Chương 599: Giơ roi lên cao rồi khẽ hạ xuống

Bí Thư Trùng Sinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi điện thoại đến chính là Chúc Vu Bình. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó bấm nút nghe.

– Chủ tịch Vương, bây giờ ngài có rảnh rổi nói chuyện một chút không?

Chúc Vu Bình dùng giọng trầm thấp nói, nhưng bên trong giọng nói trầm thấp lại có vài phần hưng phấn.

Vương Tử Quân cười cười nói:

– Tôi bây giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn Đông Bộ, lãnh đạo phòng tuyên truyền tỉnh ủy không những là người giỏi ăn nói, nếu nói về phương diện uống rượu cũng thật sự làm cho người ta sợ hãi, anh đang ở đâu?

– Tôi cũng không được uống rượu như ngài, đáng lý ra bên này đã chuẩn bị xong tất cả, nhưng sau khi huyện Lâm Hoàn xảy ra chuyện thì trưởng ban Trần và trưởng phòng Tiền luôn giữ bình tĩnh, tuy bí thư Đổng đã chuẩn bị tiệc rượu nhưng nào dám lấy ra, chỉ có thể vội vàng dùng cơm cho xong mà thôi.

Chúc Vu Bình nói đến đây thì cười cười nói:

– Chủ tịch Vương, lần này thật sự là không ngờ.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ cảm khái của Chúc Vu Bình, bây giờ có một cơ hội tốt để đánh ngã Đảng Hằng. Nếu đánh ngã Đảng Hằng, như vậy quyền uy của Đổng Quốc Khánh ở thành phố Đông Bộ lại càng bị áp chế mạnh mẽ.

– Tôi cũng thật sự không ngờ.

Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói với đầu dây bên kia.

Dưới sảnh dành cho khách quý ở khách sạn Đông Bộ, Đổng Quốc Khánh đang đi qua đi lại cực kỳ ung dung khoan thai, thế nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự nóng như lửa đốt. Hắn biểu hiện cực kỳ trấn định thế nhưng mỗi bước đi lại nặng như ngàn cân, cực kỳ khốn khổ, nhưng người bình thường nhìn vào lại nghĩ rằng bí thư đang nhàn nhã đi qua lại mà thôi.

Chỉ cần là người quen thuộc, chỉ cần chú tâm quan sát một lát sẽ phát hiện tình huống của Đổng Quốc Khánh lúc này hoàn toàn khác lạ. Lúc này tuy tiến độ của bí thư Đổng không khác gì trước kia, thế nhưng tốc độ của ánh mắt lại nhanh hơn dĩ vãng rất nhiều, đây chính là một điểm cực kỳ quan trọng phản ánh tâm tình nôn nóng của bí thư.

– Cốc cốc cốc.

Âm thanh vang lên bên ngoài cầu thang, Đổng Quốc Khánh nghe được âm thanh này thì ngẩng đầu lên, sau đó hắn nhanh chóng cất bước đi ra. Không đợi người trên cầu thang đi xuống hoàn toàn, Đổng Quốc Khánh đã khẽ nói:

– Trưởng ban Nhâm, trưởng ban bây giờ nghỉ ngơi thế nào?

Trưởng phòng Nhâm chính là một cán bộ lão thành của phòng tổ chức tỉnh ủy, nếu nói về quan hệ thì là hạ cấp của Đổng Quốc Khánh. Khi trưởng phòng Nhâm thấy bộ dạng vội vàng của Đổng Quốc Khánh, hắn nhanh chóng tiến lên hai bước nói:

– Bí thư Đổng, trưởng phòng Hứa vừa rồi đi ra khỏi phòng của trưởng ban Trần.

– Trưởng phòng Hứa…Trưởng phòng không nghỉ ngơi sao?

Đổng Quốc Khánh mở miệng hỏi, giọng điệu có vài phần chờ đợi.

– Trưởng phòng còn chưa nghỉ ngơi.

Trưởng ban Nhâm trả lời một tiếng, sau đó khẽ bổ sung:

– Nhưng này bí thư Đổng, tâm tình của trưởng phòng Hứa hôm nay giống như không được tốt cho lắm.

Đổng Quốc Khánh cười khổ một tiếng, sau đó nói:

– Tôi biết rõ tâm tình của trưởng phòng Hứa hôm nay không được tốt, tất cả cũng là do tôi, phụ lòng phó thác của lãnh đạo.

Trưởng ban Nhâm thấy Đổng Quốc Khánh nói như vậy thì nhanh chóng mở miệng an ủi:

– Bí thư Đổng, trời không thiếu mưa gió, người có họa phúc sớm tối, ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra được chứ?

Tuy trưởng ban Nhâm chỉ nói ra một lời an ủi cho có lệ thế nhưng điều này lại làm cho Đổng Quốc Khánh giống như tìm được tri âm. Hắn khẽ gật đầu với trưởng ban Nhâm, sau đó mới cất bước lên lầu:

– Tôi đi quấy rầy trưởng phòng Hứa một chút.

Khi Đổng Quốc Khánh gõ cửa phòng làm việc của Hứa Tiền Giang, lúc này Hứa Tiền Giang đang ở trong phòng xem xét văn kiện. Khi thấy Đổng Quốc Khánh đi vào thì Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống.

Đổng Quốc Khánh cũng không ngồi xuống mà cầm bình trà châm nước vào ly cho trưởng phòng Hứa, lúc này mới cung kính đứng bên cạnh Hứa Tiền Giang không xa, bộ dạng giống như đang chuẩn bị chịu phạt.

– Quốc Khánh, cậu ngồi xuống đi, bây giờ cậu là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, nếu tôi để cho cậu đứng như vậy, người ta lại nói tôi lắm điều.

Hứa Tiền Giang đặt văn kiện xuống bàn, sau đó lão khẽ khoát tay nói với Đổng Quốc Khánh.

– Trưởng phòng Hứa, tôi là người bôi đen thể diện của công tác tổ chức trong tỉnh Sơn Nam, đáng bị phạt.

Đổng Quốc Khánh khẽ cúi đầu trầm giọng nói.

Hứa Tiền Giang rất căm tức với sự kiện hôm nay, lần này lão cùng trưởng ban Trần của ban tổ chức trung ương xuống thành phố Đông Bộ xem xét công tác tổ chức, thực tế chính là trưởng ban Trần đến khảo sát công tác tổ chức ở tỉnh Sơn Nam. Sự việc bây giờ lại náo loạn như vậy, tuy lão có quan hệ không tệ với trưởng ban Trần, thế nhưng nếu phát sinh tranh cãi thì sẽ không quá dễ dàng.

– Cậu ngồi đi, đến đây nói chuyện cũng không cần phải đứng.

Hứa Tiền Giang vỗ xuống chiếc ghế sa lông cách đó không xa rồi trầm giọng nói với Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh có chút do dự, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa. Hắn nhìn gương mặt vẫn không có nụ cười của Hứa Tiền Giang, thế là vội vàng mở miệng kiểm điểm:

– Trưởng phòng Hứa, lần này chúng tôi không làm tốt công tác tiếp đãi lãnh đạo, cũng không nắm chắc sự việc, thế cho nên mới phát sinh sự việc sai lầm vào sáng nay…

Hứa Tiền Giang thấy Đổng Quốc Khánh còn muốn tiếp tục lên tiếng, lão khẽ khoát tay áo nói:

– Quốc Khánh, chuyện này cũng không phải do các anh không làm tốt công tác tiếp đãi, chính là không làm tốt vấn đề nguồn cội, vì vậy mới phát sinh phiền toái hôm nay.

– Vâng, trưởng phòng Hứa, chúng tôi trở về nhất định sẽ xử lý vấn đề này thật nghiêm, sẽ cho ngài và phòng tổ chức tỉnh ủy một câu trả lời rõ ràng.

Đổng Quốc Khánh nghe lời phê bình của Hứa Tiền Giang thì thở dài một hơi. Hắn đã là trợ thủ của Hứa Tiền Giang không ít năm, hắn biết rõ tính tình của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, chỉ cần trưởng phòng phê bình anh, như vậy sự việc sẽ có cơ hội chuyển mình. Nếu như anh ta không chịu nói bất kỳ lời nào, như vậy mới thật sự coi như có chuyện xấu xảy ra.

Hứa Tiền Giang ừ một tiếng, sau đó nâng ly trà lên nhấp một ngụm từ chối cho ý kiến, cuối cùng mới nói:

– Đối với chuyện này cậu định cho ra phương án xử lý thế nào?

– Trưởng phòng, chúng tôi quay về sẽ nghiêm khắc xử lý, nếu như phát hiện có bất kỳ hành vi vi phạm kỷ luật thì sẽ nghiêm trị không tha.

Đổng Quốc Khánh đã sớm nghĩ kỹ những lời đối đáp, thế nên lúc này tuy mở miệng cực kỳ nghiêm túc thế nhưng thao tác thực tế thế nào đã có sẵn hết rồi.

– Tôi hiểu tâm tư của cậu, nhưng này Quốc Khánh, có một số việc phải làm cho tốt, tuyệt đối không được hàm hồ.

Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu với Đổng Quốc Khánh rồi thản nhiên nói:

– Chuyện này nếu không xử lý cho tốt thì thật sự khó ăn nói với trưởng ban Trần.

– Trưởng phòng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

Ánh mắt Hứa Tiền Giang dừng lại trên người Đổng Quốc Khánh hơn mười giây, sau đó mới nói:

– Tôi tin tưởng cậu có thể xử lý tốt chuyện này.

Chương 599(p2): Giơ roi lên cao rồi khẽ hạ xuống.

Bầu không khí trong phòng đã bắt đầu tốt hơn một chút, hơn nữa sau vài câu chuyện trò thì Hứa Tiền Giang lại nói:

– Trong sự kiện này thì Đảng Hằng thật sự có liên quan giống như những gì vị cán bộ kia phản ánh sao?

Đổng Quốc Khánh thầm run lên, dù trước khi đi vào phòng của Hứa Tiền Giang thì hắn đã nghĩ kỹ về vấn đề này, thế nhưng cũng không hy vọng là trưởng phòng Hứa sẽ hỏi như vậy. Dù sao thì Đảng Hằng cũng đã đi theo hắn không ít năm, dù không có công lao cũng coi như có khổ lao, hắn không hy vọng Đảng Hằng có liên lụy quá sâu vào sự việc lần này. Hơn nữa Đảng Hằng còn là thư ký trưởng của hắn, nếu Đảng Hằng xảy ra chuyện, như vậy sẽ chẳng có bất kỳ điểm nào tốt với hắn.

Đổng Quốc Khánh có chút trầm ngâm, sau đó hắn nhanh chóng lên tiếng:

– Trưởng phòng Hứa, trong thành phố thật sự có vài lời đồn đãi, thế nhưng tôi cảm thấy không nên tin vào những điều như vậy. Nếu chúng ta cứ nghe thấy tiếng gió là nói trời mưa, như vậy sẽ đả kích tính tích cực của các đồng chí.

Đổng Quốc Khánh dùng giọng mơ hồ nói, thế nhưng lời nói mơ hồ như vậy lại biểu hiện rõ ràng ý nghĩ của mình. Đó chính là tốt nhất sự việc không nên liên quan đến Đảng Hằng.

Hứa Tiền Giang lấy từ trong túi áo của mình ra một gói thuốc, lão rút một điếu cho mình, một điếu ném cho Đổng Quốc Khánh. Đổng Quốc Khánh dùng hai tay nhận thuốc của Hứa Tiền Giang, hắn nhanh chóng lấy bật lửa châm thuốc cho lãnh đạo, sau đó lại tự châm thuốc cho mình.

– Quốc Khánh, cậu cảm thấy sự việc lần này có thể áp xuống được không? Vì chưa nói đến trưởng ban Trần, nói về thế cục hiện tại ở thành phố Đông Bộ, anh cảm thấy Đảng Hằng bị viên cán bộ huyện Lâm Hoàn tố cáo chỉ là một sự việc ngoài ý muốn sao?

Hứa Tiền Giang nói làm cho Đổng Quốc Khánh khẽ run lên, nếu thật sự có người đứng ở phía sau màn để vung tay thao tác sự việc này, như vậy phương án đưa lên cao rồi khẽ đặt xuống của hắn xem như không còn đất diễn.

Đổng Quốc Khánh có chút do dự, đúng lúc này một bóng người xuất hiện trong lòng hắn. Khi bóng người này xuất hiện thì tâm tình do dự của hắn đã nhanh chóng trở nên kiên định.

– Trưởng phòng Hứa, tôi hiểu rõ vấn đề, nhưng Đảng Hằng cậu ấy…

Đổng Quốc Khánh có chút do dự, sau đó khẽ nói.

– Trời làm bậy thì còn có thể, thế nhưng kẻ bên dưới tự gây nghiệt thì không thể sống.

Giọng điệu của Hứa Tiền Giang không cao, thế nhưng giọng điệu lại cực kỳ tuyệt ý:

– Tuy kẻ tố cáo là đáng hận, thế nhưng phải rèn sắt khi còn nóng, nếu như chính mình thanh bạch thì người ta sẽ cáo trạng sao?

Đổng Quốc Khánh dùng ánh mắt cam chịu nhìn vẻ mặt quyết liệt của Hứa Tiền Giang, trong lòng chợt phát lạnh. Hắn biết rõ Hứa Tiền Giang nói những lời này không phải chỉ là vì Đảng Hằng, nó còn là một đòn cảnh cáo với chính mình.

– Tôi biết rõ Đảng Hằng là một người trợ giúp tốt cho cậu, thế nhưng đôi khi tráng sĩ phải chuẩn bị tâm lý để cắt cổ tay của mình.

Hứa Tiền Giang vỗ vỗ vai Đổng Quốc Khánh, lão dùng giọng khuyên nhủ nói:

– Đảng Hằng đi, thế nhưng chức vụ thư ký trưởng văn phòng thị ủy thành phố Đông Bộ lại không cần phải lo lắng.

– Trưởng phòng Hứa, tôi biết phải làm như thế nào.

Đổng Quốc Khánh đứng lên ghế sa lông, hắn trầm giọng đảm bảo với Hứa Tiền Giang.

Đổng Quốc Khánh rời khỏi phòng của Hứa Tiền Giang, hắn cảm thấy bước tiến của mình như nhũn ra. Tuy hắn cảm thấy cực kỳ bức bối vì Đảng Hằng có liên quan đến một người phụ nữ mà sinh ra sự kiện khốn khổ như lúc này, thế nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất thương cảm vì một Đảng Hằng trung thành với mình bấy lâu nay.

Thế nhưng dù thương cảm thì thương cảm, Đổng Quốc Khánh biết rõ mình cần phải làm thật tốt và thật nghiêm sự kiện lần này, không phải chỉ vì áp lực của trưởng phòng Hứa và trưởng ban Trần, càng vì người giấu tay ở phía sau kia. Nếu mình làm ra bất kỳ hành vi nào khác thường, chỉ sợ sẽ tiếp đón thế công cực kỳ mãnh liệt của đối phương.

– Đảng Hằng, cũng đừng trách tôi…

Đổng Quốc Khánh khẽ lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ có chính mình mới có thể nghe được, sau đó nhanh chóng đi xuống bên dưới.

Trong một gian phòng ba phòng một gian cực kỳ bình thường ở thành phố Đông Bộ, thư ký trưởng Đảng Hằng đang ngồi hút thuốc, hai hàng chân mày nhíu lại thật chặt, ánh mắt thật sự tan rã mất hồn mất vía.

Sự kiện sáng hôm nay thật sự giống như một cơn gió lốc liên tục bốc lên trong đầu Đảng Hằng, giọng nói tràn đầy lực lượng của viên cán bộ trẻ tuổi kia lại càng văng vẳng trong đầu hắn.

– Tôi tố cáo cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ đã có dự định cho công tác tuêển chọn lần này, đặc biệt là thư ký trưởng Đảng Hằng…

Đảng Hằng nghĩ đến câu nói xuyên tim của viên cán bộ kia, trái tim thật sự giống như bị người ta lấy ra khỏi lồng ngực.

– Anh Hằng, sao anh lại hút thuốc nhiều như vậy?

Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi từ bên ngoài chạy vào. Gương mặt nhỏ nhắn phối hợp với áo lông màu hồng càng làm cho người ta nhìn vào và nhanh chóng bị thu hút, có thể nói là hai mắt sẽ nhanh chóng tỏa sáng.

Khi thấy Đảng Hằng hút thuốc thì người phụ nữ kia thật sự có chút nôn nóng, nàng đặt áo lông xuống, sau đó chuẩn bị cướp điếu thuốc trong tay hắn. Nhưng lần này Đảng Hằng cũng không cho nàng được như mong muốn, hắn vẫn tiếp tục hút thuốc.

Người phụ nữ chợt sững sờ, Đảng Hằng bình thường chỉ cần đến gian phòng này thì cực kỳ sủng ái nàng, dù nàng có nổi giận một chút thì hắn cũng sẽ bỏ qua. Nhưng lúc này hắn lại hầu như ngoảnh mặt làm ngơ với nàng.

Người phụ nữ khẽ nhíu mày, thế nhưng nàng cũng không tiếp tục nói về vấn đề này. Nàng duỗi hai ngón tay mềm mại khẽ xoa xoa hai bên thái dương của Đảng Hằng, sau đó lại khẽ nói:

– Anh Hằng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra sao?

– Không có gì!

Đảng Hằng dụi nửa điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn, sau đó khẽ nói.

Người phụ nữ này công tác ở đài truyền hình thành phố cũng xem như là người từng trải, cũng có chút thủ đoạn ở phương diện nhìn mặt nói chuyện. Nàng nhìn gương mặt âm trầm của Đảng Hằng, nàng biết hắn không nói thật với mình. Thế là nàng ném cơ thể mềm mại mịn màng của mình vào trong lòng hắn, hai tay càng ôm thật chặt lấy hắn rồi nói:

– Anh Hằng, anh nói cho em nghe xem, có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Trước kia anh đã từng nói nếu có bất kỳ chuyện gì thì hai chúng ta phải cùng nhau đối mặt cơ mà.

Lúc này vành mắt của người phụ nữ chợt đỏ lên, thật sự giống như đóa hoa sau cơn mưa, càng thêm kiều diễm. Lần đầu gặp mặt Đảng Hằng thật sự bị thu hút bởi nụ cười như ánh mặt trời của nàng, lúc này nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, trong lòng hắn tuy rất bực bội mất vui nhưng vẫn phải trầm giọng nói:

– Hôm nay tuyến trên có người xuống kiểm tra, có người tố cáo anh.

Người phụ nữ chợt kinh hoảng, cơ thể mềm mại chợt ngồi thẳng lên, hai con ngươi tràn đầy quan tâm:

– Có chuyện gì sao? Mỗi ngày anh đều thành thật đi làm, ngoài những lúc thu chút rượu thuốc của người khác thì căn bản không bao giờ nhận tiền, bọn họ dựa vào cái gì để tố cáo anh?

Đảng Hằng nhìn vẻ mặt kích động của người phụ nữ trước mặt, hắn chợt cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, thế là hắn vung tay vỗ vỗ vai nàng nói:

– Em nói rất đúng, cũng không phải là chuyện gì lớn.

Dù đang an ủi người phụ nữ của mình nhưng Đảng Hằng vẫn cảm thấy sự việc lần này là không nhỏ, hơn nữa lại cực kỳ không nhỏ. Nếu có chút sai lầm xảy ra, như vậy tương lại của hắn sẽ chính thức xong đời. Lúc này hắn cảm thấy chỉ có người kia mới có thể nắm lấy sự việc để tấn công mình mà thôi.

Nếu thật sự là người kia ra tay, như vậy bí thư Đổng liệu có cứu mình không?