Quyển 2: Đoạt Tiên Thảo - Chương 64: Gã phàm nhân trong phường thị

Bách Luyện Thành Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lưu Hóa than thở một tiếng, gấp chiết phiến đồng thời mở ra Linh khí hộ thuẫn. Toàn thân bao phủ trong một tầng lam quang, cất bước đi vào cốc.

Một khắc sau, lại có tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẻ mặt ngưng trọng, dò dẫm bước vào trong tầng sương mù.

Cùng lúc tại một vách núi sâu trong cốc, Lâm Hiên dừng chân như đang chờ đợi điều gì.

Đột nhiên hắn khẽ nhíu mày, thò tay vẫy một cái, thu lấy một đạo hỏa quang vào lòng bàn tay. Hắn đem thần thức truyền vào, sau một lát khóe miệng nhếch lên.

Đám tu sĩ bám theo hắn thật đúng không ít. Xem ra chính ma lưỡng đạo đều đã động thủ. Có điều theo dõi một cách lộ liễu như vậy, thật không coi ai ra gì!

Đã như thế, hắn sẽ cho đám này nếm chút đau khổ trong Âm Thi Cốc. Ánh mắt hắn lưu chuyển, tới một sơn động ở cách đó không xa.

Âm Thi Cốc nổi danh là do sơn động này, không biết sao mà bên trong lại có hàng trăm thi thể cổ tu.

Do đâu những thi thể được chôn ở nơi này thì không rõ. Có điều dưới lòng đất trong cốc có một âm mạch. Dưới sự bồi dưỡng của âm khí nồng nặc, toàn bộ cổ thi đã thông linh biến thành cương thi.

Thực lực cương thi nơi đây cao thấp không đều, kém nhất cũng ngang với tu sĩ Linh Động Kỳ tầng thứ năm, mạnh thì tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung kì.

Cũng may hơn trăm dặm quanh Linh Dược Sơn không có phàm nhân, cương thi tuy nhiều nhưng cũng không hại đến ai.

Ngoài ngày mùng bảy tháng bảy có âm khí nặng nhất, đám cương thi không bao giờ rời cốc. Cho nên tu sĩ Linh Dược Sơn nhắm mắt làm ngơ, không tính chuyện vì dân trừ hại.

Tầng sương trắng kỳ lạ trong cốc là do âm khí dưới đất hình thành, phàm nhân chỉ ngửi một chút đã trúng độc. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ không sợ nó nhưng sẽ bị cản trở thần thức.

Nguyệt Nhi là âm hồn chi thể có luyện bí thuật quỷ tu, thần thức của nàng không bị ảnh hưởng bởi tầng sương này, Truyền Âm Phù vừa rồi là do nàng phát ra, báo cho Lâm Hiên biết tung tích đám người mới vào cốc.

Lại nói đám cương thi thông linh này, trừ phi tu luyện đến cấp bậc thi vương, còn không chúng chỉ hoạt động vào ban đêm, ban ngày đều trốn ở chỗ âm u tránh ánh dương chiếu vào. Đương nhiên nếu có người kinh động đến bọn chúng thì sẽ khác.

Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tia đùa nghịch. Giơ tay đánh ra một đạo hồng quang vào sơn động.

Oanh!

Chỉ thấy linh lực bắn ra bốn phía cùng tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó thi khí tanh tưởi xộc vào mũi, đám cương thi trong cơn ngủ say đã bị thức tỉnh.

Tay trái Lâm Hiên cầm một cây tiểu phiên nhẹ nhàng lay động. Nhất thời quỷ vụ đậm đặc như mực cuồn cuộn tuôn ra bao lấy thân thể, phối hợp thêm Liễm Khí Thuật thì đám cương thi nọ không thể nào phát hiện ra hắn.

Những tu sĩ khác vào trong này lại không có sự chuẩn bị tốt như vậy. Khương Yên tiến vào sơn cốc, thần thức bị hạn chế nên chỉ dùng mắt thường quan sát. Điều này khiến Khương “đại” tu sĩ bước vào tiên đạo đã lâu thấy khá khó khăn, dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Với lại địa hình trong này rất quái lạ, khắp nơi đều là những lối rẽ giống như mê cung. Đi mãi cũng không thấy thứ gì, Khương Yên quyết định trở ra. Tuy nóng lòng lập công nhưng mạng nhỏ mới là quan trọng nhất. Trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác bị uy hiếp.

Chỉ là vào dễ ra khó, Khương Yên đã lạc đường trong mê cung. Tuy vậy điều này sao làm khó được tu tiên giả, trên người hắn lóe lên lam quang, định thi triển Ngự Phong Thuật bay lên.

Chỉ cần lên không trung, địa hình mê cung sẽ không tác dụng, Khương Yên đang đắc ý nghĩ thầm thì chợt biến sắc. Nhìn đám sương trắng kì lạ trước mắt, vẻ mặt hắn trở nên mù mịt, không ngờ thứ này còn có hiệu quả cấm chế phi hành.

Tay kết pháp quyết, Khương Yên đang muốn thi triển pháp thuật khác thì một luồng thi khí tanh tưởi bắn tới, hắn vội chuyển thân bay sang một bên.

Oành! Tảng đá lớn phía sau hắn đã nổ tan thành bột phấn.

Khương Yên quay sang, đã thấy một quái vật hình dáng dữ tợn, cũng có tứ chi ngũ quan như nhân tộc. Thân thể được phủ một lớp lông xanh rậm rì dài gần tấc, mười ngón tay đen sì như móc câu tỏa hàn quang lấp lánh, sắc bén vô cùng.

Cương thi!

Trong mắt Khương Yên có chỗ sợ hãi, từ tướng mạo cùng thi khí phát ra. Khẳng định quái vật này có thực lực tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu chỉ một con như vậy thì không cần kinh sợ. Nhưng nhìn gần hai mươi cương thi trước mắt, khóe miệng Khương đại tu sĩ trở nên đắng ngắt.

Kẻ xui xẻo không phải chỉ mình hắn!

Tại một nơi khác trong cốc, ả Phương Nhi đang bị ba cương thi có tu vị Trúc Cơ trung kì vây công.

Phương Nhi sớm sợ tới mặt hoa biến sắc, thân phận đại tiểu thư nào dùng được trước mặt đám quái vật này. Nhờ có phụ thân hiếu cố trong tu luyện, tu vị của ả cũng đến Trúc Cơ hậu kỳ. Chẳng qua thân là nữ nhi của trang chủ, bình thường ả có phải động chân động tay với người bao giờ.

Lần này mang tâm huyết bừng bừng tới Linh Dược Sơn, nào biết lại rơi vào vòng nguy hiểm.

Trong lòng Phương Nhi đang hối hận không ngừng, lúc này những tu sĩ của các thế lực khác cũng chửi ầm lên. Khi không lại bị gã thanh niên kia dẫn dụ tới cái sơn cốc quỉ quái có vô số cương thi này, lại thêm sương trắng hạn chế thần thức và cấm chế phi hành.

Trong khi các tu sĩ còn bị cương thi bao vây, Lâm Hiên đã bình yên rời đi từ hậu cốc.

Nơi này vẫn thuộc phạm vi thế lực Linh Dược Sơn. Hắn đã tới đây mấy lần, đương nhiên thông thạo địa hình bên trong, dùng Ẩn Linh Đan thu liễm khí cùng với quỷ vụ bao bọc, đám cương thi không thể phát hiện ra.

Nhìn thoáng qua sơn cốc đã ở phía sau, Lâm Hiên nhếch miệng cười nhạt, sau đó độn quang bay về phía chân trời.

Lần này cho đám tu sĩ theo dõi ăn cho đủ đau khổ, Lâm Hiên lại không chút lo lắng. Các thế lực sau khi truy xét, cũng chỉ có thể quy tội cho đám cương thi mà thôi.

Sau hai canh giờ, thanh quang trên người chợt tắt, Lâm Hiên hạ xuống trước một phường thị khá quy mô. Phường thị này do các môn phái trung bình quanh đây liên hợp mở ra.

Là nơi chỗ trọng yếu mà các luyện đan sư Linh Dược Sơn thường lui tới, phường thị này cũng khá sầm uất. Các loại tài liệu, nhất là chủng loại linh thảo dùng luyện đan vô cùng phong phú đa dạng.

Không còn kẻ bám theo, Lâm Hiên vẫn cẩn thận ăn Ẩn Linh Đan rồi thi triển Thiên Ma Kiến Dung Thuật. Hắn hóa thành một gã trung niên đen gầy tướng mạo tầm thường, lại thay đổi trang phục, lúc này mới yên tâm vào trong phường thị.

Kết cấu các phường thị tu tiên giới về cơ bản là giống nhau, được chia làm mấy khu vực.

Phía đông bán các loại sách vở liên quan đến công pháp cấp thấp, luyện đan chế Khí và các tạp học. Đương nhiên rất hiếm có đồ trân quý do các bí thư đỉnh cấp đều bị các đại môn phái chiếm giữ, không lưu truyền ra ngoài.

Phía tây thì bán các loại tài liệu chế Khí. Chủ yếu là tài liệu luyện chế Linh Khí. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài tài liệu quý giá, dùng luyện chế pháp bảo như Huyền Thiết Chi Mẫu nhưng đều có giá cao tận trên trời, với lại rất nhanh sẽ bị các tông môn mua lấy.

Phía bắc thì bán ra những thứ có liên quan đến phù lục. Tại vị trí trung tâm là một số cửa tiệm rất lớn do các đại môn phái đứng đằng sau. Những cửa tiệm này có đặc điểm là diện tích rất rộng, với lại giao dịch hầu như tất cả các loại tài liệu tu tiên.

Lâm Hiên đi về hướng nam, nơi có bán các loại linh thảo. Hắn chỉ cần một số độc thảo phổ thông sẵn có ở những cửa tiệm nhỏ nơi đây.

Một góc phường thị phía nam này có đến mấy con đường, cửa tiệm hai bên đều có treo chiêu bài khiến Lâm Hiên bật cười, vẫn còn có chút dư vị của thế tục.

Hắn tùy tiện đi vào một cửa tiệm.

– Tiền bối, xin hỏi ngài muốn mua gì?

Chưởng quầy là một trung niên mập mạp có tu vị Linh Động Kỳ tầng thứ năm.

– Các ngươi có râu của Bách Niên Ngô Công không?

– Bách Niên Ngô Công! Có, có.

Chưởng quầy nghĩ một chút, vẻ mặt đầy vui mừng đáp lời.

– Thiên Tu Thảo thì sao?

– Cũng có.

Lâm Hiên không ngừng báo tên dược liệu, gã mập liên tục gật đầu. Hắn ném ra một cái ngọc giản:

– Với mỗi loại dược liệu bên trong, cho ta trên nửa cân.

– Vâng, xin tiền bối chờ một chút.

Chưởng quầy cung kính cúi đầu, chỉ đắc tội với cao thủ Trúc Cơ kỳ này.

– A Tứ, mau dẫn tiền bối dẫn tới phòng bên thưởng trà.

Rồi hắn quay sang Lâm Hiên:

– Xin người đợi chút, vãn bối sẽ đích thân đưa tới.

Lâm Hiên định theo tiểu nhị sang phòng bên, đột nhiên một trận ồn ào truyền vào tai.

– Cút, ngươi còn tới nơi này phá chúng ta làm gì.

– Tiên sư, van cầu người, ta dùng ngọc giản này đổi lấy một gốc cây Khinh Linh Thảo, các người tuyệt đối sẽ không thiệt.

Âm thanh khẩn cầu đầy đau khổ của một thanh niên vang lên trước điếm.

– Đã nói ngươi cút mau, nếu không đừng trách ta không khách khí.

Tiểu nhị trong điếm không chút động lòng, bắt đầu không kiên nhẫn.

Đang chuẩn bị vào nhà bốc linh dược, chưởng quầy cũng quay lại:

– Ngô Lập, ta đã nói qua, ngươi đừng tới đây làm phiền chúng ta làm ăn nữa. Cái ngọc giản bỏ đi của ngươi, sao có thể đổi được một cây Khinh Linh Thảo. Ngươi đã vô lễ ồn ào vài lần. Nếu không phải nể tình phụ thân đã mất của ngươi, ta đã sớm..hừ hừ.

Khác với vẻ ôn hòa khi tiếp Lâm Hiên, lúc này vẻ mặt chưởng quầy trở nên hung lệ, không chút động lòng với thanh niên đang đau khổ cầu khẩn.

– Van cầu thúc thúc, ta chỉ cần một cây Khinh Linh Thảo.

– Cút mau, tai ngươi có bị điếc không?

Trên người chưởng quầy tản mát ra linh lực, chuẩn bị động thủ.

– Hắn là ai?

Lâm Hiên đi ra, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ. Thanh niên nọ niên kỷ chừng hai mươi, trên người không hề có chút linh lực, hiển nhiên chỉ là một phàm nhân.

– Tiền bối thứ lỗi, đã quấy rầy đến người.

Chưởng quầy vội vàng quay sang, trên mặt lại một bộ ôn hòa, cười cười lấy lòng.

Lâm Hiên vẫn không nói gì, lạnh nhạt nhìn vào hắn. Chưởng quầy thấy vậy thì cả kinh, hắn làm sao dám đắc tội với một tiền bối Trúc Cơ Kỳ, vội vàng giải thích:

– Tên này là Ngô Lập, phụ thân của hắn vốn là một tu tiên giả, riêng hắn không có linh căn, chỉ là phàm nhân.

– Phàm nhân?

Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên:

– Phàm nhân sao có thể tới nơi này?

Theo lẽ thường, chung quanh phường thị đều có thiết hạ cấm chế không cho phàm nhân xâm nhập.

– Tiền bối, phụ thân Ngô Lập này ban đầu cũng ở phường thị này làm sinh ý, Ngô Lập từ nhỏ sinh trưởng trong này. Sau khi phụ thân hắn chết, chúng ta cũng không nỡ đuổi hắn ra ngoài.

Lâm Hiên gật đầu, nếu đuổi Ngô Lập đi thì rất có thể vị trí phường thị sẽ bị bại lộ, ngược lại cũng không thể vô cớ giết hắn. Tu sĩ dù lãnh huyết nhưng còn chưa đến mức tuyệt tình như vậy.

Những hài nhi không có linh căn, từ nhỏ sớm tiếp xúc tiên đạo mà lại không có cách nào tu luyện, vận mệnh càng thêm thảm thương. Dù sao không phải ai cũng có nghị lực như Lâm Hiên, lại có vận khí hoàn hảo đạt được Lam Sắc Tinh Hải nghịch thiên.

Ngô Lập cả đời không thể bước ra phường thị, sống ở chỗ này sẽ vô cùng vất vả.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thanh niên trước mắt, trong lòng thầm cảm khái.

Lúc này Ngô Lập cũng đã chú ý tới vị tiên sư trước mắt. Tuy không biết tu vị của người này cao tới đâu nhưng nhìn chưởng quầy một bộ lễ độ cung kính, ít nhất cũng là đại tiền bối Trúc Cơ Kỳ.

Thực ra Khinh Linh Thảo không mấy đáng giá với tu tiên giả, ánh mắt của vị tiên sư này lại đầy vẻ ôn hòa. Nghĩ tới mẫu thân trên giường bệnh, trong lòng Ngô Lập không khỏi nổi lên ý nghĩ to gan liều mạng. Vẻ mặt hi vọng cùng khẩn cầu, hắn vội mở miệng:

– Tiên sư, vãn bối có điều thỉnh cầu…

Lời hắn còn chưa dứt, chưởng quầy đã biến sắc lớn tiếng quát:

– To gan, Ngô Lập. Ngươi ở đây càn quấy thì thôi, lại còn dám mạo phạm cả tiền bối…

Hắn vung tay lên, một đạo hắc quang trong tay ao bắn thẳng tới trước ngực thanh niên. Có điều hắc quang còn chưa tới đã tan biến như bọt nước, chưởng quầy ngẩn ngơ. Thấy công kích bị khách nhân ngăn cản, đáy mắt hắn lộ chút giận dữ nhưng biểu hiện ra vẫn là vẻ lấy lòng:

– Tiền bối, người đừng để ý tới tiểu tử hay hồ ngôn này.

– Được rồi, ngươi cứ đi chuẩn bị dược liệu là được.

Thanh âm Lâm Hiên tuy ôn hòa nhưng chứa đựng uy áp không nhỏ.

– Vâng, vâng!

Chưởng quầy không dám nói thêm, vội lui đi.

– Các ngươi sững sờ ở nơi đây làm gì, mau đi làm bổn phận của mình đi!

Lâm Hiên hừ một tiếng, nhìn qua hai tiểu nhị bên cạnh. Tu vị của bọn hắn thấp đến thảm hại, chỉ là Linh Động Sơ kỳ. Đứng trước linh áp của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cả hai đại chấn toàn thân. May mắn áp lực chỉ là thoáng qua. Đã biết vị tiền bối này hạ thủ lưu tình, hai gã tiểu nhị thi lễ rồi té chạy vào trong tiệm.

Lúc này Lâm Hiên phất tay với Ngô Lập:

– Ngươi đứng lên đi!

– Dạ… đa tạ tiên sư!

– Sự tình của ngươi là thế nào?

– Tiền bối, là thế này, gia mẫu lâm trọng bệnh cần một cây Khinh Linh Thảo chữa bệnh, ngài…ngài có thể ban ân giúp vãn bối một lần chăng.

Ngô Lập vừa nói vừa nhìn lén vẻ mặt Lâm Hiên:

– Ngài yên tâm, ngọc giản này là di vật của gia phụ, tuy không đáng giá nhưng coi như thay thế tinh thạch mua Khinh Linh Thảo…

Vừa nói hắn vừa cẩn thận lấy ra một cái ngọc giản được bọc trong một tấm vải gấm. Lâm Hiên vốn không lưu ý, có điều ánh mắt vừa đảo qua thì hiện chút dị sắc.