Chương 905: Bốn lạng bạt ngàn cân, mặc cho lực lượng dồn đến người

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng La Nhân Uy rõ ràng là tự làm tự chịu, trong tranh đấu giữa Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc, La Nhân Uy hoàn toàn có thể ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, không cần phải âm thầm giúp đỡ. Lần này thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, La Nhân Uy ra tay cản trở, coi như viện thủ cho Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này thì quá tốt, người ta binh hùng tướng mạnh, cờ xí rợp trời, còn La Nhân Uy anh có thể ứng phó được sao?

Nhưng Quách Tiên Vi nghĩ như vậy, lại không muốn ép Vương Tử Quân thừa nhận. Hắn biết nổi băn khoăn của Vương Tử Quân, vì vậy cũng không đi sâu mà cười cười nói;

– Lần này thành phố Sơn Viên thật sự làm ra trò khôi hài.

Sau khi nói vài câu chuyện phiếm với Quách Tiên Vi, Vương Tử Quân cúp điện thoại. Tuy hắn thật sự động tay động chân ở phương diện nào đó, thế nhưng lại không ngờ kết quả lại ảo diệu như vậy.

Hình tượng của Vương Tử Quân trong lòng Đổng Trí Tân thật sự khác biệt rất nhiều so với những gì người ta được nhìn thấy. Theo Đổng Trí Tân thì Vương Tử Quân là một bí thư quá mức trẻ tuổi, nhưng lại là một con người cực kỳ có trí tuệ chính trị. Tính cách của Vương Tử Quân cơ bản có thể dùng một câu để miêu tả: Động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ. Khi hắn đang tĩnh thì làm cho người ta nhìn qua giống như mặt hồ không gợn sóng, khi đã động thì lực chấp hành cực kỳ kinh người, cũng không phải là xu thế mạnh mẽ như sấm sét, rõ ràng là mềm mại như bốn lạng bạt ngàn cân. Đây là một người đại trí tuệ, trong lúc bất động có thể đánh cho người ta hoa rơi máu chảy.

La Nhân Uy lúc này căn bản rơi vào tình huống như vậy, trong lòng Đổng Trí Tân thật sự không chút gì gọi là thương cảm, đối với loại chó rơi xuống nước thì biện pháp tốt nhất chính là đánh cho một trận nhớ đời. Người ta đi lại trong quan trường, cần phải thuận thế xem xét, thuận thế làm việc. Anh nói xem, thành phố Sơn Viên và thành phố La Nam căn bản không có liên quan gì đến nhau, cũng không nên làm người ta tổn thương, lại sao cứ công khai đối nghịch với thành phố La Nam như vậy? Anh muốn đối nghịch không phải không có khả năng thủ thắng, vấn đề là thực lực của anh như thế nào. Lúc này thì quá tốt, không lên tiếng hay không làm bất kỳ điều gì khác, thế nhưng lại có thể làm cho người ta trở thành một cục bùn nhão, thật sự đáng đời.

Vốn Vương Tử Quân chỉ có ý làm giảm số lượng hạng mục đầu tư ở thành phố Sơn Viên mà thôi, không ngờ Hào Nhất Phong lại phối hợp với động tác của hắn, tiến hành gặp mặt các vị lãnh đạo doanh nghiệp ở thành phố Sơn Viên, cố ý thúc đẩy lễ hội văn hóa Thần Hoàng.

Vương Tử Quân lẳng lặng nhìn Đổng Trí Tân, sau đó trầm giọng nói:

– Trí Tân, bây giờ có phải đã xác định được có bao nhiêu hạng mục được đầu tư vào thành phố La Nam rồi có phải không?

– Trên cơ bản đã được xác định, rất nhiều hợp đồng đã được ký kết.

– Đem những tài liệu tương quan này hợp lại thành một bản báo cáo, chúng ta báo tin vui cho tỉnh. Dù sao thì chúng ta cũng lấy được thành tích dưới sự lãnh đạo của tỉnh, cần phải làm sao cho các vị lãnh đạo tỉnh có chút vui mừng.

Vương Tử Quân nói rồi khóe miệng lộ ra nụ cười.

Dù là hội nghị phát triển kinh tế thành phố La Nam hay lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên thì cũng là những sự kiện được người ta chú ý. Nếu thành phố La Nam công bố thành tích của mình ở phương diện kêu gọi đầu tư, như vậy thành phố Sơn Viên cố ý chống lại thành phố La Nam cũng chỉ có thể thông báo thành tích trong sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này.

Còn phương diện thành phố Sơn Viên lấy được thành tích gì trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng, điều này không những lãnh đạo thành tích Sơn Viên biết rõ, lãnh đạo tỉnh ủy cũng hiểu rõ ràng, đám thành phố trong tỉnh Sơn Nam cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức mà thôi.

Dù sao giấy cũng không che được lửa, dù không nói đến người thành phố Sơn Viên, đám phóng viên chẳng lẽ ăn không ngồi rồi? Đám người này chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.

Vương Tử Quân nói ra con số của thành phố La Nam, như vậy không khác nào ném ra một nan đề cho La Nhân Uy. Dưới tình huống của thành phố Sơn Viên vào lúc hiện tại, dù là La Nhân Uy mở miệng nói khoác cũng phải nghĩ xem người ta có tin hay không. Nếu thật sự phải làm một bản báo cáo, căn bản không dám nói khoác.

Sau khi tán thưởng lời phân phó của Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân trầm giọng nói:

– Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất để làm báo cáo về thành tích của thành phố La Nam lần này cho lãnh đạo tỉnh.

Vương Tử Quân khẽ hạ cửa kính chắn gió xuống, một luồng khí nóng ùa vào trong xe.

Lâm Trường Công nằm nghiêng trong phòng làm việc của mình, hắn dùng ánh mắt hăng hái nhìn sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên được phát hình trực tiếp. Những bài hát cổ càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú dào dạt.

Tuy đã đẩy sự việc sang người kẻ khác nhưng Lâm Trường Công cũng không buông tha đến những gì đang diễn ra. Chẳng qua lúc này hắn cảm thấy hai hội nghị kêu gọi đầu tư được mở ra song song, thành phố La Nam căn bản không có chút cơ hội.

– Cốc cốc cốc.

Khi Lâm Trường Công đang mê say thì tiếng đập cửa vang lên, hắn ngẩng đầu nói mời vào, đúng lúc phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động mỉm cười đi vào bên trong.

– Bí thư Lâm, ngài thật sự rất vui vẻ.

Hào Tử Động nhìn lên màn hình ti vi và cười tủm tỉm nói.

Lâm Trường Công cười hì hì nói:

– Chủ tịch Tử Động đến đấy à, ngồi đi, không có gì thì cứ ngồi đây xem chương trình này với tôi. Trước kia tôi cũng không có hứng thú với những trò nhảy múa này, nhưng hôm nay lại phát hiện nhảy múa cũng có cái hay của nó.

Lâm Trường Công vừa nói vừa chỉ về phía một cô gái mặc cổ trang đi đầu trong tivi:

– Cô gái này nhảy rất hay.

Hào Tử Động nhìn về phía màn hình tivi, thật sự hắn không có chút hứng thú nào với trò nhảy nhót này, nhưng hắn vẫn không quên mở miệng phụ họa:

– Vâng, rất đẹp, bí thư Lâm thật sự là ánh mắt phi phàm, tôi cảm thấy những sự kiện văn hóa như thế này phải được phổ biến rộng rãi, nếu cần cũng phải nên tổ chức thường niên hơn, hay là chúng ta cũng nên mời bọn họ đến biểu diễn?

– Thôi, cũng đừng nên động vào sự việc gì cũng phải huy động nhân lực lớn như vậy.

Lâm Trường Công khoát tay áo nói tiếp:

– Thành phố Sơn Viên có nhiều điểm mạnh mẽ hơn chúng ta, thật sự khó thể nào so sánh được, chúng ta muốn thì đến thành phố Sơn Viên mà xem.

– Chúng ta so ra kém Sơn Viên, địa phương khác lại càng kém.

Hào Tử Động cười cười rồi chỉ vào nhóm ca múa nói:

– Vừa rồi tôi thấy hình ảnh lóe lên, bên kia hình như là bí thư Nhất Phong.

– Bí thư Nhất Phong có tham gia, hơn nữa các vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng đến tham gia.

Lâm Trường Công nói đến đây thì có chút tiếc nuối:

– Nếu như không phải điều kiện của thành phố chúng ta có hơi kém, như vậy lễ hội văn hóa Thần Hoàng tổ chức ở thành phố chúng ta cũng được. Theo như lịch sử thì Thần Hoàng đăng cơ ở thành phố chúng ta.

– Vâng!

Hào Tử Động chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc của Lâm Trường Công vang lên.

Hào Tử Động nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó tiến lên cầm điện thoại đưa đến tận tay lãnh đạo. Lâm Trường Công tiếp nhận điện thoại alo một tiếng, sau đó dùng giọng tràn đầy nhiệt tình nói:

– Trưởng phòng Hà, chào ngài, chào ngài.

Hào Tử Động nghe nói người gọi điện thoại đến là trưởng phòng Hà, hắn vốn nhấc chân bước ra ngoài nhưng đành thu lại. Vị trưởng phòng tuyên truyền họ Hà kia từng cùng chiến đấu chung một chiến tuyến với bí thư Lâm.

Với vị trí của trưởng phòng Hà thì căn bản không thể nào bàn chuyện quan trọng với Lâm Trường Công được, vì thế căn bản là khá chênh lệch.

Bên kia khong biết nói thứ gì mà Lâm Trường Công bên này cười ha hả, hắn vừa cười vừa mở miệng nói:

– Lúc này anh là lãnh đạo, là lãnh đạo tỉnh, phải là anh đến chỗ chúng tôi, như vậy chúng tôi mới nghe lời anh chỉ bảo được.

Hai người nói vài câu vui vẻ, sau đó gương mặt Lâm Trường Công chợt trở nên ngưng trọng, giọng điệu của Lâm Trường Công càng làm cho Hào Tử Động nghe vào và có chút run rẩy.

– Tại sao lại như vậy được?

Những lời này căn bản khó thể nào phát ra từ miệng Lâm Trường Công, vì hiện tại bí thư Lâm đang cực kỳ vui vẻ bình tĩnh. Nhưng lúc này Lâm Trường Công không những không nói, hơn nữa còn biểu hiện bộ dạng vội vàng xao động.

Bên kia không biết nói thêm những gì mà vẻ mặt của Lâm Trường Công càng thêm âm trầm. Lúc này hắn đã khôi phục lại từ trạng thái thất thố, hắn nói vài câu nếu có thời gian rảnh thì đến chơi, sau đó cúp điện thoại.

Lúc này Hào Tử Động đã không còn tâm tư cùng Lâm Trường Công xem múa hát, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Trường Công rồi khẽ nói:

– Bí thư Lâm, có chuyện gì xảy ra sao?

– Chúng ta thì không có chuyện gì cả, nhưng thành phố Sơn Viên lại xảy ra chuyện.

Lâm Trường Công thở dài một hơi rồi trầm giọng nói với Hào Tử Động.

Thành phố Sơn Viên thì xảy ra chuyện gì? Hào Tử Động nhìn vào những màn múa hát, trong lòng bùng lên nhiều suy nghĩ.

– Ngài nói đến lễ hội văn hóa Thần Hoàng kia sao?

– Đúng vậy, cũng không biết bọn họ làm ăn thế nào, một lễ hội văn hóa Thần Hoàng tốt đẹp như vậy đã bị phá hư. Cái quái gì mà dùng văn hóa hát khúc kinh tế, kết quả là khi bí thư Nhất Phong tiếp kiến lãnh đạo doanh nghiệp, lại phát hiện đó chỉ là những vị phòng giáo dục, trợ lý tổng giám đốc hoặc trưởng phòng, không có vài vị giám đốc đến tham gia.

Lâm Trường Công nói đến đây thì vỗ tay lên mặt bàn, dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:

– Thật sự thịt chó không để bày lên bàn.

Hào Tử Động hiểu sự nổi giận của bí thư Lâm Trường Công, những thứ này cũng là Lâm Trường Công bày ra, bí thư Lâm cũng có tham dự vào bên trong. Lễ hội văn hóa Thần Hoàng lần này vốn có ý cản tay thành phố La Nam, kết quả lại trở thành như vậy, Lâm Trường Công tất nhiên sẽ không thể nào thoải mái cho được.

– Bí thư Lâm, trước tiên ngài đừng nóng, lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên còn rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy, thành phố La Nam tổ chức hội nghị phát triển kinh tế nhất định sẽ càng khó coi hơn.

Hào Tử Động cố gắng đào ruột móc gan ra một câu an ủi như vậy, sau đó cười nói:

– Hơn nữa tôi thấy dù thành phố La Nam có được thành tích thì cũng không liên quan gì đến thành phố chúng ta.

Lâm Trường Công lúc này đã bình tĩnh trở lại, Hào Tử Động nói đúng, dù là thành phố La Nam có lấy được thành tích tốt, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Hơn nữa lễ hội văn hóa Thần Hoàng của thành phố Sơn Viên còn rơi vào tình huống như vậy, thành phố La Nam sẽ tốt đẹp được sao?

Nếu như hai thành phố Sơn Viên và La Nam đều làm kém trong sự kiện lần này, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho thành phố Tam Hồ.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Lâm Trường Công đã bình tĩnh trở lại, hắn gật đầu nói:

– Chuyện này anh nói rất hay.

Tuy thừa nhận quan điểm của Hào Tử Động, thế nhưng Lâm Trường Công lúc này không còn chút tâm tư xem múa hát. Hắn tắt tivi, sau đó ngồi trên ghế làm việc, tâm tư lại khó thể bình tĩnh.

– Chuyện gì xảy ra?

Suốt một ngày trôi qua mà Lâm Trường Công cảm thấy thật sự không thoải mái, đến chiều hắn ngồi chết dí trong phòng làm việc xem báo chí, cuộc điện thoại chờ mong cuối cùng cũng đã đến. Cú điện thoại này làm cho Lâm Trường Công cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải nghe máy.

– Chào bí thư La, tôi là Trường Công.

Điện thoại nối thông, Lâm Trường Công dùng giọng nhiệt tình nói. Dù hắn và La Nhân Uy đều là bí thư thị ủy, thế nhưng dù sao La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, thái độ cung kính là phải có.

La Nhân Uy mỉm cười bắt chuyện, sau đó trầm giọng nói:

– Bí thư Lâm, tôi có lời thỉnh cầu với anh.

La Nhân Uy thì cầu cạnh gì?

Lâm Trường Công chợt cảm thấy trong lòng bùng sóng, thế nhưng ngoài miệng lại cười nói:

– Bí thư La cứ thích nói đùa, ngài ngồi trên núi vàng mà còn đi xin cơm, điều này rõ ràng là cười vào mặt tôi.

– Bí thư Lâm, tôi nói là thật, lần này công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Sơn Viên trong lễ hội văn hóa Thần Hoàng thật sự quá thấp. Tôi nghe nói gần đây thành phố Tam Hồ có hai hạng mục khá tốt, anh xem có thể nhượng lại hai hạng mục này cho thành phố Sơn Viên chúng tôi được không? Anh yên tâm, những chính sách ưu đãi cần thiết, thành phố Sơn Viên chúng tôi nhất định sẽ hào sảng vung tay.

La Nhân Uy nói với giọng điệu cực kỳ bức thiết.

Lâm Trường Công thiếu chút nữa thì cười lớn, mượn hạng mục sao? Đây không phải là trò cười lớn trong thiên hạ à? Lúc này khắp nơi hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư, có đầu tư thì có tương lai, qua viên địa phương xem đó như người phụ nữ của mình, luôn xem đó là những thứ riêng tư, hận không thể ôm mãi trong lòng, người ta đừng nói là tiến lên hôn một cái, thậm chí liếc mắt nhìn cũng không xong, đều có thể làm kinh động lãnh đạo chủ chốt. Tình hình chung là như vậy, thế nhưng lúc này La Nhân Uy lại mở miệng mượn hạng mục, không phải đang nói đùa sao?

La Nhân Uy thấy một lúc lâu sau mà Lâm Trường Công không nói gì, lão dùng giọng khẩn thiết nói:

– Bí thư Lâm, thành phố Sơn Viên chúng tôi muốn mượn vài hạng mục của các anh.

– Bí thư La, anh không phải đang nói đùa với tôi sao? Điều này có chút thái quá…

La Nhân Uy bên kia đã mở miệng, như vậy lão sẽ không có nhiều do dự, thế nên cuối cùng cũng nói:

– Bí thư Lâm, tôi vốn không muốn như vậy, nhưng lần này tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng mà không đạt được hiệu quả như mong muốn, hơn nữa lãnh đạo tỉnh còn yêu cầu chúng tôi cho ra báo cáo chi tiết. Mong anh vung tay một chút, như vậy tôi cũng dễ bề ăn nói với lãnh đạo tỉnh.

Lễ hội văn hóa Thần Hoàng có tình huống thế nào thì Lâm Trường Công biết rất rõ, hắn cũng tin lãnh đạo tỉnh bên kia càng nắm rõ tin tức hơn cả mình. Đám lãnh đạo tỉnh biết rõ tình hình của thành phố Sơn Viên, còn yêu cầu phải làm báo cáo rõ ràng, chẳng phải đang ép chết La Nhân Uy sao?