Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 75: Khô Mộc chân nhân

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngọn chủ phong trên Thiên Mục Sơn vô cùng hiểm trở, quái thạch lởm chởm, kỳ điểu dị thú vô số. Đây cũng là nơi trung tâm của linh mạch, Thiên Mục Phái tọa lạc ở núi này.

Lúc này tại Toàn Cơ Các, mấy vị trưởng lão Thiên Mục Phái đang tập trung nghị sự, thần sắc ai ai cũng có vẻ uy nghiêm.

Ngồi ở ngôi chủ vị là một đạo nhân râu tóc bạc trắng, tu vị đạt đến Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, cũng chính là cảnh giới Giả Anh trong truyền thuyết.

Lão nhân chính là chưởng môn Thiên Mục Phái, Khô Mộc chân nhân!

Mấy vị trưởng lão khác dù tu vị kém hơn nhưng đều là Kim Đan đại thành.

– Các vị sư đệ, lần này Chính Ma lưỡng đạo đều phát tin tới lôi kéo chúng ta, các người có ý kiến gì chăng?

Lão nhân lấy ra hai đạo Truyền Âm Phù, một đao tỏa ra kim quang còn một đạo có hắc khí quanh quẩn. Chính là thơ hàm các bên đưa tới.

Các trưởng lão có người nhắm mắt dưỡng thần, có kẻ trầm lặng suy nghĩ. Qua một lúc không có ai đưa ra ý kiến, sắc mặt Khô Mộc chân nhân lộ chút khó coi, ho nhẹ một tiếng:

– Sao vậy, bổn môn đã đến thời khắc sinh tử mà các vị sư đệ coi như không biết, không định kế cho đại cuộc bổn môn?

– Sư huynh, lời huynh chưa hẳn chính xác. Hiện giờ chính ma lưỡng đạo vẫn đang tranh chấp, thế cuộc tuy căng thẳng một chút nhưng theo đệ thời điểm khai chiến còn xa. Bổn môn biệt lập tại Bắc cương này, sao tai họa có thể xảy ra với chúng ta?

Một lão nhân mặt đen có vẻ không đồng tình mở miệng.

– Đúng vậy, huống chi hơn mười năm trước chính ma lưỡng đạo đã lôi kéo Linh Dược Sơn. Đến nay môn phái này còn chưa tỏ thái độ, mà có thấy tai họa gì đâu?

Lần này lên tiếng là một đại hán uy mãnh, tán thành ý kiến của lão giả mặt đen kia.

Nghe đến đây thì sắc mặt Khô Mộc chân nhân khi xanh khi trắng, hết sức khó coi. Đã hai trăm năm năm nay, các vị sư đệ tu vị không thấp nhưng chỉ biết bế quan khổ luyện, đối với các đại sự trong môn chỉ suy nghĩ hết sức đơn giản. Do khuyết thiếu nhân tài quản lý môn phái, lão đã mất rất nhiều thời gian lo lắng sự vụ.

Vì vậy cơ hội trùng kích cảnh giới Nguyên anh đã qua. Hiện thọ nguyên của lão chỉ còn lại chưa đầy hai chục năm. Kiếp này tu tiên thất bại thì không nói, nhưng sau khi lão tọa hóa thì sợ rằng Thiên Mục Phái sẽ suy tàn.

Khô Mộc chân nhân thở dài có vẻ thê lương, nói:

– Các vị sư đệ. Bổn môn sao có thể so sánh với Linh Dược Sơn. Bọn họ là Luyện đan sư nên chính ma lưỡng đạo đều có điểm cố kỵ. Với lại luận thực lực, Thiên Mục Sơn chúng ta cũng không thể sánh bằng.

– Hừ. Sư huynh cần gì đề cao kẻ khác mà làm giảm uy phong bổn môn. Sự tình Linh Dược Sơn ẩn dấu thực lực chỉ là thổi phồng mà thôi. Ta không tin trong môn phái đó lại có lão quái Nguyên Anh kỳ.

Đại hán uy mãnh vẫn một mực phản đối.

– Trịnh sư đệ.

Sắc mặt Khô Mộc chân nhân âm trầm, lạnh giọng mở miệng:

– Bất kể thế nào, chính ma lưỡng đạo vẫn đang bộc lộ thái độ e ngại Linh Dược Sơn. Bổn môn không được thuận lợi như vậy. Hiện tại tam đại thế lực chính phái và Cực Ác Ma Tôn đều đưa thơ hàm tới. Muốn chúng ta tỏ rõ lập trường nghiêng về bên nào.

– Thực là không nói đạo lý. Thiên Mục Phái chúng ta đâu có tranh chấp cái gì với bọn chúng. Cũng không nghiêng về bên nào trong đại chiến. Chỉ muốn yên ổn ở Bắc cương này mà cũng không được sao?

Lão giả mặt đen tức giận mở miệng.

– Sư đệ…

Thấy lão giả tức giận như vậy, Khô Mộc chân nhân dở khóc dở cười:

– Đệ stu đạo đã ba trăm năm sao không hiểu thế sự. Tu tiên giới này cường giả vi tôn. Nắm quyền ai lớn thì lời người đó chính là đạo lý.

Lão giả mặt đen nghe thì đưa tay lên trán, vẫn là vẻ mặt khó hiểu.

Khô Mộc chân nhân không buồn nhìn lão, quay sang hỏi một người khác:

– Ninh sư đệ, chẳng lẽ đẹ cũng không có chủ ý hay hơn sao?

Người vừa được hỏi danh tự đầy đủ là Ninh Thiên Vũ. Là vị trưởng lão trẻ nhất trong này, nhìn qua mới độ tam tuần.

Người này mới ngưng đan thành công ba năm trước, tu vị yếu nhất trong hàng trưởng lão. Tuy vậy Khô Mộc chân nhân lại vô cùng coi trọng. Nguyên là hắn có thiên tư quản lý, tuy chưa thể lão luyện bằng lão nhưng đã hơn hẳn các sư huynh khác.

Khô Mộc chân nhân cũng không tiếc tâm lực bồi tài hắn, hy vọng trước khi thọ nguyên của lão cạn kiệt, có thể mài dũa vị sư đệ này thành một nhân vật tâm cơ đầy mình, sau này có thể gánh vác trách nhiệm môn chủ bổn môn.

Hôm nay, tuy nói là nghị sự cùng các vị sư đệ nhưng mấu chốt vẫn phải xem Ninh Thiên Vũ ứng phó ra sao với sự tình này.

Nghe Khô mộc chân nhân hỏi tới, lúc này Ninh Thiên Vũ mới lên tiếng:

– Chưởng môn sư huynh, theo thiển ý của tiểu đệ thì chuyện này chúng ta chưa nên vội quyết định.

– Chưa vội quyết định?

– Đúng thế, theo tình thế hiện tại, có thể nói thế lực của chính ma đang ngang nhau, chưa biết mỗi bên còn ẩn chứa nước cờ gì. Nếu chúng ta quyết định ngả về một bên, một khi sai lầm, muốn hối hận cũng không kịp.

Ninh Thiên Vũ suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi mở miệng:

– Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp!

Khô Mộc chân nhân trầm ngâm một chút rồi mở miệng:

– Chính ma lưỡng đạo không phải ngu ngốc. Chúng ta lại không có lợi thế như Linh Dược Sơn, một khi đối phương hết kiên nhẫn, với thực lực của chúng ta chỉ có thể ngọc nát vàng tan…

– Ha ha, xem ra sư huynh đã quá lo lắng, thơ hàm của chính ma tuy bức bách chúng ta tỏ rõ lập trường, có điều bổn môn cứ im lặng thì bọn họ cũng sẽ không động thủ.

– Ồ, sư đệ cứ chỉ giáo rõ ràng điểm này.

Đang nói thì vẻ mặt Khô mộc chân nhân khẽ động, đột nhiên có một đạo Truyền Âm Phù từ bên ngoài bay vào. Lão tiện tay thu lấy rồi đem thần thức truyền vào trong, vẻ mặt bỗng trở nên trầm ngâm khó đoán.

– Sư huynh, có đại sự gì chăng?

Không chỉ là Ninh Thiên Vũ mà các trưởng lão khác đều lộ vẻ chú ý. Không ngờ Khô Mộc chân nhân chỉ phất tay áo mở miệng:

– Không sao, chúng ta hãy tiếp tục nói về chính sự.

– Được!

Ninh Thiên Vũ sau một chút sững sờ lập tức khôi phục thường sắc. Khô Mộc chân nhân vui mừng khẽ gật đầu. Gặp biến mà không thất thố, xem ra định lực của tiểu sư đệ đã tiến một bước xa.

– Các vị sư huynh, tuy bổn môn phái không thể sánh bằng Linh Dược Sơn nhưng đã truyền thừa mấy ngàn năm. Bổn môn chiếm cứ thiên thời địa lợi, lại có đại trận trấn phái lợi hai. Chính ma muốn động thủ công phá được chúng ta cũng phải trả một giá rất lớn. Lão quái Nguyên Anh kỳ đều là hồ ly sống ngàn năm, sao lại không nhận ra điểm mấu chốt này.

Ninh Thiên Vũ ngừng một chút rồi tiếp tục:

– Huống hồ tình thế hiện tại có chỗ vi diệu, sẽ không bên nào trong chính ma chịu dốc hết thực lực đối phó chúng ta. Nếu làm thế khác nào để bên kia làm ngư ông đắc lợi?

– Ừm, lời sư đệ thật hữu lý.

Khô Mộc chân nhân mỉm cười vuốt râu, xem ra lão đã nóng vội. Đạo lý đơn giản thế mà cũng bỏ qua:

– Vậy theo ý sư đệ, chúng ta không cần ứng phó?

– Tất nhiên là không thể thụ động.

Ninh Thiên Vũ chậm rãi lắc đầu:

– Hiện chính ma chỉ là chưa chuẩn bị tốt mà thôi. Nếu đại chiến nổ ra, môn phái chúng ta sẽ bị cuốn vào vòng tương tranh.

Lại là trưởng lão mặt đen nhịn không được mở miệng:

– Tiểu sư đệ, theo ý của ngươi, chúng ta phải làm thế nào?

– Tạm thời đợi thêm một thời gian. Sư huynh! Chúng ta tạm thời mở cửa núi, phái đệ tử tinh anh đi tìm hiểu tình báo. Chỉ sau khi nắm được thực lực của song phương, chúng ta mới quyết định sau.

– Tiểu sư đệ, ngươi có ý gì! Quy củ tổ sư truyền xuống là bổn môn không được mở quan môn đi lại với tu tiên giả khác.

Đại hán uy mãnh biến sắc mở miệng.

– Phùng sư huynh. Không phải tiểu đệ đã quên môn quy nhưng với tình thế hiện tại, huynh cho rằng chúng ta có thể vô sự được sao? Vòng xoáy xung đột này, bất kể là ai cũng chạy không thoát.

Ninh Thiên Vũ quỳ xuống hành lễ với Khô Mộc chân nhân:

– Sư huynh minh giám. Tiểu đệ một lòng vì sự tồn vong hưng thịnh của bổn môn. Việc này nhất định không thể chậm trễ. Xin người nhanh chóng có chủ trương!

– Sư huynh. Không thể!

Đại hán uy mãnh vẫn không bằng lòng.

Thấy thế Khô Mộc chân nhân khẽ quát, toàn thân tản ra uy áp đáng sợ khiến hai người vội ngậm miệng. Trên mặt lão lộ vẻ thê lương, trong nháy mắt dường như đã già đi mấy năm, thở dài nói:

– Đại sự trọng yếu, ta cần thời gian suy nghĩ mới có thể quyết định.

Chưởng môn đã lên tiếng thì người khác sao dám nói gì. Sau một lúc Ninh Thiên Vũ mới mở miệng:

– Đúng rồi sư huynh, Truyền Âm Phù kia là sao?

– Các ngươi xem đi!

Khô Mộc chân nhân phất tay áo một cái. Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang rơi vào trong tay Ninh Thiên Vũ. Hắn đem thần thức truyền vào, một lát sau lộ vẻ kinh ngạc:

– Là đệ tử truyền thừa y bát của Cực Ác Ma Tôn. Lúc này hắn tới Thiên Mục Sơn chúng ta chắc chắn có dụng ý.

– Cái gì, tên tiểu ma đầu tới nơi này làm gì?

– Hơn phân nửa là địch ý. Sư huynh, chúng ta nên an bài hắn như thế nào?

Các trưởng lão lại một phen xôn xao, những người này tu vị cao nhưng chưa hề va chạm với các môn phái khác, nhất thời không đưa ra được chủ ý gì. Ninh Thiên Vũ suy nghĩ một chút, trầm ngâm mở miệng:

– Chưởng môn sư huynh, tin tức này là thật sao?

– Chắc đến chín phần. Là do một hảo hữu của ta ở bên ngoài truyền tin. Tính tình hắn rất cẩn thận, nếu không nắm chắc tuyệt không phát ra Truyền Âm Phù này.

– Trong Truyền Âm Phù chỉ có một câu. Xem ra hảo hữu của sư huynh chỉ nắm được một hai phần. Tiểu ma đầu tới nơi này với thân phận gì? Là tự hắn hay là lão quái Cực Ác Ma Tôn phái tới?

Ninh Thiên Vũ do dự hỏi:

Lúc này Khô Mộc chân nhân mới đưa ra nhận định:

– Trong thơ hàm của lão ma không nói tới việc này, có lẽ là tiểu ma đầu tự ý hành động.

– Dù thế nào thì chúng ta phải đảm bảo an toàn cho tiểu tử kia. Đệ nghe nói hắn còn là hậu nhân duy nhất ở thế tục của lão ma, rất được sủng ái.

Vẻ mặt Ninh Thiên Vũ ngưng trọng đề nghị.

– Ừm, lời này của tiểu sư đệ không sai. Bất kể như thế nào chúng ta không thể cho Cực Ác Ma Tôn mượn cớ gây khó dễ. Ở trong Thiên Mục Sơn thì phải đảm bảo tánh mệnh cho tiểu tử kia.

Các trưởng lão khác cũng không quá mức ngây ngốc, thỉnh thoảng đưa ra một vài suy luận hữu lý:

– Đúng rồi sư huynh, tiểu ma đầu danh tự là gì, tu vị thế nào, tướng mạo ra sao…

Liên tiếp những câu hỏi thăm dò về tiểu ma đầu khiến Khô Mộc chân nhân cứng họng. Nguyên nhân là thân phận của đối phương quá đỗi thần bí.

Cực Ác Ma Tôn từng thí sư nên cả đời không thu đồ đệ. Về sau ngẫu nhiên gặp hậu nhân duy nhất ở thế tục. Cực Ác Ma Tôn tuy độc ác nhưng hổ dữ không ăn thịt con, hắn không đành lòng để huyết mạch tuyệt tự hay bị kẻ khác khinh mạn. Hơn nữa tiểu tử nọ lại có Địa linh căn vô cùng xuất chúng. Lão ma thu làm đệ tử nhưng không biết vì lý do gì mà rất ít khi cho hắn lộ diện. Ngoài số ít thân tín, đến người trong Cực Ma Động cũng chưa thấy qua vị thiếu chủ này.

– Tướng mạo không biết, danh tự cũng không rõ. Chỉ biết có tu vị Trúc Cơ Kỳ!

Khô Mộc chân nhân do dự mở miệng.

– Có lầm hay không sư huynh, như vậy chúng ta làm sao nhận diện được hắn

– Hừ, ngươi lo cái gì, Cực Ác Ma Tôn chính là quỷ tu. Số tu sĩ này hiện nay quả thực rất ít. Tiểu tử kia là đệ tử lão ma, đương nhiên cũng tu luyện Huyền Ma Chân Kinh. Công pháp này uy chấn thiên hạ, chỉ cần lưu tâm một chút, còn sợ nhận không ra hắn sao?

Sớm ngày hôm sau, khi sương mai còn đọng trên những chồi lá, Lâm Hiên cùng đoàn tu sĩ, dưới sự hướng dẫn của chưởng quầy Hoa Anh Lâu, rời khỏi tiểu trấn đi vào Thiên Mục Phái.

Tuy không ngự khí phi hành nhưng chỉ mất gần nửa canh giờ, đoàn tu sĩ đã tới chân ngọn Chủ Phong.

Lâm Hiên liếc mắt dò xét. Ở đây có khoảng hơn hai trăm người nhưng tán tu như hắn chiếm rất ít. Phần lớn đều là đệ tử tông môn gia tộc. Trong đó tu sĩ Trúc Cơ Kỳ chiếm trên dưới ba phần.

– Ha ha, đạo hữu cũng tới tham gia hội giao dịch sao?

Âm thanh truyền vào tai mang đầy vẻ giao hảo. Lâm Hiên quay sang, một thanh niên niên kỷ chừng hai mươi vận bạch y, mày sáng mắt sao, khí cốt con nhà thế gia, chỉ là bộ dáng hơi gò bó, hình như bình thường không mấy khi ra ngoài.

Điều khiến Lâm Hiên ngạc nhiên là, thanh niên này còn nhỏ hơn hắn một hai tuổi nhưng tu vị cũng đến Trúc Cơ Kỳ.

Trong tu tiên giới, nào có ai xem linh đan là kẹo hồ lô như hắn, dù là hậu nhân của lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không có được chỗ tốt này.

Niên kỷ trên dưới hai mươi đã Trúc cơ thành công, tất phải có tư chất nghịch thiên. Rốt cuộc lai lịch của đối phương ra sao?

Tuy có chút tò mò nưng Lâm Hiên không muốn nhiều chuyện. Chuyến này chỉ là muốn mua Vạn Tượng Thảo. Hắn chỉ khẽ ừ hử một tiếng.

– Ha ha. Không biết tôn tính đại danh của đạo hữu? Tiểu đệ họ Điền tên là Tiểu Kiếm. Là một tán tu. Không biết đạo hữu có thể kết bạn đồng hành cùng ta chăng?

Tán tu?

Lâm Hiên thầm cười lạnh. Đối phương là cố ý giả ngu hay có mưu đồ gì? Nhìn trang phục đâu phải là tán tu. Đã thế trong tay tiểu tử này còn cầm một cây chiết phiến, chắc chắn là bảo vật bất phàm. Tán tu trở nên giàu có như thế từ khi nào?

Ý niệm lưu chuyển trong đầu, Lâm Hiên khẽ cười mở miệng:

– Như thế cũng tốt. Tại hạ là Lâm Hiên.

Thấy Lâm Hiên gật đầu đồng ý, vẻ mặt của thiếu niên mới giãn ra:

– Thật tốt quá, cuối cùng có người bằng lòng kết giao cùng ta.

“Sao vậy? chẳng lẽ trước kia Điền đạo hữu không có bằng hữu.

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

– Không dối gạt Lâm đại ca, tu sĩ nơi tiểu đệ tu luyện đều là vãn bối hoặc là thuộc cấp, mỗi khi nói chuyện cung cung kính kính, quả thực làm ta mất hứng.

Thiếu niên này vừa nói hắn là tán tu, sao bây giờ lại có thuộc cấp? Ha ha, tên này càng lúc càng thú vị!

Điền Tiểu Kiếm chỉ là chưa có kinh nghiệm nhưng không hề ngây ngốc, lời này vừa ra khỏi miệng, nhất thời lại trở nên lúng túng.

– Ha ha, Điền đạo hữu hẳn là công tử thế gia, chịu không được quản thúc nên tới đây du hí một phen chăng, sự tình thế này, ta có thể hiểu được.

Lâm Hiên dường như không để tâm mở miệng.

– Ha ha. Đa tạ đại ca không chấp!

Nghe vậy, thiếu niên như trút được gánh nặng.

Lâm Hiên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Bộ dáng tiểu tử này có vẻ ngây ngô, không giống người giỏi về mưu tính.

– Hừ, những người đó thật cao ngạo

Điền Tiểu Kiếm liếc qua hai vị cao thủ cảnh giới Giả Đan, có vẻ bất mãn nói. Đáy mắt Lâm Hiên chợt lóe tinh quang. Vừa rồi trong nháy mắt, hắn phát hiện trên người tiểu tử này phát ra một luồng hắc khí rồi tan đi rất nhanh.

– Sao, đạo hữu thấy những người kia có vấn đề gì chăng?

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng.

– Chỉ là có chút không hài lòng.

Điền Tiểu Kiếm có vẻ chán nản nói.

– Điền đạo hữu muốn kết giao thêm nhiều bằng hữu cũng không khó, chỉ cần tìm những tu sĩ cỡ tuổi chúng ta là được.

– Đại ca nói không đúng rồi. Ta đương nhiên biết tu tiên giới luận thực lực để kết giao. Tiểu đệ tuy bất tài nhưng nửa năm trước cũng đã tiến cảnh Trúc cơ.

Lời lẽ có vẻ khiêm tốn nhưng trên mặt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ đắc ý, tiếp tục mở miệng:

– Những người cùng niên kỷ với chúng ta, đa số đều ở cảnh giới Linh Động Kỳ. Tiểu đệ cũng không để tâm nhưng bọn họ cứ một tiền bối hai tiền bối, kêu tới toàn thân ta không được thoải mái.

Điền Tiểu Kiếm thở dài, nhưng rất nhanh cao hứng ngẩng đầu:

– Tiểu đệ may mắn mới gặp được một vị đại ca đã Trúc Cơ thành công như huynh. Tuy vậy ở niên kỷ này, tán tu thường chỉ có tu vị Linh Động kỳ, rốt cuộc đại ca có phải tán tu không?

– Vận khí của ta khá tốt, từng ăn được một tiên quả nên tu vị cuồng tăng, nếu không bây giờ cũng Linh Động hậu kỳ mà thôi.

Lâm Hiên thản nhiên mở miệng, dù sao tu tiên giới luôn tồn tại truyền thuyết như vậy.

Trong mắt Điền Tiểu Kiếm hiện vẻ hâm mộ:

– Thì ra là thế, không ngờ đại ca còn có tiên phúc như vậy.

Hai người vừa đi nói chuyện phiếm thì đột nhiên sương mù cuồn cuộn kéo tới. Thiên địa linh khí chung quanh dường như bị một áp lực nào đó lôi kéo, dao dộng không ngừng.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hiên khẽ cau chân mày. Những các tu sĩ tụ thành nhóm khe khẽ bàn luận.

– Là Vân Hải Liệt Quang trận của Thiên Mục Phái

– Vân Hải Liệt Quang Trận?

Lâm Hiên quay đầu sang nhìn Điền Tiểu Kiếm:

– Đạo hữu biết chút gì về đại trận này chăng?

– Thật không dám dấu, trước nghe ta có nghe nói một chút.

Nhìn màn sương mù cuồn cuộn trước mặt, trong mắt Điền Tiểu Kiếm lóe lên dị quang. Lẩm bẩm trả lời Lâm Hiên mà cũng như tự nói với bản thân hắn:

– Vân Hải Liệt Quang trận này là tổ sư Thiên Mục Phái bày ra cách đây vài ngàn năm trước. Trận này dựa vào linh mạch dưới chân núi, có thể điều động thiên địa linh khí mấy chục dặm quanh đây. Uy lực vô cùng, nếu như vận dụng thích đáng, có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

– Cái gì, vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ? Lâm Hiên không nhịn được lộ vẻ kinh hoảng:

– Đạo hữu có lầm chăng, tiền bối Nguyên Anh kỳ thần thông quảng đại, giơ tay nhấc chân là có thể di sơn đảo hải, sao có thể bị vây khốn bởi một tòa trận pháp?

– Ha ha, đệ đoán cũng không sai, chắc hẳn đại ca chuyên tâm tu luyện, nên hiểu biết không nhiều đối với các kỳ sự ngoại giới.

Lúc này Điền Tiểu Kiếm đã khôi phục thường sắc:

– Tiểu đệ không ưa thích gì khác ngoài việc sưu tầm kỳ văn dị sự. Có chút hiểu biết về các danh môn đại phái. Chắc đại ca cũng biết, mỗi một môn phái hoặc đại gia tộc tu tiên, đều thiết lập ở tổng đàn một đại trận trấn sơn.

Lâm Hiên gật đầu, đối với trận pháp thì hắn chỉ biết sơ lược.

Trận pháp chia làm hai loại. Tiểu trận tương đối đơn giản để cho tu tiên giả sử dụng. Có thể vây địch hoặc bảo vệ động phủ. Loại trận pháp này uy lực không mạnh nhưng rất tiện lợi.

Đại trận có cấu tạo phức tạp. Phải tới hàng chục, thậm chí hơn trăm tu sĩ mới có thể thao túng. Uy lực vô cùng mạnh mẽ nhưng có một khuyết điểm rất lớn là sau khi bày ra thì không thể dỡ bỏ. Nó thường để dùng bảo vệ tổng đàn môn phái.

Ở U Châu, Trận pháp sư còn hiếm hơn cả Luyện đan sư nên các đại trận đều có giá trị liên thành. Các môn phái tiêu tốn vô số tài lực mới thu được dùng chúng bảo vệ sơn môn. Thực lực môn phái càng hùng hậu thì đại trận trấn phái có uy lực càng lớn.