Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 1: Luyện Tâm lộ

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ôi!

Tiếng thở dài thất vọng của một thiếu niên tướng mạo bình thường vang lên cùng vẻ thẫn thờ lộ rõ trên mặt hắn. Lại thất bại! Đây đã là lần trùng quan thứ bốn mươi chín trong ba tuần trăng qua. Cho dù tâm trí kiên trì tới cỡ nào thì lúc này Lâm Hiên cũng rất chán nản và tuyệt vọng.

Hắn lắc đầu, khóe miệng lộ nụ cười khổ. Chẳng lẽ tư chất của bản thân kém cỏi đến thế sao? Bàn tay bấu chặt, móng tay nhọn đã đâm sâu vào da thịt nhưng dường như hắn không còn cảm giác đau đớn nữa. Năm nay hắn mười bảy tuổi và đã bái nhập vào Phiêu Vân Cốc được ba năm.

Phiêu Vân Cốc là một tiểu môn phái trong tu tiên giới có khoảng gần một ngàn đệ tử. Trong ba năm này, các sư huynh đệ nhập môn cùng thời điểm với hắn sớm đã tiến giai cảnh giới Linh Động trung kỳ, thậm chí vài người có tư chất xuất chúng đã tiến vào tầng thứ năm thuộc Linh Động hậu kỳ, chỉ còn riêng hắn vẫn giậm chân tại tầng thứ nhất.

Điều này không phải do Lâm Hiên không nỗ lực, ngược lại sự cố gắng của hắn không hề thua kém một đệ tử cấp thấp nào. Đồng môn tu tập công pháp một lần thì hắn luyện ba lần, người khác đả tọa một canh giờ thì hắn đả tọa ba canh giờ. Có điều kết quả thu được lại nhỏ đến mức thảm hại, hắn bị đồng môn bỏ lại rất xa.

Tu tiên đạo phân chia thành tám đại cảnh giới là Linh Động, Trúc Cơ, Ngưng Đan, Nguyên Anh, Ly Hợp, Động Huyền, Phân Thần, Độ Kiếp. Mỗi đại cảnh giới lại phân thành bảy tầng. Tầng thứ nhất thứ hai gọi là sơ kỳ, tầng thứ ba thứ bốn gọi là trung kỳ, tầng năm thứ sáu gọi là hậu kỳ, tầng bảy gọi là đại viên mãn. Chỉ cần đột phá bình cảnh là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo.

Tiên đạo vốn là những nấc thang từ thấp đến cao. Càng lên cao thì càng khó. Thí dụ công pháp hai tầng đầu của Linh Động kỳ chỉ là nhập môn. Nếu tư chất tốt, chỉ khoảng hai tuần trăng là luyện thành tầng thứ nhất, tư chất kém hơn một chút thì mất khoảng năm sáu tuần trăng. Điều này chỉ đúng với người có linh căn.

Linh căn là một khái niệm chỉ tư chất của tu sĩ, cụ thể là gì thì trăm vạn năm nay không có miêu tả chính xác. Chỉ biết rằng tu tiên giả có linh căn thì tốc độ tu luyện sẽ vượt trội phàm nhân không có linh căn. Theo lý, phàm nhân cũng có thể tu tiên nhưng chỉ là cố gắng cách mấy cũng không hữu dụng. Và bất hạnh thay, Lâm Hiên là một phàm nhân không có linh căn.

Trên thực tế thì chẳng môn phái nào nguyện ý thu nhận phàm nhân làm đệ tử, riêng việc nhập môn của Lâm Hiên có chút xảo hợp. Ba năm trước tình cờ hắn có được một loại kỳ hoa dị thảo trân hiếm, dâng cho một vị trưởng lão Phiêu Vân Cốc tình cờ đi qua, người này liền dẫn hắn về nhập môn. Đáng tiếc hơn hai năm trước, khi ra ngoài hành sự vị trưởng lão kia đột nhiên thất tung khiến chẳng ai còn chiếu cố đến hắn.

Ba năm qua, Lâm Hiên chưa bao giờ lười biếng tu luyện. Đông lạnh hạ nóng, những giọt mồ hôi thấm trên lưng áo của hắn nào kém ai nhưng vẫn bị đồng môn bỏ lại phía sau.

Muốn đi trên tiên đạo thì tư chất rất quan trọng, muốn dựa vào nỗ lực bù đắp lại điều này thì hầu như không thể.

Lần đột phá cảnh giới vừa rồi, Lâm Hiên cảm nhận được pháp lực đã tới đỉnh phong của tầng thứ nhất, chỉ cách tầng thứ hai có một bước nhỏ song lại như cách nhau một cái hào thật sâu rộng, cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.

Sau một lát Lâm Hiên khẽ thở dài buông lỏng tay. Đem tâm tư phiền muộn quẳng ra khỏi đầu, hắn tiếp tục ngồi xuống đả tọa, thi triển Nội Thị Thuật.

Nội Thị Thuật là một loại tiểu pháp thuật mang tính phụ trợ khi tu luyện trong tu tiên giới. Nó có khả năng tra xét đan điền trong cơ thể và đường lưu chuyển linh lực trong kinh mạch.

Chỉ thấy trong đan điền là một khoảng không, tồn tại trong đó chính là từng tia linh khí nhỏ màu xanh nhạt. Đây chính là linh lực trong truyền thuyết.

Có điều các tia linh khí không nhiều mà lại vô cùng mỏng manh. Đó là do pháp lực của hắn quá thấp.

Gọi là tu tiên, chính là một quá trình nghịch thiên, mà nghịch thiên thì phải trải qua đủ loại gian khổ, ma luyện mới có thể điều khiển ngũ hành. Hấp thu thiên địa linh khí, luyện hóa chúng và biến thành linh lực.

Những tia linh lực này chính là kết quả ba năm tu luyện của Lâm Hiên, so với đồng môn thì ít hơn rất nhiều.

Dưới sự thao túng của thần thức, những tia linh lực nhỏ như sợi tơ này bắt đầu tụ lại. Theo thời gian mới hợp thành một đạo linh lực to cỡ ngón tay út.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Hiên toát ra bạch khí, toàn thân đổ mồ hôi như tắm. Quá trình này khiến hắn phải cố gắng toàn lực. Hô hấp ngày càng nặng nề tuy vậy sắc mặt không mấy biến đổi. Ba năm qua, hắn đã sớm quen cảm giác khó khăn này.

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Hắn cẩn thận dùng thần thức, dựa theo tâm pháp sư môn truyền thụ, khống chế linh lực rời khỏi đan điền tiến nhập vào kỳ kinh bát mạch.

Đối với một tu tiên giả, đan điền là nơi lưu trữ linh lực chủ yếu còn kỳ kinh bát mạch chỉ chứa một phần nhỏ. Linh lực lưu chuyển đúng một vòng Nhâm Đốc được gọi là một đại chu thiên.

Sau một đại chu thiên lượng linh lực sẽ tăng một chút. Tuy cực kỳ ít ỏi nhưng tích tiểu thành đại, mỗi ngày thực hiện vài đại chu thiên thì lượng linh lực sẽ dần nhiều lên trong đan điền.

Mà công pháp tu luyện trong tu tiên giới có hàng ngàn hàng vạn. Mỗi một môn phái đều có cách thức tuần hoàn đại chu thiên không giống nhau, hiệu quả đương nhiên có chênh lệch.

Khi thực đại chu thiên, đường đi của linh lực đã có trong tâm pháp sư môn nhưng tốc độ lưu chuyển phải do bản thân tự điều khiển, nếu tốc độ quá nhanh thì có thể gây ra tổn thương cho kinh mạch. Lại nói kinh mạch mỗi người vốn khác nhau. Người có kinh mạch cường tráng sẽ chứa nhiều linh lực hơn và tốc độ lưu chuyển nhanh hơn so với người có kinh mạch yếu kém. Linh căn càng tốt thì kinh mạch càng mạnh mẽ và ngược lại.

Lâm Hiên chỉ là một phàm nhân không có linh căn, hắn muốn thực hiện một đại chu thiên đòi hỏi nỗ lực và thời gian hơn người khác rất nhiều.

Sau một canh giờ hắn đã hoàn thành xong một đại chu thiên, linh lực từ kỳ kinh bát mạch một lần nữa đổ ngược vào đan điền.

Dùng Nội Thị Thuật kiểm tra lại, trong mắt Lâm Hiên hiện tia lo lắng, tu vị vẫn chẳng chút tiến triển thêm chút nào.

Xem ra đành đi Luyện Tâm Lộ mà thôi! Hắn cắn răng thầm nghĩ.

Luyện Tâm Lộ là một nơi đặc biệt trong Phiêu Vân Cốc, do tổ sư bản phái ngẫu nhiên phát hiện ba ngàn năm trước. Sau một hồi quan sát thử nghiệm đã xác định đó là một di tích của cổ tu sĩ lưu lại.

Đó là một địa điểm rất vi diệu, chỉ cần tiến vào trong thì bị các ảo tượng bao vây, lúc thì như vào núi đao biển lửa, lúc thì như xuống mười tám tầng địa ngục. Tuy ảo tượng không tạo thành thương tổn cho thân thể nhưng nó khiến cho tâm trí người ở trong như trong dầu sôi lửa bỏng, chịu nỗi khổ công tâm.

Luyện Tâm Lộ đáng sợ nhưng linh khí bên trong cực kỳ phong phú. Tu hành trong này có tốc độ nhanh hơn ở ngoài rất nhiều. Đệ tử Phiêu Vân Cốc có thể tự do ra vào nơi này. Có điều ngoài cao thủ Trúc Cơ kỳ, các đệ tử cấp thấp không dám vào do thần thức không thể chịu nổi.

Hiện tại Lâm Hiên có hai con đường. Hoặc là tu vị dậm chân tại chỗ, hoặc đi Luyện Tâm Lộ để tìm cách đột phá bình cảnh. Đẩy cánh cửa đá, từ trong phòng luyện công đi ra. Lúc này sắc trời đã tối đen nhưng hắn không có ý định nghỉ ngơi mà đi thẳng đến Luyện Tâm Lộ.

Phía sau Phiêu Vân Cốc có một thông đạo hun hút. Lúc này Lâm Hiên đang đứng trước lối vào, hắn hít sâu một hơi sau đó đi tới.

Một trăm thước đầu tiên không có dị trạng gì nhưng Lâm Hiên không dám lơ là chút nào. Ngày thường hắn đã nghe được không ít sự đáng sợ ở nơi này.

Đi thêm vài bước đột nhiên cảnh tượng phát sinh sự biến hóa. Thiên địa linh khí xung quanh trở nên nồng hơn một chút. Quả nhiên thích hợp cho tu luyện. Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi xếp bằng ngồi xuống.

Bùng!

Đột nhiên một luồng hỏa diễm từ dưới đất bốc lên, trong nháy mắt độ nhiệt nơi đây tăng lên.

Cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Lâm Hiên nhíu mày nhưng không hề hoảng sợ, toàn tâm toàn ý hấp thu linh khí xung quanh.

Tuy biết cảnh tượng đáng sợ vừa phát sinh là ảo giác nhưng cảm giác vô cùng chân thật. Độ nóng tăng cao khiến mồ hôi trên mặt Lâm Hiên nhỏ xuống tí tách. Trước đây hắn chỉ nghe cao thủ Trúc Cơ kỳ đàm luận về Luyện Tâm Lộ, không ngờ vào trong còn đáng sợ hơn như vậy.

Rất nhanh tầng hỏa diễm đã cháy đến thân thể. Với tu vị thấp đến đáng thương của Lâm Hiên thì chưa thể phát ra vòng linh khí hộ thể mà chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Vừa chịu sự thống khổ do hỏa diễm thiêu đốt, vừa tập trung tinh thần hấp nạp thiên địa linh khí. Khó khăn trong đó người ta khó có thể tưởng tượng được, nhưng bằng nghị lực kiên định hắn cố gắng chống lại.

Hỏa diễm liếm vào da thịt khiến Lâm Hiên cắn răng kêu ken két, cảm giác đau buốt sau một lúc đã biến thành tê lặng. Tuy là ảo giác nhưng cảm thụ chân thật như trong luyện ngục giúp hắn tôi luyện nghị lực.

Hấp nạp linh khí vào trong cơ thể mới là bước đầu tiên, sau đó dựa theo bí pháp sư môn luyện hóa chúng dần dần. Việc này hao tốn rất nhiều công phu, thông thường khoảng một trăm tia linh khí thì chỉ chuyển hóa được một tia linh lực bằng sợi tơ mà thôi. Tiếp theo là đem linh lực hấp thu vào trong kỳ kinh bát mạch, cuối cùng chuyển đến lưu trữ trong đan điền.

Cho dù là tâm trí bền bỉ cứng cỏi, Lâm Hiên kiên trì được một khắc đã đến cực hạn. Hắn đứng dậy chạy nhanh ra ngoài. Sau khi rời khỏi nơi có linh khí đậm đặc thì huyễn cảnh cũng tan đi.

Quả nhiên giống trong truyền thuyết! Lâm Hiên kiểm tra lại, toàn thân không có vết bỏng nào nhưng thống khổ do liệt hỏa thiêu thân vẫn còn như in trong tâm thức. Có điều linh lực thu được vô cùng tinh thuần, lúc này lại có hy vọng đột phát bình cảnh.

Nghỉ một lát, Lâm Hiên tiếp tục vào trong. Hỏa diễm lại xuất hiện nhưng hắn cắn răng chịu đựng tiếp tục hấp nạp linh khí đến cực hạn thì mới chạy ra ngoài nghỉ ngơi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, Lâm Hiên dựa vào nghị lực nỗ lực tu hành tại Luyện Tâm Lộ.

Mấy ngày qua đi, lượng linh lực hắn hấp thu được tăng lên khá nhiều, so với việc tu hành bên ngoài thì nhanh hơn rất nhiều. Chiếu theo tốc độ này, chỉ cần vài tuần trăng là có thể đột phá lên tầng thứ hai Linh Động kỳ.

Nghỉ một lát Lâm Hiên liền đứng dậy. Hắn đã tu luyện ở đây bốn ngày không ngừng nghỉ, thân thể đã đến giới hạn của sức chịu đựng. Mà cần ra ngoài vì sáng mai chính là ngày truyền thụ công pháp.

Theo quy củ Phiêu Vân Cốc, cứ cách bốn ngày sẽ có một vị cao thủ Trúc Cơ kỳ tới truyền thụ công pháp cho đệ tử Linh Động kỳ. Có cao thủ chỉ điểm thì tu hành mới tránh được đường vòng nên Lâm Hiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hắn theo thông đạo đi ra thì bắt gặp một cao thủ Trúc Cơ kỳ đi vào.

– Sư thúc!

– Ngươi…Cao thủ kia nhìn Lâm Hiên, ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi đi vào Luyện Tâm Lộ?

– Vâng, sư thúc.

Sau khi Lâm Hiên rời đi tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn còn chưa hết bất ngờ. Ảo cảnh đáng sợ nơi đây, một tên đệ tử Linh Động sơ kỳ chịu đựng được thì hắn đúng là có nghị lực bất phàm.

Muốn bước trên tiên đạo, ngoài linh căn cũng cần tâm trí kiên định bền vững. Đệ tử Lâm Hiên này thật khiến người có điểm khâm phục.

Trĩ Ưng Các là một tòa kiến trúc rất rộng rãi, Luyện Khí Đường chiếm vài trăm trượng vuông trong này. Đây là nơi luyện công của đệ tử Linh Động kỳ.

Lúc này trong đại sảnh rộng lớn có khoảng vài chục tu sĩ. Thời gian vẫn còn sớm, tiền bối Trúc Cơ kỳ phụ trách truyền công vẫn chưa đến. Các đệ tử tụm năm tụm ba bàn tán đủ mọi chủ đề.

Lâm Hiên lặng lẽ đi đến một góc khuất rồi khoanh chân ngồi xuống. Hắn đang muốn tận dụng chút thời gian này tu luyện thêm. Lúc này có một loạt âm thanh truyền vào tai.

– Ha ha! Đây không phải là Lâm sư đệ sao?

– Nghe nói hắn vừa xuất quan, vẫn chưa đột phá lên tầng thứ hai sao, ha ha.

Thanh âm cười đùa mang theo vẻ trào phúng. Lâm Hiên nhíu mày nhưng không thể hiện thái độ gì. Trong mắt phàm nhân, các tu tiên giả tiên phong đạo cốt có pháp thuật thông huyền như thần tiên nhưng sự thật chỉ là biểu tượng mà thôi.

Tu tiên giới so với thế tục còn tàn khốc và bợ đỡ hơn nhiều!

Ở đây không luận về ngân lượng mà là thực lực. Cảnh giới của ai cao hơn, ai có pháp bảo tốt hơn, ai có nhiều đan dược hơn thì người đó làm lão đại, lời hắn nói ra chính là chân lý!

Trong ba năm nay, Lâm Hiên bị đám đồng môn bỏ lại xa phía sau, chịu đủ mọi ánh mắt khinh thị lạnh nhạt.

– Hừ! Chỉ là tên phàm nhân không có linh căn. Dù nỗ lực thế nào, sao có thể bằng được tu tiên giả chúng ta. Hắn ở lại chỉ khiến môn phái mất thể diện, còn không thức thời mà hạ sơn đi.

– Đúng vậy, tu luyện ba năm mà vẫn chưa tới tầng thứ hai Linh Động kỳ, chỉ là phế vật!

Đối mặt với sự nhạo báng của đám sư huynh, mi mắt Lâm Hiên không động thần sắc vẫn như thường.

Chỉ là vài kẻ vô vị, hắn liếc nhìn bọn họ rồi đi qua một bên khác, bắt đầu đả tọa hấp nạp linh khí. Khoảng nửa canh giờ sau thì có một hồi chuông lớn vang lên. Đám đệ tử đang đàm luận nhất thời ngừng lại, xếp ngay ngắn thành hàng. Lâm Hiên đứng dậy bước vào phía sau.

Chỉ thấy một người trung niên khoảng tứ tuần chắp tay sau lưng đi tới.

– Sư tôn!

Chúng đệ tử khom mình hành lễ. Theo môn quy của Phiêu Vân Cốc, đám đệ tử đều phải xưng hô với giáo tịch truyền dạy công pháp như vậy.

– Ta là Trương Vũ. Hôm nay ta sẽ điểm giáo những điều huyền bí về Linh khí hộ thuẫn.

Linh khí hộ thuẫn chính là một loại pháp thuật phòng hộ cơ bản nhất của tu tiên giả, phát ra linh lực bao quanh thân thể tạo thành một vòng bảo hộ.

Lúc này chúng đệ tử trở nên hưng phấn, thầm thì với nhau. Ngoài Lâm Hiên, những đệ tử khác đều đã tiến giai Linh Động trung kỳ, có thể tu tập một số pháp thuật đơn giản.

– Các ngươi ầm ĩ cái gì? Im lặng hết cho ta!

Thấy tình cảnh hỗn loạn bên dưới, sắc mặt Trương Vũ trầm xuống. Thấy giáo tịch nổi giận, lập tức chúng đệ tử lặng im như thóc.

Tiếp theo Trương Vũ bắt đầu giảng giải chi tiết về việc vận chuyển linh lực cùng những điều tâm đắc. Lâm Hiên chăm chú nghe nhưng với tu vị hiện tại của hắn thì chưa thể học loại pháp thuật này. Trước tiên hãy ghi nhớ, sau này đến cảnh giới trên mới tu tập.

– Được rồi! Các ngươi tự luyện tập đi.

Sau khi Trương Vũ giảng một lần thì rời khỏi Trĩ Ưng Các. Có luyện thành hay không thì phải xem khả năng lĩnh ngộ của từng đệ tử.

Lâm Hiên cũng trở về nơi ở. Đó là một gian nhà gỗ nhỏ đơn sơ. Tu sĩ cấp cao đều có động phủ riêng, nơi cư ngụ của các đệ tử cấp thấp thì vô cùng sơ sài.

Trong phòng chỉ kê một cái bàn và một cái giường gỗ. Lâm Hiên mở hộc bàn lấy thẻ trúc, bắt đầu đem phương pháp tu luyện linh khí hộ thuẫn nghe được chép lại.

Đây là một thói quen thường kỳ của hắn trong ba năm nay. Mỗi một lần giáo tịch truyền thụ công pháp thì hắn đều cẩn thận ghi lại. Sau khi cẩn thận cất thẻ trúc, Lâm Hiên lại tiếp tục tới Luyện Tâm Lộ.

Dọc theo thông đạo vào địa điểm tu luyện hôm trước. Đến nơi có khí nồng đậm, Lâm Hiên mới dừng chân. Cảnh tượng đột nhiên biến hóa. Lúc này trước mặ là một vùng không gian băng trắng mịt mù, tuyết bay lất phất trong hàn phong gào thét.

Trong chốc lát hoa tuyết đã ngập đến mắt cá chân, cả người dần bị lạnh cóng. Lâm Hiên rùng mình, chẳng lẽ ảo giác nơi đây có thể tùy nghi biến hóa? Lần trước là liệt hỏa thiêu thân, lần này lại biến thành băng hàn.

Hắn ngồi xuống lớp tuyết, bắt đầu hấp nạp linh khí xung quanh.

Rất nhanh toàn thân trở nên đông cứng, hoa tuyết rơi trên những sợi tóc ngưng kết thành băng trụ nhưng Lâm Hiên vẫn không ngồi bất động, kiên trì được hơn một khắc hắn mới ra ngoài hoạt động để thân thể ấm lên. Sau một chút lại trở vào tu luyện.

Hàn phong thét gào, hoa tuyết ngưng tụ thành vô số băng đao sắc nhọn cắt trên người nhưng Lâm Hiên vẫn vững như bàn thạch ngồi tĩnh tọa trên mặt đất.

Sau hai ngày Lâm Hiên tiếp tục đi sâu vào trong. Muốn nhanh chóng đột phá bình cảnh thì cần tới nơi có linh khí tinh thuần cùng ảo cảnh đáng sợ hơn.