Quyển 1: Phiêu Vân Cốc - Chương 17: Đấu tâm lẫn đấu lực

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở dĩ tiểu tử này khó chơi vì phù lục cấp thấp của hắn quá nhiều. Linh khí và Thú phù đang kẻ tám lạng người nửa cân. Nếu hắn không còn phù lục nữa, chắc chắn lão sẽ nắm phần thắng.

Nghĩ đến khi sát diệt đối phương sẽ thu được trung phẩm đan cùng Linh khí. Yến Thiên Hành không nhịn được cười to, thần sắc vô cùng phấn chấn.

Ngược lại vẻ mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, nhấc tay bắn ra vài viên đạn băng công kích.

– Có mỗi miếng pháp thuật mèo quào chó cắn này, cũng muốn bêu xấu mãi sao!

Yến Thiên Hành cười lạnh một tiếng, khẽ nhấc tay thì một con chim lửa xuất hiện, liền lao tới nuốt sạch đạn băng trước khi chúng kịp bắn vào tầng Linh Khí Hộ Thuẫn của lão.

Chim lửa không hề dừng lại, hung hãn lao tới đụng vào tầng sáng mỏng như bóng nước ngoài thân Lâm Hiên. Thủy Linh Tráo lay động một trận, ánh sáng nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn chưa bị phá.

Đều là pháp thuật trung cấp nhưng loại phòng ngự vẫn nhỉnh hơn công kích một chút.

Lúc này sắc mặt Lâm Hiên đầy vẻ kinh hoảng, tựa hồ việc hết lục phù khiến hắn đại loạn. Hắn tiếp tục điều động linh lực, xuất ra những viên đạn băng tấn công đối phương.

– Phí công dãy chết!

Yến Thiên Hành đắc ý cười lớn, lão kiêng dè phù lục chứ đấu pháp lực thì tiểu tử kia chỉ đang tìm chết. Đối phương dã chê mạng dài, lão sẽ để cho hắn mãn nguyện.

Yến Thiên Hành tiếp tục thi triển pháp thuật công kích phòng ngự của Lâm Hiên.

Cứ như vậy sau ba hiệp, Thủy Linh tráo đã bị phá. Kim Cương Thuật cũng lung lay sắp đổ. Linh khí vẫn ngang tài ngang sức với Yêu hổ nhưng Lâm Hiên đã bị dồn đến mức thở không nổi, sắp lâm vào tuyệt cảnh.

Kích tiếp theo chắc chắn sẽ lấy mạng tiểu tử gan góc này! Yến Thiên Hành ác độc thầm nghĩ.

Bên kia, ngoài mặt Lâm Hiên đầy hoảng loạn nhưng trong lòng tính toán không ngừng.

Đã đến thời cơ!

Trải qua khổ chiến, do chỉ dùng lục phù và Băng Đạn Thuật sơ cấp nên pháp lực còn lại khoảng bảy thành. Lâm Hiên ngưng thần vận hết toàn lực.

Vẫn như trước, trong không khí sinh ra một tầng hàn khí. Yến Thiên Hành liếc mắt thờ ơ nhưng sau một sát na thì mở trừng mắt há hốc mồm. Trước mắt không phải đạn băng mà là mấy chục cây châm nhỏ lóe hàn quang lóng lánh.

– Băng Châm Quyết!

Yến Thiên Hành buột miệng kinh hô lên một tiếng, thanh âm đầy vẻ sợ hãi. Băng Châm Quyết tuy là pháp thuật trung cấp nhưng uy lực không hề kém pháp thuật cao cấp. Pháp thuật này cực kỳ khó luyện. Cao thủ Linh Động kỳ đại viên mãn như lão còn chưa luyện nổi. Một thiếu niên tầng thứ tư đỉnh phong sao có thể!?

Sắc mặt Yến Thiên Hành trắng bệch như tờ giấy. Rõ ràng đã coi thường nên mắc bẫy đối phương, hiện bản thân đang rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

Cục diện nghịch chuyển, Lâm Hiên lộ nụ cười trào phúng. Chỉ thấy một những cây châm nhỏ chi chít như một bàn chông ụp đến. Tránh đã không kịp, Yến Thiên Hành cắn răng, liều mạng gia tăng linh lực vào hộ thuẫn.

Được gia trì thêm pháp lực, hộ thuẫn đại phóng hào quang nhưng không chút tác dụng. Tiếng bộp bộp liên tiếp vang lên, còn lại khoảng ba mươi cây băng châm bắn tới, đánh cho thân thể Yến Thiên Hành thủng lổ chỗ như tổ ong. Lão chết mà hai mắt vẫn mở to, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống.

– Phụ thân!

Như cảm ứng được điều bất thường, Yến Minh chợt tỉnh lại. Thanh âm gào thét bi lương vang lên. Lâm Hiên nhìn sang hắn.

Lúc này sắc mặt gã công tử mặt trắng ảm đạm vô cùng.

– Đừng…Đừng giết ta!

Lâm Hiên không nói nhiều, xuất ra một viên đạn băng tiễn đưa Yến Minh xuống âm tào địa phủ cùng phụ thân hắn.

Hành sự phải tâm ngoan thủ lạt là điều Lâm Hiên học được từ khi còn chưa tới Phiêu Vân Cốc. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Nhân từ với địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Yến Minh đã thấy chân diện của hắn, đề phòng vạn nhất thì không thể buông tha.

Tuổi nhỏ đã lăn lộn trong giang hồ thế tục, Lâm Hiên chứng kiến không ít gió tanh mưa máu. Đây là lần đầu giết người nhưng hắn không hề chùn tay. Nếu thực lực của bản thân kém, bây giờ người giá hạc quy thiên chẳng phải là hắn sao!

Yến Thiên Hành ngã xuống, hồn phách yêu hổ không còn người khống chế, hóa trở lại thành một tấm thú phù. Loại phù này có thể tái sử dụng, Lâm Hiên thu hồi Hồn Kim Tác rồi cúi xuống nhặt lấy tấm phù.

Tấm phù này to hơn loại bình thường một chút, phát ra linh khí nhàn nhạt, lại có vẽ hình một con Liệt Viêm Hổ sống động như thật, nhất là đôi mắt càng linh động có thần. Lâm Hiên cầm nó trong tay thưởng thức một hồi, sau đó bỏ vào vòng tay trữ vật.

Trải qua đại chiến, Lâm hao tốn mất gần trăm tấm phù lục nhưng thu lại được một tấm thú phù, xem như bồi thường thiệt hại. Hắn đến bên thi thể Yến Thiên Hành, vui mừng thu lấy chiến lợi phẩm là một túi trữ vật. Lão gia hỏa này là gia chủ của một gia tộc, nhất định tài vật sẽ không để hắn thất vọng.

Quả nhiên có chín khối hạ phẩm tinh thạch, hai bình Tẩy Tủy Đan, thêm một cái ngọc giản. Có lẽ là bản công pháp cướp được từ tay Uông gia, ngoài ra còn có một cái đỉnh lô nho nhỏ.

Thu hoạch thực không tệ!

Chín khối linh thạch đã đủ bù lại số phù lục đã mất, công pháp của Uông gia mua được chắc chắn sẽ tốt hơn Băng Tâm Quyết. Tuy không thiếu Tẩy Tủy Đan sẽ đỡ được thời gian tinh chế. Về phần đỉnh lô tán phát tán ra linh khí kinh người kia, bên ngoài còn khắc nhưng loại hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.

– Ơ, đây là gì?

Đột nhiên Lâm Hiên phát hiện trong một góc của túi trữ vật có một cái hộp nhỏ không bắt mắt, vừa rồi hắn đã sơ ý bỏ qua. Mở nắp thì lộ ra một cây dược thảo được đặt trên một mảnh vải gấm.

Dược thảo hái đã một thời gian nhưng vẫn tươi nguyên, tỏa ra hương khí nhàn nhạt khiến người thư thái, khẳng định là vật trân quý.

Sau khi thu tất cả vật phẩm vào túi trữ vật. Lâm Hiên kéo thi thể phụ tử Yến gia lại một chỗ. Dùng một tấm phù Lưu Sa thuật đào một cái huyệt đem chôn hai người. Sau một lát Lưu Sa Thuật mất tác dụng, chỗ này lại biến thành đất bằng như trước.

Vậy là thần không biết quỷ không hay, không ai có thể ngờ nổi phụ tử Yến gia đã táng thân nơi này.

Giải quyết dấu vết ổn thỏa, Lâm Hiên tìm một chỗ thật kín, lấy ra một viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan nuốt vào đả tọa. Khi pháp lực hồi phục một phần, hắn liền thi triển Ngự Phong Thuật chạy suốt đêm. Một mạch được hơn hai trăm dặm, đến thâm canh bán dạ mới tìm một sơn động nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục trở về Phiêu Vân Cốc, rồi thẳng một đường về Phế Đan Phòng.

– Tiên sư!

Đang chính ngọ nên tiết trời khá nóng, đám người Triệu Minh nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi, thấy Lâm Hiên về liền vùng dậy khom mình hành lễ.

– Ừm, mấy ngày nay có phát sinh sự tình gì không?

– Dạ, tiên sư yên tâm, mọi thứ đều ổn thỏa!

Cấm chế ngoài phòng vẫn hoàn hảo, xem ra khi hắn rời đi không có ai đến gần. Lâm Hiên khá hài lòng về sự lanh lợi của chúng đồng tử, gật đầu nói:

– Ừm, các ngươi tự lo việc của mình đi!

Chuyến đi vừa rồi thật hung hiểm nhưng thu hoạch rất phong phú. Trừ các bảo vật thu được từ lão họ Yến, Lâm Hiên còn mua được Lăng Vân Quyết là công pháp cơ bản cần thiết trước mắt. Vật được tiền bối Trúc Cơ kỳ trong môn coi trọng thì nhất định không tầm thường. Tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn, nền tảng cơ sở sẽ ổn định hơn.

Tu tiên đạo không có điểm cuối. Linh Động kỳ là đại cảnh giới thấp nhất, cũng là cơ sở nhất. Nếu cơ sở bất ổn thì sau này sẽ gặp nhiều khó khăn và ngược lại.

Sau cuộc chiến với phụ tử Yến gia, tuy không thụ thương nhưng thân thể đầy uể oải. Tắm rửa giũ sạch bụi đường, Lâm Hiên lên giường đi ngủ đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh dậy.

Lần xuất môn vừa rồi, hắn mới cảm nhận sâu sắc được sự quan trọng của pháp lực.

Công bằng mà nói, ngoài tấm Thú phù thì Yến Thiên Hành không dùng thêm bảo vật gì, chỉ bằng tu vị bản thân chống lại gần trăm tấm phù lục. Về Linh khí, tuy uy lực bất phàm nhưng hắn mới thao túng được Hồn Kim Tác.

Nghĩ đến điều này, lại nhớ đến cái ngọc giản thu được từ họ Yến, Lâm Hiên lấy nó ra rồi đem thần thức truyền vào.

Oành!

Những hàng văn tự hiện lên, Lâm Hiên như bị sét đánh đến phát điên, lên tiếng cười ha hả. Thật là đi mòn hài sắt tìm không thấy, khi gặp được chẳng tốn chút công phu!

Công pháp trung phẩm Linh Khống Thuật!

Hắn đang nằm mơ sao, sự tình lần này thật quá mức trùng hợp! Nan đề như vậy lại vô tình được giải quyết. Xem qua công pháp một chút, Lâm Hiên thu hồi thần thức. Vuốt ve ngọc giản một lúc thì bình tâm trở lại, suy tính con đường tu luyện trước mắt.

Không có pháp lực duy trì thì Linh khí không mấy hữu dụng. Vì việc cấp bách đầu tiên là phải đề thăng tu vị. Khác với tưởng tượng, ít nhất phải tiến nhập vào Linh Động hậu kỳ mới có thể tu tập Linh Khống Thuật.

Một ưu điểm của Lâm Hiên chính là hay tổng kết kinh nghiệm. Chuyến đi này đã gây cho hắn những xúc cảm nhất định. Đối mặt với sự bá đạo của các môn phái cùng gia tộc tu tiên, tuy đám tán tu bất mãn giận dữ nhưng đâu dám nói gì. Hắn càng nhận thức được rằng ở tu tiên giới, chẳng có gì gọi là đạo lý cả. Ở thế giới cường giả vi tôn này, nắm đấm mới chính là lẽ phải. Không muốn bị người khinh khi, phải không ngừng gia tăng thực lực.

Trong thời gian tiếp theo, Lâm Hiên tập trung tinh lực tinh chế, thu được mấy trăm viên hạ phẩm và hơn hai chục viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan.

Việc tinh chế hạ phẩm đan rất thuận lợi, trung phẩm đan thì hơi chậm một chút, vì đã vận dụng lam sắc tinh hải đến cực hạn mà trong một lần chưa thể tinh chế được hai viên. Sở dĩ hắn gấp rút như vậy là muốn bế quan tu luyện một thời gian. Bất luận thế nào cũng phải tiến vào Linh Động hậu kỳ.

Trong thời gian này, Tu tiên giới Duyện Châu lại phát sinh chấn động. Các gia tộc xung đột không ngừng. Các đại môn phái tuy chưa động thủ nhưng đã đấu khẩu không ít.

Châm ngòi chính là việc Lăng Vân Môn phải giải tán do đắc tội với cao thủ Ngưng Đan kỳ. Những môn phái khác thầm cười trên nỗi khổ của kẻ khác. Đầu tiên là thu mua được bảo vật ở giao dịch hội, sau đó là phân chia lại địa bàn.

Không ngờ kết thúc giao dịch hội lại liên tiếp phát sinh việc không hay. Trước tiên là đệ tử Uông gia bị tập kích, công pháp cùng bảo vật theo đó mà biến mất.

Yến Thiên Hành tự nhận mình lão luyện, tâm tư cẩn mật nhưng vẫn có sơ suất. Dấu vết mà lão lưu lại khiến Uông gia đại nộ. Là gia tộc tu tiên đứng đầu trong vòng nghìn dặm quanh đây, đã bao giờ bọn họ nếm ăn quả đắng như thế. Ba vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ liền tìm đến cửa Yến gia để đòi công đạo.

Nào ngờ đến nơi mới biết phụ tử Yến gia đã thất tung, trong gia tộc chỉ có tu tiên giả cấp thấp cùng phụ nữ lão ấu. Đám trưởng lão Uông gia đoán rằng đối phương biết việc bại lộ nên bỏ trốn.

Một vị trưởng lão tính tính nóng nảy, phẫn nộ muốn diệt sạch Yến gia tộc nhưng hai người kia đã cản được. Đương nhiên không phải bọn họ nhân từ gì, chỉ là không muốn dấy thêm một trường phong ba.

Uông gia giao tình sâu đậm với Phiêu Vân Cốc mà Yến gia lại có uyên nguyên sâu xa với Hỏa Linh Môn. Hiện giờ phụ tử Yến Thiên Hành mất tích, nếu Uông gia tiêu diệt toàn bộ Yến gia để phát tiết, khẳng định Hỏa Linh Môn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Vì thế các trưởng lão Uông gia để lại lời vấn tội rồi chia thành hai đường. Một người trở về gia tộc thông báo và điều động đệ tử truy tìm tung tích Yến Thiên Hành. Hai người khác ở lại ôm cây đợi thỏ, giám sát động tĩnh chung quanh Yến gia.

Nghe nói gia chủ gây ra đại họa, đám người Yến gia kinh sợ tới mức ngây ra như phỗng. Lúc đầu bọn họ còn nghĩ rằng có sự nhầm lẫn, đợi gia chủ về giải thích rõ ràng. Chỉ là theo thời gian vẫn không thấy tung tích của lão. Vì thế Yến gia trở nên nghi ngờ, rằng ngược lại gia chủ đã trúng độc thủ của Uông gia. Đối phương vì muốn giấu giếm sự thật nên vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan giá họa cho Yến gia.

Yến gia ấm ức cầu xin sự viện thủ từ Hỏa Linh Môn.

Hỏa Linh Môn là môn phái am hiểu công pháp hỏa thuộc tính. Ở Duyện châu, luận thực lực chỉ kém Phiêu Vân Cốc một chút.

Chưởng môn phái này chỉ là Trúc Cơ kỳ nhưng thái thượng trưởng lão là đại cao thủ Ngưng Đan kỳ. Chỉ là người này tham hoa háo sắc. Nhi nữ thứ hai của Yến Thiên Hành chính là thiếp yêu của lão.

Có mối quan hệ như thế, cộng thêm việc bình thường Phiêu Vân Cốc và Hỏa Linh Môn luôn tranh đoạt địa vị bá chủ Duyện châu. Uông gia và Yến gia bên nào cũng cho là mình đúng, sự bất mãn giữa Phiêu Vân Cốc và Hỏa Linh Môn càng gia tăng.

Các môn phái khác trong Duyện châu, có phái giao hảo với Hỏa Linh Môn, có phái quan hệ thâm tình với Phiêu Vân Cốc. Như vậy hình thành hai liên minh giằng co lẫn nhau.

Cũng may khẩu chiến ầm ĩ nhưng các tu sĩ cao tầng của hai đại phái chưa để xảy xung đột lớn.

Chỉ là bầu không khí nóng bỏng khiến đám tán tu hoang mang, sợ bị cuốn vào trường tranh đấu.

Các gia tộc tu tiên lại không cố kỵ như vậy, liền lợi dụng cơ hội này giải quyết cừu hận lúc trước. Đã có vài gia tộc động thủ sống mái với nhau. Tình thế tu tiên giới Duyện Châu càng lúc càng loạn.