Chương 1452: Thí xe bảo vệ tướng.

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chân Hồng Lỗi giống như một kiếm khách đang quyết đấu, khi hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Dân rồi lên tiếng, hắn giống như đang nắm chặt một chuôi kiếm, trong lòng kích động vì phát tiết cảm giác báo thù. Hắn phải dùng thanh kiếm lạnh như băng này để đâm vào lồng ngực đối phương, phải tìm ra cho đối phương một lối thoát khốn khổ nhất.

Diệp Thừa Dân thấy đám thường ủy tỉnh ủy đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm, lão cũng không khỏi cảm thấy khó chịu vì câu hỏi của Chân Hồng Lỗi. Chân Hồng Lỗi chỉ cảm thấy tay mình đang run lên, trái tim đang run lên, có một cảm giác thoải mái đang bùng phát giống như hắn đang phát tiết với một người phụ nữ nào đó, vừa sướng vừa mang theo khoái cảm ngược đãi đối phương. Đám người kia trước đó luôn đối nghịch với hắn, hôm nay đến lượt hắn ra tay bài binh bố trận ép chết đối phương.

Chân Hồng Lỗi phải phát ra âm thanh của mình, cũng không quản sự việc mang đến cho mình kết cục thế nào, là bi tráng hay tương lai sáng lạn. Lúc này bầu không khí trong phòng họp bị hắn làm cho trở nên cực kỳ cô đọng, nếu như chuyện này là một cây đuốc, như vậy chỉ cần dùng một cây diêm có thể đốt cháy bừng bừng, người có thể đưa cây diêm ra chỉ có thể là Chân Hồng Lỗi hắn mà thôi. Chỉ cần hắn đốt diêm châm vào cây đuốc, không lo người khác không châm thêm dầu.

Bầu không khí trong phòng họp lặng ngắt như tờ, đám người tham gia hội nghị thường ủy đều bày ra gương mặt cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Lỗ Kính Tu.

Lỗ Kính Tu là bí thư ủy ban tư pháp, Chân Hồng Lỗi hỏi như vậy thì những người khác có thể lảng tránh không trả lời, nhưng Lỗ Kính Tu thì không thể nào tránh đi đâu được. Câu trả lời của hắn là rất quan trọng, vì hắn biết trách nhiệm chủ yếu của sự kiện này thuộc về người nào.

Người ta càng hùng hồn thì mình càng khó đối phó, Lỗ Kính Tu trước kia hiểu những lời này, thế nhưng bây giờ mới chính thức hiểu được ý nghĩa ở sâu bên trong. Mặc dù trước khi họp thì hắn đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng lúc này bị ép không còn đường lui, hứn vẫn cảm thấy những gì mình suy xét trước đó căn bản là không đủ. Hắn không thể nghĩ ra đối sách phù hợp nhất, hắn thật sự không thể làm cho đám người kia bỏ qua không hủy diệt tương lai chính trị của mình.

Chân Hồng Lỗi nói như vậy thì Lỗ Kính Tu phải lên tiếng trả lời, tất cả những người tham gia hội nghị hôm nay đều đang chờ câu trả lời của hắn, biết đâu còn có nhiều người bên ngoài đang chờ đợi câu trả lời này?

Tuy Lỗ Kính Tu cảm thấy cực kỳ oan uổng, có muôn vàn điều không phục, thế nhưng hắn không có kế sách nào khác. Bây giờ hắn chỉ có thể phục tùng đại cục, phải thay nhân vật quan trọng trong mắt mọi người kia nhận lấy những trách nhiệm khốn khổ này.

Bây giờ Lỗ Kính Tu chủ động lấy thân ra che chở cho người kia, nhưng người kia lại chưa đến phòng họp này. Điều này làm cho Lỗ Kính Tu có chút phẫn nộ, đồng thời có chú đau lòng.

Người kia không đến tham gia hắn lần này.

Lỗ Kính Tu nâng ly nước lên uống một ngụm, sau khi uống xong thì hắn cần phải đối mặt với tất cả chất vấn, đối mặt với chỉ trích, càng phải chịu trách nhiệm như thái sơn ép lên đầu. Đến khi đó chỉ sợ hắn không còn đủ tâm tư để nuốt xuống một ngụm nước giống như vậy.

[CHARGE=4]

– Cục trưởng Hồng Lỗi, anh nói anh không biết chuyện này sao? Giọng nói của Kim Hành Thuấn chợt vang lên.

– Đúng vậy, chủ tịch Kim, ngài nên biết tính cách của tôi, con người của tôi có nhiều bệnh tật, thế nhưng tuyệt đối có sao nói vậy, căn bản không nói lời giả dối. Chỉ cần là chuyện tôi làm ra, tôi sẽ tuyệt đối gánh chịu trách nhiệm, nhưng sự việc này không phải do tôi chỉ đạo, tôi không phải là người gây họa, thế nên tuyệt đối không thể gánh lấy trách nhiệm của người khác, không thể đứng ra làm kẻ ngốc chịu tội thay cho người khác được. Chân Hồng Lỗi nhìn Kim Hành Thuấn rồi dùng giọng gằn từng chữ nói.

Chân Hồng Lỗi nói hai chữ “kẻ ngốc” cực kỳ vang dội, hội nghị thường ủy là địa phương nghiêm túc, khi nhân viên công tác làm bản ghi chép nghe được lời nói của Chân Hồng Lỗi thì không khỏi dừng bút lại, hắn không phải là lần đầu tiên làm bản ghi chép cho hội nghị thường ủy, mỗi lần đều thực hiện công tác cực kỳ chuyên chú, thế nhưng đây là lần đầu tiên nghe được những lời như vậy.

Nghe được những lời như thế trong hội nghị thường ủy trang nghiêm như thế này có phải là quá hoang đường rồi không? Điều này thật sự làm cho người ta khó tưởng.

Nhưng lúc này cũng không ai dám cười, cũng không có tiếng xì xào bàn tán, nhân viên công tác làm bản ghi chép nhìn qua các vị thường ủy tỉnh ủy, cuối cùng vẫn ghi hai chữ như vậy vào trong bản ghi chép.

Đậu Minh Đường nghe hai chữ kia phát ra từ miệng Chân Hồng Lỗi mà vẻ mặt không khỏi liên tục biến đổi. Tuy trước đó hắn đã cùng trò chuyện với Lỗ Kính Tu, đã quyết định sự việc. Thế nhưng hắn căn bản biết rõ tính cách của Lỗ Kính Tu, người kia có thái độ không phải là quá kiên định.

Mặc dù Lỗ Kính Tu hiểu rõ lợi hại của sự việc, thế nhưng dù sao cũng có cảm tình của mình, có người nào tình nguyện gánh vác sai lầm thay cho người khác? Hơn nữa một tội danh vào lúc này có thể đẩy anh xuống mồ bất cứ lúc nào, thế nên nói Lỗ Kính Tu ra tay chịu trách nhiệm mà không oán trách và hối hận thì có vẻ quá khó khăn. Nhưng Lỗ Kính Tu cũng không còn đường nào khác để đi, phải hiểu câu nói thí xem bảo vệ tướng.

Lỗ Kính Tu uống một hớp nước, cổ họng vang lên vài tiếng khó chịu, thế nhưng hắn phải cố gắng nuốt nước xuống bụng. Hắn vốn cảm thấy sự việc này không nên tiếp tục bùng sóng, thế nhưng Chân Hồng Lỗi và Kim Hành Thuấn một người hỏi một người đáp lời, phối hợp quá ăn ý, lại làm cho sự việc thêm xấu.

Tất cả giống như mới chỉ là bắt đầu.

Đậu Minh Đường nghĩ đến đây mà cảm thấy mình không thể không lên tiếng. Nếu như ý chí của Lỗ Kính Tu có chút không kiên định, cứ mãi trầm mặc không nói lời nào, như vậy muốn ngăn cơn sóng giữ cũng là quá khó khăn, chỉ sợ sau đó muốn tu bổ cũng không còn cơ hội nữa rồi.

– Cục trưởng Hồng Lỗi, tôi hiểu tâm tình của anh vào lúc này, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở anh, anh nói chuyện cần phải chú ý một chút, đây chính là hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Đồng thời có một số việc anh không chỉ nhìn vào một mặt, anh là một cán bộ đảng viên thì phải nhìn vào đại cục, chỉ cần một lòng vì việc công, vì sự phát triển của Nam Giang thì tôi cảm thấy dù anh công tác không có sự liên hệ chặt chẽ cũng không đáng kể, dù thế nào thì anh cũng vì sự phát triển tổng thể của Nam Giang. Đậu Minh Đường dùng đại cục để áp chế lời nói của Chân Hồng Lỗi, thế nhưng mọi người đều hiểu rõ lời này của hắn là nói đến ai. Khi hắn cường điệu đại cục thì Lý Thừa Uyên thản nhiên nói: – Lời nói chú ý đại cục của bí thư Đậu là rất tốt, cục trưởng Hồng Lỗi, sau này anh nên thỉnh giáo bí thư Đậu nhiều hơn.

– Nhưng nếu so sánh với phương diện đại cục thì chúng ta càng phải chú trọng đến mặt cầu thị, tôi hy vọng sự kiện vừa rồi xảy ra cần phải có câu trả lời rõ ràng, cần phải có trách nhiệm rõ ràng.

Lời nói đối chọi gay gắt của phó bí thư tỉnh ủy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh giống như một thanh kiếm sắc đâm vào lồng ngực Lỗ Kính Tu. Lúc này tâm tư dao động của hắn càng không thể kiên định, hắn biết lúc này mình không nên do dự, nhưng ép hắn làm ra lựa chọn thì thật sự quá khó khăn.

Không ai ép Lỗ Kính Tu phải lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người nhìn vào làm hắn cảm thấy áp lực của mình là quá lớn. Nếu như giống như lời nói của Lý Thừa Uyên, chính mình sẽ hy sinh anh dũng nhưng chỉ đổi lấy sự phí công vô ích mà thôi, như vậy không phải là mình chết oan sao?

Lỗ Kính Tu nghĩ đến phương diện mình sẽ bị người ta trào phúng, nghĩ đến những đả kích mà mình sắp gặp phải, hắn không khỏi cảm thấy rất do dự. Hắn nhìn qua chiếc ghế trống bên kia, trong đầu càng lóe lên vài ý nghĩ u ám.

Dựa vào cái gì mà bây giờ anh còn không đến? Dựa vào cái gì mà anh ra tay nhưng tôi phải là người đến chùi đít?

Dựa vào cái gì?

Tuy trong đầu liên tục vang lên những ý nghĩ không cam lòng, thế nhưng Lỗ Kính Tu vẫn hít vào một hơi thật sâu, sau đó quyết định áp dụng những dự định trước đó của mình.

Dù sao thì sự việc này cũng do anh của Lỗ Kính Tu sắp xếp, biết đâu đứng đằng sau chính là một đại nhân vật mà gia đình mình không thể từ chối được. Nếu như mình đổi ý giữa đường, tuy có thể trốn tránh nhất thời, thế nhưng kết cục cuối cùng của mình càng thảm thương hơn.

Thôi thì gánh chịu vậy.

Lỗ Kính Tu cắn răng nhìn thoáng qua Diệp Thừa Dân, sau đó hắn trầm giọng nói: – Bí thư Diệp, chuyện này là tôi lỗ mãng, tôi xin thừa nhận sai lầm với hội nghị thường ủy.

Một câu nói vừa ra khỏi miệng thì làm cho tâm tư dày vò của Lỗ Kính Tu trở nên cực kỳ thoải mái. Mặc dù tất cả chỉ mới là bắt đầu, thế nhưng như vậy cũng có nghĩa là hắn không còn phiền não vì sự lựa chọn của mình.

Không cần phiền não có đôi khi cũng là chuyện tốt.

Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Lỗ Kính Tu hầu như dùng giọng không chút do dự nói tiêp: – Tôi nghe cục công an thành phố Đông Hồng nói về việc sắp có một thuyền buôn lậu sắp giao dịch ở vùng biển quốc tế, tôi cảm thấy thời cơ là rất tốt, nếu như có thể bắt được người và cả tang vật, như vậy sẽ cho ra đả kích nghiêm trọng cho tình hình buôn lậu trong tỉnh. Nhưng người tính không bằng trời tính, tin tình báo của hành động lần này là không chính xác, còn tạo nên tình thế căng thẳng vào lúc này, gây ra những ảnh hưởng bất lợi đối với hình tượng và công tác của tỉnh Nam Giang.

Phòng họp trở nên cực kỳ yên tĩnh, tuy mọi ánh mắt vẫn tập trung lên người Lỗ Kính Tu, thế nhưng biểu hiện của bọn họ căn bản không hoàn toàn giống nhau.

[CHARGE=4]Đậu Minh Đường thì thở dài một hơi, hắn thật sự lo lắng Lỗ Kính Tu dao động ở phương diện này. Nếu Lỗ Kính Tu thật sự dao động, như vậy sẽ là cực kỳ bất lợi cho Vương Tử Quân.

Lúc này thì quá tốt, Lỗ Kính Tu cuối cùng vẫn tiến hành dựa theo phương án mà hai bên vạch ra trước đó. Tuy hắn không biết Lỗ Kính Tu vừa rồi đã khó khăn thế nào khi phải đấu tranh tâm lý tự vượt qua chính mình, thế nhưng ít nhất bây giờ sự việc cũng được giải quyết viên mãn, hắn cảm thấy vui mừng vì đã bảo vệ được Vương Tử Quân.

Thí xe bảo vệ tướng, tuy nói dễ nhưng chính thức làm lại rất khó.

Diệp Thừa Dân cũng cảm thấy có chút bất ngờ, thế nhưng cũng có vài phần nằm trong dự đoán. Dù sao thì lão cũng không phải chưa từng được thấy qua tình huống thí xe bảo vệ tướng. Bây giờ có thêm một tình huống như vậy xuất hiện, cũng không phải là chuyện gì quá mức ngạc nhiên.

Diệp Thừa Dân biết rõ sự kiện này xảy ra như thế nào, lão biết rõ người đứng sau Vương Tử Quân là ai, bây giờ người ta đã làm như vậy, lão không cần tiếp tục gây rối.

Vương Tử Quân đi, Lỗ Kính Tu ngã xuống, trong Nam Giang chỉ còn lại một mình Đậu Minh Đường, những gì mà Vương Tử Quân kinh doanh ở Nam Giang sẽ trở thành hoa trong gương, trăng trong nước. Đậu Minh Đường chỉ còn một mình, chỉ có thể lựa chọn một là mình hai là Chử Vận Phong, mà Diệp Thừa Dân tin tưởng Đậu Minh Đường sẽ chọn mình.

Vì chuyện này Vương Tử Quân và Chử Vận Phong đã kết thù với nhau, chỉ sợ thù oán càng thêm sâu. Tuy Vương Tử Quân sẽ ảm đạm rời khỏi Nam Giang, thế nhưng nói một cách tổng quát thì vẫn không có vấn đề gì.

Đường phát triển sau này của một người trẻ tuổi như Vương Tử Quân còn dài, không thể không nhắc đến sự tồn tại của Vương Tử Quân, đó căn bản là một lực kiềm chế cực kỳ lớn cho Chử Vận Phong.

– Bí thư Lỗ, nếu theo những lời anh đã nói, cục công an Đông Hồng bắt đầu hành động thì anh đã biết rồi sao? Giọng nói bình tĩnh của Diệp Thừa Dân vang lên làm cho người ta cảm nhận được sự uy nghiêm cực lớn.

– Đúng vậy, tôi biết rõ. Lỗ Kính Tu ngẩng đầu lên dùng giọng không chút do dự nói: – Khi đó tôi cảm thấy đây là một sự kiện cực kỳ có tính chuyên nghiệp, thế nên giao cho chuyên gia đi làm, nếu thật sự đả kích được đám người buôn lậu thì cục công an thành phố Đông Hồng ra mặt cũng không phạm sai lầm.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão chuẩn bị giải thích biết thời biết thế theo lời của Lỗ Kính Tu. Nhưng lão nghĩ như vậy mà người khác lại không nghĩ như thế, lão còn chưa kịp lên tiếng thì Chử Vận Phong ở bên cạnh đã mất kiên nhẫn nói: – Bí thư Kính Tu, anh là bí thư ủy ban tư pháp, vì sao anh không tha cục trưởng Chân Hồng Lỗi mà đi đường vòng để thực hiện chuyên án này?

Chân Hồng Lỗi vừa vào trong hội nghị thường ủy thì cố gắng bày ra bộ dạng cực kỳ đau thương, lúc này nghe thấy lãnh đạo nhắc đến mình, thế là càng nhìn thẳng vào Lỗ Kính Tu.

Lỗ Kính Tu vốn không thèm quan tâm đến Chân Hồng Lỗi, mặc dù một năm qua biểu hiện của Chân Hồng Lỗi là cực kỳ thấp kém, thế nhưng Lỗ Kính Tu biết rõ thái độ của người này căn bản không khiêm nhường cung kính giống như những gì đang biểu hiện ra bên ngoài. Chân Hồng Lỗi là người căn bản không coi hắn ra gì, trong đầu đối phương có bản cửu chương của riêng mình, sao có thể cúi đầu xưng thần với mình được?

Nếu như là trước kia thì Lỗ Kính Tu sẽ cố gắng giải thích, nhưng bây giờ dù gì thì vò mẻ lại sứt, hắn cũng không quá quan tâm. Hắn cười lạnh một tiếng nói: – Chủ tịch Chử hỏi vì sao tôi không thông qua đồng chí Chân Hồng Lỗi, tôi cũng nói thật, trong quá trình chấp pháp chúng tôi cũng không muốn trắng trợn tuyên truyền. Thế cho nên khi mà cục trưởng Đoạn muốn báo cáo lên cho cục công an tỉnh, tôi đã lên tiếng bảo vệ cho đồng chí Chân Hồng Lỗi.

Lỗ Kính Tu nói là bảo vệ thế nhưng người nơi đây ai không phải kẻ tai thính mắt tinh? Hắn nói như vậy căn bản là không tín nhiệm Chân Hồng Lỗi.