Quyển 3: U Châu loạn - Chương 150: Thánh Nguyên Lệnh

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Tham kiến sư thúc.

Lúc này, Âu Dương Cầm Tâm chỉnh đốn y phục bái lễ. Lâm Hiên thì chắp tay cúi chào, liền cảm giác một ánh mắt thanh lãnh đang quan sát khắp người.

Khi trước nhờ truyền tống trận. Hai người tới thẳng tầng chót của bảo tháp. Đây là một gian phòng hình tròn nhỏ chừng mấy trượng. Bên trong không có vật gì khác ngoài một chiếc giường hàn ngọc kê ở giữa. Chỉ thấy một lão giả bộ dáng nhanh nhẹn khoanh chân ngồi trên đó, khiến người có cảm giác không vương chút bụi trần. Tuy nhiên quan sát kỹ thì sắc mặt lão lộ chút xám trắng. Đôi mắt ẩn hiện sự mệt mỏi.

Lúc này lão giả đưa tay cách không đỡ hai người, khuôn mặt vô cùng hiền từ.

Lâm Hiên thầm nuốt một ngụm nước miếng, biểu hiện ra vẫn một bộ trầm tĩnh. Thái Hư chân nhân khẽ cau mày nhưng rất nhanh giãn ra.

– Hẳn là Âu Dương sư điệt đã đề cập sự tình của lão phu với thiếu môn chủ. Cửu Thiên Hồi Dương Đan luyện chế rất khó. Mong rằng thiếu môn chủ không giấu tài, ra tay giúp cho một phen.

Do dự trong chốc lát, Lâm Hiên đắn đo mở miệng:

– Tiền bối, không phải vãn bối từ chối nhưng quả thực Cửu Thiên Hồi Dương Đan quá mức khó luyện. Ta không nắm chắc. Chỉ e biến khéo thành vụng, ngược lại làm thương thế của tiền bối thêm nặng.

– Ha ha, thiếu môn chủ thật khiêm tốn. Lão phu bế quan trong động phủ nhưng vẫn quan tâm tới tu tiên giới U châu. Ngoại giới truyền rằng đạo hữu chính là Luyện đan sư kỳ tài ngàn năm khó gặp. Rất ít động thủ nhưng mỗi lần đều chắc chắn thành công. Việc này không phải là giả chứ?

Thái Hư chân nhân vuốt râu, trên mặt lộ nụ cười giảo hoạt.

– Điều này… Chỉ là truyền miệng, quả thực vãn bối tài năng nông cạn.

– Ha ha. Lão phu đã mở miệng nhờ. Chẳng lẽ thiếu môn chủ không để cho ta một chút thể diện sao?

Thái Hư chân nhân mỉm cười nhưng Lâm Hiên thầm kêu lạnh. Lời này của đối phương thực sắc bén như dao.

– Đương nhiên. Lão phu không để cho ngươi tay không mà về. Ở Tu Tiên giới U Châu, lão phu cũng được xem như thái sơn bắc đẩu. Được rồi. Thánh Nguyên Lệnh này coi như là lễ tạ ân của lão phu.

Nói tới đây, Thái Hư chân nhân phất tay áo một cái. Một đạo lục quang bắn ra. Lâm Hiên đưa tay bắt lấy rồi kinh hãi. Ban đầu chỉ muốn chiếm một chút tiện nghi, nào ngờ đối phương ra tay lại hào phóng như thế, đã lấy ra bảo vật cỡ này.

Căn cứ theo Lâm Hiên được biết, ít nhất một ngàn năm nay, Thánh Nguyên Lệnh chưa từng hiện thế. Lệnh này do Bích Vân Sơn chế thành, mục đích dùng báo đáp các tu sĩ có đại ân với bản môn.

Người cầm giữ lệnh được xem như khách khanh trưởng lão Bích Vân Sơn. được tùy ý ra vào nơi trọng yếu như Tàng Thư Các, Luyện khí phòng. Hàng năm lại được hưởng số lượng linh đan tinh thạch nhất định.

Tuy nhiên khiến người ta động lòng nhất là, Thánh Nguyên Lệnh có thể điều động toàn Bích Vân Sơn xuất lực để làm một việc nào đó. Chỉ cần chuyện này không thái quá, không tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của bổn môn thì Bích Vân Sơn không thể từ chối. Đương nhiên sau khi xong đại sự này, khối Thánh Nguyên Lệnh cũng bị hủy.

Bích Vân Sơn cao thủ vô số. Phân lượng khối lệnh bài này nặng nhẹ thế nào có thể nghĩ ra. Từ khi môn phái này khai tông ở U Châu đến nay, Thánh Nguyên Lệnh chỉ xuất hiện hai lần. Hai người được nhận đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có đại ân giúp phái này thoát khỏi nguy cơ diệt môn. Ngày sau Thánh Nguyên Lệnh cũng trợ giúp bọn họ những điều khó có thể tưởng tượng nổi.

Lâm Hiên nhìn vào lệnh phù cổ xưa màu xanh trong tay đang linh lực khác thường, không biết là dùng tài liệu gì chế thành. Đối phương là trưởng lão Nguyên Anh kỳ, lại có Âu Dương Cầm Tâm ở một bên. Đương nhiên không lấy đồ giả để lừa gạt hắn.

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ, cẩn thận thu vào rồi mở miệng:

– Đa tạ tiền bối đã ban thưởng. Người đã sảng khoái như thế. Vãn bối còn thoái thác nữa thì không biết tự suy xét. Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai (1). Xin cứ yên tâm, bất kể như thế nào, vãn bối cũng sẽ luyện thành Cửu Dương Hồi Thiên đan cho người.

– Tốt lắm. Việc này xin phiền tới tiểu đạo hữu.

Thấy Lâm Hiên trả lời như đinh đóng cột. Thái Hư chân nhân hớn hở mặt mày, quay đầu dặn dò Cầm Tâm:

– Âu Dương sư điệt. Ngươi đem các dược liệu chế đan tới đây cho thiếu môn chủ.

– Dạ, sư thúc.

Cầm Tâm thi lễ một cái rồi sải bước nhẹ nhàng về truyền tống trận.

Lúc này chỉ còn hai người, Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi, nhân tiện nhờ Thái Hư chân nhân chỉ giáo vài vấn đề tu luyện của bản thân.

Thái Hư chân nhân nhìn hắn đầy thâm ý. Nhưng đang có sự tình nhờ vả nên cũng không khó khăn gì. Hai tiểu lão hồ ly đàm luận khá vui vẻ. Với Lâm Hiên, được nghe Thái Hư chân nhân giảng giải, đúng là một buổi nghe quân tử giảng đạo hơn mười năm đèn sách. Kiến giải của tu sĩ Nguyên Anh kì có thể giúp rút ngắn được mấy năm tu luyện cho hắn.

Sau một tuần trà, Cầm Tâm mang tới một cái hộp ngọc óng ánh rất đẹp mắt. Thái Hư chân nhân vẫy tay một cái. Nắp hộp vừa mở, lập tức một luồng hương ngào ngạt xông vào mũi.

Lâm Hiên cau mày một cái. Trong này có nhiều loại dược liệu vô cùng quý hiếm, còn có những loại hắn chưa thấy qua.

Ngắn ngủi mấy hôm, Bích Vân Sơn đã chuẩn bị đầy đủ như thế, đủ thấy thực lực môn phái này cường đại như thế nào. Lâm Hiên thầm cảm khái, so với thực lực một môn phái thì bản thân còn xa mới theo bằng. Điều đó khiến hắn càng rõ ràng Thánh Nguyên Lệnh kia giá trị tới cỡ nào.

– Dùng phân nửa dược liệu trong này đã đủ rồi. Chuẩn bị mười thành như vậy cũng là phòng ngừa vạn nhất. Chắc hẳn thiếu môn chủ sẽ không để lão phu thất vọng.

– Xin tiền bối an tâm.

Lâm Hiên gật đầu, nhận hộp ngọc trong tay Cầm Tâm rồi cẩn thận thu vào túi trữ vật.

– Tiền bối còn điều gì sai bảo nữa chăng? Nếu không thì vãn bối xin cáo từ. Mấy ngày sau sẽ đưa linh đan đến tiền bối.

– Được rồi, đã làm phiền thiếu môn chủ. Âu Dương sư điệt, nếu như Lâm đạo hữu có dặn dò gì thì cố gắng tận lực thỏa mãn.

– Vâng.

Cầm Tâm cung kính thi lễ rồi dẫn Lâm Hiên lui xuống.

Nhìn bóng dáng hai người tan biến trong Truyền Tống Trận. Thái Hư chân nhân im lặng trong chốc lát rồi lạnh nhạt mở miệng:

– Ngươi xem thế nào. Tiểu tử này nhận luyện chế Cửu Dương Hồi Thiên Đan, liệu có được mấy phần thành công?

– Thuần chất mười phần thì không dám nói, có lẽ được bảy tám phần.

Theo âm thanh, trong bóng tối đi ra một trung niên nam nhân để râu ba chòm, tướng mạo thanh kỳ, toàn thân pháp lực sung mãn. Người này dung mạo bất phàm, nhất là đôi mắt khiến người ấn tượng, phong thái cử chỉ đều hiện rõ khí phách cao thủ, không bằng Thái Bạch kiếm tiên nhưng cũng không kém bao nhiêu. Bích Vân Sơn xứng đáng truyền thừa trên mấy vạn năm, căn cơ thật thâm hậu.

– Sư thúc, vì sao người đem Thánh Nguyên Lệnh cho hắn! Theo thiển ý của sư điệt. Dù cấp cho tiện nghi khác thì người này cũng sẽ đồng ý.

Trung niên do dự một chút mới mở miệng.

– Hừ. Ngươi cho rằng não đầu lão phu phát hỏa rồi chăng. Ta làm vậy là có dụng ý riêng. Ngươi không được xem thường người này. Hai mươi năm trước, hắn mới chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thời gian ngắn ngủi như thế đã tiến cảnh Ngưng Đan trung kỳ. Kỳ tài ngàn năm chẳng qua cũng chỉ đến như thế. Lão gia hỏa Linh Dược Sơn Thông Vũ kia, tu vị không đáng nhắc nhưng nhãn quang sắc bén nhất tuyệt. Đã chọn hắn làm thiếu môn chủ, nhất định là có lý do.

– Chẳng lẽ sư thúc muốn chiêu dụ hắn vào bổn phái?

Trên mặt trung niên lộ chút nghi hoặc.

– Có thể khiến hắn gia nhập bổn phái là tốt nhất. Với tư chất của người này, chỉ cần bồi dưỡng đầy đủ, không chừng sẽ trở thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Nhưng điều này thành công hay không thì rất khó nói. Chủ yếu lão phu lưu lại ngày sau một hậu chước. Huống chi…

Nói tới đây, Thái Hư chân nhân thở dài:

– Âm khí kia còn nghiêm trọng hơn dự đoán. Nếu không thể hóa giải, nhiều nhất lão phu chỉ có thể chống đỡ thêm nửa tuần trăng.

– Cái gì? Nghiêm trọng như thế sao!

Trung niên nam tử chấn động, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.

– Hừ. Hoảng sợ cái gì, ngươi đã nói khả năng thành công của hắn lên tới bảy tám phần. Ta cho hắn mười thành nguyên liệu, chắc chắn sẽ thành công mười phần. Đã lấy Thánh Nguyên Lệnh, nhất định hắn sẽ tận lực.

Nói tới đây, hai người lại rơi vào trầm tư.

Bên kia, Âu Dương Cầm Tâm cùng Lâm Hiên rời khỏi bảo tháp thì trực tiếp trở về động phủ của nàng.

– Động phủ nhỏ bé đơn sơ nhưng có luyện đan thất chuyên dùng. Lâm huynh còn yêu cầu gì khác, cứ việc sai khiến.

– Làm phiền tiên tử quá, cũng có một số vấn đề nhỏ. Để luyện chế linh đan thành công, ngoài nắm chắc hỏa hầu còn cần thêm một đỉnh lò thật tốt. Trong tay tại hạ còn khiếm khuyết vật ấy…

Lâm Hiên lộ chút ngượng ngùng.

– Lâm huynh an tâm. Bổn môn mở ra phân đàn này để thu thập các loại kì trân bảo vật. Cầm Tâm nhớ trong đó cũng có đỉnh lò. Lâm huynh theo ta, xem có chọn được cái nào phù hợp chăng?

Nói tới đây hai người hóa thành hai đạo quang ảnh, nhằm một ngọn núi thấp hơn bên cạnh bay tới. Trải qua mấy tầng cấm chế phòng hộ, cuối cùng đi tới một cửa đá, bốn góc có khắc có những hoa văn cổ xưa như phù chú, lại có văn tự thời cổ tản ra linh lực khác thường. Lâm Hiên không nhận ra nhưng đoán chắc đây là một loại cấm chế hết sức lợi hại nào đó. Điều này là hợp lẽ vì đây chính là Tàng Bảo thất.

Âu Dương Cầm Tâm lấy ra một đạo Truyền Âm Phù ném vào trong. Rất nhanh cửa đá mở ra, vài nam nữ đệ tử Trúc Cơ Kỳ nhanh nhẹn xuất hiện.

– Sư thúc!

Bốn người thi lễ một cái nhưng làm bộ như không thấy Lâm Hiên.

– Ừm.

Âu Dương Cầm Tâm gật đầu, cũng không nhiều lời mà cùng Lâm Hiên đi vào. Xem ra địa vị của nàng tại Bích Vân Sơn rất cao. Nơi quan trọng thế này cũng có thể tùy ý vào.

Lâm Hiên lẳng lặng theo nàng qua một thông đạo nhỏ khá dài. Cuối cùng tới một gian thạch thất rộng lớn. Ở sâu trong lòng núi nhưng trên vách đều khảm nạm những dạ minh châu phát ra ánh sáng dìu dịu.

Lâm Hiên đưa mắt quan sát một chút. Giữa thạch thất có mấy chục lồng sáng đủ mọi sắc màu lớn nhỏ khác nhau, tỏa linh khí bức người. Bên trong chứa đủ loại bảo vật như trung phẩm tinh thạch, tài liệu luyện khí, những hộp ngọc to nhỏ, Linh khí pháp bảo, ngọc giản. Chân mày hắn cau lại. Xem ra Bích Vân Sơn thu hoạch cực kỳ phong phú ở khu vực này.

Lúc này Cầm Tâm bước tới một lồng sáng, vươn ngọc thủ đánh ra một đạo pháp quyết. Tầng sáng lấp lánh vài cái rồi tan biến. Một cái tiểu đỉnh cổ kính từ trong bay ra lơ lửng trên không.

– Thiếu môn chủ. Ngươi xem đỉnh lò này thế nào?

Lâm Hiên vẫy tay một cái. Tiểu đỉnh như bị một sợi dây vô hình kéo về phía hắn. Chỉ thấy vật này tạo hình tao nhã cổ kính, mặt ngoài màu tím khắc một con Thần long đang uốn lượn sinh động như còn sống.

– Tử Long Đỉnh!

Nét mặt Lâm Hiên khẽ biến đổi.

– Quả nhiên thiếu môn chủ nhận ra vật này.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười.

– Đương nhiên. Đỉnh này dù không phải bảo vật vô song nhưng có thể coi là một kiện dị bảo. Lâm mỗ đã nghe nói qua.

Ở U Châu, nói đến luyện đan thuật, Linh Dược Sơn đương nhiên bài danh hàng đầu. Ngoài ra còn một gia tộc tu tiên họ Triệu nổi tiếng am hiểu thuật này, luyện đan thuật truyền thừa đã hơn ngàn năm.

Lâm Hiên từng ngẫu nhiên nghe Thông Vũ chân nhân nói đến. Triệu gia sở hữu một đỉnh lò rất trân quý là Tử Long Đỉnh. Hắn còn nhớ vẻ mặt đầy hâm mộ của lão khi nhắc đến nó. Lúc này, hắn khôi phục vẻ ung dung, nói:

– Đỉnh này có thể dùng được.

Nói rồi thu vào túi trữ vật.

– Còn một việc khác, tại hạ muốn nhờ giúp đỡ tiên tử.

– Thiếu môn chủ không cần khách sáo, có yêu cầu gì xin nói rõ.

– Vừa rồi Lâm mỗ thấy trong những bảo vật ở đây, có một số tài liệu luyện khí mà tại hạ đang cần. Nếu quý phái có thể trao đổi cho ta thì tốt quá. Tại hạ sẽ không để quý phái chịu thiệt, sẽ đưa ra số tinh thạch mãn ý.

– Thì ra là thế, không biết thiếu môn chủ coi trọng vật gì?

Âu Dương Cầm Tâm suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng hỏi.

– Vạn Niên Tuyết Tinh.

Lâm Hiên quay đầu nhìn sang trái. Trong một vòng bảo hộ lam sắc có một tinh thể kỳ lạ cỡ nắm tay, giống như một đạo hỏa diễm hừng hực bốc lên nhưng lại tản ra hàn khí bức người. Thứ này sinh ở nơi cực bắc giá lạnh. Chính là tinh hoa tụ lại ở nơi băng hà vạn năm. Là tài liệu đỉnh cấp để luyện chế pháp bảo băng thuộc tính, có tinh thạch cũng không thể mua được.

– Điều này…

Trên mặt Âu Dương Cầm Tâm lộ chút lúng túng. Bảo vật này đã được một sư huynh Ngưng Đan kỳ trong bổn môn nhìn trúng, sắp dùng nó để luyện chế bổn mạng pháp bảo.

– Tiên tử, có điều gì khó chăng?

– Cũng không có gì. Vật ấy có công dụng khác trong bản môn, tuy nhiên thiếu môn chủ đã nhìn trúng, đương nhiên là để cho ngươi.

Cầm Tâm ngập ngừng một lát rồi dứt khoát mở miệng. Cửu Dương Hồi Thiên đan mới là đại sự. Dù sao sư thúc từng dặn dò, nàng cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của Lâm Hiên. Sư huynh kia dù không vừa lòng nhưng sao dám nhiều chuyện với ý chỉ của Thái Hư sư thúc.

– Đa tạ tiên tử, tại hạ xin ghi lòng ân tình này.

Lâm Hiên lộ rõ vẻ vui mừng. Trong các tài liệu phụ trợ, Vạn Niên Tuyết Tinh khó tìm nhất, không nghĩ may mắn thấy được nơi đây. Có vật này, sự tình chuẩn bị luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã tiến thêm một bước dài nữa.

– Lâm huynh quá khách sáo rồi. Vạn Niên Tuyết Tinh tuy quý giá nhưng đáng kể gì so với đại ân tái tạo của huynh. Không cần đưa tinh thạch. Đây coi như là một chút cảm tạ của Cầm Tâm đối với Lâm huynh.

Âu Dương Cầm Tâm mỉm cười.

– Tiên tử có nhã ý như thế, Lâm mỗ chối từ thì quả là bất kính.

Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ mừng rỡ, lại lấy ra một cái bình ngọc đưa tới cho nàng.

– Đây là…

– Lễ thượng vãng lai (2). Hoàn Thần lộ này xem như là chút tiểu lễ của tại hạ đối với tiên tử.

– Hoàn Thần Lộ?

Âu Dương Cầm Tâm kinh ngạc rồi chuyển sang vui mừng. Nàng đã nghe nói qua đan dược này, không thể cải tử nhưng có thể hồi sinh. Tu sĩ bị trọng thương, dùng một viên thì thương thế lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít. So với Chỉ Huyết Đan, Kim Sang Dược thì giá trị của đan dược này vượt quá xa, có thể sánh với linh đan gia tăng pháp lực cảnh giới Ngưng Đan.

– Đa tạ Lâm huynh, vậy ta cũng không khách khí.

Cầm Tâm đem bình đan dược thu vào.

– Không biết thiếu môn chủ còn gì căn dặn thêm chăng?

Ở đây còn không ít bảo vật quý giá nhưng Lâm Hiên lắc đầu:

– Không có.

Luyện chế Cửu Dương Hồi Thiên đan với hắn không phải việc gì quá nan giải. Lúc này đã chiếm không ít tiện nghi của Bích Vân Sơn. Nếu quá tham lam sẽ khiến Thái Hư chân nhân không vừa lòng. Bây giờ đối phương đang cầu hắn nhưng khó nói ngày sau phiền toái không tìm đến.

Âu Dương Cầm Tâm gật đầu. Hai người lần nữa về tới động phủ của nàng.

– Khi luyện chế đan dược, tối kỵ là bị quấy rầy. Nếu không có sự đồng ý của Lâm mỗ. Bất luận kẻ nào cũng tuyệt không được tiến vào luyện đan thất.

– Điều này là đương nhiên, thiếu môn chủ cứ an tâm. Cầm Tâm sẽ đích thân hộ pháp ở ngoài, không để cho kẻ nào phiền nhiễu Lâm huynh.

– Vậy xin làm phiền tiên tử.

– Hy vọng Lâm huynh thành công.

Hai người nói thêm vài câu, Lâm Hiên tiến vào luyện đan thất. Trong này chỉ khoảng hai trăm thước vuông, bên ngoài có thiết hạ một tầng cấm chế đơn giản.

Lâm Hiên đóng cửa, đem thần thức quét ra khắp nơi tìm tòi, gần nửa canh giờ nhưng không thấy điều gì bất ổn. Lúc này vẻ mặt mới giãn ra một chút, có điều vẫn đưa tay vỗ vào túi trữ vật. Trong ánh sáng rực rỡ, vài cây trận kỳ đủ màu sắc đã xuất hiện.

Lâm Hiên lấy ra một kỳ trận màu đỏ rồi đánh ra một đạo pháp quyết. Trận kỳ hóa thành một đạo sáng, cách không tan biến vào thạch bích. Tiếp theo hắn lại lấy ra một cây trận kỳ màu lam…

– Hiện.

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, song thủ bắn ra hai chỉ. Trận bàn phát ra một đạo linh quang màu xanh rồi ông ông kêu vang. Các vách đá trở nên sáng ngời, hiển nhiên trận pháp đã được bày ra.

Có tầng bảo hộ này, Luyện đan thất kiên cố gần như là tường đồng vách sắt. Bất luận kẻ nào muốn xem lén thì gần như không thể. Dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ lén lút dùng thần thức, trận pháp cũng sẽ có phản ứng.

Sau khi bài bố ổn thỏa, Lâm Hiên mới hài lòng, kéo một tấm bồ đoàn rồi khoanh chân ngồi trên đó.

Trước tiên hắn lấy hộp ngọc cùng Tử Long Đỉnh, đánh ra đạo thuật phiêu phù đem tử đỉnh lơ lửng trước người. Hai tay hắn chụm lại kết pháp ấn. Hai chân xếp bằng, trong miệng phun ra một luồng đan hỏa màu trắng cỡ ngón cái. Đan hỏa vừa tiếp xúc với đỉnh lò thì tử quang chợt lóe. Thần long trên thân đỉnh chợt phát sáng.

Lâm Hiên khẽ nhíu mày rồi sắc mặt lộ vẻ hưng phấn.

Một lát sau, toàn bộ tiểu đỉnh đều biến thành màu mận chín. Hơn nữa còn phát ra ba sắc quang màu hồng, vàng và xanh.

Lâm Hiên phất tay áo, một đạo thanh quang bay ra quấn quanh tiểu đỉnh, hóa thành một quỷ thủ màu xanh đem nắp đỉnh mở ra. Sau đó hắn vẫy tay một cái, các vị dược liệu trong hộp ngọc bay vào đỉnh lò.

Lâm Hiên cũng không quá lo lắng về thành quả. Dù sao đã có Lam Sắc Tinh Hải làm hậu chước.

Tiếp theo mười ngón tay hắn liên tục búng ra những đạo pháp quyết vào trong đỉnh. Đỉnh lò bắt đầu chậm rãi xoay tròn trong sự thiêu đốt của đan hỏa.

Cùng lúc đó, trong bảo tháp trên sơn đỉnh. Thái Hư chân nhân khoanh chân ngồi còn trung niên tu sĩ chắp tay đứng ở một bên. Kì lạ là hai mắt người này nhắm chặt. Trên trán lại có một điểm sáng màu lam tương tự như mắt người, đang lấp lánh không thôi.

Một lát sau người này thở nhẹ ra một hơi, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi.

– Thế nào Phùng sư điệt. Có phát hiện gì chăng?

Thái Hư chân nhân chậm rãi mở miệng.

– Không có.

Trung niên tu sĩ mở mắt, vẻ mặt lộ chút khó coi:

– Tiểu tử kia vô cùng giảo hoạt, lại bày ra một pháp trận chung quanh thạch thất. Tiểu điệt từng bước vận Thiên Nhãn thần thông, thành công xuyên qua tiểu cấm chế, nhưng trận pháp kia vô cùng phức tạp. Nếu mạnh mẽ xâm phạm, nhất định sẽ bị đối phương phát hiện, đành phải thu hồi. Mong sư thúc thứ lỗi tiểu điệt vô dụng.

– Nếu như thế, ta cũng đành bỏ qua.

Thái Hư chân nhân nghĩ một chút, lạnh nhạt mở miệng.

– Bỏ qua?

Trung niên họ Phùng lộ vẻ khó hiểu.

– Không sai. Không may có thể rút dây động rừng. Lão phu đang cần hắn. Huống chi tinh hoa luyện đan thuật nằm ở nắm chắc sự dụng hỏa hầu. Xem được nhưng chưa chắc học được. Chúng ta ở một bên, nếu không quan sát được thì không cần mạo hiểm nữa.

– Dạ sư thúc.

– Tuy vậy cho thấy tiểu tử này có tiền đồ hơn dự đoán. Niên kỷ còn trẻ mà đã có tâm cơ như thế. Hành sự chu đáo chặt chẽ, sớm muộn sẽ thành tài.

Thái Hư chân nhân thở dài. Trương Thái Bạch chính là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nhất đẳng của bổn môn. Đáng tiếc hắn quá mức không biết phân biệt nặng nhẹ.

Trung niên họ Phùng im lặng không nói, cũng không rõ đang nghĩ cái gì.

Đảo mắt một cái đã ba ngày trôi qua. Cửa đá nơi luyện đan thất vẫn đóng chặt. Lúc này Lâm Hiên khoanh chân ngồi, sắc mặt đã tái đi một chút, trong tay nắm một khối trung phẩm tinh thạch bổ sung pháp lực.

Không có hỏa địa mạch, chỉ dựa vào chân nguyên của bản thân luyện đan. Với tu vị bây giờ của Lâm Hiên quả thực miễn cưỡng. Tuy nhiên bộ dáng của hắn không chút nào buông lỏng. Một mặt cẩn thận khống chế đan hỏa, một mặt dùng linh lực huyễn hóa ra đại thủ lay động đỉnh lò.

Thêm một lúc, tiểu đỉnh ngừng phát tam sắc bảo quang, đột nhiên hắc quang nổi lên. Lâm Hiên thấy cảnh này thì vẻ mặt âm tình bất định, lại phun ra một đạo đan hỏa to hơn trước bọc đỉnh lò vào trong. Lúc này mơ hồ có dược hương truyền ra.

Rốt cuộc đan dược đã thành hình. Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra. Đối với luyện đan sư, đây mới là giai đoạn quan trọng nhất. Tuy nhiên với hắn lại có sự khác biệt. Chỉ cần đan dược thành hình, có luyện ra phế đan cũng không quá lo lắng.

Nửa canh giờ rất nhanh đi qua. Bụp một tiếng vang nhỏ, đỉnh lò lay động. Cửu Dương Hồi Thiên đan rất khó luyện chế. Dù Thông Vũ chân nhân ra tay cũng chỉ nắm chắc bảy thành. Công phu luyện đan của Lâm Hiên chỉ thuộc hạng cưỡi ngựa xem hoa. Khả năng thành công đương nhiên không cao.

Hắn thở dài thất vọng. Vẫy tay một cái, tiểu đỉnh rót ra một dòng thanh hà. Chín viên linh đan cỡ hạt đậu rơi xuống bàn tay. Linh đan này có màu đen tuyền, nhìn qua không có gì chú ý, khó mà ngờ nó có thể trừ đi âm khí của Quỷ đế.

Lâm Hiên nhíu mày rồi đưa tay vỗ trên túi trữ vật. Hồng quang chợt lóe, một cái hộp gỗ màu đỏ sậm hiện ra. Hắn ném nó ra rồi đánh một đạo pháp quyết vào trong.

Trong ánh sáng đỏ kỳ lạ, hộp gỗ dần to ra rồi rơi xuống. Không gian bên trong hộp vừa vặn cho một người ngồi.

Vật này nhìn qua như là một pháp khí cổ quái. Thật ra không dùng trong đấu pháp mà có công dụng khác. Chính là dùng Đàn Hương Mộc chế thành. Lúc ở Thiên Mục Sơn, Lâm Hiên ngẫu nhiên thu được một ít.

Đàn Hương Mộc gần như đã tuyệt tích ở Tu Tiên giới. Nó có diệu dụng ngăn trở thần thức tu sĩ, cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không có cách nào nhìn thấu.

Ở trong phường thị, khi tìm người chế tạo thêm túi trữ vật. Lâm Hiên đã luyện chế cái hộp gỗ này, có thể thu nhỏ mang theo tùy thân. Khi phóng to vừa vặn cho hắn ngồi trong đó, gọi nó là Hộp Như Ý.

Tuy đã bố trí trận pháp cấm chế bên ngoài nhưng Lam Sắc Tinh Hải chính là bí mật lớn nhất của bản thân. Ở nơi của người, Lâm Hiên hành sự vạn phần cẩn thận. Tinh chế linh đan trong hộp thì càng thêm an toàn.

Nghĩ tới đây, hắn hóa thành một đạo thanh quang bay vào trong hộp, cầm viên phế đan đen tuyền trong tay đồng thời linh lực lưu chuyển, các điểm sáng màu lam từ trong đan điền theo kinh mạch đi ra.

Khi thái dương hạ sơn, chân mày Lâm Hiên cau lại, ngửa lòng bàn tay phải lộ ra một viên đan dược trắng đen xen lẫn.

Thất bại!

Sắc mặt hắn hết sức khó coi. Do vận dụng thành thục dị năng của Lam Sắc Tinh Hải, đã lâu không xuất hiện sự tình tinh chế thất bại như vậy.

Nhất thời lãng phí một viên linh đan quý giá. Nghĩ lại bản thân có phần nóng vội, nghỉ ngơi một lát thì khả năng tinh chế thành công sẽ cao hơn.

Khẽ lắc đầu, Lâm Hiên hít vào thật sâu. Tay cầm tinh thạch đả tọa khôi phục pháp thể đến trạng thái thật tốt, sau đó lại lấy ra một viên phế đan.

Một lúc sau, sắc mặt Lâm Hiên lại càng khó coi, vẫn thất bại. Xem ra các loại linh đan tại Tu Tiên giới có những điểm khác biệt, cần nghiên cứu thêm về dị năng của Lam Sắc Tinh Hải.

Lâm Hiên nhắm mắt nhập định, xem xét tỉ mỉ lại hai quá trình tinh chế khi nãy. Sau đó mới lấy tiếp ra một viên phế đan.

Không biết bao lâu, sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ. Tốn thời gian hơn trước mấy lần, cuối cùng dược hương nồng nàn đã phát tán từ trong bàn tay.

—–

Chú:

(1) Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai: Nhận tiền của người thì phải thay người trừ họa.

(2): Lễ thượng vãng lai: có qua có lại mới toại lòng nhau/bánh ít cho đi bánh qui cho lại.