏi. Hắc Phong Sơn sụp đổ, không thấy tung tích của đại trại chủ. Bọn hắn ít nhiều có cũng suy đoán. Chẳng lẽ là nội chiến, nhị đương gia diệt trừ đại đương gia? Cũng không phải, đương gia cùng tam trại chủ liên thủ cũng không bằng lão đại. Còn thiếu niên vận thanh bào kia là ai?

“Tiền bối, người xem cái này…” Nhị đương gia không trả lời mà quay đầu về phía Lâm Hiên, vẻ nịnh nọt chờ đợi ý kiến.

“Hừ, diệt trừ toàn bộ” Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt thì tay áo đã phất lên. Từng đạo kiếm khí như cá lượn mà ra, sau đó hỗn hợp cùng thiên địa nguyên khí nhanh chóng bành trướng.

“Đi.” Hắn duỗi ngón tay điểm một cái, những kiếm khí kia như có thông linh bắn tới vây quanh chúng tu sĩ.

Lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hắc Phong Đạo ngoài ba gã đầu lĩnh thì không có thêm tu sĩ Ly Hợp kỳ. Tu tiên giả Nguyên Anh cùng Ngưng Đan kỳ sao có thể ngăn cản được một kích của Lâm Hiên.

Chỉ thấy kiếm quang bay múa đầy trời cùng huyết vũ như mưa, những đạo tặc kia bị chém thành nhiều mảnh hồn quy địa phủ, không hiểu mình chết như thế nào. Nhị đương gia ở tại Hắc Phong Đảo hơn ngàn năm nhưng ra sát chiêu với đồng bọn không chút nương tay.

Hai người liên thủ diệt sát tu sĩ cấp thấp như thái rau. Ngắn ngủi nửa canh giờ, toàn bộ đám Hắc Phong Đạo đã không còn ai sống sót.

“Tiền bối, …không biết người cảm thấy biểu hiện của tiểu nhân như thế nào?” Sau khi diệt đám lâu la, thanh âm lo lắng của Nhị đương gia vang lên.

“Yên tâm, Lâm mỗ tuyệt không nuốt lời, ta sẽ trả tự do cho ngươi.”

“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.” Nhị đương gia đã vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ trên không trung dập đầu.

“Bất quá ta phải xóa đi toàn bộ ký ức của ngươi về Hắc Phong đạo” Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng rồi phất tay áo một cái. Nột đạo thanh quang cuốn qua bao trùm lấy Nhị đương gia khiến hắn ngất đi.

Mấy canh giờ sau, Lâm Hiên đã mang đám Thượng Quan Mộ Vũ tới Hắc Phong đảo. Xuyên qua màn chướng khí màu tím đậm, thiên địa linh khí sung túc ập vào mặt, quỳnh lâu ngọc vũ hiện ra trước mắt, sắc mặt đệ tử Bách Thảo Môn trở nên khẩn trương cùng hưng phấn.

Đây là tổng đà mới của bổn môn?

Thượng Quan Mộ Vũ cũng không ngoại lệ, nằm mơ cũng không ngờ Lâm Hiên lại thu xếp cho bổn môn được một chỗ tốt thế này.

“Đa tạ tiền bối đại ân đại đức…” Nàng chấn chỉnh y phục bái xuống, Thượng Quan tỷ muội cùng các đệ tử khác tự nhiên cũng quỳ theo, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích.

“Không cần đa lễ” Lâm Hiên tiêu sái phất tay: “Thượng Quan đạo hữu, động phủ mới của Lâm mỗ ở tiểu sơn phía trước, ngươi đem chư đệ tử an trí thỏa đáng rồi tới đó, ta còn có chuyện quan trọng muốn nói.”

“Vâng, tiền bối.” Thượng Quan Mộ Vũ cung kính gật đầu. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng, lóe lên vài cái đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Hắc Phong Đảo dài rộng đến cả trăm dặm. Hắc Phong Đạo ở chỗ này đã mấy ngàn năm, động phủ dược viên lầu các đều có sẵn. Bách Thảo Môn chỉ việc tiếp nhận. Với nhân số ít ỏi, dù là Linh động kỳ thái điểu cũng được phân một tòa động phủ của đạo tặc Ngưng Đan Kỳ. Đãi ngộ thế này thì ngay cả danh môn đại phái cũng không có được.

Động phủ của Lâm Hiên đương nhiên ở chỗ linh mạch tốt nhất sâu trong sơn cốc. Thượng Quan Mộ Vũ vừa đến thì phát ra một đạo truyền âm phù.

Rất nhanh tầng sương trắng phía trước cuồn cuộn mở ra con đường nhỏ. Nàng nhẹ nhàng bước vào. Cửa đá ầm ầm mở ra, thân ảnh Lâm Hiên đã xuất hiện.

“Tiền bối.”Thượng Quan Mộ Vũ vội vàng thi lễ rồi theo hắn đi vào trong động.

Sau khi đã an tọa, Lâm Hiên trực tiếp phất tay áo một cái, linh quang đủ mọi màu sắc chợt lóe, một đống lớn lệnh phù viên bàn hiện ra.

Thượng Quan Mộ Vũ ngẩn ngơ: “Tiền bối, đây là trận bàn cùng lệnh phù, chẳng lẽ…”

“Không sai, đây là cấm chế trận pháp trên đảo này, uy lực khá tốt. Đạo hữu cầm lấy từ từ nghiên cứu, nếu có chỗ không hiểu thì có thể hỏi ta.”

“Tạ ân tiền bối.” Thượng Quan Mộ Vũ cũng không khách khí, cung kính nhận lấy.

Lâm Hiên lại lấy ra một cái ngọc giản màu lam, cầm vật này thì trong mắt hắn lộ vài phần trầm ngâm. Qua một lát mới chậm rãi mở miệng: “Thượng Quan đạo hữu, ngươi có muốn chấn hưng bổn môn chăng?”