Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 43: Thay mận đổi đào

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nếu Thiên Lôi Quyết uy lực có hạn, sao phải thêm vào tài liệu trân quý như Huyền Thiết Chi Mẫu? Khẳng định là công pháp này có vấn đề, Lâm Hiên tạm ghi vào ngọc giản, sau này chậm rãi nghiên cứu.

Sáng sớm hôm sau, các đạo truyền âm phù bay vào các khách phòng. Là Bích Vân sơn mời các vị tân khách tới quảng trường Vân Hải. Đây là nơi rộng nhất Bích Vân sơn. Phóng tầm mắt không thấy điểm cuối. Dưới chân là vô số những đóa bạch vân lững lờ trôi, không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.

Kết anh đại hội được cử hành ở đây!

Trong tiên nhạc véo von, thỉnh thoảng lại có đạo độn quang đủ mọi màu sắc bay đến. Đám đệ tử phụ trách tiếp đãi vô cùng bận rộn.

Từ các nơi tiên hải linh sơn, các môn các phái, tu tiên gia tộc cùng một số cao thủ tán tu đều có mặt. Trăm năm qua, tu tiên giới U Châu chưa từng có thịnh hội lớn thế này.

So với thế tục thì lễ nghi nơi tu tiên giới còn phiền phức hơn nhiều. Trong đám tân khách, hai ghế tôn quý nhất đương nhiên dành cho người của Nhất Tuyến Hạp và Lôi Vân Sơn trang.

Thủ lĩnh Nhất Tuyến Hạp là một lão giả râu tóc bạc trắng, nhìn không ra tu vị cùng niên kỷ. Có người nghị luận lão chính là đại cao thủ Ngưng Đan hậu kỳ.

Còn trang chủ Lôi Vân Sơn Trang là một đại hán tướng mạo uy vũ, cũng là tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ.

Hai phái này đem theo hơn mười cao thủ Ngưng Đan kỳ và một số tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hàng đệ tử tu vị thấp nhất cũng là Linh Động trung kỳ. Xem điệu bộ này không hẳn như đến chúc mừng. Tam đại phái khách khí ngoài mặt nhưng bên trong đã ngửi thấy mùi hỏa dược.

Xếp sau là Thiên Sơn Phái, Lôi Ưng Giáo, Ngũ Sắc Môn… Mấy phái này không có lão quái Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không thiếu cao thủ Ngưng Đan kỳ.

Cuối cùng là các môn phái tam lưu tu tiên gia tộc, tán tu theo thứ tự mà ngồi.

Khi Lâm Hiên tới thì nơi này đã vô cùng tấp nập, hơn phân nửa khách nhân đã tới.

Đưa bái thiếp ra, một đệ tử cung kính đưa hắn tới khu vực phía đông, ngang hàng ngồi cùng các môn phái nhất lưu như Thiên Sơn phái.

– Lâm sư đệ, chúng ta lại gặp mặt.

– Từ huynh.

Song phương ôm quyền hoàn lễ. Từ Nhân ngồi bên cạnh huynh trưởng thì cong cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua Lâm Hiên với vẻ lạnh lùng, hiển nhiên còn để bụng chuyện ngày hôm qua.

Lâm Hiên mỉm cười, đương nhiên không chấp một tiểu cô nương làm gì.

Nơi này đất rộng người đông nên nhân thủ Bích Vân Sơn tựa hồ không đủ, không biết dược viên bên kia thế nào? Lâm Hiên vừa nhấp hảo tửu vừa thầm suy tính. Nếu ở đây dự Kết Anh đại hội thì sẽ thêm kiến thức, tuy vậy sự tình trọng yếu vẫn là trộm được tiên thảo.

Lâm Hiên có vốn kiến thức khá rộng về đan dược tài liệu yêu thú nhưng các môn phái và cao thủ thì hắn không rõ lắm. Còn Từ Phong là nhân vật mới nổi danh của Thiên Sơn Phái, rất rõ ràng các sự vụ nơi tu tiên giới U châu, Lâm Hiên liền nhân cơ hội thỉnh giáo.

Hai người đàm luận được một lúc, bỗng tất cả tu sĩ ở đây đều ngẩng, kinh ngạc nhìn ra cửa vào Vân Hải.

Chỉ thấy một đóa mây đen đang chậm rãi trôi tới, mang theo mùi tanh hôi buồn nôn. Lâm Hiên nhíu mày nín thở, đề phòng có độc.

– Mùi gì vậy?

– Tởm quá.

– Không ổn, là ma khí.

Những tiếng kinh hô khiến tràng diện nhốn nháo một phen, chưởng môn Bích Vân Sơn biến sắc vung tay, lập tức có hai đệ tử Trúc Cơ kỳ độn quang bay đến trước mây đen.

– Kẻ nào lớn mật dám xông vào Bích Vân Sơn làm loạn?

Lâm Hiên cảm ứng được khí tức của đóa mây đen này khá quen thuộc. Có vẻ giống với kẻ tới cướp Đào Bảo Hội. Điều này khiến hắn có phần kinh ngạc, tu ma giả nào dám lớn gan tới nơi long đàm hổ huyệt này vậy?

Mây đen dần tán đi, lộ ra một lão giả thấp lùn mắt hí mũi tẹt, tướng mạo vô cùng xấu xí nhưng trên người tỏa ra sát khí đáng sợ.

Tu ma giả Ngưng Đan kỳ cao thủ!

Thấy đối phương thực lực cao như vậy hai đệ tử Bích Vân sơn có vẻ lo sợ. Cũng may chợt có thanh âm truyền đến:

– Các ngươi lui ra.

– Dạ, sư thúc.

Hai người như được đại xá, cung kính thi lễ rồi lui xuống. Người vừa lên tiếng là một trung niên cụt một tay tay trái, vận đạo bào màu xanh nhạt đang từ từ tiến lên. Có tiếng nghị luận truyền ra.

– Ồ, là Thái Bạch Kiếm Tiên!

– Là đại cao thủ Bích Vân sơn, thực lực chỉ dưới tiền bối Nguyên Anh kỳ.

– Nghe nói người này ghét ác như cừu, xem chừng tu ma giả kia gặp vận xui rồi.

Thần sắc Lâm Hiên chợt động, hắn đã nghe qua đại danh của Thái Bạch Kiếm Tiên ở Linh Dược sơn. Đây chính là trưởng lão phụ trách thủ hộ dược viên Bích Vân Sơn!

Hắn đã tới nơi này, như vậy phòng hộ nơi dược viên chắc sẽ yếu đi.

Có điều khi nghĩ tới Thất Sắc Kiếm Trận, Lâm Hiên xuất hiện ý nghĩ thoái lui. Ngay cả tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng có thể bị tiêu diệt, hắn thật không muốn đem mạng nhỏ ra đánh cược!

Lúc này hắn lại thầm mong tu ma giả kia sống càng lâu càng tốt. Kết anh đại hội này càng loạn thì hắn mới cơ hội đục nước béo cò. Một số kẻ khác thấy cục diện không tốt cũng thầm vui như, như vậy mới làm giảm uy phong của Bích Vân Sơn.

Có điều không thấy Thái Bạch Kiếm Tiên cùng tu ma giả không mời mà tới kia động thủ. Song phương trao đổi vài câu, tu ma giả kia lại được mời ngồi lên ghế khách nhân.

Nhất thời chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, tuy kinh ngạc nhưng không ai ngây ngốc xuất đầu. Chưởng môn Nhất Tuyến Hạp cùng Lôi Vân Sơn Trang chỉ nhếch khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Lâm Hiên trầm ngâm suy nghĩ. Mới rồi hai người có bày ra một tầng cách âm tráo nhưng Cửu Thiên Huyền Công vô cùng thần kỳ, có thể xuyên qua cấm chế. Hắn chỉ nghe lén được một số câu đứt quãng do tu vị đối phương quá cao cùng khoảng cách khá xa.

Cái gì mà Cực Ác Ma tôn, bế quan trăm năm, Nguyên Anh kỳ…!

Ban đầu Thái Bạch Kiếm Tiên nghe thì nở nụ cười lạnh, nhưng khi đối phương lấy ra một cái ngọc giản, sau khi hắn truyền thần thức vào thì đại biến sắc mặt, mời người kia dùng tiệc.

Chẳng lẽ tu ma giả này là môn hạ của Cực Ác Ma tôn Nguyên Anh kỳ?

Lâm Hiên đoán một chút nhưng không nghĩ nhiều. Tu ma giả cũng tốt mà Bích Vân sơn cũng được, song phương muốn thế nào cũng không quan hệ tới hắn. Lúc này đám tu sĩ cũng dần khôi phục lại như thường.

Chỉ thấy chưởng môn Bích Vân sơn đứng lên, ho khan một tiếng rồi ôm quyền nói:

– Hoan nghênh chư vị đồng đạo quang lâm tệ phái, thịnh hội lần này là để chúc mừng Triệu sư thúc của bổn môn kết anh thành công…

Lời lẽ hoa mỹ khách sáo nhưng Lâm Hiên không có hứng thú nghe, hắn lặng lẽ dùng thần thức ra quan sát nhất cử nhất động của Thái Bạch Kiếm Tiên. Hiện tại các tu sĩ lén nhìn người này rất nhiều nên hành động này cũng không bị để ý.

Một ý tưởng đang dần hình thành trong đầu Lâm Hiên, đột nhiên một luồng linh lực khổng lồ truyền tới khiến hắn biến sắc, hít thở không thông.

Ngay lúc này, mấy ngàn tu tiên giả trên Vân Hải đều bị luồng thần thức khổng lồ này phủ vào trong. Ngoài một số cao thủ Ngưng Đan kỳ miễn cưỡng trấn định, sắc mặt những người khác đều trắng bệch. Toàn bộ các đệ tử Linh Động kỳ đều tê liệt ngã xuống mặt đất.

Lâm Hiên chau mày, gắng vận chuyển pháp lực trong cơ thể. Đúng như sở liệu của hắn, luồng uy áp cường đại này tới rất nhanh mà tan cũng nhanh.

– Ha ha, Chư vị đồng đạo không nên hoảng sợ, đây là Triệu sư thúc diện kiến chúng ta mà thôi.

Diện kiến sao?

Trong lòng Lâm Hiên cười lạnh, đây là thị uy chứ diện với kiến cái gì. Có điều lão quái Nguyên Anh kỳ quả là đáng sợ, chỉ bằng uy áp đã cực đại kinh người như vậy!

Các tu tiên giả khác cũng thầm mắng trong lòng, vẻ mặt đám người Nhất Tuyến Hạp cùng Lôi Vân sơn trang đều rất khó coi.

Điều khiến quần tu thêm một phen kinh ngạc là tu sĩ Nguyên Anh kỳ họ Triệu lại không hiện thân. Lão ra vẻ thần bí tới cực điểm khiến đại hội có vẻ quỉ dị.

Tiếp theo, các âm mưu đấu đá hay liên hợp của thủ lãnh các phái bắt đầu bộc lộ trong những cuộc đàm luận. Đám đệ tử cấp thấp và tán tu thì chưa từng tới nơi có nhiều tu sĩ như vậy nên trò chuyện đầy rôm rả. Một số tán tu cùng các môn phái hợp ý bắt đầu trao đổi bảo vật, khiến nơi đây trở nên nhiệt náo cùng hỗn loạn.

Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua, thấy Thái Bạch Kiếm Tiên đang bị mấy tu sĩ Ngưng Đan kỳ cuốn lấy bàn tán chuyện gì đó. Một lát sau lại có thêm mấy người tới, xem ra người này giao du rộng rãi, trong chốc lát khó mà thoát ra được.

Nghĩ vậy hắn ôm quyền cáo từ Từ Phong, đi một lát xác định không có ai theo dõi, hắn ăn vào một viên Ẩn Linh Đan, thu liễm khí tức sau đó nhanh chóng bay tới dược viên.

Hôm qua Lâm Hiên đã tra xét thêm, trong dược viên chỉ có Thái Bạch Kiếm Tiên là tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Giờ hắn không thủ hộ ở đó, chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng trong đó bố trí cấm chế trùng trùng, có Thất Sắc kiếm Trận mà chỉ lão quái Nguyên Anh kỳ mới có thể xông vào. Lâm Hiên biết rõ nhưng không còn cách nào khác, đành phải mạo hiểm một phen.

Vừa mới bay được một lúc thì hắn cau mày, vội thu liễm tức khí nấp vào bụi rậm, lấy ra một tấm Ẩn thân phù dán vào người. Thân ảnh từ từ tan biến.

Một lát sau, một đạo độn quang từ đằng xa bay qua đây. Quang hoa tản đi hiện ra một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không ngờ chính là một trong hai gã nam đệ tử hôm qua sát diệt dã đạo dân ngoài dược viên. Bộ dáng tên này có vẻ bồn chồn đi qua đi lại, qua một lát hắn lẩm bẩm:

– Sao giờ này tứ thúc còn chưa đến…

Lời còn chưa dứt, một đạo quang ảnh mang theo uy áp kinh người từ bên mé trái bắn thẳng sang. Nấp trong bụi cây mà Lâm Hiên cũng thầm rúng động, tận lực thu liễm tức khí. Sở dĩ hắn phải dùng Ẩn Thân Phù vì trước đó đã cảm ứng được luồng uy áp cường đại không hề dấu diếm này. Người đến là một trung niên cao gầy sắc mặt thâm trầm, từ linh lực chấn động đáng sợ trên người hắn, có thể đoán được đây là một cao thủ Ngưng Đan Kỳ. Gã nam đệ tử thấy vậy thì liền cung kính mở miệng:

– Tứ thúc, việc mà người giao cho, điệt nhi đã hoàn thành. Đây là lệnh bài có thể mở được cấm chế trước dược viên. Điệt nhi đã mượn cớ rời trận đi thông báo với lão gia hỏa Thái Bạch về cái chết của tôn nữ hắn…

Gã đệ tử vừa nói vừa lấy một cái lệnh bài đưa cho trung niên cao gầy. Khuôn mặt âm trầm của trung niên mới giãn ra đôi chút, vỗ vai nam đệ tử nói:

– Du nhi, cũng may năm xưa chúng ta không để lộ huyết thống, nếu không thì đám cẩu tặc Bích Vân Sơn sao còn để ngươi toàn mạng tới hôm nay giúp chúng ta, đám tặc tử này tự cho là thông minh, không ngờ cuối cùng lại bị thông minh hại. Có điều kế hoạch lần này quá nguy hiểm. Lưu gia chúng ta chỉ còn ba người, nếu ngươi vẫn muốn ở lại nằm gai nếm mật, thì ta phải chu toàn cho ngươi…

Trung niên nhân vừa nói thì một luồng uy áp đã bắn ra, khoảng cách gần như vậy, gã nam đệ tử không kịp phản ứng. Chỉ thấy bàn tay của tứ thúc đã đặt lên đỉnh đầu hắn. Một dòng linh lực cuồn cuộn truyền sang khiến hắn cả kinh la hoảng:

– Tứ thúc…

“Không cần lo lắng, là ta dùng bí pháp thay đổi một phần ký ức của ngươi, tránh sau này lão gia hỏa Thái Bạch tìm ra sơ hở, nửa canh giờ nữa ngươi sẽ tỉnh lại.

Sau một lát, trung niên cao gầy thi triển bí thuật xong, đem tên đệ tử kia đặt vào một góc khuất rồi mới hóa thành một đạo độn quang bay đi.

Nãy giờ lẳng lặng chứng kiến cảnh này, tâm trạng Lâm Hiên dần vui mừng lên, hắn đang còn lo lắng không biết làm thế nào xâm nhập dược viên, nay đã có một cơ hội.

Lâm Hiên liền đến chỗ tên nam đệ tử kia, trước tiên là thu lấy túi trữ vật của tên này, sau đó đánh ra một đạo cấm chế. Tên nam đệ tử đang mê man bất tỉnh này hẳn còn phải ngủ thêm ba bốn canh giờ nữa. Như vậy đã đủ thời gian hành sự, Lâm Hiên lấy ra một viên Ẩn Linh Đan ăn vào, sau đó thi triển Thiên Ma Hóa Dung Thuật hóa ra hình dáng gã họ Lưu này rồi bay đến dược viên.

– Lưu sư điệt!

Không ngờ mới bay được một lát thì một âm thanh băng lãnh từ sau lưng truyền đến. Lâm Hiên hoảng sợ nhìn lại, thấy có một đạo quang hoa màu lam nhạt đang từ xa bay lại.

Chỉ thấy trong sương vụ mờ ảo, một thiếu nữ vận lam y xinh đẹp vô ngần đang phiêu phiêu như theo gió tới đây. Nàng có đôi mắt to tròn trong sáng ẩn dưới hai hàng mi cong vút. Đôi môi mọng đỏ như trái anh đào cùng chiếc mũi thon cao trên khuôn mặt bầu bĩnh. Toàn thân nàng không có được khí chất băng lãnh hút hồn như Vân Trung Tiên Tử như lại có vẻ phong vận đến bức người.

Thiếu nữ đưa mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hỏi:

– Lưu sư điệt, không phải ngươi đang ở dược viên hộ trận sao, lại chạy tới đây làm gì.

Phù!

Tâm niệm Lâm Hiên trở nên khẩn trương. Thiếu nữ trước mắt này thần quang nội liễm, hắn đã sử dụng Linh Nhãn Thuật mà vẫn không nhìn ra được tu vị của nàng. Lại gọi là sư điệt, chẳng lẽ là …

Cũng may khi xuất môn, hắn đã tìm hiểu rõ các nhân vật nhân vật trọng yếu ở Bích Vân sơn, cao thủ Ngưng Đan kỳ có tới hơn mười người nhưng nữ tu thì hiếm như phượng mao lân giác.

Trưởng lão Bích Vân sơn, Âu Dương Cầm Tâm!

Có thể tiến cảnh Ngưng Đan kỳ, khẳng định niên kỷ của nàng không còn trẻ nhưng nhìn qua thân thể vẫn thắt đáy lưng ong, làn da trắng mịn như thiếu nữ mới đôi tám. Xem ra tu luyện công pháp đặc biệt có tác dụng trú nhan.

– Bẩm Âu Dương sư thúc, đệ tử vừa phụng mệnh gia sư trên đường trở về, chẳng hay là người định đi đâu?

– Gần đây trong tu luyện, ta có chút tâm phiền ý loạn, đang tới dược viên xin một cây Trữ Tâm Thảo. Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, chúng ta đi thôi…

Nói xong thân ảnh thiếu nữ lại lóe lên, biến thành một đạo sương mù

Trữ Tâm Thảo là một loại dược liệu hết sức trân quý có tác dụng định thần kỳ diệu, giúp bài trừ đi tâm ma trong tu luyện. Trong Bích Vân Sơn, chỉ có cao thủ Ngưng Đan kỳ mới được cấp loại linh thảo này.

Lâm Hiên vội vận pháp lực đuổi theo thiếu nữ. Cũng may nàng không toàn lực phi hành.

– Ồ?

Một lát sau dược viên đã xuất hiện xa xa trong tầm mắt. Đột nhiên Âu Dương Cầm Tâm kinh hô một tiếng rồi chợt gia tăng tốc độ phi hành. Lâm Hiên cũng nhìn ra có điểm không ổn, nhanh chóng phi hành theo.

Một thoáng sau hai người đã tới bên ngoài dược viên. Trên mặt đất đã có vài thi thể đang nằm, trong đó có một tên là gã đệ tử còn lại tham gia sát diệt đạo nhân kia.

Người này chết không nhắm mắt, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ khiến ý niệm của Lâm Hiên lưu chuyển một hồi.

Hôm qua hắn đã tận mắt chứng kiến uy lực của Thất Sắc Kiếm Trận. Có lẽ là do trung niên họ Lưu kia dùng lệnh bài mở trận. Nếu không phải có vài tu sĩ Ngưng Đan kỳ hợp lực công phá được Thất Sắc Kiếm Trận này.

Âu Dương Cầm Tâm đem thần thức phát ra chung quanh, đột nhiên chợt lạnh lùng nói:

– Thất Sắc Kiếm Trận đã bị phá từ bên trong, không ngờ có kẻ gian dám trà trộn vào Bích Vân Sơn chúng ta.

Mau vậy sao! Lâm Hiên thầm nghĩ. Vậy thì quá tốt nhưng chỉ e mục đích của họ Lưu kia cũng nhắm vào Thất Tinh Thảo, trấn viên chi bảo của Bích Vân Sơn.

Hai người nhanh chóng tiến vào dược viên.

Chỉ thấy cảnh tượng trên đường khá thê thảm, mấy chục thi thể tu sĩ cùng không ít ngoại môn đệ tử nằm rải rác khắp nơi, thủ đoạn của đối phương quả thật tàn nhẫn.

Nhìn chung quanh, sắc mặt Cầm Tâm trở nên khó coi. Các loại kỳ hoa dị thảo trong này giống như vừa bị cả đàn châu chấu bay qua cắn nuốt sạch. Thậm bị dị thảo trân quý còn nhổ tới tận gốc rễ.

Đột nhiên ánh kỳ quang chiếu vào mắt, phía trước có tiếng quát to vọng lại. Cầm Tâm nhíu đôi mi thanh tú, hóa thành một đạo lam quang bay đi. Lâm Hiên thì trở nên do dự. Có điều bây giờ chạy đi rất dễ khiến đối phương hoài nghi. Hắn không tự tin có thể thoát nổi cao thủ Ngưng Đan kỳ, đành hóa thành một đạo quang ảnh theo sau.

Chớp mắt đã tới, chỉ thấy ba đệ tử Bích Vân Sơn Trúc Cơ kỳ đang đại chiến cùng đại hán thân hình khôi vĩ tướng mạo hung ác nhưng lại khuôn mặt khá giống trung niên họ Lưu kia, cũng là một cao thủ Ngưng Đan kỳ! Người này hẳn cũng là huynh đệ với gã kia, Lâm Hiên thầm tính toán một hồi.

Lúc này trên trán ba đệ tử Bích Vân Sơn đã xuất mồ hôi to như hạt đậu, đang điều khiển trận kỳ tạo ra một trận pháp huyền diệu, miễn cưỡng chống đỡ lại đại hán. Khi thấy Cầm Tâm, bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ như điên.

– Sư thúc, cứu ta!

Chỉ thấy Cầm Tâm khẽ phất ngọc thủ, từ trong tay áo bắn ra một đạo kiếm quang màu lam chói mắt đánh về đối thủ.

Đại hán nọ thấy vậy không dám chậm trễ, trong tiếng xương cốt vang lên răng rắc, hắn vung chưởng phát ra một khối quang cầu màu tím, đối kháng với kiếm quang màu lam.

– Lưu Hải!

Cầm Tâm nhận ra đối thủ thì ngạc nhiên kêu lên.

– Hắc hắc, Âu Dương sư muội, ngươi không ngờ có ngày gặp lại ta chứ?

Thanh âm của Cầm Tâm có vẻ phẫn nộ:

– Lưu Hải, khi xưa là chưởng môn sư huynh nhân từ tha cho các ngươi một mạng, chỉ trục xuất khỏi sư môn. Không ngờ các ngươi không biết ăn năn hối cải, ngược lại còn lấy oán trả ân!

Nói tới đây nàng đột nhiên biến sắc:

– Nhất định là tặc tử Lưu Thông là cũng tới, nơi này giao cho ta. Các ngươi mau vào nội viên bố trận chặn hắn lại.

Bốn gã đệ tử trong đó có Lâm Hiên nghe lệnh thì miễn cưỡng độn thân bay vào trong. Lưu Hải cười lạnh quát to nhưng ánh mắt nhìn Lâm Hiên lại có vẻ ôn hòa:

– Muốn đi, còn chưa có thông qua ý của ta..

Lời còn chưa dứt, hắn đã phất tay bắn ra mấy đạo kiếm khí đánh lui đám đệ tử, lại không biết vô tình hay hữu ý mà kiếm khí của hắn để cho Lâm Hiên vượt qua. Trong mắt lộ tia hung ác, Lưu Hải tế ra một kiện pháp bảo là một cây Lang Nha Bổng tỏa ra huyết quang quỉ dị, hung hăng giáng xuống đám người.

Âu Dương Cầm Tâm thấy thế thì tức giận, tay ôm một cây Thụ Cầm tinh xảo tỏa ra kim quang rực rỡ. Nghe nói công pháp độc môn của nàng chính là một loại Ba Âm Công thần kỳ. Nàng nâng ngọc thủ gảy nhẹ lên những sợi dây, cây đàn cầm phát ra những luồng linh lực như sóng âm chấn tới đối phương.

Uy áp cường đại của hai cao thủ Ngưng Đan kỳ bắt đầu chạm vào nhau.

Oành!

Đang bay phía trước, linh lực chấn động cường đại khiến Lâm Hiên hoảng sợ, cũng may là đã chạy thoát.

Lúc này đã tới một tiểu viên, đây chính là khu vực trung tâm của dược viên.