Chương 1030: Mở mồn phải ngẩng đầu nhìn thực lực

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với cục trưởng Đồ, sau đó cười nói với người đàn ông trung niên bên kia:

– Chủ nhiệm Lục, tôi đến thủ đô thật sự là hai mắt tối đen, anh đưa đến nơi nào thì tôi cũng chỉ biết đến đó mà thôi.

– Ha ha, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không đưa cậu đến ngõ cụt.

Vương Tử Quân nói vài lời khiêm tốn làm cho chủ nhiệm Lục rất vui, hắn vỗ vỗ vai Vương Tử Quân rồi dùng giọng thân mật nói.

Cục trưởng Đồ đi theo chủ nhiệm Lục đã khá lâu, biết rõ lãnh đạo của mình không phải người có ánh mắt thấp kém. Có thể làm cho người cán bộ trẻ tuổi kia ngồi cùng xe, thậm chí còn xưng anh em, như vậy người kia cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhân vật như vậy càng kết giao nhiều thì càng tốt.

Khi cục trưởng Đồ sững sờ thì thấy vị chủ tịch thành phố đáng ghét kia đi về phía bên này, thế là hắn thầm sinh ra ý nghĩ ác độc. Thầm nghĩ anh cứ quấn lấy người tôi không tha, đúng là không có ánh mắt, thật sự xin lỗi, hạng mục của anh xem như chấm dứt.

Cục trưởng Đồ thầm có ý nghĩ hung ác, thế nhưng bàn chân vẫn tiến lên tiếp đón chủ tịch Hà, hắn không thể làm cho người kia quấy rối làm cho hai vị lãnh đạo mất hứng.

Cục trưởng Đồ nhìn nụ cười trên mặt tên chủ tịch Hà kia mà vẻ mặt càng thêm khó coi, chủ nhiệm Lục đang tiếp khách, nếu như chủ nhiệm mất mặt, như vậy vị trí phó cục trưởng của hắn xem như chấm dứt.

– Chủ tịch Khởi Duệ, đến gặp mặt chủ nhiệm Lục đi.

Vương Tử Quân khẽ phất tay với Hà Khởi Duệ rồi lớn tiếng nói.

Khi Vương Tử Quân nói ra những lời này thì vẻ mặt cục trưởng Đồ đã đi đến bên cạnh Hà Khởi Duệ chợt biến đổi, lời nói muốn phát ra khỏi miệng đã nhanh chóng bị nuốt xuống bụng.

Vị cán bộ trẻ tuổi kia có quan hệ gì với viên chủ tịch thành phố này? Nhìn vào thái độ của chủ nhiệm Lục, rõ ràng là có ý muốn kết giao với đối phương, nếu như mình đắc tội với vị lãnh đạo trẻ tuổi kia, chủ nhiệm Lục muốn giết mình chỉ cần một lời nói mà thôi.

Cục trưởng Đồ nghĩ đến đây mà không khỏi đổ mồ hôi hột, đồng thời cũng cảm nhận được vị chủ tịch luôn mở miệng cười kia có độ nặng thế nào.

Hà Khởi Duệ lúc này cũng cảm thấy khá bối rối, thế nhưng sau khi nghe Vương Tử Quân mở lời mời, thế là cất bước đến trước mặt người đàn ông trung niên kia. Vương Tử Quân chỉ vào Hà Khởi Duệ rồi nói:

– Chủ nhiệm Lục, vị này chính là chủ tịch Khởi Duệ, thật sự giúp đỡ tôi rất nhiều trong công tác.

Chủ nhiệm Lục cười nói:

– Chủ tịch Khởi Duệ, hoan nghênh, hoan nghênh.

Mặc dù không giới thiệu nhưng Hà Khởi Duệ nhìn vào biểu hiện của cục trưởng Đồ và biết được độ nặng của chủ nhiệm Lục. Hắn vội vàng vươn tay ra bắt tay chủ nhiệm Lục:

– Chào chủ nhiệm Lục.

Cục trưởng Đồ nhìn ba người bên kia trò chuyện vui vẻ mà vẻ mặt không khỏi liên tục biến đổi. Nhưng hắn là người nhiều kinh nghiệm quan trường, tuy trong lòng ảo não nhưng chỉ sau nháy mắt thì trên mặt đã xuất hiện nụ cười tràn trề.

Cục trưởng Đồ nhìn ba người Vương Tử Quân, chủ nhiệm Lục và Hà Khởi Duệ đi vào trong khách sạn, hắn mới chạy đến hỏi lái xe:

– Cậu em, đây là ai vậy? Sao lãnh đạo lại khách khí như thế?

– Là bạn học của lãnh đạo ở trường đảng!

Tài xế này trước kia có quan hệ không tệ với chủ nhiệm Lục, lúc này hắn nhận thuốc của cục trưởng Đồ rồi nói:

– Nghe nói bí thư Vương chính là một học viên nhỏ tuổi nhất trong lớp, thật sự là tương lai vô hạn.

Cục trưởng Đồ biết rõ sự kiện chủ nhiệm Lục đến tham gia ban huấn luyện ở trường đảng trung ương, trước khi đi báo danh thì hắn còn đi theo xe lãnh đạo một lần. Những người tham gia khóa huấn luyện lần này có cấp bậc gì? Hắn biết rất rõ ràng, vị cán bộ kia hình như trẻ tuổi quá mức thì phải. Nghĩ lại thì thấy rõ đối phương là người tương lai vô hạn, hèn gì lãnh đạo của mình mới tình nguyện kết giao như thế.

Nhưng lúc này thời gian không cho phép cục trưởng Đồ hỏi lái xe lãnh đạo quá nhiều, hắn phất tay với viên lái xe rồi cất bước đi theo sau.

Vương Tử Quân và chủ nhiệm Lục đi ở phía trước, Hà Khởi Duệ đi sau hai người bọn họ. Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với chủ nhiệm Lục, thế là trong lòng thật sự có đầy đủ hương vị.

Nếu sớm biết bí thư Vương đã nghĩ biện pháp, Hà Khởi Duệ nào cần phải đến chờ cả nửa buổi ngoài phòng làm việc của cục trưởng Đồ? Anh nhìn mà xem, bí thư Vương thân mật xưng anh em với người ta, xem ra chênh lệch với mình là quá lớn.

Khi Hà Khởi Duệ quyết định phải biểu hiện cho tốt để tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy La Nam của bí thư Vương, đúng lúc cục trưởng Đồ đi đến bên cạnh. Hắn nhìn gương mặt vốn lạnh nhạt như tiền của đối phương biến thành một đóa hoa, hơn nữa nụ cười của cục trưởng Đồ lại giống như có vài phần nịnh nọt.

Một bữa cơm chủ khách đều vui vẻ, cuối cùng Vương Tử Quân mỉm cười tiễn chủ nhiệm Lục lên xe, sau đó cùng Hà Khởi Duệ đi về khách sạn.

– Khởi Duệ, sự kiện sân bay anh phải liên hệ nhiều hơn với vị cục trưởng Đồ kia.

Vương Tử Quân cũng không biết sự kiện xảy ra giữa Hà Khởi Duệ và cục trưởng Đồ, hắn sắp xếp bữa cơm lần này chính là vì muốn làm cho sự việc của Hà Khởi Duệ đơn giản hơn một chút.

Hà Khởi Duệ tất nhiên không muốn nói ra sự kiện mình bị cục trưởng Đồ lạnh nhạt với Vương Tử Quân, hắn cười cười nói:

– Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng liên lạc với cục trưởng Đồ, để hạng mục sân bay của thành phố La Nam chúng ta được nhanh chóng thông qua.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

– Sân bay có liên hệ đến đại cục tiến thêm một bước trong quá trình phát triển của thành phố La Nam chúng ta, nhất định phải nắm chặt, nếu có gì khó khăn thì chúng ta đồng tâm hiệp lực xử lý.

Hà Khởi Duệ nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Vương Tử Quân, Hà Khởi Duệ thật sự vô cùng cảm khái. Tuy người trước mặt vẫn là bí thư Vương, thế nhưng lại là một tồn tại như núi cao mà hắn cần kính ngưỡng.

Nếu không phải là người có địa vị như vậy thì sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác như thế sao?

Sau khi trao đổi với Vương Tử Quân về vài công tác ở thành phố La Nam, Hà Khởi Duệ chia tay với Vương Tử Quân ở cổng khách sạn. Vương Tử Quân ngồi trên một chiếc xe khu thường trú điều đến để quay về trường đảng, còn Hà Khởi Duệ đi vào trong khách sạn.

– Chào chủ tịch Hà, tôi là anh Đồ của ủy ban cải cách trung ương.

Khi Hà Khởi Duệ chuẩn bị nghỉ ngơi thì một số lạ gọi đến, vừa mới nghe máy thì bên kia đã truyền đến nụ cười.

Hà Khởi Duệ nghe hai chữ anh Đồ thì chợt sững sốt, thế nhưng hắn nhannh chóng có phản ứng, người gọi điện thoại đến chính là cục trưởng Đồ.

Vì bữa tiệc rượu buổi trưa lấy chủ nhiệm Lục và Vương Tử Quân là chính nên hai người Hà Khởi Duệ và cục trưởng Đồ căn bản không nói nhiều lời. Nhưng khi rót rượu thì cục trưởng Đồ luôn tỏ ra rất nhiệt tình, giống như muốn cụng ly thật mạnh với Hà Khởi Duệ để biểu hiện những áy náy của mình ra ngoài.

– Chào cục trưởng Đồ.

Hà Khởi Duệ cười ha hả nói, hắn cũng lên tiếng không làm cho đầu dây bên kia cảm thấy có chút vấn đề. Tuy hắn thấy đối phương nói như vậy chỉ là điệu bộ giả vờ, thế nhưng người ta đã chủ động gọi điện thoại, hơn nữa hạng mục sân bay của thành phố La Nam cần chữ ký của người ta, thế cho nên hắn rất khách khí, dù thế nào cũng không thể đấm lên mặt người cười cho được.