Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 73: Tế luyện thần châu

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thú đầu hấp thu linh lực thì hai hốc mắt phát ra hồng quang đầy yêu dị, hơn nữa rung động không ngừng.

Vẻ mặt Lâm Hiên càng ngưng trọng, hai tay hợp lại, miệng nhẩm pháp quyết đem linh lực toàn thân tụ lại.

– Lên!

Hắn khẽ quát, lần thứ hai đánh ra một đạo pháp quyết.

Oanh một tiếng, từ miệng thú đầu phun ra một cột hỏa diễm cao tới mấy trượng. Nhiệt độ trong phòng cuồng tăng.

Cảm thụ được hỏa hầu của địa hỏa lớn hơn Tiên Thiên Chân Hỏa nhưng vẫn còn kém Thuần Dương Đan Hỏa. Lâm Hiên hít vào một hơi, lưu chuyển linh lực rồi há miệng phun ra một đạo hỏa diễm nhỏ màu trắng.

Tiên Thiên Chân Hỏa!

Chỉ dùng địa hỏa thì chưa đủ, nhất định phải thông qua Tiên Thiên Chân Hỏa có mang thần thức luyện hóa, như vậy sau này pháp bảo mới tâm thần hợp nhất với hắn.

Lâm Hiên cẩn thận khống chế chân hỏa dung hòa vào địa hỏa. Một canh giờ sau, Thú đầu ngừng phun địa hỏa. Lâm Hiên lẳng lặng ngồi dưới đất, sắc mặt nhìn không ra hỉ nộ.

Một lát sau, hắn khẽ thở ra rồi tiếp tục đánh ra pháp quyết kích phát địa hỏa. Luyện hóa pháp bảo quả nhiên không dễ. Bước đầu đem hai loại hỏa diễm dung hợp đã thất bại.

Có một chút kinh nghiệm, Lâm Hiên bắt đầu thử lần nữa.

Sau khi thú đầu phun ra địa hỏa, Lâm Hiên chưa vội dung hợp Tiên Thiên Chân Hỏa mà liên tiếp đánh ra mấy chục đạo pháp quyết vào cột địa hỏa.

Sau khi hấp thụ một lượng lớn linh lực, cột địa hỏa thì bắt đầu biến đổi. Rất nhanh tụ thành một khối hỏa cầu đường kính chừng một phần ba trượng trên không.

Lâm Hiên hài lòng gật đầu, từ đầu ngón tay bắn nhanh ra một đạo hào quang vào thú đầu.

Chỉ thấy thú đầu rung động chầm chậm mà cột địa hỏa do nó phun ra cũng giảm dần đến đường kính chừng một tấc thì dừng lại, vừa vặn duy trì cho hỏa cầu ở trạng thái ổn định.

Trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. Nhưng lúc này làm gì có thời gian nghỉ ngơi, Lâm Hiên hé miệng, lần nữa phun ra Tiên Thiên Chân Hỏa, tụ thành một hỏa cầu cỡ nắm tay.

Sắc mặt hắn trắng bệch, pháp lực sau mấy lần tiêu hao đã đại giảm, may là sớm có chuẩn bị, hắn vội nuốt vào vài viên Trúc Cơ Đan và Bổ Linh Đan.

Dược lực của đan dược rất nhanh tỏa ra, nghỉ một lát hắn khống chế dung hợp hai hỏa cầu lại.

Ban đầu vẫn còn bị bài xích nhưng so với lần trước thì lực cản nhỏ hơn khá nhiều. Sau một hồi cẩn thận khống chế, cuối cùng hắn đã thành công dung hợp cả hai thành một khối hỏa cầu mỹ lệ.

Khó khăn bước đầu đã hoàn thành. Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra rồi nghỉ một lát.

Sau đó hắn khống chế Huyền Hỏa Thần Châu bay vào tâm khối hỏa cầu, tiếp tục phun ra Tiên Thiên Chân Hỏa bổ sung vào hỏa cầu.

Mỗi ngày phần lớn đều là dựa vào địa hỏa. Dùng Tiên Thiên Chân Hỏa chỉ là hỗ trợ đem thần thức khắc ấn vào pháp bảo nhưng Lâm Hiên vẫn hết sức mệt mỏi, pháp lực tiêu hao gần hết.

Hơn nữa vào các giờ Tý, Ngọ, Tuất, nhất định phải đem tinh khí trong cơ thể ngưng tụ thành chùm, sau đó phun vào bên trong Huyền Hỏa Thần Châu.

Phương pháp này tương tự như tu sĩ Ngưng Đan kỳ dùng chân nguyên bồi dưỡng pháp bảo. Cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ cũng miễn bồi dưỡng được nhưng hậu quả để lại rất rõ ràng, tinh khí vô cùng tổn hao. Nếu không được bổ sung tinh khí kịp thời, tu vị cảnh giới sẽ bị rớt xuống.

Cũng may đã chuẩn bị Tinh Nguyên Tán. Mỗi lần phun ra một ngụm tinh khí Lâm Hiên lập tức phục dụng loại đan dược này. Như vậy tinh khí cùng pháp lực đều được bổ sung kịp thời.

Theo ngọc giản, việc tế luyện chỉ cần khoảng nửa tuần trăng nên Lâm Hiên chuẩn bị đủ một lô Tinh Nguyên Tán gồm một trăm hạt.

Với lượng đan dược này dư sức chống đỡ hơn một tuần trăng. Đâu biết rằng xem sắc trời cũng không thể ngờ mưa gió, vận người sớm tối có khi họa phúc. Giới thiệu trong ngọc giản lại không chính xác, thời gian luyện hóa Huyền Hỏa Thần Châu vượt quá xa dự tính nên đã dùng hết Tinh Nguyên Tán.

Lúc này nếu ngừng tế luyện, uy năng của Huyền Hỏa Thần Châu chắc chắn đại giảm, chỉ còn tương đương thượng phẩm Linh Khí. Lâm Hiên t cắn răng kiên trì, bỏ dở nửa chừng không phải tác phong của hắn. Làm sao có thể trơ mắt nhìn cổ bảo biến thành phế vật!

Do tu luyện Cửu Thiên Huyền Công nên căn cơ khá vững. Cho dù hao tổn tinh khí thì sau này sẽ dùng Tinh Nguyên Tán bổ đầy lại. Đành phải liều cái mạng nhỏ!

Thoáng chốc đã qua bảy bảy bốn chín ngày, Lâm Hiên dựa vào pháp lực miễn cưỡng tiếp tục tế luyện. Nửa tuần trăng gần đây, dù không thể nói một ngày bằng ba năm nhưng hắn đã nếm trải đau đớn cùng cực.

Đến sáng nay Lâm Hiên cảm giác thể pháp lực đã đến cực hạn, nếu tiếp tục luyện hóa thì cảnh giới chắc chắn rớt xuống.

– Ôi! Xem ra mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Lâm Hiên thở dài. Đã cố gắng hết sức, xem như vận mệnh kém vậy. Đúng lúc này Huyền Hỏa Thần Châu đột nhiên xoay tít, phát ra hào quang chói mắt.

Mắt thấy dị cảnh, Lâm Hiên hết sức vui mừng. Đây là điềm báo cổ bảo sắp được tế luyện thành.

Hắn cắn răng lần nữa, chân nguyên tuần hoàn trong cơ thể thêm một vòng, đem những tia linh lực cuối cùng trong cơ thể, hình thành một đạo sáng nhỏ cỡ ngón tay truyền vào bên trong Huyền Hỏa Thần Châu, đồng thời tiếp tục phun ra Tiên Thiên Chân Hỏa.

Thêm ba canh giờ gian nan tới cực điểm với Lâm Hiên. Cho đến khi thái dương hạ xuống núi, Huyền Hỏa Thần Châu mới rung lên dữ dội, tựa như bất cứ lúc nào cũng phá vỡ hỏa cầu chui ra.

Lâm Hiên không kinh sợ mà còn vui mừng, vội phục dụng Bổ Linh Đan cùng Trúc Cơ Đan phục. Dược lực vừa hóa mở, hai tay hắn lập tức kết quyết, đánh ra mấy đạo sáng vài khối hỏa cầu kim sắc trên không.

Oanh một tiếng! Hỏa cầu căng tới cực hạn như muốn vỡ ra, có điều nhanh chóng thu nhỏ như đang bị Huyền Hỏa Thần Châu hút bớt. Cuối cùng toàn bộ khối hỏa cầu kim sắc tan nhanh vào bảo châu như chưa từng tồn tại.

Lâm Hiên mừng rỡ như điên. Bảo châu như có thông linh bay vào bàn tay. Nhìn nó mà hắn không kìm hãm được cười rộ lên. Không uổng đã truyền vào nhiều tinh khí như vậy. Quả đúng như trong ngọc giản miêu tả. Giờ bảo châu này đã tương thông với thần thức của hắn.

Dù chưa thử qua nhưng chắc hẳn có thể phát huy ra năm thành thần thông. Hiệu quả thật vượt quá xa dự tính ban đầu.

Tuy nhiên không có thời gian mừng rỡ cùng thưởng thức cổ bảo. Hắn nhanh chóng cất vào trong túi trữ vật rồi tiếp tục nuốt đan dược khoanh chân tĩnh tọa.

Sáng hôm sau pháp lực hồi phục được một phần. Nhưng tinh khí vẫn suy kiệt tới cực hạn. Cảnh giới tạm chưa rớt xuống nhưng nguy cơ rất cao, Lâm Hiên gắng đứng dậy tới dược viên.

Nói cũng khéo, tiếp đón hắn vẫn là Phùng Thăng với vẻ mặt đầy khách khí. Khi thấy sắc mặt Lâm Hiên xám trắng, Phùng Thăng tưởng hắn tu luyện sai lầm vội hỏi han ân cần. Lâm Hiên nào muốn dây dưa, liền đưa tờ đơn dược cho đối phương.

Lần trước thu được lợi ích không nhỏ, Phùng Thăng lập tức đem các loại dược liệu đặc biệt mang tới. Thân là thiếu chủ, Lâm Hiên được cung phụng số lượng dược liệu nhất định mỗi tuần trăng. Tất cả chỗ này đều là miễn phí nhưng Lâm Hiên vẫn đưa cho hắn mười khối tinh thạch. Phùng Thăng vô cùng khách khí, càng thêm phần xu nịnh đối với Lâm Hiên.

Đối với kẻ tham tài, cho đủ lợi ích thì sẽ dễ dàng sai sử nhưng không thể cho quá nhiều, dễ dẫn tới đối phương ngày càng tham lam vô độ hơn.

Sau khi dặn dò vài câu, Lâm Hiên về động phủ bắt đầu chiết xuất dược liệu. Lúc này pháp lực đã khôi phục bảy tám phần nhưng do tinh khí cạn kiệt. Lần chiết xuất này vô cùng gian nan, thất bại cùng tốn thời gian gấp mấy lần khi trước mới hoàn thành.

– Thiếu gia! Người nghỉ ngơi đi, để Nguyệt Nhi luyện chế đan dược này là được.

Nha đầu này tâm thần tương thông cùng Lâm Hiên. Nàng vừa tế luyện thành công trủy thủ, cảm giác thân thể thiếu gia hư nhược nên nhanh chóng tới đây.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của tiểu nha đầu, Lâm Hiên khẽ gật đầu. Lúc này quả thực hắn đã lực bất tòng tâm. Tuy biết luyện đan thuật của Nguyệt Nhi “cao thâm” như thế nào nhưng cũng đành để nàng đi luyện.

Sau khi đem dược liệu theo thứ tự cho vào đỉnh lò, Lâm Hiên đem ngọc giản có ghi phương pháp chế luyện cho Nguyệt Nhi, cuối cùng hắn rơi vào trạng thái nhập định.

Chín ngày sau, không ngờ Nguyệt Nhi đã đem Tinh Nguyên Tán tới cho hắn. Có lẽ là vận khí của nàng rất tốt, mới luyện một lần đã thành công.

Do dược liệu không đủ, chỉ luyện được nửa lô nhưng Lâm Hiên đã như nắng hạn gặp mưa. Hắn phục đan rồi tĩnh tọa. Sau nửa tuần trăng, nguy cơ của việc tu vị rớt xuống đã được giải trừ. Đương nhiên, muốn tinh khí khôi phục hoàn toàn thì cần tiếp tục phục dụng Tinh Nguyên Tán.

Sau khi dùng hết đan dược, Lâm Hiên không tới dược viên nữa, Luyện đan sư bổn môn đâu phải là hạng vô dụng. Chỉ cần xem xét bản ghi chép dược liệu là có thể đoán được hắn đang luyện loại đan dược gì.

Luyện nhiều Tinh Nguyên Tán như vậy có thể khiến người hoài nghi, cẩn thận sẽ không có nhiều sai lầm. Đã khôi phục một phần nguyên khí, hắn liền tới các phường thị chung quanh thu mua dược liệu.

Cứ như vậy, mất gần một tuần trăng nữa. Cuối cùng Lâm Hiên đã bổ đầy tinh khí, đồng thời thử qua uy lực Huyền Hỏa Thần Châu. Cổ bảo được tế luyện thành công, tuy mạo hiểm nhưng kết quả hết sức tốt đẹp.

Kế tiếp là đề cao tu vị của bản thân. Cẩn thận suy xét, giờ có hai lựa chọn. Nếu tiếp tục dùng Trúc Cơ Đan tu luyện, sẽ mất khoảng sáu mươi năm mới tới cảnh giới đại viên mãn. Thời gian lâu như vậy Lâm Hiên thực sự không muốn. Hắn tính thu thập dược liệu luyện chế loại đan dược có hiệu quả hơn.

Từ rất nhiều cổ đan trong Tàng Thư Các, Lâm Hiên chọn được một loại có tên là Ngưng Thần Đan. Dược liệu của loại đan dược này dễ thu thập hơn một chút, tuy có nhiều loại có giá xa xỉ nhưng phần lớn có thể mua được bằng tinh thạch.

Quyết định như vậy, Lâm Hiên chuẩn bị hành trình tới các địa phương khác thu thập dược liệu.

Trước khi rời đi, hắn lại tới xem qua quả trứng linh thú nhưng vẫn không có chút dấu hiệu gì. Thêm vào trong Cực Ác Âm Linh Trận vài khối tinh thạch. Phong bế động phủ, Lâm Hiên hóa thành một đạo quang ảnh rời khỏi Linh Dược Sơn.