Chương 813: Vòng quan hệ nhỏ hẹp trong quan trường chính là tai họa ngầm

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân cười một tiếng, thầm nghĩ Quách Tiên Vi nà có nhân phẩm rất tốt, nhưng có một số việc là khá lề mề không nhanh nhạy. Đây là sự việc mà ai cũng đã biết rõ ràng, thế nhưng Quách Tiên Vi vẫn còn cố gắng che che giấu giấu. Tất nhiên điều này cũng có liên quan đến kinh nghiệm của bản thân, dù sao Quách Tiên Vi cũng là một cán bộ nắm công tác tổ chức, đều phải thận trọng lời nói và việc làm của mình. Dưới tình huống bình thường thì Quách Tiên Vi căn bản không dám phát biểu ý kiến chân thật của mình.

– Tôi cũng không rõ ràng lắm, không phải có chuyện tốt.

Quách Tiên Vi nghe lời phán đoán không chút kiêng kỵ của Vương Tử Quân, thế là thầm nở nụ cười. Dù sao với thân phận của hai bên, Vương Tử Quân có thể mở miệng dùng giọng không kiêng kỵ để nói với mình, như vậy chứng tỏ đối phương cũng không coi mình là người ngoài.

Không xem mình là người ngoài, như vậy là tín nhiệm thế nào?

– Bây giờ anh đang ở đâu? Trưởng phòng Hứa nói chiều nay sẽ tìm anh nói chuyện.

Quách Tiên Vi nhìn vào giờ trên điện thoại rồi khẽ hỏi.

– Bây giờ đang xuất phát, có lẽ phải dến hai giờ mới đến nơi được, thế nào, anh muốn mời tôi dùng cơm sao?

Quách Tiên Vi cười cười, hắn cũng muốn mời Vương Tử Quân dùng cơm, dù sao thì một số việc sẽ dễ dàng mở miệng hơn khi đang dùng cơm với nhau.

– Trưởng phòng Hứa để tôi nói với anh, có một số việc không nên lấy trứng chọi đá, cũng đừng quá hao tổn tâm trí. Nếu làm ra những sự việc căn bản làm cho người ta cảm thấy mình chưa trưởng thành chính trị, căn bản không bằng nhân cơ hội để tìm chút lợi ích cho mình.

Quách Tiên Vi mở miệng nói lợi ích thực tế, Vương Tử Quân nghe và hiểu người bạn này muốn tốt cho mình, thế nhưng có một số việc mà căn bản là lùi bước cũng không thể giải quyết được. Vương Tử Quân suy nghĩ về tình thế của thành phố La Nam, hắn cười cười nói:

– Cám ơn trưởng phòng đại nhân đã chỉ giáo, con người của tôi làm việc có nguyên tắc rõ ràng, chắc chắn sẽ không làm những việc không hay.

Quách Tiên Vi thật sự có chút không yên vì lời nói của Vương Tử Quân, hắn dặn dò hai câu rồi mới cúp điện thoại.

Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống, nụ cười trên mặt vẫn nhàn nhạt, trong miệng lại nói:

– Cánh tay không lay được đùi, hừ, đôi khi đùi cũng bị cánh tay bẻ gãy.

Đúng lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, thư ký trưởng Kim Điền Lạc và phó bí thư thị ủy kiêm bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân đi đến. Trương Hợp Tuân nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói:

– Bí thư Vương, vị trưởng phòng xây dựng thật sự là rất có tiềm lực điều tra, có số tiền hơn chục triệu không rõ ràng, hơn nữa trong nhà còn tìm được hơn hai mươi mốt sổ tiết kiệm.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không ngờ trưởng phòng Ngô lại có giá trị cao như vậy, nếu như nắm chắc thì hoàn toàn có thể mở rộng công tác điều tra.

– Điều tra cho thật chặt, đặc biệt là sự kiện con đập Tiểu Nha Sơn, càng phải điều tra cho rõ ràng.

Vương Tử Quân nhìn Trương Hợp Tuân rồi nói ra từng câu từng chữ một.

Khi càng nhiều người dựa về phía Vương Tử Quân, Trương Hợp Tuân càng có lòng dựa vào Vương Tử Quân. Lúc này tin tức Lục Ngọc Hùng sắp tiến lên càng kích thích hắn, nếu như có thể đánh ngã Lục Ngọc Hùng, không phải hắn có thể làm chủ tịch thành phố sao?

Khi Vương Tử Quân đi đến phòng tổ chức tỉnh ủy thì là hai giờ bốn mươi, hắn phân phó Khương Long Cương vài câu, sau đó đi về phía phòng làm việc của bí thư Hào Nhất Phong.

Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão đều có phòng làm việc ở tỉnh ủy và phòng tổ chức. Nhưng dưới tình huống bình thường lão căn bản ít đi đến văn phòng tỉnh ủy, thích ngồi trong phòng làm việc của mình ở phòng tổ chức tỉnh ủy.

Phòng tổ chức tỉnh ủy tất nhiên có quyền lực cao vời, chủ quản cán bộ toàn tỉnh, thế cho nên càng có nhiều người chạy đến dựa dẫm. Vương Tử Quân đi đến phòng tổ chức, hắn đi vào liên tục gặp người quen, chào hỏi mãi đến khi đến trước phòng làm việc của Hứa Tiền Giang.

Vương Tử Quân bắt tay với thư ký của Hứa Tiền Giang, hắn cười nói:

– Trưởng ban Triệu, trưởng phòng đại nhân có bận rộn gì không?

– Vâng, lãnh đạo đang trò chuyện với một vị lãnh đạo phòng tài chính, mời bí thư Vương ngồi.

Thư ký Triệu hiểu rất rõ những sự kiện đang xảy ra ở phòng tổ chức, cũng biết Vương Tử Quân là người làm cho lãnh đạo của mình phải đau đầu, thế cho nên lú này tiếp đón cũng không dám chậm trễ.

Vương Tử Quân uống trà trò chuyện với thư ký Triệu, mười phút sau cửa phòng làm việc của trưởng phòng Hứa mở ra. Thư ký Triệu nói Vương Tử Quân ở lại chờ, sau đó hắn đi vào phòng làm việc của Hứa Tiền Giang.

Vài phút sau thư ký Triệu đi ra nói:

– Bí thư Vương, trưởng phòng mời anh vào.

Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của Hứa Tiền Giang, lúc này Hứa Tiền Giang đang tiếp điện thoại. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì lão phất tay chỉ chỉ, cho Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông.

Thư ký Triệu rót trà cho Vương Tử Quân, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Hứa Tiền Giang. Lúc này trong phòng làm việc chỉ còn lại Vương Tử Quân và Hứa Tiền Giang, cũng không biết trưởng phòng Hứa đang gọi điện thoại cho ai, chỉ nghe được những âm thanh ừ à, căn bản cũng không biết đang nói gì.

– Bí thư Tử Quân, đã làm cậu phải chờ lâu, tôi vừa rồi hàn huyên với một người đồng sự cũ.

Hứa Tiền Giang cung không ngồi xuống ghế của mình sau bàn làm việc, lão cầm ly nước đi dến ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười hì hì nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nào không hiểu rõ tâm ý khi mà lãnh đạo tự hạ thân phận của mình xuống nói chuyện? Hắn vội vàng dùng giọng kính cẩn nói:

– Trưởng phòng Hứa cứ bận rộn, tôi chờ một lát cũng không là gì.

Hứa Tiền Giang vẫn tương đối thỏa mãn với thái độ của Vương Tử Quân, chỉ là lão không biết đối phương bảo trì thái độ này được bao lâu, vì thế có chút lo lắng.

Sau kh nói vài câu liên quan đến phương diện cuộc sống hàng ngày, Hứa Tiền Giang chợt mở miệng:

– Đồng chí Tử Quân, tỉnh ủy cố ý điều động đồng chí Lý Quý Niên, bây giờ muốn trưng cầu ý kiến của thị ủy La Nam.

– Như vậy thì tốt quá, trưởng phòng Hứa, tôi giơ hai tay tán thành với ý kiến của tỉnh ủy. Trưởng phòng Lý là người có kinh nghiệm phong phú, nhiều năm qua đã cẩn trọng và mệt mỏi vì sự phát triển kinh tế của thành phố La Nam, tôi cảm thấy những đồng chí như vậy nếu không được đề bạt thì cũng đừng nên để cho tấm lòng nhiệt huyết bị nguội lạnh. Ngài có thể nói rõ cho tôi biết, đồng chí Lý Quý Niên sẽ được điều động đi làm bí thư ở nơi nào? Tôi cũng sớm thông báo và uống rượu mừng của anh Lý.

Vương Tử Quân tràn đầy nụ cười, bộ dạng vui vẻ vì Lý Quý Niên sắp được đề bạt. Nhưng khi Vương Tử Quân nói ra như vậy thì Hứa Tiền Giang biết cục diện hôm nay căn bản sẽ rơi vào bế tắc.

Hứa Tiền Giang gần đây thật sự cảm khái vì câu nói kinh điển của bí thư Hào: Quan chức giống như ngực phụ nữ, ai cũng muốn chen vào, điều này làm Hứa Tiền Giang cảm thấy rất đúng. Nhưng tỉnh Sơn Nam có nhiều thành phố, hơn nữa bí thư thành phố La Nam và An Dịch đều do tuyến trên cho ra chỉ định, lão là trưởng phòng tổ chức chỉ có thể gây ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm các vị bí thư thị ủy mà thôi, vì những vị trí bí thư thị ủy đều chỉ có một, cho dù là bí thư Hào Nhất Phong muốn điều chỉnh cũng không dễ dàng.

– Điều này…Ai nói sẽ điều động đồng chí Quý Niên đến thành phố khác?

Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát, sau đó lão cố găng lấy ra vẻ uy nghiêm của trưởng phòng tổ chức để trầm giọng nói.

– Không đi đến thành phố khá, chẳng lẽ điều động lên tỉnh? Chủ tịch Lý là một người công tác mạnh mẽ, dù thế nào cũng phải là lãnh đạo một đơn vị trên tỉnh chứ?

Vương Tử Quân vẫn nở nụ cười như cũ, hắn xen tay vào nhau rồi nói:

– Tôi cũng không nghĩ đến phòng tài chính, nhưng sở giao thông hay cục thuế là có thể được.

Vương Tử Quân rõ ràng đang há miệng sư tử cắn người, tuy Hứa Tiền Giang hiểu rõ tâm tư của Vương Tử Quân, thế nhưng lão không thể không nói theo. Lão nhìn gương mặt với nụ cười tủm tỉm của Vương Tử Quân, thế là không khỏi sinh ra cảm giác ngộ ngạt.

Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức, dù nói chuyện với ai, bọn họ cũng phải đi theo con đường mà lão vạch sẵn. Nhưng bây giờ thì lại khác, lão phải đi theo con đường mà Vương Tử Quân bày ra. Tuy lão cảm thấy kết quả căn bản là không thay đổi, thế nhưng cuộc nói chuyện lần này với Vương Tử Quân lại làm lão sinh ra cảm giác nghẹn họng.

– Tỉnh ủy tất nhiên sẽ suy xét kỹ càng phương diện đề bạt điều động đồng chí Lý Quý Niên, đồng chí Tử Quân, cậu cũng không cần suy xét.

Hứa Tiền Giang tung ra một đòn Thái Cực Quyền, sau đó hắn nói tiếp:

– Chúng ta gặp mặt chủ yếu là bàn bạc về nhân tuyển thay thế cho chủ tịch Lý làm chủ tịch thành phố La Nam.

– Trưởng phòng Hứa, tuy tôi không có quyền can thiệp vào phương diện phân công của tỉnh ủy với đồng chí Lý Quý Niên, thế nhưng tôi là bí thư thị ủy, tôi là người đứng đầu ban ngành thành phố La Nam, tôi thật sự muốn nói một câu: Nếu đồng chí Lý Quý Niên được đề bạt trọng dụng, như vậy thành phố La Nam chúng tôi giơ hai tay đưa tiễn, nếu như ném đồng chí Lý Quý Niên đến một cương vị an nhàn cả đời, chúng tôi mãnh liệt yêu cầu cho đồng chí Lý Quý Niên ở lại thành phố La Nam.

Đầu óc Vương Tử Quân chợt xoay chuyển với vận tốc cao độ, hắn đã có chuẩn bị với sự kiện lần này, thế cho nên lời nói cực kỳ cứng nhắc.

Hứa Tiền Giang gật đầu nói:

– Tôi có thể báo cáo yêu cầu của cậu với lãnh đạo tỉnh ủy, thế nhưng sự việc này còn phải được hội nghị thường ủy quyết định. Lúc này tỉnh ủy cho ra ý kiến chủ tịch thành phố La Nam phải là người bản địa, cậu cảm thấy bí thư Lục Ngọc Hùng là thế nào?

– Đồng chí Lục Ngọc Hùng là cán bộ lão thành, công tác ở thành phố La Nam nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, rất nhiệt tình, hai người các cậu phối hợp nhất định sẽ có thể thúc đẩy thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ.

Hứa Tiền Giang dựa vào phương pháp mình hay sử dụng để bàn với Vương Tử Quân, lão vừa mở miệng đã ðẩy Lục Ngọc Hùng ra ngoài, tất nhiên ðây là một ám hiệu. Lão muốn nói đây là những gì tỉnh ủy đã quyết định, cậu không nên cho ra những ý nghĩ trái chiều.

Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu Hứa Tiền Giang muốn làm gì. Tuy bình thường thì Trưởng phòng Hứa bày ra bộ dạng không xa không gần với hắn, nhưng khi đối mặ với Hào Nhất Phong, trưởng phòng Hứa sẽ không làm việc có lợi cho mình.

– Tôi phản đối đồng chí Lục Ngọc Hùng làm chủ tịch thành phố La Nam.

Một câu nói cực kỳ khí phách phát ra từ miệng Vương Tử Quân, tuy lời nói không quá lớn nhưng rơi vào trong tai lại làm cho Hứa Tiền Giang run lên.

Dù Hứa Tiền Giang đã dự tính Vương Tử Quân sẽ không thể đồng ý cho Lục Ngọc Hùng tiến lên, thế nhưng với kinh nghiệm tham chính nhiều năm, Vương Tử Quân căn bản sẽ phải dùng giọng điệu uyển chuyển để từ chối lời đề nghị của mình. Tất nhiên sẽ nói rằng bí thư Lục căn bản còn chưa trưởng thành chính trị, chỉ sợ khó thể nào tiếp nhận gánh nặng phát triển kinh tế thành phố La Nam.v.v.

Không ngừo Vương Tử Quân lại phản đối quá đơn giản và trực tiếp như vậy.

Tôi phản đối.

Một lời phản đối quá rõ ràng và thẳng thắn của Vương Tử Quân thật sự làm cho một vị cán bộ công tác tổ chức lão luyện như Hứa Tiền Giang cũng phải nghẹn họng. Lão nhìn chằm chằm vào mặt Vương Tử Quân, thật sự rất muốn mắng cho một chặp, thế nhưng lão đang trưng cầu ý kiến của người ta, người ta phản đối cũng không có lý do gì để dạy bảo uốn nắn.

– Tôi nghe nói đồng chí Lục Ngọc Hùng công tác cẩn trọng, giỏi làm tốt công tác thực tế, lại hòa đồng với quần chúng nhân dân, là một cán bộ có uy vọng mạnh mẽ ở thành phố La Nam. Một đồng chí như thế này, vì sao bí thư Tử Quân lại phản đối?

Hứa Tiền Giang dù sao cũng là cán bộ lão thành ở phương diện công tác tổ chức, lão chỉ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mới nói:

– Trưởng phòng Hứa, có vài lời tôi không muốn nói nhưng anh đã trưng cầu ý kiến thì tôi cũng sảng khoái nói cho rõ. Tôi hiểu rõ về đồng chí Lục Ngọc Hùng, người này tâm tư quá nặng nhưng lại thích gây dựng vòng quan hệ nhỏ hẹp, nó rất bất lợi cho sự phát triển của thành phố La Nam. Hơn nữa tôi còn nhận được nhiều đơn thư tố cáo, nói bí thư Lục quá thân cận với các thương nhân ở vài hạng mục. Vì vậy tôi thấy tốt nhất nên cẩn thận trong tình huống phân công đồng chí Lục Ngọc Hùng.

– Đồng chí Tử Quân, tôi sẽ phản ánh những ý kiến của cậu cho thường ủy tỉnh ủy.

Hứa Tiền Giang lúc này cũng sinh ra cảm giác vô lực, lão không quá quan tâm đến những lời vừa rồi của Vương Tử Quân.

Ai cũng nói chia bè kết phái, cô gắng tạo nên vòng quan hệ nhỏ hẹp trong quan trường chính là tai họa ngầm, nhưng ai mà không làm như vậy? Có một câu nói thế này: Tiến vào ban ngành mà không có quan hệ thì không bằng chẳng tiến vào ban ngành, tiến vào vòng quan hệ không tiến vào ban ngành thì còn hơn tiến vào ban ngành, không tiến vào ban ngành mà không có cả vòng quan hệ, như vậy chẳng khác nào một đứa cháu bị ông nội đuổi ra khỏi nhà.

Đồng thời phương diện Lục Ngọc Hùng thân cận quá mức với thương nhân cũng không phải phạm vi quản lý của trưởng phòng Hứa Tiền Giang.

Hứa Tiền Giang biết rõ muốn làm cho Vương Tử Quân sảng khoái tiếp nhận ý kiến của bí thư Hào Nhất Phong là hầu như không thể, vì thế mà lão quyết bỏ dở cuộc nói chuyện lần này. Dù sao thì ý kiến của Vương Tử Quân cũng chỉ mang tính chất tham khảo mà thôi, có nên nắm bắt hay không phải xem tâm tính của Hào Nhất Phong. Mà lão hầu như có thể khẳng định trăm phần trăm là Hào Nhất Phong sẽ tuyệt đối không suy xét ý kiến của Vương Tử Quân. Hạ cấp có quyền đề nghị ở phương diện nhân sự, thế nhưng quyền quyết định lại nằm trong tay tỉnh ủy.