Chương 766: Cứu hộ sinh kịch hay

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Vương Tử Quân không muốn mình làm kiểm điểm, Lữ Hâm Sâm thở dài một hơi, sau đó hắn cười cười nói với Vương Tử Quân:

– Bí thư Vương, ngài cứ cho ra chỉ thị.

– Trưởng phòng Lữ, cũng chỉ là vài ý nghĩ mà thôi. Lúc này xảy ra chuyện, chúng ta không nên tiếp tục giữ khư khư, cần phải đưa tin khách quan, đồng thời phải đào móc đưa tin về các đồng chí tham gia cứu hộ cứu nạn. Đặc biệt là những thôn dân tình nguyện, tinh thần này của bọn họ thật sự làm cho người ta phải cảm động.

Vương Tử Quân nói làm cho Lữ Hâm Sâm cảm thấy đầu óc tươi sáng, trong lòng thầm mắng mình vội vàng mà choáng váng đầu óc. Mình chỉ nghĩ đến phương diện phân chia trách nhiệm ở sự kiện này, vì sao lại bỏ quên đi khí thế cứu hộ hừng hực bây giờ cho được?

Lữ Hâm Sâm là một cán bộ lão thành trong công tác tuyên truyền, hắn tất nhiên có những tư tưởng và phương án độc đáo. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cho ra quyết định:

– Bí thư Vương, tôi cảm thấy nên chú trọng vào vài người trọng điểm, đặc biệt phải chú trọng vào tinh thần cứu viện vô tư, một người gặp nạn tám phương trợ giúp của bọn họ. Đồng thời càng phải đẩy mạnh tuyên dương, điều này nói rõ thành phố chúng ta có tinh thần tốt đẹp, lãnh đạo làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu công tác, sinh ra hiệu quả thắp sang một ngọn đèn chiếu sáng cả khu vực.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu xem như thỏa mãn với những phản ứng của Lữ Hâm Sâm. Lúc này Lữ Hâm Sâm cũng nói tiếp:

– Bí thư Vương, tôi cảm thấy báo chí nên viết nhiều bài về lòng ái tâm của con người trong hoàn cảnh khó khăn, đồng thời cũng cần thông qua tivi để tuyên truyền rộng rãi hơn.

– Ngài cảm thấy những bài viết như vậy nên có tiêu đề thế nào?

Lữ Hâm Sâm lúc này cũng đã nghĩ ra được vài tiêu đề, thế nhưgn hắn cũng không nói ra. Trong ý thứ của hắn thì Vương Tử Quân đã nói ra điều này, tất nhiên sẽ có tính toán riêng, vì vậy nên hỏi ý kiến của bí thư Vương trước.

– “ Vì mười ba anh em! “, anh thấy thế nào?

Vương Tử Quân lúc này cũng không khách khí với Lữ Hâm Sâm, hắn trực tiếp nói ra tâm tư của mình.

– Tốt quá, bí thư Vương, cái tên không những đã bộc lộ nội dung, còn chất phác tự nhiên làm cho người ta bị cuốn hút mạnh mẽ.

Lữ Hâm Sâm trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng tán dương vỗ mông ngựa.

Nếu so sánh với tiêu đề của Vương Tử Quân, tất nhiên Lữ Hâm Sâm cũng có những tiêu đề còn hay hơn. Nhưng hắn biết rõ vấn đề, dù thế nào cũng không được cướp đoạt danh tiếng của lãnh đạo. Đặc biệt là lúc này Vương Tử Quân có kế hoạch riêng, mình càng không nên khoe khoang ý kiến, hơn nữa tiêu đề của Vương Tử Quân lại cực kỳ chuẩn xác.

– Bí thư Vương, tôi cảm thấy lực lượng truyền thông thế này vẫn là chưa đủ, giám đốc Lý của đài truyền hình tỉnh Sơn Nam là bạn học thời đại học của tôi, để tôi liên hệ với anh ấy xem có thể phát bản tin này vào tối nay được không.

Lữ Hâm Sâm thấy Vương Tử Quân có hào hứng thì chủ động đứng lên giết giặc.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Lữ Hâm Sâm, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của đối phương. Nhưng hắn căn bản không quan tâm Lữ Hâm Sâm làm thế nào, hắn chỉ muốn đối phương chứng thực ý nghĩ của mình, tất nhiên nếu vừa chứng thực chỉ thị của mình, vừa làm cho mình vui vẻ tinh thần, như vậy hắn sẽ không từ chối.

– Trưởng phòng Lữ, xem như vất vả cho anh.

Vương Tử Quân cười với Lữ Hâm Sâm, sau đó dụng giọng cực kỳ ẩn giấu nói.

Lữ Hâm Sâm nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là tính nhiệt tình công tác càng tăng vọt. Hắn gật đầu thật mạnh với bí thư Vương, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.

Khi Lữ Hâm Sâm gọi điện thoại thì chuông điện thoại của Vương Tử Quân cũng vang lên, hai người đứng hơi gần nên thiếu chút nữa làm cho Lữ Hâm Sâm sinh ra cảm giác mình gọi sai số, gọi lộn sang số của bí thư Vương.

Vương Tử Quân nhìn số điện thoại gọi đến, người gọi chính là trưởng phòng tổ chức thị ủy Tôn Chiêu Hi, hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

– Bí thư Vương, tôi là Tôn Chiêu Hi.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh trầm trọng của Tôn Chiêu Hi, tất nhiên âm thanh này cũng không biết có trầm trọng thật sự hay không.

Vương Tử Quân cũng suy đoán được Tôn Chiêu Hi muốn nói gì với mình, dù sao phòng tổ chức bên kia sẽ thông báo xuống. Hắn hít vào một hơi rồi thản nhiên nói:

– Trưởng phòng Tôn, có việc gì vậy?

Tôn Chiêu Hi dùng giọng có chút đau khổ nói:

– Bí thư Vương, tôi vừa nhận được điện thoại của phòng tổ chức tỉnh ủy. Lãnh đạo thượng cấp thông báo chúng ta không cần chuẩn bị, lãnh đạo thượng cấp sẽ không xuống thành phố La Nam chúng ta nghiên cứu thị sát nữa.

Tôn Chiêu Hi không chờ Vương Tử Quân lên tiếng, hắn nói tiếp:

– Tôi đã hỏi vài người quen ở phòng tổ chức tỉnh ủy, bọn họ nói đây là quyết định của tỉnh ủy, chủ yếu suy xét về sự cố đang phát sinh ở Cô Yên Sơn thành phố La Nam.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

– Tôi biết rồi.

– Bí thư Vương, nghe nói lần này chuyển địa điểm đến thành phố Đông Bộ. Con bà nó, chúng ta khổ cực hơn nửa tháng, thế nhưng trái cây lại rơi vào miệng thành phố Đông Bộ, thật sự là…

Tôn Chiêu Hi giống như sợ Vương Tử Quân không biết rõ tâm tính của mình, hắn dùng giọng hung hăng mắng một câu thô tục.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này dù Tôn Chiêu Hi đang mở miệng căm hận hành vi của thành phố Đông Bộ, thế nhưng thực tế trong lòng đang nghĩ gì thì chỉ tự mình biết được mà thôi. Vương Tử Quân tuyệt đối không tin vị trưởng phòng tổ chức bị mình sắp xếp đẩy ra khỏi thành phố La Nam lại đứng trên cùng một con thuyền với mình.

– Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, trưởng phòng Tôn cũng nên thấy rõ một chút.

Vương Tử Quân nói một câu có vẻ như tùy ý rồi cúp điện thoại, nhưng sau khi cúp điện thoại thì câu nói này luôn quanh quẩn trong đầu hắn:

“ Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên! “

– Thư ký trưởng, vội vàng tổ chức hội nghị thường ủy làm gì vậy?

Ngoài phòng họp thành phố Đông Bộ, Lữ Hạ Cường đi về phía phòng họp, hắn vừa đi vừa hỏi Đảng Hằng ở phía trước.

Đảng Hằng cười cười nói:

– Anh Lữ, chuyện này anh không nên hỏi tôi, một vị thư ký trưởng như tôi sắp đến khối mặt trận tổ quốc dưỡng lão rồi.

Tuy Đảng Hằng nói một câu mang theo vài phần vui đùa, thế nhưng Lữ Hạ Cường lại thầm hiểu, những lời của Đảng Hằng vừa rồi cũng căn bản không phải là đùa giỡn cho vui. Hắn nhìn khắp bốn phía rồi khẽ nói:

– Anh Đảng, anh còn trẻ, có một số việc nên cúi thì cúi. Tuy tôi không thể chạy theo bước tiến của anh ấy, thế nhưng dòng chảy liên tục thay đổi, gạt đi nước mắt tiến lên phía trước là được, cũng không cần ồn ào náo loạn được.

Đảng Hằng tất nhiên hiểu ý nghĩ của Lữ Hạ Cường, hắn biết rõ đối phương đang khuyên mình. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý trong lời khuyên của Lữ Hạ Cường, nhưng có một số việc không quen nhìn, không nói ra sẽ không còn là tính cách của Đảng Hằng.

– Thói quen của con người không thay đổi được.

Đảng Hằng hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói.

Lữ Hạ Cường không nói thêm điều gì, hắn cũng nhận thức được sự khổ sở của Đảng Hằng, nhưng hắn căn bản là bất lực ở sự kiện này. Thế nhưng hắn lại thật sự cảm thấy đáng tiếc cho Đảng Hằng. Năm xưa khi Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ thì Đảng Hằng căn bản rất hòa khí hài lòng, bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc đến Đông Bộ, đừng nói là đảm bảo vinh quang xưa kia, bây giờ Đảng Hằng còn không giữ lại được quyền uy thư ký trưởng của mình.

Khi hai người Lữ Hạ Cường và Đảng Hằng nói chuyện với nhau thì thấy nhóm người Chúc Vu Bình đi đến phòng họp. Khi Chúc Vu Bình nhìn thấy Đảng Hằng thì cũng ném đến ánh mắt thăm hỏi, rõ ràng Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Chúc Vu Bình ngồi xuống vị trí của mình, Nguyễn Chấn Nhạc đi đến phòng họp với nụ cười ung dung trên mặt. Thư ký khẽ đặt ly trà xuống trước mặt, Nguyễn Chấn Nhạc mỉm cười gật đầu chào hỏi các vị thường ủy thị ủy.

Vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc hôm nay tươi vui hớn hở làm cho người ta cảm nhận được giống như có việc gì đó rất vui cần tuyên bố.

– Các đồng chí, hôm nay tôi triệu tập mọi người chủ yếu là có một đề tài thảo luận, đó chính là làm sao để nghênh đón lãnh đạo đến thành phố Đông Bộ chúng ta nghiên cứu khảo sát.

Nguyễn Chấn Nhạc ngồi xuống chiếc ghế của mình cực kỳ ổn định, sau đó trầm giọng nói.

Lãnh đạo thượng cấp đến nghiên cứu khảo sát, tin tức này tuyên bố ra làm cho không ít người bình tĩnh trở lại. Tuy nghiên cứu khảo sát không phải là chuyện nhỏ, thế nhưng bọn họ đã quen nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát, thế nên cũng không có vấn đề gì quá lo lắng.

– Bí thư Nguyễn, xin hỏi là vị lãnh đạo tỉnh ủy nào sẽ đến?

Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố, hắn là người thích hợp đặt câu hỏi vào lúc này.

Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói:

– Không phải là lãnh đạo tỉnh ủy đến Đông Bộ, là trưởng ban Dương muốn đến nghiên cứu khảo sát.

– Trưởng ban Dương?

Đám lãnh đạo ở trong phòng họp chợt nghi hoặc, sau đó ai cũng tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ biết trưởng ban Dương là ai, nhưng có vài người linh thông tin tức lại tỏ ra nghi hoặc.

– Là trưởng ban Dương nào?

Lữ Hạ Cường khẽ châm điếu thuốc rồi trầm giọng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.

Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói “

– Còn là trưởng ban Dương nào nữa, là trưởng ban Dương hôm nay đến tỉnh Sơn Nam chúng ta nghiên cứu khảo sát.

Dương Độ Lục đến tỉnh Sơn Nam nghiên cứu khảo sát, đây hầu như có thể nói là tin tức quá rõ ràng trong tỉnh Sơn Nam. Tuy có nhiều người cực kỳ hâm mộ với tình huống trưởng ban Dương xuống nghiên cứu khảo sát, nhưng bọn họ cũng biết Dương Độ Lục lần này sở dĩ đến tỉnh Sơn Nam nghiên cứu, chủ yếu là vì thành tích cải cách nhân sự của thành phố La Nam.

– Bí thư Nguyễn, trưởng ban Dương khi nào thì đến?

Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát rồi hỏi:

– Trưởng ban Dương lần này đến từ thành phố La Nam hay Sơn Viên?

Dù là từ thành phố Sơn Viên hay La Nam đều có đường sang Đông Bộ, nếu như phương hướng khác biệt thì chuẩn bị cũng khác biệt.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Chúc Vu Bình ngồi lẳng lăng hút thuốc mà trong lòng bùng lên cảm giác hưng phấn, nhưng lúc này hắn cũng không nên biểu hiện hưng phấn quá mức. Dù sao hắn cũng phải biểu hiện là một vị bí thư thị ủy rộng lượng, tốt nhất cũng phải nói ra hai ba lời đáng tiếc cho tình huống mất đi cơ hội của thành phố La Nam.

– Đến từ thành phố Sơn Viên. Chủ tịch Chúc, chúng ta nhấ định phải làm tốt công tác tiếp đón, hơn nữa khi lãnh đạo quay về sẽ đi đường cũ. Đúng rồi, trưởng ban Dương lần này đến thành phố Đông Bộ chủ yếu là vì nghiên cứu khảo sát công tác nhân sự, phòng tổ chức cần phải phối hợp chặt chẽ, chuẩn bị sẵn sàng công tác.

Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì ve mặt càng thêm ngưng trọng:

– Lần này này tổ nghiên cứu đến quá đột nhiên, đây là thể hiện sự coi trọng của tỉnh Sơn Nam với thành phố Đông Bộ, cũng là sự ủng hộ và thúc giục lớn với chúng ta. Các đồng chí cần phải lợi dụng triệt để thời gian có hạn để chuẩn bị sẵn sàng, phải làm sao cho thành phố Đông Bộ biểu hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo.

– Bí thư Nguyễn, lần này không phải trưởng ban Dương đến thành phố La Nam sao?

Đảng Hằng nghe thấy lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn cảm thấy có gì đó là lạ. Bây giờ mối quan hệ giữa hắn và Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là không tốt, thế nên mở miệng cũng không có chút cố kỵ.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Đảng Hằng, sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười nhạt:

– Lần này lãnh đạo vốn đến nghiên cứu ở thành phố La Nam, thế nhưng Cô Yên Sơn ở La Nam phát sinh sự kiện, tỉnh ủy vì suy xét đại cục mà chuyển nhiệm vụ tiếp đãi sang thành phố Đông Bộ.

– Nếu so sánh với một thành phố La Nam có chuẩn bị, có thể nói lần này thành phố Đông Bộ chúng ta đang đánh một trận chiến không chuẩn bị. Bây giờ tỉnh ủy đưa chúng ta lên trước thành phố La Nam, điều này thể hiện đầy đủ sự tín nhiệm của tỉnh ủy với Đông Bộ. Các đồng chí, càng là lúc này chúng ta càng phải thể hiện mình là một ban ngành có sức chiến đấu, tôi tin tưởng các vị lãnh đạo nơi đây sẽ căn bản không làm cho tỉnh ủy phải thất vọng.

Cô Yên Sơn ở La Nam xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vuột mất cơ hội quan trọng thế này? Đám người ngồi trong phòng đều là lão quan trường, có kinh nghiệm lăn lộn lâu năm, bọn họ đều hiểu sự kiện lãnh đạo xuống nghiên cứu khảo sát là thành tích lớn của Vương Tử Quân, nhưng bây giờ nó lại chuyển sang cho thành phố Đông Bộ.

Tuy trong đám người có vài kẻ tỏ ra hưng phấn, nhưng những người có tình cảm với Vương Tử Quân thì căn bản không thoải mái. Đặc biệt là Đảng Hằng, lúc này hắn càng cảm thấy đáng tiếc cho Vương Tử Quân. Đáng lý ra trưởng ban Dương đến để nghiên cứu thị sát thành phố La Nam, vì sao lại chuyển sang người Nguyễn Chấn Nhạc?

– Thư ký trưởng, tuy kinh nghiệm chủ yếu là đến từ phòng tổ chức, thế nhưng văn phòng thị ủy cũng không lơ là, anh đến hỗ trợ phóng nghiên cứu chính sách làm tốt công tác chuẩn bị, tranh thủ làm tốt công tác chứng thực tài liệu.

Nguyễn Chấn Nhạc không biết có phải là cảm ứng được ánh mắt của Đảng Hằng hay không, hắn nhìn về phía Đảng Hằng rồi nói.

Đám người nơi đây thấy Nguyễn Chấn Nhạc giao sự việc như vậy cho Đảng Hằng thì thầm hiểu có gì xảy ra, tài liệu cần dùng lần này là thuộc phòng tổ chức, tất nhiên là nhiệm vụ chủ yếu của phó bí thư nắm tổ chức và trưởng phòng tổ chức, Đảng Hằng chỉ là hỗ trợ mà thôi. Lúc này nhiệm vụ chủ yếu của thư ký trưởng văn phòng thị ủy phải là chuẩn bị tiếp đãi, vì đôi khi phương diện tiếp đãi còn quan trọng hơn cả chuẩn bị tài liệu.

Lúc này không ném công tác tiếp đãi cho Đảng Hằng, điều này đã chứng tỏ một thái độ của Nguyễn Chấn Nhạc, mà lại làm cho Đảng Hằng nói không nên lời.

Đảng Hằng khẽ gật đầu mà không nói gì.

Nguyễn Chấn Nhạc cũng không thèm quan tâm đến Đảng Hằng, hắn ném ánh mắt về phái Chúc Vu Bình rồi nói:

– Chủ tịch Chúc, khối chính quyền phụ trách quản lý nhiệm vụ làm tốt bộ mặt thành phố. Tôi không có yêu cầu quá cao, thế nhưng dù thế nào lãnh đạo đến Đông Bộ cũng phải được thấy một không gian sạch đẹp.

Dù Nguyễn Chấn Nhạc nói yêu cầu của mình không cao nhưng Chúc Vu Bình lại cảm thấy nhiệm vụ không nhẹ nhàng, dù sao thì thời gian quá căng, nếu như muốn làm tốt công tác mà không phát sinh sự cố thì không đơn giản. Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc nắm chắc danh tiếng, lại là nhiệm vụ đón lãnh đạo trung ương, Chúc Vu Bình không chống lại được.

Chúc Vu Bình tiếp nhận nhiệm vụ, Nguyễn Chấn Nhạc bắt đầu bố trí công tác, từng người nhanh chóng có chức trách riêng.

Hội nghị thường ủy mở ra chưa đến nửa giờ nhưng lại cực kỳ thoải mái với Nguyễn Chấn Nhạc, nó hầu như đã là một sân khấu của riêng hắn, dù là Chúc Vu Bình cũng không nói được lời nào.