Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 32: Lời hẹn ước kỳ bí

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Điều không hoàn mỹ duy nhất trong chuyến đi này, là có người phát hiện ra bí mật của hắn. Lâm Hiên đưa mắt nhìn sang Vân Trung tiên tử, nhất thời trầm ngâm không nói.

Thiếu nữ vô cùng xinh đẹp này vừa mới liên thủ kháng địch, cùng chung hoạn nạn nhưng nàng biết quá nhiều bí mật không nên biết.

Diệt khẩu!

Một lần nữa sát khí bốc lên trong lòng Lâm Hiên nhưng cuối cùng lại tan biến. Sau những cuộc chiến vừa rồi, pháp lực còn lại chẳng bao nhiêu, lục phù cũng dùng gần hết. hắn không tự tin hạ sát được nàng lúc này.

– Ngươi muốn giết ta?

Đột nhiên Tần Nghiên bình thản mở miệng, Lâm Hiên cả kinh đưa mắt nhìn sang. Chỉ thấy ánh mắt băng lãnh của nàng như muốn soi thấu nội tâm hắn. Ánh mắt nhanh chóng lảng sang chỗ khác, Lâm Hiên đã không kịp nhận ra một tia thất vọng rất nhanh lóe lên rồi tan đi trong mắt đối phương.

Nàng là ai! Nàng chính là Vân Trung Tiên Tử được sư trưởng trong môn phái ưu ái. Trong mắt các đệ tử, vị trí của nàng cao vời vợi như ngự ở mây, chúng nam tử chỉ có ngước mắt lên mà ngưỡng mộ. Thông minh băng tuyết, xinh đẹp mười phần, khí chất cao quý, thiên tư đĩnh ngộ. Thử hỏi có điểm nào nàng không hơn người.?

Chỉ là khi đối mặt thiếu niên có dung mạo và tư chất bình thường này, dường như mọi thứ nàng hơn người đều không chút giá trị. Với sự thông minh của Vân Trung Tiên Tử, sao không nhận ra hắn đang muốn giết nàng diệt khẩu. Không hiểu sao, điều này khiến nàng thất vọng hơn là tức giận.

Có điều Tần Nghiên cũng đâu biết. Trong mắt Lâm Hiên, nàng đúng thiếu nữ tài mạo tuyệt sắc. Lại không hiểu sao, hắn có cảm giác rất mơ hồ rằng, nàng không phải là mỹ nữ thiên tư tuyệt lệ nhất hắn từng gặp.

– Sư tỷ nói giỡn rồi, vì sao tiểu đệ phải gây bất lợi đối với người?

Âm thanh vui vẻ của Lâm Hiên vang lên, thiếu nữ này thật không dễ đối phó. Giờ nàng đã đề phòng, muốn trở mặt cũng không dễ, hơn nữa nguy cơ từ đám người Hỏa Linh Môn còn chưa phải là hết.

Tần Nghiên khẽ chuyển thân ngọc, đứng lên chậm rãi đưa mắt nhìn Lâm Hiên một hồi. Đột nhiên nàng hé đôi môi đào, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, nụ cười lại như ánh dương chiếu rọi trên vùng băng tuyết trắng xóa mênh mông.

Nàng vốn có khí chất đặc biệt băng lãnh. Hầu như nàng không biết cười, nhưng một khi nụ cười đã nở thì khiến trăm hoa còn ghen kém sắc. Lâm Hiên trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, song đây là hắn đang còn lo lắng khổ tâm tìm đối sách, giờ đâu phải lúc có tâm tình thưởng hoa ngắm mỹ nữ gì đó.

Chỉ nghe Tần Nghiên mở miệng:

– Sư đệ yên tâm, ta biết ngươi không có linh căn, có thể tu luyện được tu vị cường đại như thế, khẳng định là có bí mật riêng. Ta không muốn biết việc này mà cũng không thích nói cho người thứ ba biết.

Ồ?

Lâm Hiên nhíu mày ngạc nhiên. Đối phương đã nói rõ thì hắn cũng không cần che đậy nữa. Hắn nhìn Tần Nghiên, chậm rãi rành rọt hạ giọng:

– Ta tin sư tỷ. nhưng mong ngươi hiểu là ta không thích đem vận mệnh bản thân đặt vào trong tay người khác.

– Ngươi không tin ta, hay cho rằng chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

– Ha ha sư tỷ thật là hiểu lý lẽ. Nếu vậy, chỉ cần sư tỷ phát thệ trước tâm ma của mình về những lời vừa nói. Hoặc là hôm nay, trong hai chúng ta, chỉ có một người rời khỏi đây.

Ánh mắt Lâm Hiên tràn vẻ quyết liệt, từ trên người tỏa ra uy áp, chờ đợi lựa chọn của Vân Trung tiên tử.

Tu tiên chính là nghịch thiên, mỗi tu tiên giả đều có tâm ma của riêng mình. Nếu đã phát thệ trước tâm ma, tuyệt đối không thể đảo ngược lại. Nếu không khi đả tọa hấp thu linh khí sẽ rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Mấy vạn năm qua, chưa từng nghe có một tu tiên giả nào can đảm đi ngược lại lời thề trước Tâm ma của mình.

Hơn nửa canh giờ sau, Lâm Hiên ngự khí bay được mấy trăm dặm. Đã rời khỏi phạm vi thế lực của Hỏa Linh Môn nên tương đối an toàn.

Hắn dừng độn quang, thân hình lơ lửng trên bầu trời. Nơi đây là ngã ba, theo hướng nam có thể quay về Phiêu Vân Cốc, còn theo hướng tây chừng mấy ngàn dặm là tới biên giới Duyện Châu.

Lâm Hiên do dự một chút thì xoay người bay về phía tây.

Nửa canh giờ trước, hắn phỏng đoán với tính cách cao ngạo của Vân Trung tiên tử, hơn phân nửa nàng sẽ không chịu bị áp chế. Hắn quyết định chính diện sinh tử một phen với đối phương.

Không ngờ Tần Nghiên chỉ khẽ nhíu đôi mi thanh tú, sau một thoáng trầm ngâm thì lựa chọn việc phát thệ trước Tâm ma.

Lâm Hiên thở phào một hơi rồi chia tay. Trải qua một phen tính toán kỹ càng, Lâm Hiên quyết định không trở về Phiêu Vân Cốc nữa.

Lý do không phải là sợ Tần Nghiên tiết lộ bí mật. Cái chính là trở về môn phái cũng không mấy hữu ích nữa.

Ở đó thì hành sự phải kiêng kỵ, mọi việc phải hết sức cẩn thận. Giờ tốt hơn là cứ làm một tán tu tự tại.

Trước khi đến Khê Dược Giản. Lâm Hiên đã từng nghĩ tới điều này, hắn đã mang trên người mấy vạn viên phế đan trong vòng tay trữ vật. Số lượng đan dược này đủ dùng tới khi Trúc Cơ thành công.

Trời đất bên ngoài bao la, Duyện Châu chỉ là một góc nhỏ của Triệu quốc, hơn nữa trình độ tu tiên ở đây tương đối lạc hậu. Mấy năm qua, Lâm Hiên đã nghe các sư huynh và trưởng lão nói qua nhiều chuyện ngoại giới.

Bên ngoài có rất nhiều tu sĩ lợi hại và pháp bảo mạnh mẽ thần kỳ. Hắn muốn đi ra một lần để mở rộng tầm mắt.

Trong lòng đã có kế hoạch, Lâm Hiên lập tức hóa thành một ánh cầu vồng bay về phía tây.

Nào ngờ mới bay được một lúc, chợt có một đạo hỏa quang truy theo từ phía sau. Lâm Hiên nhíu mày đưa tay đón lấy, thì ra một đạo Truyền Âm Phù.

Không ngờ vừa đem linh lực truyền vào. Truyền Âm phù lại phát ra thanh âm trong trẻo của Vân Trung tiên tử, khiến hắn nghe mà choáng váng sắp ngất.

– Chàng đã không muốn quay về Phiêu Vân Cốc, thiếp nguyện giữ tấm thân trong sạch. Nếu trăm năm sau, đôi ta có thể ngưng thành Nguyên Anh. Thiếp nguyện lấy thân dâng hiến, cùng chàng song tu tham ngộ thiên đạo.

Lúc này, Truyền Âm Phù đã hóa thành bụi theo gió bay đi nhưng Lâm Hiên vẫn ngơ ngác im lặng. Hắn nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ Vân Trung tiên tử lại có tình ý với bảnthaan. Hơn nữa hai người chỉ mới chung đường một khoảng thời gian ngắn. Chuyện này sao có thể? Trong này lại hứa hẹn những điều quá xa vời.

Nếu hai người ngưng kết thành Nguyên Anh, có thể làm một đôi song tu thần tiên quyến thuộc.

Nguyên Anh Kỳ?

Đó là cảnh giới cao thâm chỉ có trong truyền thuyết. Ở Phiêu Vân Cốc, ngàn năm qua chưa từng có tu tiên giả đạt tới cảnh giới này. Xem ra khẩu khí của Vân Trung Tiên Tử này thật không nhỏ. Tuy các trưởng lão trong môn đều cho rằng nàng sẽ Ngưng đan nhưng sao Tần Nghiên lại tự tin rằng nàng sẽ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Kỳ?

Không chỉ bản thân nàng tự tin, nàng còn tin tưởng vào kẻ không có linh căn như hắn có thể kết thành Nguyên Anh?

Không thể hiểu và không thể tin!

Nhớ đến khuôn mặt vô cùng xinh đẹp khả ái khi Tần Nghiên nở nụ cười. Nghĩ tới vóc dáng quyến rũ thanh khiết kia. Thật là có chút nhiệt hỏa!

Chỉ là quá xa vời. Trước mắt cần làm là luyện chế ra cực phẩm Tẩy Tủy Đan. Lâm Hiên lắc đầu rồi tiếp tục độn quang bay đi.

Hai ngày sau, hắn dừng lại ở một ngọn hoang sơn. Nơi này đã ra khỏi Duyện Châu, thuộc vào phạm vi U Châu.

Cùng thuộc Triệu quốc nhưng U Châu hoàn toàn khác với vùng biên thùy hẻo lánh Duyện Châu. Diện tích U Châu không chỉ gấp hàng chục lần mà số lượng dân cư cũng vượt gấp bội. Thực lực tu tiên giới tại châu phủ này vượt Duyện Châu hẳn một bậc. Phiêu Vân Cốc cùng Hỏa Linh môn được xếp nhất nhì Duyện châu, ở U Châu lại chỉ tính vào hàng môn phái nhị lưu.

Các đại danh môn chính phái U Châu là Bích Vân sơn, Nhất Tuyến Hạp và Lôi Vân sơn trang. Nghe nói ba môn phái này, mỗi phái có tới hơn vạn đệ tử. Ngoài ra số lượng tán tu cùng tu tiên gia tộc cũng không phải nhỏ, yêu thú cũng rất nhiều.

Lúc này Lâm Hiên tìm được một cái hang động bí ẩn, tính kiểm kê thanh lý bảo vật thu được tại Khê Dược Giản.

Đầu tiên là đem Ngân Nguyệt hoa cùng Lưu Huỳnh thảo cho vào một cái hộp làm từ gỗ đặc biệt. Linh thảo để trong này, cam đoan sau một tuần trăng lấy ra vẫn tựa như lúc mới hái.

Tiếp theo Lâm Hiên lấy túi trữ vật của Thanh Linh chân nhân, đem toàn bộ những thứ bên trong đổ ra.

Rầm một tiếng, tiếp theo là một trận âm thanh leng keng không ngớt. Không hổ là tôn sư của Hỏa Linh môn, gia tài của lão này phong phú vượt xa hắn tưởng tượng. Có tới hơn năm mươi sáu khối tinh thạch, toàn bộ đều là trung phẩm, ngoài ra còn những bình nhỏ và mấy kiện Linh Khí. Lâm Hiên đảo mắt qua kiện Linh khí bắt mắt nhất trong này.

Đó là một thanh Ngô Câu kiếm màu đỏ như màu lửa, được tạo hình theo lối cổ tản ra linh lực kinh người, mới nhìn đã biết bất phàm. Vật này vô cùng nổi danh trong tu tiên giới Duyện Châu, chính là bảo vật hộ thân của Thanh Linh chân nhân.

Cực phẩm Linh khí này có phẩm chất còn tốt hơn cả Bích Tuyết Hoàn. Đây là bảo vật hỏa thuộc tính, nghe nói lúc công kích có thể phát ra một số pháp thuật trung cấp hỏa thuộc tính.

Lâm Hiên yêu thích không muốn buông tay, vuốt ve ngắm nghía Ngô Câu Kiếm một hồi rồi mới thu vào túi trữ vật.

Mở những bình kia, Lâm Hiên phát hiện bên trong đựng đan dược hoặc các tài liệu kỳ lạ mà hắn không nhận ra. Có điều với tu vị cùng thân phận Thanh Linh. khẳng định đây đều là bảo vật hữu dụng.

Cuối cùng, Lâm Hiên ra hai kiện bảo vật xảo hợp thu được lúc cuối tại Khê Dược Giản.

Đó là một khối ngọc giản và một lệnh bài thanh thúy bích lục. Trong lòng tò mò hồi hộp, Lâm Hiên đem thần thức truyền vào ngọc giản.

Không hổ là bảo vật đại môn phái Duyện Châu thèm thuồng. Trong này ghi lại một thiên công pháp mà mất hơn một canh giờ Lâm Hiên mới xem hết. Sau khi thu hồi thần thức, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng hoan hỷ.

Chúng nhân đều biết, Tu tiên đạo từ Linh Động kỳ đến Độ Kiếp kỳ tổng cộng chia làm tám đại cảnh giới, mỗi đại cảnh giới đều có công pháp tương ứng.

Linh Động kỳ có công pháp riêng. Trúc Cơ Kỳ có công pháp khác, đến Ngưng Đan kỳ thì tu luyện công pháp lợi hại hơn.

Riêng Cửu Thiên Huyền Công được ghi lại trong ngọc giản này rất đặc biệt, chia làm tam thiên thượng trung hạ giành cho ba đại cảnh giới.

Thượng thiên dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tu luyện, trung thiên dành cho tu sĩ Ngưng Đan kỳ, cuối cùng hạ thiên để cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Do là nhất mạch tương thừa nên Cửu Thiên Huyền Công có uy lực hơn vài phần so với các loại công pháp khác ở hai cảnh giới sau.

Chủ nhân trước đây của công pháp này chính là Cửu Thiên Huyền Tôn đỉnh đỉnh đại danh tại tu tiên giới. Người này là một đại tông sư từng tung hoành khắp bốn phương, từng khiến tu tiên giới Triệu quốc một hồi điên đảo.

Ngọc giản trong tay Lâm Hiên tuy là công pháp đầy đủ nhưng xét cho cùng lại chỉ là một nửa. Một nửa khác đang nằm trong tay Tần Nghiên.

Hai bộ công pháp đều tu từ Trúc Cơ đến Nguyên Anh. Không biết có phải quá may mắn hay không, công pháp trong tay Lâm Hiên là để nam tử tu luyện, nửa trong tay Tần Nghiên thì chỉ nữ tử mới có thể tu luyện.

Xem hết những ghi chú ở trên, Lâm Hiên mừng rỡ không thôi. Sau một hồi hắn mới buông ngọc giản xuống, chú ý đến bảo vật thứ hai. Đây là một cái lệnh bài cũ kỹ to gần bằng nửa bàn tay, mặt trước điêu khắc một số điểu thú ngư trùng kỳ dị, mặt sau có một hình đồ cổ quái tựa hồ là một loại văn tự thượng cổ nào đó.

Xem một hồi nhưng không phát hiện thêm điểm đặc biệt. Lâm Hiên thở ra rồi buông lệnh bài xuống. Vật được Hỏa Linh Môn coi như là bí bảo, khẳng định không đơn giản. Phương pháp đơn giản nhất là bắt cao thủ Hỏa Linh môn về thi triển Sưu Hồn Thuật, sẽ thu được manh mối về ngọc bội này. Có điều với tu vị hiện tại của Lâm Hiên, ý tưởng này chỉ nghĩ cho hay. Hắn đương nhiên rõ ràng việc diệt sát được Thanh Linh chân nhân chỉ là may mắn.

Đem tất cả bảo vật cất vào túi trữ vật, việc cấp bách bây giờ là tiến cảnh lên Trúc Cơ!

Nghỉ ngơi một ngày đêm, thể pháp lực phục hồi. Lâm Hiên mới bắt đầu tính toán phương án để tiến cảnh Trúc Cơ nhanh nhất. Giờ trong túi trữ vật còn có mấy vạn viên phế đan, tốn thời gian là có thể tinh chế được thượng phẩm Tẩy Tủy Đan. Bên cạnh đó Ngân Nguyệt Hoa và Lưu Huỳnh Thảo đã có.

Tất cả tài liệu cần thiết đã sẵn sàng. Muốn có được cực phẩm đan thì phải tiến hành thối luyện lần thứ hai. Quá trình này cần đỉnh lô và hỏa diễm có đủ độ nóng. Đỉnh lô thì không có vấn đề. Lúc diệt sát phụ tử Yến Thiên Hành, Lâm Hiên đã thu được một cái đỉnh lô, hiện tại chỉ còn thiếu hỏa diễm.

Hỏa diễm tu sĩ dùng để luyện đan, đương nhiên không tầm thường. Thông thường có hai lựa chọn.

Đầu tiên Tiên Thiên Chi Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ. Lâm Hiên liền loại trừ lựa chọn này. Tu vị của hắn vẫn ở Linh Động kỳ. Dùng cực phẩm Linh khí Bích Ngọc Hoàn, miễn cưỡng tạo ra được Tiên Thiên Chi Hỏa nhưng thời gian quá ngắn, không đủ để luyện đan.

Lựa chọn thứ hai là Địa Mạch Chi Hỏa, đây là hỏa diễm ở sâu trong lòng đất từ hàng chục đến hàng trăm dặm phun lên. Loại hỏa diễm này có nhiệt độ rất cao, gần sánh bằng Tiên Thiên Chi Hỏa nên có thể sử dụng để luyện đan.

Muốn có Địa Mạch Chi Hỏa, phải đến các ngọn hỏa diệm sơn đang hoạt động. Mà lấy được nó phải là đại cao thủ Ngưng Đan kỳ, thi triển đại thần thông đào sâu xuống vài chục dặm tới tận mạch hỏa diễm.

Hơn nữa còn phải bố trí trận pháp tụ địa hỏa lại mới có thể để luyện đan. Công trình cỡ lớn như vậy, một tu sĩ cấp thấp như hắn không thể làm được, bình thường chỉ có môn phái mới đủ sức hoàn thành.

Xem ra chỉ còn con đường cuối cùng!

Kỳ thật là vẫn sử dụng Địa Mạch Chi Hỏa.

Tại thế tục, chỉ cần có ngân lượng bá đạo thì có thể mua bất cứ vật gì. Tại Tu tiên giới cũng vậy. Chỉ cần có tinh thạch, có thể mua được các tài liệu tu tiên phổ thông rất dễ dàng.

Có môn phái thu được Địa Mạch Chi Hỏa, lại đem phong ấn trong phù lục để bán ra. Vậy chỉ cần mua được phù lục này là có thể luyện đan.

Tu tiên giới U Châu phồn thịnh khác hẳn Duyện Châu. Có nhiều chỗ mở ra nhiều phường thị chuyên môn bán tài liệu cùng vật phẩm tu tiên.

Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản, trong này có ghi lại không ít thông tin về U Châu. Vật này hắn chuẩn bị ở Phiêu Vân Cốc, hiện tại mới thấy phát huy tác dụng to lớn.

Xác định một hồi, cách đây hai hơn trăm dặm có một phường thị. Trong lòng vui vẻ, Lâm Hiên thu thập hành trang rồi hóa thành một đạo độn quang bay đi.

Mấy canh giờ sau hắn đã tới phạm vi thế lực của Hải Long Môn. Hải Long Môn chỉ là một phái trung bình ở U Châu nhưng thực lực vẫn mạnh hơn Phiêu Vân Cốc. Phường thị là do môn phái này lập ra, các tu sĩ phái khác và tán tu chỉ cần nộp đủ số tinh thạch nhất định là có thể mở tiệm buôn bán trao đổi.

Còn cách phường thị vài dặm, Lâm Hiên dừng độn quang rồi đem thần thức thả ra. Hắn uống một ngụm nhỏ lục dịch Hồng Lăng Thảo, tri triển thuật dịch dung. Lần này cần mua một số lượng khá lớn Địa Hỏa Phù, hắn tính thay đổi dung mạo phòng ngừa sau này có người chú ý.

Chuẩn bị ổn thỏa, Lâm Hiên thi triển Ngự Phong Thuật chạy về phường thị. Nó nằm trong một sơn cốc rất lớn, chung quanh có bố trí cấm chế đơn giản đề phòng phàm nhân lạc vào đây.

Đứng trước vách núi, Lâm Hiên trầm ngâm một chút, vươn một ngón tay nhẹ nhàng vạch xuống thì chuyện kỳ diệu đã phát sinh. Chỉ thấy không khí lăn tăn như sóng gợn rồi một cái thông đạo hiện ra, bên trong là một thế giới khác.

Thông qua một cầu thang, Lâm Hiên tiến vào phường thị, mới ngắm qua cảnh vật mà hắn đã hít vào một hơi. Nơi này mới chân chính là tu tiên giới.

Trước mắt là vô số đình đài lầu các, điểu ngữ hoa hương. Cầu thang có tới mấy trăm bậc nhưng khiến người kinh ngạc là nó dùng ngọc lát thành. Phía cuối cầu thang lại có những kiến trúc được làm bằng vàng vòng, chỉ e còn hoa quý mỹ lệ hơn hoàng cung thế tục nhiều.

Đập vào mắt hắn, đầu tiên là một tòa kiến trúc hoa lệ, phía trên có treo biển đề là Nghênh Khách Các. Trong này có rất nhiều người, nam có nữ có nhưng không có tu tiên giả. Xem ra bọn họ chính là ngoại môn đệ tử của Hải Long Môn, chuyện phụ trách dẫn đường cho các tu sĩ tới mua sắm tài liệu.

Trong sân rộng có mấy cái hoa viên tinh xảo, bên trong trồng đủ các loại kỳ hoa dị thảo hoặc nuôi dưỡng các loại trân cầm dị thú. Nhất là có tiếng tiên cầm văng vẳng bên tai.

Đây mà là phường thị sao? Phải nói là tiên cảnh chốn nhân gian mới đúng!