Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 33: Lần đầu tới phường thị

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lâm Hiên đang tò mò cùng hứng thú. Hắn mới tiến vào cổng, đã có một thanh niên chạy ra nghênh đón, cung kính thi lễ nói:

– Tham kiến tiên sư!

– Ừm.

Lâm Hiên gật đầu.

– Ngài muốn mua tài liệu, đan dược hay phù lục?

Lâm Hiên ngẩn ra:

– Các ngươi đều có những thứ này?

– Đương nhiên.

Thiếu niên gật đầu, trên mặt thoáng lộ vẻ kiêu ngạo nhưng vẫn rất cung kính nói:

– Phường thị của Hải Long Môn chúng ta là lớn nhất trong vòng ngàn dặm quanh đây. Tám chín phần những tài liệu mà tiên sư Trúc Cơ Kỳ và Linh Động kỳ cần, đều có thể tìm được ở đây.

Nghe khẩu khí lớn như vậy, Lâm Hiên thầm vui mừng. Đúng là Duyện Châu không thể so sánh được. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

– Ngươi đưa ta tới cửa tiệm bán tài liệu luyện đan lớn nhất nơi này.

– Được, mời ngài theo ta.

Thanh niên dẫn Lâm Hiên đi xuyên qua vô số lầu các, quẹo trái quẹo phải quanh co một hồi. Cuối cùng tới một tòa kiến trúc huy hoàng màu vàng tím.

Phường thị này rất lớn này do vô số tòa kiến trúc nhỏ hợp lại mà thành, lại như một bàn cờ xảo đoạt thiên công (1).

Có thể nói lầu các trước mắt đầy hoa lệ, phía trên có một tấm biển thật lớn có viết mấy chữ:”Hải Long Các”.

– Tiên sư, mời!

Lâm Hiên vừa bước vào bên trong thì giật mình. Trong tiệm bày la liệt nào các loại phù lục, Linh Khí cùng tài liệu tu tiên.

Hắn đưa mắt liếc qua. Linh Khí có tới mười mấy kiện hạ phẩm, tùy tiện bày ra như thế thật khiến người giật mình.

Một gã chưởng quỹ bộ dáng mập mạp đi tới, liếc hắn rồi chắp tay nói:

– Phải chăng đạo hữu mới từ Duyện Châu tới đây?

Lâm Hiên nhất thời giật mình. Sao đối phương lại biết? Hắn lẳng lặng đề tụ linh lực đề phòng bất trắc.

– Ha ha, đạo hữu không cần phải để tâm, chỉ có tu tiên giả từ Duyện Châu tới mới có vẻ thất thố như đạo hữu ban nãy.

Vẻ mặt chưởng quỹ mập mạp đầy hòa khí, Lâm Hiên thản nhiên nói:

– Nguyện được nghe rõ hơn.

– Đạo hữu đã bỏ thời gian vàng bạc, kẻ hèn đương nhiên sẽ hầu tiếp.

Sau chừng nửa tuần nhang, Lâm Hiên buông lỏng cảnh giác. Nghe lão mập này nói, Lâm Hiên mới biết tu tiên giới Duyện Châu còn lạc hậu hơn rất nhiều so với hắn nghĩ.

Tại Duyện Châu, tỷ như chỉ đệ tử tinh anh cùng tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có Linh Khí. Nhưng tại U Châu này, đa số đệ tử tu vị tầng thứ tư Linh Động kỳ đã có một kiện hạ phẩm.

Xem ra tin tức thu được từ Phiêu Vân Cốc không đầy đủ. Sau này còn phải tìm hiểu thêm về U Châu để dễ dàng hòa nhập vào nơi này.

– Đúng rồi, đạo hữu tới nơi là cần thứ gì?

Chưởng quỹ này cũng rất tinh minh, không vì Lâm Hiên từ đến nơi hoang vu mà khinh thị.

– Chẳng hay quý điếm có thư tịch về luyện đan không?

Đan thư?

Gã mập mạp trầm ngâm một chút nói:

– Có, song đều là điển thư nhập môn, còn loại cao thâm thì e …

– Nhập môn là được.

Tẩy Tủy đan là loại đan dược thấp nhất, thối luyện lần thứ hai càng đơn giản hơn nữa. Dù có luyện cực phẩm đan, chỉ cần phương pháp luyện đan nhập môn là đủ.

– Xin chờ một chút.

Chưởng quỹ căn dặn tiểu đồng bên cạnh vài câu, tên kia cung kính lập tức lui xuống.

– Không biết đạo hữu còn cần gì nữa chăng?

– Có Địa Hỏa Phù không?

Nghe yêu cầu, chưởng quỹ cũng không lộ ngạc nhiên, thản nhiên nói:

– Thì ra là đạo hữu muốn luyện đan, bổn điếm có Địa Hỏa Phù do cao thủ Trúc Cơ Kỳ Hải Long Các chế tạo, tuyệt đối là vật tốt.

Sau khi xem xét mấy vật phẩm, trong lòng Lâm Hiên vui sướng. Không ngờ nơi đây lại bán ra dễ dàng như vậy. Nếu ở Duyện Châu, muốn kiếm mấy thứ này phải tốn một phen tay chân.

Có điều Lâm Hiên không cao hứng được bao lâu. Địa Hỏa Phù không những khá đắt mà khi luyện đan cần số lượng rất nhiều. May là hắn lấy được không ít trung phẩm tinh thạch từ Thanh Linh chân nhân, dư dả tài lực để mua.

– Xem ra đạo hữu muốn luyện chế trung phẩm Tẩy Tủy Đan.

Lâm Hiên ngẩn ra, mở miệng hỏi:

– Làm sao ngươi sao biết?

– Với tu vị Linh Động kỳ đại viên mãn của đạo hữu, khẳng định là muốn luyện chế trung phẩm Tẩy Tủy đan, để trùng kích bình cảnh Trúc Cơ Kỳ.

Nghe đối phương nói, Lâm Hiên trở nên hoảng sợ. Tu sĩ muốn xem cảnh giới của kẻ khác thì phải thi triển Linh Nhãn Thuật. Nhưng bình thường mà thi triển thì hành động này khá vô lễ, vừa rồi lại không thấy đối phương thi triển ra.

– Ha ha, đạo hữu không cần ngạc nhiên. Hiện tại đã có Linh Nhãn Thuật cải tiến, tu luyện thành, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tu vị người khác. Công pháp này chỉ cần một trăm hạ phẩm tinh thạch, không biết đạo hữu có hứng thú với nó chăng?

– Thật vậy sao?

– Đương nhiên, bảo vật mà Hải Long Các chúng ta giao dịch, tuy giá hơi cao một chút nhưng tuyệt đối bảo đảm chất lượng, không bao giờ dùng đồ giả lừa gạt đồng đạo.

Lời của gã mập khiến Lâm Hiên khẽ nhếch môi. Bảo vật đắt một cũng tính là gì chỉ cần hữu dụng là được.

– Cho ta xem qua công pháp một chút.

Gã chưởng quỹ cười cười, lấy ra cho hắn một cái ngọc giản. Lâm Hiên đem thần thức truyền vào. Một lát sau, hắn thu hồi thần thức rồi hít một hơi:

– Ta muốn công pháp này.

Sau khi thu mua Địa Hỏa Phù, Đan Thư và công pháp Linh Nhãn Thuật cải tiến. Lâm Hiên đang định rời đi, gã chưởng quỹ dường như nhớ ra điều gì lại gọi to:

– Đạo hữu, chờ một chút.

Lâm Hiên ngẩn ra dừng lại hỏi:

– Còn có việc gì?

Gã mập mạp trầm ngâm một chút rồi nói:

– Đạo hữu muốn luyện đan, không biết nắm chắc được mấy thành?

Nghe vậy Lâm Hiên cau mày im lặng.

– Đạo hữu không nên hiểu lầm, ta không có ý gì khác. Chỉ là bổn điếm mới có một loại dược liệu đề thăng khả năng thành công khi luyện đan.

– Có dược liệu như vậy sao?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Đúng là lần đầu mới nghe nói.

– Kẻ hèn tuyệt không nói ngoa, chỉ là thảo dược này mới được phát hiện chưa lâu, số lượng cũng rất ít.

Lâm Hiên có điểm nghi hoặc. Một phần khiến đan dược hiếm hoi chính là do khi luyện rất dễ thất bại. Nếu có dược liệu trân quý như thế, đâu đến lượt một tu sĩ cấp thấp như hắn được chào mời?

– Ha ha, đạo hữu không cần nghĩ ngợi. Hằng Tâm Thảo này chỉ có hiệu quả với Tẩy Tủy Đan, rất cần cho đạo hữu. Bất luận là luyện chế hạ phẩm trung phẩm, thượng phẩm thậm chí là cực phẩm đan, thảo dược này cũng sẽ đề cao xác suất thành công.

Gã mập lại nhấn mạnh:

– Kẻ hèn đã nói qua, vật phẩm bổn điếm dù hơi đắt nhưng phẩm chất tuyệt bảo đảm.

Lâm Hiên liếc mắt hỏi:

– Vậy Hằng Tâm thảo Nọ giá thế nào?

– Một cây Hằng Tâm Thảo có thể luyện chế được một lô đan dược, chỉ cần năm trăm tinh thạch là có thể mua được.

– Năm trăm tinh thạch?

Lâm Hiên cân nhắc một chút, nếu thảo dược có công hiệu nghịch thiên như thế thì giá này không tính là đắt. Có điều giờ trong người hắn không có nhiều tinh thạch như vậy.

– Như vậy đi, các hạ giữ lại thảo dược này, để ngày mai ta tới lấy được chăng?

Lâm Hiên đem một trăm hạ phẩm tinh thạch cuối cùng giao cho chưởng quỹ làm tin.

– Được, yên tâm, ngày mai ta sẽ chờ đạo hữu quang lâm.

Ra khỏi Hải Long Các, Lâm Hiên dụng thần thức quan sát một chút, không thấy có người theo dõi mới độn quang bay đi. Gần nửa canh giờ sau hắn dừng ở một nơi hoang vắng, lúc này Thiên Ma Kiến Dung Thuật đã mất đi hiệu lực, khôi phục lại chân diện.

Từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản. Hắn đem thần thức chìm vào tham ngộ rồi tu luyện Linh Nhãn Thuật cải tiến nọ. Là công pháp cơ bản nên không mất nhiều khí lực, rất dễ dàng học được. Sau đó Lâm Hiên lại lấy cuốn đan thư ra xem một hồi.

Bất tri bất giác sáu canh giờ trôi qua. Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn sắc trời, màn đêm đã phủ xuống nhưng phường thị còn mở cửa đến nửa đêm. Sau khi thi triển Thiên Ma Kiến Dung Thuật, Lâm Hiên tiếp tục độn quang trở lại đó.

– Tiên sư

Lần này tiếp đón hắn là một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi khá ưa nhìn.

– Ta muốn thuê một gian tiệm có mặt tiền, phải làm thủ tục ở đâu?

– Tiên sư, xin mời đi theo ta.

Thiếu nữ dẫn đường, Lâm Hiên chậm rãi theo sau. Sau một hồi, qua các kiến trúc quanh co thì tới một tòa biệt viện.

– Là nơi này.

Thiếu nữ uốn lưng ong lên tiếng mời. Lâm Hiên tiến vào trong viện, liếc mắt qua thấy bên trong có năm tu sĩ. Hai người có tu vị Linh Động sơ kỳ, hai người Linh Động trung kỳ. Trong lòng Lâm Hiên vui vẻ, công pháp Linh Nhãn Thuật mới học được quả nhiên khá hữu hiệu.

Có điều khi thấy một lão giả mi từ mục thiện niên kỷ chừng lục tuần, tròng mắt Lâm Hiên co rút lại, không nhìn ra được cảnh giới. Chẳng lẽ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ?

– Tham kiến tiền bối.

– Ha ha, tiểu hữu không cần đa lễ. Người tới chỗ này đều là khách, ngươi muốn thuê một gian tiệm có mặt tiền sao?

– Đúng vậy, nhưng vãn bối chỉ thuê có một ngày, không biết được chăng?

– Một ngày?

Thần sắc lão giả không đổi, nói:

– Đương nhiên là được, song do thuê ngắn hạn nên chi phí hơi đắt, mỗi ngày năm khối tinh thạch.

– Được.

Lâm Hiên rất nhanh hoàn thành thủ tục, lão giả đưa cho hắn một cái lệnh bài và một cái ngọc giản, nói:

– Lệnh bài là vật chứng minh đã thuê cửa tiệm, còn trong ngọc giản có ghi một số thông tin và sự tình cần chú ý. Chúc tiểu hữu làm sinh ý may mắn.

– Đa tạ tiền bối.

Lâm Hiên cười tiêu sái đáp lễ. Ra khỏi tiểu viện, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, truyền thần thức vào ngọc giản xem qua một lần, sau đó dựa theo chỉ dẫn đi tới một cửa tiệm.

– Trương huynh, ngươi có nghe nói, phía tây nam phường thị có một cửa tiệm mới mở chuyên bán Tẩy Tủy Đan không?

– Lý đạo hữu cũng biết sao, mau tới nhanh, không là không kịp mua đan dược.

Sau nửa canh giờ, các tu tiên giả cấp thấp trong phường thị nghe được tin tức, rằng có một “Đan phòng” mới được khai trương.

Cửa tiệm đơn sơ nhưng lại bán ra Tẩy Tủy Đan có diệu dụng bồi nguyên, đề thăng tu vị cho các tu tiên giả cấp thấp.

Trong phường thị có bán đa dạng các loại tài liệu, phù lục, Linh Khí nhưng tiên đan giúp tăng tiến tu vị thì rất hữu hạn.

Hạ phẩm Tẩy Tủy đan nơi đó được bán với giá ba khối tinh thạch. Cửa tiệm không có tiểu nhị, chưởng quỹ là một gã trung niên mặt vàng như nghệ, đối với các giao dịch nườm nượp vẫn không chút đổi sắc. Thực ra người này là Lâm Hiên đã dùng Thiên Ma Kiến Dung Thuật biến thành.

Sở dĩ hắn làm thế này, là sau khi Trúc Cơ thành công thì Tẩy Tủy Đan trở nên vô dụng. Tránh lãng phí nên đem chúng đổi lấy nhiều tinh thạch. Có thể bớt ra một chút để mua Hằng Tâm Thảo.

Thời gian trước ở trong hoang sơn, Lâm Hiên đã tinh chế hết toàn bộ phế đan. Giờ hắn đem toàn bộ hạ phẩm đan bán ra thu về tinh thạch. Trung phẩm đan cũng có nhiều nhưng không thể tùy tiện bán ra, lý do là ngay cả tam đại thế lực U Châu, mỗi tuần trăng cũng chỉ luyện được số lượng có hạn.

Con sâu sặc sỡ nhất bao giờ cũng dễ bị chim mồi để ý sớm nhất. Muốn sinh tồn tại tu tiên giới, cần phải học cách ẩn nấp.

Do độ quý hiếm của đan được, Lâm Hiên chỉ mất nửa canh giờ đã bán hết hạ phẩm đan trên người. Càng về sau giá càng cao nên thu hoạch vượt xa tưởng tượng, không ngờ thu được tới năm nghìn khối tinh thạch.

– Các vị, đan dược đã hết, xin mọi người ngày mai lại đến.

Nghe trung niên mặt vàng nói. Đám tu sĩ đang xếp hàng trước tiệm thở vắn than dài. Đan dược tăng tiến tu vị hiếm có, chỉ vì tới chậm mà không mua được, sau khi thăm dò hồi lâu, đám tu sĩ mới không tình nguyện rời đi.

Chờ chúng tu sĩ đi khỏi, Lâm Hiên đóng cửa tiệm, trên mặt lại lộ vẻ lo lắng. Tinh thạch đương nhiên rất hữu dụng nhưng cũng khiến người mang rước lấy họa. Trong phường thị, việc giao dịch được Hải Long môn bảo vệ. Còn một khi ra ngoài, rất có thể có kẻ rắp tâm cướp đoạt tài sản của hắn.

—–

Chú (1) Xảo đoạt thiên công: Ý nói những công việc cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời. Xuất xứ của nó bắt nguồn từ Tam Quốc Chí.

Thời Tam Quốc, con gái của huyện lệnh Thượng Sái là Chân Thị có nhan sắc đẹp như tiên, khi còn nhỏ có thầy tướng nói nàng sau này có tướng đại phú quý. Về sau công tử thứ hai của Viên Thiệu là Viên Hy yêu nhan sắc nàng cưới làm vợ. Nhưng ít lâu sau Viên Thiệu bị Tào Tháo đánh bại ở trận Quan Độ. Viên Hy bị Tào giết chết, bấy giờ vợ Thiệu và Chân cô nương ở trong Nghiệp thành. Khi Tào Phi chiếm được Nghiệp thành, vào Viên phủ thấy nhan sắc quá đẹp đem lòng mến yêu sai binh lính giữ chặt phủ, sau đó đem về cưới làm vợ.

Phi vô cùng sủng ái Chân thị, nàng muốn sao được vậy. Về sau Phi phế Hiến Đế, lên làm vua rồi lập Chân thị làm hoàng hậu. Lúc đó Chân thị đã gần bốn mươi. Để khiến cho mình không bị Phi chán, Chân thị bỏ rất nhiều công phu vào việc trang điểm làm đẹp.Tương truyền trong cung cấm của Chân thị có nuôi một con rắn xanh rất đẹp miệng ngậm châu. Cứ mỗi lần hoàng hậu trang điểm buộc tóc là nó ở bên cạnh uốn mình xếp thành hình những kiểu búi tóc khác nhau, hoàng hậu cứ theo vậy mà kết tóc nên mỗi hôm đều có một kiểu tóc khác lạ đẹp đẽ vô cùng, khiến Phi yêu mến mãi không biết chán. Những kiểu tóc hoàng hậu biến hóa khôn lường ai nhìn cũng phải trầm trồ thán phục và được ví như có trời làm tóc cho. Từ đó thành ngữ xảo đoạt thiên công ra đời để chỉ những điều tuyệt diệu phi phàm giống như những ván cờ nghệ thuật thâm sâu khéo léo.