Chương 1854: Nhân vật chuyển đổi phải bước qua một cánh cửa.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Văn Thành Đồ nghe những lời nói đầy mây mù của Uông Thanh Minh, căn bản không chịu đi vào chính đề, thế là trong lòng cực kỳ căm hận. Xem ra nếu chính mình không chủ động ném ra thì Uông Thanh Minh này chỉ sợ sẽ mãi dây dưa không chịu bày tỏ nội dung thực chất. Tuy hắn thật sự bực mình nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.

– Chủ nhiệm Trình là người có năng lực tốt, thế nhưng vẫn thiếu lý lịch, đưa lên chỉ sợ không phục chúng. Văn Thành Đồ nói đến đây thì cười híp mắt: – Chúng ta làm công tác thì cần phải suy xét nhiều nhân tố, cần phải lấy đại cục là trọng. Trưởng phòng Uông, anh ấy giám đốc Sở của sở khoa học công nghệ như thế nào? Anh ấy là người có năng lực tốt, lý lịch không nhỏ.

Uông Thanh Minh thầm buồn cười, anh đi vòng vòng chín chín tám mươi mốt không phải là muốn nói ra những lời này sao? Nhưng hắn vẫn biểu hiện rất tốt, hắn vỗ đùi rồi bày ra bộ dạng bừng tỉnh: – Ôi, bí thư Văn, thật sự là nhờ ngài nhắc nhở, nếu như ngài không nói ra, tôi đã quên anh ta mất rồi. Giám đốc Sở những năm qua công tác rất tốt, đây là một người tiếng lành đồn xa.

Văn Thành Đồ thật sự không có tâm tư đi vòng quanh với Uông Thanh Minh, hắn bị thuộc hạ của mình làm cho bức bối, tâm tình căn bản là không ra gì. Nếu sự việc đã bàn đến đây, hắn cũng chỉ có thể phất tay nói: – Cứ như vậy đi, anh quay về chuẩn bị vài phần tư liệu là được.

Văn Thành Đồ nhìn Uông Thanh Minh rời đi mà không khỏi lắc đầu. Uông Thanh Minh này đúng là càng ngày càng không ra gì. Hắn uống một hớp nước, sau đó cảm thấy có chút là lạ. Uông Thanh Minh vẫn luôn là người theo sát tiến độ của bí thư Sầm, vì sao hôm nay lại có biểu hiện co cóng tay chân như vậy?

Văn Thành Đồ nghĩ đến biểu hiện của Uông Thanh Minh mà tâm tư khẽ động, hắn giống như loáng thoáng hiểu ra vấn đề gì đó, nhưng một chút linh quang như vậy vẫn còn chưa đủ để hắn nắm bắt vấn đề.

– Bí thư Văn, trưởng phòng Trần của thành phố linh long đến rồi, ngài có muốn gặp anh ấy không? Thư ký khẽ đi vào phòng đến bên cạnh Văn Thành Đồ rồi dùng giọng cung kính hỏi.

Trưởng phòng Trần của thành phố Linh Long? Văn Thành Đồ chợt vỗ đầu, hắn nhanh chóng nghĩ đến trưởng phòng tuyên truyền Trần Vĩnh. Người này vốn là phó chủ tịch thành phố có vị trí thấp nhất ở thành phố Linh Long, lần này có thể tiến lên làm trưởng phòng tổ chức cũng là vì hắn ra tay giúp sức, có thể nói đây là một trong số những người không nhiều đi theo bên cạnh Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ do dự giây lát rồi gật đầu nói: – À, anh ấy có nói có chuyện gì không?

Thư ký cũng không hỏi, lúc này nghe thấy Văn Thành Đồ hỏi như vậy thì có chút lắp bắp không nên lời. Văn Thành Đồ nhìn bộ dạng của thư ký mà có chút khó chịu, thư ký thì làm gì? Không chỉ là một người pha trà rót nước và viết bản thảo, vào thời điểm mấu chốt nếu như anh không thể làm một người mưu trí ở bên cạnh lãnh đạo, hỏi gì cũng không biết, như vậy sao có thể cung cấp tham khảo cho quyết sách của lãnh đạo? Ôi, xem ra tìm được một cấp dưới vừa ý căn bản là không dễ dàng gì.

Văn Thành Đồ nghĩ đến đây mà không khỏi có chút bực bội, hắn nhanh chóng phất tay với thư ký; – Được rồi, mời trưởng phòng Trần vào đi.

Trần Vĩnh hơn bốn mươi tuổi, cơ thể có vài phần ục ịch, sau khi đi vào trong phòng thì tươi cười đứng ở đối diện với Văn Thành Đồ rồi nói: – Chào bí thư Văn.

Mặc dù vị trí của Trần Vĩnh cũng không nhỏ, thế nhưng Văn Thành Đồ biết lực của mình như vậy là đủ rồi. Hơn nữa đây là một người đi bên cạnh mình, dù là bỏ ngàn vàng mua xương ngựa thì mình cũng phải có tâm tư bảo vệ thủ hạ.

– à, Trần Vĩnh, dạo này anh bận rộn gì vậy? Mau ngồi xuống đi. Văn Thành Đồ nói rồi chỉ về phía ghế: – Hai ngày trước tôi có gặp đồng chí Đồ Phấn Đấu, anh ấy nói anh công tác rất tốt, làm tốt công tác tuyên truyền ở thành phố Linh Long, đó là: Làm tốt công tác, tin tức vang trời, đây cũng chính là lý niệm tuyên truyền của tỉnh Mật Đông.

Sau khi nghe được lời khích lệ của Văn Thành Đồ thì gương mặt Trần Vĩnh nở nụ cười sáng lạn, hắn ngồi xuống đối diện với Văn Thành Đồ rồi nói: – Bí thư Văn, gần đây thành phố Linh Long chúng tôi đang chuẩn bị xây dựng Phát Ly Cung, bây giờ chúng tôi đang chú trọng đẩy mạnh công tác tuyên truyền.

Trần Vĩnh báo cáo về công tác tuyên truyền của thành phố Linh Long cho Văn Thành Đồ, sau đó lại khẽ nói: – Bí thư Văn, công tác tuyên truyền cũng nằm trong phạm vi phân công quản lý của ngài, thế nên khi nào ngài có thời gian thì nên đến thành phố Linh Long kiểm tra chỉ đạo công tác, dể chúng tôi có thể tiếp tục đẩy mạnh công tác tuyên truyền tiến lên độ cao mới.

– À, Trần Vĩnh, anh làm công tác rất tốt, chỉ là con người anh có chút bảo thủ, những khi nên buông tay thì cần phải thả lỏng hơn một chút. Văn Thành Đồ căn bản nói hai câu khẳng định với Trần Vĩnh rồi tiếp tục mở miệng: – Còn phương diện chỉ đạo công tác, anh liên lạc với văn phòng tỉnh ủy, để cho bọn họ sắp xếp thời gian, nói tôi đã đồng ý rồi.

Trần Vĩnh cảm thấy mình nói hai câu đơn giản mà có thể mời Văn Thành Đồ xuống núi, thế là cực kỳ vui vẻ, không khỏi xoa xoa hai bàn tay nói: – Bí thư Văn, sau khi quay về tôi sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài cho bí thư Đồ.

– Ừ! Văn Thành Đồ phất phất tay, chuẩn bị cho Trần Vĩnh rời đi, nhưng lúc này trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ mới, hắn thay đổi chủ đề: – Có phải thành phố Linh Long có một vị phó chủ tịch thường vụ họ Triệu hay không?

– Là Triệu Vệ Đông. Trần Vĩnh nói đến Triệu Vệ Đông thì có vài phần ghen ghét. Triệu Vệ Đông này năm xưa làm bí thư huyện ủy thì hắn làm chủ tịch huyện, tuy hai người không có ân oán gì, thế nhưng căn bản không quá phối hợp. Trên cơ bản là hai vị lãnh đạo đứng đầu có đối chọi với nhau, luôn phát sinh ra những lời nói xấu xa.

Trước kia Triệu Vệ Đông là lãnh đạo của hắn, bây giờ Triệu Vệ Đông cũng không biết được ai cho ngồi lên tên lửa, nhanh chóng phát triển như diều gặp gió, đã đi lên đỉnh đầu của Trần Vĩnh, làm cho Trần Vĩnh cực kỳ không thích ứng.

Nếu so sánh với phương diện này thì Trần Vĩnh càng cảm thấy không thoải mái vì địa vị bên trong thành phố Linh Long, Triệu Vệ Đông vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều lần. Trong thành phố Linh Long dù anh có thừa nhận hay không thì hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ vẫn là cực kỳ chắc chắn, công lao mạnh mẽ, thanh danh quá lớn, không thể dao động. Người đi theo thân cận bên cạnh hai người này cũng là hạng có mặt mũi và thể diện lớn ở Linh Long.

Trần Vĩnh tuy là người được điều động lên vị trí hiện tại là nhờ bí thư Văn, thế nhưng bí thư Văn lại đi gần với bí thư Sầm, thế nên cũng không thể nói Trần Vĩnh là người ngoài được.

Triệu Vệ Đông lại là người được Vương Tử Quân đề cử tiến lên, lẽ ra người này phải là tồn tại cực kỳ yếu đuối ở Linh Long. Lúc này bí thư và chủ tịch liên thủ chống đỡ anh, anh chỉ là phó chủ tịch thường vụ thành phố, anh có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió?

Nhưng sự việc hoàn toàn khác biệt, đừng nói là chủ tịch Miêu Dược Hổ, ngay cả bí thư Đồ Phấn Đấu cũng cực kỳ giúp đỡ công tác của Triệu Vệ Đông. Trần Vĩnh dù có bị đánh chết cũng không thể không thừa nhận Triệu Vệ Đông căn bản là có khí thế khá mạnh.

Theo lời của Trần Vĩnh, hai người bọn họ cùng nhau công tác nhiều năm, dù cho Triệu Vệ Đông có hóa thành bụi thì hắn vẫn nhận ra.

– Gần đây anh ta triển khai mở rộng công tác như thế nào? Văn Thành Đồ dùng giọng tùy ý hỏi.

Trần Vĩnh không biết Văn Thành Đồ hỏi như vậy là có ý gì, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói: – Chủ tịch Triệu có được sự giúp đỡ của bí thư Đồ và chủ tịch Miêu, thế nên phương diện triển khai mở rộng công tác rất thuận lợi.

Khi thấy Văn Thành Đồ không có phản ứng, Trần Vĩnh trầm ngâm giây lát rồi nói: – Tuy chủ tịch Triệu còn có vị trí thấp hơn phó bí thư Lý, thế nhưng phương diện lời nói lại giống như có lực lượng hơn.

Phó bí thư là lãnh đạo đứng hàng thứ ba, phó chủ tịch thường vụ chỉ là thứ tư hoặc thứ năm mà thôi. Triệu Vệ Đông có lực lượng còn lớn hơn phó bí thư Lý, điều này đã nói lên vấn đề.

Văn Thành Đồ giống như không nghe được lời nói của Trần Vĩnh, hắn chỉ cười cười nhìn Trần Vĩnh mà không nói gì, nụ cười của hắn làm cho Trần Vĩnh cảm thấy mình rất không thoải mái.

– Bí thư Văn, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Trần Vĩnh trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng chú ý nói với Văn Thành Đồ.

Văn Thành Đồ khẽ gật đầu, khi Trần Vĩnh đứng lên thì hắn trầm giọng nói – Trần Vĩnh, cậu làm rất tốt.

Sáu chữ làm cho tâm tư không yên của Trần Vĩnh nhanh chóng đạt đỉnh vui mừng, hắn nói hai câu đảm bảo với Văn Thành Đồ, sau đó mới rời đi.

Nhưng Trần Vĩnh không biết hắn vừa rồi nói vài câu quyết tâm lại không được bí thư Văn Thành Đồ nghe lọt tai. Lúc này ý nghĩ của Văn Thành Đồ đang xoay quanh linh quang trước đó vừa xuất hiện. Dù là Uông Thanh Minh, Đồ Phấn Đấu đều là người ủng hộ đáng tin của bí thư Sầm, mà bây giờ bọn họ cho ra thái độ như vậy, rõ ràng là có một vấn đề.

Khi địa vị của Vương Tử Quân càng thêm vững vàng ở tỉnh Mật Đông, người bên dưới bây giờ đang suy xét nên làm sao để gầy dựng mối quan hệ tốt với chủ tịch Vương. Dù không có được sự giúp đỡ của chủ tịch Vương, cũng không muốn đắc tội với chủ tịch Vương.

Chỉ sợ Uông Thanh Minh cũng có ý nghĩ như vậy, nếu như không như vậy, vì sao sự kiện này lại ấp úng như thế?

Ôi, chính mình liệu có nên thay đổi ý nghĩ một chút đi hay không? Văn Thành Đồ suy tư giây lát rồi chối bỏ ý nghĩ của mình. Lúc này bí thư Sầm đang nắm lấy Trương Bản Tiến để đẩy Vương Tử Quân lên kệ nướng, chính mình nên làm tốt chuyện của mình thì hay hơn.

– Chủ tịch Vương, đây là văn kiện ngài muốn xem. Một giọng nói êm ái vang lên, Văn Ngư Nhi đi đến đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi mà không khỏi có chút sững sờ, hắn mặc dù biết Văn Ngư Nhi là nhân viên công tác của ban tổng hợp số một, thế nhưng không ngờ nàng lại đưa văn kiện cho mình, đây là có chuyện gì?

– Như Nhi, cô từ tòa soạn đến ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ đã quen thuộc chưa? Tuy có chút nghi ngờ nhưng Vương Tử Quân vẫn phải cho ra câu hỏi quan tâm. Dù sao thì Văn Ngư Nhi cũng không phải là người bình thường, chính mình dù là trưởng bối thì cũng không nên thiếu quan tâm.

Lúc này trống ngực của Văn Ngư Nhi đập lên rất mạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: – Các đồng nghiệp đối đãi với tôi rất tốt, tôi cũng đã thuận lợi hoàn thành chuyển đổi, cũng không tệ lắm.

– Không tệ là được, tòa soạn báo không giống với nơi này, nếu cô cảm thấy có gì đó không thích hợp thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển cô về lại tòa soạn nhật báo tỉnh. Vương Tử Quân nở nụ cười nói: – Tất nhiên chú Vương đây sẽ đảm bảo cho cháu tâng lên một bậc.

Văn Ngư Nhi nghe Vương Tử Quân dùng giọng thoải mái xưng là chú, thế là gương mặt không khỏi tối sầm lại, làm sao anh không thể đối đãi với tôi như bình thường chứ?

Vương Tử Quân căn bản có thể nhìn ra sự biến hóa cảm xúc của cô gái này, hắn không khỏi tranh thủ nói sang chuyện khác: – Ôi, Nghư Nhi, Cổ Dương đi đâu vậy? Sao để cô tự mình đến đây thế này?

– Trưởng ban Cổ có chuyện gia đình, không phải đã xin nghỉ với ngài rồi sao? Thư ký trưởng để cho tôi kiêm nhiệm làm thư ký của ngài trong hai ngày tới. Văn Ngư Nhi nói rồi nói rồi cầm ly nước của Vương Tử Quân lên nói: – Chủ tịch, tôi rót nước cho ngài.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng yêu kiều duyên dáng của Văn Ngư Nhi, hắn thầm nghĩ cô gái này làm thư ký thì đẹp đẽ hơn Cổ Dương vài phần. Thế nhưng nghĩ đến phương diện một cô gái đáng chú ý như Văn Ngư Nhi lại được phái đến làm thư ký cho mình, thế là có vài phần không vui.

Nhưng nhà mình ở gần bên Văn Thành Đồ, hơn nữa Văn Ngư Nhi bình thường hay chạy sang nhà mình, lại tùy tiện đưa con mình đi chơi, thế là Vương Tử Quân có chút không đành lòng. Hắn chỉ có thể cười tủm tỉm nhìn Văn Ngư Nhi thu dọn phòng làm việc của mình.

– Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, Văn Ngư Nhi nhanh chóng đi ra mở cửa, thế là thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt. Người đàn ông kia khi thấy Văn Ngư Nhi thì lại càng hoảng sợ.

– Xin hỏi ngài tìm ai? Văn Ngư Nhi nhìn người đàn ông đối diện rồi trầm giọng hỏi.

– Tôi là chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long, có chuyện cần báo cáo với chủ tịch Vương. Miêu Dược Hổ cũng có công phu tu dưỡng rất tốt, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhanh chóng báo ra thân phận của mình.

Văn Ngư Nhi căn bản không hỗ danh có xuấ thân nhà báo, nàng nói chuyện có vài phần sắc bén, thật sự rất đúng mực: – Xin hỏi ngài có hẹn trước không?

– Tôi… Miêu Dược Hổ lần này đến rõ ràng là tạm thời nảy lòng tham, mặc dù không có hẹn trước nhưng hắn là chủ tịch của một thành phố lớn thứ hai trong tỉnh, thế nên đi đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân căn bản chưa từng bị ngăn cản.

Trước kia dù là Triệu Hiểu Bạch hay là Cổ Dương đều rất khách khí với Miêu Dược Hổ, nhưng bây giờ hắn đi vào trong phòng thư ký của chủ tịch Vương, cảm thấy bên trong không có ai, thế nên mới đến đây gõ cửa.

Cô gái này rất đẹp, nhưng vì sao nói chuyện khó chịu như vậy? Khi Miêu Dược Hổ đang cảm thấy xấu hổ không biết phải nói sao cho phải thì chợt nghe Vương Tử Quân ở bên trong nói: – Đồng chí Dược Hổ à? Mời vào nói chuyện.

Vương Tử Quân lên tiếng thì Văn Ngư Nhi không tiếp tục ngăn trở, nhưng khi đi vào trong phòng thì Miêu Dược Hổ vẫn cảm thấy xấu hổ. Hắn nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi ngồi xuống khá đường hoàng ở phía đối diện.

– Ngư Nhi, đây là chủ tịch Dược Hổ của thành phố Linh Long, mau châm trà cho chủ tịch Dược Hổ. Vương Tử Quân nhìn Văn Ngư Nhi đứng ở bên cạnh rồi khẽ nói.