Chương 1220: Chặn miệng cống nước.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Vương Tử Quân không có hứng thú thì Dương Quân Cường và Lý Kiến Minh căn bản cung kính cúi người cáo từ rời đi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Trình Hồng Bác, ánh mắt rất nặng nề. Trình Hồng Bác giống như rất áy náy, hắn không dám đón nhận ánh mắt của hai người kia. Lúc này Trình Hồng Bác cảm thấy sau lưng ướt đẫm, hắn dù thế nào cũng không ngờ Tôn Khải lại kết giao với một vị đại thần như vậy.

Sớm biết có ngày như thế này thì mình cần gì phải cứng nhắc với đối phương chứ?

Trình Hồng Bác thầm cảm khái, hắn xám xịt đi xuống lầu. Khi hắn cố gắng đi xuống thì Dương Quân Cường đã rời đi, chỉ còn lại Lý Kiến Minh đứng nơi đó.

Tuy Trình Hồng Bác không biết tình huống bây giờ là thế nào, thế nhưng Dương Quân Cường rời đi đã tỏ thái độ rõ ràng. Thái độ này căn bản không phải là cho đám người Trình Hồng Bác, mà cho Vương Tử Quân nhìn vào.

– Anh Lý, chuyện này đều tại tôi. Trình Hồng Bác do dự một chút rồi đi đến bên cạnh Lý Kiến Minh, hắn khẽ mở miệng nhận sai lầm.

– Bốp. Lý Kiến Minh tát một cái thật mạnh lên mặt Trình Hồng Bác. Từ lúc bắt đầu hắn đã biết rõ tâm tư của Trình Hồng Bác nhưng lại không ngăn căn, vì hắn cảm thấy chuyện này chỉ là một bữa sáng với mình mà thôi. Trình Hồng Bác là người đi theo bên cạnh hắn, không có công lao cũng có khổ lao, thế nhưng không ngờ tên khốn này lại chọc ra phiền toái lớn như vậy cho hắn.

Thật sự mất mặt.

Trình Hồng Bác bị đánh một cái mà cảm thấy yên lòng hơn, đối với hắn thì Lý Kiến Minh đánh căn bản là chuyện tốt, điều này nói rõ Lý Kiến Minh căn bản không vứt bỏ hắn, trái lại Lý Kiến Minh sẽ giúp đỡ mình.

– Hừ hừ, họ Vương kia, tao xem mày có thể kiêu ngạo được bao lâu nữa. Khi Trình Hồng Bác chuẩn bị giải thích với Lý Kiến Minh, đúng lúc này Lý Kiến Minh giống như nghĩ đến điều gì đó, thế là trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ và dữ tợn.

Nụ cười này của Lý Kiến Minh làm cho Trình Hồng Bác đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy run lên.

Dưới lầu hai nhóm người tách ra, Vương Tử Quân nhìn thấy rõ ràng, hắn không nói gì, chỉ nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Lúc này Khâu Duyệt Kiều đã run rẩy đi đến, nàng nở nụ cười vui vẻ nói: – Trưởng phòng Vương, ngài vừa đến thì tôi đã thấy khí độ bất phàm, không ngờ ngài có thân phận như vậy, thật sự là vinh hạnh cho khu du lịch của chúng tôi.

Vương Tử Quân biết rõ người phụ nữ này rất biết cách ăn nói, hơn nữa nàng có quan hệ như xa như gần với Tôn Khải, thế nên hắn tình nguyện nói với nàng vài câu.

-Giám đốc Khâu, ngài nói những lời dễ nghe như vậy căn bản không có tác dụng với tôi, ngài nhớ cho kỹ, lần này người tính tiền chính là giám đốc Tôn.

Khâu Duyệt Kiều nhìn theo ngón tay của Vương Tử Quân thì cười duyên một tiếng nói: – Tôi không những không cảm tạ giám đốc Tôn, ngược lại còn muốn trừng phạt anh ấy. Trưởng phòng Vương đại giá quang lâm mà anh ấy còn gạt tôi, rõ ràng không coi tôi là bạn bè.

Vương Tử Quân nghe những lời trêu chọc cực kỳ có ý nghĩa của Khâu Duyệt Kiều, hắn cười nhạt một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn Tôn Khải. Lúc này Tôn Khải thấy Khâu Duyệt Kiều nói một câu hai ý nghĩa, có chút mập mờ, thế là có chút mất kiên nhẫn, hắn phất phất tay nói: – Giám đốc Khâu, tôi và trưởng phòng Vương có việc cần bàn, cô đi trước đi.

Khâu Duyệt Kiều có chút mất vui, trong lòng hơi co thắt, có chút đau đớn. Nhưng nàng là người có tâm tính ổn định, nàng nhanh chóng thu dọn rồi đi xuống lầu.

– Người phụ nữ này rất tốt, tôi thấy cô ấy rất quan tâm đến cậu. Vương Tử Quân chờ Khâu Duyệt Kiều đi xa thì dùng giọng trịnh trọng nói với Tôn Khải.

Tôn Khải không ngờ Vương Tử Quân lại trịnh trọng nhắc đến điều này làm mình phản ứng không kịp. Khi hắn ấp úng chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân nói tiếp: – Người này có thể lấy được, vì căn bản là thật lòng quan tâm đến anh.

– Tử Quân, không nói những điều này nữa, chuyện này tôi đãc có tính toán rồi. Tôn Khải lúc này đã có hơi đỏ mặt vì lời nói của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói sang chuyện khác: – Tên Lý Kiến Minh vừa rồi chính là con trai của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy Lý Trình Trí.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, vừa rồi hắn đã xem xét các vị lãnh đạo tỉnh ủy Chiết Giang có họ Lý, đã sớm xác định được thân phận của Lý Kiến Minh. Hơn nữa căn cứ vào lời nói trước đó của Tôn Khải, hắn càng phán đoán được mười phần.

Nếu như tất cả những gì đang xảy ra lúc bấy giờ là một bố cục kín kẽ, như vậy Lý Trình Trí căn bản là một vị trí trọng yếu. Tuy Vương Tử Quân không biết rõ ràng về thế cục của tỉnh Chiết Giang, thế nhưng hắn biết rõ Lý Trình Trí được điều động về làm bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Chiết Giang từ năm ngoái.

– Cậu có biết trước đó bí thư Lý kia làm gì không? Vương Tử Quân muốn về điều tra một chút, nhưng lúc này có mặt Tôn Khải, hắn cũng không che giấu ý nghĩ của mình mà trầm giọng hỏi.

Tôn Khải khẽ gật đầu nói: – Nghe nói trước kia đối phương nhận chức ở một tỉnh phía bắc, mới được điều động từ năm ngoái.

Từ tỉnh phía bắc, Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, lại cẩn thận xem xét, sau đó nhận ra được chút hương vị. Hắn nghĩ đến người sau lưng Lý Trình Trí, thế là da đầu có chút tê dại. Đây cũng không phải là sự việc đơn giản, căn bản là một tình huống đầy nguy cơ với Vương gia sau khi không còn Vương lão gia tử.

Nếu không đối phó tốt thì căn bản sẽ phát sinh phiền toái lớn, mặc dù không liên quan quá nhiều đến Vương Tử Quân, thế nhưng dù là bố hay cha con Nhị thúc đều căn bản không gượng dậy nổi. Vương Tử Quân căn bản không quá quan tâm đến chuyện của hai bố con Nhị thúc, thế nhưng hắn không thể nào ngồi nhìn sự việc phát sinh có liên quan đến bố mình.

Cũng may sự việc còn chưa phát sinh, còn chưa đến mức khó thể vãn hồi. Chuyện này giống như một cánh cửa, không thể đơn giản mở nó ra, thế nhưng nó lại giống như một miệng cống, chỏ dù bị nứt một đường nhỏ cũng khó tránh khỏi làm xuất hiện một cơn đại hồng thủy. Vương Tử Quân thầm suy nghĩ, hắn cảm thấy đây là tình huống bất lợi cho gia tộc mình, nhất định phải bóp nát ngay từ trong trứng nước. Sau khi tính toán tốt tất cả thì Vương Tử Quân hạ tâm tư của mình xuống, Tôn Khải căn bản cũng không nên biết quá nhiều, thế nên hắn nhanh chóng di chuyển chủ đề.

Khi hai người nói về những chuyện cũ năm xưa, Khâu Duyệt Kiều và một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi vội vàng đi đến. Người đàn ông này nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó cung kính nói: – Trưởng phòng Vương, không ngờ ngài lại đến khu du lịch của chúng tôi, thật sự làm chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh.

Vương Tử Quân căn bản không cảm thấy bất ngờ vì lãnh đạo khu du lịch đến gặp mặt, hắn nói chuyện hai câu với đối phương, lại uống một ly rượu, sau đó vị lãnh đạo khu du lịch cũng thức thời bỏ đi.

– Tử Quân, lần này cậu làm cho tôi thơm lây. Tôn Khải nhìn hai người bỏ đi, hắn cười hì hì nói với Vương Tử Quân. Vương Tử Quân là người thông minh, nào không hiểu đối phương nói gì, thế nên chỉ cười mà không nói thêm.

Vì trong lòng có sự kiện kia nên Vương Tử Quân cũng không ở lâu, sau khi cùng Tôn Khải uống hết nửa chai rượu thì hai người cùng rời đi. Giống như dự đoán của Tôn Khải, khu du lịch căn bản không chịu xuất hóa đơn, dù chút tiền này căn bản không là vấn đề với Tôn Khải, thế nhưng ít nhất lại nể mặt Vương Tử Quân.

Sau khi cáo từ Tôn Khải thì Vương Tử Quân trực tiếp về nhà. Khi hắn mở cửa ra thì trong nhà chỉ có hai ông cháu đang đánh cờ, không có người phụ nữ nào.

– Ông, ông lại thua rồi. Tiểu Bảo Nhi căn bản không quan tâm đến bố, nó đặt một quân lên bàn cờ rồi cười lớn nói với Vương Quang Vinh.

Vương Quang Vinh bất đắc dĩ ném quân cờ trong tay ra, sau đó nói với Vương Tử Quân: – Có phải con dạy Tiểu Bảo Nhi đánh cờ không, đúng là bố cũng khó thắng được nó.

Vương Tử Quân biết rõ trình độ đánh cờ của bố mình, nhưng hắn càng hiểu rõ hơn về trình độ của con trai. Hắn thầm nghĩ, bố tìm Tiểu Bảo Nhi đánh cờ, như vậy rõ ràng là tìm tai vạ. Từ khi sinh ra đến nay thì Tiểu Bảo Nhi căn bản cực kỳ yêu thích các trò chơi, chỉ cần có trò gì là chơi cực kỳ điêu luyện.

– Bố, mẹ và Tiểu Bắc đi đâu rồi? Vương Tử Quân cũng không hưởng ứng lời nói của Vương Quang Vinh, hắn lên tiếng nói tránh đi.

– Đi ra ngoài mua đồ, mẹ con đáng lý lôi bố đi, thế nhưng Tiểu Bảo Nhi kiên quyết không chịu đi, thế nên đành sắp xếp bố ở nhà trông cháu. Vương Quang Vinh nói rồi sờ lên gương mặt nhỏ nhắn mập mạp của cháu trai nói: – Vài ngày không gặp mà đứa bé này đã lớn lên trông thấy.

Vương Tử Quân cười cười nói với Tiểu Bảo Nhi: – Con trai, con đi vào phòng chơi một lát, bố có chuyện cần bàn với ông nội.

Tiểu Bảo Nhi vốn định thừa thắng xông lên, sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì quệt mồm liếc mắt nhìn, nhưng lại ngoan ngoãn đi về phòng của mình. Vương Quang Vinh thấy Vương Tử Quân lấy cớ đuổi Tiểu Bảo Nhi đi, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

Vương Quang Vinh căn bản rất yên tâm về con của mình, lão sở dĩ đi đến vị trí hiện tại mà không phải là giáo sư của trường đại học, chủ yếu là vì công lao của con trai.

– Bố, chuyện của chú Lâm trên cơ bản đã được xác định rồi sao? Vương Tử Quân có chút do dự rồi trầm giọng hỏi.

Vương Quang Vinh từ vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Chiết Giang đến vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Ma Đô, lão căn bản có khả năng mẫn cảm rất cao, lúc này nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì trong lòng sinh ra cảm giác xấu. Nhưng lão vẫn tỉnh táo nói: – Trên cơ bản đã được xác định, tuy vị lãnh đạo Bắc Tỉnh còn chưa buông bỏ, thế nhưng đã cơ bản không còn hy vọng gì.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hắn trầm ngâm giây lát cũng không nói đến chuyện của Lâm Trạch Viễn. Cạnh tranh đến mức độ này cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà, hắn buông ly trà rồi khẽ nói: – Bố, bố có biết về công tác của Tử Hoa không?

– Công tác của Tử Hoa? Một câu nói của Vương Tử Quân càng làm cho Vương Quang Vinh cảm thấy không yên. Lão biết rõ tính cách của con trai, bây giờ nói ra điều này cho thấy Vương Tử Hoa có vài phương diện phát sinh vấn đề.

Vương Quang Vinh căn bản có thể nói là hiểu về Vương Tử Hoa hơn so với Vương Tử Quân, căn bản vì Vương Tử Hoa mãi công tác ở tỉnh Chiết Giang, trước kia lão công tác ở tỉnh Chiết Giang nhiều năm, căn bản biết rõ ràng về cháu mình.

– Tử Hoa công tác chân thành, hơn nữa lại khá dẻo dai, nghe nói làm việc là tấm gương cho người khác, hy vọng có thể vượt qua được con. Vương Quang Vinh cân nhắc từ ngữ, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói tiếp: – Nó có chuyện gì xảy ra sao?

Vương Tử Quân nói rõ những gì mình nghe được từ Tôn Khải cho Vương Quang Vinh, lúc này vẻ mặt Vương Quang Vinh dần trở nên nghiêm túc. Dù thế nào lão cũng không ngờ sự việc lại phát triển như vậy.

Vương Quang Vinh những năm qua công tác trong quan trường và cảm thấy bên trong căn bản là tồn tại quá nhiều hiểm ác, thậm chí còn thấy rất rõ ràng. Lão càng hiểu một khi sự việc nổ ra, ngoài Vương Tử Hoa bị ảnh hưởng, chỉ sợ mình và Vương Giải Phóng cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.

Nhưng điều này còn chưa là quan trọng nhất, quan trọng là Lâm Trạch Viễn. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Lâm Trạch Viễn. Vào thời điểm mấu chốt thì chỉ cần có chuyện nhỏ xảy ra sẽ ảnh hưởng đến cả một tiến trình lớn.

Vương Quang Vinh đi theo Lâm Trạch Viễn nhiều năm, lão hoàn hoàn bị Lâm Trạch Viễn làm cho khuất phục. Lão cảm thấy chỉ những người có năng lực, có khí độ, có trái tim vì nước vì dân như Lâm Trạch Viễn đi về vị trí quan trọng thì căn bản mới có thể thúc đẩy cuộc sống ấm no của nhân dân mà thôi.

Nếu như vì sự việc liên quan đến mình mà ảnh hưởng đến Lâm Trạch Viễn, điều này chỉ sợ làm cho Vương Quang Vinh dằn vặt cả đời. Nhưng sự việc này đã phát sinh, Vương Tử Hoa đã đưa tiền cho người ta, chẳng lẽ còn trông mong người ta nôn tiền ra sao?

Trong đầu Vương Quang Vinh liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, ánh mắt lão rơi lên người Vương Tử Quân. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì lão trầm giọng nói: – Chuyện này nếu tiến thêm một bước để truy cứu, nhiều nhất chỉ có thể truy cứu đến bố.

Vương Quang Vinh vẫn luôn là một người cha trung hậu trước mặt Vương Tử Quân, lúc này nhìn gương mặt âm trầm của bố không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm thấy áp lực lớn. Hắn nhìn bộ dạng chăm chú của bố, hắn nghiêm túc nói: – Bố yên tâm, bây giờ còn chưa đến mức độ như vậy.

– À, như vậy thì tốt. Lời đảm bảo của con trai căn bản là lực lượng quá mạnh với Vương Quang Vinh, lão thả lỏng hơn một chút. Lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói: – Con xem nên xử lý thế nào bây giờ?

Trên đường về Vương Tử Quân đã suy xét rõ ràng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: – Bố, chuyện này con thấy có thể ra tay từ hai phương diện, đầu tiên là xem xét công ty Đại Dã Quốc Tế là thế nào, cũng phải xem trách nhiệm của Vương Tử Hoa trong sự kiện này ra sao.

– Sau đó bố nên gọi điện thoại cho chú Lâm báo cáo sự việc, nói như thế nào cũng phải làm tốt chuẩn bị. Vương Tử Quân đề nghị bố mình gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn, thực tế hắn càng muốn tự mình gọi điện thoại nói rõ sự việc, vì tất cả có liên quan đến Lâm Trạch Viễn. Anh là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, nếu như trong thời gian một năm có vụ án lớn xảy ra, tuy sự việc không liên quan đến anh, thế nhưng tuyến trên sẽ sinh ra nghi ngờ với năng lực của anh.

Càng lên cao thì càng khó đi, có thể đi đến vị trí như của Lâm Trạch Viễn thì căn bản không phải là đơn giản. Giữa những người như thế này căn bản có chênh lệch rất nhỏ, thậm chí căn bản cũng không phải là chênh lệch gì rõ ràng, sở dĩ có người thắng có người dậm chân tại chỗ cũng là vì ưu thế của từng người mà thôi.

Nhưng chỉ cần có một chút ảnh hưởng sẽ làm cho sự việc rời khỏi quỹ đạo của nó, tuy độ lệch không quá lớn, thế nhưng đôi khi mất một ly lại đi một dặm.

Vương Quang Vinh suy tư một lúc, sau đó cầm điện thoại lên bấm số của Lâm Trạch Viễn, nói rõ ràng sự việc một lượt.

Lâm Trạch Viễn bên kia không biết nói những gì, Vương Quang Vinh nhanh chóng đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: – Tử Quân, chú Lâm nói con tiếp điện thoại.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua bố mình, sau đó hắn nhận lấy điện thoại. Lâm Trạch Viễn ở đầu dây bên kia lên tiếng bằng giọng điệu đầy thuần hậu và từ tính, chợt thấy Lâm Trạch Viễn cười ha hả nói: – Tiểu tử kia, có một số việc căn bản không nên nghĩ quá nhiều, đôi khi cậu có tâm tư quá nặng đấy.