Q.7 - Chương 2614 + 2615: Luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch giả: Anh Tuấn 2301 – Nhóm dịch: Thanh Vân Môn

Cũng may là hữu kinh vô hiểm.

Nửa tháng vất vả, cuối cùng mong muốn đã thành hiện thực.

Nhìn sắc mặt lo lắng của Hương Nhi, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Tiểu nha đầu, đừng lo lắng, Viện Kha đã được cứu rồi.”

Dường như muốn chứng thực cho lời Lâm Hiên nói.

Phía sau hắn bóng người chớp động, lộ ra một khuôn mặt tuyệt sắc.

Có vài phần tương tự Hương Nhi, nhưng rõ ràng là ổn trọng thành thục hơn rất nhiều. Bề ngoài không có vẻ nhu hòa, mà trên người nàng phát ra một cỗ khí chất kiên cường.

Cho dù nàng đang rất suy yếu, nhưng trên người vẫn mang theo khí chất hiên ngang mà cao quý.

Không phải Viện Kha thì là ai?

“Tỷ….Tỷ tỷ!”

Nước mắt như hạt châu lăn dài trên khuôn mặt trắng như tuyết của Hương Nhi. Sau mấy trăm năm, hai tỷ muội lại được gặp nhau.

“Hương Nhi, những năm này, thực sự vất vả cho muội.”

Trên mặt Viện Kha lộ ra nụ cười trìu mến, chỉ có khi ở cạnh muội muội thân thiết nhất, nàng mới có thể biểu hiện sự yêu thương như vậy.

“Ta không hề khổ cực, tỷ tỷ, ngươi rốt cục đã thoát khốn.”

Hương Nhi vui đến phát khóc, thân hình lóe lên, đã nhào vào lòng tỷ tỷ.

Trông thấy tình cảm thắm thiết của hai vị công chúa, trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ mãn nguyện. Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, nhưng làm được chuyện lợi người lợi mình, cảm giác quả thực không tệ.

Lâm Hiên cũng không muốn quấy rầy hai người tỷ muội tình thâm, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cũng không phải đợi quá lâu, trước sau chỉ hai canh giờ, đã thấy hai thiếu nữ đẹp như hoa cùng nhau bước ra. So với lúc trước thì khí sắc Viện Kha đã tốt lên không ít, xem ra Phiêu Miểu Cửu Tiên đan mà mình cho nàng phục dụng, hiệu quả đúng là bất phàm.

Trông thấy Lâm Hiên ngẩng đầu, Viện Kha bất chấp thân thể hư nhược, bước nhanh vài bước, đến trước mặt Lâm Hiên, thi lễ một cái thật sâu.

“Công chúa không cần đa lễ.”

Lâm Hiên tùy ý phất tay, một cỗ linh lực vô hình đem Viện Kha nâng lên: “Chỉ là tiện tay mà thôi.”

Những lời này đương nhiên là khách khí, vì giải cứu nàng khỏi Huyền Băng, Lâm Hiên đã vất vả suốt nửa tháng trời. Bất quá thu hoạch cũng cực kỳ to lớn, Lâm Hiên đã thu được Hỗn Độn Thái Âm chi khí. Thứ này, cho dù là lão quái Độ Kiếp kỳ cũng là vật chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Công sức của Lâm Hiên tuyệt đối không hề uổng phí, ngược lại còn chiếm được món hời như vậy. Đương nhiên, cái này cũng không cần phải nói rõ ràng làm gì.

Mà Viện Kha đối với Lâm Hiên là cảm kích tận đáy lòng. Không chỉ giải cứu mình khỏi băng phong, mà mấu chốt là nếu không có hắn trượng nghĩa viện thủ, nói không chừng Tuyết Hồ tộc đã bị xóa sổ. Làm sao có thể phong quang vô hạn như bây giờ?

Tình huống khác nhau tựa như thiên đường cùng địa ngục, nàng đối với Lâm Hiên, làm sao có thể không cảm kích tận đáy lòng cơ chứ?

Hương Nhi cũng giống như vậy, mặc dù không lời nào cảm tạ hết được, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Hiên càng nóng bỏng. Ánh mắt kia, ngay cả Viện Kha cũng nhìn ra vài phần khác lạ, chẳng lẽ muội muội…

Đương nhiên, chỉ là trong nội tâm nàng sinh ra nghi hoặc, tự nhiên sẽ không lập tức dò hỏi điều gì.

Lâm Hiên cũng không nấn ná cùng hai nàng quá lâu. Thứ nhất, Viện Kha tuy đã phục dụng linh đan, nhưng bị băng phong lâu như vậy, đương nhiên thân thể vẫn vô cùng hư nhược. Thứ hai, hai tỷ muội sau trăm năm mới được gặp lại nhau, khẳng định là có nhiều tâm sự.

Cho nên Lâm Hiên cùng các nàng khách sáo vài câu, sau đó liền cáo từ.

Hương Nhi đã sớm chuẩn bị cho hắn một động phủ phẩm chất tốt nhất.

Lâm Hiên sau khi trở về, lập tức ngồi xuống bế quan.

Trải qua nửa tháng này, linh lực của hắn đã sớm khô cạn, tuy dựa vào Vạn Năm Linh Nhũ mà thi triển thành công phép thuật. Nhưng bổn mạng chân nguyên cũng tiêu hao không ít.

Dù sao dựa vào ngoại vật như linh dược cũng không phải là cách làm chính đạo. Hôm nay trở lại động phủ, Lâm Hiên tự nhiên muốn bế quan một thời gian ngắn.

Đương nhiên, bế quan như vậy chắc chắn sẽ không quá lâu, chỉ ước chừng khoảng một tháng sau, chỗ tiêu hao chân nguyên của Lâm Hiên đã được bổ sung đầy đủ.

Mà ngoài động phủ đã có không ít Truyền Âm phù thăm hỏi.

Khỏi cần nói, đây đều là của Viện Kha cùng Hương Nhi phát ra.

Lâm Hiên đối với hai tỷ muội đều có ân đức, các nàng đối với hắn đương nhiên cũng vô cùng quan tâm.

Mà Lâm Hiên cảm giác được rõ ràng thái độ Hương Nhi đối với mình đã khác trước. Cụ thể là thế nào thì khó mà nói chính xác được, nếu nhất định phải đề cập đến thì đó là càng thêm ôn nhu niềm nở. Không còn ương ngạnh bướng bỉnh mà ngược lại còn thêm vài phần phong tình thiếu nữ.

Chẳng lẽ…Nha đầu kia thích mình rồi?

Lâm Hiên không ngốc, rất nhanh đã đoán được chân tướng, nhưng lại không biết ứng phó thế nào.

Chính mình cũng thích Hương Nhi sao?

Cẩn thận ngẫm lại, có vẻ giống như ưa thích, nhưng vẫn chưa mức độ tình yêu.

Trong lòng Lâm Hiên vẫn chưa quyết định được nên xử lý phần tình cảm này như thế nào.

Vì vậy, tạm thời cứ làm như không hiểu là lựa chọn tốt nhất.

Không thể trách Lâm Hiên khiếp nhược.

Nguyệt Nhi, Cầm Tâm, Khổng Tước đều không ở bên cạnh, đối với sự yêu mến của nữ hài tử, quả thật hắn cũng không biết nên làm thế nào. Lâm Hiên giả bộ như không biết, mà dù sao Hương Nhi da mặt cũng mỏng, vì vậy tầng ngăn cách này sẽ không bị xuyên thủng.

Ngoài việc này thì ba người sống chung cũng không tệ, có thể nói là rất hòa hợp với nhau.

….

Bất quá quãng thời gian này cũng chẳng dài, bởi vì không lâu sau, Lâm Hiên lại một lần nữa tuyên bố bế quan.

Hương Nhi cùng Viện Kha có chút kinh ngạc, Lâm Hiên tu hành, đúng là quá mức chăm chỉ rồi.

Hay là…Có duyên cớ gì?

Chẳng hạn như hắn muốn trốn tránh mình? Nghĩ tới đây, Hương Nhi không khỏi có một chút cảm giác mất mát. Nhưng lần này tiểu nha đầu đã quá đa tâm, Lâm Hiên đúng là không biết xử lý quan hệ giữa hai người thế nào cho tốt, nhưng cũng không đến mức muốn trốn tránh nàng. Hắn làm như vậy là có duyên cớ.

Trong tĩnh thất, Lâm Hiên khoanh chân ngồi.

Điều tức qua một chút để tinh thần pháp lực đạt đến trạng thái tốt nhất.

Hắn thở ra một hơi, trên mặt biểu lộ hài lòng, sau đó tay áo phất lên, một bảo vật hình dáng hồ lô bay vút ra.

Nhìn qua phẩm chất không tầm thường, nhưng lai lịch cụ thể của nó thì Lâm Hiên cũng không rõ ràng lắm. Dù sao hắn đã diệt sát vô số tu sĩ, có trời mới biết bảo vật này được lấy từ Túi Trữ vật của tên xui xẻo nào.

Bất quá hiện tại Lâm Hiên xuất ra bảo vật này, đương nhiên không phải để đối phó địch nhân, mà mục tiêu chính là thứ cất chứa bên trong nó.

Hỗn Độn Thái Âm chi khí.

Theo những gì ghi chép trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết, nếu tu luyện Huyễn Linh Thiên Hỏa đến đại thành, cho dù là Chân Tiên cũng phải tránh lui. Uy lực vô cùng to lớn, chính là pháp thuật trong truyền thuyết có thể diệt tiên.

Nó có thực sự lợi hại như vậy hay không thì Lâm Hiên không dám khẳng định, nhưng chỉ cần miêu tả như vậy đã vô cùng hấp dẫn rồi.

Đương nhiên, muốn tu luyện được Huyễn Linh Thiên Hỏa đến trình độ này, cảnh giới của Lâm Hiên còn xa mới đủ, hơn nữa còn phải luyện hóa được Âm Dương nhị khí. Hiện tại Lâm Hiên vẫn chưa thu thập được đầy đủ.

Bất quá cũng không có vấn đề gì.

Mặc dù không thể luyện hóa đồng thời Âm Dương nhị khí, chỉ có thêm Hỗn Độn Thái Âm chi khí. Cũng đủ làm uy lực Huyễn Linh Thiên Hỏa tăng lên gấp bội, thậm chí còn vượt xa dự đoán của hắn.

Chuyện tốt như vậy, đương nhiên không thể buông tha.

Bất quá, nhìn vào hồ lô vừa tế ra, trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ ngưng trọng.

Hỗn Độn Thái Âm chi khí dĩ nhiên là một bảo vật nghịch thiên, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm.

Phải nói, vận khí của Viện Kha cũng không tệ, chỉ bị vật ấy băng phong. Nếu không, với thần thông nghịch thiên của Hỗn Độn Thái Âm chi khí, không khó để diệt sát Yêu tộc Phân Thần kỳ.

Đối mặt với loại bảo vật vừa trân quý lại vừa nguy hiểm như vậy, Lâm Hiên không thể có một chút chủ quan. Ý niệm chuyển qua trong đầu, Lâm Hiên hồi tưởng lại một lần nữa pháp quyết luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí trong Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết.

Trước đây, Lâm Hiên từng tiêu phí rất nhiều thời gian để tham ngộ nó, xác định những lý giải không có một chút sai lầm nào. Con đường tu tiên không chỉ gian nan mà còn đầy rẫy hiểm họa, chẳng hạn như luyện hóa bảo vật có tính chất như thế này. Nếu làm tốt thì có tác dụng rất lớn, nhưng một khi thất bại, sẽ khiến người luyện chế lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lâm Hiên hồi tưởng lại trong chốc lát, xác định đã lý giải thấu triệt bí quyết trong phương pháp này, sau đó tay phải nâng lên, đánh ra một đạo pháp quyết hướng về bảo vật trước người.

Hồ lô run lên, mặt ngoài chớp lóe linh quang, ẩn ẩn còn có tiếng sấm rền vang vọng. Sau đó, một đám Hỗn Độn Thái Âm chi khí nhỏ bé dị thường từ bên trong bay ra.

Nói là hết sức nhỏ bé cũng không quá, bởi kích thước chỉ như sợi tóc mà thôi. Với thực lực hiện nay của Lâm Hiên, một lần luyện hóa, đương nhiên không dám thả ra quá nhiều. Nếu không, một khi xảy ra sai lầm gì thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Mà chỉ giống như sợi tóc như vậy, cũng đã cực kỳ bất phàm.

Màu sắc ngược lại không hề nổi bật, thậm chí chỉ là một màu xám bạc ảm đạm. Thời điểm hỗn độn sơ khai, Thiên Địa vạn vật vốn cũng một màu như vậy.

Nhưng linh khí ẩn chứa bên trong lại không phải chuyện đùa. Thậm chí có thể nói, thứ ẩn chứa bên trong đã không thể gọi là linh lực. Hỗn Độn Thái Âm chi khí, vốn là một trong Thiên Địa bổn nguyên. Bên trong ẩn chứa Thiên Địa pháp tắc cổ xưa nhất, đương nhiên, đây không phải thứ mà hôm nay Lâm Hiên có thể lĩnh hội. Việc hắn muốn làm chỉ là đem Huyễn Linh Thiên Hỏa luyện hóa nó.

Lâm Hiên đánh giá sợi khí xám như tro kia một lát, đột nhiên tay áo phất lên, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà từ trong tay áo ngư du mà ra. Mặt ngoài năm màu lưu ly không ngừng biến ảo.

Huyễn Linh Thiên Hỏa!

Lẳng lặng trôi nổi bên cạnh thân thể Lâm Hiên.

Mà động tác của hắn vẫn chưa dừng lại, hai tay liên tục khu động như hồ điệp vỗ cánh, một đạo pháp quyết từ đầu ngón tay bắn ra.

Huyễn Linh Thiên Hỏa lóe lên linh quang, hình dáng không ngừng biến hóa.

Toàn bộ quá trình cứ tiếp diễn trong nửa canh giờ.

Chỉ động tác như vậy nhưng vẻ mặt Lâm Hiên cực kỳ ngưng trọng, thậm chí trên trán tuôn ra những giọt mồ hôi như hạt đậu.

Mà màu sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa càng lúc càng trở nên tươi sáng.

Lại qua một khắc, tiếng thanh minh vang vọng. Thanh âm trong trẻo cao vút, giống như Thiên Phượng hót vang từ chín tầng trời. Đồng thời, thể tích Huyễn Linh Thiên Hỏa đột nhiên biến lớn hàng trăm lần. Một hỏa cầu cực lớn đã xuất hiện trước mắt.

May mắn là động phủ của Lâm Hiên vô cùng rộng rãi, nếu không, chỉ là phòng luyện công này đúng là không chứa nổi hỏa cầu lớn như vậy.

Sau đó hỏa cầu như ấu điểu lột xác, một đầu Phượng Hoàng dài hơn trượng từ bên trong Huyễn Linh Thiên Hỏa lao ra. Trong mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ vui mừng, động tác hai tay càng lúc càng nhanh. Đồng thời trong miệng không ngừng truyền ra những chú ngữ mang phong cách cổ xưa.

Theo thời gian trôi qua, trên mặt Lâm Hiên dần lộ ra vài phần thống khổ, nhưng động tác của hắn không bởi vậy mà dừng lại.

Trên trán Lâm Hiên xuất hiện một điểm đỏ thẫm, khi nhìn kỹ, không ngờ đó lại là một đồ án Phượng Hoàng vô cùng tinh xảo.

Sau đó, đồ án Phượng Hoàng kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà dần dần biến lớn.

Như muốn vỗ cánh bay cao!

Đây cũng không phải là đồ án Phượng Hoàng bình thường, mà do Thiên Phượng linh huyết dung hợp với bổn mạng chân nguyên trong thể nội Lâm Hiên biến ảo thành.

Lại sau một khắc, đồ án Phượng Hoàng kia thực sự từ trên trán Lâm Hiên lao ra.

Sau đó giống như một đám hồn phách, dung hợp vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Tiếng thanh minh vang vọng, vốn là hỏa diễm huyễn hóa thành hình dáng Phượng Hoàng thì bây giờ đã có thêm vài phần thần thái.

Nói là hóa thân Thiên Phượng cũng không hề khoa trương. Nhưng bên trong dung nhập linh huyết Thiên Phượng, vì vậy, dù ít hay nhiều vẫn có vài phần liên hệ với bách điểu chi vương.

Đây cũng là lý do Lâm Hiên dám thử luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí.

Phượng Hoàng hóa thành tro rồi vì dục hỏa mà trọng sinh. Đem Thiên Phượng linh huyết dung nhập với Huyễn Linh Thiên Hỏa, có thể làm cho uy lực của nó trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều. Do đó, xác suất thành công cũng gia tăng không ít.

Hiện tại, mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành. Lâm Hiên không do dự nữa, tay phải nâng lên, một ngón tay hướng về phía trước điểm đi.

“Nhanh!”

Theo động tác của hắn, đầu Phượng Hoàng kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà thu nhỏ lại, đến khi còn dài vẻn vẹn một xích mới dừng lại. Tuy rằng thể tích giảm đi rất nhiều, nhưng lại có vẻ càng thêm ngưng tụ sống động hơn. Nhìn thoáng qua, không hề giống như vật được biến ảo ra, thậm chí còn chẳng khác gì thực thể.

Sau đó, tiểu Phượng Hoàng trên mặt lộ vẻ kiên quyết, hai cánh mở ra, hướng về đám Hỗn Độn Thái Âm chi khí lao đi.

Trong mắt nó vẫn ẩn ẩn vài phần sợ hãi, nhưng dưới sự thúc dục của Lâm Hiên, vẫn một ngụm đem sợi Hỗn Độn Thái Âm chi khí kia nuốt xuống.

Lâm Hiên thấy vậy, hai tay liền nâng lên, pháp lực vô cùng thuần khiết nương theo pháp quyết rót vào thân thể Thiên Phượng.

…..

“Hô!”

Ba tháng sau, Lâm Hiên từ trong động phủ đi ra, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.

Ngẫm lại quá trình luyện hóa Hỗn Độn Thái Âm chi khí, trong nội tâm hắn thầm kêu may mắn không thôi, mà may mắn là từ duy nhất có thể hình dung.

Có thể nói là chính mình đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, nhưng quả thực vẫn chưa đánh giá hết sự nguy hiểm của bảo vật này. Cuối cùng có thể luyện hóa thành công là hoàn toàn nhờ vào vận khí.

Nên nhớ rằng, Lâm Hiên vẫn chưa luyện hóa được toàn bộ Hỗn Độn Thái Âm chi khí hắn có. Trong suốt ba tháng này, chỉ luyện hóa được một đám nhỏ như sợi tóc mà thôi.

Tuy trong hồ lô còn rất nhiều Hỗn Độn Thái Âm chi khí, nhưng Lâm Hiên không dám tiếp tục. Lúc này, có thể thành công là nhờ may mắn, nếu tiếp tục mạo hiểm, rất có thể không sẽ không có được vận khí như vậy nữa. Người thông minh phải biết có chừng mực.

Tuy chỉ luyện hóa một ít, không thể làm cho Huyễn Linh Thiên Hỏa đạt được pháp tắc chi lực của Hỗn Độn Thái Âm chi khí, nhưng cũng đủ để gia tăng một chút uy lực.

Ân, cũng không thể nói là một chút, đại khái là hơn một thành. Chỉ luyện hóa một đám nhỏ, uy lực đã tăng như vậy. Nếu đem Âm Dương nhị khí hoàn toàn dung hợp, chỗ tốt sẽ lớn như thế nào, Lâm Hiên cũng khó mà ước lượng được. Nhưng có thể khẳng định diệt tiên cũng không phải là quá khoa trương.