Chương 1705: Chí hướng rộng lớn ánh mắt bao la. ​

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vương Tử Quân cảm thấy mình cũng không phải là một người mù quáng, bản thân quyền lực không có gì là xấu, ngược lại còn có sức cuốn hút mê người. Sức cuốn hút của nó cũng không phải nằm ở công năng chính trị của bản thân, chủ yếu là ở phương diện đạt dược dã tâm của một người đàn ông, hoặc gọi là chí lớn. Vì vậy mặc dù mối quan hệ với Sầm Vật Cương đến tình trạng như hôm nay cũng không phải là ước nguyện ban đầu của hắn khi đến Mật Đông, thế nhưng hắn không hối hận, hắn làm tất cả cũng vì hiến kế cho sự phát triển của Mật Đông.

Sau khi đi vào khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, Phùng Vũ Trách và Tần Hoài Chung mới phát hiện không phải chỉ có bọn họ được Vương Tử Quân gọi đến, trong phòng họp còn có các vị lãnh đạo thành phố Kim Hà và Tử Quân. Hai bên đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía vị trí của mình.

– Chủ tịch Hoài Chung, các anh đến không chậm. Sau khi hai người Tần Hoài Chung ngồi xuống, Lý Hanh Dư đưa sang một điếu thuốc rồi vừa cười vừa nói.

Trước kia khi Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì Tần Hoài Chung là phó thư ký trưởng, thế nhưng vì nguyên nhân liên quan đến Hà Kiến Chương, thế cho nên vị trí của hắn căn bản là ở sau cùng, điều này làm hắn cảm thấy đau đớn khó chịu. Nhưng hắn là người tâm tư kín đáo, căn bản không để lộ tâm tình này ra bên ngoài, hơn nữa cố gắng đạt thành thuận lợi ở phương diện lên hệ với lãnh đạo. Vì vậy tuy mối quan hệ giữa hai bên là bình thường, thế nhưng cũng không có mâu thuẫn.

Bây giờ hai bên ngồi cùng một phòng, Lý Hanh Dư lại chủ động bắt chuyện, nói rõ hôm nay Lý Hanh Dư đã phải liếc mắt nhìn một vị là cấp dưới như Tần Hoài Chung.

Tần Hoài Chung mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc của Lý Hanh Dư rồi nói: – Chúng tôi đi hơi sớm, thế nhưng lại mất bốn năm giờ đi đường.

– À, khi nào đường cao tốc Rừng Dịch hoàn thành, khi đó giao thông sẽ thuận tiện hơn. Lý Hanh Dư nói đến đây thì thở dài một hơi nói: – Anh Tề đã bị phán quyết, muốn thoát ra chỉ sợ phải đến kiếp sau.

Lý Hanh Dư nói đến anh Tề, Tần Hoài Chung tất nhiên biết rõ đó là ai, hắn căn bản không có hảo cảm gì với Tề Quốc Giáp. Nếu như không phải người này nhúng tay vào đường cao tốc đi qua Thanh Chuyên, chỉ sợ bây giờ phía Thanh Chuyên muốn đi ra đường cao tốc cũng không mất hơn chục kilomet.

Nhưng trong nước thường thích tỏ ra đồng tình với kẻ yếu, đây là một loại cảm giác cao cao tại thượng, giống như bao quát bên dưới, tỏ ra mình ưu việt hơn. Bây giờ Tề Quốc Giáp rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn tất nhiên không thể nghiến răng nói bậy về người này, nói như thế sẽ làm cho người ta nghĩ rằng mình đang bỏ đá xuống giếng, lòng dạ quá nhỏ. Thế nên Tần Hoài Chung tuy cực kỳ căm hận Tề Quốc Giáp vẫn phải thở dài nói: – Đáng tiếc, đi nhầm một bước thì thua cả bàn cờ.

– Hừ! Lý Hanh Dư khẽ hừ mũi một tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì. Hắn hút một hơi thuốc rồi mới nói: – Chúng ta không nên nói về anh ấy nữa, Hoài Chung, cậu có ý nghĩ tiến lên hay không?

– Hì hì, bây giờ tôi xem như thoải mái, thế nhưng nếu lão lãnh đạo muốn kéo tôi đi lên, tôi chắc chắn sẽ cực kỳ cảm kích. Tần Hoài Chung thầm suy đoán ý nghĩ của Lý Hanh Dư, hắn không khỏi dùng giọng thản nhiên nói.

Lý Hanh Dư căn bản cũng không bất ngờ với thái độ của Tần Hoài Chung, nếu như hắn nói câu nào cũng nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ của người này, rõ ràng làm cho người ta sinh ra cảm giác giả mù sa mưa. Sau khi trò chuyện thêm vài câu thì chợt nghe Lý Hanh Dư nói: – Với năng lực của cậu thì nên tiến lên làm bí thư thị ủy, làm một chủ tịch thành phố căn bản là tài lớn dùng nhỏ.

– Cơ hội luôn chuẩn bị cho mỗi người, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, tôi tin tưởng sẽ có một ngày cậu đi sau đến trước.

Tần Hoài Chung nở nụ cười thận trọng nhưng không lên tiếng. Lý Hanh Dư nói mà không giải thích, thế nhưng hắn hiểu được ý nghĩa của nó.

– Biết rõ lần này lưu lãnh đạo gọi chúng ta đến để làm gì không? Hì hì, là vì tranh thủ làm khu căn cứ của một công ty nông nghiệp. Theo tôi được biết thì lãnh đạo thượng cấp đã quyết định đối tượng là bốn tỉnh nông nghiệp trong nước, nói cách khác các tỉnh kia căn bản đã có phương án, cho dù chúng ta có nhúng tay vào, như vậy cũng chỉ là đọc sách với thái tử mà thôi. Lý Hanh Dư cười ha hả hai tiếng, giọng điệu có vài phần càu nhàu.

Đúng lúc này Trương Tề Bảo từ bên ngoài đi vào, gương mặt rất nghiêm túc. Hắn cười với đám người trong phòng họp: – Các vị lãnh đạo, vừa rồi chủ tịch Vương có nhận được một cuộc điện thoại của thượng cấp, các vị chờ một lát là được.

– Thư ký trưởng, chủ tịch không đến được, không bằng anh chủ trì hội nghị đi?

– Ha ha, thư ký trưởng Trương, hôm nay mọi người khó có cơ hội gặp mặt, giữa trưa uống vài ly tâm sự được không? Những lời nói nhiệt tình làm cho bầu không khí phòng họp cực kỳ náo nhiệt. Trương Tề Bảo căn bản rất khách khí với những lời mời của các vị lãnh đạo các thành phố trong tỉnh, mặc dù không cho ra câu trả lời thuyết phục, thế nhưng cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác như được tắm gió xuân.

Tần Hoài Chung có quan hệ không tồi với Trương Tề Bảo, hắn cũng không tham gia vào hoạt động náo nhiệt này, chỉ có biểu hiện lạnh nhạt. Lý Hanh Dư ngồi bên cạnh lại lơ đãng nở nụ cười khinh thường.

– Bây giờ thì vui vẻ lắm, hừ. Lý Hanh Dư dùng giọng trầm thấp mắng một câu, sau đó vô tình nhìn thoáng qua thấy Tần Hoài Chung đang dùng biểu hiện quái dị nhìn mình, thế là cực kỳ xấu hổ.

Khi bầu không khí trong phòng họp khá náo nhiệt thì Vương Tử Quân nhanh chóng từ bên ngoài đi vào. Hắn nở nụ cười thản nhiên đi đài chủ tịch ngồi xuống chiếc ghế của mình, sau đó cười nói” – Chào các vị bí thư chủ tịch thành phố, hôm nay tôi mời mọi người đến là có việc cần thương lượng.

Vương Tử Quân mặc dù nói rất khách khí thế nhưng cũng không ai cho là thật. Quan trường thường là như vậy, nếu có vấn đề gì mà lãnh đạo trưng cầu ý kiến của thuộc hạ, để cho mọi người phát biểu ý kiến của mình, tiếp thu ý kiến quần chúng, thực tế đó là lãnh đạo đang hào phóng mở rộng phương hướng mà thôi. Thử nghĩ mà xem, nếu như đám người bên dưới mỗi người một ý kiến, tất cả quấn lấy nhau, như vậy phải chọn đường nào để đi? Vì thế là một người cấp dưới thì nên hiểu hai từ thương lượng có nghĩa thế nào.

Tuy người tham gia hội nghị lần này đều biết vừa rồi trên tỉnh có chuyện gì xảy ra, hơn nữa còn bàn luận cảm thấy chủ tịch tỉnh đang đi vào tình cảnh lung lay sắp đổ. Thế nhưng càng là như vậy thì bọn họ càng phải coi trọng Vương Tử Quân, bọn họ cũng không hy vọng trước khi đi thì chủ tịch Vương cho minh một đả kích nặng nề.

Dù sao thì người rời đi sẽ không có nhiều cố kỵ, vào thời điểm mấu chốt này gõ anh một cái cũng không là vấn đề, thậm chí còn làm anh rơi vào hoàn cảnh ba năm sau còn chưa gượng dậy được.

– Những ngày nay có lẽ mọi người cũng đọc báo và hiểu rõ thông tin, công ty Li Sang là một doanh nghiệp lớn của thế giới, vì bọn họ thực hiện ý đồ chiến lược của mình, muốn xây dựng một khu căn cứ công nghiệp, điều này làm cho người ta phải động tâm. Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch nhìn thoáng qua bên dưới rồi trầm giọng nói tiếp: – Tuy đã có không ít tỉnh thành muốn tiếp nhận hạng mục này, thế nhưng chúng ta cũng phải tranh chấp một chuyến, vì các thành phố trong tỉnh Mật Đông cũng không kém hơn người ta, vì sao không tranh chấp một chút? Mọi người có ý kiến gì thì cứ nói, chúng ta tiếp thu ý kiến của quần chúng, để xem phải làm thế nào để tranh thủ hạng mục này về tỉnh Mật Đông.

– Chủ tịch Vương, tôi nghe nói tuyến trên đã định sẵn hạng mục này cho các tỉnh nông nghiệp lớn trong nước, chúng ta tiến lên tranh chấp có phải là mất công vô ích hay không? Lý Hanh Dư nở nụ cười rồi khẽ nói.

Tuy Lý Hanh Dư nói không quá lớn nhưng ảnh hưởng là không nhỏ, hầu như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.

Vương Tử Quân cũng nở nụ cười nhàn nhạt, giống như đang thỉnh giáo ý kiến của Lý Hanh Dư. Hắn nào không hiểu rõ tâm tư của Lý Hanh Dư? Nhưng hắn cũng không nổi giận mà chỉ dùng giọng ôn hòa nói: – Bí thư Lý, tôi cũng nghe qua tin tức mà anh nói, thượng cấp vì cố gắng giữ hạng mục của công ty Li Sang ở lại mà có đặc biệt tiến cử vài địa phương.

– Nhưng đề cử là đề cử, cuối cùng chọn địa phương nào vẫn là do công ty Li Sang quyết định. Vương Tử Quân nói rồi uống một ngụm trà, sau đó hỏi một vị chủ tịch bên dưới: – chủ tịch Mã, anh nói xem hạng mục kia có cơ hội tiến vào Mật Đông hay không?

– Cũng có cơ hội. Tuy chủ tịch Mã biết khả năng của sự việc này là không lớn, thế nhưng cũng không dám nói là không có khả năng, thế cho nên suy tư giây lát rồi cho ra đáp án như vậy.

Vương Tử Quân cười cười rồi nói tiếp: – Nếu như chúng ta không tranh thủ, như vậy công ty Li Sang sẽ có khả năng tiến vào Mật Đông hay không?

– Tất nhiên là không thể. Chủ tịch mã nói đến đây thì cảm thấy Vương Tử Quân thật sự là một người cực kỳ khéo léo, lại có đủ lý luận. Không phải là chủ tịch Vương không có năng lực thao tác, điều quan trọng chính là quá cứng nhắc, khi mà tất cả mọi người cảm thấy con đường phía trước không thông thì anh ta vẫn ầm ầm lao về phía trước.

Hai người kết thúc đối thoại, Vương Tử Quân nhìn đám người bên dưới rồi nói: – Theo đúng như lời của chủ tịch Mã, chúng ta tranh thủ tuy không nhất định sẽ kéo hạng mục vào Mật Đông, thế nhưng ít nhất là vẫn có hy vọng; nếu chúng ta không tranh thủ, như vậy sẽ trơ mắt mất đi cơ hội. Ý của tôi là dù chỉ có một phần trăm cơ hội thì vẫn phải tranh thủ, căn bản còn hơn không có cơ hội nào.

– Mật Đông muốn phát triển thì cần chúng ta có tinh thần vượt qua khó khăn. Nếu tỉnh Mật Đông muốn phát triển được con đường của mình trong cạnh tranh kịch liệt hiện tại, như vậy cần các cán bộ chúng ta, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo phải có tinh thần đổi mới. Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Lý Hanh Dư chợt đỏ mặt. Mặc dù hắn biết khả năng kêu gọi hạng mục tiến vào Mật Đông là không đáng kể, thế nhưng ít nhất cũng khó tranh chấp với Vương Tử Quân ở phương diện lời nói.

– Nói dễ nghe hơn hát, khi có kết quả thì tôi xem còn giữ được bình tĩnh như lúc này hay không? Lý Hanh Dư cười lạnh một tiếng rồi thầm nghĩ như vậy.

Hội nghị tiến hành được một giờ thì Vương Tử Quân đã phân bổ hết nhiệm vụ. Khi hắn đi về phía phòng làm việc của mình có Phùng Vũ Trách đi theo phía sau.

– Chủ tịch Vương, tôi muốn báo cáo công tác với ngài. Phùng Vũ Trách đi theo sau lưng Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Phùng Vũ Trách rồi thản nhiên nói’ – Bí thư Phùng có gì cứ nói, chúng ta vừa đi vừa nói.

Phùng Vũ Trách nhìn gương mặt lạnh nhạt như trước của Vương Tử Quân, hắn không khỏi léo lên vài ý nghĩ, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: – Chủ tịch Vương, gần đây thành phố Thanh Chuyên chúng tôi luôn đặt trọng tâm ở trên phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng ngài cũng biết tình hình của thành phố chúng tôi rồi đấy, căn bản không được như ý.

– Vạn sự khởi đầu nan, Vũ Trách anh chỉ cần cố gắng làm tốt công tác của mình, tiến thêm một bước mở rộng ý nghĩ và tư tưởng. Tôi tin tưởng một ngày không xa thành phố Thanh Chuyên sẽ tiến lên. Vương Tử Quân vừa đi về phía trước vừa cười nói.

Phùng Vũ Trách nhìn nụ cười vui vẻ của Vương Tử Quân thì cắn răng khẽ nói: – Chủ tịch Vương, tôi phát hiện ra một tình huống, đó là trong tỉnh dù đang hô vang khẩu hiệu kêu gọi đầu tư, thế nhưng nhìn vào hành động của các thành phố thì căn bản là có sấm nhưng không mưa, tôi cảm thấy ngài nên cho ra hành động sửa trị tệ đoan này.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng phát hiện ra những gì mà Phùng Vũ Trách đang nói. Lúc này Phùng Vũ Trách nói ra như vậy, rõ ràng là người thân cận với mình. Vương Tử Quân vỗ vỗ lên vai của Phùng Vũ Trách rồi cười nói: – Không có việc gì, ai thích làm loạn thì cứ để cho bọn họ chạy nhảy tự do.

Sầm Vật Cương thực hiện giống như những gì mình đã nói, căn bản không quan tâm đến phương diện kinh tế của tỉnh Mật Đông. Gần đây lão chú tâm đặt tinh lực ở phương diện điều chỉnh tác phong công tác của cán bộ, thế nhưng lại tìm hiểu rõ ràng từng hành động việc làm của Vương Tử Quân.

– Bí thư, đây là phương án của phòng tổ chức về phương diện tiến thêm một bước tăng cường tác phong cán bộ, mời anh xem qua. Thư ký trưởng Phương Anh Hồ đi đến trước bàn làm việc của Sầm Vật Cương, sau đó đưa lên một phần văn kiện rồi nói.

Sầm Vật Cương tiếp nhận văn kiện xem qua rồi đặt lên mặt bàn, sau đó lại nói: – bí thư Văn có xem qua hay chưa?

– Bí thư, hôm trước bí thư Văn đã xin nghỉ với ngài, vì sức khỏe của bố vợ không được tốt, thế nên anh ấy phải về thủ đô thăm hỏi. Phương Anh Hồ ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương rồi dùng giọng ha hả nói.

Sầm Vật Cương có chút sững sốt, sau đó dùng tay vỗ lên đầu nói: – Anh xem đầu óc của tôi kìa, mỗi ngày đều nghĩ lung tung, căn bản quên mất chuyện quan trọng.

Sầm Vật Cương nói rồi không khỏi cảm khái: – Những ngày qua bí thư Văn có vẻ khá bận rộn.

Phương Anh Hồ nào không hiểu ý nghĩa lời nói của Sầm Vật Cương, hắn nhanh chóng cười nói: – Bí thư Văn có tính tích cực rất cao, ngài nên gia tăng trọng trách cho anh ấy.

– Hừ, chỉ sợ anh ấy cũng không hy vọng tôi gia tăng trọng trách cho người kia. Sầm Vật Cương nói rồi nở nụ cười trào phúng.

Phương Anh Hồ nhìn vẻ mặt của Sầm Vật Cương, hắn cười cười mà không nói gì thêm. Hầu như có một số việc mọi người hiểu là được, không cần phải nói ra.

Sau khi nói chuyện vài câu thì Sầm Vật Cương chợt hỏi: – Anh thấy thế nào về hạng mục của công ty Li Sang?

– Đây là một hạng mục tốt, nếu như có thể tranh thủ được hạng mục này, như vậy sẽ là một động lực cho tỉnh Mật Đông tiến lên. Phương Anh Hồ nói rồi lại thở dài: – Thế nhưng tuy là hạng mục tốt, lại có quá nhiều người tranh giành lẫn nhau, dù điều kiện của Mật Đông chúng ta là rất tốt nhưng khả năng lại quá nhỏ.

Sầm Vật Cương nhìn bộ dạng của Phương Anh Hồ thì không khỏi cười nói: – Anh đúng là, đã là thư ký trưởng rồi mà còn ranh mãnh như vậy. Đã lâu không được nhìn thấy bộ dạng thế này của anh, có phải sắp trở thành ông nên tính ngây thơ chất phác lại bùng phát hay không?

Sau khi nghe Sầm Vật Cương nói mình sắp có cháu nội thì tinh thần của Phương Anh Hồ không khỏi thêm phấn chấn, hắn cười tủm tỉm nói với Sầm Vật Cương: – Ngày hôm qua hai đứa bé có đi đến bệnh viện kiểm tra, chỉ mới được một tháng mà thôi. Bí thư Sầm, đến lúc đó tôi sẽ mời ngài đi uống rượu mừng.

– Anh làm ông thì tôi nhất định sẽ đi qua, hơn nữa cũng không thiếu lễ cho cháu. Sầm Vật Cương nói rồi lại cảm khái: – Vương Tử Quân vẫn là người có thể sáng tạo sự nghiệp, người này giống như một con sư tử mạnh mẽ, chí hướng rộng lớn, ánh mắt bao la, tầm mắt khoáng đạt, phải nói là mênh mông.

– Thế nhưng biện pháp quá cấp tiến, tất nhiên người còn trẻ thường phải gánh chịu những ngăn trở như vậy.

Phương Anh Hồ có chút sững sốt, hắn biết rõ vết rách giữa Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đã ngày càng lớn, không ngờ bây giờ Sầm Vật Cương lại cho Vương Tử Quân đánh giá cao như vậy.