Quyển 3: U châu loạn - Chương 140: Cơ hội tầm bảo

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đến lúc này, như tìm được người thổ lộ tâm tình, La Thiên Nhân thao thao bất tuyệt nói tiếp:

– Bọn họ cho chúng ta mấy nơi an thân nhưng có phẩm chất linh mạch cực kỳ thấp kém. Được rồi, các môn phái chúng ta từ bên ngoài đến nương nhờ, dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu. Chúng ta chịu đựng gian khổ đồng tâm hiệp lực, nguyện ý lớn nhất là đuổi được âm hồn ra khỏi U Châu. Nhưng sự tình phát sinh kế tiếp khiến chúng ta không thể chịu nổi.

– Đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Hiên đoán được một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi.

– Chính ma đại thương nguyên khí, cần thời gian hồi phục. Âm quỷ cũng biết điểm này, điên cuồng tấn công không để cho bọn họ có dịp thở. Chính ma lấy đại trận cấm chế làm chỗ dựa, thiết lập vô số phòng tuyến. Chỉ là nhân thủ của bọn họ không đủ, muốn các tông môn chúng ta cũng đóng góp. Về điều này, mọi người không có gì để phàn nàn. Nhưng không ngờ bọn họ chỉ coi chúng ta như vật thế mạng. Nơi nào có nguy hiểm là dồn bọn ta tới đó, chẳng khác nào là vật hy sinh. Ngắn ngủi hai ba tuần trăng, gần nửa số tông môn gia tộc bị đánh tới tàn tạ, thậm chí toàn môn bị diệt cũng không ít.

La Thiên Nhân càng nói càng trở nên oán hận:

– Sớm biết như thế, các môn phái chúng ta chạy vào nơi đó làm gì. Ở khu vực bị chiếm đóng này đông bôn tây tẩu còn tương đối an toàn hơn, dù tổn thất nặng nề nhưng còn không bị diệt toàn môn như ở đó.

– Ra là thế, vậy là Triều Dương Môn các ngươi biết thời thế nên ở lại nơi này?

Lâm Hiên ngạc nhiên hỏi.

– Không hẳn.

La Thiên Nhân lắc đầu:

– Bổn môn chỉ là tiểu môn phái, lúc ấy còn không kịp di dời. Về sau nghe một số đạo hữu trốn về thuật lại những điều trên, mới từ bỏ ý niệm chạy tới phạm vi thế lực của chính ma.

– Trốn về nơi này? Nói như vậy, những môn phái kia muốn quay về thì chính ma lại không đồng ý?

– Tiền bối đoán không sai, hơn hai trăm tông môn gia tộc kia hối hận tới đỏ mắt nhưng đi dễ khó về. Chính ma sao có thể để vật hy sinh trong tay bọn họ dễ dàng rời đi. Nghe nói tu sĩ các môn phái kia đều bị hạ cấm thần thuật. Một khi trốn đi hoặc bất tuân mệnh thì sẽ bị hành hạ tới nước muốn chết không được, muốn sống không xong.

La Thiên Nhân nói tới đây, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Độc! Thật sự là độc! Lòng dạ mấy trưởng lão chính đạo cũng hắc ám không kém Cực Ác Ma Tôn. Lâm Hiên nghe thì cảm thán không thôi. So với những lão quái trên, hắn tự nhận tâm địa của mình còn kém xa không kịp.

Lâm Hiên im lặng trong chốc lát, tiếp nhận những tin tức vừa nghe được. Sau một lúc mới thở dài, hỏi:

– Vậy giờ các ngươi tính thế nào. Ở lại nơi bị âm hồn chiếm giữ này, chẳng phải là gian nan lắm sao?

– Chúng ta cũng không còn con đường nào khác. Huống chi ở lại cũng chiếm được một chút lợi ích.

– Lợi ích?

Lâm Hiên ngẩn ngơ, lát sau lộ vẻ tò mò.

– Cũng không có gì lớn, nhưng tiền bối muốn nghe thì chuyện là thế này. Khi trước, hai trăm tông môn gia tộc di dời để lại hàng loạt linh mạch cùng những linh thảo trân quý. Phương pháp tu luyện của âm hồn quỷ vật hoàn toàn bất đồng với chúng ta nên không dùng được số tài nguyên này. Bọn chúng đã phá hủy phần lớn nhưng vẫn còn sót một số chỗ, có thể khai thác ra số lượng tinh thạch cùng linh thảo không nhỏ. Do vậy tài nguyên nơi này bỗng chốc phong phú lên. Các loại thiên tài địa bảo cùng một số tài liệu trân quý bí mật bắt đầu xuất hiện…

Lâm Hiên nghe thì trợn mắt há miệng. Đúng là trong phúc có họa trong họa có phúc, khó mà đoán trước được.

– Ngoài môn phái gia tộc cùng tán tu mạo hiểm ở lại tầm bảo, còn có lời đồn tam đại phái chính đạo cùng Cực Ma Động không chịu kém miếng, đã phái không ít người tới nơi này thu thập tài liệu.

La Thiên Nhân cười chế diễu nói tiếp. Lâm Hiên không tiếp lời, ánh mắt lấp lánh như đang suy tính điều gì.

Lúc này hắn đã rõ ràng tình cảnh U châu. Hiện giờ tuy đang bất ổn nhưng cục diện chưa tới không thể vãn hồi.

Xét thực lực thì tu sĩ Nhân tộc không hề dưới Âm hồn. Chỉ là băng đóng ba thước không phải do một ngày lạnh. Sự tình phát sinh đột ngột nên chính ma trở tay không kịp. Trong thời gian ngắn hai bên khó mà bắt tay hợp tác. Tuy nhiên Lâm Hiên tin rằng đây chỉ là tạm thời. Mấy lão quái Nguyên Anh Kỳ tâm cơ thâm trầm, đương nhiên phân biệt được nặng nhẹ. chỉ cần hợp tác lại kháng địch thì sớm muộn sẽ đuổi được Âm hồn ra khỏi U châu.

Giờ không cần vội trở về Linh Dược Sơn. Hơn nữa không thể lãng phí cơ hội ở nơi đây, có thể thu thập tài liệu luyện chế bổn mạng pháp bảo.

Nghĩ vậy hắn liền đem bí pháp ẩn nặc linh lực trao đổi cho La Thiên Nhân lấy địa đồ khu vực bị chiếm. Có được nó, khi hành sự sẽ an toàn hơn mà khả năng tìm được bảo vật cũng tăng thêm không ít.

Một đạo linh quang màu xanh hạ xuống ở một ngọn hoang sơn. Đưa mắt nhìn cảnh vật phương xa, bộ dáng Lâm Hiên lộ vẻ bất đắc dĩ.

Rời Triều Dương Môn đã hơn nửa tuần trăng. Căn cứ theo địa đồ, hắn tìm kiếm khắp ở những linh mạch bảo địa của các tông môn thế lực nơi đây. Tuy Âm hồn phá hủy tuyền nhãn linh mạch cùng các mỏ tinh thạch nhưng vẫn còn không ít thứ hữu ích. Số lượng tinh thạch thu được lên tới mấy ngàn nhưng không thấy thiên tài địa bảo xuất hiện.

Khu vực bị chiếm cứ này cũng thực nguy hiểm. Không lâu trước, Lâm Hiên đã gặp một tốp âm hồn. Không cùng tộc đương nhiên không khách khí, hai bên thi triển thần thông đại chiến một trận.

Những tên gia hỏa kia thực lực không kém, ngoài vài ác quỷ Trúc Cơ Kỳ còn có một cao thủ Quỷ Vương, lực lượng này dư sức đồ sát một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Đáng tiếc gặp phải Lâm Hiên. Hắn tế xuất các loại pháp bảo, thi triển thần thông uy lực cường đại, thậm chí còn kêu Nguyệt nhi ra giúp sức.

Sở dĩ Lâm Hiên toàn lực ứng phó là vì, nếu không chấm dứt cuộc chiến trong thời gian ngắn, để ác quỷ khác tới vây công thì sẽ rất phiền phức.

Hai người liên thủ sát diệt đám âm hồn không mấy khó khăn. Khiến Lâm Hiên mừng rỡ là trận này còn thu hoạch ngoài ý. Nói tới cũng thật xảo hợp. Sau khi sát diệt quỷ vương, vẫn còn sót lại không ít hồn phách ác quỷ. Để tránh lưu lại hậu họa, Lâm Hiên sai sử Nguyệt Nhi dùng Thú Hồn Phiên đem chúng hút vào.

Ý định của hắn đơn giản chỉ là hủy diệt dấu vết. Nào biết vô tâm trồng liễu xanh um. Thú Hồn Phiên hấp thu tàn hồn ác quỷ thì ông ông kêu vang, dường như có hiện tượng thăng cấp.

Lâm Hiên thấy cảnh này thì kinh ngạc đến vui mừng.

Tại Thanh Diệp Sơn, Thú Hồn Phiên hấp thu hàng loạt thú hồn rồi thăng cấp. Không ngờ hồn phách ác quỷ cũng tác dụng. Đương nhiên đây mới chỉ là suy đoán. Hắn tính nghỉ tạm mấy ngày tế luyện ma phiên.

Trong phạm vi mấy chục dặm chỉ là tử địa không có sự sống. Là do âm hồn xâm phạm mới xuất hiện tình cảnh hoang tàn này. Âm hồn dùng một loại thần thông đặc biệt, làm âm khí dưới sâu lên mặt đất phát tán lên. Thứ này tỏa ra, tuy không dồn sinh vật vào tử địa như quỷ vụ nhưng cũng không thích hợp cho sự sống, điểu thú trùng ngư đều chạy đi hết.

Nơi này còn âm khí chỉ nhàn nhạt, âm hồn không thèm tu luyện ở đây mà các tu sĩ cũng không tới thăm dò, chính là địa điểm lý tưởng.

Lâm Hiên tế xuất Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm, thuần thục mở một cái động phủ tạm thời. Sau đó lấy ra vài tấm lục phù huyễn thuật. Nghĩ đến thực lực Âm hồn, hắn lại thở dài. Lúc này những trận phù kia đã trở nên lạc hậu, bên trong phong ấn cấm chế có phẩm cấp tương đối thấp. Muốn dấu được thần thức của quỷ vương thì cần thêm chút vận khí.

Lâm Hiên tuyệt không thích loại cảm giác cầu may này. Chờ sau này có thời gian, hắn quyết tâm tham ngộ Tuyền Cơ Tâm Đắc, tạo ra mấy bộ pháp trận đại hữu dụng.

Tế luyện ma phiên lần này là do Nguyệt Nhi làm chủ. Hắn chỉ ở một bên phụ trợ,

– Nguyệt nhi, tình huống Thú Hồn Phiên thế nào, có thể luyện hóa được tinh hồn tàn phách ác quỷ không?

– Thiếu gia yên tâm, không có vấn đề.

Âm thanh nhu mì của Nguyệt Nhi truyền ra. Lâm Hiên khẽ gật đầu.

– Chuẩn bị tốt chưa?

– Dạ, thiếu gia.

Nguyệt Nhi hé miệng thơm nhả ra một đạo ô quang lơ lửng trước người ba thước, chính là pháp bảo Thú Hồn Phiên. Nó vừa hiện thì độ nhiệt chung quanh lập tức hạ xuống. Nguyệt Nhi duỗi tay điểm ra một chỉ, một trận quỷ khóc truyền ra, mặt ngoài ma phiên ánh lên vẻ đen sẫm.

Khuôn mặt xinh đẹp hiện vẻ ngưng trọng, Nguyệt Nhi phun ra một đạo đan hỏa thuần âm màu xanh biếc bọc lấy Thú Hồn Phiên, trước tiên tế luyện bảo vật qua một lần.

Lần đầu luyện bảo, thấy Lâm Hiên gật đầu, Nguyệt Nhi tỏ vẻ hưng phấn. Tuy nhiên ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Ngắn ngủi sau nửa canh giờ, Thú Hồn Phiên kêu vang một trận. từ bên trong phun ra ma vụ như muốn dập tắt đan hỏa. Sắc mặt thiếu nữ trở nên trắng bệch.

– Nguyệt Nhi đừng sợ. Đây là hiện tượng bình thường, Ta sẽ giúp cô ổn định nó trở lại.

Nghe thiếu gia truyền âm, vẻ bối rối của Nguyệt Nhi tan dần. Hai tay bay múa như xuyên hoa hồ điệp, đánh ra mấy đạo pháp quyết vào Thú Hồn Phiên.

Lâm Hiên thì thi triển Âm Dương Quyết, chuyển hóa linh lực cơ thể tương tự như Nguyệt Nhi, sau đó phun ra một đạo âm hỏa.

Tu vị của hắn đã là Ngưng Đan trung kỳ. Đạo âm hỏa kia cỡ cánh tay hài nhi, cùng âm hỏa của Nguyệt Nhi nhập lại làm một, liền ngăn chặn ma khí cắn trả. Hai người không dám khinh thường. Lâm Hiên lấy ra vài khối trung phẩm linh thạch, vừa luyện hóa vừa bổ sung thêm linh lực.

Mấy ngày sau, ma khí quỷ vụ cắn trả đã bị quét sạch. Lúc này âm hỏa màu xanh lục đã đem bọc Thú Hồn Phiên vào trong. Nó tỏa ra quỷ khí lành lạnh.

Nguyệt Nhi nhìn thoáng qua Lâm Hiên. Thấy hắn tươi cười cỗ vũ, khuôn mặt xinh đẹp kia chợt hiện vẻ kiên nghị, đôi môi khẽ mấp máy niệm ra những lời chú ngữ thâm ảo.

– Xuất.

Một tuần trà sau, Nguyệt Nhi đưa ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm một cái. Một sợi tơ màu đen bắn vào Thú Hồn Phiên. Bảo vật lập lòe sáng tối rồi bỗng hóa lớn tới mấy trượng. Rất nhanh một tiếng gầm gừ vang vọng, từ trong bay vụt ra một hắc ảnh.

Là một con ác quỷ thân cao hai thước hình dáng cực kỳ xấu xí, khắp tứ chi lại mọc chi chít những tầng gai nhọn.

Đây chính là tàn hồn của quỷ vương xui xẻo từng bị Lâm Hiên tiêu diệt, giờ biến thành hình tượng khi còn sống. Trên cổ của nó có một sợi tơ màu đen quấn quanh, đầu kia của sợi tơ thì đang trong tay Nguyệt Nhi.

Tuy là tàn phách nhưng lúc này hồn lực tập trung, thần thông cũng không phải nhỏ. Quỷ vương phẫn nộ, liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi cấm chế trên cổ.

Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi khẽ nhíu, tay phải nhanh chóng biến đổi pháp quyết. Nàng há miệng phun ra một ngụm tinh khí, sợi tơ uốn éo một hồi biến thành một dây xích màu đen cỡ ngón cái, trói chặt tàn phách quỷ vương.

Quỷ vương đương nhiên không chịu thua, điên cuồng vùng vẫy.

Lâm Hiên thấy vậy liền trợ lực cho Nguyệt Nhi. Nàng dần chiếm được lợi thế. Xiềng xích càng thêm cứng rắn, trói lại quỷ vương lại như bánh tét. trên xiềng xích còn tỏa âm hỏa màu xanh lục, biến quỷ vương thành một khối cầu lửa khổng lồ.

Trên mặt Lâm Hiên hiện chút vui mừng. Thắng thua đã phân ở hành động vừa rồi, hắn lại đánh ra mấy đạo pháp quyết giam cầm quỷ vương lại.

Thêm ba ngày trôi qua.

Nguyệt Nhi phất tay triệt hồi pháp thuật. Tàn phách quỷ vương đã tan biến vô tung vô ảnh, chỉ còn một khối khí cỡ quả trứng gà màu tối đen, đây chính là âm khí thuần khiết nhất của quỷ vương. Thú Hồn Phiên lần nữa hút khối khí trở vào, hai người phun ra âm hỏa tiếp tục tế luyện tàn hồn khác.

Nửa tuần trăng sau, một đạo quanh ảnh bắn ra từ trên đỉnh hoang sơn nọ. Trên mặt lộ vẻ vui mừng, Lâm Hiên lật tay phải một cái, Thú Hồn Phiên đã hiện ra. Lúc này ngoài khí tức yêu dị của thú hồn, ma phiên còn phát ra cả khí tức tàn bạo của ác quỷ. Có được điều này do tàn phách ác quỷ đã được luyện hóa hoàn toàn. Qua lần tế luyện này, về sau Thú Hồn Phiên có hấp thu hồn phách ác quỷ cũng không cần mất nhiều công sức như trước. Theo lý, chỉ cần có đủ hồn phách bồi dưỡng, một ngày nọ, uy lực của ma phiên có thể sánh ngang bổn mạng pháp bảo của Cực Ác Ma Tôn.

Đột nhiên chân mày Lâm Hiên cau lại, như cảm ứng được điều gì chợt ngẩng đầu.

– Thiếu gia, sao vậy?

Lâm Hiên giơ tay làm động tác im lặng, thân hình nhoáng lên ẩn nấp sau một khối đá lớn. Hắn thi triển bí thuật thu liễm tức khí, linh lực toàn thân đều bị nén lại. Mấy đạo quang ảnh xuất hiện ở hướng đông nam, rất nhanh đã tới nơi này.

Phốc phốc mấy cái. Một nhóm tu sĩ hạ xuống sơn đỉnh gần đó, đếm sơ có khoảng hơn bốn mươi người.

Nhiều tu tiên giả đến nơi hoang vắng này làm gì? Lâm Hiên cẩn thận truyền linh lực lên hai mắt, dò xét tu vị của những người này.

Quan sát qua một lượt thì hắn thầm kinh hãi, trong này có tới bảy tám tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, còn lại đa phần là tu tiên giả Trúc Cơ trung kỳ.

Lực lượng tu sĩ mạnh mẽ như vậy, từ trang phục thì bọn họ không cùng một môn phái. Chẳng lẽ nơi này sắp phát sinh đại sự gì sao?