Chương 661: Nhướng mày kiếm ra khỏi vỏ.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trịnh Khiếu Nam cũng hiểu ý nghĩ của anh mình, thế nhưng hắn lại không muốn đi dễ dàng như vậy. Câu nói của La Thường Minh chỉ là một phương diện, chủ yếu là hắn muốn phát tiếc bức bối trong lòng. Hắn nâng ly lên uống cạn, sau đó mới cười ha hả nói:

– Bí thư Vương, tôi đi làm việc trước, ngài là lãnh đạo, cũng không nên quá cứng nhắc với một tiểu dân như tôi.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nâng ly uống cạn, hắn cũng không tiếp tục dốc ly mà nhìn về phía Mễ Hoa Lâm đứng cách mình không xa rồi khẽ cười cười.

Mễ Hoa Lâm vốn luôn chú ý đến Vương Tử Quân, bây giờ thấy Vương Tử Quân gật đầu thì khẽ gật đầu với bốn tên đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng mình.

– Bí thư Vương, xe của tôi lúc này còn đang bị giữ trong đội cảnh sát giao thông, anh xem có nên nói với cục trưởng Hà một tiếng, để anh ấy thả xem ra được không? Chẳng phải chỉ là vượt đèn đỏ thôi sao? Chỉ cần phạt tiền là được rồi.

Trịnh Khiếu Nam nhìn Vương Tử Quân uống cạn ly rượu, khóe miệng hắn chợt lộ ra nụ cười sáng lạn. Hắn vung tay cầm lấy một ly rượu trên chiếc mâm mà nhân viên phục vụ vừa đưa sang, sau đó dùng giọng cười nhạo nói với Vương Tử Quân. Đám người đứng xem náo nhiệt ở chung quanh cũng không khỏi đi dịch về phía này.

Đám người nơi đây phần lớn đều hiểu rõ chuyện gì xảy ra với chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam, ngay sau ngày nhận chức thì Vương Tử Quân đã bị chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam chặn mất lối vào ở thị ủy, Hà Tiến Chung lại càng phải giữ chiếc xe của Trịnh Khiếu Nam lại. Lúc này Trịnh Khiếu Nam chào hỏi Vương Tử Quân yêu cầu thả xe, đó chính là tiến thêm một bước chà đạp tôn nghiêm của bí thư thị ủy Vương Tử Quân.

– Khiếu Nam, cậu uống xong rồi, lên lầu ngủ đi.

Vẻ mặt Trịnh Khiếu Đống chợt biến đổi, hắn dùng giọng lạnh lẽo nói với Trịnh Khiếu Nam.

Từ sâu trong lòng Trịnh Khiếu Đống cũng không muốn quá náo loạn với Vương Tử Quân. Lúc này hắn thấy Vương Tử Quân đã đến, tức là cúi đầu với mình, chính mình cũng nên tạo ra bầu không khí tốt đẹp để cùng nhau phát tài. Dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư thị ủy La Nam, là lãnh đạo thị ủy, nếu áp chế quá mức thì mình cũng không có quả ngọt để ăn. Lúc này nhóm người của mình tuy chiếm thượng phong nhưng lại căn bản không thể nào làm tổn thương Vương Tử Quân. Chiêu thức của em trai mình sử dụng trước mặt bao người, điều này làm cho Vương Tử Quân khó thể xuống đài, nếu đối phương liều mạng cá chết lưới rách thì hai bên căn bản sẽ cực kỳ khó chịu và khổ sở.

Trịnh Khiếu Nam không ngờ lúc này anh mình lại có phản ứng như vậy, hắn định mở miệng lên tiếng, thế nhưng khi hắn thấy ánh mắt âm trầm của anh mình thì dũng khí bừng bừng đã tan biến sạch sẽ. Khi hắn chuẩn bị bỏ đi, đúng lúc Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

– Chỉ vượt đèn đỏ mà giữ xe cậu đến lúc này cũng không đúng, Trịnh Khiếu Nam, tôi có thể nói với Hà Tiến Chung một câu, để anh ấy thả xe của cậu ra.

Lời nói của Vương Tử Quân không khỏi làm cho Trịnh Khiếu Nam sững sốt, gnay cả đám người chung quanh cũng ngây cả người.

Đám người chung quanh thật sự không hiểu nổi, thầm nghĩ đầu óc của vị bí thư này có phải bị lừa đá hay không, Trịnh Khiếu Nam đã sắp bỏ đi, anh cần gì phải nói ra như vậy?

Nhưng Trịnh Khiếu Đống lại sinh ra cảm giác không đúng, vì vẻ mặt Vương Tử Quân lúc này quá bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến mức làm hắn cảm thấy ớn lạnh.

Lý Quý Niên đứng bên cạnh xem náo nhiệt với gương mặt treo nụ cười nhàn nhạt, lúc này hắn cũng có vài phần kinh ngạc. Vương Tử Quân làm sao vậy? Hôm nay đối phương đổi tính sao?

Gương mặt Lục Ngọc Hùng thì càng đen thêm vài phần, hắn vốn đang cố gắng ra vẻ đàm thoại với người khác, bây giờ càng không có tâm tư để tiếp tục câu chuyện. Vì vậy mà vị cục trưởng cục vệ sinh đang nói chuyện với hắn chợt cảm thấy phát lạnh, cứ tưởng mình nói gì không đúng với lãnh đạo.

– Nhưng…

Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề, hắn không quan tâm đến những ánh mắt nhìn về phía mình, hắn dùng cặp mắt như đao nhìn về phía Trịnh Khiếu Nam:

– Nhưng cậu căn bản không còn cơ hội được chạy chiếc xe kia nữa đâu.

– Keng.

Ly rượu trong tay Trịnh Khiếu Đống rơi xuống đất bẻ tan tành, nhưng lúc này hắn cũng không còn tâm tư để quan tâm. Hắn nhìn vẻ mặt cực kỳ sắc bén của Vương Tử Quân, thế là trầm giọng nói:

– Bí thư Vương nói không cho Khiếu Nam chạy chiếc xe kia, như vậy nó sẽ không chạy chiếc xe kia, tôi sẽ mua cho nó chiếc xe mới.

Khi Trịnh Khiếu Đống lên tiếng thì bốn tên đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng Mễ Hoa Lâm đã tiến lên vây quanh Trịnh Khiếu Nam.

– Trịnh Khiếu Nam, cậu khả nghi cố ý gây thương tích cho người khác đến tử vong, cậu đi theo chúng tôi một chuyến.

Cầm đầu nhóm người là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hắn vừa nói vừa giữ lấy cánh tay của Trịnh Khiếu Nam.

– Mày muốn làm gì? Cút ngay cho tao, tao nói cho mày biết, tao là người có bệnh tâm thần, nếu mày đụng đến tao, ông nổi điên sẽ làm thịt mày.

Trịnh Khiếu Nam chợt sững sờ, sau đó lớn tiếng nói với tên đàn ông kia, đồng tơời nắm đấm cũng đánh thẳng về phía đối phương.

Đáng tiếc người đàn ông này không phải giống như cô gái Lý Uyển Xương tìm cho Trịnh Khiếu Nam, cũng không nhẫn nhịn chịu đựng như vậy. Khi Trịnh Khiếu Nam vung tay lên tấn công thì người đàn ông kia đã vung tay lên cản lại, cùng lúc đó bàn chân cũng đá vào đầu gối của Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam dù là người khá khỏe mạnh hung hăng, thế nhưng lúc này bị đá vào đầu gối cũng không khỏi khụy xuống đất. Người đàn ông nhanh chóng ép Trịnh Khiếu Nam phải nằm xuống đất.

– Vương Tử Quân, con bà nó mày dám bắt ông, ông nói cho mày biết, chuyện này ông không để yên đâu. Ông bị bệnh tâm thần, chuyện này tòa án đã cho ra phán quyết, tôi nói cho mày biết, dù mày là bí thư thị ủy cũng không được làm loạn.

Trịnh Khiếu Nam thật sự giống như một con thú bi thương, hắn vừa điên cuồng tránh khỏi bàn tay của bốn tên đàn ông kia, vừa lớn tiếng gào thét.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhanh chóng còng tay Trịnh Khiếu Nam, lại dùng giọng tràn đầy khinh thường nói:

– Có giấy chứng nhận tâm thần, con bà nó mày đừng gào thét làm gì cho mỏi miệng, tiểu tử, nói cho mày biết, sau này mày làm giấy chứng nhận thì chịu khó để ý một chút, cũng đừng dùng một thằng lừa đảo để ký vào giấy chứng nhận tâm thần.

Trịnh Khiếu Nam chợt ngây cả người, hắn dù thế nào cũng không ngờ người bắt mình lại trả lời một câu như vậy. Khi hắn đang sững sờ thì Trịnh Khiếu Đống đưa mắt và Hà Tiến Chung đi đến, Hà Tiến Chung cũng không nhìn Vương Tử Quân mà trầm giọng hỏi bốn người đàn ông trẻ tuổi:

– Các anh là ai? Ai cho các anh bắt người lung tung.

Người đàn ông kia thấy Hà Tiến Chung thì đưa tay chào nói:

– Cục trưởng Hà, tôi là trung đội trưởng Lưu Cương của đại đội cảnh sát hình sự, tôi phụng mệnh đuổi bắt đào phạm, đây là trát bắt giam.

Chương 661(p2): Nhướng mày kiếm ra khỏi vỏ.

Người đàn ông nói rồi đưa một phần văn kiện ra trước mặt Hà Tiến Chung.

Lúc này Hà Tiến Chung chợt cảm thấy trong lòng rét run, hắn biết rõ bắt Trịnh Khiếu Nam chính là ý của Vương Tử Quân, nếu có Vương Tử Quân gật đầu thì căn bản không ai dám động vào Trịnh Khiếu Nam cả. Lúc này Vương Tử Quân đám động vào Trịnh Khiếu Nam, như vậy trong tay chắc chắn phải có căn cứ chính xác, nếu không đối phương sẽ chẳng dám đến chỗ này bắt người.

Nhưng dù biết đối phương có kế hoạch rõ ràng thì Hà Tiến Chung vẫn phải hỏi cho rõ ràng, dù sao thì hắn cũng cần cho đám người ở chung quanh một câu trả lời.

– Trịnh Khiếu Nam có giấy chứng nhận tâm thần, hơn nữa tòa án đã nhận định cậu ấy không cần chịu trách nhiệm hình sự trong hành vi đánh người gây ra tử vong.

Hà Tiến Chung dùng giọng trầm thấp nói ra một sự thật, thế nhưng ánh mắt lại rất cấp bách.

– Cục trưởng Hà, là thế này, hôm nay chúng tôi nhận được tin tức truyền đến từ thành phố Sơn Viên, bọn họ đã phá một vụ án làm giấy chứng nhận giả, cũng bắt được một đám người chuyên giả danh lừa bịp ký nhận vào giấy chứng nhận, trong đó có vị tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư Tôn Nghiêu Thọ. Sau khi trải qua lấy lời khai, Tôn Nghiêu Thọ đã khai báo rõ ràng, tất cả học vị tiến sĩ đại học Newcastle, giáo sư, chuyên gia giám định tâm thần đều là giả.

– Sau khi bị bắt thì Tôn Nghiêu Thọ đã khai báo chính mình nhận tiền để làm giấy chứng nhận tâm thần giả mạo cho Trịnh Khiếu Nam.

Lưu Cương nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hà Tiến Chung, sau đó nói tiếp:

– Sau khi chúng tôi nhận được tin tức này, vì tránh để cho phần tử phạm tội chạy thoát, chúng tôi quyết định tiến hành bắt khẩn cấp Trịnh Khiếu Nam.

Hà Tiến Chung nhìn Lưu Cương ngẩng đầu lên tiếng, trong lòng thật sự sinh ra xúc động muốn bóp chết đối phương. Nhưng hắn không thể làm như vậy, không những vì hắn biết rõ người này chỉ là một tên thủ hạ, càng bởi vì lúc này tất cả thường ủy thị ủy đều đứng trước mặt hắn, hắn không làm gì hơn được.

– Làm tốt lắm.

Hà Tiến Chung nhẫn nhịn một lát rồi mới nghẹn họng nói ra ba chữ kia, thế nhưng gương mặt hắn lạnh như băng lại căn bản không có chút ý nghĩ tán thưởng. Nhưng lúc này lại không có bao nhiêu người chú ý đến gương mặt của hắn, mọi người đều quan tâm đến tin tức nhận được từ miệng Lưu Cương.

Tuy Lưu Cương mở miệng nói đến sự kiện cảnh sát thành phố Sơn Viên phá một vụ án làm chứng nhận giả một cách cực kỳ trùng hợp, thế nhưng dù là ai cũng cảm thấy nó căn bản không trùng hợp chút nào. Tôn Nghiêu Thọ cũng xem như lăn lộn trong ngành tâm thần ở tỉnh Sơn Nam được nhiều năm, vì sao khi công thành danh toại thì mới bị vạch trần? Vì sao khi hắn làm giấy chứng nhận giả cho Trịnh Khiếu Nam thì bị đưa ra xét xử? Những chuyện này nếu nói không có ai đứng đằng sau thúc đẩy thì bọn họ dù gì cũng sẽ không tin, thế nhưng người đứng đằng sau đó chỉ có thể là vị bí thư trẻ tuổi kia.

Sau khi Trịnh Khiếu Nam lấy ra giấy chứng nhận tâm thần thì rất nhiều người cho rằng bí thư Vương Tử Quân sẽ phải thỏa hiệp, lại không ngờ bí thư Vương bắt tay vào khía cạnh khác, tát thật mạnh lên mặt đám người đứng chung quanh xem náo nhiệt.

Vương Tử Quân nhìn Trịnh Khiếu Nam đang vùng vẫy mà trong lòng thầm kêu may mắn, hắn sở dĩ có thể lật ngược thế cờ nhanh như vậy cũng là vì nghe nói đến đại học Newcastle. Kiếp trước Vương Tử Quân có chút ký ức về đại học này, chủ yếu là vì một học giả nổi tiếng bị vạch trần giả mạo chức vụ, trong đó có nhiều người tự nhận mình là tiến sĩ hay giáo sư từ trường đại học Newcastle.

– Đưa đi.

Lưu Cương nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm, sau đó hắn vung tay lên nói với ba tên đồng bạn phía sau.

Đám đồng bạn của Lưu Cương bị nhiều đại nhân vật nhìn vào chằm chằm thì cũng sinh ra cảm giác không thoải mái, sau khi bọn họ nghe thấy như vậy thì nhanh chóng đưa Trịnh Khiếu Nam ra khỏi khách sạn. Đám người đứng chung quanh xem xét vụ việc cũng nhanh chóng tránh đường cho nhóm Lưu Cương đi ra. Nhưng vẻ mặt của đại đa số đều cực kỳ quỷ dị, càng lợi dụng lúc Trịnh Khiếu Nam bị đưa đi để lén đi ra ngoài. Đối với bọn họ thì nơi này không phải địa phương nên ở lâu, nếu như để cho bí thư Vương thấy bọn họ xuất hiện ở chỗ này, như vậy sẽ để lại ấn tượng cho lãnh đạo, sẽ là cực kỳ không hay.

– Bí thư Vương, ngài đã làm tôi cảm thấy giật mình.

Trịnh Khiếu Đống đã khôi phục lại bình tĩnh, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân nói.

Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng thản nhiên nói:

– Tôi cảm thấy kết quả này là rất bình thường, lưới trời lồng lộng tuy thưa khó lọt, những lời này vẫn cực kỳ đúng đắn.

Trịnh Khiếu Đống lúc này có thể nói là cực kỳ tức giận, bữa tiệc lần này vốn là chúc mừng Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, chúc mừng bọn họ thắng lợi trong đấu tranh với Vương Tử Quân. Thế nhưng còn chưa nhấm nháp được hương vị thắng lợi thì Trịnh Khiếu Nam lại bị bắt, nó giống như một cái tát thật mạnh đánh lên mặt hắn, thậm chí không phải là một mình hắn, mà phải là bọn hắn. Tình cảnh hôm nay quá náo nhiệt, hầu như tất cả mọi người đều thấy tình huống như vậy diễn ra, trước mặt mọi người thì em hắn bị bắt, bị người ta kéo ra ngoài giống như một con chó chết.

– Bí thư Vương, núi cao sông dài, chúng ta sẽ luôn có cơ hội gặp lại nhau.

Giọng điệu của Trịnh Khiếu Đống có mang theo vài phần lạnh lùng.

– Núi sao sông dài sao? Cái này để nói sau đi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tống Ích Dân, sau đó đi về phía Lý Quý Niên.

Tống Ích Dân nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân, hắn khẽ gật đầu với hai tên đàn ông đi theo sau lưng mình.

Hai gã đàn ông tiến lên trước mặt Trịnh Khiếu Đống, một người đưa ra giấy chứng minh công tác nói:

– Chào giám đốc Trịnh, chúng tôi là người của viện kiểm sát thành phố La Nam, ngài tình nghi ngụy tạo chứng cứ, mong ngài phối hợp điều tra với chúng tôi.

Trịnh Khiếu Đống nhìn gương mặt lạnh băng của người đàn ông đối diện mà không khỏi thở ra một hơi, hắn biết dù lúc này mình có nói gì cũng không nên chuyện, trước khi đến thì người ta đã có thể bịt kín tất cả đường lui của mình.

Trịnh Khiếu Đống đi, nếu so sánh với Trịnh Khiếu Nam thì có vẻ thoải mái hơn, nhưng không ít người nhìn về phía Trịnh Khiếu Đống bằng ánh mắt đau thương. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hơn nữa Trịnh Khiếu Đống cũng không phải đơn giản chỉ là một con ngựa.

Gương mặt đen của Lục Ngọc Hùng lúc này càng thêm đen nhẻm, hắn cũng không nói gì nhưng trong lòng lại liên tục bùng sóng. Thua, lân này hắn quyết đấu với Vương Tử Quân, hắn nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng cuối cùng lại thua trong rối loạn. Không những anh em Trịnh gia trở thành trò cười cho cả thành phố La Nam, chính Lục Ngọc Hùng hắn cũng là trò cười cho người ta trong những buổi trà dư tửu hậu.

Lục Ngọc Hùng trầm mặt, ánh mắt lại nhìn về phía chủ tịch Lý Quý Niên. Lúc này Lý Quý Niên đang cười, thế nhưng lúc này nụ cười của chủ tịch Lý căn bản không còn ung dung như trước kia.