Q.8 - Chương 2749: Bại lộ hành tung

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lời còn chưa dứt, linh thú kéo xe đã hành động, đôi cánh vỗ mạnh và cuồng phong vần vũ kéo thùng xe biến mất ở chân trời, qua vài hô hấp cũng không thấy đâu nữa.

Đối phương đi rất nhanh làm nữ tử ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn về phía bọn họ vừa tìm kiếm lúc nãy, nhưng đúng như lời đối phương ói, phúc duyên chưa đủ, chính mình có thể làm gì bây giờ?

Cưỡng cầu cũng vô dụng.

– A.

Thân ảnh của nàng lóe lên bay lên thân linh cầm, Hỏa Dương điểu vỗ cánh hóa thành độn quang biến mất ở phương xa.

Qua vài ngày kế tiếp, nơi này liên tục xuất hiện vài thế lực tu tiên giả tới dò xét, nhưng mà thực lực không đều, có đại năng Độ Kiếp và cả những tu sĩ không đáng nhắc tới, tuy kẻ đến sau oán hận vận khí không tốt đi một chuyến toi công, căn bản không đạt được chút manh mối có giá trị nào cả.

Sau khi bọn họ bồi hồi một lúc cũng như nữ tử họ Tiêu mang theo phiền muộn rời đi, cũng mang theo không cam lòng và hoài nghi.

Mà máu Chân Linh biến đi đâu mất cũng biến thành câu hỏi, cũng không ai biết tin tức.

Biểu hiện ra mục đích của Lâm Hiên đã đạt được.

Không có bất kỳ người nào biết rõ hắn đã từng tới đây.

Nhưng mà cẩn thận phân tích, trên đời này làm gì có chuyện làm không chê vào đâu được?

Chỉ sợ chưa hẳn!

Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, thiên hạ không có bức tường không lọt gió, đạo lý kia ở thế tục là như thế, ở Tu Chân Giới càng như thế.

Nữ tử họ Tiêu ôm hận mà đi, nhưng mà nàng cũng không hiểu Thiên Nguyên Hầu vào lúc rời đi còn mang theo phiền muộn, khi ở trên xe sắc mặt hắn mừng như điên.

Hắn vuốt vuốt khối bùn đất trong tay, nội tâm vô cùng đắc ý.

Đột nhiên hắn vươn tay ra vỗ túi đại linh thú, lập tức một đạo hào quang bắn ra ngoài, nó xoay quanh lòng bàn tay của Thiên Nguyên hầu.

Đó là con linh thú lớn chừng nắm tay.

Con linh thú này là con lợn rừng thu nhỏ lại vài lần nhưng toàn thân đen kịt, từ tỉ lệ răng nanh thì dài hơn lợn rừng nhiều, vẻ mặt hung ác, trên trán còn có con mắt thứ ba.

– Hắc Nha, vừa rồi ngươi ở trong không gian hỗn độn thật sự ngửi được khí tức của tu sĩ khác?

Thiên Nguyên hầu nghiêm túc hỏi một câu.

– Khởi bẩm tông chủ, thuộc hạ tuyệt đối không ngửi sai, ngài cũng thuộc hạ kế thừa một tia huyết thống Chân Linh Nhai Tí, ở phương diện khứu giác cực kỳ linh mẫn, ta dám khẳng định trước khi chủ nhân và Tiêu Tiên Tử đến đã có người đi qua nơi này.

Chỉ số thông minh của linh thú lợn rừng này dường như không thấp, giọng nói của nó khàn khàn.

– Tốt, tốt.

Thiên Nguyên hầu mừng như điên, nói:

– Chỉ cần ngươi có thể phân biệt được mùi của đối phương thì không thành vấn đề, lúc đó chỉ cần ngươi tìm ra kẻ đó cho bản hầu, ta kiên quyết sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định thi triển bí pháp quán thâu linh khí giúp ngươi tăng thêm một cấp.

– Đa tạ tôn chủ, thuộc hạ sẽ làm hết sức.

Ánh mắt con linh thú lợn rừng vui mừng, nó tiến lên phía trước sau đó khịt khịt mũi, biểu lộ của nó biến thành nghiêm túc:

– Tôn chủ, đối phương cách nơi này khá xa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo, nếu không, nếu như khoảng cách của song phương quá xa xôi, thuộc hạ tìm kiếm cũng sẽ có sai lệch.

Thiên Nguyên hầu nghe xong cũng không dị nghị, vừa có tin tức bảo vật, hắn làm sao để con vịt đun sôi lại bay đi mất chứ?

– Ngươi nói phương vị của hắn ở đâu?

– Nơi cụ thể ở đâu thì thuộc hạ không rõ, nhưng hắn đang ở hướng đông nam.

Con linh thú lợn rừng này khịt khịt mũi, sau đó trung thực trả lời Thiên Nguyên hầu.

– Hướng đông nam sao, ha ha…

Thiên Nguyên hầu cười lạnh, hắn đạp mạnh vào thùng xe, con linh thú bên ngoài nhanh chóng tăng tốc độ và rẽ về bên trái.

Chiếc xe biến mất nhanh chóng.

Mà Lâm Hiên không biết mình đang bị một lão quái vật Độ Kiếp sơ kỳ nhìn chằm chằm vào.

Đây không phải lỗi của hắn.

Bình tâm mà nói Lâm Hiên đã đủ cẩn thận rồi.

Sau khi đạt được chỗ tốt lớn như thế, hắn cũng không có đắc ý quên hình, lập tức quay trở về Vân Ẩn Tông sẽ mang tai họa cực lớn cho tông môn, đối phương rất dễ dàng đuổi theo hắn.

Như vậy Lâm Hiên mới vô cùng đau đầu chạy trốn ra hướng khác, bởi vì thân phận đã bạo lộ thì chỉ có chiến chứ không còn cách nào khác.

Mà bây giờ đã khác.

Tuy bây giờ có bại lộ hành tung nhưng đối phương căn bản cũng không biết hắn là ai, Lâm Hiên chuẩn bị đi ra ngoài ngao du vài tháng, như vậy đối phương truy tung càng khó hơn.

Tóm lại không thể không đi lòng vòng vài tháng.

Trong nháy mắt đã hai ngày trôi qua.

Nơi này là một khu vực hoang mạc không có người ở, ngoại trừ cát vàng thì chỉ có núi đá hoang vu mà thôi.

Bầu trời xanh vạn dặm không có bóng mây.

Đột nhiên một đạo độn quang mờ mịt xuất hiện trong tầm mắt.

Nó nhanh chóng đáp xuống núi đá ở đây.

Hào quang biến mất hiện ra dung mạo trẻ tuổi của Lâm Hiên.

Nhưng mà nét mặt của hắn nghiêm túc hơn không ít, từ khi đạt được bảo vật hắn không nghỉ ngơi bay suốt hai ngày, dùng độn quang kinh người của hắn đã rời đi trăm vạn dặm.

Lúc trước chưa từng có ai phát hiện ra tung tích của mình, theo lý hẳn là an toàn không ngại, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Lâm Hiên cảm thấy bất an.

Nói không rõ, nói không rõ nhưng cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.

Chẳng lẽ do ta mang quá nhiều bảo vật, bởi vậy đã nhát như chuột, nghi thần nghi quỷ?

Lâm Hiên cho rằng là mình quá lo lắng.

Đương nhiên, hắn cũng biết điều đó không có khả năng.

Lần này mình chiếm được chỗ tốt ưực lớn, nhưng mình vốn có một ít bí mật kinh thiên, nói thí dụ như Lam Sắc Tinh Hải, thân thế Nguyệt Nhi, hoặc Ngũ Long Ấn Tỉ.

Bản thân mình đã từng suy đoán bí mật của bảo vật còn chưa từng sợ hãi, vậy tại sao bây giờ khiếp sợ?

Chẳng lẽ thật sự có chuyện không tốt xảy ra?

Lâm Hiên cũng không hiểu được, dù sao loại chuyện bất an này là điểm báo trước.

Cho dù là Chân Tiên hàng lâm nơi này cũng không có năng lực biết trước.

Nhưng bất kể như thế nào, Lâm Hiên cũng không dám coi như không quan trọng, dù sao lúc này hắn có quá nhiều thứ tốt trên người.

Tính cách của Lâm Hiên là cẩn thận không gây sai lầm lớn, vì vậy hắn quyết định bay xa một chút rồi nói.

Trong đầu có đủ loại ý niệm, toàn thân Lâm Hiên bị ma vân bao bộc lần nữa, sau đó hóa thành hào quang màu đen, hắn bay đi với tốc độ làm người ta nghẹn họng nhìn trân chối.

Tuy hai ngày qua hắn không ngủ không nghỉ, vốn lấy pháp lực thâm hậu của Lâm Hiên cũng không tính là cái gì.

Lúc này Lâm Hiên cũng mặc phía sau có nguy hiểm gì hay không, bay một hai canh giờ hắn lại đổi hướng một lần.

Kết quả độn quang của hắn càng khó nắm lấy, phương hướng phi hành càng không lường trước được.

Mà Lâm Hiên không hiểu cử động trong lúc vô tình của hắn làm cho Thiên Nguyên hầu nhức đầu nhiều lần.

Hắn vốn có con linh thú heo rừng kia, tuy hoặc nhiều hoặc ít kế thừa một chút huyết thống Nhai Tí, nhưng dù sao cũng không phải Nhai Tí chân chính, tuy khứu giác vô cùng linh mẫn nhưng cũng không phải quá biến thái, bị Lâm Hiên rẽ trái rẽ phải như vậy làm đau đầu không ít, nói đầu óc choáng váng cũng không đủ, nhiều khi còn tính sai phương vị.