Chương 1919: Lời cuối 2

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khung cảnh bên ngoài xe là vạn vật điêu linh, gió lạnh khắc nghiệt, thế nhưng bên trong xe lại có làn gió mát làm cho người ta cảm thấy như mùa xuân đến. Bí thư tỉnh ủy Chiết Giang Trương Tề Bảo ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Người đàn ông này tuy đã đến tuổi đỉnh phòng thế nhưng nhìn gương mặt căn bản không có chút già lão, ngược lại còn làm cho người ta cảm thấy tinh thần phấn chấn bừng bừng. Hắn rất quen thuộc với người đàn ông này, dù sao năm xưa khi công tác ở tỉnh Mật Đông, hắn căn bản được người này đề bạt lên làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Mới đó mà đã nhiều năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó vị lãnh đạo năm xưa được mình kết luận là tương lai vô hạn đang dần tiến bước rất mạnh mẽ. Thậm chí chính mình năm xưa chỉ có ý nghĩ về hưu ở cấp phó bộ, thế nhưng bây giờ đã là lãnh đạo đứng đầu một tỉnh.

Thật sự là rất hoài niệm.

Trương Tề Bảo thầm cảm khái rồi nhìn về phía Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, điều này làm cho vẻ mặt của Trương Tề Bảo có chút hoảng hốt, giống như quay về khoảng thời gian năm xưa ở tỉnh Mật Đông.

Năm xưa không phải mình và chủ tịch Vương thường xuống tuyến dưới kiểm tra công tác như thế này sao?

Nhưng thời gian sẽ không thay đổi vì ý nghĩ của bất kỳ người nào, nếu không Trương Tề Bảo tình nguyện để cho thời gian quay trở lại, để mình và lãnh đạo tiếp tục đi kiểm tra công tác ở trong tỉnh Mật Đông.

Nhưng những hoài niệm này nhanh chóng bị Trương Tề Bảo vứt bỏ. Hắn là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang, hắn nghĩ đến rất nhiều chuyện, còn nhiều công tác cần phải đích thân hắn nắm giữ, thế nên dùng hai chữ bận rộn để miêu tả căn bản là không đủ. Nhưng bây giờ hắn chỉ nghĩ đến một việc: Sắp xếp tốt sự kiện bí thư Vương đến Chiết Giang kiểm tra công tác. Tuy hắn nhận chức bí thư tỉnh ủy Chiết Giang còn chưa quá lâu, thế nhưng dù sao hắn cũng là bí thư tỉnh ủy Chiết Giang.

Trương Tề Bảo là chư hầu một phương, thế nhưng dù hắn có tư duy nhanh nhạy thế nào cũng không ngờ vào ngày gió lạnh thế này mà Vương Tử Quân lại chạy đến đây. Chuyện này sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào với mình? Trương Tề Bảo căn bản khó thể nào ước định được, nhưng có một điều xác định: Bí thư Vương lần này đến kiểm tra công tác sẽ làm cho cả ban ngành Chiết Giang phải suy đoán, xem bí thư Vương có động cơ gì.

Đây là vì bí thư Vương nhất thời có hứng đi kiểm tra công tác hay là vì nguyên nhân nào khác? Chẳng lẽ có sự việc và con người nào đó làm kinh động lãnh đạo, thế cho nên lãnh đạo mới thay đổi hành trình?

Nếu thật sự là như vậy thì sự việc sẽ rất lớn! Trương Tề Bảo thầm nghĩ như vậy, hắn không khỏi nhìn về phía vị bí thư thị ủy ngồi cách đó không xa.

Vị bí thư thị ủy kia tuy ngồi nghiêm chỉnh thế nhưng ánh mắt nhìn khắp bốn hướng, tai nghe tám phương. Sau khi dùng dư quang khóe mắt thấy lãnh đạo tỉnh ủy nhìn về phía mình, gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong lòng càng có vài phần không yên bất an. Hắn vừa cảm thấy vui vẻ vừa cảm thấy sợ hãi vì bí thư Vương đến thành phố của mình kiểm tra công tác, những năm qua hắn chổng mông cố dùng hết sức để kéo địa phương phát triển, hầu như vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể, bây giờ có ai không muốn lãnh đạo thấy được thành tích của mình?

Biết đâu sau khi xuống cơ sở xem xét thì bí thư Vương sẽ cảm thấy vui vẻ, sau đó con đường làm quan của mình sẽ tiến vào xe tốc hành. Dù sao thì trăm nghe không bằng một thấy, dù anh báo cáo ba hoa chích chòe thế nào cũng không thể ấn tượng bằng chính lãnh đạo xuống cơ sở xem xét.

Nhưng bây giờ xã hội đang chuyển hình, có nhiều mâu thuẫn rất lớn, lại rắc rối phức tạp, không chú ý làm cho lãnh đạo thượng cấp thấy được, như vậy anh không phải là người có thành tích chói mắt, ngược lại là hạng người làm việc xấu. Hơn nữa bây giờ đang thực hành quy chế lấy tín nhiệm, nếu như bí thư Vương bị một đám người đến vây quanh kêu oan, chặn xe tố cáo, như vậy chỉ cần bí thư Vương nhíu mày hoặc có biểu hiện không vui thì mũ quan của mình sẽ bay đi.

Đồng thời bí thư Vương là cán bộ từ cơ sở đi lên, có dễ dàng lừa gạt được sao? Nếu như cố gắng ra vẻ biểu hiện hình thức phát triển mạnh mẽ, trên cơ bản chỉ có thể rước nhục. Vì vậy trước khi hắn còn chưa biết rõ động cơ của lãnh đạo trong sự kiện này, hắn cho ra nhiệm vụ nghênh đón yêu cầu tất cả quận huyện trong thành phố phải chú trọng. Hắn liên tục mở vài hội nghị khẩn cấp, cho ra nhiều phương án và trình tự tiếp đãi.

Cuối cùng các vị lãnh đạo cho ra một vài phương án, sau đó lại chọn lọc ra một phương án duy nhất với phương châm: Chuẩn bị toàn diện, tích cực ứng phó, ném đá qua sông. Nhưng cũng có một vấn đề cần được đảm bảo: – Dù thế nào cũng không để xảy ra vấn đề, nhất định phải suy xét đến từng phần chi tiết.

– Dừng xe. Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, mọi người nhanh chóng nhìn về phía người phát ra âm thanh.

Không có gì bất ngờ, người nói dừng xe là Vương Tử Quân. Vì trên chiếc xe này chỉ có một mình bí thư Vương có quyền lợi nói ra hai chữ như vậy.

Vương Tử Quân nhìn xe chậm rãi dừng lại, sau đó hắn đứng lên. Trương Tề Bảo cũng đứng lên theo Vương Tử Quân rồi nói: – Bí thư, chúng ta đây là…

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Trương Tề Bảo, hắn khoát tay áo nói: – Tề Bảo, tôi muốn đi xuống thăm thú một chút.

Trương Tề Bảo vừa rồi không nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thầm nghĩ không phải là bên ngoài phát sinh tình huống gì đấy chứ? Hắn thầm nghĩ như vậy, sau đó nhìn ra ngoài xe theo bản năng.

Bên ngoài rất yên tĩnh, ngoài gió lạnh buốt thì chỉ còn có mạ non. Nói thật, nơi này không có gì là đẹp, nhưng như vậy lại làm cho Trương Tề Bảo yên tâm hơn, không đẹp thì cũng không có vấn đề gì.

Sau khi Vương Tử Quân đi xuống, người trong xe nối đuôi xuống theo. Vương Tử Quân đứng bên đường nhìn mảnh ruộng phía bên kia, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, khá hỗn loạn.

Vương Tử Quân không xa lạ khu đồng ruộng này, hắn càng quen thuộc chỗ mình đang đứng. Kiếp trước chỗ mình đứng là đất thuộc về mình và Liêu An Như, không, phải nói là thuộc về Liêu An Như và con trai.

Năm xưa tiền lương của Vương Tử Quân là thu nhập chủ yếu của gia đình, thế nhưng mảnh đất này lại đảm bảo cho bát cơm gia đình. Hơn hai mươi năm mưa gió, mảnh đất này chứng kiến hắn là một người từ trẻ thành già lão, cũng chứng kiến một cô gái Liêu An Như xinh đẹp tươi trẻ biến thành một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi.

Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, ngay cả đứa con năm xưa vốn thành gia lập nghiệp bây giờ mới học phổ thông mà thôi. Cánh đồng lúa này cũng không biết đang được nhà nào cấy trồng nữa.

Vương Tử Quân nắm lên một nhúm đất, mùi bùn đất thân quen xộc vào khoang mũi. Mặc dù đây là lần đầu tiên trong kiếp này hắn vốc mảnh đất thân thuộc lên gửi, thế nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Tất cả nhân viên đi theo, kể cả Trương Tề Bảo khi thấy hành vi của Vương Tử Quân như vậy thì không khỏi trợn mắt há mồm. Bọn họ không rõ bí thư Vương làm như vậy là có ý gì, nắm đất lên làm gì? Không phải là bí thư Vương đang muốn xem xét tầm quan trọng của đất đai đấy chứ? Hay là bí thư Vương có yêu cầu gì khác với công tác nông nghiệp? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi dừng chân lại.

– Bí thư Vương, những năm qua tỉnh Chiết Giang đẩy mạnh cải cách hiện đại hóa nông nghiệp, cố gắng kết hợp nông nghiệp với quy trình hiện đại hóa lại với nhau… Chủ tịch tỉnh Chiết Giang trầm ngâm giây lát rồi khẽ giới thiệu với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này chỉ là nhớ lại cảm xúc năm xưa, không ngờ vị chủ tịch tỉnh Chiết Giang lại báo cáo với mình về phương diện này. Hắn không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng vẫn cho ra biểu hiện cực kỳ nghiêm túc nghe viên chủ tịch tỉnh Chiết Giang báo cáo công tác.

Chủ tịch Trần cực kỳ nắm vững tình huống của tỉnh Chiết Giang, hắn báo cáo ngắn gọn nhưng cực kỳ rõ ràng mạch lạc. Chỉ sau một lát hắn đã có thể giới thiệu đại khái tình hình phát triển nông nghiệp trong tỉnh. Vương Tử Quân cho ra vài chỉ thị công tác, sau đó chuẩn bị lên xe.

Khi Vương Tử Quân lên xe thì chợt hỏi: – Chúng ta đang ở đâu đây?

– Bí thư Vương, đây là thôn Yên Chi Nam. Vị chủ tịch huyện đi ở cuối đoàn người nhanh chóng lên tiếng, hắn chỉ về một phía nói: – Bí thư Vương, chúng ta đi năm trăm mét nữa là đến thôn Yên Chi Nam.

Năm trăm mét nữa sẽ đến Yên Chi Nam, sao Vương Tử Quân không biết thôn này cho được? Hắn dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn vị chủ tịch huyện bên kia, sao đó đi lên xe.

Thôn Yên Chi Nam vẫn ở chỗ cũ, thế nhưng có lẽ tình cảnh của người trong thôn bây giờ không còn như xưa.

Tất nhiên Yên Chi Nam bây giờ căn bản là khác biệt so với Yên Chi Nam trong trí nhớ của Vương Tử Quân. Những năm qua Liêu An Như tuy đặt nhiều tinh lực ở phương diện biểu diễn thế nhưng cũng đầu tư không ít, thôn Yên Chi Nam chính là một trọng điểm đầu tư của nàng.

Các ngôi nhà biệt thự ở dưới bóng cây xanh mát, những khu vui chơi giải trí rộng rãi, căn bản không còn được nhìn thấy không gian năm xưa. Nhưng Vương Tử Quân vẫn có thể gọi được tên của những người trong thôn, ví dụ như thôn trưởng Liêu Đại Tráng, vì đây chính là nhóm học sinh tiểu học đầu tiên của mình khi đến dạy ở Yên Chi Nam. Sau khi kêt hôn với Liêu An Như, người này còn dùng giọng thân mật gọi mình là anh rể.

Nhưng hôm nay người vật đã thay đổi, mặc dù Vương Tử Quân có thể lờ mờ gọi tên những người vây quanh mình, thế nhưng có nhiều người hắn không thể nhận ra.

Trong mắt Liêu Đại Tráng thì bí thư Vương thật sự bình dị gần gũi, không những quan tâm đến tình huống cơ bản của người trong thôn, còn hỏi nhu cầu của bọn họ về cuộc sống, cổ vũ mình khá nhiều.

Người ta là lãnh đạo có vị trí quan trọng, thế nhưng lại vỗ vai của mình khen ngợi vài câu, không biết đài truyền hình có ghi lại hình ảnh này của lãnh đạo hay không? Nếu bọn họ có ghi lại hình ảnh, chỉ sợ sau này lãnh đạo thành phố cũng phải đua nhau vỗ vai mình.

Trong đầu Liêu Đại Tráng lóe lên những ý nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân càng thêm sùng kính thân mật. Thậm chí hắn còn có ý nghĩ muón mời bí thư Vương dùng cơm.

– Bí thư Vương, đây là hồ nước của thôn, trước đó đã được cải tạo, bây giờ là ao hoa sen. Ngài không đến đúng mùa, nếu như ngài đến vào mùa hè thì nơi này sẽ là đầm sen thơm mát, còn bên kia là trường tiểu học của thôn. Khi thấy Vương Tử Quân nhìn ao hoa sen thì Liêu Đại Tráng không khỏi mở miệng giới thiệu.

Vương Tử Quân sao lại không có ấn tượng với cái ao này cho được? Hắn nhớ năm xưa người trong thôn không đủ nước dùng, thế nên phụ nữ trong thôn thường đến hồ này để giặt quần áo. Năm xưa Liêu An Như đã hai mươi năm giặt quần áo cho hắn ở hồ nước này.

Thậm chí khi Vương Tử Quân gặp mặt Liêu An Như cũng là ở bên cạnh hồ nước này.

– Đi đến trường học xem thế nào. Vương Tử Quân đi rất chậm nhưng cực kỳ kiên định.

Vị trí của ngôi trường cũng không có gì thay đổi thế nhưng cũng không còn là một mái nhà ngói như năm xưa. Đây là một ngôi trường ba tầng sạch sẽ, sân thể dục được rải nhựa mềm, có một nhóm cô cậu đang chơi đùa vui vẻ.

Chính mình năm xưa đến thăm trường không phải có ý nghĩ muốn xây dựng lại như thế này sao? Bây giờ tất cả đã thành sự thật, chính mình sao lại không vui?

– Bí thư Vương, trường tiểu học thôn Yên Chi Nam là trung tâm của vùng này, con em của năm thôn chung quanh đều đến đây đi học. Hiệu trưởng nhà trường cũng không phải người quen của Vương Tử Quân, là một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi làm cho người ta sinh ra cảm giác hào hoa phong nhã.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với lời giới thiệu của viên hiệu trưởng, sau đó tùy ý theo cửa sau đi vào trong một phòng học, ngồi lên mặt ghế trơn láng. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân đi vào, hắn cũng muốn đi theo, thế nhưng Vương Tử Quân lại khoát tay áo.

Cô giáo đang giảng bài cũng phát hiện ra Vương Tử Quân, nàng lại nhìn thoáng qua đám người đứng ngoài cửa, khi thấy Trương Tề Bảo ra hiệu cho mình tiếp tục giảng bài, thế là nàng tiếp tục công tác của mình.

Thời gian nghe cô giáo giảng bài trôi qua khá nhanh, Vương Tử Quân ngồi trong phòng nghe tiếng giảng bài, hắn không khỏi sinh ra nhiều ý nghĩ.

Tiếng chuông tan học vang lên cứt đứt dòng suy nghĩ của Vương Tử Quân, hắn đứng lên mỉm cười bắt tay với cô giáo, sau đó mỉm cười hàn huyên với bọn trẻ. Tiếng cười liên tục vang lên, cuối cùng Vương Tử Quân kết thúc hành trình thăm trường.

Tuy đây là ngôi trường năm xưa mình gắn bó cả đời, thế nhưng bây giờ người và vật đều không còn. Vương Tử Quân cảm khái vài tiếng rồi đi về phía nhà của Liêu An Như.

Vị trí vẫn như cũ, hơn hai mươi năm ở lại nơi này sao Vương Tử Quân có thể quên được? Thế nhưng nếu so sánh thì có sự khác biệt rất lớn.

Trong mắt nhân viên công tác, bí thư Vương đi vào trong nhà một hộ gia đình làm nông, nói chuyện với vợ chồng ông bà lão trong nhà. Hai bên trò chuyện hơn một giờ, trong lúc nói chuyện thì trong nhà làm vằn thắn, bí thư Vương cũng tiến vào trong danh sách nhân viên làm vằn thắn.

Khi gia đình này đang làm vằn thắn, con gái và cháu ngoại của nhà này quay về. Chủ nhân cực kỳ hiếu khách mời bí thư Vương ăn vằn thắn, bí thư Vương tất nhiên sẽ không chối từ, sau khi ăn xong mới mỉm cười rời đi.

Liêu An Như nhìn tình cảnh bố mẹ tiễn chân người kia mà không khỏi cảm thấy đỏ mắt. Nàng biết rõ vì sao hắn đến đây dùng cơm, nghĩ đến tình cảnh hắn làm vằn thắn với mình, nàng cảm thấy rất ngọt ngào.

Nếu thời gian có thể quay trở lại thì quá tốt.

– An Như, không ngờ bí thư Vương lại dùng cơm ở nhà chúng ta. Bố của Liêu An Như hút thuốc rồi lên tiếng cảm thán, mẹ của Liêu An Như tuy lẳng lặng ngồi bên kia nhưng gương mặt rất vui mừng.

– Tít tít tít. Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Liêu An Như cầm điện thoại mở ra xem, bên trong chỉ có ba chữ: – Anh đi đây.

Liêu An Như nhìn ba chữ kia, nghĩ đến việc hắn đặc biệt đến đây một chuyến, tâm tình của nàng chỉ còn lại sự ngọt ngào mà thôi.