Q.7 - Chương 2182 Năm năm.

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhóm dịch: Thanh Vân Môn

So với toàn bộ Hàn Long giới thì không có gì đặc biệt nhưng chênh lệch giữa Mục gia và Diệp gia lại không phải chỉ vài cấp.” Diệp Hồng Tuyết thở dài.

“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không.”

“Đây là đương nhiên,tổng đà Mục gia ở phía tây Trúc Lâm Tuyết Sơn,cách đây ước chừng mười vạn dặm.Trong gia tộc có khoảng hơn tám ngàn tu tiên giả.Đệ tử tạm thời không nhắc tới nhưng Động Huyền Kỳ cũng có tới năm người,đại trưởng lão của bọn họ càng là Động Huyền trung kỳ…”

Nói đến đây, trung niên mỹ phụ lộ ra chút tâm thần bất định, theo lý mà nói thì với thế lực khổng lồ như vậy chắc hẳn Lâm tiền bối cũng không muốn trêu chọc.Nhưng trừ hắn ra thì Diệp gia quả thật không tìm được cường viện nào khác.

Có bệnh thì vái tứ phương a.

Nàng ngẩng đầu, lặng yên đánh giá thoáng qua sắc mặt Lâm Hiên,chỉ sợ Lâm tiền bối vừa nghe xong liền phất áo rời đi.Nếu vậy thì Diệp gia thật sự sẽ rơi vào hoàn cảnh phi thường xấu hổ. Không có Bách Bảo đường cung cấp tinh thạch cùng tài nguyên, gia tộc muốn truyền thừa quả là một vấn đề khó khăn.

Cũng may trên mặt Lâm Hiên cũng không lộ ra ý sợ hãi gì khiến nội tâm Diệp Hồng Tuyết vô cùng vui mừng,liền đem mọi toan tính của mình nói ra.

“Vãn bối cũng hiểu chuyện này rất khó. Mục gia sẽ không dễ dàng gì nhượng bộ.Tiền bối nếu xung đột cùng bọn họ mà có gì sơ xuất thì Diệp gia ta trăm chết cũng không hết tội…”

“Như thế nào?” trên mặt Lâm Hiên lộ ra thần sắc hứng thú. Diệp phu nhân thật đúng là hiểu được đạo lý tiến thối nhưng nàng đâu biết được chính mình cũng không phải tu tiên giả bình thường.Chỉ là một Mục gia thì có gì lợi hại chứ? Ngay cả tu sĩ Phân thần kỳ mình cũng chọc qua cơ mà.

“Ý của vãn bối là không thể từ bỏ Bách Bảo đường, nhưng có thể cho Mục gia tham dự cổ phần,tiền lời hàng năm thì mỗi bên một nửa.Nếu thiếp thân nhắc tới điều kiện này thì đối phương nhất định không đồng ý.Ai bảo Diệp gia vãn bối quá yếu chứ,trong mắt đối phương thì Diệp gia không có tư cách cò kè mặc cả. Bất quá nếu tiền bối chịu đứng ra thì đối phương tất có cố kỵ,chắc hẳn cục diện sẽ tốt hơn bây giờ.” Trung niên mỹ phụ nói đến đây thì lại dịu dàng khom người hành lễ.Tiền đồ Diệp gia sau này thế nào đều phụ thuộc rất lớn vào một lời của Lâm Hiên.

“Đúng vậy a, sư phó, kính xin ngài trượng nghĩa tương trợ, nếu không thì Diệp gia ta rất có khả năng thật sự bị xóa tên ở tu tiên giới.” Diệp Dĩnh cũng ở một bên cầu xin.Tuy hôm nay nàng đã có đại thụ chống lưng nhưng đối với gia tộc sinh dưỡng mình thì nàng đâu thể mặc kệ không để ý đây.

” Dĩnh nhi đã nói vậy thì vi sư tự nhiên sẽ không bỏ mặc.Được rồi, bọn ngươi hãy chờ tin tức tốt của ta.” Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua người thiếu nữ, mỉm cười mở miệng.

“Đa tạ sư phó.”

“Đa tạ tiền bối.”

Diệp Hồng Tuyết cùng Diệp Dĩnh vừa nghe xong, trên mặt tự nhiên lộ ra vẻ mừng như điên,vội làm đại lễ bái tạ.

Mà Lâm Hiên làm như vậy tất nhiên cũng là có dụng ý.

Trong mắt hắn thì uy hiếp của Mục gia căn bản là không đáng nhắc tới, nhấc tay liền có thể loại bỏ. Hắn sở dĩ phải đợi Diệp Dĩnh cầu xin mới chịu đáp ứng ra tay cũng là vì muốn thi ân cho vị đệ tử mới nhận này xem.

Dù sao một màn xấu hổ vừa rồi cũng khiến quan hệ thầy trò có điểm ngăn cách.Lâm Hiên tất nhiên không muốn chứng kiến cảnh này.Cho nên hắn mới dùng cách thi ân,quả nhiên trên mặt Diệp Dinh liền tràn đầy cảm kích,đồng thời cũng mang theo vài nét lo lắng.

“Trịnh Tuyền cô nương, ngươi nói sư phó sẽ không có việc gì chứ?”

“Ha ha,chỉ là một Mục gia nho nhỏ mà thôi,ở trong mắt sư tổ cũng chỉ là gà đất chó kiểng.Yên tâm,thuốc đến bệnh trừ…Không,hẳn là dễ như trở bàn tay mới đúng.”

Trịnh Tuyền mỉm cười,thanh âm dịu dàng vang lên, trên mặt nàng không hề có chút gì gọi là lo lắng.Dù sao nàng đã đi cùng với Lâm Hiên một đoạn thời gian,nên thần thông của sư tổ thế nào thì nàng cũng biết được một ít.Chỉ một Mục gia nhỏ như vậy hiển nhiên là không đáng nhắc tới.

Lâm Hiên đi đến buổi tối thì về.

Tổng đà Mục gia cách nơi này mười vạn dặm.Trong mắt phàm nhân thì khoảng cách ấy đã là thiên sơn vạn thủy rồi.Nhưng Lâm Hiên lại không mất bao nhiêu thời gian để đi đi về về giữa hai nơi.

Lâm Hiên đi chuyến này đương nhiên không phải là để làm theo lời Diệp Hồng Tuyết nói,cò kè mặc cả gì gì đó.Hắn không để Mục gia trong mắt.

Phương pháp của Lâm Hiên đơn giản vô cùng.Hắn trực tiếp đánh lên tận cửa. Bất quá Lâm Hiên cũng không lạm sát kẻ vô tội. Chỉ là hiển lộ một ít thực lực mà thôi, sau đó lại cho những người ở đây biết ý đồ của hắn.

Vài tên trưởng lão Mục gia quá sợ hãi, tuy Lâm Hiên chỉ hiển lộ ra cảnh giới Động Huyền Kỳ nhưng những thần thông nghịch thiên của hắn thì động huyền kỳ tu sĩ làm sao có được.

Đây nhất định là một lão quái vật Phân Thần kỳ, chỉ có điều không muốn hiển lộ thân phận mà thôi.

Mục gia Ngũ trưởng lão đều nhất trí như vậy.Kết quả đằng sau không cần nói cũng có thể nghĩ ra.Tu tiên giới cường giả vi tôn.Bởi vậy, bọn hắn liền nhu thuận thỉnh Lâm Hiên đến tổng đà.

Lâm Hiên lại một lần nữa nói rõ mục đích đến đây khiến bọn hắn mới biết được rằng mình đã trêu chọc phải gia tộc không nên trêu.Diệp gia thật giỏi che giấu,không nghĩ tới lại có quan hệ sâu xa với một lão quái vật Phân thần kỳ.

Mục gia Ngũ trưởng lão quá sợ hãi,liền lập tức nhận lỗi.Bọn hắn đương nhiên không dám có ý ngấp nghé Bách Bảo đường nữa.Không chỉ như thế, Mục gia còn vì dẹp nộ khí của Lâm Hiên mà hứa hẹn sẽ bồi thường tổn thất.

Một tiểu gia tộc như vậy tất nhiên không thể xuất ra thứ gì làm Lâm Hiên động tâm,nhưng bảo vật đã đưa tới cửa thì hắn cũng không từ chối.Nếu mình không cần thì có thể mượn hoa hiến phật tặng cho Diệp gia a.

Cái này là dựa vào thực lực mới có kết quả như vậy.Một việc khiến Diệp Hồng Tuyết suốt một tháng ăn không ngon ngủ không yên mà Lâm Hiên lại giải quyết vô cùng nhanh gọn,hơn nữa hiệu quả lại hoàn mĩ vô khuyết.

Sau khi Lâm Hiên trở lại Trúc Lâm Tuyết Sơn, nghe hắn kể lại những gì đã qua, Diệp Hồng Tuyết cơ hồ không tin vào lỗ tai mình.Nhưng mà Lâm Hiên cầm về hứa hẹn của Mục gia,nàng không thể không tin a.

“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối,Diệp gia không biết làm sao mới có thể báo đáp được đại ân đại đức của ngài.” Diệp Hồng Tuyết vừa nói xong thì sắc mặt cũng trở nên tái nhợt,nhưng gia tộc nàng quả thật không xuất ra cái gì khiến Lâm Hiên động tâm,ngoại trừ mang ơn ra thì còn có thể làm gì đây?

Trên mặt nàng mang theo vài phần áy náy: “Hay là vãn bối cho gia tộc lập bài vị trường sinh cho người?”

“Ha ha, đạo hữu quá khách khí rồi, thực sựu không cần như thế.” Lâm Hiên khoát khoát tay áo: “Đúng rồi, ta còn có cái này muốn tặng cho đạo hữu.”

“Cái gì a?” Diệp Hồng Tuyết kinh ngạc.

Lâm Hiên phất tay áo, vài túi trữ vật lập tức bay vút ra: “Phu nhân xem thử mấy thứ này thấy thế nào.”

“Vâng.” Trung niên mỹ phụ vô cùng cảm kích Lâm Hiên nên khi nghe hắn phân phó thì không chút nào hoài nghi, chậm rãi tiến lên cầm lấy túi trữ vật,thần thức chìm vào bên trong…

“Cái này…” Diệp Hồng Tuyết nhất thời sợ ngây người,nàng ngẩng đầu lên mà trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Tiền bối thế này là ý gì?”

Cũng khó trách nàng ngạc nhiên như vậy, Lâm Hiên vì Diệp gia giải quyết nan đề thì theo lý hẳn là mình phải hồi báo mới phải.Nhưng Lâm Hiên ngược lại lại đưa đến nhiều bảo vật như thế thì không phải là rất kỳ quái sao?

“Ha ha, người thiện dễ bị khi, ngựa hiền liền bị người cưỡi. Lâm mỗ cũng không phải ‘người tốt’ a. Mục gia cũng nên vì hành vi của mình mà trả giá chứ.Ngoài bỏ qua toan tính với Bách Bảo đường đương nhiên phải bồi thường cho quý gia tộc một ít gì đó gọi là xin lỗi. ” Thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt truyền vào tai.

“Thì ra là thế.” Trung niên mỹ phụ rốt cục hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không nhận lấy túi đồ mà là cung kính đưa về phía Lâm Hiên: “Nếu không phải tiền bối trượng nghĩa tương trợ thì gia tộc vãn bối ngay cả Bách Bảo đường cũng không giữ được chớ đừng nói gì đến bảo vật.Những vật này nên thuộc về tiền bối mới phải, mong ngài thu nhận.”

“Phu nhân không cần phải khách khí như vậy.Lâm mỗ đã đưa ra những vật này thì ngươi cứ nhận lấy là được.Không dối gạt đạo hữu, với thực lực của Lâm mỗ thì những đồ vật trong này căn bản là không đáng nhắc tới. Lâm mỗ không dùng được,có cầm cũng vô dụng thôi. “

“Có thể…”

Lâm Hiên tuy nói rõ ràng, nhưng trên mặt Diệp Hồng Tuyết vẫn tràn đầy vẻ tâm thần bất định.Vô công bất thụ lộc,mình làm sao có thể yên tâm thu lấy những bảo vật này đây.

Trước sau ‘đánh thái cực quyền’ mấy lần,Lâm Hiên kiên quyết không cầm,nàng chỉ đành lần nữa tạ ơn rồi thu lại…

Trong nội tâm nàng càng cảm kích Lâm Hiên hơn.Diệp gia cũng không dư dả gì, những tài liệu đó đối với Lâm Hiên thì không đáng nhắc tới nhưng ở trong tay Diệp gia lại là một khoản tài phú lớn a,là mấy năm tiền lời của Bách Bảo đường đấy.

Đã có những bảo vật như vậy thì không ít đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc lại có hi vọng đề thăng thực lực rồi.

Sau đó Lâm Hiên liền cáo từ, Diệp Hồng Tuyết thiên ân vạn tạ tiễn hắn ra bên ngoài.

“Đúng rồi môn chủ, còn có một chuyện này nữa.”

“Tiền bối mời nói.”

“Ngày mai hãy để Dĩnh nhi đến động phủ của ta.”

“Vâng, vãn bối sẽ làm theo lời người phân phó.”

Cứ như vậy, Lâm Hiên ở lại Trúc Lâm Tuyết Sơn.

Trải qua một năm cố gắng,Lâm hiên đã nắm giữ được hai loại biến hóa của Lục Ngôn Ác Quỷ Chú. Trong đó có Ma Tướng thần thông, tử mẫu Âm Lôi cũng luyện chế ra bảy bảy bốn mươi chín khỏa.

Tử mẫu Âm Lôi có uy lực vô cùng lớn, bất quá cần tài liệu cực kỳ quý hiếm mới luyện chế được.Cũng may thân gia Lâm Hiên phong phú, các loại thiên tài địa bảo nhiều vô số, nhưng cũng chỉ luyện được ngần ấy mà thôi.

Nơi đây hoàn cảnh không tệ, Lâm Hiên tiếp tục thanh tu nơi này.

Rất nhanh,thời gian lại trôi qua ba năm.

Lâm Hiên ngoại trừ tự mình tu luyện còn chỉ đạo Trịnh Tuyền cùng đồ nhi Diệp Dĩnh,đồng thời ban cho hai người rất nhiều đan dược cùng bảo vật.Giống với Thượng Quan tỷ muội,hắn bắt đầu truyền thụ Cửu Thiên Huyền công làm pháp môn cơ sở.

Công pháp này ở Linh giới thì không tính là cái gì,nhưng sau khi Lâm Hiên tu luyện tất nhiên biết được chỗ tốt của nó,nền móng phi thường tốt a.

Thời gian như nước trôi đi, tính toán một chút thì chính mình đã rời khỏi Vân Ẩn Tông được năm năm rồi.Thời gian tử tâm địa hỏa phun trào cũng sắp đến.

Luyện chế lại bổn mạng pháp bảo chính là đại sự hàng đầu, cái này cũng không thể trì hoãn được.Vì vậy Lâm Hiên liền cáo từ Diệp gia bắt đầu chuẩn bị quay lại vân ẩn tông.

Tất cả tu sĩ Diệp gia tất nhiên là mười phần không muốn, nhưng thiên hạ đâu có bữa tiệc nào không tàn,cũng chỉ đành tiễn biệt mấy trăm dặm mà thôi.Lâm Hiên chỉ một mình ly khai nơi này,bất luận là đồ nhi hay Trịnh Tuyền đều lưu lại Trúc Lâm Tuyết Sơn.

Trong tiếng chúc bình an của mọi người,toàn thân Lâm Hiên nổi thanh mang bay về phía chân trời.