Quyển 7 : Chu du tam giới - Chương 2399 : Sương mù dày đặc

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Hungprods, phuthuyhog – Nhóm Dịch: Thanh Vân Môn

“Không tệ, không tệ, có thể cung cấp nhiều ma khí tinh khiết như vậy xem ra ngươi cũng không phải thánh tộc cấp thấp, chỉ cần hấp thu thêm mấy tên như ngươi nữa là lão phu có thể hoàn toàn thoát khỏi cấm chế trói buộc.”

Tiếng cuồng tiếu không ngừng vang lên, thân ảnh bên trong ma khí đột nhiên quay đầu lại, dù có ma vụ dày đặc che khuất nhưng Lâm Hiên vẫn thấy được đối phương đang nhe răng nhếch miệng cười.

Cùng với đó là một cỗ uy áp bàng bạc đột ngột đè xuống khiến Lâm Hiên lui liền ba bước, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm. Đối phương có thể khiến mình chịu áp lực như vậy còn hơn cả hóa thân Thiên nguyên thánh tổ gặp ở tổng đà Tiên Vân Tông.

Rốt cuộc hắn là loại quái vật nào đây chứ?

Lâm Hiên cảm thấy yết hầu khô rát, vốn đến nơi này tầm bảo lại thành ra như vậy.

Đáng giận!

Chỗ nào mắc sai lầm đây, chẳng lẽ tấm tàng bảo đồ này căn bản chính là một cái bẫy.

Lâm Hiên vừa nghĩ đến đây liền bất đắc dĩ dừng lại, bởi lúc này làm gì có thời gian cho hắn suy tư. Chỉ thấy tên quái vật nhe răng cười dữ tợn: “Lại tới một tên tiểu tử không biết sống chết nữa, ngươi nếu đã đến nơi này vậy hãy giao tính mạng ra cho bổn tôn đi.”

Lời còn chưa dứt, ma khí cuồn cuộn dũng động, đồng thời trong không gian vang lên liên tiếp những tiếng gào khóc thảm thiết. Một phần nhỏ ma vụ ngưng tụ lại thành hình cự mãng, nó mở to chiếc miệng máu nhằm Lâm Hiên đánh tới.

Chiêu này mới nhìn thì thấy không có vẻ gì thần kỳ, nhưng mãng xà bay được nửa đường thân hình đột nhiên mơ hồ, sau đó huyễn hóa thành trăm ngàn đầu, cơ hồ cả mộ thất cực lớn này đã bị nhồi nhét chật cứng mãng xà.

Ai thấy cảnh này cũng phải toát mồ hôi hột.

Song vẻ mặt Lâm Hiên vẫn bình tĩnh như thường. Cảnh đáng sợ hơn hắn đã thấy nhiều, vừa nhìn liền biết đám quái mãng kia tám chín phần là ảnh ảo.

Lâm Hiên tin tưởng vào phán đoán của mình nhưng cũng không dám chủ quan, đừng quên trong đám kia còn một con quái mãng thực sự đang nhăm nhe tìm kiếm cơ hội tung ra đòn chí mạng.

Thật thật giả giả, ngay cả thần thức cũng bị mê hoặc, song Lâm Hiên đâu phải hạng tu tiên giả bình thường, chỉ chút thủ đoạn nhỏ nhặt đó sao làm khó được hắn.

Lâm Hiên không chút hoang mang, trong mắt hắn lập lòe tia sáng gai gai bạc. Thiên phương thần mục luôn là bí thuật được thi triển ra những lúc thế này.

Lâm Hiên nâng tay tung ra một khỏa hỏa diễm ngũ sắc to cỡ quả trứng gà, nó xoay tít rồi dần hóa thành vòng lửa thật lớn, sau khi đạt cực hạn liên nổ tung thành tấm lưới khổng lồ chụp xuống quái xà.

Chỉ một thoáng, thanh âm “xoẹt xoẹt” vang lên, hư ảnh ngàn vạn mãng xà chung quanh lập tức tan biến, ngay cả đầu Mãng xà chân chính cũng bị lưới lửa bao lại rồi biến thành hư vô, uy năng Huyễn Linh Thiên Hỏa đâu phải chuyện đùa.

“Ồ?”

Trên mặt hư ảnh ẩn trong ma vụ hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng thanh âm lại không giấu được sự vui mừng: “Xem ra so với hai tên gia hỏa vừa rồi thì ngươi còn mạnh hơn một ít, hắc hắc, nếu hấp thu chân nguyên của ngươi thì chắc hẳn bản tôn có thể bìa trừ cấm chế trong thể nội nhanh hơn nhiều.”

“Cấm chế trong thể nội?” Lâm Hiên hết sức kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó, hắn lấy tay xoa xoa cằm, trên mặt lộ ra một tia do dự mở miệng: “Rốt cục các hạ là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Hơn nữa ở đây vốn là nơi chôn dấu bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ, như thế nào lại biến thành một Thượng cổ cự mộ?”

Lâm Hiên đã cẩn thận đánh giá hết thảy sự tình trước mắt, ngoại trừ nghi hoặc vẫn chỉ có nghi hoặc. Điều này thật không thể tin nổi, chẳng lẽ tàng bảo đồ thật sự là bẫy rập sao?

Nhìn vẻ bề ngoài xem ra lời giải thích này là hợp lý nhất, nhưng Lâm Hiên cứ có cảm giác sự tình không phải đơn giản như vậy, hẳn là trong đó phải có huyền cơ khác.

“Cái gì? Ngươi biết ở đây có chôn giấu bảo vật sao? Chẳng lẽ ngươi là thủ hạ kia của Tam Nhãn?”

Tiếng quát mắng ầm ầm truyền vào lỗ tai, Lâm Hiên rõ ràng cảm giác được đối phương có chút hổn hển, trong lời nói còn mơ hồ có chút sợ hãi, chẳng lẽ…

Trong nội tâm Lâm Hiên không khỏi đánh thót một cái.

Tuy nhiên ý niệm trong đầu hắn chưa kịp chuyển qua thì ma vụ ngăm đen kia đã bắt đầu cuồn cuộn xoay chuyển, thanh âm giống như tiếng sấm liên tục truyền vào tai, tựa hồ bên trong đang ẩn nấp một đầu hung thú đáng sợ nào đó. Lại qua một lát, ma vụ chậm rãi thu nhỏ lại, thân ảnh bên trong như trường kình lấy nước hấp nạp toàn bộ vào trong thân thể.

Hình dáng kẻ thần bí bên trong ma vụ dần dần hiện rõ.

Không ngờ hắn lại là một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tinh mỹ lãng mục, một vẻ anh tuấn yêu dị đập vào mi mắt. Song điểm làm Lâm Hiên để ý nhất vẫn là ở giữa trán của hắn có một khe hở, đó cũng không phải vết sẹo, Lâm Hiên thấy rất rõ ràng đó chính là con mắt thứ ba, chỉ có điều không mở ra mà thôi.

Khi Lâm Hiên nhìn rõ khuôn mặt đối phương, miệng hắn liền há to, trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ cho rằng mình đã nhìn lầm, ngay cả lời nói cũng có chút lắp bắp: “Tam nhãn… Tam Nhãn Thánh Tổ.”

Trong miệng Lâm Hiên đắng ngắt, hắn không thể nghĩ tới đối phương vẫn đến trước mình một bước.

Nhưng hắn giật mình cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, rất nhanh hai hàng lông mày Lâm Hiên nhíu chặt lại, cơ hồ đã phát hiện có điều gì đó khác biệt. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng: “Không đúng, ngươi không phải Tam Nhãn.”

“Nói bậy, bản tôn đương nhiên là Tam Nhãn.” Thiếu niên kia đột nhiên biến sắc.

“Ngươi không cần lừa gạt ta.” Trên mặt Lâm Hiên cũng đã trấn định lại: “Ta đã từng trông thấy tam Nhãn Thánh Tổ chính thức, tuy hai người các ngươi dung mạo giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Ân, ta thấy Tam Nhãn đúng lúc hắn vừa mới thoát khốn, mặc dù thực lực không bằng ngươi nhưng nếu nói về khí độ thì đích xác ngươi không cách nào so sánh được.”

Sắc mặt thiếu niên kia sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy ngày càng khó coi: “Tiểu gia hỏa không biết sống chết, ngươi nói như vậy chẳng phải muốn khi nhục ta sao!”

Lời còn chưa dứt, tay phải hắn đã nhấc lên, một đôi quỷ trảo bích lục hiển hiện. Mười đầu ngón tay nhọn hoắt như móc câu, hơn nữa trong lòng bàn tay còn có Quỷ hỏa máu tím hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt nó đã lăng không trảo về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhướng mày nhưng hắn không hề có ý lùi bước, tay phải lập tức nâng lên đánh một quyền về phía trước.

Vô thanh vô tức.

Nhưng không gian trước mặt Lâm Hiên dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang vặn vẹo một hồi.

Lập tức, một đôi quỷ trảo màu xanh biếc và quyền kình hung hăng đâm vào nhau.

Oanh!

Mặt đất phía dưới run lên, nếu không phải cả gian mộ thất có cấm chế thủ hộ chỉ sợ đã sụp xuống từ lâu rồi.

Thoạt nhìn có vẻ cân sức ngang tài nhưng tình hình Lâm Hiên lại không khả quan chút nào, huyết khí đang cuồn cuộn trong lồng ngực, quả thực hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên không hề lộ ra dị sắc, hắn mạnh mẽ dùng chân nguyên đè nén khí huyết đang cuộn trào xuống, chỉ có như vậy thì lúc này mới có thể không tỏ ra yếu thế trước mặt đối phương.

Thiếu niên tự xưng tam nhãn kia cau mày, tuy vừa rồi hắn đã cảm giác được Lâm Hiên mạnh mẽ hơn nhiều so với những tên Thánh tộc kia, nhưng không ngờ lại mạnh đến trình độ này, xem ra mình muốn chế trụ hắn chỉ e cũng phải trả một cái giá không nhỏ.