Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 7: Phế Đan Phòng

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vị sư đệ này, ngươi tới đây có chuyện gì?

Thấy thiếu niên trước mắt dung mạo bình thường, hơn nữa tu vị mới chỉ là tầng thứ hai Linh Động kỳ, ngữ khí của lão giả hết sức lãnh đạm.

Lâm Hiên đương nhiên thấy rõ điều này, trong lòng cười lạnh song lại làm bộ thành khẩn nói:

– Sư huynh, tiểu đệ muốn xin một chân quản sự nhỏ …

Hừ, thì ra cũng là một tiểu tử chán tu luyện, muốn tới đây hưởng phúc giống ta! Lão giả nghĩ thầm, cau mày lộ bộ dạng khó khăn:

– Điều này e rằng hơi khó! Lão phu là quản sự ở Đan Hà Sơn nhưng nơi này không thiếu người, quả thực ta lực bất tòng tâm với yêu cầu này của sư đệ.

“Hừ, lão hồ ly”

Lâm Hiên khẽ mắng thầm, hắn hành sự luôn mưu tính trước. Trước khi tới đây đã hỏi thăm rất kỹ. Đan Hà Sơn đang khuyết một vị trí quản sự, lão gia hỏa này định làm khó nhưng hắn đã lường trước tình huống này.

Chỉ thấy bộ dáng hắn như ngây ngốc nói:

– Sư huynh …xin hỗ trợ tiểu đệ, tư chất của ta quá kém, tu hành khó có thành tựu nên muốn làm một quản sự tiêu diêu tự tại. Nếu sư huynh giúp cho, ta nhất định sẽ hiếu kính không quên

Nói xong từ trong người lấy ra một vật được bọc trong vải bố, đặt trước mắt lão giả.

– Đây là cái gì?

Lão giả ngạc nhiên đem lớp vải bố mở ra, lộ ra một phần khối đá sáng long lanh, mới nhìn thấy lão đã rúng động thần sắc:

– …Tinh thạch?

Tinh thạch có chứa thiên địa linh khí dồi dào, có tác dụng lớn trong luyện công chế khí hay đấu pháp, cũng được dùng làm tiền tệ giao dịch. Chỉ là số mỏ quặng thưa thớt. Tinh thạch khai thác ra đều bị các cao thủ chiếm giữ, rất ít tu tiên giả cấp thấp sở hữu chúng.

Thiếu niên này tu vị mới chỉ ở tầng hai Linh Động kỳ, lại có được tinh thạch trân quý thế sao.

Sau khi lớp vải bố được mở ra hoàn toàn, vẻ mặt của lão lại thất vọng, đây không phải một khối tinh thạch nguyên vẹn. Chỉ là mảnh vỡ chừng còn nửa khối.

Tinh thạch bị vỡ thì linh khí bên trong mất đi không ít, trong mảnh vỡ này còn lại chỉ khoảng ba phần.

– Tàn phiến tinh thạch này là tiểu đệ ngẫu nhiên có được, nếu sư huynh giúp tiểu đệ một chức quản sự, ta nguyện cung kính dâng lên người.

Nhất thời lão giả động tâm, dù là mảnh vỡ tinh thạch nhưng vẫn rất quý giá đối với lão. Một chức quản sự? Chỉ là một cái nhấc tay.

Lão giả làm bộ trầm ngâm một chút rồi mới mở miệng:

– Được! Sư đệ đã có thành ý như vậy, vi huynh sẽ hết sức thành toàn cho ngươi. Phế Đan Phòng còn thiếu một chân quản sự, ngươi đến đó nhận chức vậy.

Lâm Hiên mừng rỡ, đúng như dự tính nhưng khuôn mặt hắn lộ vẻ đau khổ:

– Phế Đan Phòng, cái này….

Thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, lão giả vội vàng nói:

– Sư đệ, ngươi không biết công việc trong Phế Đan Phòng là nhẹ nhàng nhất sao, không phải ngươi muốn tiêu dao sao? Đến chỗ đó có thể sung sướng như thần tiên, là sư huynh có lòng tốt chiếu cố ngươi đó.

Ánh mắt Lâm Hiên lộ vẻ hưng phấn:

– Thật vậy sao? Ta mới nghe đến phế đan còn tưởng không tốt đẹp gì, vậy xin đa tạ sư huynh.

– Ha ha, sư đệ không cần khách khí.

Lão giả đem nửa khối tinh thạch thu lại rồi gọi một đồng tử tới:

– Từ hôm nay vị sư đệ này chính là quản sự Phế Đan Phòng, ngươi dẫn hắn đi lấy tín vật

Vâng!

Bóng dáng Lâm Hiên vừa khuất, lão giả đắc ý cười:

– Phế Đan Phòng quả thực rất nhàn nhã nhưng chỉ là chỗ bỏ đi, một chức vị rác rưởi như vậy có thể đổi được nửa khối tinh thạch, quả thật là một tên ngốc!

Lão giả tự cho mình là thông minh nhưng đâu biết những ý nghĩ của lão sớm đã nằm trong tính toán của người khác.

Trước khi đến đây, Lâm Hiên đã điều tra manh mối về lão quản sự này. Loại người tham tài này, nếu cho một ít lợi ích thì có gì mà không làm. Chỉ là một đệ tử Linh Động sơ kỳ mà có được tinh thạch sẽ khiến người để tâm. Vì vậy Lâm Hiên cố tình đem khối tinh thạch ra đập vỡ ra, vừa tiết kiệm nửa khối mà không khiến người chú ý. Quả là nhất cử lưỡng tiện.

– Đây là tín vật của ngươi, cất giữ cho tốt.

Một trung niên nam tử khoảng tứ tuần, cũng là tu tiên giả cấp thấp đem một khối lệnh bài dúi vào tay Lâm Hiên, thần sắc lạnh lùng đưa mắt đánh giá hắn một hồi.

Thiếu niên ngu ngơ này tới làm quản sự Phế Đan Phòng sao? Nhất định đã bị Phùng quản sự gạt rồi.

Thấy ánh mắt đầy xăm soi của đối phương, Lâm Hiên giả bộ lơ đãng, một bộ ngây ngốc nói.

– Đa tạ sư huynh.

Rồi hắn xem xét lệnh bài trong tay một chút, nó to khoảng nửa bàn tay, làm từ một loại tài liệu kỳ lạ. Mặt trước có khắc ba chữ Phế Đan Phòng, mặt sau là Quản sự.

Đan Hà Sơn được chia làm ba tầng.

Tầng thứ hai có mười thông đạo đẫn nhập xuống các Luyện Đan Thất chứa địa hỏa. Tầng thứ ba chứa các loại dược liệu cũng như đan dược, là chỗ vô cùng trọng yếu, được bố trí cấm chế trùng trùng rất khó tiến vào.

Còn lại là tầng nhứ nhất bao gồm cả Phế Đan Phòng, Nghênh Khách Thất với các chỗ chuyên làm loại tạp vụ khác. Có lệnh bài trong tay, Lâm Hiên có thể xuất nhập tự do trong này.

Trong lòng mừng rỡ, Lâm Hiên dùng vẻ mặt ngơ ngác cáo từ gã đệ tử cấp thấp kia. Hắn lấy ra một cái ngọc giản mới được cấp, đem thần thức truyền vào. Trong này này có ghi địa đồ tầng thứ nhất của Đan Hà Sơn, cùng với một số chú ý.

Sau một lát khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên. Ánh mắt nào còn vẻ ngu ngơ, thản nhiên đi tới Phế Đan Phòng.

– Các nơi khác còn có cấm chế chứ Phế Đan Phòng thật đúng là chỗ rác rưởi, ngay cả một cái cấm chế nho nhỏ cũng không có.

Lâm Hiên vừa lẩm bẩm vừa tới một tiểu viện nhỏ. Ở trong có mấy tên đồng tử chừng mười lăm mười sáu đang lười biếng nằm dài, phơi nắng huýt sáo ngắm trời.

Đã lâu không có ai đến, vừa thấy một tu tiên giả bổn môn, bọn chúng vội chạy tới thi lễ. Một gã đồng tử nhìn có vẻ lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là lão đại ở đây cung kính thưa:

– Tiên sư, xin hỏi người tới đây có chuyện gì?

– Ngươi tên gì?

– Tiểu nhân là Triệu Minh.

Đối với câu hỏi không chút khách khí của Lâm Hiên, đồng tử kia không hề dám bất mãn, cung kính đáp.

Mấy gã đồng tử khác cũng không dám thở mạnh. Trong mắt đám phàm nhân, một đệ tử Linh Động sơ kỳ cũng được xem như hàng cao nhân cao cao tại thượng, cảm giác này thực hài hước và thoải mái.

– Ngươi đứng đầu ở đây?

– Vâng!

Triệu Minh một bộ thành thật:

– Tiểu nhân là quản sự tạm thời trông coi chỗ này.

– Quản sự?

Lâm Hiên ngẩn người, tuy là tạp vụ nhưng vị trí quản sự trong môn luôn do tu tiên giả đảm nhiệm, có lý đâu lại giao cho ngoại môn đệ tử.

Triệu Minh như nhìn ra sự khác lạ của Lâm Hiên, cười khổ nói:

– Không dám gạt tiên sư, vị trí quản sự của Phế Đan Phòng từ lâu không có tiên sư đảm đương, tiểu nhân mới được tạm thời trông coi.

– Ra là vậy.

Lâm Hiên gật đầu, nghĩ tới chỉ có kẻ ngốc mới tình nguyện làm cái vị trí bèo bọt này. Hắn bắt đầu cao giọng nói:

– Ta chính là tân quản sự do môn phái cử tới. Đây là lệnh bài, các ngươi tự xem đi.

Triệu Minh khá nhanh nhẹn, cầm lệnh bài xem xét một chút liền dẫn các đồng tử tới hành lễ:

– Chúng đệ tử tham kiến quản sự đại nhân

– Được rồi!

Lâm Hiên vung tay lên:

– Các ngươi đi làm việc của mình đi, còn Triệu Minh ở lại!

Đám tử khác tản ra, Lâm Hiên thản nhiên nói với Triệu Minh:

– Ngươi dẫn ta đi xem chung quanh một chút!

Rầm!

Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, đám bụi bám trên trần rơi xuống, Lâm Hiên ngạc nhiên nhìn đống bình dược hỗn loạn bày ra la liệt trước mắt:

– Đây chính là khố phòng chứa phế đan?

– Đúng vậy thưa tiên sư.

– Đã lâu không có người dọn dẹp sửa sang sao. Thư sách trương mục đâu, rốt cục nơi đây có bao nhiêu phế đan?

– Cái này…

Triệu Minh há mồm cứng lưỡi, một lúc sau mới mở miệng:

– Tiên sư, tiểu nhân cũng không rõ con số cụ thể, còn trương mục thì không có làm.

– Sao có thể như vậy, ngươi không phải là quản sự nơi này sao?

– Tiên sư, là như thế này

Triệu Minh liếc trộm Lâm Hiên một cái, cẩn trọng nói:

– Người cũng biết phế đan là vật vô dụng. Không phải tiểu nhân không hoàn thành ti chức mà là hơn ngàn năm lịch sử của Phiêu Vân cốc, quy củ của Phế Đan Phòng là không cần làm trương mục rồi. Dù sao phế đan cũng chỉ là rác rưởi, không ai thèm lấy, cần nắm rõ để làm gì?

– Ừm!

Sau một lát, thấy Lâm Hiên gật đầu. Triệu Minh thở phào như trút được gánh nặng, đâu biết trong rằng trong lòng Lâm Hiên đang mừng như điên.

Hắn vốn dự tính sau khi quen thuộc nơi đây, sẽ lợi dụng sơ hở làm giả, sửa lại trương mục để tham ô phế đan. Đương nhiên phải hết sức cẩn thận, tránh gây chú ý hoặc phát hiện.

Nhưng không ngờ nơi đây lại hỗn loạn như vậy, ngay cả trương mục cũng không có. Số lượng phế đan là bao nhiêu thì chẳng ai rõ. Như vậy hắn cứ an tâm lớn mật lấy dùng mà không sợ bị người phát hiện.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Hiên nhịn không được lộ nụ cười.

– Tiên sư….

Một thanh âm chợt vang lên, Lâm Hiên quay sang thì phát hiện Triệu Minh đang nghi hoặc nhìn mình. Trong lòng rùng mình, hắn lập tức tự cảnh cáo.

“Lâm Hiên, sau này mi không thể lơ đễnh như vậy, người làm đại sự thì hỉ nộ không lộ ra mặt, tâm tình dù xấu hoặc cao hứng đến mấy cũng không thể để kẻ khác nhìn ra”

– Ha ha!

Lâm Hiên cười cười nói:

– Ta đang không ngờ nhiệm vụ quản sự phòng phế đan lại dễ dàng như vậy. Xem ra sau này ta có thể tiêu dao được rồi.

– Ha ha, tiên sư yên tâm, Phế Đan Phòng chúng ta không có nhiều sự tình cần làm, một chút tạp vụ này để tiểu nhân đối phó thay người

Triệu Minh cũng cười hả hả lấy lòng, dù sao Lâm Hiên đã là thượng cấp trực tiếp của hắn.

Sai Triệu Minh dẫn đường thăm nom các khu vực khác một hồi, Lâm Hiên chọn một gian phòng yên tĩnh, bắt đầu cuộc sống thường ngày nơi đây. Hắn lại sai Triệu Minh triệu tập đám đồng tử đến, tuyên bố nếu chưa được hắn cho phép, đám này tuyệt không được bước vào phạm vi mười bước quanh cư thất của hắn.

Đương nhiên đám đồng tử không hề dị nghị với điều này. Là ngoại môn đệ tử nhưng cũng hiểu một số quy củ ở tu tiên giới. Các tu tiên giả đều có bí mật riêng, tu sĩ cao cấp còn có động phủ, bên ngoài bố trí trọng cấm chế, ai tự tiện xông vào thì giết không tha! Bọn họ sao dám tò mò để rước họa sát thân.

Sau khi đám đồng tử tản đi, Lâm Hiên vào phòng nằm nghỉ trên giường, đồng thời xem xét mọi chuyện hôm nay lại một lần. Vận khí thật không tệ, hết thảy đều rất thuận lợi.

Sau một lúc hắn ngồi dậy, từ vòng tay ngọc bích của Chu Yến lấy một tấm phù lục đặc biệt được gọi là trận phù.

Trong tấm phù này có phong ấn một trận pháp!

Trận pháp chi đạo là một kỳ nghệ trong bách nghệ tu tiên. Nghe nói vô cùng thâm ảo và huyền diệu. Dùng công kích, phòng ngự hay cấm chế đều có uy lực không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên trận pháp phong ấn trong trận phù này là loại đơn giản nhất, chỉ dùng bày trận được một lần duy nhất. Uy lực có hạn nên khi sử dụng linh lực tiêu hao rất nhỏ, tu tiên giả cấp thấp có thể sử dụng dễ dàng. Từ Trương Vũ và Chu Yến, Lâm Hiên thu được hai mươi tấm phù lục nhưng chỉ có một tấm trận phù.

Động linh lực trong đan điền, Lâm Hiên khẽ lẩm bẩm trong miệng. Phút chốc tấm phù lục phát ra linh quang và bốc cháy.

Lâm Hiên vung tay quăng nó lên bầu trời, đồng thời quát:

– Khởi!

Nhất thời phù lục hóa thành một Âm Dương Bát Quái Đồ nho nhỏ rồi nhanh chóng bành trướng, bay ra ngoài bao phủ cả căn phòng vào trong.

Sau một lát cảnh tượng lại khôi phục như trước. Có điều nếu có kẻ tự tiện xông vào, cấm chế sẽ tự phát động.

Lâm Hiên thân mang bí mật không muốn người khác biết. Đù đám đồng tử không có dũng khí đi vào nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Dù rất đau xót nhưng hắn quyết định vẫn sử dụng trận phù nọ.

Cấm chế dù đơn giản nhưng đám tu tiên giả vốn không thèm ngó ngàng đến chỗ này. Bố trí như vậy đã rất an toàn.