Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 89: Thiên Lan Điểu cùng Hồng Phấn Khô Lâu

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Chính là gia sư!

Đối phương đã nhận lầm thì Lâm Hiên cũng không ngại giả mạo. Ma đạo đang ở thế đại, ném chuột sợ vỡ bình. Nếu đối phương để hắn rời khỏi đây thì là việc rất tốt.

– Thì ra là thế!

Sát khí trên thân Nhận Phong chợt tắt, ngược lại lộ vẻ lấy lòng:

– Hóa ra là Cực Ma Động thiếu chủ giá đáo. Nhận mỗ thất lễ, còn xin thiếu chủ đại lượng không trách ta…

– Người không biết không có tội, đạo hữu không cần khách khí, bây giờ Điền mỗ muốn rời đi…

– Thiếu chủ muốn đi, tại hạ nào dám ngăn trở, tuy nhiên Vân Hải Liệt Quang trận nguy hiểm trùng trùng, hãy để tại hạ dẫn người một đoạn.

Nhận Phong hiền hòa bay tới gần Lâm Hiên. Chẳng qua khi khoảng cách giữa hai người còn không đầy mười trượng. Tiếp xúc ánh mắt của đối phương, trong lòng Lâm Hiên dâng lên dự cảm không tốt.

Ánh mắt nọ như là độc xà đang rình rập!

Chỉ thấy sắc mặt Nhận Phong lóe lên tia hiểm độc, vung tay như ném ra một vật.

Lâm Hiên biến sắc quát to:

– Ngươi dừng lại cho ta!

Đồng thời thân hình nhoáng lên, đã lui phía về sau hơn mười trượng.

Trên trán Nhận Phong lấm tấm mồ hôi, mặt đầy sát khí đứng thừ một chỗ lẩm bẩm:

– Hừ, tên tiểu tử thực quá tinh ranh.

Vù một tiếng! Tại nơi Lâm Hiên ban nãy vừa đứng xuất hiện một hạt châu đỏ như máu, phát ra lôi điện xoèn xoẹt. Trong một sát na bề mặt hạt châu xuất hiện chi chít vết rạn.

Bùng!

Hạt châu tự bạo thành một tầng sáng chói lòa tỏa ra hơn ba trượng. Không khí xung quanh bị đốt nóng lên đỉnh điểm, hồ quang bắn ra tứ phía trông đầy mỹ lệ.

Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng nhanh nhẹn, cái mạng nhỏ đã để lại nơi đây.

– Tiểu tử, coi như ngươi may mắn. Lại tránh thoát được Lôi Hỏa Thần Châu của ta.

Ánh mắt Nhận Phong đầy vẻ âm độc xen lẫn nuối tiếc nhìn Lâm Hiên. So với vẻ hiền hòa lấy lòng khi nãy quả là một trời một vực.

– Là Lôi Hỏa Thần Châu trong truyền thuyết sao?

Lâm Hiên cảm giác khóe môi khô đắng, chậm rãi nói.

– Ơ, không ngờ ngươi cũng có vài phần nhãn lực.

Nhận Phong lộ vẻ ngạc nhiên nhưng trên người sát khí phát ra ngày càng lạnh lẽo.

Trong lòng Lâm Hiên trầm xuống. Hắn ngẫu nhiên xem qua trong một cuốn cổ tịch có giới thiệu về Lôi Hỏa Thần Châu. Chúng được luyện chế bằng phương pháp đặc biệt, chỉ có thể dùng công kích một lần.

Dĩ nhiên uy lực vô cùng bá đạo!

Dù không thể so với pháp bảo nhưng vượt xa Linh Khí. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trúng phải thì chết chắc. Có điều phương pháp luyện chế lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ nên tu sĩ am hiểu rất ít, lại phải dùng tài liệu vô cùng quý hiếm.

– Tiểu tử, ban đầu ta còn muốn sanh cầm ngươi, giao cho chưởng môn sư tôn xử lý, nhưng ngươi là đệ tử của Cực Ác Ma Tôn lão hỗn đản kia, hãy tự oán vận mệnh của mình không tốt.

Nghe lời này Lâm Hiên lắc đầu cười khổ. Hắn định dùng thân phận Điền Tiểu Kiếm bình yên thoát thân, đâu biết lại biến khéo thành vụng.

Nhìn vẻ mặt oán độc của Nhận Phong, hiển nhiên không phải vì trừ ma vệ đạo cái gì, chắc chắn có cừu oán với Cực Ác Ma Tôn.

Ân oán giữa Nhận Phong và Cực Ác Ma Tôn thế nào, Lâm Hiên không có hứng thú tìm hiểu. Giờ đính chính lại cũng vô dụng. Lựa chọn duy nhất là mở một con đường máu. Lâm Hiên đang muốn thi triển thần thông thì Nhận Phong lạnh lùng ra tay trước.

Chỉ thấy đoản kích nhanh chóng thu nhỏ rồi bay vào trong miệng hắn. Lúc này trên tay Nhận Phong đã có một tấm phù lục to cỡ bàn tay tỏa ra ngân quang lóng lánh, nhìn qua đã thấy bất phàm.

Thú phù!

Chân mày Lâm Hiên cau lại, từ vẻ mặt tiếc nuối của đối phương cùng linh khí nồng đậm do phù lục phát ra, khẳng đây là sát chiêu của đối phương.

Nhận Phong đem thú phù ra trước mắt, hé miệng phun lên một ngụm tinh khí.

Thú phù rời khỏi tay hắn rồi không gió tự cháy, tỏa hào quang chói mắt hình thành một khối cầu màu bạc khổng lồ.

Rất nhanh một con quái điểu cực lớn từ bên trong quang cầu bay ra, hình dáng như chim bằng, sải cánh dài hơn hai mươi trượng nhưng chỉ có một chân độc nhất.

Tất Phương!

Lâm Hiên kinh hãi hoảng sợ đến cùng cực. Nếu hắn không lầm thì đây là Hỏa Diễm Thần Điểu trong truyền thuyết! Nghe nói ở thời thượng cổ, thần thông của Điểu tộc sánh ngang cùng Long tộc, hùng bá một cõi Nhân giới.

Tuy thế rất nhanh Lâm Hiên đã bình tĩnh trở lại.

Khẳng định đây không phải hồn phách thượng cổ thần điểu. Nhận Phong chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi, sao có thể khống chế nó. Hơn nữa, nếu sự thật sở hữu bảo vật cỡ như vậy thì Nhận Phong gần như là vô địch Nhân giới. Đừng nói là Lâm Hiên mà dù là Cực Ác Ma Tôn gặp phải, cũng chỉ có một đường chạy trối chết.

Hắn dùng Linh nhãn thuật quan sát một chút, quả nhiên có sự khác biệt. Hỏa Diễm Thần Điểu trong truyền thuyết có mỏ màu trắng, lông vũ toàn thân giống như lửa đỏ nhưng trên cổ lại có họa văn màu xanh rõ ràng.

Còn quái điểu trước mắt có mỏ là màu đỏ, trên cổ cũng không có hoa văn gì. Hơn nữa khí thế của quái điểu này cũng không mạnh bằng các cao thủ Ngưng Đan Kỳ.

– Ta lại tưởng là phong ấn thượng cổ linh điểu, hóa ra là giả mạo.

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, lộ chút chế nhạo.

– Giả mạo? Ngươi đang lảm nhảm cái gì.

Nhận Phong khó hiểu nhìn đối thủ, vẻ mặt càng âm lạnh:

– Tiểu tử, cho ngươi nếm mùi lợi hại Thiên Lan Điểu của ta.

Tay trái hắn giơ ngang trước ngực, tay phải chỉ trời. Toàn thân linh lực bạo phát ra, miệng quát một tiếng:

– Đi!

Thiên Lan Điểu vươn cổ dài kêu lên hóa thành một đám mây lửa, gào thét hướng về Lâm Hiên. Thanh thế vô cùng bất phàm. Hỏa vân kia còn chưa đến mà độ nóng đã cuồng căng, trên không bốc lên từng đợt hỏa phong bức người.

Vẻ mặt Lâm Hiên tỏ ra ngưng trọng, Mẫu kiếm vung lên, sáu cây tử kiếm lập tức xoay tròn quanh thân.

Tử mẫu kiếm phát ra vô số đạo lam quang, rồi nhanh chóng tụ lại hơn trượng. Lâm Hiên khẩn trương đánh ra vài đạo pháp quyết vào trong đó.

Lại thấy tầng lam quang kia chợt phát ra một tầng hơi sương mờ ảo, sau đó phóng lên cao biến thành một con Thủy long cao tới mấy trượng, hàn khí cũng tỏa ra bốn phía quét sạch hỏa phong đang tràn tới nơi này.

Nhưng sau một khắc, trên bầu trời rực rỡ hỏa diễm, Hỏa vân đã hung dữ công kích tới. Lâm Hiên lập tức vung mẫu kiếm trong tay. Thế tới của Thủy long ào ào như sóng cuộn, không chút chậm trễ nghênh đón.

Thiên Lan Điểu không trực tiếp công kích mà dừng lại. Sau khi gáy dài một tiếng. Hai cánh nó quạt ra vô số khối hỏa cầu nhỏ li ti thẫm đỏ, mơ hồ còn mang theo sắc kim thổi tới con thủy long.

Chỉ thấy nơi tiếp xúc giữa màn hỏa cầu và thủy long phát ra những tiếng xèo xèo lốp bốp không ngớt. Màn hơi sương do hàn khí ngưng thành đã biến thành khói bay đi.

Thấy vậy trên mặt Nhận Phong đầy vẻ tự đắc. Đúng như dự liệu của hắn. Thiên Lan Điểu tuy chỉ là hậu tộc xa của Thần điểu, huyết mạch cực kỳ mỏng manh nhưng phát ra hỏa diễm có uy lực bá đạo vô cùng. Các loại yêu thú hỏa thuộc tính khác đương nhiên không sánh nổi.

Dưới sự công kích mạnh mẽ, Thủy long nhanh chóng bị thu nhỏ lại. Vẻ mặt Lâm Hiên hết sức khó coi, thần thức khẽ động thì sáu thanh tử kiếm lập tức bay trở về. Màn hỏa cầu cũng theo đó như mưa trút xuống người hắn.

Muốn tránh đã không kịp, hắn nhẹ nhàng múa may Bách Hồn Phiên, tức thời quỷ sương vụ cuồn cuộn phun ra nhanh chóng che khuất thân hình.

Gần như cùng một lúc, màn hỏa vũ đỏ thẫm mang theo uy lực kinh người rào rào trút tới.

Nơi xa, Nhận Phong đang ung dung thì vẻ đắc ý trên mặt tan biến. Hỏa vũ sau khi lao vào màn sương quỷ thì không thấy tung tích, ngược lại quỷ sương còn cuồn cuộn thêm.

Nhận Phong thấy mà thầm kinh hãi. Thiên Lan Điểu là cực phẩm yêu thú cấp hai có huyết mạch xa với Tất Phương. Thần thông yêu hỏa dù không bằng Thuần Dương Đan Hỏa của cao thủ Ngưng Đan Kỳ nhưng vượt xa Tiên Thiên Chân Hỏa của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Chẳng lẽ sương quỷ này có gì khắc hỏa thuộc tính hay sao?

Trên mặt Nhận Phong có chút do dự nhưng rất nhanh trở nên tàn nhẫn. Hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm ra một chỉ về phía Thiên Lan Điểu.

Chỉ thấy con quái điểu khổng lồ vỗ cánh, toàn thân bốc lên liệt hỏa hừng hực, thân hình thu nhỏ lại thành một hỏa cầu chừng hơn trượng. Tuy thế ánh sáng cùng độ nóng phát ra càng chói mắt, nhằm về phía Lâm Hiên bay tới. Tiếp sau Nhận Phong lại há miệng phun ra cây đoản kích. Bảo vật ra sức nhằm màn sương quỷ kích tới.

Nhìn khối hỏa cầu hơn trượng đang hừng hực lao tới. Chân mày Lâm Hiên nhăn tít, ném mẫu kiếm trên không trung, vác tử kiếm cũng bay vòng vòng theo sau.

Sau đó hai tay Lâm Hiên múa may như hồ điệp xuyên hoa, đánh ra mấy đạo pháp quyết. Thủy Vân Mẫu Tử Kiếm đồng thời phát ra tiếng kêu ông ông, bay nhanh đan xen vào nhau, phát ra ngân sắc óng ánh.

– Kết!

Hai tay Lâm Hiên khẽ vẫy, đồng thời trong miệng khẽ quát. Nhất thời cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Thủy Vân Mẫu Tử Kiếm như hóa thành hàng ngàn sợi tơ, nhanh chóng ngưng kết thành một tấm võng màu bạc cực lớn trên bầu trời.

– Hóa kiếm vi ti!

Vẻ mặt Nhận Phong trở nên đăm chiêu. Không ngờ đối phương đã luyện hóa bộ tử mẫu Linh Khí này đến mức tâm ý tương thông. Kiếm võng này, chỉ có tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mới có thể thi triển ra, thần thức của tiểu tử này sao lại đáng sợ như thế?

Ý nghĩ của Nhận Phong còn đang xoay chuyển thì ngân võng cùng hỏa cầu bắn nhanh vào nhau. Hỏa cầu nhanh chóng bị ngân võng bao lại.

Thấy cảnh này Nhận Phong lại cười lạnh. Đối phương thật quá ngây thơ, cho rằng có thể vây khốn Thiên Lan Điểu sao? Hắn dụng thần thức tới mức cực hạn sai sử Thiên Lan Điểu.

Lúc này tầng hỏa diễm quanh thân nó bạo tăng, thiêu đột ngân võng xèo xèo rung động, dù chưa tan nhưng sớm muộn cũng bị phá hủy.

Cùng lúc này, mắt thấy đoản kích đánh tới. Lâm Hiên liền tế ra đôi Ngô câu Kiếm ứng phó. Nhất thời mấy kiện Linh Khí va chạm nhau ở trên không phát ra tiếng nổ dữ dội.

Lâm Hiên cũng không ngừng nghỉ, vung Bách Hồn Phiên trong tay lên, quỷ sương vụ tuôn ra hòa lẫn vào ngân võng.

Rất nhanh hỏa diễm mang kim sắc đã bị nhuộm thêm một tầng hắc khí quỉ dị. Thiên Lan Điểu kêu ré lên rồi thu nhỏ tan biến không thấy tung tích.

Yêu hỏa lợi lại gặp phải quỷ sương vụ thuần âm, chính là vật tương khắc.

Lâm Hiên cười lạnh, Bách Hồn Phiên đã hấp thu nhiều hồn phách tu sĩ, đương nhiên không chỉ có chút thần thông như thế.

Từ bên trong ma phiên lại bay ra mấy chục hư ảnh tóc tai bù xù, mười ngón tay như những móc câu.

Âm linh!

Nhận Phong thấy vậy không khỏi run lên. Những âm hồn này phát ra khí tức tàn bạo, không dễ đối phó.

Lâm Hiên lại biến đổi pháp ấn mấy lần, bắn ra âm khí vào đám âm hồn. Ngay lập tức những âm hồn chia thành hai đạo.

Bên trái thì bốc lên hắc quang mờ mịt sau đó biến thành một bộ xương khô cực lớn.

Bên phải thì mơ hồ truyền ra âm thanh cổ quái câu hồn dẫn phách người ta, lại tỏa ra sương vụ màu hồng phấn, tụ thành một con quỷ nữ mặt hoa da phấn.

Đây là loại ma công gì?

Âm thanh cổ quái truyền lọt tai khiến Nhận Phong cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Hắn vô cùng kinh hãi, vội lưu chuyển pháp lực mới khôi phục cử động cho thân thể.

Trong lòng kinh hãi, lúc này vị đệ nhất đệ tử Thiên Mục Sơn nào còn ý khinh thường. Nếu không cẩn thận, hôm nay rất có thể ngã xuống trong tay đối phương.

Ý nghĩ báo thù đã bốc lên chín tầng mây. Nhận Phong lấy ra một đạo Truyền Âm Phù, đang muốn tế ra thì trước mắt đã thấy hàn quang lấp lánh, là Lâm Hiên thi triển Băng Châm Thuật.

Nhận Phong thầm kêu bất hảo, vội tung người tránh thoát, thiếu chút nữa hắn đã trở thành một cái sàng với vô số lổ trên thân.

Lâm Hiên tự nhiên không thể để hắn gọi viện binh. Hai người đấu pháp tạo ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn đã kinh động tới Thiên Mục Phái, chỉ là bây giờ tình cảnh đang hỗn loạn, đối phương chưa kịp tới mà thôi.

Lâm Hiên đem pháp lực truyền vào Bách Hồn Phiên rồi nhẹ nhàng vung ra, Hồng phấn quỷ nữ mở to miệng, lại phát ra ma âm câu hồn dẫn phách. Còn bộ khô lâu được bọc ở một tầng trong hắc khí, cười khằng khặc quái dị xông qua tóm lấy Nhận Phong.

Nhận Phong không hổ là cao thủ Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, xem ra bảo vật trên người cũng vô số.

Hắn duỗi tay một cái, một kiện Linh Khí là một quả chùy to gai nhọn lởm chởm bay ra ứng phó cùng Khô Lâu, đồng thời thân hình bay ra mé trái. Có điều đúng lúc này, Hồng Phấn Quỷ Nữ lắc đầu một cái, lập tức những sợi tóc biến thành độc xà bắn qua cuốn lấy hắn.

Nhận Phong biến sắc vội hít vào một hơi, linh lực toàn thân lưu chuyển đến cực hạn. Tay trái phát ra một đạo hàn khí, ngưng tụ thành một khối cầu trắng, tay phải vận ra hỏa diễm hình thành một con thú lửa một sừng.

– Phá!

Song thủ đồng thời đẩy ra, Bạch cầu cùng Độc Giác Hỏa Thú tức thời nghênh đón độc xà đang bắn qua, nhất thời giằng co chưa phân cao thấp.

Nhận Phong còn chưa kịp thở, vừa ngẩng lên đã thấy kim quang tỏa ra chói lọi. Trên không xuất hiện một cái hộp vàng khổng lồ tới hơn mười trượng, thế như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống.

Lúc này muốn tránh trừ phi là dùng Thuấn di. Nhưng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sao có nổi thần thông nghịch thiên như thế. Tuy vậy kinh nghiệm đấu pháp của Nhận Phong vô cùng phong phú. Gặp nguy mà không loạn, hắn vỗ trên túi trữ vật, đem một cái khăn gấm màu vàng tế ra.

Khăn gấm quay tròn trên đỉnh đầu hắn, phát ra một tầng hào quang màu vàng.

Vù!

Hộp vàng đè xuống khiến tầng hào quang trên đầu Nhận Phong nhanh chóng ảm đạm. Thế tới dù chậm đi nhưng vẫn từ từ ép xuống.

Nhận Phong thấy vậy vẻ mặt nhăn nhó, lại đánh ra một đạo pháp quyết nhưng tầng sáng vàng vẫn không ngăn nổi. Bất đắc dĩ hắn đành đảo thân hình một cái, độn quang bay ra ngoài.

Khăn gấm phát ra một tiếng như xé lụa rồi bị xẻ tan thành năm mảnh, ánh sáng vàng chợt tan biến. Hộp vàng khổng lộ nọ ầm ầm giáng xuống, khiến đất đá nơi đó bắn cao tới vài trượng.

Trên mặt Nhận Phong đầy vẻ tiếc nuối. Bình sinh hắn rất yêu thích kiện Linh Khí phòng ngự kia, không ngờ lại dễ dàng bị hủy như vậy.

Lúc này Nhận Phong đã không còn chiến ý, hậm hực nhìn Lâm Hiên, thầm tính nước độn quang chạy về trung tâm Thiên Mục Sơn.

– Đến lúc này đạo hữu còn muốn trốn sao? Đem mạng lưu lại cho ta.

Lâm Hiên cười lạnh vung tay lên, lúc này ngân võng lại phân ra thành bảy thanh phi kiếm bay lượn trên không. Hắn vừa chỉ tay, các phi kiếm hóa thành các đạo kỳ quang dường như có thông linh, trong chớp mắt đã đem Nhận Phong vây lại.

Hơn nữa khi màn quỷ sương tan đi. Đã thấy tay trái Lâm Hiên cầm một hạt châu cỡ mắt rồng. Miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ, còn tay phải không ngừng kết pháp ấn.

– Đây là…

Mắt thấy Huyền Hỏa Thần Châu phát ra ánh sáng đỏ rực, Nhận Phong như nhớ tới điều gì, buột miệng kinh hãi thốt:

– Là cổ bảo. Ngươi lại có cổ bảo?

Lâm Hiên hừ một tiếng, thoáng chút bất ngờ. Không ngờ đối phương kiến thức cũng uyên bác như vậy. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể nhận ra cổ bảo quả thực không nhiều.

Thấy Lâm Hiên không phủ nhận, Nhận Phong vô cùng hoảng hốt. Cổ bảo vốn do thượng cổ tu sĩ để lại, đại bộ phận đều bị lão quái Nguyên Anh kỳ chiếm đoạt. Rất ít tu sĩ Ngưng Đan Kỳ sở hữu được.

Không ngờ đối phương còn có loại bảo vật nghịch thiên thế này. Cới tu vị Trúc Cơ hậu kỳ, không thể phát huy ra toàn bộ thần thông nhưng cũng cao hơn cực phẩm Linh Khí tới mấy tầng.

Lâm Hiên lạnh lùng liếc nhìn Nhận Phong rồi há to miệng, phun vào Huyền Hỏa Thần Châu một ngụm tinh khí, khẽ quát một tiếng:

– Đi!”

Nhất thời năm sáu đạo hỏa quang đỏ như máu bắn ra, biến thành mấy con hỏa xà.

Mắt thấy các hỏa xà thè lưỡi ngẩng đầu lao sang. Sắc mặt Nhận Phong xám ngoét toàn thân vô lực, động tác trở nên ngưng trệ.

Lâm Hiên thoáng có vẻ thương hại nói:

– Hai ta vốn không oán không cừu, chỉ là ngươi ngăn cản ta mà tìm con đường chết.

– Không oán không cừu! Ha Ha… tiểu ma đầu, ta hận không thể chết cùng với ngươi!

Ánh mắt Nhận Phong đầy oán độc, long lên sòng sọc như dã thú bị thương nhìn sang Lâm Hiên.

Lâm Hiên khẽ thở dài, biết đối phương vẫn cho mình là đệ tử của Cực Ác Ma Tôn. Nhưng lúc này ở đây chỉ còn một người có quyền được sống!

Mắt thấy hỏa xà hừng hực lao sang, Nhận Phong hoảng hốt dùng pháp thuật băng thuộc tính chống lại, kết quả là cánh tay bị đốt thành tro bụi. Hỏa diễm do cổ bảo phát ra uy lực cực đại thế nào, Một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi há có thể chống đỡ!

Cùng lúc đó đạo lam quang do mẫu kiếm hóa thành lướt qua. Nhận Phong thấy yết hầu man mát rồi mặt mũi tối sầm. Sau đó thân thể bị hỏa xà đốt thành tro tàn.