Quyển 7 : Chu du tam giới - Chương 2316 : Thiên Hạc Châu và Tu linh giả

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Hungprods

Gió thổi báo giông tố sắp đến, Lâm Hiên nghe đủ loại đồn đại, chỉ sợ Ma giới đại loạn đến nơi rồi. Nhưng Lâm Hiên cũng không quá quan tâm, hắn thân cô thế cô, Ma giới cho dù có gió tanh mưa máu cũng chẳng liên quan đến hắn.

Tuy không thể so sánh với các đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng cũng không phải là tiểu Tu tiên giả năm đó mặc người chém giết nữa. Với tu vi và thần thông của Lâm Hiên hôm nay, lại có Ngân Sí Thi Vương tương trợ thì Lâm Hiên tin tưởng bất luận gặp nguy hiểm gì hắn đều có thể ứng phó được. Huống chi hắn là Tu tiên giả, cổ ma ân ân oán oán với nhau thì hắn cũng không cần phải dấn thân vào. Việc cấp bách với Lâm Hiên bây giờ là phải tìm một nơi thích hợp để tu luyện. Đương nhiên hắn phải tận lực rời xa Cô Hồn Sa Mạc. Mà cái này cũng không phải vấn đề gì khó giải quyết!

Không giống với Linh giới do mấy trăm tiểu giao diện tạo thành, Ma giới chỉ là một giới diện đồng nhất. Diện tích Ma giới vô cùng rộng lớn, rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả được. Rốt cuộc rộng tới thế nào thì ngay cả chín vị Chân Ma Thuỷ tổ cũng không rõ ràng. Vì vậy hắn muốn tìm một chỗ thanh tĩnh để tu luyện cũng không tính là khó.

Một tháng sau, một đạo độn quang xuất hiện ở Thiên Hạc Châu.

Ma giới rộng thế nào bất cứ ai cũng không rõ, nhưng để xác minh địa đồ thì Ma giới phân làm ba trăm tám mươi mốt châu phủ. Nói thí dụ như địa điểm đầu tiên Lâm Hiên xuất hiện tại Ma giới và cả Cô Hồn Sa Mạc đều thuộc về Dã Ngưu Châu. Ba trăm tám mươi mốt châu phủ có diện tích cực kỳ rộng lớn, loại nhỏ có thể so sánh với Đông Hải tu tiên giới, loại lớn thậm chí có thể cùng Hàn Long giới sánh vai.

Dã Ngưu Châu là châu phủ loại nhỏ, Cô Hồn Sa Mạc lại là nơi tiếp giáp với Thiên Hạc Châu, chứ nếu không chỉ với mấy tháng thời gian cho dù Lâm Hiên có toàn lực phi hành cũng không thể đi ngang qua một châu phủ được.

Lâm Hiên sở dĩ chọn trúng nơi này không phải không có mục đích mà hắn phải trải qua một phen suy tính cẩn thận mới quyết định chọn địa phương này. So với châu phủ khác thì tu linh giả ở Thiên Hạc Châu là phồn thịnh nhất. Tu sĩ bình thường khi nghe tên gọi tu linh giả có chút lạ lẫm, có chút mơ hồ. Nhưng trước khi đến Ma giới, Lâm Hiên đã đọc qua rất nhiều điển tịch liên quan đến tu linh giả nên hắn thập phần tinh tường. Trong tu sĩ nhân loại có một phần là Tu ma giả, bọn chúng tu luyện ma công có một phần rất lớn là bắt chước thần thông của cổ ma. Giống như vậy, tu linh giả cũng là cổ ma bắt chước thần thông của các vị đại năng Nhân tộc mà sáng lập ra.

Nghe có chút khó tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ. Cái ấy gọi là lấy thừa bù thiếu, giúp nhau tham khảo, tu sĩ nhân tộc có thể tham khảo, tu luyện công pháp cổ ma thì ngược lại cổ ma cũng tham khảo một số công pháp huyền diệu của tu sĩ Linh giới. Hai loại tồn tại này vốn dĩ không mâu thuẫn với nhau.

Thiên Hạc Châu tập trung một lượng lớn tu linh giả. Chắc chắn linh mạch không kể số lượng hay chất lượng cũng hơn xa so với châu phủ bình thường cho nên Lâm Hiên mới lựa chọn ở lại đây. Hắn hi vọng ở chỗ này có thể tìm được một nơi tu luyện thích hợp, tiếp tục bế quan. Ân oán của cổ ma hắn không muốn bị cuốn vào. Hắn chỉ hy vọng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi năm còn lại có thể bình an mà thôi. Nếu Lâm Hiên thuận buồm xuôi gió cuối cùng tiến giai đến Phân Thần kỳ thì quá hoàn mỹ. Đương nhiên, mục tiêu này có hơi cao một chút, nhưng nếu không cố gắng thì không ai biết mình có thể làm được hay không?

Phân thần đan hắn đã có, hơn nữa lại là thượng phẩm đan, đan dược tăng tiến tu vị Động Huyền Kỳ Lâm Hiên dự trữ rất nhiều, đầy đủ để hắn sử dụng đến khi thăng cấp Phân Thần kỳ. Mọi sự đã chuẩn bị, Lâm Hiên chỉ còn cần một nơi tu luyện thích hợp.

Thoáng chớp mắt một cái thời gian đã qua hai tháng.

Tuy diện tích Thiên Hạc Châu bao la bát ngát, nhưng thời gian lâu như vậy cũng đã đủ cho Lâm Hiên đi hết một vùng địa vực rộng lớn rồi. Tuy nhiên hắn vẫn chưa tìm được nơi tu luyện phù hợp nào cả. Quả thực cũng khó có thể trách Lâm Hiên. Ngẫm lại kinh nghiệm hai tháng qua, trong lòng Lâm Hiên lại cười khổ không thôi. Với thực lực hôm nay của hắn thì linh mạch bình thường sao có thể để vào mắt, mà linh mạch tốt một chút thì đã có chủ. Hắn đi lang thang suốt hai tháng cũng không tìm thấy được một mục tiêu nào. Xem ra Lâm Hiên phải đổi phương thức tìm kiếm khác rồi.

Lâm Hiên khoanh chân ngồi bên trong ma thuyền, âm thanh lầm bầm lầu bầu vọng ra. Tục ngữ nói không sai, cá cùng bàn chân gấu không thể kiêm được, hắn muốn tìm một linh mạch vô chủ lại có linh khí đậm đặc và vị trí hẻo lánh thì quả thực rất không thực tế. Đã như vậy thì hắn có tiếp tục tìm kiếm chỉ càng uổng phí khí lực mà thôi. Lâm Hiên vươn tay ra, một ngọc giản ngay lập tức xuất hiện.

Thần thức Lâm Hiên chìm vào bên trong. Hắn mua ngọc giản này từ một tiểu gia tộc trong một phường thị mua sắm khi mới đến Thiên Hạc Châu. Thực lực gia tộc này tuy không đáng nhắc tới nhưng tổng đà lại đặt ở nơi nam bắc giao thoa, thông suốt bốn phương tám hướng nên tin tức phi thường linh thông.

“Thiên La môn, Sát Dương Tông, Bách Quỷ Phường, Tiên Vân Tông… Ừm, chọn nơi này có vẻ tốt rồi.” Lâm Hiên vỗ hai tay kêu “Ba” một tiếng, hắn đã quyết định chọn một nơi.

Tiên Vân Tông là môn phái tu linh giả có quy mô lớn nhất trong các môn phái trung giai. Thái thượng trưởng lão của Tiên Vân Tông cũng chỉ là hai gã cổ ma Động Huyền Kỳ mà thôi. Lâm Hiên sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu như không trà trộn vào được thì sẽ dùng sức mạnh mà xông vào tổng đà. Tu tiên giới mạnh được yếu thua, Cổ Ma giới cũng không nằm ngoài quy luật này.

Tiên Vân Tông cách nơi này không xa. Hai ngày sau, một tòa núi non chập chùng xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hiên thu lại ma thuyền rồi hóa thành một đạo kinh hồng phi độn về phía trước.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một hồi tiếng bạo liệt thông qua thần thức truyền tới. Lâm Hiên rất kinh ngạc rồi ngay lập tức thi triển Liễm Khí Thuật đem thân hình hóa thành hư vô, thần không biết, quỷ không hay bay tới. Hắn cảm thấy ma khí chấn động kịch liệt, chắc chắn ở phía trước cổ ma đang đấu pháp với quy mô lớn.

Chẳng lẽ lại là…

Quả thực rất trùng hợp, hắn đến mưu đồ tổng đà Tiên Vân Tông thì chính bọn họ lại đụng phải kẻ thù từ bên ngoài trước rồi. Lâm Hiên im lặng đôi chút nhưng đồng thời cũng rất hiếu kỳ. Đã như vậy thì kế sách nên biến đổi một chút, tuy nhiên cũng nên xem tình huống trước rồi quyết định sau cũng không muộn.

Lâm Hiên rất nhanh đã tiếp cận tổng đàn Tiên Vân Tông. Chỉ thấy toàn bộ tông môn đã mở ra trước mắt, đại trận trấn phái rõ ràng đã bị phá. Hàng ngàn cổ ma đập vào mắt. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, chắc chắn song phương đã sống mái với nhau ít nhất một lần. Tình hình trước mắt đang rất bất lợi đối với Tiên Vân Tông, không biết bọn họ đã xui xẻo trêu chọc vào môn phái cổ ma nào.

Lâm Hiên âm thầm quay đầu nhìn qua, chỉ thấy những cổ ma môn phái kia mang hình thái và tu vi không giống nhau, cũng phải có mấy ngàn đệ tử, so với Tiên Vân Tông cũng không hơn kém bao nhiêu. Tuy nhiên chỉ có duy nhất một điểm khác nhau nhưng điểm này lại đủ để thay đổi cục diện trận chiến. Chính là trong môn phái kia có một gã gia hỏa Động Huyền sơ kỳ.