Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 26: Khê Dược Giản

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nửa ngày sau, một đạo quang ảnh hạ xuống một vùng hoang nguyên. Quang hoa tán đi, lộ ra một thanh niên niên kỷ tầm hai mươi.

Đang là ban đêm, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn dãy hoang sơn trải dài phía xa, trên đó là những cánh rừng cây rậm rạp không thấy điểm cuối. Khê Dược Giản đỉnh đỉnh đại danh tại Duyện Châu nằm trong này.

Khê Dược Giản là mảnh đất hung hiểm do ở trong có không ít sào huyệt yêu thú. Nhưng có nguy hiểm tất có thu hoạch, yêu thú tuy đáng sợ nhưng toàn thân chúng đều là bảo vật. Yêu đan là tài liệu dùng luyện chế các loại đan dược tăng tiến tu vị. Nanh nha lợi trảo cùng xương cốt phẩm chất cao được dùng để luyện chế Linh Khí Pháp bảo.

Người chết vì tài chim chết vì mồi, mỗi ngày có không ít tu tiên giả tới đây. Số lượng người ngã xuống trong trăm ngàn năm qua nhiều không thể đếm nổi.

Lúc này Lâm Hiên lấy ra một bình ngọc, uống một ngụm nhỏ lục dịch Hồng Lăng Thảo để ẩn dấu tu vị, sau đó tìm một chỗ bí mật khoanh chân đả tọa.

Một canh giờ sau, thể lực và pháp lực đều được bổ đầy. Hắn bắt đầu cẩn thận tiến tới Khê Dược Giản. Với tu vị hiện tại, thi triển Ngự Phong Thuật thì di chuyển rất nhanh.

Địa hình của Khê Dược Giản này vô cùng kỳ lạ, chỉ có một lối ra vào. Nơi đây thuộc phạm vi cai quản của Hỏa Linh Môn, đã bị môn phái này thiết hạ cấm chế cẩn mật thủ hộ. Yêu thú cùng linh thảo bên trong có giá trị không nhỏ. Bọn họ đương nhiên sẽ không để các tu sĩ nơi khác tùy tiện đi vào thu hoạch.

Cửa vào đã bị thiết hạ trận pháp đáng sợ, chỉ có đại cao thủ Ngưng Đan kỳ mới có khả năng cậy mạnh xông vào. Tu sĩ cảnh giới thấp hơn, muốn vào chỉ có một đường duy nhất là thông qua Truyền Tống Trận.

Chung quanh Truyền Tống Trận đều có tu sĩ Hỏa Linh Môn canh gác, trong này còn có một cao thủ Trúc Cơ kỳ. Để có những manh mối này, Lâm Hiên phải mất ba ngày trinh sát mới tìm hiểu được.

Thân trong phạm vi của môn phái đối địch, hắn hành sự vô cùng cẩn mật. Liều mạng xông vào trong thì chỉ có đường chết. Mấy ngày nay, tuy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa tìm ra diệu kế thích hợp. Có thể quan sát được ở lối vào, là do thần thức Lâm Hiên cường đại hơn tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ một chút. Nếu là tu sĩ Linh Động Kỳ đại viên mãn khác, thì đã bị phát hiện.

Bóng đêm buông xuống, Lâm Hiên vẫn nấp ở một bên quan sát. Đột nhiên một đạo quang ảnh màu đỏ xuất hiện phía chân trời, một lát sau hạ xuống gần Truyền Tống Trận.

Quang hoa tán đi, từ bên trong hiện ra một người trung niên chừng tứ tuần để râu dài ba tấc, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, là tu sĩ Hỏa Linh Môn.

– Sư thúc!

Mấy đệ tử đang thủ hộ quanh Truyền Tống Trận vội đến cung kính hành lễ.

– Ừm!

Người trung niên kia gật đầu, thần sắc như thường.

– Ha ha, Tiền sư huynh, huynh đến có phải để vào Khê Dược Giản hái linh thảo?

Cao thủ Trúc Cơ hộ thủ trận cười cười lấy lòng. Trung niên họ Tiền tiến vào Truyền Tống Trận. Một đạo bạch quang lóe lên, đến khi nó tan đi thì thân ảnh của người nọ đã biến mất tự lúc nào.

Nhìn thấy cảnh này trong lòng Lâm Hiên khẽ động. Thấy tiền bối trong môn, đám tu sĩ ở đây vì sợ bất kính mà không dám dùng Linh Nhãn Thuật tra xét thân phận!

Phải thử một lần xem sao!

Lâm Hiên thầm tính toán, thực lực đám tu sĩ ở đây không cao. Nếu bị phát hiện thì hắn sẽ ngự khí phi hành mà chạy, cao thủ Trúc Cơ nọ cũng khó mà đuổi. Huống hồ bọn họ còn phải thủ hộ nơi đây, không thể truy đuổi tận tuyệt được.

Tính vậy Lâm Hiên xoay người rời đi, nửa canh giờ sau quay về đã đổi sang trang phục của Hỏa Linh Môn. Hắn lấy lục dịch Hồng Lăng Thảo ra uống một chút rồi thi triển Thiên Ma Kiến Dung Thuật. Toàn thân bao phủ bởi một đạo bạch khí, sau khi bạch khí tán đi thì dung mạo hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Lâm Hiên đã chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến đi Khê Dược Giản này, đặc biệt là những thông tin về các cao thủ Trúc Cơ kỳ của Hỏa Linh Môn, đã được hắn ghi lại vào một cái ngọc giản.

Hiện tại hắn giả dạng thành một trưởng lão họ Trần.

– Tham kiến Trần sư thúc

– Ừm!

Lâm Hiên ngửa đầu tỏ vẻ kiêu ngạo.

– Sư thúc định vào Khê Dược Giản hái linh dược.

– Lời thừa!

Đối với tính cách của các Trưởng lão Linh Hỏa Môn, Lâm Hiên cũng tìm hiểu rất rõ ràng. Trần trưởng lão này nổi danh thích cô tịch, tính tình hỉ nộ thất thường.

Mấy tên đệ tử cấp thấp thủ hộ Truyền Tống Trận đâu dám chậm trễ, càng không có can đảm dùng Linh Nhãn Thuật tra xét. Trần trưởng lão mà không vui thì bọn họ chuốc họa lớn! Còn cao thủ Trúc Cơ kia thì cũng cười cười lấy lòng.

Xem ra Lâm Hiên đã đặt cược đúng chỗ. Mấy đệ tử Linh Động kỳ đưa hắn đến Truyền Tống Trận rồi truyền pháp lực vào. Truyền Tống Trận sáng bừng lên, đến khi bạch quang tiêu tán thì thân ảnh Lâm Hiên đã biến mất.

Sau một trận trời đất quay cuồng, cảnh vật mơ hồ rồi rõ ràng trở lại. Lâm Hiên cẩn thận đánh giá bốn phía. Lúc này hắn đang đứng trên một khu đất trống, chung quanh là rừng cây rậm rạp che kín lối ra. Thân hình Lâm Hiên khẽ nhoáng lên, đã biến mất tại trong rừng cây.

Chừng nửa canh giờ sau. Một vùng bạch quang chói mắt hiện lên, tản ra linh lực kinh người, sau khi tán đi lộ ra tới gần một trăm tu sĩ.

Mấy người đằng trước khí vũ bất phàm, chính là những tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Phía sau có gần trăm đệ tử tu vị thấp nhất là tầng năm Linh Động kỳ. Tay áo của mỗi người đều thêu một ngọn hỏa diễm rất sống động, đây chính là đệ tử tinh anh của Hỏa Linh Môn.

– Các ngươi dựa theo phân phó của ta mà hành sự.

Một lão giả vận hoàng bào có sắc mặt hồng hào ra lệnh.

– Vâng, chưởng môn!

Chúng đệ tử cung kính khom người hành lễ. Lão giả này chính là chưởng môn Hỏa Linh Môn, Thanh Linh chân nhân.

Sau đó các đệ tử thi triển thần thông, hóa thành các đạo quang ảnh biến mất trong rừng cây. Những đệ tử Linh Động kỳ này không ngự trên Linh Khí thì cũng dùng Phi Hành Phù trân quý. Từ đó có thể thấy được chỗ bất phàm của bọn họ.

– Mấy vị sư đệ, chúng ta cũng đi thôi. Ngoài đệ tử bổn phái, tất cả tu sĩ trong Khê Dược Giản đều phải giết sạch, nhổ cỏ tận gốc không để sót một người.

– Sư huynh, làm vậy dường như không thỏa đáng.

Một tu sĩ trung niên tứ tuần do dự lên tiếng:

– Khê Dược Giản tuy do chúng ta trấn thủ, nhưng cũng cho phép những tán tu trung lập giao nộp đủ tinh thạch tiến vào, bây giờ mạo muội hạ sát thủ…

– Đúng vậy sư huynh, đám tán tu chết hết thì không nói. Trong này còn có nhiều tu sĩ thuộc liên minh của chúng ta. Nếu giết hết thì sẽ bị đám trưởng bối của chúng chỉ trích!

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng lo lắng can ngăn.

– Lời của sư thúc, các ngươi không nghe sao?

Sắc mặt Thanh Linh chân nhân trầm xuống:

– Bảo vật xuất thế sớm hơn dự đoán mấy năm, tuyệt không thể để nó rơi vào tay kẻ khác hoặc tin tức lan ra ngoài. Chỉ còn đường giết sạch các tu sĩ trong này diệt khẩu. Các ngươi yên tâm. Có được bảo vật đó, bổn môn sẽ là bá chủ Duyện Châu, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, không cần sợ môn phái khác ghi hận chuyện hôm nay mà kéo đến trả thù.

Nghe lời này, vẻ lo lắng trên mặt các tu sĩ Trúc Cơ kỳ tan đi. Sư thúc kia chính là cao thủ Ngưng Đan kỳ duy nhất của bổn môn. Vì sự tình hôm nay mà đã chuẩn bị mấy chục năm, không ngờ bảo vật xuất thế sớm hơn dự kiến.

Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu!

Mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ đảo mắt nhìn nhau rồi hóa thành những đạo quang ảnh bay đi. Nơi này chỉ còn Thanh Linh chân nhân, tuy tỏ ra vô cùng tự tin trước mặt các sư đệ nhưng lão cũng hiểu việc này nguy hiểm đến cỡ nào. Nếu thành công thì thực lực bổn môn sẽ áp đảo Phiêu Vân Cốc, xưng bá tu tiên giới Duyện Châu. Không may thất bại, sẽ thành tấm bia cho người người chỉ trích, trở thành công địch cả của tu tiên giới nơi đây. Lúc đó Hỏa Linh Môn tuy mạnh nhưng rất có thể suy vong. Sư thúc chỉ ướm lời, thân là chưởng môn, quyết định cuối cùng là ở lão!

Trở thành nhất đại tông sư được hậu thế kính ngưỡng, hay là kẻ tội đồ khiến môn phái truyền thừa mấy ngàn năm sụp đổ!

Thanh Linh chân nhân vẫn đứng tại chỗ. Là cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ chưởng môn một phái, tâm trí trầm ổn mà nước cờ hung hiểm này khiến lòng bàn tay lão đổ đầy mồ hôi lạnh.

Một lát sau, vẻ mặt do dự của lão dần tan biến. Tên đã bắn không thể trở lại. Ổn thỏa nhất vẫn là giết sạch toàn bộ tu tiên giả trong Khê Dược Giản này. Thân hình Thanh Linh chân nhân khẽ nhoáng rồi cũng tan biến t trong rừng cây rậm rạp.

Quay trở lại với Lâm Hiên, hắn đang đứng trước một gò đất nhỏ, bên cạnh là một thi thể của đệ tử Hỏa Linh Môn, nơi ngực máu thịt bầy nhầy như bị móng vuốt sắc nhọn xé rách. Trong tay thi thể còn cầm một tấm phù, ngoài ra có một trái nhỏ màu đỏ tươi. Lâm Hiên nhận ra đây chính là Hồng Lộ Quả, một trong những dược liệu luyện chế Tẩy Tủy Đan. Xem ra người này vừa hái dược thảo thì chết trong miệng yêu thú.

Tử trạng bi thảm của người nọ khiến Lâm Hiên không rét mà run, càng cảm nhận được sự hung hiểm bên trong Khê Dược Giản.

Khẽ khom lưng, hắn gỡ lấy túi trữ vật trên thi thể. Sau đó từ trong người lấy ra một cái túi linh thú đem ném lên không. Một con yêu thú nhỏ có hình dáng giống loài thỏ từ bên trong chạy ra.

Kỳ lạ là con thú này có ba mắt, đây chính là Linh Thảo Thú, hạ phẩm yêu thú cấp một.

Yêu thú này không có năng lực chiến đấu song lại có sự mẫn cảm rất mạnh đối với các loại kỳ hoa dị thảo. Các môn phái tu tiên nuôi dưỡng không ít, Lâm Hiên đã mua nó trước khi đến đây.

Tay phải hắn khẽ phất, một đạo bạch quang bắn ra kéo Linh Thảo thú trở lại. Lâm Hiên cắn đầu ngón tay, nhỏ giọt máu lên trán Linh Thảo thú.

Nghi thức nhận chủ chấm dứt, Lâm Hiên vuốt ve Linh Thảo Thú một chút. Con thú nhỏ nhanh chóng chạy về hướng Đông nam.

Khóe miệng khẽ cười hài lòng, đương nhiên hắn không định chạy loạn trong Khê Dược Giản này, như vậy chưa tìm được linh thảo thì đã rơi vào miệng yêu thú.

Có Linh Thảo thú dẫn đường, việc đi tìm Ngân Nguyệt Hoa, Lưu Huỳnh thảo dễ dàng hơn một chút.

Lúc này, trường giết chóc đẫm máu đã bắt đầu. Tại các nơi trong Khê Dược Giản, đệ tử Hỏa Linh Môn bất ngờ ra tay tấn công các tu tiên giả. Chiến cục nghiêng về một bên, Hỏa Linh Môn phái ra toàn bộ tinh anh đi có trang bị kĩ càng. Những tán tu trung lập cùng đệ tử môn phái đồng minh đều không thể ngờ Hỏa Linh Môn đột nhiên trở mặt, bị đối phương tập kích gây thương vong thảm trọng.

Cứ vài ba gã đệ tử Linh Động kỳ Hỏa Linh Môn hợp lại làm một tổ, cao thủ Trúc Cơ kỳ thì bày ra thiên la địa võng trong Khê Dược Giản. Qua mấy canh giờ đã giết chết hơn trăm tu sĩ mà bọn họ tổn thất không đáng kể.

Lâm Hiên không hề hay biết đại họa sắp lâm đầu, lúc này hắn thi triển Ngự Phong Thuật, thân hình phiêu hốt theo sau Linh Thảo thú. Từ bộ dạng hưng phấn của yêu thú, phía trước không xa chắc chắn sẽ có linh thảo.

Đột nhiên hai hàng lông mày Lâm Hiên khẽ nhíu. Hắn dừng lại, thu Linh Thảo Thú vào túi linh thú rồi thu liễm khí tức. Lẩn trong đám cây rậm rạp, hắn chậm rãi tiến lên phía trước.

Tại một suối nhỏ nước chảy róc rách, tiếng gió đìu hiu. Bên bờ có ba tu sĩ niên kỷ chừng hơn hai mươi đang đứng đó, xem trang phục chính là đệ tử của Thiên Tinh Tông.

Lâm Hiên nín thở ngưng thần. Thiên Tinh Tông vốn có giao hảo với Hỏa Linh Môn, là một trong những môn phái đối địch với Phiêu Vân Cốc.

Chỉ thấy dưới chân ba người là một thi thể yêu thú xấu xí rất lớn có ba mắt bốn tai, toàn thân đẫm máu, hình dáng trông giống con chuột nhưng lại to lớn hơn cả lợn rừng.

– Xuyên Sơn Ngao này quả thực rất khó đối phó.

– Ha ha, nếu không phải Tạ sư huynh đạo pháp tinh thông, chúng ta chỉ có thể chạy chối chết mà thôi.

– Đúng! Pháp thuật của sư huynh thật khiến người mở rộng nhãn giới.

– Đâu có, hai vị sư đệ cũng xuất không ít lực.

Nghe lời nịnh nọt của hai vị sư đệ, thanh niên họ Tạ khiêm nhường ngoài miệng nhưng vẻ mặt đầy hưng phấn. Ba người đang thay nhau vỗ mông ngựa thì phía xa xuất hiện một đạo quang ảnh.

Tạ sư huynh nọ biến sắc nói:

– Hai vị sư đệ, có người đến. Mau thu thập tài liệu của Xuyên Sơn Ngao cùng linh thảo, chỗ này không nên ở lâu.

– Được!

Hai thanh niên kia đồng thanh hô lên. Một người lấy ra túi linh thú để thu thi thể Xuyên Sơn Ngao. Người kia thì tới hái một cây Thiên Niên Linh Chi đã trưởng thành cách đó không xa. Sau khi hợp sức sát diệt Xuyên Sơn Ngao, pháp lực của ba người này đã tiêu hao tới bảy tám thành. Nếu lúc này xuất hiện kẻ tâm địa bất chính thì rất nguy hiểm. Ba người đương nhiên hiểu sự tàn khốc của Tu tiên giới, giết người đoạt bảo là chuyện thường như cơm bữa.

Có điều tốc độ của đạo quang ảnh nọ nhanh hơn nhiều so với bọn họ tưởng tượng, rất nhanh đã đáp xuống đây, hiện ra một tu sĩ Hỏa Linh Môn.

– Thì ra là Trịnh sư huynh.

Gã họ Tạ kêu là Tạ Vân thở ra một hơi. Thì ra là bằng hữu của hắn đồng thời cũng là minh hữu, hiển nhiên không có địch ý.

– Ha ha, thì ra là Tạ sư huynh cùng hai vị sư đệ, thu hoạch của ba vị quả là không tệ.

– Đã khiến Trịnh sư huynh chê cười, chẳng qua là một con Xuyên Sơn Ngao mà thôi…

Tạ Vân thu lại linh lực vừa ngưng tụ trên tay, cất tiếng cười ha hả. Lại thấy sắc mặt Trịnh sư huynh kia khẽ biến, nhìn về bên trái.

– Chuyện gì vậy Trịnh huynh?

Tạ Vân vội dõi mắt nhìn theo, nào ngờ trong mắt Trịnh sư huynh lóe lên tia ác độc, không chút chần chờ phun ra một đạo hồng quang đâm thủng yết hầu Tạ Vân, máu tươi bắn ra lai láng.

– Ngươi…

Thanh quản đã đứt, Tạ Vân không thốt nên lời, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ đưa tay chỉ vào đối phương, không cam lòng ngã xuống.

Sự tình diễn ra quá nhanh, khiến hai đệ tử Thiên Tinh Tông còn lại ngây người. Cả hai xoay người muốn trốn. Trịnh sư huynh kia cười nhạt một tiếng, đạo hồng quang lại bay tới vây lấy hai người. Lúc này Lâm Hiên đã nhìn ra, đạo hồng quang chính là một thanh Ngô Câu có một tầng hỏa diễm bốc cháy xung quanh.

– Linh Khí!

Sắc mặt hai gã đệ tử Thiên Tinh Tông trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy.

– Sư huynh, xin cứ lấy Thiên Niên Linh Chi cùng tài liệu của Xuyên Sơn Ngao, mong sư huynh thả cho chúng ta một con đường sống!

– Đúng vậy, sư huynh, chúng ta nhất định giữ kín sự tình hôm nay!

Hai người khẩn thiết cầu xin nhưng Trịnh sư huynh không hề động tâm. Hắn vận chuyển pháp lực, thao túng Linh Khí hóa thành một đạo thanh hồng, xuyên thủng trái tim của hai người.

Sau khi sát diệt cả ba người, gã họ Trịnh khẽ phất tay, cuốn lấy Thiên Niên Linh Chi và thi thể Xuyên Sơn Ngao thu vào túi trữ vật rồi biến mất.

Gió núi vẫn thổi, nơi này chỉ còn lại ba thi thể. Qua một hồi, từ đám cỏ dại cao lấp đầu người đi ra một thanh niên, chính là Lâm Hiên.

Chỉ thây vẻ mặt hắn đầy ngưng trọng, lẳng lặng quan sát ba thi thể nằm dưới đất thì khẽ cau mày.

Giết người đoạt bảo là chuyện thường gặp, chỉ không biết tại sao trong lòng Lâm Hiên chợt có cảm giác bất ổn. Lộ trình tiếp theo cần phải vô cùng cẩn thận!

Mà lúc này giết chóc càng thêm thảm thiết. Không chỉ đệ tử Linh Động kỳ mà có cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng ngã xuống.

Một trưởng lão gia tộc tu tiên đang bị hai cao thủ Trúc Cơ kỳ Hỏa Linh Môn vây công. Chỉ thấy pháp thuật tung hoành, Linh Khí bay lượn trên bầu trời. Các đạo sáng nhiều màu sắc đan xen vào nhau.

– Tôn sư huynh, Lưu sư huynh, sao hai vị lại động thủ với ta?

Lão giả tóc trắng như cước vừa giận vừa sợ hỏi:

– Tống gia ta luôn cung kính đi theo quý môn, có nhầm lẫn gì trong này chăng?

– Muốn biết thì đến âm tào mà hỏi!

Sát ý trên mặt tu sĩ Hỏa Linh Môn bên trái càng nồng đậm, hắn đang thao túng một kiện Linh Khí là một lưỡi Khai Sơn Phủ, chiêu số vô cùng mạnh mẽ. Gã đồng môn còn lại sử dụng một cây Trường tiên vô cùng mềm mại, linh hoạt như giao long xuất hải cuốn lấy Linh Khí của lão giả.

Hai người một cương một nhu, phối hợp ăn ý khiến lão giả họ Tống vô cùng buồn bực. Không hiểu vì sao hai người trở mặt, đây là ân oán riêng hay là chủ ý của Hỏa Linh Môn?

Theo thời gian, lão giả họ Tống ngày càng lo lắng, vừa rồi bị hai người đánh lén nên thụ thương không nhỏ, giờ lấy một địch hai càng rơi xuống thế hạ phong.

– A…!

Một tiếng la thảm vang lên, Trường tiên như giao long kia đã khóa chặt lấy Linh Khí của lão giả họ Tống. Cự phủ còn lại bổ thẳng xuống khiến tầng linh khí hộ thuẫn của lão lập tức vỡ tan như bóng nước.

Trong màn mưa máu đầy trời, thân thể lão giả họ Tống đã bị chẻ thành hai nửa bằng nhau.

….

Tại một nơi khác trong Khê Dược Giản, mười mấy tán tu Linh Động kỳ đang khẩn thiết cầu xin một cao thủ Trúc Cơ kỳ Hỏa Linh Môn. Có điều đối phương chẳng nói chẳng rằng, tế xuất phi kiếm nhanh chóng lấy đầu của những người này.

Đây là cuộc chém giết của một phía!

Không giống với các tu sĩ xui xẻo khác. Lâm Hiên hành động vô cùng cẩn thận, chỉ cần có gió thổi cỏ lay thì hắn lập tức ẩn nấp. Với thần thức có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mấy lần đệ tử Hỏa Linh Môn xuất hiện thì hắn đều nhanh chóng trốn đi.

Nhưng lúc này Lâm Hiên đang cười khổ nhìn đối thủ trước mặt. Không phải là tu tiên giả pháp lực cao thâm, mà là một con yêu thú khá đáng sợ!

Yêu thú này bộ dạng xấu xí, trông giống loài cóc nhưng thân hình còn to hơn cả người trưởng thành, đang phát ra âm thanh ọc ọc khó nghe …

Bích Độc Thiềm Thừ! Cực phẩm yêu thú cấp một am hiểu độc thuật, rất khó chơi.

Lâm Hiên từng xem qua tư liệu về yêu thú này, sắc mặt càng trở lên khó coi. Hắn theo Linh Thảo Thú tới chỗ này, nơi đây có một cây Thiên Niên Nhân Sâm. Hơn nữa xem màu sắc đã ngoài ba ngàn năm tuổi, có thể dùng để luyện đan cho cảnh giới Trúc Cơ. Loại linh thảo trân quý cỡ này, đương nhiên là có yêu thú cảnh giới.

Mục đích Lâm Hiên là Ngân Nguyệt Hoa và Lưu Huỳnh Thảo, Thiên Niên Nhân Sâm tuy quý giá nhưng hắn cũng không hề thiếu Tinh Sâm.

Lâm Hiên đã định bỏ đi nhưng yêu thú nọ lại không để cho hắn toại nguyện. Vạn vật tương sinh tương khắc, tu tiên giả giết yêu thú lấy tài liệu thì yêu thú cũng thích ăn thịt tu tiên giả, do bọn họ tu luyện hấp nạp thiên địa linh khí, lại dùng các loại đan dược nên chính là mồi ngon đối với yêu thú. Càng cắn nuốt được nhiều tu tiên giả, yêu thú càng mau chóng tiến cảnh.

Nhất là Lâm Hiên thường xuyên dùng đan dược như kẹo hồ lô, linh lực ẩn chứa trong cơ thể tinh thuần vô cùng. Trong mắt con Bích Độc Thiềm Thừ này, thân thể hắn không khác gì một tảng thịt béo ngậy.

– Ọc!

Thiềm Thừ thè lưỡi xanh lét kêu một tiếng khó nghe. Lâm Hiên khẽ nhíu mày tính toán. So về cảnh giới thì hắn và yêu thú này ngang nhau. Nếu giao chiến, hắn tin tưởng vào chiến thắng nhờ vào Linh Khí, hơn nữa linh trí của yêu thú cấp một sao có thể so sánh với nhân loại. Lo là lo trong Khê Dược Giản nguy cơ đầy rẫy khắp nơi. Đấu pháp có thể gây ra động tĩnh khiến tu sĩ Hỏa Linh Môn chú ý.

– Ọc!

Cái mồm rộng của Bích Độc Thiềm Thừ mở to, phun ra một đạo sương tanh hôi đậm đặc màu xanh biếc. Lâm Hiên liền thi triển Ngự Phong Thuật lùi về phía sau, đồng thời lấy ra một tấm phù lục, hắn đem linh lực truyền vào rồi ném ra, miệng quát một tiếng:

– Hóa!

Nhất thời phù lục không gió mà bốc cháy, trên không chợt hiện hai chữ màu vàng rất lớn.

Phá Tà!

Kim tự phát ra kim quang ẩn chứa linh lực nồng đậm. Ánh sáng chiếu đến nào thì sương mù dày đặc tan ra đến đấy. Tấm phù lục này chuyên khu độc và bài trừ quỷ đạo. Tuy không hữu dụng khi đấu pháp với tu tiên giả, nhưng lại hiển lộ đại thần thông đối với yêu thú có kịch độc hoặc âm hồn quỷ vật.

Vừa lui thì Lâm Hiên phất ống tay áo một cái, tế ra một sợi dây kim tuyến. Hồn Kim Tác đón gió hóa dài, như linh xà xuất động bay tới muốn quấn lấy Bích Độc Thiềm Thừ, hắn lại tế ra một thanh tiểu kiếm màu xanh biếc, chính là muốn xuất toàn lực tránh đêm dài lắm mộng.

Tuy vậy yêu thú nhìn có vẻ chậm chạp kia lại linh hoạt vô cùng. Thấy Hồn Kim Tác quấn tới, nó cong bốn chân nhảy thoát ra, lại há miệng phun ra một hạt châu màu đen to cỡ nắm tay giao chiến với phi kiếm.

– Yêu Đan!

Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, vươn tay đánh ra một đạo pháp quyết, thao túng Hồn Kim Tác đuổi theo Thiềm thừ.

Có điều thân thủ Thiềm Thừ quá nhanh, sau mấy hiệp không hạ được nó, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống. Đấu pháp đã gây ra động tĩnh không nhỏ, nếu không giải quyết nhanh thì e là tu sĩ khác sẽ tới.

Lâm Hiên thò tay vào túi trữ vật, ném ra một tấm phù lục. Một con thú hồn toàn thân tỏa ra hỏa diễm xuất hiện, nó cất tiếng rống uy mãnh lao vào đối phương.

Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ! Cùng cấp với Bích Độc Thiềm Thừ.

Có Bạo Viêm Hổ tham chiến, chiến cuộc đã thay đổi. Rốt cục Hồn Kim Tác đã trói chặt được Thiềm Thừ. Phi kiếm như ánh cầu vồng chợt lóe qua thân hình nó. Chỉ thấy tinh huyết tanh tưởi của Thiềm Thừ phun ra tung tóe, cái đầu của nó đã rơi xuống đất.

Lâm Hiên thu hồi hai kiện Linh Khí, khẽ vẫy tay thu Yêu Đan lại. Hắn quan sát một chút. Thấy yêu đan đen bóng tản ra linh lực nhàn nhạt.

Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng. Yêu thú trải qua vô số năm tháng tu luyện, ngưng kết tinh hoa trong cơ thể mới tạo thành Yêu đan. Yêu đan là tài liệu tốt nhất để luyện chế đan dược hoặc chế tạo Kinh Khí pháp bảo. Riêng phần thi thể Thiềm Thừ thì không mấy hữu dụng.

Đột nhiên Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ gào thét một tiếng, thân ảnh ngày càng mờ nhạt rồi biến mất. Năng lượng tiêu hao hết khiến Thú phù đã trở thành phế vật.

Lâm Hiên đau xót một hồi, có điều thu được Yêu đan xem như bù đắp tổn thất. Hắn tới cạnh cây Thiên Niên Nhân Sâm, cẩn thận nhổ lên rồi cất vào túi trữ vật. Làm xong hết thảy, liền nhanh chóng rời đi.

Chừng một khắc sau, có mấy đạo quang ảnh từ trên không hạ xuống nơi này. Mấy tên đệ tử Hỏa Linh môn tiến tới thi thể của con Thiềm thừ.

– Một con cực phẩm yêu thú cấp một!

Mấy tên đệ tử nọ nhìn nhau, trên mặt đều hiện vẻ ngưng trọng. Người có thể sát diệt yêu thú này, khẳng định thực lực không kém. Hơn nữa từ dấu vết để lại, chiến cuộc kết thúc khá nhanh. Chẳng lẽ là cao thủ Trúc Cơ Kỳ ra tay?

– Mau thông báo cho sư thúc, không thể để tu sĩ phái khác lợi hại như vậy thoát khỏi Khê Dược Giản, nếu không chỉ e đại sự sẽ hỏng.

Tại một nơi trong Khê Dược giản. Dưới sự bao vây tiêu diệt của đám tinh anh đệ tử Hỏa Linh Môn. Các tu sĩ phái khác cùng tán tu vừa đánh vừa chạy, dần tụ lại chỗ này. Lúc này có khoảng hơn mấy chục tu tiên giả, trong đó cầm đầu là hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang ngồi cạnh một tảng đá lớn.

Những tiểu tu Linh Động kỳ có thể chạy thoát tới đây, e rằng cũng có bản lĩnh nhất định. Nhưng thật không ngờ, đệ tử tinh anh đệ nhất Phiêu Vân Cốc, Vân Trung tiên tử Tần Nghiên cũng có mặt trong đám này. Thì ra không phải chỉ có mỗi Lâm Hiên lén rời Phiêu Vân Cốc, mạo hiểm tới đây hái linh thảo.

Thời khắc này, thần sắc Tần Nghiên vẫn lãnh đạm như xưa, thân thể tuyệt mỹ trời sinh phát ra khí chất lãnh ngạo. Có điều trên bộ bạch y trắng như tuyết lại lấm tấm màu máu. Trong trận ác chiến vừa rồi, dù đã đẩy lui cường địch nhưng nàng đã bị thương, trên dung nhan tuyệt sắc có điểm uể oải.

Tình trạng các tu tiên giả nơi đây cũng tương tự. Chỉ một số ít gặp vận may, còn lại đa số phải trải huyết chiến mới tới chạy được tới chỗ này.

Tận dụng khi hai cao thủ Trúc Cơ Kỳ đang thương lượng đối sách. Những người khác tranh thủ nghỉ ngơi, đả tọa khôi phục pháp thể lực.