Chương 645: Thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một chiêu này của Vương Tử Quân thật sự là quá cao, thật sự làm treo Trình Tự Học lên cao, thế nhưng Trình Tự Học lại căn bản không nói nên lời.

– Bí thư Vương cứ yên tâm, Thường Độ Hải tôi nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó, sẽ kiên quyết hoàn thành phân công công tác của thị ủy.

Thường Độ Hải ngây người một lúc, sau đó lớn tiếng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.

Kẻ xướng người họa, cuối cùng thì việc gì cũng hoàn thành, nhưng đám người ngồi trong phòng thật sự đưa mắt nhìn nhau mà không kịp phản ứng. Ánh mắt bọn họ nhìn lên gương mặt với nụ cười bất di bất dịch của Vương Tử Quân, sau đó chuyển sang Trình Tự Học, cuối cùng lại từ mặt Trình Tự Học chuyển sang Thường Độ Hải.

Những người ngồi trong phòng đều là cán bộ thành phố La Nam, bọn họ biết rõ mối quan hệ giữa Trình Tự Học và Thường Độ Hải, bây giờ Vương Tử Quân đưa Thường Độ Hải lên cao, mục đích là gì? Ý nghĩa của nó căn bản đã quá rõ ràng. Đám người chung quanh nhìn bộ dạng nhã nhặn ôn hòa của Vương Tử Quân, tâm tư chợt nhanh chóng biến đổi.

Rốt cuộc là đi theo Thường Độ Hải hay là Trình Tự Học? Trong quan trường cần đứng thành hàng, anh bảo trì trạng thái trung dung làm cây cỏ trên đầu tường thì sẽ bị gió thổi ngã nghiêng, không đắc tội với ai, bo bo giữ mình thì rất tốt, nhưng như vậy cũng chỉ là nửa được nửa hại, căn bản khó có được sự tín nhiệm của lãnh đạo. Nếu người ta không xem anh là phần tử đối lập, cũng không đưa anh tiến vào trong trung tâm quyền lợi.

Lẽ ra Thường Độ Hải và Trình Tự Học cũng không phải cùng một cấp bậc, thế nhưng bây giờ vì có Vương Tử Quân xuất hiện chèo chống, thế là Thường Độ Hải có được lực lượng rất mạnh.

Trình Tự Học chợt sững sờ, lão không ngờ sự việc lại biến hóa như vậy. Lão đưa mắt nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, vào thời điểm này lão mới ý thức được vị bí thư trẻ tuổi kia căn bản cũng không phải là người dịu dàng ngoan ngoãn giống như suy nghĩ của mình.

Đẩy Thường Độ Hải lên giống như chụp xiềng xích lên người Trình Tự Học, giữa hai người bọn họ có mối thù cũ, bây giờ Thường Độ Hải tìm được sự trợ giúp của Vương Tử Quân, như vậy đối phương sẽ có thế lực rất mạnh. Bây giờ đám người ngồi trong đây thấy rõ Vương Tử Quân giúp đỡ Thường Độ Hải, như vậy sẽ có ai chạy đến với mình?

Trình Tự Học nhìn đám người trong phòng, trực giác làm lão cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lẽo. Lão nhìn Vương Tử Quân mỉm cười trước mặt mình, lão cảm thấy đối diện với mình vốn không phải là người, rõ ràng là một con quỷ nham hiểm.

Trước tiên đối phương vẽ ra một cái bánh rất lớn cho mình, sau đó chờ lúc mình cực kỳ hưng phấn thì phát hiện cái bánh đó vốn dành cho đối thủ của mình.

Hơn nữa Vương Tử Quân ra chiêu lại cực kỳ đạo mạo, đường đường chính chính, làm cho mình căn bản không thể nào phản bác.

Trình Tự Học có thể nói mình và Thường Độ Hải có thù cũ sao? Có thể nói hành vi của Vương Tử Quân lần này là trả đũa mình sao? Có thể nói Vương Tử Quân đang áp chế chính mình sao?

Hàng loạt vấn đề nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Trình Tự Học, thế nhưng đáp án của nó hầu như là phủ định. Có những thứ mà người nào cũng hiểu rõ thế nhưng không thích hợp nói thẳng mặt với nhau.

– Chủ tịch Trình và chủ tịch Thường đã tỏ thái độ, điều này làm cho tôi cực kỳ cảm động, điều này nói rõ tố chất của cán bộ thành phố La Nam là rất cao. La Nam chúng ta tuy nghèo thế nhưng bầu không khí thay đổi lại rất tốt, thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm, tôi tin tưởng mọi người cùng nhau cố gắng thì thành phố La Nam sẽ nhanh chóng phát triển toàn diện.

Vương Tử Quân nói rồi cười tiếp tục lên tiếng:

– Chủ tịch Trình, hôm nay chúng ta phải uống vài ly mới được.

– Đúng, phải uống vài ly.

Trình Tự Học miễn cưỡng nặn ra nụ cười khẽ đáp lại lời nói của Vương Tử Quân.

Có câu nói thế này, chùa nghèo có phương trượng giàu, lời này đặt ở thành phố La Nam là thật sự rất thuyết phục. Ở nội thành phía tây thành phố La Nam có một tòa biệt thự rộng hơn chục héc ta.

Phía sau ngôi biệt thự là một rừng cây xanh mát, bên trong rừng mỗi năm bốn mùa giống như đều là mùa xuân, cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách, hoa nở tràn lan, gió thổi mát rượi. Trời đất nơi này giống như dung hợp cùng một chỗ với nhau, cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động. Người nào lần đầu tiên đến nơi này cũng nhịn không được phải cảm thán một tiếng, thật sự là thế ngoại đào viên, tiên cảnh nhân gian.

Người ở trong căn biệt thự này tất nhiên không phải hạng tầm thường, người tiến vào trong khu biệt thự này cũng đều là nhân vật có tiếng ở thành phố La Nam.

Một chiếc xe Santana màu xám chậm rãi chạy về phía cửa lớn biệt thự, hai tên đàn ông hơn hai mươi tuổi chợt xuất hiện ngăn cản.

– Ai?

Người đàn ông bên trái có xăm một con hổ trên lưng chợt lớn tiếng nói.

– Mở cửa.

Lái xe khẽ lộ ra nửa cái đầu từ cửa sổ, sau đó lạnh lùng nói.

Khi thấy tên lái xe trẻ tuổi thì người đàn ông chợt nở nụ cười:

– Thì ra là anh Nâm, mời vào, mời vào.

Người đàn ông vừa nói vừa nhanh chóng rút bộ điều khiển từ xa ở bên hông để mở cửa chính, tên lái xe khẽ hừ lạnh một tiếng rồi chạy xe vào trong biệt thự.

– Chú, đã đến rồi.

Xe khẽ dừng ngoài cửa, tên lái xe nói với người ngồi phía sau bằng giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ cung kính. Thái đội của hắn lúc này cực kỳ cung kính giống như người trong xe chính là lão tổ tông nhà mình.

Người đàn ông ngồi phía sau khẽ gật đầu, sau đó khẽ đầy cửa xe. Nhưng lúc này một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đã từ trong nhà ra đón, hắn nhanh chóng tiến lên vài bước rồi duỗi hai tay ra cười nói:

– Hà đại ca, ngài đúng là quý nhân bận rộn nhiều việc, anh của tôi đã chờ ngài hơn một giờ rồi.

Hà Tiến Chung nhìn tên đàn ông kia giơ hai tay chào đón, trên mặt khẽ lộ ra vài phần chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối bắt tay với đối phương, chỉ là trên mặt thật sự có vài phần không vui.

Trịnh Hiểu Nam giống như căn bản không nhìn thấy biểu hiện của Hà Tiến Chung, sau khi bắt tay nhiệt tình với Hà Tiến Chung, hắn cười nói:

– Hà đại ca, tôi cầu ngài một chuyện, chiếc xe BMW của tôi không phải đã bị ngài đưa đi rồi sao?

– Cũng không còn bao lâu nữa là xong, hai ngày nữa cậu đến lấy xe về.

Hà Tiến Chung có chút trầm ngâm, sau đó hắn thản nhiên nói.

Trịnh Hiểu Nam cười lạnh một tiếng nói:

– Chiếc xe kia bị đưa đi, con bà nó tôi cũng không cần. Vương Tử Quân kia không phải không cho chiếc xe kia chạy vào thị ủy sao? Đúng là coi thị ủy như nhà mình.

Trịnh Hiểu Nam nói đến đây thì cười hì hì với Hà Tiến Chung:

– Tôi nghe người ta nói biển số năm số bốn vẫn chưa có người nào dùng, vì vậy mong anh gọi điện thoại phân phó một tiếng, để đội cảnh sát giao thông chuyển giao số kia cho tôi.

Chương 645(p2): Thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm.

Buôn bán biển số xe thật sự chẳng phải là chuyện gì khó với cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, hơn nữa người trước mắt lại căn bản không thể đắc tội. Thế là hắn gật đầu nói:

– Điều này rất dễ nói, ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại nói một tiếng.

Hà Tiến Chung nói đến đây thì đột nhiên giốn như nhớ ra điều gì đó, hắn thản hiên nói:

– Năm số bốn tuy đẹp nhưng lại không tốt, tôi thấy năm số chín thì phù hợp hơn, tôi sẽ nói Đặng Đáp Hiên giao số này cho cậu.

– Cảm ơn anh có chuyện tốt đã nghĩ đến anh em, tôi cũng nghi nhớ ý tốt của anh. Thế nhưng lần này tôi thật sự muốn năm con số bốn, con bà nó, thằng khốn nào dám chơi ông, ông sẽ cho nó biết tay.

Trịnh Hiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, hắn hung hăng nhổ một bãi nước bọt.

Hà Tiến Chung càng thêm cau mày, hắn hiểu rõ Trịnh Hiểu Nam đang nổi giận về phía ai. Hắn nhìn gương mặt đầy bạo ngược của Trịnh Hiểu Nam, trong đầu hắn chợt xuất hiện một câu: “Không biết sống chết!”

Cho dù cậu lợi hại, anh cậu cũng là người cực kỳ lợi hại, đằng sau cũng có người chèo chống, thế nhưng cũng không biết mở mắt nhìn xem người anh muốn đối phó là ai? Cũng không sợ mở miệng nói đau đầu lưỡi sao?

Nhưng Hà Tiến Chung cũng không nói những lời như vậy với Trịnh Hiểu Nam, trong mắt hắn thì đối phương chỉ là hạng người đập nồi bán sắt mà thôi. Nếu tên khốn này không có một người anh tốt, chỉ sợ đã bị ném vào nhà giam từ lâu rồi.

– Cục trưởng Hà, hôm nay anh đến hơi muộn.

Sau khi đi qua hành lang dài, cuối đại sảnh có một chiếc bàn rộng, ánh đèn sáng trắng chiếu xuống làm mặt bàn bừng sáng. Sau bàn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, khóe miệng hắn ẩn giấu một nụ cười thản nhiên.

Bên cạnh người đàn ông còn có vài người, trong đó có một cô gái mặc váy dài rất chói mắt. Nhưng dù là cô gái này hay những người đàn ông khác thì đều đứng như sao sáng quanh trăng, căn bản không biểu hiện ra chút hào quang nào so với người đàn ông ngồi trên ghế.

– Thật sự không có biện pháp, hôm nay mở hội nghị chỉnh đốn tác phong, không tham gia không được.

Hà Tiến Chung cười nói mang theo vài phần kính trọng, đồng thời cũng không quên giải thích lý do vì sao mình đến muộn.

Người đàn ông kia cười lớn, hắn chỉ cái ghế bên cạnh mình rồi nói:

– Tự do không phải là người hầu, người hầu sẽ không tự do, mời cục trưởng Hà sang ngồi bên này, bận rộn cả ngày rồi, chúng ta cùng uống với nhau hai ly xem như giải lao.

Hà Tiến Chung có vẻ rất thân thuộc với người đàn ông này, hắn cũng không chối từ mà đi đến ngồi bên cạnh đối phương.

– Bốp, bốp, bốp.

Người đàn ông khẽ vỗ tay, bốn cô gái mặc sườn xám bưng thức ăn đi vào, chỉ sau nháy mắt đã có hơn mười món ăn được dọn ra trước mặt nhóm người Hà Tiến Chung.

– Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, chúng ta cùng cạn chén.

Người đàn ông trung niên nâng ly lên, hắn trầm giọng nói với Hà Tiến Chung và một người ở phía bên trái.

Viện trưởng Lý là một người đàn ông trắng trẻo béo tốt hơn bốn mươi tuổi, hắn mặc áo trắng ngắn tay phối hợp với chiếc kính gọng vàng, càng làm cho người ta sinh ra cảm giác ôn hòa nho nhã. Hắn uống hết ly rượu trong tay thì thở dài một hơi nói:

– Cục trưởng Hà, có tin tức gì tốt không? Anh là người có kinh nghiệm, có biết phong trào chỉnh đốn tác phong này đến khi nào thì xong không?

Hà Tiến Chung uống cạn ly rượu, sau đó mới thản nhiên nói:

– Viện trưởng Lý, những chuyện này anh cũng đừng hỏi tôi, tôi cũng thật sự không biết. Tâm tình của tôi cũng giống như anh, thậm chí muốn trò chỉnh đốn tác phong này sớm chấm dứt một chút.

– Nếu không sớm chấm dứt thì còn bà nó không còn cách nào làm ăn gì được.

Viện trưởng Lý vỗ tay xuống mặt bàn rồi trầm giọng nói.

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười nhìn hai người Hà Tiến Chung và viện trưởng Lý đối thoại với nhau, vẻ mặt hắn chợt biến đổi rồi hỏi:

– Thế nào? Viện trưởng lý gặp vấn đề gì phiền lòng sao?

– Cũng không phải là ít, ngay từ đầu của hoạt động chỉnh đốn tác phong đã có vài ông lão đến tòa án chúng tôi học tập, những tờ đơn tố cáo liên tục được gửi lên làm cho người ta cực kỳ đau đầu.

Viện trưởng Lý nói đến đây thì vỗ mạnh lên đầu mình, trên cánh tay là chiếc điện thoại vàng, ánh đèn chiếu xuống càng rạng rỡ hào quang.

Hà Tiến Chung cũng không xa lạ gì viện trưởng Lý, sau khi nghe được lời phàn nàn thì cũng không nói câu nào, chỉ lẳng lặng dùng đũa gắp thức ăn.

– Một vài bản án cũ vào năm xưa cũng không làm khó được viện trưởng Lý.

Người đàn ông trung niên cười cười với viện trưởng Lý, sau đó nói với cô gái ngồi bên cạnh Trịnh Hiểu Nam:

– Tu Châu, rót rượu cho viện trưởng Lý.

Cô gái đồng ý một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười đáng yêu, nàng dùng cánh tay mảnh khảnh mở chai rượu rồi cười nói:

– Anh Lý, mời anh một ly.

Viện trưởng Lý thấy cô gái kia rót rượu thì cũng không dám làm giá, hắn vội vàng đứng lên khỏi ghế nói:

– Giám đốc Bạch quá khách khí rồi, chúng ta cùng nhau cạn chén nhé?

Tu Châu khẽ cười cười, nàng cũng không từ chối. Sau khi uống xong nàng lại cùng nâng ly với Hà Tiến Chung, cuối cùng mới đặt chai rượu xuống. Nàng đứng lên mời rượu cũng không khỏi làm cho bầu không khí hòa hợp hơn.

Những tiếng bước chân khẽ vang lên, bốn cô gái xinh đẹp vừa rồi đưa đến một chiếc nồi đồng cao khoảng ba mươi centimet đi đến, ngọn lửa bùng lên, mùi hương tỏa ra sực nức.

– Hôm qua Lưu Lại Tử ở huyện Dương Cương đánh được một con hoẵng đưa đến cho tôi, vừa vặn trong khách sạn có một cao thủ nấu lẩu, thế cho nên mới để hắn ta ra tay, bây giờ chúng ta được nếm thử món ngon.

Người đàn ông trung niên nói rồi nhấc đũa lên gắp một miếng thịt đã chín từ trong nồi ra bỏ vào miệng.

Hà Tiến Chung thấy người đàn ông trung niên kia ra tay thì cũng bắt đầu ăn theo. Sau khi uống vài lượt rượu thì người đàn ông trung niên chợt nói:

– Cục trưởng Hà, chuyện kia bây giờ thế nào rồi?

Hà Tiến Chung đang ăn thịt, tuy người đàn ông trung niên không nói rõ nhưng trong lòng hắn biết đấy là chuyện gì. Hắn chậm rãi nhai nuốt miếng thịt, sau đó trầm giọng nói:

– Thị ủy yêu cầu kiểm tra, yêu cầu trong tuần này chúng tôi phải làm xong công tác.

Người đàn ông trung niên trở nên trầm mặc, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

– Bốp!

Trịnh Hiểu Nam chợt vỗ tay lên mặt bàn, hắn đứng lên lớn tiếng nói:

– Anh, tiểu tử kia mới đến, ngồi trên ghế còn chưa ấm đã con mẹ nó không chịu yên ổn, đã bắt đầu gây khó dễ cho chúng ta. Nếu hắn đã không xem anh em chúng ta ra gì, chúng ta cho con bà nó biết tay.

Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên khác thường vì lời nói của Trịnh Hiểu Nam, không những Hà Tiến Chung, cô gái được người đàn ông trung niên gọi là Tu Châu cũng đưa mắt nhìn Trịnh Hiểu Nam, tất nhiên ánh mắt giông như nhìn về phía một thằng ngu.

Người đàn ông trung niên vẫn dùng đũa kẹp thịt bỏ vào miệng, giống như hắn không nghe thấy em trai của mình nói điều gì, hắn chậm rãi nuốt vào bụng rồi dùng giọng chậm rãi không kém nói:

– Cút.

Chương 645(p3): Thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm.

Giọng điệu lạnh lùnh của người đàn ông trung niên làm cho Trịnh Hiểu Nam vốn cực kỳ kiêu ngạo phải cảm thấy sợ hãi. Hắn đứng lên khỏi ghế, sau đó bước ra ngoài đại sảnh.

Người đàn ông trung niên cũng không thèm nhìn Trịnh Hiểu Nam, hắn lạnh lùng nói:

– Tu Châu, tháng này cô quản nó cho kỹ, không cho nó ra ngoài.

Hà Tiến Chung và viện trưởng Lý đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói điều gì, thế nhưng vẻ mặt hai người có chút khác thường. Bọn họ hiểu rõ phương pháp đối nhân xử thế của Trịnh Hiểu Nam, đây là thanh niên nhiệt huyết, nói lời cay độc, hành động của những hạng người này cũng làm cho người ta nghẹn họng bất ngờ.

– Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, hai anh là những cán bộ lão thành của thành phố la nam, hai anh có thể nói cho tôi biết, vị bí thư mới đến nhận chức liệu có thể vững vàng phát triển ở thành phố La Nam này không?

Người đàn ông trung niên nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi khẽ nói.

Hà Tiến Chung trầm ngâm một lát, sau đó mới khẽ nói:

– Giám đốc Trịnh, vị bí thư mới đến tuy trẻ tuổi nhưng cũng cực kỳ có thủ đoạn, bây giờ nhờ vào uy vọng có được khi kéo hạng mục đường sắt Mân Cô về La Nam mà hầu như đã đứng rất vững vàng.

Hà Tiến Chung nói đến đây thì thở dài một hơi:

– Từ sau khi hội đồng nhân dân cũng tham gia giám sát cán bộ, cuộc sống của lão bí thư cũng không dễ chịu gì cho lắm, một đám người trước nay thích nịnh nọt đều đã dựa về phía chủ tịch Thường. Lúc này tất cả tinh lực của bí thư Trình đều đổ đồn vào tranh chấp quyền lực với chủ tịch Thường.

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm một chút rồi mới khẽ nói:

– Nếu đã không làm địch thì chỉ có thể làm bạn, cục trưởng Hà, làm phiền anh nghe ngóng xem bí thư Vương này thích cái gì?

Giám đốc Trịnh dù nói rất khách khí nhưng bên trong lại ẩn giấu nội dung không thể nghi ngờ. Hà Tiến Chung khẽ gật đầu, xem như đồng ý.

– Anh Hà, chuyện kia các anh chuẩn bị xử trí thế nào?

Sau khi uống vào vài ly rượu, hai má mập mạp của viện trưởng Lý đã có vài phần đỏ ửng. Hắn đưa mắt nhìn Hà Tiến Chung, sau đó trầm giọng hỏi.

– Vẫn xử trí như trước, điều tra một lượt, kết quả vẫn là tự sát.

Hà Tiến Chung nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói.

Viện trưởng Lý nghe được hai chữ cuối cùng của Hà Tiến Chung thì vẻ mặt chợt thả lỏng một chút, nhưng hắn vẫn có chút chần chừ, cuối cùng dùng giọng lo lắng hỏi:

– Phía bên kia luôn nắm chặt vụ này, có phải có tìn đồn gì không?

Trong mắt Hà Tiến Chung lóe lên cái nhìn hèn mọn, hắn nhìn thoáng qua viện trưởng Lý rồi nói:

– Kết luận của chúng tôi đều có chứng cứ rõ ràng.

– Đúng, đều có chứng cứ, ha ha ha.

Hà Tiến Chung nói làm cho viện trưởng Lý không những không nổi giận mà ngược lại còn tỏ ra cực kỳ vui vẻ, hắn nâng ly rượu lên uống cạn, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

Giám đốc Trịnh cười tủm tỉm nghe hai người Hà Tiến Chung lên tiếng với nhau, âm thanh nồi lẩu sôi lên sùng sục lúc này càng thêm lấn át tất cả. Khi thấy hai người Hà Tiến Chung không mở miệng thì giám đốc Trịnh nói:

– Chuyện này quan trọng nhất chính là rút củi đáy nồi, anh nghĩ mà xem, nếu chúng ta dập hết lửa, như vậy dù có người cố tình muốn gây sóng gió trên sự kiện này cũng chẳng thể làm ra trò trống gì được.

– Giám đốc Trịnh nói đúng.

Hà Tiến Chung nâng chén súp lên làm một ngụm, sau đó mới cười nói:

– Chúng ta ở bên này tất nhiên sẽ tăng lực tác động, nhưng đối với người nhà của nạn nhân, còn cần giám đốc Trịnh hoạt động nhiều hơn.

Giám đốc Trịnh không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

Nồi lẩu nóng hổi và rượu đế cao độ rất dễ làm cho đám đàn ông say xỉn chóng mặt. Sau khi uống cạn một chai rượu, viện trưởng Lý ăn mặc rất chính quy cũng không khỏi cởi bỏ hơn phân nửa số cúc áo trên người.

– Cục trưởng Hà, viện trưởng Lý, hôm nay thời tiết có hơi nóng, lát nữa lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi cho tốt.

Giám đốc Trịnh đặt ly rượu xuống rồi khẽ lên tiếng.

Viện trưởng Lý nghe lời mời của giám đốc Trịnh thì nụ cười trên mặt càng tươi sáng, hắn cười ha hả nói:

– Tôi sẽ không khách khí, hôm nay ăn vào thật sự cảm thấy nóng cả người.

Hà Tiến Chung trầm ngâm giây lát rồi nói:

– Tôi sẽ không đi, ngày mai còn có hành động, tôi sẽ đi trước.

Hà Tiến Chung nói rồi nhanh chóng đứng lên.

Giám đốc Trịnh cũng không nổi giận vì hành vi không nể tình của Hà Tiến Chung, ngược lại hắn nở nụ cười càng thêm sáng lạn:

– Cục trưởng Hà nếu bận rộn thì tôi cũng không giữ lại, thế nhưng lần sau chúng ta cần phải chơi đùa cho thật vui mới được.

Viện trưởng Lý nhìn thấy Hà Tiến Chung muốn bỏ đi, gương mặt mập mạp có hơi run rẩy, thế nhưng hắn nhanh chóng khôi phục như thường rồi cười ha hả nói:

– Cục trưởng Hà, vậy anh về trước đi, ngày mai chúng ta gặp mặt sau.

Sau khi tiễn Hà Tiến Chung đến cửa thì giám đốc Trịnh và viện trưởng Lý mới đi về. Viện trưởng Lý dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn thoáng qua giám đốc Trịnh, sau đó mới nói:

– Lá gan của anh Hà càng lúc càng nhỏ, anh cho rằng bây giờ kéo khoảng cách với chúng tôi thì sẽ sạch sẽ sao? Hừ, thuần túy chỉ là bịt tay trộm chuông mà thôi.

Giám đốc Trịnh không nói gì nhưng bước tiến có hơi lớn, khi đi đên đại sảnh thì bốn cô gái vừa rồi đã thu dọn xong bàn thức ăn rồi đặt hai ly trà nóng trước mặt hai người.

– Anh Lý, uống một ly trà cho ấm.

Giám đốc Trịnh ngồi xuống ghế rồi khẽ nói với viện trưởng Lý.

Viện trưởng Lý nhìn bốn cô gái thu dọn bàn, ánh mắt có chút mê ly, thế nhưng hắn vẫn ngồi xuông theo lời của giám đốc Trịnh. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới khẽ nói:

– Giám đốc Trịnh, ngài cần phải cẩn thận với Hà Tiến Chung, người này rất muồn bò lên trên, chỉ sợ sau này hắn sẽ bán đứng chúng ta.

– Sẽ không có chuyện này xả ray đâu, anh cứ yên tâm.

Giám đốc Trịnh dùng giọng điệu tuyệt đối đáng tin nói, sau đó lại cười:

– Sự nghiệp của chúng ta đều có liên hệ với nhau, đã tham gia thì phải cùng tiến, không thể nào rút chân ra được, phường nhuộm làm gì có vải trắng?

Viện trưởng Lý không nói thêm điều gì, thế nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì rõ ràng là cực kỳ tin tưởng vào lời nói của giám đốc Trịnh. Hắn miễn cưỡng uống xong ly trà, sau đó hắn duỗi lưng mệt mỏi nói:

– Giám đốc Trịnh, cũng không còn sớm, tôi muốn đi nghỉ ngơi. Bây giờ không thể so với dĩ vãng, làm việc không thể nào kiên trì được nữa rồi.

– À, anh đi nghỉ đi, hôm nay có hai cô gái đến từ đoàn xa múa nhạc tỉnh bạn, nếu anh Hà đã không thích, như vậy thì anh cứ hưởng thụ. Nhưng này anh Lý, đồ tốt cũng phải có chừng mực, không thể làm cho bản thân chết mệt, nhất định phải kiềm chế một chút.

Giám đốc Trịnh nở nụ cười trêu đùa nói.

– Ha ha ha, giám đốc Trịnh, ngài không cần lo lắng, người nào không biết anh Lý tôi là ai? Đừng nói là hai cô, cho dù đến thêm hai cô nữa thì tôi cũng có thể làm cho các nàng trở nên dễ bảo.

Viện trưởng Lý cười ha hả rồi vội vàng đi lên lầu.

Chương 645(p4): Thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm.

Khi tiếng bước chân dần biến mất thì trong đại sảnh chỉ còn lại một mình giám đốc Trịnh. Hắn cầm lấy điều khiển từ xa, khẽ mở tivi, nghe chương trình thời sự của thành phố La Nam. Trên màn hình là một hình bóng trẻ tuổi, đối phương đang đi lại và được một nhóm người bao quanh tiền hô hậu ủng.

– Sáng hôm nay bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến kiểm tra công tác xây dựng một trường tiểu học trong thành phố. Bí thư Vương nhắc đến ý nghĩa trọng đại của công tác giáo dục, đến công tác trồng người, chúng ta cần phải tăng cường giáo dục đạo đức tư tưởng học sinh, đồng thời càng phải cung cấp cho học sình một hoàn cảnh giáo dục tốt đẹp nhất…

Khi cảm giác say bùng lên, âm thanh của người dẫn chương trình ngày càng mơ hồ, nhưng hình bóng trẻ tuổi kia lại càng lóe sáng trong mắt giám đốc Trịnh.

– Vương Tử Quân…

– Bí thư Vương, đây là phản hồi của cục công an về vụ án Nhiếp Vinh Quân.

Đổng Trí Tân đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ lên tiếng.

Vương Tử Quân nhận lấy văn kiện nhìn thoáng qua, khi hắn thấy kết luận cuối cùng trên văn kiện thì vẻ mặt dần trở nên âm trầm lạnh lẽo.

Thật sự là tự sát, những chữ này chính là định luận của cục công an thành phố La Nam về cái chết của Nhiếp Vinh Quân. Sau khi có thêm nhiều hiểu biết về sự kiện này, Vương Tử Quân đã tin trong sự kiện này nhất định có vấn đề, khi chính hắn giao nhiệm vụ cho cục công an điều tra, kết quả cuối cùng vẫn là kết luận tự sát.

Dù bất kỳ người nào trong sự kiện này có vấn đề, như vậy cũng chỉ có đại biểu cho một sự thật, đó là bây giờ hắn thật sự chưa phải là người nhất ngôn cửu đỉnh, chưa phải là người được số đông ủng hộ ở thành phố La Nam, ít nhất thì cục công an thành phố còn chưa nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Là một lãnh đạo khống chế đại cục, ít nhất cần phải nắm vào tay hai phương diện, một là nhân sự, hai là cây súng. Bây giờ dù Vương Tử Quân có uy vọng lớn ở thành phố La Nam, thế nhưng hắn đều phải nhìn vào đại cục, cũng khó thể nào ra tay tràn lan.

Tăng cường xây dựng tác phong cán bộ, đừng nói là thành phố La Nam, cho dù trong toàn tỉnh cũng là cực kỳ phổ biến, chẳng qua biên độ của nó là thế nào mà thôi. Đối mặt với chính sách được làm từ trên xuống dưới, tất nhiên sẽ không có ai phản đối, không ai ngu ngốc làm chim đầu đàn.

Nhưng trên một vài chuyện nhỏ nhặt thì không phải sẽ không có kẻ lừa gạt, cục công an cho ra kết luận như thế này rõ ràng là lừa gạt. Vương Tử Quân nhìn bản kết luận, thế là trong lòng thầm hiểu đối phương có tâm tư gì.

Tôi cứ cho ra kết luận như vậy, anh cũng chỉ có thể căn cứ vào đó mà xem xét thôi, tuy anh là bí thư thị ủy, thế nhưng lại là người thường ở phương diện phá án.

– Trí Tân, Nhiếp Vinh Quân là người thế nào?

Vương Tử Quân khẽ đặt văn kiện xuống bàn rồi thản nhiên nói.

Đổng Trí Tân cảm thấy mình không thích hợp làm thư ký, đặc biệt là thư ký của lãnh đạo. Làm thư ký cho lãnh đạo ít nhất cũng là người tám mặt lung linh, nhưng sau khi hắn trải qua nhiều sự kiện trong đời, thật sự không thể nào trở nên “lung linh” được.

Tuy Đổng Trí Tân biết rõ mình sẽ làm thư ký không quá lâu, thế nhưng địa vị của hắn trong thành phố La Nam lại liên tục biến hóa, có thể nói nếu so với chức vụ chủ tịch huyện năm xưa thì chỉ hơn chứ không kém. Tất cả biến hóa của hắn chỉ vì một nguyên nhân, lúc này hắn là người của bí thư Vương.

Khi nhìn thấy văn kiện của cục công an đưa đến cho bí thư Vương Tử Quân, Đổng Trí Tân đã cảm thấy bí thư Vương căn bản không hài lòng với kết quả này. Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân hỏi về chuyện của Nhiếp Vinh Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

– Bí thư Vương, trước kia tôi từng tiếp xúc qua với Nhiếp Vinh Quân vài lần. Người này là sinh viên giỏi của đại học Bắc Kinh, là cán bộ kỹ thuật điển hình, thế nhưng bản thân làm việc lại thiếu quyết đoán.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cầm văn kiện lên, có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:

– Anh đưa danh sách biên chế cán bộ của thành phố La Nam chúng ta ra đây cho tôi.

Đổng Trí Tân làm thư ký của Vương Tử Quân, tất nhiên hắn sẽ luôn suy nghĩ cho lãnh đạo của mình. Sau khi nhận văn kiện của cục công an thì hắn đã nghĩ xem nên giải quyết như thế nào, hắn nghĩ đến gương mặt Hà Tiến Chung, hắn chợt cảm thấy những biện pháp của mình căn bản không phải là quá tốt.

Hà Tiến Chung là cục trưởng cục công an không ít năm, năm xưa khi Trình Tự Học còn là bí thư thị ủy, Hà Tiến Chung có quan hệ không tệ với Trình Tự Học và Lý Quý Niên, có thể nói là một nhân vật phát triển khá tốt trong thành phố La Nam.

Lúc này Vương Tử Quân phân phó như vậy, tất nhiên Đổng Trí Tân sẽ hiểu ý nghĩ của bí thư Vương là gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nhanh chóng lấy từ trong văn kiện ra một bản danh sách biên chế cán bộ, hắn khẽ nói:

– Bí thư Vương, Hà Tiến Chung đã làm công tác ở cục công an được bảy tám năm rồi.

Vương Tử Quân nhìn Đổng Trí Tân rồi cười cười nói:

– Tôi biết rồi.

Đổng Trí Tân nhìn thấy Vương Tử Quân tiếp tục xem văn kiện thì khẽ rời khỏi phòng. Hắn không biết bí thư Vương sẽ ra tay thế nào, thế nhưng hắn hiểu rõ, chỉ cần bí thư Vương ra tay thì đám thường ủy có quan hệ tốt với Hà Tiến Chung sẽ xuất hiện. Nếu gặp phải tình huống đa số thường ủy phản đối, chỉ sợ sẽ đẩy vị bí thư trẻ tuổi này vào tình cảnh nguy hiểm.

Dù sao là lãnh đạo một phương, nếu còn chưa đến mức nhất ngôn cửu đỉnh thì đừng nên cho ra chính sách gì làm nhiều người xúc động, nếu không tình huống sẽ rất nguy hiểm.

Đổng Trí Tân vừa mới về phòng làm việc của mình thì thư ký trưởng Kim Điền Lạc từ bên ngoài đi đến. Khi thấy Kim Điền Lạc thì Đổng Trí Tân vội vàng đứng lên chào:

– Chào thư ký trưởng Kim.

Kim Điền Lạc trước nay đều không bày ra cái giá của mình trước mặt Đổng Trí Tân, dù sao thì bản thân Đổng Trí Tân cũng có lý lịch không kém hắn. Hơn nữa Đổng Trí Tân là một trong những người đi đến bên cạnh Vương Tử Quân khá sớm, xét về phương diện khác còn cở bên cạnh lãnh đạo, thậm chí Kim Điền Lạc cảm thấy mình còn kém Đổng Trí Tân ở nhiều phương diện khác.

– Chủ nhiệm Trí Tân, bí thư Vương có trong phòng không?

Sau khi Đổng Trí Tân trở thành thư ký của Vương Tử Quân, hắn được sắp xếp một chức danh phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy. Dù chức danh này thấp hơn so với cấp chính cục, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Đổng Trí Tân lại hoàn toàn khác hẳn.

– Bí thư Vương đang ở trong phòng.

Đổng Trí Tân vừa mời Kim Điền Lạc ngồi xuống ghế vừa khẽ nói.

Kim Điền Lạc nhìn vào hai mắt Đổng Trí Tân, hắn cười nói:

– Chủ nhiệm Trí Tân, anh cần phải nắm chắc sự kiện lần này để tăng tiến cảm tình với bí thư Vương.

– Cám ơn thư ký trưởng, tôi biết rõ.

Đổng Trí Tân hiểu ý nghĩa câu nói của Kim Điền Lạc, đối phương nói mình nên liên lạc cảm tình với bí thư Vương, như vậy sau này muốn tiến bước sẽ được bí thư Vương giúp đỡ.

– Bí thư Vương đang xem xét văn kiện gì vậy?

Kim Điền Lạc giông như dùng giọng tùy ý hỏi Đổng Trí Tân.

Chương 645(p5): Thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm.

Đổng Trí Tân trầm ngâm một chút rồi cuối cùng nói:

– Bí thư Vương đang xem báo cáo của cục công an, lãnh đạo có vẻ khá tức giận.

Đổng Trí Tân vốn không muốn nói những lời này, cũng không nên nói, thế nhưng hắn mở miệng phá hỏng quy củ để nói cho Kim Điền Lạc, cũng không phải muốn tranh thủ sự hảo cảm của Kim Điền Lạc. Điều hắn muốn làm chính là để cho Kim Điền Lạc khuyên bảo Vương Tử Quân, vì tình huống đang dần trở nên nguy hiểm.

Dù sao thế cục của thành phố La Nam bây giờ đang dần tiến theo ý đồ của bí thư Vương, nếu như lúc này vì Hà Tiến Chung mà trận tuyến rối loạn thì rõ ràng là được không bù mất. Dù sao vị trí cục trưởng cục công an là khá nặng, thế nhưng nếu so với phương diện toàn cục thì cũng không tính là gì.

Chính trị luôn có tính thỏa hiệp.

Trong mắt Kim Điền Lạc chợt lóe lên luồng hào quang, nhưng ngay sau đó hắn bình tĩnh trở lại. Hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn đã xem văn kiện kia sớm hơn cả Vương Tử Quân. Hắn là người sớm quen thuộc thái độ của Vương Tử Quân ở trên sự kiện này, thế cho nên hắn cũng biết rõ nếu Vương Tử Quân nhìn thấy báo cáo kia thì sẽ cho ra phản ứng thế nào.

– Tôi đi gặp bí thư Vương.

Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.

Đổng Trí Tân vội vàng đứng lên từ chỗ ngồi của mình, tuy hắn là một thư ký có tuổi, Vương Tử Quân cũng không yêu cầu hắn làm những việc lặt vặt, thế nhưng hắn ở trước mặt thư ký trưởng Kim Điền Lạc cũng phải làm tốt chức trách của mình.

Kim Điền Lạc hiểu ý của Đổng Trí Tân, hắn khoát tay áo với Đổng Trí Tân, nói rõ tự mình đi đến là được, sau đó cất bước đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.

– Bí thư Vương.

Kim Điền Lạc vừa bước vào trong phòng thì cười chào hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân buông danh sách trong tay xuống, trên mặt hắn khôi phục lại nụ cười, hắn gật đầu nói:

– Thư ký trưởng Kim, mời anh ngồi, tôi cũng thật sự đang có chuyện muốn tìm anh.

Trước khi Kim Điền Lạc đi vào trong phòng đã suy nghĩ rất nhiều lý do để mở miệng khuyên bảo Vương Tử Quân, nhưng lúc này hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của bí thư Vương, nghĩ đến sự cố chấp của bí thư ở hạng mục đường sắt Mân Cô, thế là hắn chợt mất đi tin tưởng vào lời khuyên của mình.

Sau khi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, Kim Điền Lạc lấy ra hai điếu thuốc, hắn đưa một điếu cho Vương Tử Quân, một điếu dành cho mình. Khi mùi hương thuốc lá bùng lên thì hắn mới cảm thấy mình có chút thả lỏng.

– Thư ký trưởng Kim, ngày một tháng tám sắp tới, thành phố chúng ta có chuẩn bị hoạt động thăm hỏi gì không?

Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi dùng giọng tùy ý hỏi.

“Hoạt động thăm hỏi vào lễ một tháng tám?(thành lập quân đội Trung Quốc)”

Kim Điền Lạc thật sự còn chưa có chuẩn bị gì, những ngày này công tác liên hệ và chuẩn bị cho hạng mục đường sắt Mân Cô thật sự làm hắn đau đầu, những thứ khác căn bản không có thời gian quan tâm.

Nhưng Kim Điền Lạc là thư ký trưởng nhiều năm, hắn cũng không luống cuống tay chân. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói ra trình tự thăm hỏi vào năm ngoái, dù sao cũng chỉ là thăm hỏi động viên, không có gì khác hơn.

Sau khi trả lời vài vấn đề của Vương Tử Quân thì Kim Điền Lạc thật sự thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ bí thư Vương không chú ý và đặt nặng sự việc của cục công an vào trong lòng, đó là một hiện tượng không sai.

Vương Tử Quân nghe Kim Điền Lạc nói về những công tác mà trước đó thành phố La Nam thường thực hiện, thế là càng không khỏi bội phục hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Hai vị này dù không phải là chuyên gia phát triển kinh tế, không làm ra cống hiến gì lớn, thế nhưng lại là những người giỏi chạy lên tỉnh kiếm tiền, giỏi cả công tác tiết kiệm tiền.

Lấy được hơn chục con heo từ lò mổ địa phương, tìm được thực phẩm ở nhà máy gia công thực phẩm, các huyện cống lên vài xe hoa quả, thật sự đơn giản mà lại có lợi ích thực tế.

Phương diện thăm hỏi những cựu chiến binh và cán bộ có công căn bản không cần bỏ tiền, như vậy những phương diện khác không cần phải nghĩ, vì thế mà quan hệ giữa hai bên luôn không nóng không lạnh. Lúc này Vương Tử Quân là lãnh đạo thành phố La Nam, vấn đề rơi vào trong tay hắn.

Hắn có chút trầm ngam, sau đó cười nói với Kim Điền Lạc:

– Năm nay chuẩn bị quà thăm hỏi phong phú một chút, đồng thời đi thông báo với các vị thường ủy thị ủy, đến ngày đó để bọn họ cùng theo tôi đi thăm hỏi.

Kim Điền Lạc gật đầu nói:

– Bí thư Vương, tôi sẽ đi thông báo.

Kim Điền Lạc nói xong thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn cảm thấy bí thư Vương sẽ tuyệt đối không phải chỉ nói những chuyện này. Nhưng làm hắn thất vọng chính là bí thư Vương Tử Quân không bàn về vấn đề Hà Tiến Chung, giống như nó không tồn tại.

Kim Điền Lạc rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên, phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng đi vào phòng.

– Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?

Lục Ngọc Hùng là một người nổi tiếng nghiêm túc nhất ủy ban thành phố, dựa theo một số người thì gương mặt phó bí thư Lục Ngọc Hùng giống như ai đang thiếu nợ vài trăm đồng. Nhưng gương mặt âm trầm của Lục Ngọc Hùng căn bản giống như chỉ là biểu hiện cho người ngoài, đối mặt với Vương Tử Quân, đặc biệt là từ khi Vương Tử Quân từ thủ đô quay về, nụ cười chưa từng biến mất trên gương mặt Lục Ngọc Hùng.

Vương Tử Quân thấy Lục Ngọc Hùng, thì cũng cười nói:

– Bí thư Ngọc Hùng, mời anh ngồi.

Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi bàn làm việc và ngồi xuống ghế sa lông thì Đổng Trí Tân nhanh chân đi vào phòng châm hai ly trà ngon. Khi thấy Đổng Trí Tân châm trà thì Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Lục Ngọc Hùng thì khẽ cúi người nói:

– Anh Đổng, cảm ơn.

Đổng Trí Tân khẽ cười rồi lui ra khỏi phòng, Lục Ngọc Hùng uống một ngụm trà rồ