Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 87: Trường hỗn loạn nơi Thiên Mục Phái

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Bây giờ nói những lời này còn ý nghĩa gì. Việc cấp bách là phải đi Kỳ Dược Cốc. Nơi đó là cấm địa trọng yếu của bổn môn, nếu xảy ra vấn đề…

– Đúng vậy sư huynh, xin người mau ra lệnh!

Mấy cao thủ Thiên Mục Phái bàn tán không ngớt nhưng Khô Mộc chân nhân vẫn nhắm mắt bất động như không nghe thấy gì. Bọn họ dù gấp như kiến bò chảo nóng cũng không dám tự tiện hành sự.

Thứ nhất là chưởng môn sư huynh uy tín nhiếp môn, thứ hai là Kỳ Dược Cốc là cấm địa bổn môn. Ngoài những đệ tử có nhiệm vụ trấn thủ ở đó lâu dài, bất cứ kẻ nào chưa được chưởng môn cho phép thì tuyệt đối không được vào.

Trong khi các trưởng lão đang nôn nóng bất an thì Khô Mộc chân nhân mở mắt, âm thanh bình thản có chút run rẩy:

– Lưu sư đệ đã ngã xuống.

– Cái gì, Lưu sư huynh thực sự đã…!

Mặc dù bọn họ đã nghĩ tới điều này nhưng nghe chính miệng Khô Mộc chân nhân thừa nhận thì sắc mặt khó coi tới cực điểm.

– Sư huynh, chắc chắn người không lầm chứ?

Khô Mộc chân nhân cười khổ thở dài:

– Trái lại ta cũng hy vọng mình đã sai. Có điều vừa rồi phát ra tới ba đạo Truyền Âm Phù cho Lưu sư đệ đều một đi không trở lại. Nếu không gặp phải đã bất trắc, sao hắn không hồi đáp?

Mấy người rơi vào im lặng. Qua một lúc lâu, Ninh Thiên Vũ mở miệng:

– Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?

– Tới Kỳ Dược Cốc, nhưng mọi người chú ý không được tách rời. Đối phương có thể ở trong cấm chế bổn môn mà sát diệt Lưu sư đệ, chỉ e thần thông không phải nhỏ. Nói không chừng là lão quái Nguyên Anh kỳ.

Âm thanh Khô Mộc chân nhân trở nên lạnh lùng.

– Có thể. Nhưng không chừa khả năng là nội gián lẻn vào.

Ninh Thiên Vũ sờ cằm, như có suy nghĩ khác phân tích.

– Bất kể thế nào. Cẩn thận điều nhỏ thì không có sai lầm lớn. Bây giờ Lưu sư đệ đã đi luân hồi, không rõ tình huống trong Kỳ Dược Cốc. Bổn môn đang đối mặt với sinh tử tồn vong. Các vị sư đệ cần bảo trọng cho tốt.

– Xin tôn chưởng môn gia pháp!

Chúng tu cùng khom mình hành lễ. Khô Mộc chân nhân tay áo vung lên:

– Xuất phát!

Các đạo độn quang đủ mọi sắc màu hướng về Kỳ Dược Cốc mà bay đi.

Khi này thiên địa linh khí nơi Thiên Mục Sơn chấn động đặc biệt. Không chỉ là các trưởng lão mà toàn bộ đệ tử trở nên hoảng hốt. Đệ tử Trúc Cơ Kỳ cùng Linh Động kỳ ào ào từ nơi tu luyện chạy ra, ngạc nhiên cùng bất an nhìn vô vàn quang điểm màu xanh mỹ lệ đang tản ra trên bầu trời.

Có khi mấy người tụ tập cùng một chỗ bàn tán, cũng có khi một mình há miệng trông lên đờ đẫn. Cũng không ít đệ tử nhanh nhẹn bắt đầu tìm kiếm sư trưởng. Có điều rất nhanh cả đám phát hiện, không thấy một ai trong các trưởng lão bổn môn xuất hiện. Tâm ý bất an bắt đầu lan nhanh trong đám người này.

Nghênh Khách Lầu!

Ngụ tại đây đều là các cao thủ Ngưng Đan Kỳ tới tham gia hội giao dịch. Nào ngờ đến gần sáng, thiên địa linh khí chấn động khác thường khiến cả đám đều tỉnh lại.

Những cao thủ kim đan đại thành này có ai chưa từng xông qua mưa to gió lớn, hiện tượng khác thường đại biểu cho điều gì, bọn họ đều rõ ràng trong lòng. Có người kinh ngạc than thở nhưng đa phần đều thầm cười trên nỗi đau của người khác.

Chắc chắn nhãn mạch đã bị triệt để phá hỏng, Thiên Mục Phái kế tiếp sẽ đối mặt nguy cơ to lớn.

Trong các cao thủ ở đây chỉ có một hai tán tu mà thôi, những người khác đều thuộc môn phái gia tộc cách Thiên Mục Sơn không xa. Thời khắc này các ý nghĩ trong lòng bọn họ xoay chuyển, không ngừng đưa ra đối pháp.

Ở một căn phòng trên lầu hai Nghênh Khách Lầu. Cửa sổ mở đem ánh trăng vằng vặc bên ngoài chiếu vào. Có hai tu sĩ là một đôi sư huynh đệ đang ngồi. Một người vận đạo bào màu vàng là Nhạc Thông, người kia thì vận đạo bào màu xanh là Phó Bưu.

Hai người này cũng là tu sĩ Bắc cương, thuộc Tuyết Ảnh Môn cách Thiên Mục Sơn hơn hai trăm dặm. Môn phái có tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì đương nhiên không thể xem thường.

– Sư huynh, ngươi nhìn dị tượng kia, nhất định linh mạch Thiên Mục Phái đã bị người phá hủy, cơ hội của chúng ta đã đến.

Phó Bưu nắm chặt hai tay, hưng phấn nói.

Nhạc Thông thì nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt chần chờ như chưa nghĩ ra biện pháp. Thấy thế trên mặt Phó Bưu hiện vẻ nóng nảy:

– Sư huynh, ngươi còn do dự cái gì. Chẳng lẽ bổn môn bị Thiên Mục Phái ức hiếp còn chưa đủ sao?

– Sư đệ đừng nói lung tung, hai phái chúng ta xưa nay quan hệ thân thiết, đã khi nào lại có xung đột!

– Quan hệ thân thiết?

Phó Bưu cười lạnh một tiếng, thanh âm đầy vẻ ấm ức tuôn một tràng dài:

– Linh mạch Thiên Mục Sơn rộng lớn kéo dài mấy chục dặm. Cho dù mấy môn phái tu luyện cũng là dư dả, Thiên Mục Phái lại độc chiếm hoàn toàn. Bọn họ chỉ có hơn hai ngàn tu sĩ mà dùng chỗ rộng rãi như vậy. Thà lãng phí cũng không bằng lòng chia cho chúng ta một chỗ.

– Mấy chục năm qua, sư huynh hết lòng tạo mối quan hệ cùng bọn bọ. Thứ lỗi tiểu đệ nói thẳng. Bọn họ tuy nói là nghênh đón, nhưng mấy lần sư huynh gợi ý đem Tuyết Ảnh Môn dời đến cạnh Thiên Mục Sơn, có lần nào mà bọn họ không bác bỏ?

– Chẳng lẽ sư huynh còn chưa nghĩ ra, Thiên Mục Phái vì tư lợi luôn đề phòng đồng đạo chung quanh. Không phải sợ sau khi chúng ta có được nơi tu luyện tốt, các đệ tử có thể trở thành tu sĩ cao cấp, thậm chí còn nghi ngờ chúng ta muốn cướp cả Thiên Mục Sơn!

– Trước kia chúng ta không có cơ hội. Vân Hải Liệt Quang Trận uy lực vô biên nhưng giờ đã giảm mạnh, chúng ta sao không…

Phó Bưu càng nói càng giận, về sau kích động đến cả người bừng bừng.

Nhạc Thông là môn chủ Tuyết Ảnh Môn, đương nhiên lão luyện thành thục hơn sư đệ, nghe tuy động lòng nhưng vẫn còn do dự:

– Cho dù uy lực Vân Hải Liệt Quang Trận đại giảm nhưng thực lực Thiên Mục Phái vẫn vượt xa bổn môn, mạo muội hành động không khác lấy trứng chọi đá.

– Đương nhiên là thế. Nhưng từ lâu Thiên Mục Phái độc chiếm linh mạch khiến vô số đồng đạo bất mãn. Trước đây thực lực bọn họ đáng sợ khiến chúng ta đành khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ nhân cơ hội này, chúng ta có thể liên hiệp với những tông phái gia tộc khác, đối phó bọn họ

Vẻ mặt Phó Bưu âm trầm nói.

– Liên hiệp sao?

Nhạc Thông nhịp nhịp ngón tay gõ xuống mặt bàn.

– Sư huynh đừng do dự nữa. Như người nói, Thiên Mục Phái thế đại, chỉ dựa bổn môn tuyệt đối không đủ. Liên hiệp với tông môn khác thì ích lợi sẽ bị chia cắt. Nhưng Thiên Mục Phái tích lũy đã mấy ngàn năm, tài liệu vô cùng phong phú đủ cho các môn phái chia ra.

– Mà trong vòng năm trăm dặm quanh Thiên Mục Sơn này. Tuyết Ảnh Môn chúng ta là thế lực lớn thứ hai. Một khi đại sự thành công, chúng ta có thể chiếm cứ nơi thiên địa linh khí sung túc nhất làm trọng địa bổn môn. Chờ trên trăm năm sau, bổn môn có thêm nhiều đệ tử thành tu sĩ cấp cao. Chính thức trở thành môn phái nhất lưu tại U Châu, sư huynh cũng có thể lưu danh cùng những tổ sư bổn môn…

Phó Bưu vẫn kiên trì khuyên nhủ.

– Được rồi sư đệ! Ta tin ngươi lần này.

Cuối cùng Nhạc Thông cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn do Phó Bưu vẽ ra.

– Sư huynh yên tâm, chúng ta nhất định thành công.

Phó Bưu đại hỉ, vỗ ngực cam đoan.

– Việc này không nên chậm trễ, trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi đây.

– Được!

Hai người ra tới cửa Nghênh Khách Lầu, đã thấy có vài tu sĩ khác đứng đó. Đám này đang muốn độn quang xuống núi, đã thấy một đám đệ tử Thiên Mục Phái đi tới. Dẫn đầu là một trung niên khoảng tam tuần tay cầm một cây lệnh kỳ. Người này chắp tay hành lễ nói:

– Tham kiến các vị tiền bối, tại hạ Ô Dương là chấp sự tệ phái. Vừa mới nhận được ý chỉ của chưởng môn sư tôn, do có bọn đạo chích trà trộn vào Thiên Mục Sơn nên mấy vị sư thúc đang đi xử lý chuyện này. Vì tránh những phiền phức không cần thiết, xin các vị tiền bối không tùy ý đi lại. Tạm thời ở lại Nghênh Khách Lầu. Đợi sáng mai, khi việc này giải quyết xong, tệ phái xin cung kính tiễn các vị tiền bối hạ sơn.

Lời này dù uyển chuyển nhưng các tu sĩ biến sắc. Phó Bưu cười lạnh nói:

– Những lời này của ngươi là ý gì, muốn giam lỏng chúng ta?

– Không dám. Vãn bối nào có ý đó, chỉ là ý chỉ chưởng môn chân nhân, xin các vị tiền bối tạm thời lưu lại thêm một thời gian mà thôi.

Ô Dương hoảng sợ, vội vàng giải thích.

Phó Bưu vốn là có dụng tâm, cố ý làm tình thế càng hỗn loạn thì càng tốt, hắn mỉa mai:

– Ngươi nói hay lắm, tạm thời lưu chúng ta lại một thời gian? Thiên Mục Phái các ngươi dù thực lực cỡ nào cũng không thể muốn gì thì làm. Chỉ l một tiểu tử Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi như ngươi, cũng dám nói với chúng ta vậy sao?

Dứt lời thì hữu thủ của hắn chộp nhanh ra, định bắt lấy Ô Dương.

Sắc mặt tu sĩ họ Ô hoảng sợ, không dám đón đỡ mà cả người tung bay về sau, đồng thời vẫy lệnh kỳ trong tay quát to:

– Các sư đệ bày trận. Ngăn hắn lại!

Ngay lập tức kỳ quang các màu phóng lên cao. Đệ tử Trúc Cơ Kỳ Thiên Mục Phái bắt đầu tế ra Linh Khí. Đám này đã qua thời gian dài huấn luyện, nhanh chóng bố thành một trận pháp công thủ, bổ trợ chặt chẽ. cho nhau

Tại thế tục, các môn phái võ lâm lúc giao tranh cũng thường bày ra các trận pháp. Thiếu Lâm nổi danh với Thập Bát La Hán Trận. Phái Võ Đang có Thái Cực Lưỡng Nghi Kiếm trận. So với phàm nhân, Đương nhiên trận pháp do tu sĩ bày ra biến hóa thần kỳ mười phần. Uy lực tự nhiên vô cùng bá đạo.

Phó Bưu một chiêu không đắc thủ thì ồ một tiếng. Thấy hơn chục đệ tử Trúc Cơ Kỳ vây bản thân vào giữa, hắn há miệng phun ra một đạo lam quang bay lên đỉnh đầu. Là một thanh cương đao lóng lánh đặc biệt sắc nhọn, tỏa ra linh lực vượt xa cả cực phẩm Linh Khí.

– Pháp bảo!

Ô Dương biến sắc, huy động lệnh kỳ trong tay:

– Các vị sư đệ cẩn thận, mọi người giữ vững vị trí.

– Hừ, một đám Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ mà dám ngăn ta, thật không biết lượng sức!

Phó Bưu quát lạnh một tiếng, chỉ về pháp bảo trên đỉnh đầu. Ngay lập tức lam đao hóa thành một đạo lam quang, chém xuống một gã Trúc Cơ trung kỳ ở mé trái. Có điều cùng lúc hơn chục kiện thượng phẩm Linh Khí đủ loại bắn ra đón đỡ.

Nhất thời kỳ quang các màu giằng co trên không.

Nhạc Thông đương nhiên không để một mình sư đệ chiến đấu, hắn tế ra một kiện pháp bảo hình dạng như cây côn, gia nhập chiến đoàn.

Nhưng sau đó hai người phát hiện không hề đơn giản mà rời đi. Hai tu sĩ Ngưng Đan Kỳ muốn phá trận pháp của mười mấy tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ cũng cần vài khắc thời gian. Bọn hắn lại quên rằng nơi này là địa bàn của ai. Chỉ một lát sau liền có thêm những đệ tử Thiên Mục Phái ở từ bốn phương tám hướng kéo tới hỗ trận.

Có câu song quyền nan địch tứ thủ, Phó Bưu biết thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi. Vạn nhất trưởng lão Thiên Mục Phái cđến nơi này thì muốn đi còn khó hơn lên trời.

– Các vị đạo hữu, chẳng lẽ mọi người ở đây chờ chết, mặc cho Thiên Mục Phái muốn làm gì thì làm, đem mình ra phát lạc….

Hai tay Phó Bưu huy động pháp bảo còn miệng không ngừng la lớn, muốn lôi kéo các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác tham gia cuộc chiến.

Có điều chiêu kích tướng này không mấy hiệu quả không. Các tu sĩ đều thờ ơ đứng một bên. Bây giờ tình thế không rõ, mạo muội hành động là không sáng suốt. Có thể ngưng thành Kim đan, có ai mà không phải là lão hồ ly sống trên trăm năm?

Tuy nhiên một lát sau có thêm hai tu sĩ Ngưng Đan Kỳ gia nhập cùng hai người Nhạc Thông. Rốt cuộc là bị Phó Bưu khích nộ hay tồn tại tâm tư khác thì không hiểu được.

Lúc này bốn vị tu sĩ Ngưng Đan Kỳ liên thủ, mấy chục đệ tử Trúc Cơ Kỳ bày trận khó mà ngăn trở nổi. Ô Dương thân là đầu lĩnh, tay cầm lệnh kỳ đứng ngoài chỉ huy. Thấy vậy thì sắc mắt lộ vẻ khó coi. Hắn lấy ra một đạo Truyền Âm Phù, cúi đầu dồn dập thầm thì một lát. Sau đó giương tay ném ra, Truyền Âm Phù hóa thành một đạo hỏa quang tan biến ở trong bầu trời đêm.

Lúc này, Khô Mộc chân nhân cùng các vị sư đệ đang độn quang thì một đạo Truyền Âm Phù bay tới. Ninh Thiên Vũ vẫy tay bắt lấy, dụng thần thức xem xét thì sắc mặt trở nên khó coi.

– Ninh sư đệ, xảy ra chuyện gì?

Ninh Thiên Vũ không trả lời, vội đưa Truyền Âm Phù cho các trưởng lão khác.

– Đáng ghét, Tuyết Ảnh Môn thật to gan, ta phải đi bắt bọn họ.

Lại là đại hán uy mãnh lên tiếng.

– Lỗ sư đệ, không được làm ẩu.

Khô Mộc chân nhân trầm ngâm một chút:

– Ninh sư đệ, phiền ngươi đi xem vậy!

– Vâng, chưởng môn sư huynh.

Ninh Thiên Vũ gật đầu hóa thành một đạo quảng ảnh, nhằm hướng Nghênh Khách Lầu bay đi.

Theo ý của Khô Mộc chân nhân, tu vị của Ninh sư đệ thấp nhất nhưng cơ cảnh thâm trầm. Giao việc này cho hắn, nhất định có thể khống chế tình thế hợp lý hơn.

Mặc dù Truyền Âm Phù có nói Tuyết Ảnh Môn đang có ý bất thiện nhưng rất có thể là có hiểu lầm. Bây giờ tình thế bổn môn nguy cấp, càng ít xung đột với tu sĩ bên ngoài thì càng tốt.

Do dự một thoáng, Khô Mộc chân nhân cùng trưởng lão khác tiếp tục độn quang tới Kỳ Dược Cốc.

Lại nói Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm hợp sức phá hủy được nhãn mạch nhưng lại gây động tĩnh to lớn ngoài dự kiến.

Thấy thiên địa linh khí tán ra trên bầu trời hình thành những đám mây xanh nhạt. Lâm Hiên lộ chút lo lắng. Nhất định Thiên Mục Phái đã bị kinh động không nhỏ.

Điền Tiểu Kiếm cũng liếc sang hắn, cười khổ đề nghị:

– Đại ca, việc đã đến nước này, hai ta nên tách ra mà chạy. Như vậy địch nhân truy kích theo cũng yếu đi một phần.

– Được. Hai ta từ biệt tại đây.

Lâm Hiên gật đầu. Hai người lập tức độn quang ra khỏi Kỳ Dược Cốc, sau đó chia ra người hướng đông người hướng tây bắn nhanh mà bay đi.

Ngẩng đầu nhìn khối linh khí nhàn nhạt khổng lồ bầu trời. Với thần thức mạnh mẽ của Lâm Hiên đã nghe một vùng phương xa huyên náo. Lúc này trên Thiên Mục Sơn đang cực kỳ hỗn loạn.