Q.7 - Chương 2176 Tự bạo ngoài ý muốn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhóm dịch: Thanh Vân Môn

Diệp Dĩnh cơ hồ đỡ trái hở phải, nếu không phải đối phương cố ý muốn bắt sống, sợ rằng nàng còn bị thương nặng hơn. Nhưng mà cứ như thế thì nàng cũng không thể kiên trì bao lâu nữa.

Lâm Hiên thở dài, chuyện này nếu hắn không biết thì cũng mặc kệ.Nhưng đã tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Dù sao mình cùng với Diệp gia có chút sâu xa, nàng này lại có tướng mạo,dáng người giống hệt Bình nhi.Hắn làm sao có thể nhìn nàng bị hai tên này khi dễ đây?

Mắt thấy nữ tử xinh đẹp tế ra kiếm quang, Diệp Dĩnh còn chưa biết chống đỡ ra sao thì Lâm Hiên đã động thủ. Hắn không hề có động tác dư thừa nào, chỉ là ngón tay khẽ điểm, một đạo thanh mang mảnh khảnh bay vút ra.

“BA” thoáng cái mà đạo thanh mang đã va chạm vào công kích của nữ tử bán ma kia.

Một màn không thể tưởng tượng liền xuất hiện, một khắc trước ma kiếm còn hung lệ dị thường,nhưng hiện giờ nó lại chỉ như một miếng đậu hũ. Hoặc có thể nói là nó vốn được làm từ gốm nên chỉ cần thanh mang khẽ chạm đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Di biến vừa sinh, cả ba người đều nghẹn họng nhìn trân trối.Bán ma nữ tử lại càng trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.Dù nàng có huyết thống cổ ma nhưng bổn mạng pháp bảo bị hủy cũng khiến tâm thần bị thương nặng.

“Phù muội, làm sao vậy?” Thư sinh bên cạnh sợ hãi kêu lên.

“Sư huynh, chạy mau!”

Nữ tử bán ma mặc dù tu vi thấp, nhưng phản ứng lại không tồi.Ngay khi bị thương,nàng đã biết không ổn,người có thể phá hủy bổn mạng pháp bảo của mình đơn giản như vậy thì há mình cùng sư huynh có thể địch lại. Nếu như không mau thối lui,thì không chừng mạng nhỏ cũng mất.

Thư sinh kia đối với nữ tử này cũng có chút tin phục,hắn không hỏi gì thêm mà toàn thân chợt lóe hắc mang,dường như muốn thoát khỏi nơi đây.

Ý định mặc dù không tệ, nhưng nếu Lâm Hiên để cho hai tên Nguyên Anh kỳ chạy thoát trước mắt hắn thì chẳng thà đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi (nb:đậu hũ trộn thạch cao hay sao mà chết được K)

“Muốn đi, chậm rồi. ” Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Hiên truyền vào tai người,hắn vươn tay điểm một chỉ về phía trước.

Không có linh quang đại phóng,cũng chẳng có pháp ấn hoa mỹ,nhưng thân hình hai người thoáng cái bị khóa lại. Không khí chung quanh phảng phất như biến thành tường đồng vách sắt, lại để cho bọn hắn không thể động đậy chút nào.

Nguyên khí xiềng xích!

Đây là một loại vận dụng của thiên địa nguyên khí nhưng điều kiện để công kích hiệu quả cũng rất hà khắc. Phải là song phương chênh lệch cực lớn chứ không thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Chiêu này thì hiển nhiên là hai gã bán ma cũng đã nghe nói đến, trên mặt thoáng cái trắng bệch.Có thể sử dụng nguyên khí gông xiềng đem mình phong bế thì Ly Hợp kỳ tu sĩ cũng không làm được. Chẳng lẽ hôm nay xui xẻo như vậy sao,hai người bọn hắn lại đụng phải Động Huyền kỳ lão quái vật.

Hai người vừa kinh vừa sợ, phiền muộn không thôi. Mà bên kia, Diệp DĨnh được cứu thì đồng dạng lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định. Thẳng đến khi Lâm Hiên hiện hình ra,nàng vốn đang ngẩn ngơ, sau đó kinh nghi tựu biến mất không còn,thay vào đó là vẻ mặt cuồng hỉ, nhưng chỉ lóe lên một chút mà thôi.Thân thể mềm mại uyển chuyển của nàng hướng về Lâm Hiên thi lễ.

“Đa tạ ân đức của tiền bối, lần này đã là lần thứ hai người cứu vãn bối rồi!”

“Không cần phải thế.”Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy ý cười: “Chỉ là tiện tay mà thôi, Lâm Mỗ cũng là trùng hợp đi ngang qua nơi này,nếu đã thấy đạo hữu gặp nạn thì làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? “

Lời còn chưa dứt, lông mày Lâm Hiên đột nhiên nhíu lại: “Không tốt. “

Chỉ thấy đầu vai hắn lay nhẹ,thân hình đã biến mất khỏi chỗ cũ, sau một khắc tắc thì xuất hiện bên cạnh thiếu nữ,hắn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng,rồi linh quang toàn thân chợt lóe,Cửu thiên linh thuẫn đã được mở ra.

Oanh! Âm thanh bạo liệt vang vọng làm không gian rung động, gió mạnh nổi lên quét qua bốn phía. Trong thiên địa tràn ngập ma khí xám trắng, bạo ngược vô cùng.Chỗ này vốn hoang vu,sau khi trải qua vụ nổ lại càng trở nên hoang vu hơn mà thôi.

Thời gian một tuần trà trôi qua, gió mạnh dần dần tan đi,chỉ đệ lại một đạo gió lốc lăng không giữa trời thổi tam đám ma khí còn sót lại ra xung quanh.

Bầu trời xanh thẳm lại xuất hiện trong tầm mắt.

Ở bên trong linh quang, Lâm Hiên như trước vẫn ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, đương nhiên, không phải hắn muống chiếm tiện nghi mà chỉ làm những việc cần thiết để cứu nàng mà thôi(nb:ta cũng muốn:”>) “Hô!”

Lâm Hiên thở phào một hơi, trên mặt cũng lộ vẻ vô cùng kỳ quái.Hắn bước vào tu tiên giới đã hơn một ngàn năm, kiến thức phong phú, nhưng kinh nghiệm như lần này thật đúng là không nhiều lắm.

Trước kia,một số ít tu sĩ cấp thấp sau khi bị mình chế trụ luôn luôn cúi đầu chịu thua,cầu xin tha thứ. Dù sao tu tiên cũng chính là vì trường sinh mà thôi. Tính mạng ai cũng chỉ có một lần, nếu có cơ hội sống thì ai mà nguyện chết chứ.

Nhưng hai tên bán ma này lại cương liệt như vậy,ngay cả một câu cầu xin cũng không nói mà dứt khoát tự bạo,ngay cả nguyên anh cũng không thoát ra.Dường như từ vong đối với bọn họ chỉ là chuyện bình thường.Lâm Hiên không tin hai người này thật sự không sợ chết,có lẽ có bí mật gì đó không muốn để lộ chăng?

Ý niệm trong đầu xoay chuyển, đáng tiếc đã không thể tìm hiểu thêm nữa rồi. Dù sao hai người bọn hắn đã vẫn lạc,chết không đối chứng thì mình còn làm gì được nữa?

Lâm Hiên thở dài, cũng không suy nghĩ nữa. Bí mật ở tu tiên giới rất nhiều. Chính mình làm sao có thể cái gì cũng biết. Việc này rất là không thực tế, đồng thời cũng không thể nào.

Không cam lòng thì sao,đây không phải là việc lựa chọn có lấy hay bỏ,dù hiếu kỳ cũng phải đè xuống.Có như vậy mới tránh được phiền phức không cần thiết.Lâm Hiên vốn tinh tường đạo lý này.

Cho nên, trong đầu tuy suy nghĩ nhiều loại ý niệm nhưng hắn cũng không đa tưởng nữa.

“Tiền bối, thỉnh thả ta ra. “

Lúc này, thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu chợt vang lên. Lâm Hiên quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt thiếu nữ không còn vẻ thanh tịnh đạm mạc nữa mà thay vào đó là rặng mây phớt hồng phủ kín.

Vừa rồi Lâm Hiên một lòng suy nghĩ đến hành động cuối cùng của hai gã bán ma nên căn bản quên mất mình đang ôm chiếc eo nhỏ của nàng. Không chỉ như thế, mình tựa hồ còn ôm chặt hơn một ít a(:”>).Khuân mặt Diệp Dĩnh đã áp chặt vào lồng ngực Lâm HIên,tuy không phải là da thịt trực tiếp tiếp xúc nhưng nàng dù sao cũng chưa bao giờ thân mật với một nam nhân đến vậy, khó tránh khỏi cả mặt đỏ bừng.

“Ha ha, Diệp tiên tử. Lâm mỗ cũng không phải là cố ý, vừa rồi chỉ là do nhất thời xuất thần mà thôi.Mong rằng cô nương rộng lòng tha thứ. ” Lâm Hiên gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.

Hắn không giải thích còn tốt, vừa giải thích đã khiến Diệp Dĩnh càng thẹn thùng hơn. Muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cũng không thể rồi. Trong nội tâm không ngừng oán trách vị tiền bối này đến tột cùng là khờ thật hay giả ngu, sự tình như vậy còn nhắc tới làm gì.

Bất quá, biểu hiện bên ngoài của nàng tựu không hiện lên điều gì dị thường. Không nói đến việc Lâm Hiên vài lần cứu mình, thân phận của hắn là Động Huyền tu sĩ cũng không phải là bản thân nàng có thể mạo phạm.