Chương 1900: Trao đổi bị động.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đám người bốn phía biết chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ có chuyện cần nói với nhau, thế nên nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Hà Kiến Chương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói: – Chủ tịch Vương, lần này tôi bệnh không đúng lúc.

Vương Tử Quân nhìn về phía Hà Kiến Chương rồi cười cười nói: – Chủ tịch Hà, bây giờ anh không nên nghĩ nhiều như vậy, thực tế bệnh này phát hiện sớm tốt hơn muộn, anh nói xem có đúng không?

– Đúng vậy, nhưng nó lại đến không đúng lúc. Hà Kiến Chương nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng không chút che giấu nói: – Lúc này là thời điểm quan trọng của chủ tịch, sức khỏe của tôi lại xảy ra vấn đề. Ôi, ngay cả tôi còn muốn theo ngài công tác cho tốt, thế nhưng bây giờ thì tốt quá rồi, chỉ sợ sẽ cung cấp cho người ta cơ hội cực kỳ tốt.

Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi cười nói: – Chủ tịch Hà, anh muốn nói gì thì tôi hiểu rõ, nhưng anh yên tâm, tôi có thể gánh vác được những chuyện này.

– Chủ tịch, tôi tin tưởng năng lực của ngài. Hà Kiến Chương nói đến đây thì khẽ nói: – Nhưng tôi cảm thấy vấn đề này căn bản là không tốt.

– Từ khi tỉnh lại tôi vẫn nghĩ về vấn đề của mình, nếu như tôi có thể phát bệnh muộn hai năm, đợi đến khi chủ tịch Trương Tề Bảo có lý lịch, tất cả không là vấn đề. Thế nhưng bây giờ lý lịch của Trương Tề Bảo là không đủ, chưa nói đến phương diện tiếp nhận vị trí của tôi, dù là tiếp nhận vị trí của Cố Tắc Viêm cũng có vấn đề.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng có suy xét về những gì Hà Kiến Chương vừa nói.

– Chủ tịch, tôi cảm thấy ngài nên đẩy chủ tịch Trương Bản Tiến tiến lên, còn vị trí của anh ấy, ngài không cần quan tâm. Hà Kiến Chương nói đến đây thì trầm ngâm giây lát, sau đó lại nói: – Nếu như bí thư Sầm không thèm quan tâm đến vị trí của Trương Bản Tiến, như vậy có thể cho bí thư Lý đổi vị trí.

Hà Kiến Chương nói đến bí thư Lý, chính là bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu. Lúc này Hà Kiến Chương cho ra lời đề nghị với Vương Tử Quân, chính là muốn giữ lại vị thế của mình ở ủy ban nhân dân tỉnh. Nếu như có thể đổi vị trí chủ tịch mặt trận tổ quốc của Trương Bản Tiến lấy phó chủ tịch thường vụ, như vậy thì quá tốt.

Nếu như không được, Hà Kiến Chương đề nghị đổi vị trí bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch thường vụ. Vị trí của Lý Chinh Siêu là quan trọng, Sầm Vật Cương hẳn là có ý nghĩ với vị trí của Lý Chinh Siêu. Tuy điều chỉnh như vậy sẽ làm cho lực lượng của Vương Tử Quân co rút lại, thế nhưng lại đảm bảo quyền lên tiếng của Vương Tử Quân ở ủy ban nhân dân tỉnh.

Hà Kiến Chương đang mang bệnh còn có thể suy nghĩ cho Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân cảm động, hắn gật đầu nói: – Thật ra tôi cảm thấy đưa vị trí phó chủ tịch thường vụ cho Sầm Vật Cương cũng không phải là chuyện gì lớn.

Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng hời hợt của Vương Tử Quân, hắn biết rõ vị chủ tịch tỉnh này cực kỳ tự tin, biết đâu tự tin là tư chất tự nhiên của Vương Tử Quân? Hắn nhìn nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, thế là không khỏi nghĩ đến tình cảnh vị chủ tịch này năm xưa một mình đến Mật Đông.

Đúng vậy, thực tế thì Vương Tử Quân có thể vẫn là người chủ đạo hướng đi của ủy ban nhân dân tỉnh, người này chủ yếu là dựa vào năng lực của bản thân mình. Mình ở bên cạnh Vương Tử Quân tuy có vị trí quan trọng, thế nhưng thực tế chỉ là một tồn tại cao cấp ở bên cạnh Vương Tử Quân mà thôi.

Hà Kiến Chương nghĩ như vậy mà không khỏi cười nói: – Chủ tịch nói rất đúng, chỉ cần còn có ngài, tôi cảm thấy phía ủy ban nhân dân tỉnh không thể bùng lên con sóng gì lớn.

Vương Tử Quân nâng ly lên uống một ngụm rồi nói tiếp: – Chủ tịch Hà, bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, khoảng thời gian này anh cứ an tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ căn cứ vào ý kiến của anh mà trò chuyện với bí thư Sầm.

Hà Kiến Chương nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn khó thể ném đi hết lo lắng trong lòng. Hắn tuy có ý tưởng tốt, thế nhưng bây giờ Sầm Vật Cương không còn như trước. Nếu như tin tức Sầm Vật Cương tiến lên một bước còn chưa được truyền đến, như vậy bí thư Sầm sẽ tình nguyện đạt đến thế cục bây giờ với Vương Tử Quân, nhưng bây giờ tin tức kia càng thêm nặng nề, có xu hướng ván đóng thuyền.

Bí thư Sầm còn có thể thỏa mãn với một vị trí phó chủ tịch thường vụ nữa không?

Sau khi an ủi Hà Kiến Chương một phen thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng bệnh. Khi hắn hỏi thăm giám đốc Mã về tình hình bệnh của Hà Kiến Chương, lúc này Phương Anh Hồ từ đầu hành lang đi đến, khi thấy Vương Tử Quân thì nhanh chóng tiếp cận.

– Chủ tịch Vương, tôi biết ngài đến nên đặc biệt đến chào hỏi. Phương Anh Hồ nhìn Vương Tử Quân rồi vừa cười vừa nói.

Lúc này Hà Kiến Chương đã tỉnh, vì vậy có nhiều người đến thăm. Dù sao Hà Kiến Chương cũng không phải bị bệnh nan y, không ảnh hưởng đến nụ cười của đám người này.

Vương Tử Quân bắt tay Phương Anh Hồ rồi nói: – Thư ký trưởng anh đến khi nào vậy?

– Tôi vừa mới đến, bí thư Sầm hôm nay tiếp kiến khách đến từ nước Mỹ, yêu cầu tôi thay mặt đến thăm chủ tịch Hà, để xem chủ tịch Hà bên này có cần gì hay không? Phương Anh Hồ cung kính đứng ở phía đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân có cảm giác không tệ với Phương Anh Hồ, người này ít nhất cũng có phẩm hạnh tốt, thế nên cười nói: – Chủ tịch Hà đã khá hơn, rõ ràng là có phúc bình an.

– Đúng vậy, chủ tịch Hà bị bệnh là lời cảnh báo cho chúng ta, người một khi đã cao tuổi thì nên chú ý sức khỏe. Phương Anh Hồ nói rồi lại cảm khái.

Dù sao thì Phương Anh Hồ cũng là thư ký trưởng của Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và người này cũng không có gì để nói. Vì vậy sau khi nói vài câu thì Phương Anh Hồ đi về phía phòng bệnh của Hà Kiến Chương.

Vương Tử Quân từ bệnh viện quay về thì tham gia hai hội nghị, khi có chút thời gian nhàn rỗi thì gọi điện thoại cho Thạch Kiên Quân, muốn thông báo với Thạch Kiên Quân về sự kiện lần này. Dù thế nào thì người khống chế cuối cùng cũng là ban ngành lãnh đạo thượng cấp.

Thạch Kiên Quân bên kia vẫn bận rộn nhiều việc, dù sao thì hắn cũng vừa mới tiến vào đơn vị, hơn nữa lại là một đơn vị quan trọng nhất của trung ương, không biết có bao nhiêu vấn đề nhân sự cần phải giải quyết. Trưởng ban Thạch bây giờ cần phải giải quyết nhiều việc, hơn nữa còn có nhiều người nhìn chằm chằm vào ban ngành này.

Sau khi nói hai câu thì Thạch Kiên Quân khẽ nói: – Tử Quân, tôi nghe nói chủ tịch Hà Kiến Chương đổ bệnh có phải không?

Chưa đến một ngày mà ngay cả Thạch Kiên Quân cũng đã biết, Vương Tử Quân không khỏi cảm khái, đồng thời khẽ nói: – Chủ tịch Hà thật sự có chút không khỏe.

– À, Hà Kiến Chương phối hợp với anh rất tốt, anh ấy đổ bệnh thì anh nên tính toán cho tốt. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì do dự giây lát rồi nói: – Lúc này lãnh đạo tôn trọng ý kiến của tỉnh Mật Đông, tôi cảm thấy anh ở sự kiện này nên liên hệ tốt với bí thư Sầm Vật Cương, chỉ khi nào hai anh tạo nên sự nhất trí thì tôi mới dễ làm những công tác còn lại.

Đạt thành nhất trí với Sầm Vật Cương? Vương Tử Quân khẽ chớp mắt, hắn biết rõ chuyện bây giờ là Sầm Vật Cương nắm thế chủ động, hắn muốn nhất trí với Sầm Vật Cương cũng không dễ dàng gì. Nhưng Thạch Kiên Quân nói như vậy thì cho dù thế nào cũng phải thực hiện theo đúng như vậy.

Dù sao thì hắn cũng có quan hệ không tệ với Thạch Kiên Quân, thế nên Thạch Kiên Quân cho ra sự trợ giúp rất lớn.

Hai người nói chuyện thêm vài phút, sau đó Thạch Kiên Quân cúp điện thoại. Sau khi đặt điện thoại xuống thì Vương Tử Quân chỉ nghĩ đến những lời nói của Thạch Kiên Quân, việc cấp bách của hắn lúc này là đạt thành nhất trí với Sầm Vật Cương, hoặc là cùng Sầm Vật Cương đạt thành hiệp nghị ở sự kiện Hà Kiến Chương, nếu không thì phải động vào bí thư Lâm.

Trong sự kiện này nếu như Lâm Trạch Viễn mở miệng thì căn bản còn lợi hại hơn Vương Tử Quân nói rách miệng, thế nhưng mấu chốt là khi uy vọng càng cao thì Lâm Trạch Viễn càng ít khi cho ra chỉ thị ở sự việc cụ thể.

Nhưng Lâm Trạch Viễn cũng rất ít khi trợ giúp trực tiếp cho Vương Tử Quân. Tất nhiên Vương Tử Quân biết rõ đây là Lâm Trạch Viễn đang khảo nghiệm mình, nếu như bây giờ mình nhịn không được, như vậy sẽ gây bất lợi cho sự phát triển sau này.

Xem ra vẫn phải tìm Sầm Vật Cương nói chuyện cái đã.

Lúc này trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Cố Tắc Viêm đang vừa uống trà vừa trò chuyện với Sầm Vật Cương. Hắn là một người luôn theo sát bên cạnh Sầm Vật Cương, tuy hắn có vị trí khá nhạt bên phía ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng hắn lại cực kỳ có thể diện ở chỗ Sầm Vật Cương.

– Bí thư Sầm, khoảng thời gian này khôn biết chủ tịch Vương còn lợi hại như năm xưa hay không, cũng không biết dưới tình huống này còn có thể chống đỡ được không? Cố Tắc Viêm căn bản không cần che giấu địch ý với Vương Tử Quân trước mặt Sầm Vật Cương, lời nói ra khỏi miệng cũng rất cay nghiệt.

Sầm Vật Cương nở nụ cười uống trà, phần lớn thời gian lão đều là lắng nghe, lúc này nghe thấy Cố Tắc Viêm nói lời quá mức thì mới mở miệng: – Anh đấy, có năng lực nhưng miệng mồm lại không ra gì. Dù gì thì chủ tịch Tử Quân cũng là lãnh đạo của anh, anh nói chuyện cần phải chú ý nhiều hơn.

– Bí thư, ngài phê bình là tốt với tôi, tôi biết rõ điều này, đây không phải là tôi muốn phát tiết một chút trước mặt ngài sao? Tôi luôn là người không che đậy miệng ở chỗ của ngài, nghĩ đến đây nói đến đó, nếu không thì tôi cũng không phải là người nổi tiếng nói thật ở tỉnh Mật Đông này. Cố Tắc Viêm rõ ràng nắm chặt tính tình của Sầm Vật Cương, thế nên cố ý lớn tiếng nói.

Sầm Vật Cương cười cười, lão nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi nói: – Chủ tịch Cố, chủ tịch Hà sinh bệnh thì tôi cũng rất đau buồn. Ôi, một đồng chí khổ sở nhiều năm như vậy đến bây giờ còn chưa từng nói mệt mỏi, thật sự là quá liều mạng công tác, lần này lại ngã xuống khi còn ở trên cương vị. Bây giờ phía ủy ban nhân dân tỉnh khá rối, chủ tịch Vương bận rộn không chịu nổi, anh làm cấp phó thì nên đảm đương thay cho chủ tịch Vương, khi cần đảm đương thì nhất định phải đảm đương, anh có hiểu không?

Dũng cảm đảm đương đôi khi lại có ý nghĩa khác, Cố Tắc Viêm cười cười nói với Sầm Vật Cương: – Bí thư Sầm, tôi hiểu rõ điều này.

Cố Tắc Viêm nói đến đây thì trầm ngâm giây lát rồi nói: – Bí thư, tôi cảm thấy nếu cứ mãi để cho thư ký trưởng Phương ở văn phòng tỉnh ủy cũng không phải quá hay, càng nên để anh ấy tiến bước, nhất định phải có kinh nghiệm ở nhiều cương vị. Ngài cảm thấy cho anh ấy đến công tác ở ủy ban nhân dân tỉnh có phù hợp hay không?

Sầm Vật Cương căn bản rất thỏa mãn với một người là quản gia văn phòng tỉnh ủy như Phương Anh Hồ, cũng không phải dễ dàng tìm người phù hợp để thay thế. Nhưng Cố Tắc Viêm nói lại khá đúng, dù thế nào thì cũng phải đẩy Phương Anh Hồ đi ra, có kinh nghiệm nhận chức ở nhiều vị trí là rất quan trọng với Phương Anh Hồ.

Đồng thời nếu như Phương Anh Hồ là phó chủ tịch thường ủy, như vậy vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy sẽ để trống, mà vị trí này thì dù là Vương Tử Quân hay là lãnh đạo thượng cấp cũng phải tôn trọng ý kiến của Sầm Vật Cương. Dù sao thì thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng là thư ký cho bí thư tỉnh ủy.

Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên vài ý nghĩ, lão chợt cười nói: – Chủ tịch Cố, mong anh giúp đỡ cho thư ký trưởng Anh Hồ nhiều hơn.

– Điều này mong bí thư cứ yên tâm. Cố Tắc Viêm càng tỏ ra vui vẻ hơn.

Đối với Văn Thành Đồ thì ai trở thành phó chủ tịch thường vụ thì cũng không phải là việc có thể suy xét, hắn đang suy nghĩ mình muốn có chỗ tố cho mình trong sự kiện này thì phải theo sát tiến độ của bí thư Sầm, tuyệt đối không nên để cho bí thư Sầm có ý kiến với mình.

Nhưng Văn Thành Đồ tin tưởng bí thư Sầm sẽ không có ý kiến với mình, dù sao thì khoảng thời gian gần đây mình luôn có biểu hiện vâng lời, hầu như luôn theo sát tiến độ của bí thư Sầm.

Thật lòng thì Văn Thành Đồ thích nhìn những chuyện như hiện tại phát sinh, hắn và Kiến Chương không có giao tình gì đặc biệt, hơn nữa hắn còn có tâm tư giấu kín khó nói ra, đó là có vài phần ghen ghét Hà Kiến Chương.

Tất nhiên Văn Thành Đồ không dám biểu hiện sự ghen ghét này ra ngoài, Hà Kiến Chương mặc dù có vị trí ở phía dưới hắn trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng dù là phạm vi quản lý hay uy tín trong thường ủy vẫn vượt xa hắn. Điều này làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng cho đến nay thì Văn Thành Đồ chỉ dám giấu cảm giác không thoải mái của mình vào trong lòng. Lúc này Hà Kiến Chương vừa mới bị bệnh, không lâu sau sẽ vì nguyên nhân sức khỏe mà lui ra, điều này làm cho hắn cảm thấy trong lòng cân đối hơn.

Nếu là trước kia Văn Thành Đồ tuyệt đối sẽ muốn tính toán cho mình một chút, nhưng bây giờ hắn nghĩ đến tình thế hiện tại, hắn xác định cho mình một con đường, đó là theo sát tiến độ của bí thư Sầm. Được mất vào lúc này không quan trọng với hắn, chủ yếu là thắng lợi ở phương diện đại cục.

Vương Tử Quân bây giờ có lẽ đang cực kỳ đau đầu. Văn Thành Đồ nghĩ đến phản ứng của Vương Tử Quân mà không biết vì sao lại nghĩ đến con gái của mình. Vài ngày qua con gái có biểu hiện làm cho hắn tức giận, nhưng sau cảm giác tức giận thì có chút đau lòng.

Văn Ngư Nhi dù thế nào cũng là con gái của Văn Thành Đồ, hắn không thể không quan tâm được.

Văn Thành Đồ hoan nghênh việc điều chỉnh Văn Ngư Nhi đến tỉnh đoàn công tác. Trước đó hắn ngẫu nhiên nghe nói con gái trong trắng của mình công tác ở gần bên Vương Tử Quân, thế là cảm thấy cực kỳ bực mình, ăn cơm cũng không ngon. Dù hắn tin tưởng con gái Văn Ngư Nhi tài sắc vẹn toàn của mình là công chúa không lo việc gả ra ngoài, thế nhưng những lời nói lung tung chung quanh cũng ảnh hưởng đến thanh danh của con gái mình.

Hà Kiến Chương điều động Văn Ngư Nhi đến tỉnh đoàn là một việc công đức vô lượng. Nhưng không biết vì sao nha đầu Văn Ngư Nhi kia mỗi ngày đều khóc lóc khổ sở, điều này làm cho Văn Thành Đồ nhìn vào và cảm thấy tức giận.

Nhưng dù có tức giận thì Văn Thành Đồ cũng không dám ồn ào, chỉ sợ ồn ào lên càng không hay.

Văn Ngư Nhi kia không phải thật sự có ý với Vương Tử Quân đấy chứ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị Văn Thành Đồ áp chế, hắn không tin đây là sự thật, tất nhiên hắn cũng không muốn tin đây là sự thật.