Chương 1019: Phát triển phát triển, tất cả vì phát triển

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bí thư Vương, chúng tôi là bộ hạ cũ của ngài kính mời ngài một ly, chúc mừng ngài thăng quan tiến chức.

Hà Khởi Duệ tuy rất muốn tự mình mời rượu, thế nhưng nhìn thấy Lý Nhị Bình có mặt trên bàn và đám người của phòng tài chính, thế là trầm ngâm giây lát rồi cùng mọi người lên tiếng.

Nhưng Hà Khởi Duệ vừa nói xong thì Lý Hải Hồng đang cầm ly rượu châm thêm cho Vương Tử Quân chợt khoát tay áo nói:

– Anh Hà, anh nói như vậy là có vấn đề, anh là bộ hạ của bí thư Vương, phòng tài chính tỉnh cũng là bộ hạ của bí thư Vương. Nếu muốn mời rượu thì chúng ta phải cùng nâng ly, sao anh lại xa lánh chúng tôi được.

Hà Khởi Duệ nhìn nụ cười của Lý Hải Hồng, hắn cũng cười thầm trong lòng, nhưng đối phương nói làm hắn cảm thấy rất vui. Lý Hải Hồng nói ra hai chữ bộ hạ xem như mình căn bản không cần phải tốn nhiều công để kiếm tài chính về cho thành phố La Nam.

– Tốt quá, như vậy chúng ta cùng nhau chúc mừng bí thư Vương.

Hà Khởi Duệ nói rồi cùng Lý Hải Hồng nâng ly rượu lên cao.

Vương Tử Quân uống một lượt rượu mà cảm thấy mặt hơi đỏ, lúc này Lý Hải Hồng cũng không ngồi vị trí trung tâm, cuối cùng Vương Tử Quân đành phải tiến lên tiếp nhận. Đám người phòng tài chính tỉnh và thành phố La Nam cùng dạt sang hai bên, tỏ ra rất khí phái.

Khi bữa tiệc được tiếp tục thì điện thoại vang lên điên cuồng, tuy phần lớn là điện thoại Vương Tử Quân đổ chuông, thế nhưng người gọi đến đều có thể diện, Vương Tử Quân căn bản đều phải tiếp nhận.

Ví dụ như bí thư thị ủy Triệu Lô là Sở Cẩm Thu, bí thư thị ủy Tam Hồ là Chúc Vu Bình, bí thư Lý Dật Phong của thành phố An Dịch, còn có các vị lãnh đạo đơn vị ban ngành trong tỉnh…

Vương Tử Quân dừng uống rượu tiếp cả chục cuộc điện thoại, cũng chỉ có thể dùng một câu để miêu tả: Đặt điện thoại xuống uống rượu, buông ly tiếp điện thoại.

Bữa tiệc kéo dài hai giờ, Vương Tử Quân khống chế tốt tửu lượng của mình nhưng cũng uống vào số rượu kha khá. Dù hắn cảm thấy chóng mặt mơ hồ, thế nhưng vẫn nhớ rõ nội dung cuộc gọi điện thoại của văn phòng tỉnh ủy, đó là ngày mai đến tỉnh ủy họp bàn.

Sáng sớm ngày hôm sau Vương Tử Quân cảm thấy đầu óc mỏi nhừ, sau khi thức dậy nghiêng người đi chỗ khác thì chợt thấy chiếc giường trống rỗng, không có hình bóng quen thuộc.

– Tiểu Bắc đi đâu vậy?

Vương Tử Quân vừa thầm nghĩ như vậy thì chợt nghe thấy tiếng cười của Tiểu Bảo Nhi vang lên từ phòng khách, hắn lảo đảo xuống giường, thấy Tiểu Na đang chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi.

– Bố, hôm qua bố uống nhiều quá.

Tiểu Bảo Nhi giống như đã biến thành một người lớn, nó vừa giữ lấy bố mình vừa lớn tiếng trách cứ.

Vương Tử Quân ôm lấy Tiểu Bảo Nhi, sau đó muốn hôn nó một cái, điều này làm cho Tiểu Bảo Nhi liên tục cầu xin tha thứ:

– Mẹ, mau đến cứu con, bố lại muốn hôn con.

Một chiêu này của Tiểu Bảo Nhi quả nhiên lợi hại, Tiểu Bắc vừa nghe thấy con liên tiếng thì lập tức xuất hiện.

– Anh đấy, lần sau uống ít rượu một chút.

Khi thấy Vương Tử Quân đặt Tiểu Bảo Nhi xuống thì Tiểu Bắc dùng giọng oán trách nói.

Vương Tử Quân cười cười nói:

– Hôm qua thật sự vì quá vui mới uống thêm mà thôi.

Mạc Tiểu Bắc đã hiểu rõ Vương Tử Quân nói gì, nàng không tiếp tục đề tài này mà cười nói:

– Vừa rồi em đã nấu mì, anh ăn một chút, lát nữa còn đến Sơn Viên.

Vương Tử Quân nghe nói có món mỳ thì trong dạ dày xuất hiện cảm giác chờ mong, hắn chạy đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó nâng tô mỳ ăn luôn miệng.

Trên người đổ mồ hôi, Vương Tử Quân cảm thấy rất thoải mái. Hắn nhìn ra bên ngoài, chuẩn bị đi thay quần áo. Mạc Tiểu Bắc đã sớm đặt tô mỳ xuống, nàng nhanh chóng đi lấy ra cho Vương Tử Quân một bộ tây phục.

– Hôm nay là ngày đầu tiên anh có thân phận thường ủy tỉnh ủy, mặc bộ này tốt hơn.

Một bộ tây trang xanh nhạt làm cho Vương Tử Quân càng thêm có tinh thần. Hắn nhìn mình trong gương, sau đó dùng giọng đắc ý hỏi Tiểu Bảo Nhi:

– Con trai, ba ba có đẹp trai không?

– Con cũng muốn có một bộ như vậy, đảm bảo còn đẹp trai hơn ba ba.

Tiểu Bảo Nhi nói như vậy làm cho Mạc Tiểu Bắc và Tiểu Na chợt cười lên ha hả.

Khi Vương Tử Quân đi ra thì gặp Khương Long Cương và Lý Đức Trụ đang chờ. Sau khi hắn ngồi lên xe, Lý Đức Trụ nhanh chóng chạy về phía thành phố Sơn Viên.

Xe chạy rất nhanh, bảy giờ ba mươi đã có mặt trước văn phòng tỉnh ủy.

– Chào bí thư Vương.

Còn không chờ Vương Tử Quân xuống xe, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Giang Đại Quân đã bước đến nở nụ cười vui vẻ và vươn hai tay nghênh đón.

Vương Tử Quân cũng cười vui vẻ vươn tay bắt chặt tay với Giang Đại Quân.

Khi hai người bắt tay với nhau, có hai nhân viên công tác của văn phòng tỉnh ủy đi qua, một người trong trẻ tuổi chợt dùng giọng khó hiểu nói:

– Công tử nhà ai vậy, xem thư ký trưởng cười đến mức mặt đầy nếp nhăn rồi kìa.

Vị đồng sự đi theo tên cán bộ thanh niên lúc này khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ đúng là không có kiến thức, đối phương vừa mới được phân đến nhận công tác, căn bản không biết nhân tình hiểm ác.

– Đây không phải là công tử nhà ai, là bí thư thị ủy La Nam, bí thư Vương Tử Quân!

– Ôi, thư ký trưởng Giang trước kia cũng gặp các vị bí thư thị ủy khác mà đâu có nóng sốt như vậy…

– Tiểu Ngô, những ngày qua cậu bận rộn cái gì vậy? Cậu cũng không biết bí thư Vương đã là thường ủy tỉnh ủy rồi sao?

Vị đồng sự dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn thoáng qua tên cán bộ thanh niên, sau đó trầm giọng nói.

– Ôi, tôi cảm thấy sự việc cách chúng ta quá xa, thế cho nên mới không quá quan tâm.

Tên đồng sự nghe thấy lời giải thích của người bạn đồng hành thì trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này nên tránh xa đối phương ra một chút. Người này không có ánh mắt tinh đời, không có tương lai phát triển.

Tiểu Ngô còn không biết đồng sự đang cho ra những lời nhận định không hay về mình, hắn dùng ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn thoáng qua tình huống Giang Đại Quân đang nịnh nọt Vương Tử Quân, sau đó nói:

– Cũng không biết bố hắn là thần thánh phương nào, người này nhìn qua không lớn tuổi mà đã là thường ủy tỉnh ủy, có lẽ…

Vị đồng sự không nói gì, chỉ đẩy nhanh bước chân lên một chút.

– Đúng rồi, anh Triệu, hôm qua không phải thông báo mở hội nghị thường ủy toàn thể sao? Có phải vì sự kiện Vương Tử Quân tiến lên thường ủy tỉnh ủy hay không?

Tiểu Ngô căn bản không thấy được sự khác thường của viên đồng sự, thế là trầm giọng hỏi.

– Đúng vậy, nếu không thì vì cái gì? Đối với vị bí thư Vương này, bí thư Nhất Phong cũng không dám đối đãi đơn giản.

Viên đồng sự tuy không muốn phản ứng với Tiểu Ngô, thế nhưng cũng không muốn đắc tội với bạn mình, thế cho nên dùng giọng miễn cưỡng nói.

– Bí thư Vương trước kia làm ủy viên tỉnh ủy, bây giờ là thường ủy tỉnh ủy, sau này về tỉnh ủy họp cũng không còn giống như bình thường.

Khi Tiểu Ngô đang lầm bầm thì một chiếc xe dừng lại cách hắn không xa, Nguyễn Chấn Nhạc bình tĩnh chui ra khỏi xe.

Lúc này tâm tình của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không quá tốt, hắn cũng đã biết rõ phương hướng đi lên của mình, chỉ là một vị cục trưởng trong một bộ ban ngành trung ương. Mặc dù hắn không bị giáng chức, thế nhưng chính hắn biết rõ ràng nó có ý nghĩa gì.

Dù có người hứa hẹn một thời gian ngắn nữa sẽ cho Nguyễn Chấn Nhạc đi ra, sẽ tìm cơ hội cho hắn, hắn cũng tin tưởng hứa hẹn kia không phải giả. Thế nhưng người ta nhanh hơn nhau một bước chân, lần này hắn đến thành phố Đông Bộ xem như cánh chim gãy cánh, đã kéo giãn hắn với khoảng cách trong mơ của mình.

Lúc này tỉnh Sơn Nam mở hội nghị thường ủy tỉnh ủy mở rộng ở thành phố Sơn Viên, đây là cơ hội cuối cùng để hắn tham gia họp mặt ở tỉnh Sơn Nam. Lần này vốn hắn không cần đến, thế nhưng hắn do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi đến.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn về phía trước, hắn có thể thấy được vài người đàn ông đang bắt tay với nhau. Người đàn ông kia căn bản không xa lạ gì với hắn, vài ngày trước bọn họ còn cùng nhau đi vào khu nhà này.

Khi đó Nguyễn Chấn Nhạc thua trong tay người đàn ông kia trong trận chiến tiến lên thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng hắn vẫn rất hăng hái, vì hắn vẫn còn có tiền vốn để kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không còn chút tiền vốn nào trên người.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn đến, Vương Tử Quân cũng cảm ứng được ánh mắt của Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó đi chậm lại, khi Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên thì hắn mỉm cười đi qua nói:

– Chào bí thư Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc có hơi ngưng trệ, sau đó cũng vươn tay nói:

– Bí thư Vương, chúc mừng, chúc mừng.

Hai người bắt chặt tay nhau, thế nhưng lúc này thân phận của hai người đã không còn tương đồng. Tuy Nguyễn Chấn Nhạc đã sắp chấm dứt nhiệm kỳ công tác ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lúc này đứng trước một vị lãnh đạo tỉnh ủy như Vương Tử Quân, hai người vẫn là có quan hệ thượng cấp hạ cấp.

– Bí thư Chấn Nhạc, có một số việc phát sinh quá đột nhiên làm cho người ta căn bản khó thể nào dự đoán được. Anh cũng đừng quá quan tâm, đây chỉ là tạm thời mà thôi, tôi tin tưởng sau khi trải qua sự kiện này, anh nhất định sẽ bay xa vạn dặm.

Khi buông tay Nguyễn Chấn Nhạc thì Vương Tử Quân dùng giọng quan tâm nói.

Mặc dù biết Vương Tử Quân nói những lời này là ứng phó với mình, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc vẫn phải nói:

– Cám ơn bí thư Vương quan tâm, tôi còn phải cám ơn bí thư Vương vì đã giúp đỡ ứng phó với sự kiện Lam Hà, vật tư và nhân lực của thành phố La Nam đã có sự giúp đỡ rất lớn cho thành phố Đông Bộ chúng tôi.

Hai người nói chuyện với nhau thì đi đến khu văn phòng tỉnh ủy, hai người bọn họ lên lầu, thỉnh thoảng có người chào hỏi bọn họ.

Tuya chỉ là chào hỏi bình thường, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc nghe vào tai lại cảm thấy không thoải mái. Không phải vì đám người kia căn bản luôn đặt Vương Tử Quân trước tên hắn, càng bởi vì thái độ của người kia.

Những người tiến lên chào hỏi đều là cán bộ cấp giám đốc sở, cả đám đều là những người quyền nghiêng một thế, trước kia từng xưng anh em với Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng bây giờ đối diện với Vương Tử Quân lại tỏ ra tôn kính.

Một loại tôn kính vì cấp bậc khác biệt.

Con người đúng là thay đổi quá nhanh, Vương Tử Quân vừa mới nhận chức thì hầu như những người kia đã đối đãi với hắn ngang bằng với lãnh đạo tỉnh ủy.

Trong quá trình tham gia họp thì Nguyễn Chấn Nhạc căn bản không nói nên lời, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không tự chủ được nhìn Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch. Tuy Vương Tử Quân chỉ ngồi ở một góc đài chủ tịch, thế nhưng rõ ràng điều đó đại biểu cho Vương Tử Quân đã tham gia vào trong ban ngành thường ủy quyết định đại cục của tỉnh Sơn Nam.

– Lúc này mời đồng chí Vương Tử Quân phát biểu đôi lời.

Thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ chủ trì hội nghị chợt lên tiếng.

Tất nhiên Vương Tử Quân phải có chuẩn bị sẵn cho tình huống phát biểu lần này, hắn là một vị thường ủy tỉnh ủy mới nhận chức, hắn phải bày tỏ tư thái ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy mở rộng lần này.

– Thưa bí thư Nhất Phong, thưa chủ tịch Thạch… xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Giọng nói trầm bổng của Vương Tử Quân vang lên trong phòng họp, hắn nói hai phút, thực tế cũng chỉ chia làm hai điểm. Một là tiếp tục cố gắng công tác gấp bội, hai là cố gắng vì sự phát triển của tỉnh Sơn Nam.

Những lời nói này của Vương Tử Quân căn bản là công chính và cực kỳ bình thản, nhưng căn bản không ai có thể tìm ra được chút vấn đề gì.

Hào Nhất Phong nghe Vương Tử Quân tỏ thái độ thì hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại nụ cười như thường.

– Tất cả các vị bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố ở lại, những đồng chí khác có thể giải tán.

Sau khi tổng kết hai câu trên hội nghị, Quan Vĩnh Hạ là người chủ trì mở miệng nói.

Những ủy viên tỉnh ủy không phải là bí thư và chủ tịch thành phố đều dùng hai phút thời gian để rời khỏi phòng họp, những vị ủy viên tỉnh ủy được ở lại thì đưa mắt nhìn lên các vị lãnh đạo trên đài chủ tịch, chờ bọn họ cho ra đáp án.

– Các vị đồng chí, có một việc cần được sắp xếp.

Hào Nhất Phong cầm micro rồi nói với Trương Đông Viễn:

– Đông Viễn, anh ra sắp xếp đi.

Trương Đông Viễn khẽ gật đầu rồi xoay micro trầm giọng nói:

– Gần đây tập đoàn đa quốc gia Miyanda muốn thiết kế khu hậu cần trong nước, tỉnh của chúng ta cũng là một trọng điểm khảo sát. Trải qua sự nghiên cứu của thường ủy tỉnh ủy, tỉnh chúng ta sẽ cố gắng thu hút hạng mục này.

– Chủ tịch Trương, tỉnh sắp xếp khu hậu cần này vào thành phố nào?

Bí thư thị ủy Triệu Lô Sở Cẩm Thu trầm giọng hỏi Trương Đông Viễn.

Trương Đông Viễn cười cười nói:

– Vì công ty Miyanda chưa xác định địa phương cụ thể, đối với cấp tỉnh thì cảm thấy bàn tay vị trí nào cũng là thịt, chỉ cần khu hậu cần được xây dựng trong tỉnh thì tốt.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Trương Đông Viễn thì tâm tư khẽ động. Thành phố La Nam tuy ở lệch về rìa của tỉnh Sơn Nam, thế nhưng lại có vị trí trung tâm khu vực miền trung trong nước. Hơn nữa ở thành phố La Nam có hai con đường sắt then chốt, có đường cao tốc Sơn La và đường cao tốc La Mật, La Tiền đang được xây dựng, có thể nói sẽ là một vị trí trung tâm vận chuyển vật tư tốt nhất giữa các tỉnh miền trung.

Nếu như có thể kéo trung tâm hậu cần đến thành phố La Nam, như vậy sẽ là một xúc tiến rất lớn cho La Nam. Trong kế hoạch định hướng phát triển La Nam của Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ, tập trung hậu cần và tụ tập bán lẻ chính là những hạng mục trọng điểm mà thành phố La Nam quan tâm.

Trương Đông Viễn nói, chủ tịch Thạch Kiên Quân cũng tiến lên nhấn mạnh về hạng mục này, điều này không khỏi làm cho các thành phố phấn chấn tinh thần, tất yếu phải vung tay giữ khu hậu cần này lại cho mình. Tuy bọn họ không nói quá rõ ràng, thế nhưng căn bản sẽ tiến hành có nhiều hỗ trợ và chính sách khi công ty Miyanda tiến đến đầu tư trong thành phố của mình.

Vì sự kiện này còn chưa được xác định, thế cho nên chỉ cường điệu công tác chuẩn bị, sau khi thành lập một tổ công tác thì tuyên bố tan họp.

– Bí thư Vương, hôm nay hội nghị thường ủy tổ chức liên hoan mừng ngài là một thành viên của ban ngành thường ủy.

Quan Vĩnh Hạ thấy Vương Tử Quân định rời khỏi phòng họp, thế là hắn tiến lên nói.

Vương Tử Quân tuy đã cùng không ít lãnh đạo tỉnh ủy dùng cơm, thế nhưng lại là lần đầu tiên dùng cơm với tất cả các vị thường ủy tỉnh ủy. Hắn hiểu đây là quy củ quan trường, dùng để hoan nghênh một vị thường ủy tỉnh ủy mới như mình.

– Cám ơn thư ký trưởng, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.

Vương Tử Quân bắt tay với Quan Vĩnh Hạ rồi cười nói.

Quan Vĩnh Hạ gật đầu cười rất tươi, sau đó đi theo Hào Nhất Phong rời khỏi phòng họp, nhưng trong ánh mắt có chút khác thường. Dù sao hắn có thể nói là người nhìn Vương Tử Quân lớn lên, năm xưa khi Vương Tử Quân đến làm chủ tịch huyện Hồng Bắc thì hắn đã chú ý đến người cán bộ thanh niên này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt thì đối phương đã tiến lên cùng cấp bậc với mình.

– Giữa trưa dùng cơm tâm sự.

Vương Tử Quân nhìn vào tin nhắn điện thoại, hắn quay đầu nhìn về phía Thạch Kiên Quân đang mỉm cười. Chủ tịch Thạch cho ra lời ước hẹn, tất nhiên hắn sẽ không dám chối từ.

Tuy bây giờ Vương Tử Quân cũng là một cây đại thụ ở tỉnh Sơn Nam, thé nhưng nếu muốn phát triển một cách tốt đẹp, căn bản không ly khai khỏi sự giúp đỡ của đám người Thạch Kiên Quân.