Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 74: Thiên Mục Sơn

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nửa năm sau.

Lúc này Lâm Hiên đã qua hầu hết các phường thị U Châu. Bỏ ra mấy vạn tinh thạch, đã gom góp đủ chín thành dược liệu Ngưng Thần Đan. Giờ chỉ còn thiếu một loại là Vạn Tượng Thảo.

Nói về linh thảo này thì Lâm Hiên phiền não không thôi, đây là vẫn là loại dược liệu phổ thông tại tu tiên giới một vạn năm trước. Tuế nguyệt trôi qua, không hiểu sao Vạn Tượng Thảo dần dần tuyệt tích. Lần cuối phát hiện ra nó, nghe nói đã là năm trăm năm trước.

Giờ tự trách cũng đã muộn. Quá nửa tinh thạch trong tay đều hóa thành dược liệu. Đâm lao thì phải theo lao. Không chừng ở nơi hoang dã nào đó còn sinh trưởng Vạn Tượng Thảo. Với quyết tâm không bỏ dở nửa chừng. Hắn quyết định đi khắp các địa phương U châu kiếm tìm nó.

Thiên Mục Sơn kéo dài tới mấy chục dặm, nằm ở phía Bắc U châu. Sơn mạch này tuy không lớn nhưng là nơi địa linh nhân kiệt, nhất là ngọn chủ phong nơi đây có một linh mạch khá lớn.

Tương truyền rằng từ xưa, có một đôi song tu đạo lữ tu luyện ở đây, cặp phu thê Nguyên Anh kỳ này pháp lực thông huyền, tuy không có nhi tử nhưng thu không ít môn đệ.

Về sau những đồ đệ này lại tiếp tục thu nhận môn nhân, đem đạo pháp truyền thừa lại.

Cứ như vậy trải qua hơn ba ngàn năm, một môn phái tu tiên khá lớn đã được hình thành. Do tông môn đặt tại Thiên Mục Sơn nên gọi là Thiên Mục Phái.

Sau khi đôi phu thê nọ tọa hóa, trong tông môn chưa từng xuất hiện lão quái Nguyên Anh kỳ nhưng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì không ít. Luận thực lực ở U Châu, đây cũng là một môn phái nhất lưu.

Tuy không thể so với tam đại thế lực nhưng cũng không sợ có người dám tới trước cửa ức hiếp. Lại thêm ở phương bắc, cách nơi phồn hoa U Châu rất xa nên được xem như chốn thế ngoại đào nguyên.

Trong phạm vi ngàn dặm chung quanh, chỉ có một số tiểu phái cùng gia tộc nhỏ yếu, đều hướng đến Thiên Mục Phái mà cúi đầu xưng thần.

Vào một sớm nọ, phía chân trời xuất hiện một đạo quang ảnh bay vút qua đây. Quang ảnh xoay trên không một lượt rồi đáp xuống. Quang hoa tản đi hiện ra một thanh niên tướng mạo bình thường.

– Nơi này là Thiên Mục Sơn sao! Thực sự có linh mạch rất tốt!

Ngắm dãy núi trùng điệp trước mắt, thanh niên gõ nhịp tán dương, mới ở ngoài mà hắn đã cảm ứng được thiên địa linh khí dao động không tầm thường, tuy không bằng Bích Vân Sơn nhưng ở tu luyện nơi này thì tốc độ sẽ khá nhanh.

Lâm Hiên dõi mắt về phía trước, nơi đó hiện ra một tiểu trấn của phàm nhân. Quả nhiên giống như miêu tả của của chủ tiệm dược nọ.

Vì sao Lâm Hiên tới nơi này?

Trở lại thời gian ba ngày trước. Vì tìm Vạn Tượng Thảo, hắn lại một lần nữa đi khắp các phường thị, qua từng dược tiệm lớn nhỏ.

Trời không phụ lòng người, tại một tiệm dược của một gia tộc tu tiên, khi nghe hỏi về Vạn Tượng Thảo, gã chưởng quầy lộ vẻ trầm ngâm.

Lâm Hiên hết sức vui mừng, vội lấy ra vài khối tinh thạch. Chỉ cần đối phương cung cấp tin tức thì coi như đây là thù lao.

Tinh thạch đã thu vào túi, chưởng quầy liền thổ lộ Vạn Tượng Thảo tuy không còn nhưng từng được mua từ Thiên Mục Phái ở phương Bắc.

Thiên Mục Phái? Lâm Hiên sững sờ. Bình tâm mà nói thì Thiên Mục Phái ở tận phương Bắc xa xôi, hắn chưa từng nghe nhắc đến phái này cũng là bình thường.

Sau khi rời dược tiệm, Lâm Hiên tìm mua được một cái ngọc giản có giới thiệu về các tông môn cùng gia tộc tu tiên trong U Châu, thậm chí còn có một số tư liệu về các bậc tán tu nổi danh. Tìm được thông tin về Thiên Mục Phái, hắn đọc qua một lượt. Sau đó liền đi Thiên Mục Sơn này.

Lúc này Lâm Hiên phục dụng Ẩn Linh Đan, hạ tu vị xuống Trúc Cơ sơ kỳ. Nếu cảnh giới quá thấp dễ bị cản trở, nếu là Trúc Cơ hậu kỳ thì dễ gây sự chú ý. Lúc này mới cất bước đi vào trong trấn nhỏ.

Tu tiên giả dù chưa thành tiên nhưng đã hoàn toàn khác biệt với đám phàm nhân thế tục. Riêng trấn nhỏ này lại thật khác lạ. Nhân khẩu nơi đây khoảng vài ngàn, chín phần là phàm nhân, còn lại một phần là tu sĩ. Dù thấy các loại pháp thuật huyền diệu nhưng phàm nhân không hề kinh ngạc, như đã thành thói quen.

Địa phương này thực sự khác biệt! Dù đã xem qua giới thiệu trong ngọc giản nhưng Lâm Hiên vẫn lộ chút kinh ngạc.

Số là năm xưa có một số phàm nhân từng được ân huệ của tiên nhân, được sinh sống ngay tại chân Thiên Mục Sơn. Mới đầu chỉ có ba đến năm hộ, dần dần biến thành một biểu thôn nhỏ, bây giờ là quy mô của một tiểu trấn.

Các môn phái tu tiên khác luôn xem phàm nhân như con sâu cái kiến nhưng Thiên Mục Phái lại chủ trương truyền đạo rộng ra thế tục. Đạo pháp giúp phàm nhân bài trừ ma chướng thân thể tráng kiện. Phái này còn chủ động cho đệ tử cấp thấp ở lẫn hòa hợp với phàm nhân. Thậm chí giúp bọn họ giải quyết một số khó khăn. Theo quy định của Thiên Mục Phái, trước khi Trúc cơ, các đệ tử Linh Động kỳ phải tới trấn này tiếp nhận khảo nghiệm nơi thế tục, bài trừ đi tâm ma.

Mất một canh giờ, Lâm Hiên đã qua các ngã tư trong trấn nhỏ một lượt. Cuối cùng dừng chân đứng trước một khách điếm cuối trấn.

Căn cứ theo ngọc giản, Thiên Mục Phái là môn phái khá bảo thủ tại U Châu, không có thiện ý với tu sĩ ngoại giới, không kể là chính đạo hay ma đạo.

Vì ít qua lại với bên ngoài. Môn phái này không tiếc tài lực, tự bồi dưỡng được hai luyện đan sư, tài nghệ tuy không thể bằng luyện đan sư Linh Dược Sơn nhưng đã thỏa mãn như cầu đan dược trong môn.

Khi đọc tới điểm này, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên tự diễu, ý nghĩ nhờ vào thân phận thiếu chủ Linh Dược Sơn cũng thất bại. Thiên Mục Phái lại đang kiểm tra rất nghiêm khắc đối với tu sĩ đến từ bên ngoài.

Nguyên nhân một phần cũng do tình thế tu tiên giới U Châu đang khá phức tạp.

Mười năm nay biểu hiện vẫn là gió yên biển lặng nhưng ở bên trong lại cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.

Cực Ác Ma Tôn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, lại tu luyện được thần thông Đệ Nhị nguyên thần khiến tam đại thế lực chính đạo lo lắng. Mấy vị thái thượng trưởng lão Nguyên Anh sơ kỳ đành tạm thời hợp tác đối phó với ma tôn.

Hơn ngàn năm trước thực lực chính đạo ở luôn trên ma đạo, bọn họ chiếm đoạt những nguồn tài nguyên tu tiên phong phú hơn. Đến giờ các thế lực Ma đạo quật khởi, đương nhiên không chịu tình huống như vậy, ma đạo đã đưa ra yêu cầu phân bố mới với sở hữu các mỏ linh mạch.

Cực Ác Ma Tôn dã tâm bừng bừng nhưng tam đại thế lực chính đạo làm chúa tể U Châu mấy ngàn năm, từng có khi nào phải chịu thiệt. Chỉ là hai bên còn chưa chuẩn bị kỹ càng đồng thời còn có điểm cố kỵ nên chưa khai chiến.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Toàn bộ tu tiên giới U Châu như là một đống rơm khô cực lớn, chỉ cần một tàn lửa bắn vào là bùng phát lên dữ dội.

Một nguyên nhân khác khiến chính ma tạm thời kiềm chế chính là tin tức từ Linh Dược Sơn. Sau khi Thiên Sát Ma Quân ngã xuống, rất nhanh đã truyền ra lời đồn đại rằng Linh Dược Sơn còn có Thiên Trần Đan.

Các vị lão quái Nguyên Anh kỳ dù không tin nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, đã phái ra không ít đệ tử tinh anh đến theo dõi.

Trong Linh Dược Sơn cũng có một số cao thủ là gian tế các phái trà trộn, thu được không ít tin tức tình báo.

Tin tức khiến tam đại thế lực chính đạo cùng Cực Ma Động đều kinh ngạc chính là trong Linh Dược Sơn còn có lão quái Nguyên Anh kỳ. Lúc này chính ma lưỡng đạo cũng có chỗ băn khoăn. Nếu nsong phương khai chiến, đánh cho thiên địa biến sắc nhật nguyệt vô quang, đến khi đó Linh Dược Sơn sẽ tọa sơn quan hổ đấu rồi làm ngư ông đắc lợi. Như thế chẳng phải nông nổi lắm sao?

Mà làm cho các lão quái buồn bực, chính là Linh Dược Sơn ngàn năm qua đều có quan hệ với cả hai bên.

Nếu lỗ mãng hành sự, rất có thế đẩy Linh Dược Sơn ngả về phe đối phương. Vì vậy chính ma lưỡng đạo đành âm thầm phái người tới lôi kéo Linh Dược Sơn. Có điều Thông Vũ chân nhân vốn là lão hồ ly. Lời nói hành động không có nửa điểm sơ sót, uyển chuyển không đáp ứng mà cũng không cự tuyệt. Trên dưới đều lưu lại chỗ thừa khiến hai bên dở khóc dở cười, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tuy vậy dây cung kéo căng mãi, sớm muộn sẽ đứt mà thôi!

Trong không khí khẩn trương như vậy, khi tổ chim bị phá thì liệu trứng có còn không, Thiên Mục Sơn dù ở tại phương Bắc nhưng cũng không thể thoát khỏi cuộc chiến này.

Những manh mối này là Lâm Hiên phân tích tổng kết lại. Nửa năm phiêu bạt tìm kiếm dược liệu. Mưa dầm thấm đất, mỗi ngày hắn nghe được không ít tin tức.

Không ngờ lúc này Linh Dược Sơn lại là trung tâm của trận đại chiến chính ma. Lâm Hiên đương nhiên không muốn dấn thân vào nơi phong ba, nhưng không biết có thể tránh được bao lâu.

Dấu đi lo lắng sự trong lòng, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên lãnh đạm, với trang phục tán tu đi vào trong khách điếm.

Một tiểu nhị đã hấp tấp chạy tới, cung kính thi lễ:

– Tiểu nhân tham kiến tiên sư.

– Ừm

Lâm Hiên tùy tiện gật đầu, hỏi:

– Nơi này còn phòng không. Chuẩn bị cho ta một gian.

– Vốn là vẫn còn, tuy nhiên…… Không thể cho tiên sư thuê được.

Tiểu nhi gãi đầu, trên mặt lộ vẻ khó xử cùng lo lắng.

Nếu là một tu tiên giả khác chắc đã phẫn nộ mà phát tác ra. Cao cao tại thượng như bọn họ há có thể nhịn một tên phàm nhân khi dễ bản thân.

Nhưng Lâm Hiên không phải là hạng nóng nảy, lạnh nhạt mở miệng:

– Tại sao?

Thấy vậy tiểu nhị mới nhẹ nhàng thở ra, vội đầu khom lưng nói:

– Tiên sư, nếu như bình thường có thần tiên đến ở bổn điếm, chúng ta tuyệt đối cầu còn không được, đốt cao hương rửa chân hầu hạ người, với lại còn không thu một đồng nào.

Không ngờ tiểu nhị này lại có tài vuốt mông ngựa hạng nhất, chỉ là Lâm Hiên không có thời gian, nhíu mày lạnh nhạt:

– Ngươi hãy mau nói lý do.

– Vâng.

Tiểu nhị vội vàng mở miệng:

– Tiên sư, mấy ngày nữa Thiên Mục Phái sẽ mở ra phường thị cho phép tu sĩ bên ngoài vào trong núi trao đổi.

– Mở phường thị?

Lâm Hiên giật mình rồi mừng như điên, vội vàng truy hỏi. Tiểu nhị cũng rất mau mắn trả lời.

Thì ra Thiên Mục Phái dù bảo thủ nhưng chỉ là một tông môn, đương nhiên không thể cắt đứt quan hệ cùng ngoại giới.

Cứ mười năm một lần, Thiên Mục Phái dựng lên một phường thị tạm thời, cho phép tu tiên giả bên ngoài vào môn phái tiến hành giao dịch. Bọn họ nhân cơ hội này thu mua dự trữ những tài liệu tu tiên cần thiết. Có điều thời gian đặc biệt ngắn ngủi chỉ ba ngày. May mắn thay là ngày mai sẽ mở ra.

– Thì ra là thế!

Lâm Hiên nghe xong hết sức vui mừng, hắn đang còn lo lắng tính kế xâm nhập Thiên Mục Phái, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không bỏ qua.

Tiểu nhị mau mắn giải thích:

– Căn cứ tiểu nhân được biết, Thiên Mục Sơn không thích tiên sư nơi khác vào bổn phái, cho nên lúc này, các tiên sư từ bên ngoài vẫn phải tới khách sạn của Thiên Mục Phái đăng ký.

– Ta thấy ngươi mồm miệng cũng lanh lẹ, khối tinh thạch này cho ngươi!

Trong tiểu trấn có một khách sạn cao tới năm tầng, tuy là dùng gỗ chế thành nhưng tỏa ra khí thế hào hùng. Trước cửa có treo một biển lớn, viết mấy chữ vàng Hoa Anh Lâu. Nơi này Thiên Mục Phái dùng để tiếp đãi cùng để các tu sĩ từ bên ngoài đến đăng ký trước. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, quả nhiên toàn bộ tu sĩ trong trấn đều tập trung ở nơi này, đã có vài người được vào núi.

– Tham kiến tiền bối! Tiền bối tới tham gia hội giao dịch của bổn môn sao?

Lâm Hiên mới vào trước cửa, đã có một thanh niên vận bạch y đón chào. Là một tiểu tu Linh Động Kỳ tầng thứ năm.

Ở những môn phái khác. Loại sản nghiệp tại thế tục này chắc chắn giao cho ngoại môn đệ tử quản lý. Nhưng Thiên Mục Sơn chú trọng nhập thế, cho nên việc bưng trà rót nước hầu hạ, loại công tác này đều do đệ tử cấp thấp đảm nhận. Đó cũng là một loại tu hành, bài đi trừ tâm ma.

– Đúng vậy.

Lâm Hiên khẽ gật đầu.

– Xin mời ngài theo vãn bối.

Lâm Hiên theo sau thanh niên vào trong. Từ các loại trang phục cho thấy ngoài tán tu thì cũng không thiếu đệ tử các môn phái. Có thể thấy việc mở ra phường thị đã hấp dẫn không ít tu sĩ.

Thấy thế Lâm Hiên thầm vui mừng. Xem ra chủ dược tiệm nói không sai. Thiên Mục Phái dù ở Bắc cương nhưng sản vật phong phú, nhất là có linh thảo đã tuyệt tích ở ngoại giới.

Thanh niên dẫn Lâm Hiên tới trước nơi đăng ký, cung kính mở miệng:

– Sư thúc!

Một gã trung niên khoảng tứ tuần, dáng người mập mạp ngẩng lên liếc mắt dò xét Lâm Hiên.

Trong phút chốc Lâm Hiên có giác toàn thân bị xoi mói, hơi kinh hãi nhưng hắn lập tức thầm cười lạnh. Tu sĩ mập kia tu luyện công pháp đặc biệt, lại lấy thân phận chưởng quầy khách sạn ngầm tra tra xét các tu sĩ từ bên ngoài.

Đáng tiếc với tu vị Trúc Cơ trung kì của đối phương, sao có thể nhìn ra điểm đáng ngờ trên người Lâm Hiên. Với Ẩn Linh Đan và Liễm Khí thuật trong Cửu Thiên Huyền Công, trừ phi là lão quái Nguyên Anh kỳ mới có thể phát hiện.

Chưởng quầy không phát hiện điều gì khả nghi,trên mặt liền lộ vẻ ôn hòa:

– Tại hạ là Vương Thế Hiên Thiên Mục Phái, xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu? đến từ môn phái nào?

– Tại hạ Lâm Hiên, chỉ là một tán tu mà thôi, từ lâu đã hâm mộ giao dịch hội của quý phái.

Tu sĩ mập mạp nói vài câu hoan nghênh rồi lấy ra một cái ngọc bài đưa cho hắn:

– Đây là tín vật của bổn môn, đạo hữu nên giữ cẩn thận. Đến ngày mai, tệ phái sẽ có đệ tử tiếp dẫn các vị đồng đạo vào trong núi. Hôm nay đạo hữu có thể đi dạo chung quanh hoặc nghỉ tạm ở bổn điếm. Lôi sư điệt, ngươi cung kính dẫn vị đạo hữu này về nơi nghỉ ngơi.

– Vâng!

Thanh niên áo trắng kia thi lễ một cái rồi xoay người:

– Tiền bối, xin mời.

– Làm phiền ngươi vậy!

Thân là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, Lâm Hiên được bố trí ở riêng một tiểu viện khá thanh tĩnh.

Trong phòng bày biện đơn giản sạch sẽ, Lâm Hiên khẽ gật đầu. Gã đệ tử Thiên Mục Sơn vừa rời đi, hắn liền đóng kỹ cửa phòng.

Sau đó thả ra thần thức quan sát tiểu viện một lượt, không có phát hiện khả nghi thì Lâm Hiên mới buông lỏng tâm tư.

Xem ra Thiên Mục Phái không ngốc hành sự lỗ mãng. Lâm Hiên cũng không có ý xấu, hắn chỉ mong quang minh chính đại, dùng tinh thạch mua Vạn Tượng Thảo rồi khỏi đây.